[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 144: (Phiên Ngoại 8) - Ngoại Truyện Học Đường 6 (Mùi Vị Quá Nồng)



Khi trở về lớp, Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ đi trước sau, khiến ánh mắt Diệp Phàm Xuyên như muốn phun lửa. Tô Mộ Vũ hiếm khi có bước chân nhẹ nhàng.

Tiết thứ hai buổi chiều là tiết Ngữ văn, Thẩm Tinh Nguyệt lấy đề ngữ văn ra làm bài, Tô Mộ Vũ thì cầm những đề toán mượn của Thẩm Tinh Nguyệt để làm. Vì Tô Mộ Vũ học giỏi nên giáo viên không quản cô nhiều, dù sao cô thi cũng luôn đứng nhất.

Tiết tự học tiếp theo, Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ đều chăm chỉ làm bài, nhưng Thẩm Tinh Nguyệt lại có bốn bài không giải được.

Khó khăn lắm mới đến giờ giải lao, Thẩm Tinh Nguyệt ngoan ngoãn cầm bài lên hỏi, “bạn học Tô, có thể giúp mình giảng lại bốn bài này không?"

Tô Mộ Vũ quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang nhìn mình với ánh mắt long lanh như một chú chó ngoan ngoãn.

Vì chuyện Thẩm Tinh Nguyệt giúp cô ở tiết thể dục và mượn đề từ Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Vũ liền vui vẻ gật đầu, “Được, bài nào?”

“Có hai bài trong phần trắc nghiệm và hai bài trong phần tự luận.” Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng nói.

Tô Mộ Vũ gật đầu, rồi nhìn Thẩm Tinh Nguyệt: “Buổi chiều nay cậu hỏi mình đều là những bài tương tự, chứng tỏ cậu chưa nắm vững phần kiến thức này, có phải khi làm bài cậu vẫn phải tra sách để tìm công thức?”

“Đúng vậy, rõ ràng cảm giác là đã thay đúng công thức nhưng tính ra kết quả vẫn không đúng, bài trắc nghiệm thì càng kỳ lạ hơn, kết quả tính ra không khớp với bất kỳ đáp án nào.” Thẩm Tinh Nguyệt thành thật trả lời.

Tô Mộ Vũ gật đầu, lấy một tờ giấy A4 trắng từ bàn Thẩm Tinh Nguyệt, bắt đầu viết các công thức và chú thích chi tiết lên đó. Thẩm Tinh Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn đến ngây người.

Tô Mộ Vũ này thật sự đã in sách giáo khoa vào đầu mình sao? Chỉ đơn giản viết ra thế này?

Tô Mộ Vũ viết một lúc thì thấy khát, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực.

Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, cô đoán đúng, Thẩm Tinh Nguyệt hỏi bài là một phần, thực chất là có ý khác với mình.

Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút, rồi đưa cốc nước của mình cho Thẩm Tinh Nguyệt, “Có thể giúp mình lấy nước không?"

“Đương nhiên là được.”

Thẩm Tinh Nguyệt nói và nhanh chóng cầm cốc nước của Tô Mộ Vũ đi ra ngoài.

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt ra ngoài lấy nước cho mình, ánh mắt cô lóe lên một ý cười, không hiểu sao cô không muốn cảnh giác với Thẩm Tinh Nguyệt nhiều, có lẽ là vì Thẩm Tinh Nguyệt quá ngoan? Hoặc vì cô thường dùng Thẩm Tinh Nguyệt làm lá chắn, cảm thấy có chút không nỡ?

Tô Mộ Vũ không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục viết.

Thẩm Tinh Nguyệt vui mừng khôn xiết, tiểu miêu miêu nhờ mình lấy nước, chứng tỏ tiểu miêu miêu đã coi mình là người thân, hơn nữa tiểu miêu miêu còn giảng cho mình rất nhiều bài, Thẩm Tinh Nguyệt vui đến mức khi đi lấy nước cũng cười tươi.

