[BHTT-ABO-AI] Sau Khi Bị Buộc Làm Bạn Đời Với Ác Long Tiểu Thư Omega Tàn Tật

Chương 45: Tình địch



Cổ họng Long Linh khẽ chuyển động, trong mắt dâng lên chút khao khát, nhưng cô không nhịn được mà nghĩ: chẳng lẽ tiểu thư ác long đang cố ý trêu chọc mình?

Lần trước khi Violet nhờ cô giúp thay miếng dán ức chế, cô đã gần như không chịu nổi rồi, nhưng lại bị tiểu thư ác long lạnh lùng từ chối. Lần này cô không thể lại bị "câu" thêm lần nữa.

Cô khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Em vẫn chưa xoa bóp xong cho chị mà. Dạo gần đây chân chị đỡ hơn chưa?"

Violet khẽ cong khóe môi:

"Dễ chịu hơn rồi, em làm rất tốt."

Trong mắt Long Linh bừng lên sự vui mừng, còn phấn khởi hơn cả Violet:

"Em nhất định sẽ kiên trì tiếp tục, mỗi ngày đều sẽ xoa bóp cho chị!"

Cô càng thêm yêu quý đôi chân của Violet, toàn tâm toàn ý đều đặt trên người nàng.

Violet cảm nhận được sự chăm chú của rồng nhỏ, khẽ vuốt má cô, cúi đầu xuống nhẹ giọng:

"Nếu thật sự không muốn thì hôm nay sẽ không có cơ hội nữa đâu."

Long Linh biết lần này Violet thực sự muốn cho cô, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười hạnh phúc, không kiềm được mà nhào vào người nàng:

"Muốn ạ! Em thích chị lắm!"

Vòng tay ấm áp ôm lấy Violet thật chặt. Khi rồng nhỏ dâu tây vui vẻ, pheromone hương dâu quanh cô liền bùng nổ.

Violet nghe thấy lời tỏ tình bất chợt của rồng nhỏ, tim khẽ đập nhanh hơn một nhịp, đôi môi đỏ sẫm khẽ mím lại giữ lấy sự điềm tĩnh.

Đôi mắt vàng sẫm nhìn thẳng vào mắt Long Linh, như muốn nhìn thấu bao nhiêu phần chân thành trong đó.

Nhưng Long Linh lại nhắm mắt lại, đôi môi anh đào đỏ hồng khẽ hôn lên.

Long Linh thích chiếc mũi cao của tiểu thư ác long, thích đôi mắt quyến rũ mê hoặc của nàng, thích đôi môi mềm mại đỏ rực của nàng – dù đôi môi đó lúc nào cũng nói những lời hung dữ, thỉnh thoảng còn hay bắt nạt cô.

Nhưng Long Linh biết, dù miệng có "cứng" đến đâu, hôn lên vẫn là mềm mại cả thôi.

Từ khi học được cách hôn, cô không còn như trước kia – chỉ chăm chăm lao vào tuyến thể của Violet nữa.

Cô thích hôn môi Violet hơn, thích cảm giác đầu lưỡi bị nàng hút lấy mà tê dại như điện giật, thích nụ hôn sâu không thể tách rời, trong những tiếng thở dốc thấp thoáng chỉ còn lại nhau.

Violet ngồi trên xe lăn, còn cô đứng phía trước – vì vậy cô phải cúi đầu để hôn lên đôi môi mềm mại của Violet.

Cô không giỏi chủ động, những kinh nghiệm ít ỏi đều là do Violet dẫn dắt. Khoảng cách gần thế này càng dễ khiến cô bị nhan sắc quyến rũ đậm chất phương xa của Violet làm cho "choáng váng".

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, khẽ cọ qua cánh môi của Violet, cảm giác ấy khiến Long Linh có chút ngẩn ngơ. Rất nhanh sau đó, cô không kìm được mà hôn sâu hơn. Đôi môi xinh đẹp bị cô hút đến đỏ mọng, khe môi Violet hé mở một chút, lại bị cô dùng đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng hút lấy, chậm rãi cọ xát, từng chút từng chút thưởng thức hương vị ngọt ngào trên môi Violet.

Ngón tay Violet bấu chặt lấy lưng ghế, những đốt ngón tay rõ ràng co lại rồi lại thả lỏng. Nụ hôn nhẹ nhàng ấy của rồng nhỏ khơi lên từng đốm lửa nhỏ trong nàng. Kỳ phát tình gần đến rồi, cơ thể từng nếm trải dục vọng không cam tâm với kiểu hôn nhàn nhạt như thế.

Nàng đặt tay lên tay Long Linh đang đặt trên lưng ghế, những ngón tay trắng nõn đan nhẹ vào nhau, đầu ngón tay khẽ cọ sát, rồi đầu lưỡi nàng chạm nhẹ vào đầu lưỡi mềm của Long Linh, dụ dỗ cô tiến sâu hơn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng dễ biến thành cuồng nhiệt. Nhịp thở của Long Linh lập tức rối loạn, trong mắt như phủ một lớp hơi nước. Khi Violet đặt tay cô lên đùi mình, ánh mắt lạnh lùng nhưng quyến rũ nhìn cô nói:

"Trước tiên, tháo miếng dán ức chế ra."

