【BHQT】Xuyên thành tàn tật đại lão vai ác tra thê
Chương 27
Hệ thống trục trặc không dừng ở đó, mà là liên tục trình diễn như thế trong đầu nàng.Tiếng điện lưu liên tục gián đoạn, thường thường toát ra mấy chữ, cũng không thể thành một câu hoàn chỉnh.Đại khái qua ba phút mới yên tĩnh lại.Ba phút này đối Trình Tinh tới nói, rất khó chịu.Nàng thậm chí vô pháp khống chế cảm xúc của mình, ngay cả lông mày đều nhăn chặt, trên mặt hiếm khi xuất hiện không kiên nhẫn.Chờ tiếng điện lưu biến mất, nàng cứ như vậy xụ mặt, không nói chuyện, cũng không hỏi han gì trong đầu.Hệ thống chủ động báo cáo: 【 ối ối! Hệ thống thông báo trong quá trình đã xảy ra vấn đề thực phức tạp, trung tâm giải toán cục quản mệnh ngân hà phát sinh trục trặc, trước mắt đã khẩn cấp chữa trị. 】【 ối ối! Chúc mừng ký chủ, công lược tiến độ 35%, khen thưởng 400 ngàn đô la Hồng Kông, thỉnh không ngừng cố gắng. 】【 bíp —— công lược giá trị giảm xuống 10%, mở ra cơ chế trừng phạt, tuyên bố nhiệm vụ trừng phạt. 】【 ối ối! Bởi vì thời gian tăng giảm giá trị tiến độ công lược cách nhau không đến một phút, căn cứ theo quy định cục quản mệnh, lần này không đáng tuyên bố nhiệm vụ trừng phạt, khấu trừ công lược khen thưởng 200 ngàn. 】【Ps: Thật à nha không phải thống thống muốn làm khó dễ ngươi nha. Thật sự là nữ nhân tâm, đáy biển châm, nhân tâm thiện biến, nữ nhân tâm càng thiện biến. 】Trình Tinh: "......"Hệ thống thông báo một đoạn dài tới khi chấm dứt, Trình Tinh cũng chưa nói chuyện.【 ối ối! Trước mắt ký chủ công lược tiến độ 25%, công lược tài khoản còn thừa 1 triệu đô la Hồng Kông. Giỏi quá nha! 】Trình Tinh trước mắt không quan tâm thuật toán của hệ thống, nàng chỉ hỏi: "Vì cái gì độ hảo cảm của Khương Từ Nghi dành cho ta lại trong một lần hạ thấp nhiều như vậy?" Lần trước giá trị hạ thấp là bởi vì nghe thấy mình cùng Lưu Ninh nói chuyện, nàng hiểu lầm là mình cấu kết Lưu Ninh, muốn hại nàng xấu mặt ở tiệc sinh nhật Quan Lâm Mẫn.Còn lần này thì sao?Đêm nay nàng và Khương Từ Nghi ở chung không khí thực hòa hợp, giá trị công lược bay lên là ngoài dự liệu của nàng.Khương Từ Nghi không có gặp bất luận kẻ nào, cũng không nghe điện thoại, mà nàng vẫn luôn ở bên Khương Từ Nghi, vì cái gì sẽ xuất hiện loại hiện tượng này?Trình Tinh hợp lý hoài nghi ——
"Có phải cục quản mệnh của các ngươi vì để ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, cố ý."Hệ thống: 【 ối ối! Oan uổng! Thống thống hận không thể giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngay bây giờ, nhưng mà thật sự trung tâm giải toán cục quản mệnh ngân hà sử dụng thiết bị nghe lén tiên tiến nhất vũ trụ, xác suất giải toán cao tới 99.99%, chưa bao giờ sẽ mắc lỗi. 】"Từ góc độ xác suất, cách nói này của ngươi là sai. 99.99% xác suất là đúng, cũng liền ý nghĩa có 0.01% xác suất phạm sai lầm, cho nên không có khả năng chưa bao giờ sẽ mắc lỗi. Nói cách khác, một vạn người thì có một người sẽ bị 0.01% sai lầm này tìm được. Mà ta rất có thể chính là cái này một phần vạn."【 ối ối! Ô! Ò ò! 】Hệ thống như là bị choáng váng, nỗ lực tìm lỗ hổng trong lời nàng nói để phản bác, nhưng cuối cùng chỉ phát ra mấy tiếng tỏ ra dễ thương như vậy.Trình Tinh thở dài một hơi: "Đối với hiện tượng này, cục quản mệnh các ngươi không làm ra xử lý bồi thường sao?"【 ối ối! Ngài nghĩ muốn cái gì? 】"Chân tướng."【 ối ối! Trải qua tổng bộ cục quản mệnh kín đáo điều tra, xác nhận phán quyết không có lầm. Trước mắt ký chủ công lược tiến độ 25%, thỉnh tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ công lược nha! 