[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 113



Chu Tử Huyên cẩn thận đắp chăn lại cho Thẩm Nghi Ninh, kéo ghế tròn ngồi bên cạnh, hít mũi nói nhỏ: "Điện hạ, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì. Ngươi nhớ lời hứa với ta không, chúng ta năm nay sẽ thành thân, ngươi đã nói sẽ cho ta chờ ngươi đại hôn, nhất định phải mau khỏe lại, có được không?"

Như nhớ ra điều gì, Chu Tử Huyên cẩn thận lấy từ trong ngực ra năm chiếc túi thơm hình tiểu trư đủ màu sắc, xếp lần lượt trên giường Thẩm Nghi Ninh, dịu dàng nói: "Ngươi xem, đây đều là túi thơm ta thêu cho ngươi, trên đó đều thêu hình tiểu trư, đáng yêu như ngươi. Chỉ cần ngươi mau tỉnh lại, sau này ta sẽ thêu cho ngươi nhiều tiểu trư khác, được không?"

Chu Tử Huyên cẩn thận lau nước mắt, muốn chạm vào Thẩm Nghi Ninh, nhưng lại rút tay về. Vừa rồi nàng chạm vào mặt Thẩm Nghi Ninh vì quá vội, giờ lại không dám làm vậy nữa.

Chu Tử Huyên ngồi một bên, nhìn khuôn mặt tiểu thái nữ tiếp tục lảm nhảm: "Hôm qua ta sợ chết mất, cả đêm không ngủ, hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến ngươi. Giờ có thể vào cung thăm ngươi, ta cũng yên tâm được phần nào."

Thẩm Nghi Ninh nằm trên giường mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hai cánh tay đau nhức, như bị ai đó lột da, cả người như cá nằm trên thớt, không thể cử động.

Nàng cảm thấy mí mắt rất nặng, không có sức mở mắt, nhưng lại nghe thấy giọng của Chu Tử Huyên, muốn mở mắt nhìn thấy Huyên tỷ tỷ của mình, bảo nàng không cần lo lắng, nàng không sao. Nhưng lại không có sức mở mắt, chỉ có thể lo lắng trong lòng.

"Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Để ta lau cho ngươi." Chu Tử Huyên lấy khăn tay của mình, cẩn thận lau mồ hôi trên trán tiểu thái nữ.

Thẩm Nghi Ninh chỉ cảm thấy như ngửi thấy mùi hương lan nhè nhẹ, muốn hít thêm vài hơi, nhưng hai vai đau đến mức suýt ngất đi lần nữa.

Thẩm Nghi Ninh chỉ có thể thả lỏng, cảm nhận khăn tay lướt qua má, không còn đau đớn như trước.

Chu Tử Huyên ở lại bên cạnh Thẩm Nghi Ninh một lúc, rồi gọi các thái y vào lại để kiểm tra cho Thẩm Nghi Ninh. Nàng sợ Thẩm Nghi Ninh có vấn đề gì, liền để các thái y bắt mạch, xác nhận Thẩm Nghi Ninh không sao, lúc này Chu Tử Huyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Khai Nguyên thấy Chu Tử Huyên luôn nhìn nữ nhi trên giường, biết nàng lo lắng không muốn rời đi, liền nói: "Tử Huyên hôm nay ở lại đây chăm sóc Ninh nhi, đến khi mặt trời lặn, ta sẽ sai người đưa ngươi về phủ Thái sư."

"Tạ ơn, bệ hạ." Chu Tử Huyên vội đáp, nàng đương nhiên muốn ở lại bên tiểu điện hạ của mình, hôn sự còn chưa thành, mà điện hạ của nàng suýt chút nữa mất mạng.

Thẩm Chính Sơ thấy tình hình ở điện Cần Chính đã ổn, liền nói với nữ đế: "Bệ hạ, hôm qua Tinh Nguyệt cả đêm không về, mẫu thân và Vũ nhi lo lắng lắm, nếu không còn việc gì, thần xin phép đưa Tinh Nguyệt về báo bình an rồi sẽ vào cung lại."

Thẩm Khai Nguyên gật đầu: "Cũng được, giờ bệnh tình của Ninh nhi đã ổn định, Tinh Nguyệt hôm nay về nghỉ ngơi đi."

"Tạ ơn bệ hạ, thần xin phép đưa Tinh Nguyệt về báo bình an." Thẩm Chính Sơ cúi chào.

"Bệ hạ, sáng mai thần sẽ vào thăm điện hạ." Thẩm Tinh Nguyệt cũng cúi chào.

"Tốt, hiếm khi ngươi có tấm lòng như vậy." Nữ đế gật đầu nói.

Sau khi rời cung, Thẩm Tinh Nguyệt cùng Thẩm Chính Sơ ngồi xe ngựa về vương phủ.

Lúc này Thẩm Chính Sơ mới hỏi điều ông muốn biết: "Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoàng thái nữ sao lại bị thương nặng như vậy?"

