[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 107



Thẩm Tinh Nguyệt cùng vệ binh cưỡi ngựa đến cổng thành, lưu dân thấy binh sĩ mặc giáp bên cạnh nàng liền rút lui như thủy triều, không ai dám lại gần.

Nơi vừa tản ra, không ít binh sĩ nhanh chóng kiểm tra tình hình của Thái Nữ và Ngô Nhân, Thẩm Tinh Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng khóc lo lắng của đám binh sĩ gọi tên Thẩm Nghi Ninh.

"Thái Nữ, Thái Nữ, người tỉnh lại đi."

"Thái Nữ, người sao rồi, mau đi tìm ngự y, mau đi tìm ngự y."

"Đi mời ngự y."

Những người này là vệ binh do Nữ Đế phái đi bảo vệ Thái Nữ, nếu Thẩm Nghi Ninh xảy ra chuyện, họ sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm.

Thẩm Tinh Nguyệt cưỡi ngựa đến gần, lo lắng xuống ngựa, ra lệnh cho binh sĩ tản hết vệ binh vây quanh Thẩm Nghi Ninh.

"Tránh ra, đại quận chúa đến rồi."

"Tránh ra, tránh ra, quận chúa đến rồi."

Binh sĩ trong cung hoảng loạn nhường đường cho Thẩm Tinh Nguyệt, nàng dẫn vệ binh Vũ Ninh tiến đến gần, liền thấy Thẩm Nghi Ninh ngã xuống đất, mặt xanh tím, vai bị hai mũi tên bắn trúng, vết máu trên vết thương đen kịt, có vẻ như bị trúng độc.

Thẩm Tinh Nguyệt lập tức đẩy đám vệ binh quanh Thẩm Nghi Ninh ra, bước tới loạng choạng, "Điện hạ, điện hạ người sao rồi? Ninh nhi đừng làm ta sợ, tỷ tỷ đến cứu muội rồi, đừng sợ, đừng sợ."

Thẩm Tinh Nguyệt bật khóc, đưa tay kiểm tra hơi thở của Thẩm Nghi Ninh, nhưng không cảm nhận được chút hơi thở nào.

"Không thể nào, không thể nào, Lữ Tuấn, có mang quân y theo không, mau để quân y đến xem, mau cứu Thái Nữ điện hạ." Thẩm Tinh Nguyệt thực sự hoảng loạn, nàng luôn coi tiểu cổ hủ như muội muội, vừa mới có cảm giác thuộc về thế giới này, lại phải chứng kiến đường muội của mình gặp nạn, Thẩm Tinh Nguyệt gần như hét lên câu này.

Lữ Tuấn vội kéo quân y Vũ Ninh đến gần, "Mau đến xem Thái Nữ điện hạ, mau."

Chuyện quan trọng, Lữ Tuấn cũng lo sợ.

Quân y đến gần còn định hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng bị nàng quát lớn trong tiếng khóc: "Đến lúc nào rồi mà còn hành lễ? Mau cứu điện hạ."

"Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ cứu Thái Nữ điện hạ ngay." Quân y sợ đến toát mồ hôi lạnh, run rẩy kiểm tra hơi thở của Thẩm Nghi Ninh, rồi bắt mạch, nhưng không thấy chút phản ứng nào.

Quân y sợ hãi, run rẩy không dám nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt nắm lấy cổ áo quân y, nghiêm giọng hỏi: "Thế nào rồi? Điện hạ sao rồi?"

Quân y bị Thẩm Tinh Nguyệt dọa khóc, vừa khóc vừa lạy nói: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, điện hạ, điện hạ đã qua đời, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, quận chúa minh xét."

Thẩm Tinh Nguyệt buông tay khỏi cổ áo quân y, toàn thân như mất hết sức lực, quỳ bên cạnh Thẩm Nghi Ninh, lẩm bẩm: "Không thể nào, người là Thái Nữ, không thể dễ dàng gặp chuyện như vậy, chắc chắn còn cứu được, chắc chắn còn cứu được, quân y, mau cứu người, mau cứu người."

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Thẩm Nghi Ninh, thấy trong tay nàng vẫn nắm chặt túi thơm hình tiểu trư, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Quân y bị Thẩm Tinh Nguyệt quát chỉ dám quỳ xuống không ngừng dập đầu xin tha.

Lữ Tuấn thấy Thẩm Tinh Nguyệt như vậy, vội đến khuyên ngăn: "Quận chúa nén bi thương, tình hình hiện tại còn chưa ổn định, cổng nam này cần người chủ trì đại cuộc, người nhất định phải bảo trọng."

