【BHQT】Xuyên thành tàn tật đại lão vai ác tra thê
Chương 29
Mùa đông Kinh Thị sắc trời chạng vạng nhìn chung mang theo lạnh lẽo, đặc biệt là sau khi rơi tuyết. Bầu trời màu ráng cam luôn bị bịt kín một tầng trắng mông lung.Nhưng Giang Cảng thì không có tuyết rơi. Giang Cảng là một thành thị mùa đông cũng không cần áo lông vũ, bầu trời chạng vạng luôn là đỏ cam rạng rỡ bắt mắt. Xinh đẹp làm người không dời mắt được, như Khương Từ Nghi vậy.Trình Tinh cũng thực ngoài ý muốn, Khương Từ Nghi đồng ý ra ngoài cùng nàng xem ánh nắng chiều.Nàng đẩy xe lăn Khương Từ Nghi xuống lầu, đi ngang qua rất nhiều người, trên đường dòng xe cộ như thoi đưa, mà các nàng an tĩnh mà xuyên qua một đống lầu, dừng lại bên một băng ghế dài.Trình Tinh lau lau, thuận thế ngồi xuống ghế. Xe lăn Khương Từ Nghi thì ở ngay bên cạnh nàng. Trừ bỏ mấy câu nói kia lúc trong phòng bệnh, các nàng lại không nói thêm cái gì. Hôm nay ánh nắng chiều thực nể tình, giống như lửa đốt qua, chẳng sợ hoàng hôn đã xuống núi, mây đỏ còn chưa tiêu tán. Chiếu vào trên người liền phủ thêm một tầng hồng quang.Trình Tinh thực nghiêm túc mà xem bầu trời, trong lòng không nghĩ gì khác.Trong lúc lơ đãng quay đầu phát hiện ánh mắt Khương Từ Nghi dừng ở trên người nàng.Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Khương Từ Nghi lại xoay đầu, cứ như vừa rồi không có làm gì hết. Trình Tinh lại lần nữa ngắm bầu trời, nhưng sẽ dùng dư quang đánh giá Khương Từ Nghi.Dư quang quét đến Khương Từ Nghi nửa híp mắt, vẫn là gương mặt lạnh nhạt kia. Trình Tinh muốn nói gì đó, đắn đo cuối cùng vẫn là thôi.Từ tối hôm qua tới hôm nay, nàng không yên lòng, cũng rối rắm. Nàng như là đi vào tử cục, có thể giải được thế cục chỉ có Khương Từ Nghi.Nhưng Khương Từ Nghi không muốn tin tưởng nàng.Thật ra đổi vị trí tự hỏi, nếu kêu nàng tin tưởng Tô Gia Minh, nàng cũng sẽ không tin tưởng. Vậy thì có tư cách gì yêu cầu Khương Từ Nghi đây?Điều kiện mà nàng có thể lấy ra để đàm phán cùng Khương Từ Nghi quá ít.Nếu bản thân không có trải qua tai nạn xe cộ mà Tô Gia Minh dàn dựng, có lẽ còn có thể tự mình an ủi, dù sao những việc này cũng không phải ta làm, ta chỉ cần công lược nàng là được. Lừa nàng, khinh nàng, chỉ cần có thể đạt thành mục đích, sẽ không tiếc.Nhưng Trình Tinh chính mình cũng trải qua bị đâm sau lưng, cũng trải qua tai nạn xe cộ, càng ở trong hoàn cảnh này thu thập cục diện rối rắm của nguyên chủ, nàng càng có thể lý giải Khương Từ Nghi.Trình Tinh biết chính mình cùng ban đầu người kia hoàn toàn không phải là một người. Nhưng ở Khương Từ Nghi xem ra, các nàng chính là một người.Thậm chí Khương Từ Nghi lần lượt thử, muốn tìm được chứng cứ nàng không phải nguyên chủ.Trình Tinh không có biện pháp chứng minh, đủ loại phương pháp đều thử, thậm chí còn bịa ra cả chuyện người ngoài hành tinh, nửa thật nửa giả mà muốn cho người thông minh Khương Từ Nghi đi vào thiết lập giả dối của mình.Chỉ cần Khương Từ Nghi có thể tin tưởng nàng không phải nguyên chủ, vậy nàng liền có một đường sinh cơ.Nhưng đêm qua, nàng nói xong đi ra phòng bệnh, thấy hộ sĩ phụ trách Khương Từ Nghi đang nỗ lực dùng khuôn đúc