[BHTT-ABO-AI] Sau Khi Bị Buộc Làm Bạn Đời Với Ác Long Tiểu Thư Omega Tàn Tật

Chương 4: Đánh dấu tạm thời



Thể lực của Long Linh đã cạn kiệt, trong đầu cũng không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.

Tiểu thư ác long ngủ mà chẳng thèm đắp chăn, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, đôi chân dài trắng nõn cứ thế lộ ra bên ngoài.

Chân của tiểu thư ác long vẫn chưa khỏi hẳn, chẳng lẽ từ đầu đến giờ không có ai đắp chăn cho nàng sao?

Long Linh thầm lẩm bẩm trong lòng, nhặt tấm chăn bông mềm mại lên, nhẹ nhàng đắp cho tiểu thư ác long.

Cô đỡ lấy lưng nàng, giúp nàng nằm gọn vào trong ổ chăn, cẩn thận vuốt phẳng nếp chăn ở bốn góc.

Sau khi chăm sóc xong xuôi cho tiểu thư ác long, Long Linh mới xỏ giày vào, rón rén đi tắt đèn.

Ánh sáng trong phòng lập tức trở nên mờ tối, trong không gian xa lạ này, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ lò sưởi và đèn đầu giường.

Long Linh quay trở lại bên giường, cởi giày trước hai bước, nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp.

Cô cựa mình vài cái trong chăn, bỗng nhớ ra rằng tiểu thư ác long đang ngủ ngay bên cạnh mình.

Hai gò má Long Linh lập tức nóng ran, vẫn chưa quen với việc có thêm một người nằm bên cạnh. Thì ra đây là cảm giác khi có vị hôn thê...

Chăn ấm thật ngọt ngào, là hương hòa quyện của cánh hoa hồng và hương dâu tây, càng ngửi càng thấy say mê.

Long Linh rất thích mùi hương này, nhưng cô không thể để bản thân đắm chìm quá mức.

Cô vỗ nhẹ lên má đang nóng bừng của mình, rồi phát hiện lúc nãy khi ôm tiểu thư ác long đặt vào giữa giường, cô đã quên chừa chỗ cho bản thân.

Nếu muốn giữ khoảng cách an toàn với tiểu thư ác long cả đêm, cô chỉ còn cách nằm nghiêng suốt lúc ngủ.

"Tiểu thư ác long..." Long Linh khẽ gọi.

Tiểu thư ác long không đáp, có lẽ đã ngủ rất say.

Long Linh nghiêng người tới, định dịch chuyển nàng ấy một chút để chừa chỗ cho mình.

Đôi tay cô đặt lên vòng eo mềm mại của tiểu thư ác long, qua lớp vải lụa mỏng manh, da thịt mềm mại như tơ, vừa vặn trong lòng bàn tay.

Long Linh nín thở, định ôm nàng ấy nhấc lên, thì bất ngờ cảm thấy cổ sau lạnh buốt.

Violet đã nắm lấy gáy cô, giọng nói khàn khàn đầy từ tính vang lên:

"Em đang làm gì vậy?"

Cơ thể Long Linh cứng đờ, vội buông tay ra, căng thẳng đến mức tim đập loạn:

"Thưa Công tước, em chỉ muốn giúp người dời qua một chút... nằm sát quá, em sợ làm phiền người."

Ánh mắt Violet tối lại. Quả nhiên, con rồng nhỏ này vẫn là chê bai cái đuôi rồng của nàng, ngay cả việc ngủ chung giường cũng muốn giữ khoảng cách.

Đầu ngón tay thon dài của nàng trượt dọc theo chiếc cổ trắng mịn của Long Linh, rồi lần xuống tận thắt lưng mềm mại, vỗ nhẹ một cái, khiến Long Linh lập tức bị nàng ôm chặt vào lòng.

Violet hơi nâng cằm, thản nhiên nói:

"Ta chưa cho phép em rời đi."

Long Linh bị tiểu thư ác long cưỡng ép giữ lại, cả người rơi vào giữa đôi chân dài của nàng, đầu gối cũng chạm vào khớp chân nàng, làn da mềm mại mát lạnh cọ sát vào nhau.

Đầu cô vùi vào vòng ngực đẫy đà mê người kia đến mức suýt thở không nổi.

Hương hoa hồng thoảng qua trong hơi thở, mái tóc đen dài hơi xoăn của tiểu thư ác long lướt qua gò má, mang theo một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Tiểu thư ác long đúng là rất bá đạo, rõ ràng cô đâu có định rời giường, vẫn còn ngủ cùng mà...

Nhưng mà, tiểu thư ác long không chỉ là vị hôn thê của cô mà còn là chủ nợ của cô nữa.

Lông mi dài cong vút của Long Linh khẽ rung lên đầy bất an, trong tầm mắt cô liếc thấy ánh mắt của tiểu thư ác long đang nhìn mình chăm chú.