】"......"-Thức ăn được giao đến, Trình Tinh an tĩnh mà ăn.Tự nhiên bị hệ thống nháo ầm ĩ, tâm tình tốt đẹp từ lúc chạng vạng của nàng bị huỷ hoại không còn một mảnh.Ngoài mong đợi, Khương Từ Nghi cũng thực an tĩnh.Tuy rằng trước đó Khương Từ Nghi cũng ít nói, nhưng ánh mắt rất có thần, sẽ bất động thanh sắc mà quan sát nàng nhất cử nhất động, cũng sẽ có tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, dù là bị ép tới rất sâu sau lớp vỏ hờ hững; chứ không phải cái loại này bình đạm im lặng.Nhưng Trình Tinh từ khi tới bên này mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên chính là nàng, chú ý đến nhất cũng là nàng, Trình Tinh hận không thể bẻ ra xoa nát mỗi một câu nàng nói để phân tích lý giải. Cho nên tất nhiên cũng đem ánh mắt của nàng đọc đến rõ ràng.Nhưng đêm nay sau khi từ bên ngoài trở về, Khương Từ Nghi chỉ cúi đầu ăn.Cơm chưng thịt lạp có cà rốt, Trình Tinh trước khi đưa cho nàng, cũng đã gắp hết ra ngoài. Lúc mới vừa mở nắp hộp nhìn thấy trong cơm có cà rốt, nàng thật sự hoảng. Nàng rõ ràng có ghi chú trong đơn là không cần cà rốt. Nhưng chủ quán vẫn bỏ vào. Chủ quán này thật giống cái hệ thống đưa nàng tới đây, nghe không hiểu tiếng người. Dù vậy, Trình Tinh vẫn rất kiên nhẫn gắp hết cà rốt ra, lại đưa cho nàng.Mà người luôn duy trì mặt ngoài lễ phép như Khương Từ Nghi, lần này không nói tiếng cảm ơn nào. Trình Tinh lặng lẽ nhìn nàng vài lần, một ánh mắt cũng chưa tiếp được. Điều này làm Trình Tinh tin tưởng, hệ thống đã tính toán đúng.Nhưng nàng không hiểu, nàng làm gì có lỗi với Khương Từ Nghi sao?Lại là cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại sao? Đã giải quyết nhiều lắm rồi a.Trình Tinh cũng rất mệt, vùi đầu ăn cơm vẫn luôn tự hỏi, rồi lại không ra kết quả, cơm cũng ăn không mùi vị.Ăn xong nàng buông muỗng, nhấc đầu vừa vặn thấy Khương Từ Nghi cũng buông hộp xuống, đang muốn thu dọn tàn cuộc.Trình Tinh lên tiếng: "Để ta tới dọn." Khương Từ Nghi lại không để ý, vẫn tiếp tục động tác, đương khi nàng cầm nắp hộp muốn đậy lại, Trình Tinh giơ tay đặt lên hộp cơm, lại ở trong lúc lơ đãng tiếp xúc ngón tay nàng. Khương Từ Nghi lùi tay về, chút hơi lạnh kia biến mất, nàng xoay người điều khiển xe lăn rời đi.Trình Tinh nhìn bóng dáng nàng, tiêu điều, quyết tuyệt.Không khí trong phòng bệnh trở nên rất kỳ quái, áp suất thấp lạnh lẽo, thổi quét mỗi một góc trong căn phòng này.Trình Tinh ủ rũ mặt mày, nhìn tàn dư trên bàn, thực nhẹ thực nhẹ mà thở dài, rồi sau đó cố gắng không suy nghĩ gì, tiếp tục thu gom vào túi đựng rác, bỏ vào thùng rác. Dùng khăn giấy còn thừa lau bàn, thói quen lúc ăn của nàng và Khương Từ Nghi đều không tệ, cho nên không có làm rơi rớt trên bàn, đơn giản chà lau liền kết thúc.Đã gần 12 giờ, bệnh viện yên ắng rất nhiều, từ cửa sổ vọng ra ngoài, dưới lầu không có bao nhiêu người, xe cộ bên đường cũng thưa thớt. Trong yên tĩnh, Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn đi phòng vệ sinh rửa mặt.Không quan tâm tới Trình Tinh ở đây, xem như người vô hình.Trình Tinh đứng ở giữa phòng bệnh, chua xót lại khó chịu.Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, không trong chốc lát, Khương Từ Nghi mặt mộc điều khiển xe lăn ra tới. Mới vừa rửa mặt xong thực thoải mái thanh tân, cùng trước đó không khác biệt nhiều, chỉ có chóp mũi có chút ửng đỏ. Trình Tinh cố ý đứng ở giữa phòng vệ sinh và giường bệnh, nhưng Khương Từ Nghi lướt xe lăn ngang qua, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng một cái.Hờ hững.