Thẩm Tinh Nguyệt lau nước mắt trên mặt, ngực vẫn phập phồng chưa nguôi, tương lai của Bắc Xuyên, đường muội nhỏ của nàng cứ thế mà mất, Thẩm Nghi Ninh thậm chí còn chưa kịp thành thân, chưa kịp từ biệt người thương, tại sao chuyện lại diễn ra như thế này?

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn mũi tên trên ngực Thẩm Nghi Ninh, rồi nhìn hàng trăm vệ binh và lưu dân đã chết gần đó, chỉ có năm sáu người bên cạnh Thẩm Nghi Ninh bị bắn trúng, còn lại đều chết vì bị giẫm đạp.

Thẩm Tinh Nguyệt cố gắng đứng lên, nhìn quanh một vòng, nghiêm giọng nói: "Có người lợi dụng loạn lạc để ám sát Thái Nữ điện hạ, kẻ bắn mũi tên này chắc chắn đã chuẩn bị từ trước."

"Các vệ binh cổng nam và vệ binh trong cung, các ngươi hãy giữ chặt cổng nam, ai còn dám xông vào kinh thành, giết không tha."

"Vâng, đại quận chúa." Tướng giữ cổng nam nhanh chóng tập hợp lại tàn binh, cùng vệ binh trong cung giữ chặt cổng nam, họ chỉ thiếu người lãnh đạo, có Thẩm Tinh Nguyệt ở đây, họ cảm thấy yên tâm hơn.

Thẩm Tinh Nguyệt thở ra một hơi, nhìn xung quanh còn nhiều lưu dân đang đứng xem, nói: "Các ngươi, khi không động thủ còn có thể gọi là lưu dân, nhưng cái chết của Thái Nữ điện hạ một phần lớn là do các ngươi không biết đúng sai, bị người khác kích động, theo ta các ngươi đều đáng chết. Lữ Tuấn, hãy bao vây chỗ này lại, không để ai chạy thoát. Các ngươi gây ra tội lỗi này, bệ hạ sẽ quyết định. Nếu còn ai dám chạy trốn, hoặc muốn gây rối, giết không tha, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm."

"Vâng, đại quận chúa, thuộc hạ tuân lệnh, các ngươi bảo vệ quận chúa." Lữ Tuấn nhận lệnh, ra hiệu cho vệ binh cầm cờ lệnh, ra lệnh cho kỵ binh và bộ binh ở vòng ngoài bao vây, nhốt tất cả lưu dân tụ tập ở cổng nam.

Vẫn có người không nghe lời Thẩm Tinh Nguyệt, có người trong đám đông hô lớn gây rối: "Mọi người mau chạy, bọn lính này muốn giết hết chúng ta, mau chạy."

"Đúng, chúng ta không thể ở đây chờ chết, Thái Nữ chết rồi, Hoàng đế sẽ không tha cho chúng ta, mau chạy."

"Anh em, xông lên, mở đường máu, chúng không ngăn được chúng ta."

"Đúng, không thể chờ chết, chết cũng phải kéo bọn quan lớn chết theo."

"Đúng, giết chúng, xông lên."

Có hơn chục lưu dân cầm đại đao lấy từ vệ binh đã chết, xông về phía Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng bên cạnh nàng có hơn chục vệ binh của vương phủ, cùng hơn trăm kỵ binh Vũ Ninh mặc giáp, những kỵ binh thấy lưu dân lại muốn giết người liền xông lên chém giết, chỉ trong chốc lát, những kẻ xông lên đầu tiên muốn giết Thẩm Tinh Nguyệt đều bị hạ gục.

Thẩm Tinh Nguyệt bảo kỵ binh nhường đường cho nàng, nàng nhìn những lưu dân chết dưới đất, lạnh lùng nói: "Đưa thi thể mười mấy kẻ này treo lên tường thành, nếu còn ai dám gây rối, sẽ có kết cục như họ."

"Vâng, quận chúa." Vài kỵ binh nhận lệnh, cùng vệ binh tuần tra treo thi thể lên tường thành.

Có bài học này, lưu dân sợ hãi, nhiều người đứng yên không dám động, nhưng cũng có không ít kẻ muốn chạy trốn, nhưng rất tiếc, những kẻ này trốn khỏi Vũ Ninh lại không thoát khỏi quân của Hàn Thư.