luyện tập kỹ thuật ghim kim.Hộ sĩ ngẩng đầu thấy nàng, thấp thỏm mà xin lỗi nàng, nói là về sau nhất định luyện tập thêm, tuyệt đối không thương tổn mu bàn tay Khương Từ Nghi.Hộ sĩ còn khen Khương Từ Nghi kiên nhẫn, ôn hòa.Nàng trong miệng miêu tả Khương Từ Nghi, cùng Trình Tinh lúc ban đầu nhìn thấy Khương Từ Nghi hoàn toàn không phải cùng một người.Nhưng Khương Từ Nghi tựa hồ chính là như vậy.Người có thể bao dung cho người khác, sao có thể xấu được chứ?Nàng nhìn qua thực lạnh nhạt, cũng chẳng qua là đang ngụy trang chính mình tứ cố vô thân.Mà Trình Tinh từ khi xuyên tới đây đã đang làm gì?Nàng vì ích lợi của mình không ngừng tạo áp lực cho đối phương, làm đối phương đi nghi kỵ, hoài nghi, lại không cách nào cho đối phương biết chân tướng.Khương Từ Nghi có làm sai cái gì đâu?Trình Tinh trở lại phòng bệnh của mình, suy nghĩ thật lâu, nàng nghĩ, Khương Từ Nghi cái gì cũng chưa làm sai.Là nàng nghĩ sai rồi, cũng làm sai rồi.Đương hệ thống xuất hiện, nàng liền suy nghĩ nên như thế nào ở trước mặt Khương Từ Nghi lừa dối qua cửa, hết thảy đều là vì chính mình suy xét.Con người đều là ích kỷ. Quả thật, Trình Tinh cũng thế.Nhưng đối mặt Khương Từ Nghi loại người này, Trình Tinh giống như rất khó yên tâm thoải mái ích kỷ.Cũng không thể bởi vì nàng trước đó thực thảm, cho nên muốn đương nhiên mà kéo một nữ nhân cũng thảm giống như nàng tiếp tục thảm?Trình Tinh một đêm chưa ngủ, cả người đều có chút hoảng hốt.Lại cuối cùng suy nghĩ cẩn thận.Trước đó nàng vẫn luôn xem Khương Từ Nghi như là đối tượng công lược, nàng muốn không từ thủ đoạn mà hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới của mình.Hệ thống nói cho nàng biết Khương Từ Nghi là nữ chủ, mà nàng cần thiết phải quay chung quanh Khương Từ Nghi sinh hoạt.Cho nên đương nhiên đem Khương Từ Nghi giống như là hệ thống, máy móc lạnh như băng.Lại quên mất, Khương Từ Nghi là một con người.Nàng cũng bất quá mới 25 tuổi, thậm chí còn không có bằng độ tuổi mình lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh.Thiếu nữ thiên tài, truyền thuyết giới pháp y, đẹp tựa thiên tiên, cao ngạo lạnh lùng. Những từ ngữ này đặt ở trên người nàng, dường như đã làm suy yếu đi bản chất thiết yếu nhất của nàng. Trên thực tế, Khương Từ Nghi chỉ là một cô gái trẻ rất không có cảm giác an toàn, cần phải dùng lạnh nhạt đi ngụy trang, làm ra dáng vẻ bản thân rất cường đại.Nàng dũng cảm, thiện lương, chân thành, không nên bị coi như một người máy lạnh như băng.Nghĩ thông suốt những điều này, Trình Tinh tràn đầy áy náy đi qua phòng bệnh của nàng, đúng lúc hộ sĩ đang muốn truyền đường glucose cho nàng.Trình Tinh vốn chỉ tính nhìn xem, không để hộ sĩ lên tiếng quấy rầy giấc ngủ nàng.Nào biết lúc hộ sĩ muốn hướng mu bàn tay nàng ghim kim, tay run run rẩy rẩy, mắt thấy kim này sắp bị đâm lệch, Trình Tinh lập tức tiến lên nắm cổ tay của nàng."