Còn có hận.
Rất nhạt, Trình Tinh chỉ nhìn thấy nó trong mắt Khương Từ Khi lúc mới vừa xuyên tới ngày đầu tiên.Khi đó trong mắt Khương Từ Nghi như kiểu hận không thể cùng nàng đồng quy vu tận.Nhưng sau, từ lúc Khương Từ bắt đầu lần lượt thử, hận ý kia dần dần biến mất.Không nghĩ rằng, hôm nay lại một lần xuất hiện.Rõ ràng hôm nay các nàng trò chuyện rất vui vẻ, cùng nhau thảo luận trăng sao, thảo luận quan hệ giữa người với người, Trình Tinh trong bất chợt tìm được cảm giác tự do thoải mái như lúc gửi thư cùng bạn trước kia.Lúc ấy cao trung, trường học lưu hành kết bạn bốn phương qua thư từ, mọi người đều sẽ ở trên mạng làm quen bạn mới, sau đó trao đổi địa chỉ, viết thư cho đối phương. Thời đại internet, các nàng vẫn muốn giữ lại nét duyên dáng ban sơ của thư tay.Trình Tinh mới đầu có vài người bạn qua thư, nhưng viết thư cũng là một chuyện rất tiêu hao năng lượng, thi đại học viết văn 800 chữ cũng đã làm khó nàng lắm rồi, cho nên lúc sau không kiên trì nổi nữa, thư viết cho các bạn cũng càng ngày càng nhạt nhẽo không thú vị, chậm rãi cùng mọi người cắt đứt liên hệ.Nhưng trong đó có một cô bạn gọi là "Mái Ngói", cách mỗi một tháng sẽ gửi thư cho Trình Tinh, kể chuyện ở trường học, nói nàng ở trường giống như không quá được hoan nghênh, nói bà nàng làm món ăn gì, nói nhà nàng có trồng hoa nhài.Trình Tinh cùng các bạn trao đổi địa chỉ thư từ xong thì cũng xoá liên lạc trên mạng, hẹn nhau chỉ dùng phương thức gửi thư tay để giao lưu, cho nên đã không có phương thức liên hệ Mái Ngói, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ cắt đứt liên lạc với Mái Ngói hệt như những bạn qua thư khác. Ai mà ngờ Mái Ngói thực chấp nhất, có vẻ như không có bạn bè gì, cho nên mỗi tháng đều sẽ gửi một bức thư cho nàng.Dần dần, Trình Tinh sẽ cùng nàng trò chuyện bộ phim nào mới ra, quyển sách mới mua, hôm nay mẹ làm món sườn heo chua ngọt, ông ngoại bà ngoại cho tiền mừng tuổi, đều là những việc nhỏ thường ngày không đáng nói đến, ngẫu nhiên còn sẽ trộn lẫn phiền não, thí dụ như tụt hạng kỳ thi trung khảo, điểm thi giảm xuống nhiều trong kỳ thi thử, điền chí nguyện đại học phát hiện ra có lẽ không có khả năng đủ điểm vào trường học ngưỡng mộ. Trình Tinh cố định duy trì liên lạc, còn sẽ qua thư cổ vũ nàng.Nàng ở trong thư nói với Trình Tinh là bị bạn học nữ nhốt ở WC cả đêm, nơi đó không có đèn, nàng sợ tới mức muốn xỉu, Trình Tinh kêu nàng lấy con dao đặt lên bàn, xem ai lại khi dễ nàng, nàng liền cầm dao nhắm mắt chém lung tung. Nhưng phải dùng dao cùn không có mài bén, không thể thật sự đả thương người, bằng không là phải ngồi tù.Nàng nói bản thân từ lần đó có chứng sợ không gian kín, không dám một mình ở nơi tối tăm. Trình Tinh hỏi có người nào có thể bảo hộ nàng không? Nói cho cha mẹ hoặc là nói cho lão sư.Nàng nói mình không có người để tin cậy, Trình Tinh liền cổ vũ nàng mạnh mẽ hơn lên, người chỉ cần không