Pheromone của cả hai hòa quyện trong không khí càng thêm ngọt ngào, hơi nóng không ngừng dâng lên. Long Linh thở gấp vài nhịp, hoàn toàn bị mê hoặc đến mất phương hướng, một tay cởi áo khoác ngoài của Violet, rồi giúp nàng tháo miếng dán ức chế.

Vừa tháo ra, pheromone mùi hoa hồng lập tức lan tỏa khắp không gian, nồng đậm và cuồng nhiệt hơn hẳn những lần trước.

Long Linh hít một hơi sâu, đã cảm thấy như say ngất. Cô không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân dài thon thả của Violet.

Dạo gần đây, cô đã có chút "nghiện" pheromone của tiểu thư ác long. Chỉ cần ngửi thấy là không muốn buông tay. Khi vừa mới hôn lên bên cổ của Violet, bỗng phía sau vang lên tiếng gõ cửa, khiến cô phải tách nhẹ cơ thể ra khỏi Violet.

Đôi mắt lam băng của Long Linh phủ một tầng nước, nhịp thở hỗn loạn đến rối bời.

Dưới ánh nhìn không mấy vui vẻ của Violet, Long Linh đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Hình như... bên ngoài có người đang gõ cửa."

Đuôi mắt Violet đỏ lên, nắm lấy cổ áo của Long Linh, theo thói quen ra lệnh, giọng khàn khàn:

"Đừng bận tâm, tiếp tục đi."

Long Linh ngoan ngoãn khẽ "vâng" một tiếng, cúi đầu cắn vào tuyến thể đang sưng nóng đỏ của Violet. Răng nanh sắc bén xuyên qua, hương vị ngọt ngào của pheromone hoa hồng lập tức bao trùm lấy cô.

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên. Long Linh sợ có người đột nhiên xông vào, tim cô lập tức căng thẳng đập thình thịch.

Từng đợt pheromone mùi dâu tây không ngừng va đập vào cơ thể Violet, khiến nàng không kiềm được mà nheo mắt lại. Những tia lửa rải rác trong cơ thể như bùng cháy thành ngọn lửa mãnh liệt, lan ra tứ chi và xương tủy, từ sống lưng đến não đều tê rần run rẩy.

Dấu ấn tạm thời mang đến khoái cảm rất mạnh. Có lẽ vì Long Linh quá căng thẳng, nên pheromone dâu tây cô tiết ra mạnh mẽ hơn bình thường, hai tay ôm chặt lấy Violet.

Violet nhắm mắt lại, không kiềm được rên nhẹ một tiếng. Khóe mắt rịn ra vài giọt lệ sinh lý, các đốt ngón tay đang siết lấy cổ áo Long Linh trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, những mạch máu xanh hiện rõ dưới mu bàn tay.

Mỗi lần đánh dấu trước đây đều kéo dài khá lâu, nhưng lần này Long Linh quá căng thẳng nên kết thúc rất vội vã.

Sau khi kết thúc, Violet liếc nhìn Long Linh, đẩy cô ra, hờn dỗi nói:

"Căng thẳng cái gì?"

Mặt Long Linh đỏ ửng, tai nóng bừng, đôi mắt ướt át lo lắng nói:

"Bên ngoài có người..."

Violet khẽ nhéo cặp sừng rồng màu hồng trong suốt của cô:

"Có gì mà sợ? Không có sự cho phép của ta, không ai dám bước vào văn phòng này."

Nhưng nếu có ai đó có việc gấp mà xông vào, nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch bị cô đè dưới người thì sao? Chẳng phải sẽ làm mất mặt Công tước đại nhân sao?

Long Linh bị Violet nhéo sừng rồng, nhột nhạt khó chịu. Mỗi lần cô xấu hổ, sừng rồng và đuôi rồng sẽ tự động hiện ra, nhưng Violet thì rất ít khi để lộ sừng rồng, nên Long Linh cũng không thể "trả đũa".

Tâm trạng Long Linh ổn định lại, cô hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của Violet, nịnh nọt nói:

"Công tước đại nhân thật lợi hại."

Violet bị nụ hôn bất ngờ làm khóe môi cong lên, đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài màu bạc của Long Linh.

Mái tóc mượt mà như lụa, nàng dùng ngón tay thon dài vuốt xuống, chạm đến phần lưng đã ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp của Long Linh.

Violet chưa từng thấy rồng nhỏ nào nhát gan như thế, chỉ là có người gõ cửa thôi mà đã căng thẳng đến mức này.

"Trong văn phòng có phòng thay đồ và phòng tắm, em đi tắm rồi thay đồ đi."

Khuôn mặt Long Linh càng thêm lúng túng. Trước mặt tiểu thư ác long, cô luôn cảm thấy mình thật vụng về.

