[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 36



Khi Lý quản gia rời đi, Tô Mộ Vũ đưa tay kéo tay áo của Thẩm Tinh Nguyệt. Thẩm Tinh Nguyệt nhìn sang, "Sao thế?"

Tô Mộ Vũ vẫn còn chút không chắc chắn, lại hỏi một lần nữa: "Ngài chắc chắn muốn giao việc quan trọng như vậy cho ta làm sao?"

"Chắc chắn mà, trước đây không phải ta đã nói với nàng rồi sao?" Thẩm Tinh Nguyệt thấy tóc của Tô Mộ Vũ hôm nay búi rất đẹp, nảy sinh ý muốn chạm vào. Nghĩ vậy, nàng liền làm vậy, thừa lúc Tô Mộ Vũ chưa kịp phản ứng, đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh tóc của nàng, rồi vội vàng thu tay lại.

Tô Mộ Vũ vừa định đưa tay đẩy Thẩm Tinh Nguyệt ra, nhưng thấy nàng đã né sang bên kia bàn. "Ngài thật trẻ con, không sợ ta nuốt trọn tài sản của ngài sao?"

Thẩm Tinh Nguyệt cười nhẹ, dịu giọng nói: "Của ta vốn dĩ là của nàng, muốn lấy thế nào cũng được, sao có thể gọi là nuốt trọn chứ?"

"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngài đấy." Tô Mộ Vũ thu lại nụ cười, chờ đợi Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt cũng nhìn lại, giọng vẫn dịu dàng: "Ta cũng đang nói nghiêm túc mà, những tài sản đó là của chúng ta, nàng có thể tùy ý sử dụng, không cần hỏi ta."

Tô Mộ Vũ thấy nàng tỏ vẻ nghiêm túc không phải giả, mới thu hồi ánh mắt, tai hơi đỏ lên, Thẩm Tinh Nguyệt thật sự tin tưởng nàng như vậy sao?

Hai người dùng xong bữa trưa, Tô Mộ Vũ bảo Thẩm Tinh Nguyệt kể về thu nhập hàng năm của những tài sản đó. Thẩm Tinh Nguyệt lấy hộp gỗ nhỏ lên giường, ôm Tô Mộ Vũ vào lòng và kể sơ qua về vị trí của mỗi tài sản, nhưng thực tế nàng không biết thu nhập hàng năm là bao nhiêu, vì nguyên chủ chỉ biết hoang phí, hoàn toàn không quan tâm đến số tiền thu về từ những tài sản này.

Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy nói đủ rồi, định ôm Tô Mộ Vũ ngủ trưa một lúc, buổi chiều đi đến Diêm Vận Tư tìm loại nước muối mà nàng cần. Khi nàng ôm Tô Mộ Vũ chuẩn bị nằm xuống thì bị nàng ngăn lại.

"Ngài chờ chút." Tô Mộ Vũ từ lòng nàng ngồi dậy, quay người nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.

"Sao vậy?" Thẩm Tinh Nguyệt bị ánh mắt thẳng thắn của Tô Mộ Vũ nhìn khiến nàng hơi lo lắng, hôm nay mình chưa làm gì sai cả mà?

Tô Mộ Vũ kéo chặt vạt áo trước ngực của Thẩm Tinh Nguyệt, dặn dò: "Ngài một lát nữa ra ngoài không được đi lung tung, đến Diêm Vận Tư xong thì về sớm, nếu để ta ngửi thấy ngài dính tín hương của Khôn Trạch khác, tối nay ngài không được ôm ta ngủ đâu."

Thẩm Tinh Nguyệt cứ tưởng chuyện gì, nghe vậy vội đưa tay ôm Tô Mộ Vũ vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Yên tâm, ta không đến quán rượu, làm sao có thể dính mùi của người khác chứ."

Tô Mộ Vũ được Thẩm Tinh Nguyệt ôm vào lòng, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nàng cố giữ vẻ mặt không quan tâm, "Thế còn được."

Ngủ trưa một lúc, Thẩm Tinh Nguyệt thay váy ngoài và khoác áo choàng, sớm dẫn theo Văn Hữu và các nàng ra khỏi vương phủ. Còn Tô Mộ Vũ lúc này đến thư phòng cùng Lý quản gia và Chu ma ma quen thuộc với sổ sách tài sản của Thẩm Tinh Nguyệt.