Khi trở ra, Thẩm Tinh Nguyệt gặp cô giáo chủ nhiệm Lương Viên, tiết sau là tiết tự học do cô giáo Lương Viên quản lý, giờ cũng sắp đến giờ học.

Lương Viên thấy Thẩm Tinh Nguyệt, cười hỏi: “Mấy ngày nay thế nào, đã thích nghi được chưa?”

“Rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm, em rất thích nơi này.” Chủ yếu là vì bên cạnh có một học bá, không hiểu gì thì có thể hỏi ngay, thật là một phúc lợi cho người mắc chứng ép buộc như cô, nếu làm không được mà không nghĩ ra đáp án, cô sẽ bứt rứt không yên.

“Vậy thì tốt, đi thôi, sắp đến giờ học rồi.” Lương Viên cười nói, cô ấn tượng tốt về Thẩm Tinh Nguyệt, ít nhất không như một số cậu ấm cô chiêu khác, mới đến đã gây rối.

Khi Lương Viên vào lớp, lớp học lại yên tĩnh hơn, nhưng còn vài phút nữa mới đến giờ, học sinh vẫn trò chuyện.

Thẩm Tinh Nguyệt đặt cốc nước lên bàn Tô Mộ Vũ, “Uống chút nước trước, mình không vội.”

Tô Mộ Vũ nhìn cô ấy, cô dừng bút, uống vài ngụm nước ấm Thẩm Tinh Nguyệt mang về.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ, cảm thấy Tô Mộ Vũ khi uống nước giống như chú mèo búp bê, duyên dáng nhưng lại rất dễ thương.

Tô Mộ Vũ đặt cốc nước xuống, quả nhiên thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười và tiếp tục viết.

Lương Viên đứng trên bục giảng quan sát hai người, cô nhận ra rằng Thẩm Tinh Nguyệt đi lấy nước cho Tô Mộ Vũ, cô nhíu mày định lát nữa hỏi Tô Mộ Vũ.

Trong trường có nhiều lời đồn không hay về Tô Mộ Vũ, nhưng vì học sinh ở trường đa phần là con nhà giàu, có những chuyện Lương Viên không tiện can thiệp, nhưng ít nhất trong lớp cô vẫn có thể bảo vệ sự an toàn của Tô Mộ Vũ.

Tiết tự học buổi tối nhanh chóng bắt đầu, Tô Mộ Vũ vẫn đang viết, viết đến ba tờ giấy A4 mới dừng lại, Thẩm Tinh Nguyệt thì làm bài khác. Sau khi hết tiết, Thẩm Tinh Nguyệt chưa kịp nói chuyện với Tô Mộ Vũ thì cô đã bị Lương Viên gọi vào văn phòng.

Tô Mộ Vũ không ngờ cô chủ nhiệm lại gọi mình, bình thường cô chỉ học, rất ít khi làm phật lòng thầy cô.

Chờ đến khi vào văn phòng, Lương Viên trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng: "Nếu có khó khăn gì có thể nói thẳng với cô, em và Thẩm Tinh Nguyệt ngồi cùng nhau vẫn ổn chứ?"

Tô Mộ Vũ không nghĩ tới Lương Viên lại hỏi chuyện này, cô cười trả lời: "Rất tốt, bạn ấy rất ham học hỏi, đã hỏi em cách giải đề nhiều lần."

Lương Viên nghe Tô Mộ Vũ nói như vậy, lại nói tiếp: "Mộ Vũ, em là hi vọng của Nam Châu nhất trung chúng ta, cô hi vọng em có thể dồn tâm tư vào việc học tập, đừng bị những người khác ảnh hưởng, nếu có khó khăn có thể trực tiếp tới tìm cô."

Tô Mộ Vũ hiểu ý của Lương Viên, cô cười một cái rồi nói: "Cảm ơn cô, cô yên tâm, em cũng chỉ muốn học tập."

"Vậy là tốt rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, sắp phải lên lớp rồi."Lương Viên không nói rõ, chỉ nhắc nhở Tô Mộ Vũ một chút.