Hàn Thư nhận lệnh liền nhanh chóng điều quân đến, nhưng vì ở xa, cưỡi ngựa đến cũng chậm hơn Thẩm Tinh Nguyệt nhiều. Biết là lưu dân làm loạn, Hàn Thư cho các tướng lĩnh bao vây hướng cổng nam, nên nhiều kẻ trốn thoát lại bị quân của Hàn Thư bắt lại.

Hàn Thư dẫn một đội quân nhỏ nhanh chóng đến cổng nam, nhiệm vụ lớn hơn là cứu Thái Nữ.

Khi Hàn Thư đến gần cổng nam, thấy tình hình đã được ổn định, loạn dân từng tốp ngồi xuống, không dám động đậy, tường thành còn treo mấy chục xác.

Hàn Thư thấy Thẩm Tinh Nguyệt, liền nhanh chóng đến, xuống ngựa chắp tay hành lễ, "Quận chúa, tình hình cổng nam đã ổn định? Điện hạ đâu?"

Thẩm Tinh Nguyệt mắt đỏ hoe, chỉ về phía sau, Hàn Thư nhìn thấy Thẩm Nghi Ninh, như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Nàng cũng không ngờ Thái Nữ gặp chuyện, trong ba người con của Hoàng đế hiện tại, chỉ có Thẩm Nghi Ninh là người đoan trang chính trực, thích hợp kế vị, hai vị hoàng tử và công chúa khác, dù Hàn Thư thường chinh chiến bên ngoài, cũng nghe được nhiều tin đồn không tốt về họ.

Mấy năm nay hai vị hoàng tử và công chúa ngầm chiêu mộ cánh tay trong triều đình, không như vẻ hòa thuận bên ngoài. Nếu những kẻ này lên ngôi, Bắc Xuyên e rằng sẽ loạn lớn, quân Hàn gia cũng khó mà yên.

"Sao lại thế này?" Hàn Thư nhanh chóng đến bên Thẩm Nghi Ninh, kiểm tra hơi thở, rồi chậm rãi buông tay.

Thẩm Tinh Nguyệt hít sâu vài hơi để bình tĩnh, rồi nói với Hàn Thư: "Loạn dân bị kích động, vây ép điện hạ và Ngô đại nhân, có kẻ nhân loạn bắn tên độc giết điện hạ."

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Thẩm Nghi Ninh dưới đất, rồi nhìn Hàn Thư, nói: "Hàn tướng quân, tình hình cổng nam đã được kiểm soát, ngươi hãy giữ chặt không để loạn dân chạy thoát. Cái chết của Thái Nữ điện hạ, Ngô đại nhân và hàng trăm vệ binh bị giẫm đạp phải có lời giải thích. Nếu còn kẻ nào lợi dụng loạn lạc, ngươi cứ hạ lệnh bắn chết, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta sẽ dẫn Vũ Ninh về cung báo cáo bệ hạ, để bệ hạ quyết định xử lý đám loạn dân này."

"Quận chúa yên tâm, bốn phía đã bị quân ta bao vây chặt chẽ. Khi người về cung phải cẩn thận, ta lo kinh thành có kẻ gây rối." Hàn Thư nói.

Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu với Hàn Thư, "Yên tâm, ta có kế hoạch."

Nàng liền sai người làm cáng tạm, tìm vài chiếc áo khoác phủ lên thi thể Thẩm Nghi Ninh và Ngô Nhân, cho bốn binh sĩ khiêng theo.

Thẩm Tinh Nguyệt lên ngựa dẫn Vũ Ninh đi về phía cổng nam, vệ binh giữ cổng thấy là Thẩm Tinh Nguyệt liền cho qua.

Thẩm Tinh Nguyệt dặn dò Lữ Tuấn: "Chia ra một ngàn binh sĩ tìm kiếm khắp nơi, gặp loạn dân cướp bóc thì bắt giữ ngay, ai không nghe lệnh có thể bắn chết. Số còn lại theo ta về cung."

"Vâng, quận chúa yên tâm, mạt tướng nhất định bắt hết đám loạn dân." Lữ Tuấn vội đáp.

"Được, ngươi dẫn người đi."

Thẩm Tinh Nguyệt nói xong, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, không dám nghĩ về chuyện của Thẩm Nghi Ninh.

Chỉ nghĩ đến dáng vẻ của tiểu cổ hủ, mắt Thẩm Tinh Nguyệt đã đỏ hoe. Nàng chưa từng trải qua cảm giác này, người muội muội thân thiết hôm qua còn nhờ nàng gửi thư, hôm nay đã không còn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...