Lần này Thẩm Tinh Nguyệt không chọn đi xe ngựa, mà thử cưỡi ngựa. nguyên chủ tuy không học hành tử tế, nhưng lại biết cưỡi ngựa.

Thẩm Tinh Nguyệt sợ sau này lộ tẩy, nên sớm làm quen với cảm giác cưỡi ngựa. Ban đầu để người dẫn dây cương phía trước, sau đó nàng dần mạnh dạn hơn, thêm vào đó con ngựa của nguyên chủ rất hiền lành, nàng cũng dần dần điều khiển được.

Văn Hữu và các thị vệ, gia đinh đi theo Thẩm Tinh Nguyệt, không phát hiện điều gì khác lạ, dù sao chuyện của quận chúa bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Thẩm Tinh Nguyệt và mọi người nhanh chóng đến nơi. Quan trông nôm của Diêm Vận Tư là vận đồng Lưu Thắng, ở kinh thành thuộc chức tứ phẩm, nhưng lại là một chức béo bở.

Lưu Thắng nghe nói quận chúa ma vương đến, liền dẫn vài tiểu lại ra sân tiếp đón Thẩm Tinh Nguyệt.

"Không biết hôm nay quận chúa có việc gì đến đây?" Lưu Thắng vội hỏi, danh tiếng của Thẩm Tinh Nguyệt đã rách nát, Lưu Thắng không muốn dính dáng gì đến nàng.

"Hôm nay ta đến quấy rầy là muốn hỏi xem ở đây có thứ gọi là nước muối không?" Thẩm Tinh Nguyệt trực tiếp hỏi ở sân.

"Đó là thứ gì?" Lưu Thắng chưa từng nghe qua nước muối, họ chỉ quản lý muối và vận chuyển muối.

"Đó là dung dịch còn lại trong hồ muối sau khi chế biến muối từ nước biển hoặc nước hồ muối, sau khi bay hơi làm lạnh sẽ kết tinh thành những khối màu nâu vàng." Thẩm Tinh Nguyệt cố gắng giải thích đơn giản nhất có thể.

Lưu Thắng cũng từng xem qua hồ muối, nhưng chỉ chú ý đến muối, hoàn toàn không để ý đến thứ Thẩm Tinh Nguyệt nói. Nhưng một tiểu lại họ Hầu bên cạnh lại từng thấy thứ mà Thẩm Tinh Nguyệt nói.

“Bẩm quận chúa, loại mà ngài nói tiểu nhân có thấy qua, nhưng thứ đó đắng chát, không giống muối, không thể ăn được. Vì vậy, mỗi lần chế muối xong đều bị vứt bỏ. Không biết quận chúa muốn thứ đó để làm gì?” Tiểu nha cúi người hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt.

"Chuyện này ngươi không cần quản, miễn là có ích cho ta là được rồi. Lưu đại nhân, hãy để vị tiểu nha này đi đến hồ muối ngoại ô kinh thành, lấy nhiều khối muối vàng nâu về cho ta, được không?" Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Lưu Thắng.

"Đương nhiên không vấn đề gì, Hầu Thiên, ngươi dẫn hai người lập tức đi lấy thứ đó về cho quận chúa." Lưu Thắng tuy cảm thấy hành động của Thẩm Tinh Nguyệt thật điên rồ, đi xa như vậy để lấy những phế liệu chế muối, có ích gì chứ? Quả thật là phế vật vẫn là phế vật, nếu không có xuất thân tốt, người như Thẩm Tinh Nguyệt chắc chắn đã chết đói từ lâu.

Tuy nhiên, Lưu Thắng không dám lộ ra chút biểu cảm nào, dù sao An Khang Vương Thẩm Chính Sơ là đệ đệ duy nhất của thiên tử hiện tại, được xem là thành viên hoàng tộc tôn quý nhất ngoài các hoàng tử và hoàng nữ. Lưu Thắng tuy chiếm chức vận đồng của Diêm Vận Tư nhưng cũng không dám đắc tội với hoàng thân quốc thích như Thẩm Tinh Nguyệt.