"Ngũ hoàng nữ Thẩm Nghi Gia phái người giả làm lưu dân, gây rối loạn. Nàng và Thẩm Nghi Càn lại phái cung thủ bắn hoàng thái nữ. May mắn thái nữ mạng lớn, con dẫn vệ binh Vũ Ninh đến cửa thành nam, thấy loạn dân đã mất kiểm soát, liền ra lệnh cho vệ binh Vũ Ninh bắn hạ những kẻ gây rối, treo xác mười mấy tên lên cổng thành, mới tạm ổn định tình hình ở cửa nam."

Thẩm Tinh Nguyệt thở một hơi, tiếp tục: "Sau đó, con bảo Hàn Thư dẫn quân vây bắt loạn dân, đưa hoàng thái nữ về cung, đồng thời điều một ngàn quân Vũ Ninh hỗ trợ tuần tra thành phố dẹp loạn dân. Đại khái là như vậy. À, Thẩm Nghi Càn và Thẩm Nghi Gia đã bị bệ hạ xử tử."

Thẩm Chính Sơ càng nghe càng ngạc nhiên, đặc biệt khi nghe đến câu cuối cùng, toàn thân ông không thể không cứng lại, nhìn Thẩm Tinh Nguyệt: "Đây không phải trò đùa, con nói thật chứ?"

"Tất nhiên là thật, hai vị quý phi cũng đã bị bệ hạ giam cầm, con nghĩ vài ngày nữa triều đình sẽ rối loạn." Thẩm Tinh Nguyệt thở dài, nhưng chuyện đó không liên quan nhiều đến nàng, nàng không thường xuyên lên triều.

"Mất một hoàng tử một hoàng nữ cùng một lúc? Hoàng thái nữ còn chưa qua khỏi nguy hiểm, sao có thể như vậy?" Thẩm Chính Sơ lo lắng.

Thẩm Tinh Nguyệt an ủi: " Con thấy Ninh nhi hồi phục khá tốt, chắc vài tuần nữa sẽ ổn. Phụ vương không cần quá lo lắng. Hai kẻ tâm địa xấu xa, không còn thì thôi. Triều thần cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn một mình thái nữ, họ không có ai để chọn nữa."

Thẩm Chính Sơ nghĩ lại, cũng thấy có lý, ông hỏi tiếp: "Vậy cửa nam là do con bình định?"

Thẩm Chính Sơ không thể ngờ nữ nhi mình lại có năng lực như vậy, quyết đoán ra lệnh cho vệ binh Vũ Ninh bắn loạn dân.

"Tình hình lúc đó rất cấp bách, nếu không trấn áp loạn dân, kinh thành sẽ đại loạn." Thẩm Tinh Nguyệt dựa vào xe ngựa thầm thì, nàng thực sự mệt, chỉ muốn nhanh chóng về gặp Tô Mộ Vũ.

Xe ngựa đi nhanh, chẳng bao lâu Thẩm Tinh Nguyệt và Thẩm Chính Sơ đã xuống xe. Thẩm Tinh Nguyệt nhìn cha một cái, vội nói: "Phụ vương, con đi thăm Vũ nhi trước, ngài cứ từ từ."

Nói xong, nàng chạy một mạch về phía Phi Tuyết viện, đêm qua không về, chắc chắn tiểu miêu của nàng lo lắng.

Thẩm Tinh Nguyệt vội vã chạy về Phi Tuyết viện, đến phòng mình, mở cửa thấy Tô Mộ Vũ đang cuộn mình trên trường kỷ ngủ. Nghe động tĩnh, Tô Mộ Vũ vội mở mắt nhìn ra cửa, thấy Thẩm Tinh Nguyệt đã về, mắt liền đỏ lên: "Sao bây giờ nàng mới về?"

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu sắp khóc, vội bước đến ôm vào lòng, hôn lên má Tô Mộ Vũ, dịu dàng giải thích: "Đêm qua quá loạn, cô cô không yên tâm để ta về, nên để ta ở lại cung. Ta đã cho người báo bình an rồi mà."

"Nhưng ta vẫn lo nàng xảy ra chuyện, đêm qua loạn như vậy." Tô Mộ Vũ nói, giọng đã nghẹn ngào.

Thẩm Tinh Nguyệt đau lòng, bế Tô Mộ Vũ lên, để nàng ngồi trong lòng mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa dịu dàng an ủi: "Yên tâm, ta không sao mà."

Thấy Tô Mộ Vũ vẫn còn đỏ mắt, Thẩm Tinh Nguyệt lại hôn nhẹ lên môi nàng, tiếp tục an ủi: "Thật sự ta không bị thương, không rụng một sợi tóc nào. Nếu không, để nương tử kiểm tra từng tất trên người kỹ càng, có được không?"

Tô Mộ Vũ tai đỏ bừng, rúc vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt, ôm chặt lấy nàng: "May mà nàng không sao, làm ta sợ chết đi được."