Tô Mộ Vũ bước ra khỏi văn phòng, bật cười lắc đầu, sau khi ngồi cùng bàn với Thẩm Tinh nguyệt, cô cảm thấy quá vui vẻ, cao da chó không dám quấn lấy cô, cũng không có mấy người dám đưa thư tình cho cô, mỗi lần bị Diệp Phàm Xuyên quấy rối, Thẩm Tinh Nguyệt đều sẽ xông lên trước mặt cô, quả thực đã hấp dẫn tất cả hỏa lực.

Tô Mộ Vũ ước gì có thể luôn luôn ngồi cùng bàn với Thẩm Tinh Nguyệt đến khi tốt nghiệp, có điều suy nghĩ này đúng là hơi không tử tế, dù sao Thẩm Tinh Nguyệt cũng muốn theo đuổi cô, cô lại biến Thẩm Tinh Nguyệt thành bia đỡ đạn.

Tô Mộ Vũ quyết định sau này cô sẽ tỏ thái độ ôn hòa hơn với Thẩm Tinh Nguyệt một chút, sau này cũng sẽ giúp đỡ Thẩm Tinh Nguyệt giảng đề nhiều hơn, đây đều là chuyện cô có thể đáp ứng, nhưng yêu đương thì không thể được.

Tô Mộ Vũ vừa suy nghĩ vừa đi về, lúc về đến cửa lớp 17 thì đụng phải một người quen cũ, đó là thiếu nữ tóc đỏ lạnh lùng, cô ấy cầm một túi nước trong tay, lúc nhìn thấy Tô Mộ Vũ, cô vội vàng đưa tới, "Mình đã chờ cậu một hồi lâu, mua nước cho cậu này."

Đối phương nói chuyện rất lễ phép, nhưng Tô Mộ Vũ lại là bất động thanh sắc lui về sau một bước, mùi muối biển nồng đậm khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô không rõ, những alpha này không thể có mùi hương nhẹ nhàng thoải mái trên người sao? Nhất định phải có mùi tin tức tố, giống như Khổng Tước lúc phát tình tỏa hương khắp nơi, mi tâm của Tô Mộ Vũ hơi nhíu lại.

"Không cần, mình uống nước rồi."Tô Mộ Vũ lạnh lùng nhìn sang, trong mắt chỉ có sự không kiên nhẫn.

Mã Nhược Nhất cười như không cười mà nhìn về phía Tô Mộ Vũ, "Thế nào? Mình chẳng qua chỉ xin phép nghỉ xuất ngoại du lịch mấy ngày, bạn học Tô liền lãnh đạm với mình như vậy à?"

Tô Mộ Vũ không muốn nhiều lời với cô ta, mùi muối biển khiến cô cảm thấy lỗ mũi chua chua, không nguyện ý nói thêm một câu nào nữa, cô cất bước muốn đi, sau đó lại bị Mã Nhược Nhất ngăn cản.

"Cậu làm gì vậy?"Tô Mộ Vũ ngưng lông mày nhìn cô ta.

Mã Nhược Nhất cười một tiếng, nói: "Không làm gì, bình thường mình nhớ lúc mình và Diệp Phàm Xuyên tìm cậu, cậu cũng thường xuyên làm phiền Diệp Phàm Xuyên, làm sao mấy ngày không gặp lại tỏ thái độ như vậy với mình? Bạn học Tô, đừng quên trước đó mình đã giúp cậu nhiều lần."

Tô Mộ Vũ bị mùi hương trên người Mã Nhược Nhất làm cho buồn nôn, thấy cô ta không nhường đường cho mình, cô đành phải lùi ra sau mấy bước đến khoảng cách an toàn, lúc này mới lên tiếng nói: "Đầu tiên mình không hề yêu cầu cậu giúp mình, tiếp theo, giúp người khác mà lúc nào cũng treo bên miệng, rất khó không khiến người ta hoài nghi cậu có mưu đồ."

"Mình có mưu đồ gì không phải bạn học Tô vẫn luôn biết sao?"Mã Nhược Nhất cười một tiếng nói, cô cảm thấy có thể quấn lấy Tô Mộ Vũ mà nói thêm vài câu thì tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.