"Vậy thì cảm ơn Lưu đại nhân. Đợi lấy được thứ đó về, hãy trực tiếp gửi đến vương phủ chúng ta. Ta sẽ không làm phiền đại nhân làm việc nữa." Thẩm Tinh Nguyệt lịch sự cười với Lưu Thắng, dẫn mọi người rời khỏi Diêm Vận Tư. Lưu Thắng tiễn Thẩm Tinh Nguyệt lên ngựa, đợi nàng đi xa mới dẫn tiểu lại trở lại văn phòng.

Tiểu nha tự nhiên cũng nghe nhiều về Thẩm Tinh Nguyệt, nhỏ giọng nói với Lư Thắng: "Quận chúa quả thật giống như lời đồn, suốt ngày làm những việc không đâu vào đâu."

Lưu Thắng nhíu mày ho khan một tiếng: "Cẩn thận lời nói, dưới chân thiên tử, quận chúa dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể vô lễ như vậy?"

"Vâng, là thuộc hạ lỡ lời." Tiểu nha vội vàng ngậm miệng, theo Lưu Thắng trở về văn phòng.

Thẩm Tinh Nguyệt hiếm khi ra ngoài, nàng muốn làm quen thêm với việc cưỡi ngựa nên đi đường vòng từ Nam Thị đến Bắc Thị, vừa cưỡi ngựa chậm rãi vừa ngắm phong cảnh Bắc Xuyên.

Kinh thành dù sao cũng là kinh thành, dù Bắc Xuyên thiếu lương thực, trên phố vẫn còn không ít quán rượu, quán nhỏ mở cửa, chỉ là các loại thức ăn rất đơn giản, hầu hết là bánh bao nhân rau khô phơi hai mùa xuân thu. Dù vậy, những người dân bình thường cũng ít ai nỡ bỏ tiền mua.

Thẩm Tinh Nguyệt xuống ngựa, đi đến một quán nhỏ. Chủ quán thấy nàng tới, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu trước Thẩm Tinh Nguyệt, "Quận chúa xin hãy tha cho tiểu nhân, tiểu nhân chỉ làm ăn nhỏ, còn phải nuôi sống gia đình, xin quận chúa bỏ qua cho."

Thẩm Tinh Nguyệt nhíu mày, xem ra danh tiếng của nguyên chủ thật sự tệ đến cực điểm. Nàng đưa tay đỡ chủ quán lên, nói: "Đừng căng thẳng, ta chỉ đến mua một cái bánh ăn thử. Văn Hữu, trả tiền."

"Vâng, thưa quận chúa." Văn Hữu cười với chủ quán, đặt vài đồng tiền vào tay ông ta.

Chủ quán sợ hãi muốn quỳ xuống lần nữa. Đùa gì chứ, tiền của ma vương Thẩm Tinh Nguyệt sao ông dám nhận? Muốn chết à?

"Không cần đâu quận chúa, ngài ăn bánh của tiểu nhân là phúc của tiểu nhân, sao có thể lấy tiền của ngài được?" Chủ quán sợ đến phát khóc.

Thẩm Tinh Nguyệt leo lên ngựa, mỉm cười với chủ quán: "Mua đồ trả tiền là lẽ thường, ngươi cứ nhận lấy."

Nói xong, Thẩm Tinh Nguyệt cắn một miếng bánh nhân rau khô, nhẹ cười nói với chủ quán: "Mùi vị cũng không tệ."

Nói xong, nàng dẫn theo Văn Hữu và những người khác chuẩn bị về vương phủ. Xung quanh có không ít người thấy, bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Vừa rồi đó là Thẩm Tinh Nguyệt sao? Khi nào nàng trở nên hiền hòa như vậy?"

"Phải đó, trước đây có chủ quán kẹo đòi tiền nàng, bị đám tay sai của nàng đánh cho tơi tả."

"Tôi cũng nghe nói, những kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành chẳng việc xấu gì không làm, đừng nói trả tiền, chỉ cần thấy ngứa mắt là đập phá hết."

"Quá kiêu ngạo!"