Long Linh ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng. Vậy... em có cần ra xem thử ai đang gõ cửa không?"

Violet thản nhiên nói:

"Không cần vội, em cứ đi thay đồ trước đi."

Một cơn gió thổi qua, mồ hôi trên người Long Linh nguội đi khiến cô khẽ rùng mình. Đúng là có hơi lạnh thật.

"Vâng, em tắm xong sẽ quay lại ngay."

Cô nhặt áo khoác mà Violet đã cởi vắt trên lưng ghế, nhẹ nhàng khoác lại cho nàng, vén mái tóc dài uốn lượn màu đen ra phía sau. Ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Violet, vội vàng ngượng ngùng tránh đi.

Long Linh nhanh chóng đi tắm nước nóng. Mặc dù cô rất thích bộ quân phục của tiểu thư ác long nhưng cô vẫn chọn một bộ đồ đơn giản, sạch sẽ của Violet.

Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, Violet đang ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, trông thấy diện mạo mới của rồng nhỏ thì cảm thấy có chút mới lạ.

Bình thường đã quen với dáng vẻ Long Linh mặc những chiếc váy bồng bềnh dễ thương, hôm nay thấy cô mặc đồ tối màu, khí chất cả người cũng thay đổi – có thêm vài phần dịu dàng thanh thuần.

Long Linh bị Violet nhìn đến ngượng ngùng, xoay người nói:

"Em đi mở cửa đây."

Violet khẽ gật đầu:

"Đi đi."

Long Linh bước đi rất nhanh nhẹn, sợ người bên ngoài chờ lâu, vội vàng chạy tới mở cửa văn phòng.

Ngoài cửa, một người mặc áo khoác đen đã đợi từ lâu, đôi ủng cao đến đầu gối đang đi qua đi lại trên sàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh nặng nề.

Người đó nghe thấy tiếng cửa mở lập tức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt đầu tiên khi thấy Long Linh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười lịch sự, đưa ra một hộp quà đã chuẩn bị sẵn:

"Chào cô, tôi có thể đích thân đưa món quà này cho Công tước điện hạ không?"

Long Linh nhìn chiếc hộp quà trên tay người phụ nữ – được gói rất tinh tế, còn thắt nơ lụa màu xanh lam rất đẹp.

Người kia tưởng rằng Long Linh muốn kiểm tra trước, nên chủ động mở nắp hộp ra.

Một bông hoa màu xanh lam trong suốt được đặt cẩn thận trong hộp quà. Những cánh hoa hình lục giác, ở giữa là nhụy hoa màu vàng nhạt, trên cánh hoa còn đọng những giọt sương trong veo. Toàn bộ bông hoa toát ra một luồng ma lực màu tím nhạt, huyền ảo như xoáy nước nơi đáy biển sâu.

Người hái chắc hẳn đã đợi đúng thời điểm hoa nở đẹp nhất, và để giữ được độ tươi, rễ hoa vẫn đang ngâm trong dung dịch ma dược.

Chỉ cần ngửi mùi hương hoa nồng nàn đã cảm thấy tâm thần thư thái. Quả là một món quà quý giá.

Long Linh tò mò hỏi:

"Đây là gì vậy?"

Người kia nhiệt tình giới thiệu:

"Đây là món quà từ Bá tước Sylvia, một loại thảo dược ma pháp quý hiếm – hoa Băng Tinh được tìm thấy trong đầm lầy Hắc Dạ nguy hiểm. Có hiệu quả tuyệt vời trong việc chữa trị chấn thương ở chân, đặc biệt được gửi tới Công tước Violet."

Trong lòng Long Linh dâng lên một tia khó chịu, không kiềm được mà hỏi:

"Sylvia chẳng lẽ không biết Violet đã có vị hôn thê rồi sao?"

"Vị hôn thê của Công tước chỉ là một con rồng nhỏ bình thường, không xứng đáng xuất hiện nơi trang trọng, đến lễ đính hôn cũng chưa từng tổ chức, kết hôn được hay không còn chưa chắc đấy."

Người kia tưởng rằng Long Linh không muốn giúp, liền nhét vào tay cô một túi vàng.

"Rồi sẽ có một ngày Công tước sẽ bị tình cảm chân thành của tiểu thư Sylvia làm lay động. Cô cứ coi như giúp một tay đi, chỉ cần để tôi vào, Bá tước tiểu thư sẽ nhớ ơn cô."

Long Linh siết chặt nắm đấm, sắc mặt tối sầm, cơn giận không thể kìm nén:

"Violet sẽ không nhận món quà này!"

Thấy Long Linh chắn đường không nhường, người kia định bước qua cô để xông vào văn phòng:

"Lần này không giống với những loại ma dược trị thương trước đây, hiệu quả với vết thương ở chân của Công tước rất rõ rệt. Tiểu thư Sylvia không cầu gì đáp lại, chỉ muốn Công tước hồi phục sức khỏe mà thôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...