có uy hiếp, nhất định chính là cường đại nhất.Khi đó tần suất nhanh nhất của các nàng là nửa tháng trao đổi thư một lần, mới đầu Trình Tinh hành văn cũng không tốt, cầm bút thật lâu không viết ra được mấy chữ.Nhưng vì có thể hành văn càng tốt để miêu tả kiến thức, vì đem cuộc sống nhạt nhẽo của mình viết đến thú vị một chút, nàng đã xem đủ loại sách, cũng cùng bạn qua thư chia sẻ quyển sách mà nàng xem gần đây, thậm chí có khi một phong thư sẽ là một bài bình luận sách. Mới đầu nàng viết xong lá thư kia tự xem lại cũng rất thấp thỏm, lo lắng bạn qua thư ghét bỏ.Không ngờ rằng thu được hồi âm, câu đầu tiên của Mái Ngói là: Lúa non thân mến, ta đã đọc qua sách mà ngươi đề cử, xem xong cũng giống như ngươi vậy, tâm tình thật lâu không thể bình phục.Mái Ngói cũng sẽ đem hồi âm viết thành bình luận sách, nhưng ở góc độ hoàn toàn khác với nàng.Dần dà, Trình Tinh thích đọc sách, vào đại học đã có thể cùng bạn qua thư viết bức thư dài hai ngàn chữ. Trình Tinh sẽ ở trong thư nói hiện trạng của mình, nói học được chuyên ngành yêu thích, cách nhà cũng rất gần.Bạn qua thư có nói qua chuyên ngành, thực trùng hợp, cũng là pháp y.Nhưng nàng nói bản thân không có thiên phú, giải phẫu thi thể thực sợ hãi, đứng ở phòng thí nghiệm sẽ nhịn không được chân run, tiết học giải phẫu đầu tiên ở đại học, nàng nôn tới choáng váng mặt mày, khả năng phải suy xét chuyển ngành học. Trình Tinh đã cổ vũ nàng, cũng khuyên nàng nếu thật hạ quyết tâm thì cứ dũng cảm đi làm.Lúc sau đại khái là nàng quyết định chuyển ngành, số lượng thư gửi tới cũng càng ngày càng ít, vài nét bút ít ỏi, đã không có những chuyện sinh hoạt vụn vặt, đôi câu vài lời cũng chỉ thừa phiền muộn.Dần dần, Trình Tinh không nhận được hồi âm của nàng nữa.Ba tháng sau đó, Trình Tinh có gửi cho nàng một bức thư kèm số di động, cho thấy chính mình đối nàng có mông lung hảo cảm, nếu Mái Ngói đồng dạng có cảm giác này với nàng, vậy có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho nàng, các nàng có thể hẹn một lần gặp nhau ngoài đời.Nhưng, Trình Tinh không hề thu được hồi âm. Trình Tinh vẫn luôn đem đoạn tình cảm còn chưa gặp mặt cũng không biết tên đối phương này, xưng là mối tình đầu.Mà hôm nay, Khương Từ Nghi ngồi ở hiệu sách đọc sách, bầu không khí này thoả mãn tưởng tượng đơn thuần tươi đẹp của nàng thời cao trung.Cho nên sau lại cùng nàng nói chuyện phiếm, thực thoải mái, cũng thực tự tại.-Trình Tinh nhìn Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn lên cao, nương sức lực cánh tay mà lên giường.Cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.Khương Từ Nghi ngồi ở trên giường, lúc sau cầm sách lên đọc, hoàn toàn không màng tới Trình Tinh. Trình Tinh không nhịn được, bước tới nắm lấy quyển sách, buộc nàng ngẩng đầu lên xem mình.Khương Từ Nghi lại chỉ lạnh lùng nói: "Buông tay.""Ngươi làm sao vậy?" Trình Tinh hỏi: "Ta làm sai chuyện gì chọc ngươi