Ánh mắt nàng ấy thật sâu, đường nét khuôn mặt rõ ràng sắc sảo, đôi đồng tử màu vàng sẫm như những viên bảo thạch đẹp nhất thế gian, dung nhan lạnh lùng kiêu sa đầy sức hút.

Tim Long Linh lại đập rộn ràng, cô vội thu ánh mắt lại, sau khi suy nghĩ một chút liền nắm lấy cổ tay tiểu thư ác long.

Cô ngập ngừng hỏi:

"Thưa Công tước, người... đang cần cái đó sao?"

Mái tóc dài bạc trắng như suối đổ sau lưng nàng buông xõa mềm mại, đôi môi đỏ mọng ánh nước khẽ cắn lấy môi dưới, khiến bờ môi càng thêm kiều diễm.

Dưới ánh mắt của Violet, Long Linh chủ động giải phóng ra pheromone của mình.

Tay cô nắm lấy cổ tay Violet, thực chất toàn thân đang run rẩy đến mức từng đầu ngón tay đều khẽ rung.

Violet không khỏi hoài nghi — có phải lúc nãy nàng bắt con rồng nhỏ này xoa bóp quá lâu rồi không? Đến mức tay mỏi đến run rẩy sao?

Ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy, nàng chưa từng thấy một con rồng nhỏ nào như thế.

Violet nắm lấy tay Long Linh, đầu ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng lướt qua, định kiểm tra xem cổ tay cô có vấn đề gì không.

Nhưng chính cái vuốt ve mập mờ ấy lại khiến Long Linh càng thêm nóng rực, gương mặt thoáng ửng hồng vì xấu hổ.

Cô khẽ cắn môi, người nghiêng xuống thấp hơn, hai tay dùng sức giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Violet:

"Mời người nằm yên một chút, chỉ cần nhắm mắt lại, những chuyện còn lại... cứ giao cho em."

Violet nhìn con rồng nhỏ trắng bạc đang đè lên người mình, đôi mắt lam băng tựa hồ nước trong veo gợn sóng, tựa như thiên sứ trong thần điện được muôn dân ngưỡng vọng.

Con rồng nhỏ này, gan cũng ngày càng lớn rồi, nhưng như thế mới giống một Alpha thực thụ.

Tiểu thư ác long không nghe lời cô, má Long Linh khẽ ửng, cúi xuống hôn lên cổ trắng ngần tao nhã của nàng ấy — chiếc cổ ấy vừa thanh mảnh lại trắng mịn, tỏa ra hương thơm khiến người say mê.

Nguyên nhân khiến nàng giận khi nãy chính là vì Long Linh không chủ động đánh dấu nàng.

Lần này, cô nhất định sẽ làm được.

Long Linh đã đến rất gần tuyến thể của tiểu thư ác long, gần đến mức có thể nhìn rõ hình dạng của nó — nơi đó mẫn cảm hơn làn da xung quanh, hơi nhô lên, đỏ hơn các vùng khác, như một đóa hồng ngập hương đang chực chờ nuốt lấy cô.

Cơ thể Long Linh nóng bừng, não bộ chẳng cần suy nghĩ nhiều, lập tức ra quyết định chuẩn xác. Cặp răng nanh sắc nhọn từ từ lộ ra, chạm lên làn da mỏng manh, chỉ cần dùng lực là có thể xuyên vào, tiêm vào pheromone của chính mình.

Cảm xúc hưng phấn tột độ khiến lý trí như hóa điên, dục vọng chiếm hữu khiến lồng ngực Long Linh phập phồng dữ dội, rốt cuộc cắn mạnh vào tuyến thể của tiểu thư ác long.

Đây là lần đầu tiên cô thực hiện đánh dấu, chỉ mới tiêm vào một chút pheromone, lại vô tình làm xước da vùng ngoài tuyến thể của nàng ấy.

Răng nanh sắc bén cọ qua làn da trắng nõn, để lại vệt đỏ nhỏ, nhẹ nhàng mài cọ, hương pheromone hoa hồng lập tức trào ra như thủy triều dữ dội.

Pheromone hương dâu ngọt ngào thâm nhập sâu vào tuyến thể, hơi thở của Violet bật ra khỏi môi không thể kiềm chế, mười đầu ngón tay siết chặt lấy ga giường. Sự xâm chiếm bá đạo mãnh liệt ấy như thể đang cướp đi sinh mệnh của nàng, lại đồng thời mang đến khoái cảm như sắp chìm sâu không thoát nổi.

Con rồng nhỏ này... ai đã dạy cô mấy trò mê hoặc lòng người như thế?

Long Linh nghe thấy tiếng rên khẽ đầy áp lực của Violet, tưởng rằng mình đã khiến nàng đau, lập tức cúi xuống nhẹ nhàng thổi lên vết thương.

Luồng khí nóng ấm phả lên da, khiến chỗ da đó như bốc cháy, cơn nóng như luồng điện chạy loạn khắp cơ thể, dọc theo mạch máu, lan ra khắp tứ chi.