Thẩm Tinh Nguyệt đang đưa ra năm lựa chọn, thì nghe thấy tiếng nghị luận trước bàn.

"Tô Mộ Vũ lại bị Mã Nhược Nhất giữ lại ngoài hành lang."

"Chuyện này là sao? Cậu nói rốt cuộc Tô Mộ Vũ thích ai vậy? Không rõ ràng với nhiều alpha như vậy, thật là “tuyệt"."

"Xuỵt, cậu nói nhỏ chút đi."

Trong lúc đó, Thẩm Tinh Nguyệt đã đứng lên, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng kim loại chói tai, tiếp theo cô tranh thủ thời gian chạy ra khỏi phòng học.

Cô đã nói mà, tiểu miêu miêu sao mãi vẫn chưa trở lại, thì ra là lại có người quấn lấy tiểu miêu miêu, Thẩm Tinh Nguyệt đi một chút là đến cửa lớp 17, nhìn thấy một nữ alpha tóc đỏ quấn lấy Tô Mộ Vũ nói gì đó, lông mày của Tô Mộ Vũ đang nhíu lại thật chặt với nhau.

Thẩm Tinh Nguyệt đẩy một cánh tay của Mã Nhược Nhất ra, đứng cản trước mặt Tô Mộ Vũ, nhíu lông mày hỏi: "Cậu từ đâu tới? Không thấy cậu ấy muốn đi qua sao?"

"À, mình biết rồi, cậu chính là ngôi sao mới của Nam châu thị, đại tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị Thẩm Tinh Nguyệt đúng không? Chào cậu, mình tên là Mã Nhược Nhất, không bằng chúng ta kết giao bạn bè ?"Mã Nhược Nhất cười một tiếng rồi giơ tay ra trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt không có ý định bắt tay, mắt cô lạnh lùng nhìn Mã Nhược Nhất, "Không hứng thú, mình và bạn cùng bàn của mình phải trở về học tập, xin nhường đường một chút."

Lần mà Mã Nhược Nhất thấy Thẩm Tinh Nguyệt mặt lạnh lấy, ý cười trên mặt cô lại sâu thêm mấy phần, cô nhường ra một con đường, với thực lực của các xí nghiệp nhỏ ở Nam châu thị, không người nào dám chọc vào tập đoàn Thẩm thị có tổng bộ ở nước ngoài.

Có điều nhìn Tô Mộ Vũ, Mã Nhược Nhất lại có chút không cam tâm, miếng thịt cô vẫn luôn thèm khát còn chưa ăn vào miệng đã bị người khác cướp đi rồi.

Mã Nhược Nhất nghĩ rồi lại nghĩ, lập tức liền buông bỏ, mặc dù bây giờ các cô đang học lớp mười hai, nhưng cũng đã trưởng thành, chỉ là trong nửa năm cô trưởng thành, cô đã dụ mười Omega lên giường, nhưng cô chỉ chơi đùa mà thôi.

Mã Nhược Nhất vừa cảm nhận được quyền thế trong nhà của Thẩm Tinh Nguyệt, cô liền khẳng định cô ấy còn chơi bời hơn mình, việc coi trọng Tô Mộ Vũ cũng là chơi đùa nhất thời rồi sẽ vứt đi, sẽ không quá trân trọng, cô liền ngả ngớn nhìn về phía Tô Mộ Vũ, "Đừng nghiêm túc như vậy mà, về sau tất cả mọi người đều ở trong vòng tròn thượng lưu của Nam châu thị, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không đến mức, nếu cậu thích Tô Mộ Vũ, bọn mình có thể nhường cậu trước cũng được."

Thẩm Tinh Nguyệt nhíu lông mày chặn ánh mắt của Mã Nhược Nhất, mi tâm hơi nhíu lên, mùi tin tức tố trên người Mã Nhược Nhất đã tăng vọt lên, cô ngửi mà cảm thấy buồn nôn, chớ nói chi là tiểu miêu miêu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...