không vui sao?" Khương Từ Nghi nhàn nhạt: "Những chuyện mà ngươi làm trước kia chính là sai lầm lớn nhất.""Nhưng ngươi cũng nói là trước kia." Trình Tinh nói: "Chúng ta không phải đã nói rõ, hai tháng này sẽ chung sống hoà bình sao? Ta sẽ sửa đổi, ngươi cũng có thể được đến điều ngươi muốn.""Ta đổi ý." Khương Từ Nghi ngẩng đầu, "Trình Tinh, ngươi vẫn là Trình Tinh."Trình Tinh nhíu mày: "Có ý gì? Ta xác thật là Trình Tinh a. Ngươi không phải đã biết sao?""A." Khương Từ Nghi xả ra một mạt cười lạnh: "Ngươi sửa không xong bản tính của ngươi.""Ta làm chuyện gì không tốt với ngươi sao? Nếu ngươi lo lắng ước định của hai ta không có hợp đồng, ngày mai ta liền có thể làm, ký hợp đồng giấy trắng mực đen, ta cũng không thể chống chế." Trình Tinh nói: "Trước đó còn đang tốt đẹp, vừa trở về ngươi liền như vậy, có suy xét qua tâm tình của ta không?""Không có." Khương Từ Nghi lạnh giọng: "Không cần. Ly hôn.""Vì cái gì?" Trình Tinh hỏi: "Cho dù chết cũng phải để ta chết minh bạch chứ. Chúng ta trước đó rõ ràng đã đồng thuận."Khương Từ Nghi nhắm mắt, hít sâu thở ra một hơi: "Ta không có khả năng cùng một người muốn hại chết ta, tiếp tục lá mặt lá trái hai tháng.""Ta khi nào muốn hại chết ngươi?" Trình Tinh hỏi, "Ta hiện tại chỉ muốn làm ngươi khoẻ hơn lên. Khương Từ Nghi, từ ngày đó vào bệnh viện tới nay, ta đối với ngươi thế nào, ngươi đều có thể cảm nhận được đúng không? Ta không phải là ta mà ngươi nghĩ lúc ban đầu.""Vậy ngươi là ai?" Khương Từ Nghi hỏi.Trình Tinh: "...... Ta chính là ta a. Là Trình Tinh."Chẳng qua không phải là nguyên chủ Trình Tinh kia.Khương Từ Nghi khép sách lại, đặt sang một bên, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn bình tĩnh một chút."Trình Tinh cũng không muốn ép bức, cho dù trong lòng thực nghẹn khuất, thanh âm lúc nói chuyện vẫn rất ôn hoà, kiên nhẫn mà cùng Khương Từ Nghi giải thích, muốn biết được đáp án từ nàng.Hiện giờ Khương Từ Nghi nói lời này, nàng cũng không thể lại kiên trì, rầu rầu nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.""Khương Từ Nghi, bất kể người khác nói với ngươi cái gì, xin ngươi tin tưởng vào điều ngươi thấy, tin tưởng phán đoán của chính ngươi, có được không?" Trình Tinh nói: "Ta không muốn trở thành ta trước kia, kẻ ti tiện trong mắt ngươi."Nàng hết lời tại đây.
Nên tranh thủ cũng đã tranh thủ.Nhưng Khương Từ Nghi vẫn mặt vô biểu tình nhắm hai mắt, nhìn dáng vẻ thật là không muốn để ý tới nàng. Trình Tinh ôn thanh nói: "Ta trước đi ra ngoài, ngươi nghỉ ngơi tốt."Chờ nàng ra cửa rồi, Khương Từ Nghi mới chậm rãi mở mắt, một lần nữa cầm lấy di động mở ra giao diện trò chuyện với Hứa Từ Thích.Tin nhắn sau cùng là Hứa Từ Thích gửi tới kết quả kiểm tra.Trải qua kiểm nghiệm, Trình Tinh hiện giờ, vẫn là Trình Tinh trước kia.Những suy đoán cùng mong đợi của Khương Từ Nghi trước đó, đều thành trò cười.Ngay cả bản thân nàng cũng thành trò cười.