Violet cảm thấy bụng dưới nóng bừng, không nhịn được mà nhắm mắt lại, nơi đuôi mắt ửng đỏ mê hoặc, quả nhiên — Alpha cấp S không giống những kẻ khác.

Những năm qua nàng quá nghiêm khắc với bản thân, đến lúc nên hưởng thụ cũng không chịu hưởng... Giữ con rồng nhỏ này bên cạnh làm món đồ chơi nhỏ, cũng chẳng phải không được.

Những ngón tay thon dài của Violet siết chặt sau gáy Long Linh, đắm chìm trong mái tóc bạc trắng, giọng khàn khàn ra lệnh: "Cắn mạnh vào ta."

Răng nanh sắc nhọn của Long Linh lập tức đâm sâu vào, lượng lớn hormone dâu tây tràn vào cơ thể Violet. Violet hơi nhíu mày, đôi mắt híp lại dài ngoẵng, toàn thân run rẩy không ngừng. Pheromone của hai con rồng hòa quyện mãnh liệt, tiếng thở gấp trở nên hỗn loạn. 

Chiếc đuôi rồng bạc trắng quấn chặt lấy đuôi rồng đỏ hồng, vảy lạnh trơn trượt cọ vào nhau, để lại vệt ẩm ướt. 

Cơ thể Long Linh nóng bừng, nhưng đây là lần đầu tiên cô đánh dấu tạm thời một Omega, cảm giác dễ chịu đến mức đầu óc tê dại, muốn ngất đi. 

Cô ghì chặt đuôi rồng của tiểu thư ác long bên dưới, chiếc đuôi rồng mềm mại màu hồng phấn hoàn toàn bị cô chiếm đoạt, trông như thể cô đang áp đảo tiểu thư vậy. 

Đôi mắt đẹp của Long Linh ngân ngấn nước, cô không muốn như thế, nhưng hoàn toàn không kiềm chế được sự chiếm hữu đáng ghét, nhất là khi nghe thấy tiếng rên khẽ không kiểm soát được của tiểu thư ác long, càng muốn hành hạ nàng thảm hơn. 

Chỉ có kích thích thị giác mãnh liệt như vậy mới khiến pheromone của cô được giải phóng hoàn toàn. 

Đáng lẽ cô phải phục vụ tiểu thư ác long chu toàn, không được phép làm hành động vượt quyền như vậy. 

Violet phát hiện ra sự bá đạo của rồng nhỏ trên giường, dường như cô rất thích quấn lấy đuôi rồng của nàng, ngay cả khi nàng không thể đáp ứng được gì. 

Gương mặt Violet ngày càng đỏ ửng, không kìm được tiếng thở, nuông chiều hành động thô bạo của Alpha, giải phóng thêm nhiều pheromone hoa hồng. 

Long Linh phát hiện ra nơi pheromone hoa hồng đậm đặc nhất nằm dưới lớp vảy mềm mại nhất trên đuôi rồng của tiểu thư ác long—nơi đó nóng bỏng, tuyệt mỹ đến mê hoặc. 

Mỗi lần đuôi cô áp vào, tiểu thư ác long lại đẩy ra một chút, nhưng khi cô quấn chặt lại, lớp vảy mềm lại dính sát vào, khiến Long Linh không phân biệt được nàng ghét hay thích, càng thêm không thể dứt ra. 

Mãi đến khi kết thúc đánh dấu tạm thời, Long Linh mới miễn cưỡng buông đuôi rồng của tiểu thư ác long. 

Mái tóc bạc trắng của cô ướt đẫm mồ hôi, gương mặt gốm sứ ửng hồng, đôi mắt xanh biếc đầy sương mù, toàn thân dính đầy pheromone hoa hồng. 

Tiểu thư ác long nằm dưới thân cô, khóe mắt lạnh lùng nhuốm vẻ quyến rũ, tóc đen xõa trên gối trắng, tuyến thể bị cô cắn đỏ sưng tấy, những sợi bạc lấp lánh đọng lại. 

Không khí ngập tràn pheromone hoa hồng và dâu tây, đậm đặc đến mức có thể ủ thành rượu trái cây, đều là thứ rỉ ra khi Long Linh đánh dấu tiểu thư ác long, chăn ga giường chiếu cũng ướt sũng. 

Long Linh dùng khăn lau sạch vết nước giữa hai người, thấy tiểu thư ác long đã ngủ mới lén hôn lên má nàng, áp sát bên cạnh và chìm vào giấc ngủ. 

Violet vẫn còn trong dư vị sau khi bị Alpha đánh dấu, khi bị Long Linh hôn lên má, lông mi nàng run nhẹ, mở mắt nhìn tiểu long bên cạnh. 

Long Linh nép sát vào nàng, gương mặt xinh đẹp áp vào cổ, hai tay ôm lấy eo như muốn chiếm hữu hoàn toàn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...