"Thì sao, người ta là hoàng thân quốc thích mà?"

"Nhưng tôi nghe nói gần đây Thẩm Tinh Nguyệt thay đổi, khoảng mười ngày rồi, không còn cùng bọn Lý Nhị ra ngoài ức hiếp người khác nữa."

"Ai mà biết được?"

Thẩm Tinh Nguyệt trong chốc lát đã ăn hết cái bánh, đồng thời cũng có nhận thức ban đầu về danh tiếng xấu xa của nguyên chủ. nguyên chủ đã làm bao nhiêu việc không ra gì để khiến người dân thường sợ nàng như vậy? Hoặc là Lý Minh Hoa và những kẻ kia đã làm bao nhiêu chuyện trời không dung để mượn danh nghĩa của nàng?

Nhưng đã đến lúc mình phải chỉnh đốn lại đám người mượn danh hùm giả cáo ấy rồi.

"Văn Hữu, mấy ngày tới ngươi cho người để ý, xem ai trong kinh thành còn dám lấy danh nghĩa của ta làm việc trái phép, tất cả ghi lại rồi báo cho ta biết. Đúng rồi, ngươi còn phải đi thăm dò xem giá đậu nành ở đây ra sao?" Thẩm Tinh Nguyệt vừa cưỡi ngựa vừa nói với Văn Hữu.

"Vâng, quận chúa yên tâm, tiểu nhân nhất định làm việc chu đáo." Văn Hữu cúi chào, mỉm cười nói. Văn Hữu đại khái đoán được chuyện phía trước là gì, nhưng lại không hiểu quận chúa hỏi về giá đậu nành để làm gì.

Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu, người như Văn Hữu tuy hơi khôn lỏi nhưng lại rất biết đoán ý nàng, điều này giúp nàng tiết kiệm không ít công sức.

"Đi thôi, về phủ sớm, chắc giờ này Vũ nhi đang sốt ruột rồi." Thẩm Tinh Nguyệt nói đến Tô Mộ Vũ, khóe môi còn nở nụ cười.

Văn Hữu bị ép phải "ăn cẩu lương", cưỡi ngựa dẫn người theo Thẩm Tinh Nguyệt về vương phủ.

Khi Thẩm Tinh Nguyệt về đến nơi, Tô Mộ Vũ vẫn còn ở trong thư phòng. Nàng thấy phòng trống trải, bĩu môi, cởi áo choàng và tùy tiện đưa cho Ỷ Liễu, hỏi: "Vũ nhi đâu?"

"Quận chúa phi còn ở thư phòng cùng Chu ma ma sắp xếp sổ sách." Ỷ Liễu vừa treo áo choàng của Thẩm Tinh Nguyệt lên vừa trả lời.

Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu, cho Ỷ Liễu lui ra. Nàng chán nản tìm một cuốn sách tranh để đọc. Những việc nàng giao cho Văn Hữu phải vài ngày nữa mới hoàn thành, còn muối sẽ được gửi đến ngay thôi. Thẩm Tinh Nguyệt suy nghĩ trong khoảng hai ba ngày nữa, hòn đá mài cũng sẽ làm xong, lúc đó nàng không chỉ làm được đậu phụ mà còn làm được sữa đậu nành.

Đậu nành dễ bảo quản, không cần điều kiện đặc biệt, phơi khô không sợ lạnh, chỉ không biết giá cả thế nào. Nếu đủ rẻ, đậu phụ do nàng làm ít nhất cũng giúp người dân thường có thêm món ăn.

Văn Hữu làm việc rất nhanh chóng, báo giá đậu nành cho Thẩm Tinh Nguyệt sớm. Thứ này vì không ngon nhưng dễ trồng, giá rất rẻ, là lương thực dự trữ qua mùa đông dài của nhiều gia đình. Văn Hữu thậm chí còn tìm hiểu giá đậu nành ở Đại Hạ và Nam Tề.

Đại Hạ và Nam Tề có nhiều sản vật, rau quả quanh năm phong phú. Đậu nành ở đó chỉ để nuôi ngựa, người dân ít khi ăn đậu khô, chỉ ăn giá đỗ. Điều này rất hợp ý Thẩm Tinh Nguyệt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...