"Xin lỗi, không nên để Vũ nhi lo lắng như vậy. Lần sau ta sẽ về sớm hơn, được không?" Thẩm Tinh Nguyệt hôn nhẹ lên tai Tô Mộ Vũ, tay xoa nhẹ lên eo nàng.

"Ừm~ đừng làm thế, ta mệt lắm rồi." Tô Mộ Vũ mềm yếu trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, vừa rên rỉ vừa nũng nịu. Nàng nói lời từ chối, nhưng chẳng có ý từ chối chút nào, cứ mềm mại tựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng.

Thẩm Tinh Nguyệt bị tiểu miêu nhìn như vậy, lòng cũng mềm nhũn ra, liền tiến tới ôm chặt lấy người trong lòng, nhẹ nhàng hôn nàng, mãi đến khi Tô Mộ Vũ thở không nổi nữa Thẩm Tinh Nguyệt mới buông ra.

"Ta đi tắm rửa thay đồ rồi lại ôm nàng tiếp, được không?"

Thẩm Tinh Nguyệt dịu dàng dỗ dành, tay phải mân mê ngón tay của Tô Mộ Vũ, ngón tay của tiểu miêu dài và thon, nàng rất thích thú cứ muốn nắm mãi.

Tô Mộ Vũ giấu mặt trong ngực nàng, không trả lời.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn tiểu miêu dính người trong lòng, đôi mắt hơi cong lên, giọng càng thêm nhẹ nhàng: "Đợi ta tắm rửa sạch sẽ rồi, ta sẽ lên giường ôm nàng, được không?"

Tô Mộ Vũ mắt đỏ hoe ngước nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, tối qua nàng sợ chết khiếp, lo Thẩm Tinh Nguyệt gặp chuyện. Giờ nàng ấy về rồi, Tô Mộ Vũ không muốn rời xa chút nào: "Ta cũng muốn tắm chung, không muốn rời xa nàng."

Thẩm Tinh Nguyệt nghe tiểu miêu nũng nịu, vội đáp: "Được, ta giúp nàng tắm, rồi chúng ta ôm nhau ngủ một giấc. Tối qua nàng lo lắng cho ta, có phải không ngủ được không?"

" Hừ, nàng biết vậy là tốt." Tô Mộ Vũ lườm Thẩm Tinh Nguyệt một cái.

Thẩm Tinh Nguyệt bật cười, lại hôn lên má Tô Mộ Vũ, rồi đứng dậy gọi các nha hoàn chuẩn bị nước tắm, sau đó quay lại giường ôm Tô Mộ Vũ vào lòng, dịu dàng nói: "Ngày mai ta phải vào cung một chuyến, không biết tiểu cổ hủ có tỉnh dậy chưa, hiện tại may là nàng ấy có Tử Huyên bên cạnh."

"Điện hạ sao rồi?" Tô Mộ Vũ vội hỏi.

"Điện hạ suýt bị hoàng huynh hoàng tỷ của nàng ấy hại chết, giờ vẫn hôn mê. Nhưng nếu qua được mấy ngày này, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Nàng ấy còn nhỏ, thân thể chắc sẽ hồi phục nhanh." Thẩm Tinh Nguyệt sợ tiểu miêu lo lắng, liền bổ sung.

Tô Mộ Vũ nghe thái nữ bị thương, càng ôm chặt Thẩm Tinh Nguyệt: "Sau này, dù làm gì, nàng nhất định phải cẩn thận."

"Ta biết, ta còn muốn có con với nàng mà, sẽ không để mình gặp chuyện đâu, yên tâm." Thẩm Tinh Nguyệt hôn nhẹ lên tai tiểu miêu, dịu dàng an ủi.

Tô Mộ Vũ bị nàng nói đến đỏ bừng mặt, giấu vào ngực Thẩm Tinh Nguyệt, giọng còn mềm hơn trước: " Nàng nói, chúng ta thân mật thường xuyên như vậy, sao vẫn chưa có con?"

Nói xong, Tô Mộ Vũ xấu hổ đến nỗi giấu mặt vào ngực Thẩm Tinh Nguyệt, thường xuyên thật sao? Hình như có chút, có lúc nàng chỉ muốn ôm Tô Mộ Vũ, rồi lại không nhịn được, lại trêu chọc tiểu miêu.

Vì thế giới này muốn có con cần hòa hợp tin tức tố, thêm nữa Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ sinh con ở thời cổ đại nguy hiểm, chỉ muốn sống thêm chút thời gian hai người với tiểu miêu, liền hôn lên tai đỏ bừng của nàng, dịu dàng dỗ dành: "Có lẽ chúng ta chưa đủ chăm chỉ? Nên thường xuyên hơn nữa mới đúng."

Tô Mộ Vũ lập tức bịt miệng Thẩm Tinh Nguyệt lại, nàng biết ngay Thẩm Tinh Nguyệt chỉ muốn trêu chọc nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...