Để ta làm." Trình Tinh nói.Lúc Trình Tinh ghim kim, Khương Từ Nghi ngủ thật sự trầm.Có lẽ là tối hôm qua cũng bởi vì chuyện của nàng suy nghĩ thật lâu, đáy mắt còn có quầng thâm, ngủ đến cũng hoàn toàn không an ổn.Trình Tinh ghim kim cho nàng xong còn trấn an mà vỗ vỗ lưng nàng.Khương Từ Nghi lúc này mới chậm rãi ngủ đến an ổn, thậm chí nhích tới gần bên chân nàng thêm chút.Thân thể Trình Tinh tức khắc cứng đờ, bàn tay vỗ lưng nàng cũng thoáng chốc ngưng, một lát sau mới tiếp tục.Lại cũng cúi đầu nghiêm túc quan sát mặt Khương Từ Nghi.Khương Từ Nghi thực trắng, điển hình làn da trắng xanh, lúc nhắm hai mắt dung nhan điềm tĩnh, không hề có lực công kích.Nếu phải dùng một loại động vật so sánh, Trình Tinh cảm thấy nàng như là một con mèo.Sẽ có một chút dính người, thích cọ chân người ngủ.Trình Tinh vỗ lưng nàng, thẳng đến mỏi tay mới dừng, mà mặt Khương Từ Nghi hoàn toàn vùi bên chân nàng, đều mau không có khe hở để thở.Lúc sau Trình Tinh đứng dậy đổi đi toàn bộ hoa trong phòng, rồi mới rời đi.Mà nàng cũng quyết định, chỉ làm những nhiệm vụ cố định mà hệ thống tuyên bố, ví như giúp Khương Từ Nghi trị chân, giúp Khương Từ Nghi nhận người thân, mặt khác một mực không làm.Đối Khương Từ Nghi quá tốt, đối Khương Từ Nghi tới nói kỳ thật là gánh nặng.Còn không bằng cứ an an tĩnh tĩnh mà làm.Nàng muốn ly hôn, thì cứ cùng nàng ly hôn.Mấy ngày nay chậm rãi bình tĩnh lại mới phát hiện, hệ thống ngày đó nói chuẩn tắc đầu tiên chính là: Công lược nữ chủ.Vậy chỉ cần làm nữ chủ cao hứng là được a.Nàng lập tức cùng Khương Từ Nghi ly hôn chính là làm ra sự tình khiến Khương Từ Nghi vui mừng nhất.Vì thế Trình Tinh ở trong phòng bệnh xem sách một buổi trưa, giữa chừng cũng có nghỉ ngơi đôi mắt, dạo bước đến cửa phòng Khương Từ Nghi, nghe thấy bên trong có tiếng cười của nàng và Trịnh Thư Tình.Nghe ra tâm tình không tồi, nàng càng không nhất thiết đi vào phá hỏng tâm tình tốt của hai người.Nhưng tới chạng vạng, nàng từ quyển sách thật dày ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đã bị ánh nắng chiều mê mắt.Trình Tinh là người có thể không có sáng sớm, nhưng nhất định phải có chạng vạng.Chỉ có chạng vạng kết thúc rồi, nàng mới cảm giác thời gian thuộc về chính mình đã tới.Nàng hưởng thụ ở một mình, cũng hưởng thụ thanh nhàn khi mọi thanh âm đều im lặng.Cho nên nàng thực yêu tha thiết ánh nắng chiều lãng mạn.Nhìn ra được, ngày hôm qua Khương Từ Nghi không thấy được ánh nắng chiều là có chút tiếc nuối.Giống Khương Từ Nghi kiểu người vẫn luôn nỗ lực sinh hoạt, liều mạng hướng về phía trước, đại để là không có thời gian dừng lại ngắm phong cảnh. Cho nên, Trình Tinh lấy hết can đảm đẩy ra cửa phòng bệnh của nàng, mời nàng cùng đi xem ánh nắng chiều.-Chờ khi chân trời mây đỏ tiêu tán, bầu trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, tất cả đèn đường theo thứ tự sáng lên. Trình Tinh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Ngươi có đói bụng không?"Chẳng sợ tối hôm qua hai người nháo đến có chút không thoải mái, lúc này nói ra vẫn giống như chưa từng phát sinh cái gì.Bình đạm, ôn hòa.Trình Tinh muốn làm bộ thực thành thục mà bóc qua chuyện này.Khương Từ Nghi hơi ngưng: "Có chút.""Muốn ăn cái gì?" Trình Tinh hỏi.Khương Từ Nghi tự hỏi một lát, "Cách sở cảnh sát Giang Cảng 100 mét có một tiệm cá nướng, ngươi muốn ăn không?""Được a." Trình Tinh cúi đầu nhìn nhìn đồng phục bệnh nhân trên người các nàng, "Chúng ta mặc như này đi ăn không thích hợp đâu nhỉ? Hơn nữa, dạ dày ngươi không thể ăn mấy cái này." Khương Từ Nghi nói: "Chỗ ấy có cháo bí đỏ, ta có thể ăn cái đó.""Vậy ngươi vì cái gì còn muốn đi?" Trình Tinh nói: "Ngươi lại không ăn được cá."Khương Từ Nghi hơi lúng túng mà quay mặt đi, nhìn về phía đám đông, cố tình không nhìn Trình Tinh."Ngươi mời ta xem ánh nắng chiều, ta mời ngươi ăn cá nướng."Trình Tinh nhìn sườn mặt nàng, câu môi, "Tốt nha." Nói xong đứng dậy, đẩy nàng đi về: "Vậy chúng ta trước đổi quần áo, sau đó ta lái xe mang ngươi đi."Trình Tinh cảm thấy, ngày hôm qua một hồi cãi nhau không tính là cãi nhau kia đối với Khương Từ Nghi là đã sang trang. Nhưng đối với Trình Tinh thì vẫn chưa. Nàng chuẩn bị thay đổi triệt để, làm người cho tốt.Trình Tinh trở về thay đổi quần áo xong đi qua tìm Khương Từ Nghi, nàng hành động không tiện, thay đổi một chiếc váy liền áo màu lam nhạt, váy dài cũng che khuất hơn phân nửa chân nàng.Tóc bị nàng dùng kẹp tùy ý kẹp lên, thêm vài phần dịu dàng.Nhưng cặp mắt kia vẫn là lạnh như băng sương.Trình Tinh thì rất đơn giản, áo hoodie màu tím phối cùng quần jean xanh nhạt, giày thể thao trắng, thực thoải mái trẻ trung, rất giống mới ở trường đại học ra tới.Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, đơn thuần vì thuận tiện đi ra ngoài.Tóc cũng tùy tay búi cao lên, càng như là nữ sinh viên.Nàng đẩy Khương Từ Nghi đi ra ngoài, xuống hầm xe, thực dễ dàng tìm được chiếc xe thể thao phong cách của nguyên chủ. Màu sắc phá lệ bắt mắt giữa một đám xe đen trắng thông thường. Nguyên chủ hình như rất thiên vị thể loại phối màu kỳ quái này.Tựa như màu tóc nàng vậy.Đều không phải là cái loại này vàng tươi kim sắc, mà là vàng như bị bệnh, bị tẩy và nhuộm qua rất nhiều lần làm chất tóc bị hư tổn.Mỗi lần soi gương, Trình Tinh đều sẽ bị chính mình dọa nhảy dựng.Cho nên nàng cũng không thích thả ra mái tóc trương dương rối tung này.Trình Tinh lái xe theo hướng dẫn đến cửa tiệm mà Khương Từ Nghi nói, tới con đường chỗ sở cảnh sát Giang Cảng, Trình Tinh còn liếc nhìn xung quanh một cái, làm bộ không chút để ý hỏi Khương Từ Nghi, "Đây có phải là nơi ngươi đi làm trước kia?""Ừ." Khương Từ Nghi chỉ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không nghĩ gì thêm.Trình Tinh cũng không dám suy đoán tâm tư nàng.Nhưng luôn cảm thấy, Khương Từ Nghi vẫn là rất muốn trở lại làm việc ở chỗ này.Xe ngừng ở chỗ đậu xe ven đường, Trình Tinh xuống xe, trước tiên ra sau cốp lấy xe lăn, sau đó đi đến ghế phụ vươn hai tay, dễ như trở bàn tay ôm nàng xuống. Kết quả Khương Từ Nghi mới vừa ngồi ở trên xe lăn, còn không có buông ra cổ Trình Tinh, liền nghe thấy có người cười hì hì nói: "Ui, này không phải Khương đại pháp y của chúng ta sao? Như thế nào còn ngồi trên xe lăn? Tàn phế thật hay là giả đây?"Trình Tinh nghe vậy nhíu mày, vừa nhấc đầu liền thấy có một đống người từ hướng sở cảnh sát bên kia đi tới.Khương Từ Nghi buông lỏng ra cổ nàng, ngồi ở trên xe lăn, sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, giống một con thiên nga trắng cao ngạo, "Đã lâu không gặp, các vị."