"Có phải cục quản mệnh của các ngươi vì để ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, cố ý."Hệ thống: 【 ối ối! Oan uổng! Thống thống hận không thể giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngay bây giờ, nhưng mà thật sự trung tâm giải toán cục quản mệnh ngân hà sử dụng thiết bị nghe lén tiên tiến nhất vũ trụ, xác suất giải toán cao tới 99.99%, chưa bao giờ sẽ mắc lỗi. 】"Từ góc độ xác suất, cách nói này của ngươi là sai. 99.99% xác suất là đúng, cũng liền ý nghĩa có 0.01% xác suất phạm sai lầm, cho nên không có khả năng chưa bao giờ sẽ mắc lỗi. Nói cách khác, một vạn người thì có một người sẽ bị 0.01% sai lầm này tìm được. Mà ta rất có thể chính là cái này một phần vạn."【 ối ối! Ô! Ò ò! 】Hệ thống như là bị choáng váng, nỗ lực tìm lỗ hổng trong lời nàng nói để phản bác, nhưng cuối cùng chỉ phát ra mấy tiếng tỏ ra dễ thương như vậy.Trình Tinh thở dài một hơi: "Đối với hiện tượng này, cục quản mệnh các ngươi không làm ra xử lý bồi thường sao?"【 ối ối! Ngài nghĩ muốn cái gì? 】"Chân tướng."【 ối ối! Trải qua tổng bộ cục quản mệnh kín đáo điều tra, xác nhận phán quyết không có lầm. Trước mắt ký chủ công lược tiến độ 25%, thỉnh tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ công lược nha! 】"......"-Thức ăn được giao đến, Trình Tinh an tĩnh mà ăn.Tự nhiên bị hệ thống nháo ầm ĩ, tâm tình tốt đẹp từ lúc chạng vạng của nàng bị huỷ hoại không còn một mảnh.Ngoài mong đợi, Khương Từ Nghi cũng thực an tĩnh.Tuy rằng trước đó Khương Từ Nghi cũng ít nói, nhưng ánh mắt rất có thần, sẽ bất động thanh sắc mà quan sát nàng nhất cử nhất động, cũng sẽ có tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò, dù là bị ép tới rất sâu sau lớp vỏ hờ hững; chứ không phải cái loại này bình đạm im lặng.Nhưng Trình Tinh từ khi tới bên này mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên chính là nàng, chú ý đến nhất cũng là nàng, Trình Tinh hận không thể bẻ ra xoa nát mỗi một câu nàng nói để phân tích lý giải. Cho nên tất nhiên cũng đem ánh mắt của nàng đọc đến rõ ràng.Nhưng đêm nay sau khi từ bên ngoài trở về, Khương Từ Nghi chỉ cúi đầu ăn.Cơm chưng thịt lạp có cà rốt, Trình Tinh trước khi đưa cho nàng, cũng đã gắp hết ra ngoài. Lúc mới vừa mở nắp hộp nhìn thấy trong cơm có cà rốt, nàng thật sự hoảng. Nàng rõ ràng có ghi chú trong đơn là không cần cà rốt. Nhưng chủ quán vẫn bỏ vào. Chủ quán này thật giống cái hệ thống đưa nàng tới đây, nghe không hiểu tiếng người. Dù vậy, Trình Tinh vẫn rất kiên nhẫn gắp hết cà rốt ra, lại đưa cho nàng.Mà người luôn duy trì mặt ngoài lễ phép như Khương Từ Nghi, lần này không nói tiếng cảm ơn nào. Trình Tinh lặng lẽ nhìn nàng vài lần, một ánh mắt cũng chưa tiếp được. Điều này làm Trình Tinh tin tưởng, hệ thống đã tính toán đúng.Nhưng nàng không hiểu, nàng làm gì có lỗi với Khương Từ Nghi sao?Lại là cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại sao? Đã giải quyết nhiều lắm rồi a.Trình Tinh cũng rất mệt, vùi đầu ăn cơm vẫn luôn tự hỏi, rồi lại không ra kết quả, cơm cũng ăn không mùi vị.Ăn xong nàng buông muỗng, nhấc đầu vừa vặn thấy Khương Từ Nghi cũng buông hộp xuống, đang muốn thu dọn tàn cuộc.Trình Tinh lên tiếng: "Để ta tới dọn." Khương Từ Nghi lại không để ý, vẫn tiếp tục động tác, đương khi nàng cầm nắp hộp muốn đậy lại, Trình Tinh giơ tay đặt lên hộp cơm, lại ở trong lúc lơ đãng tiếp xúc ngón tay nàng. Khương Từ Nghi lùi tay về, chút hơi lạnh kia biến mất, nàng xoay người điều khiển xe lăn rời đi.Trình Tinh nhìn bóng dáng nàng, tiêu điều, quyết tuyệt.Không khí trong phòng bệnh trở nên rất kỳ quái, áp suất thấp lạnh lẽo, thổi quét mỗi một góc trong căn phòng này.Trình Tinh ủ rũ mặt mày, nhìn tàn dư trên bàn, thực nhẹ thực nhẹ mà thở dài, rồi sau đó cố gắng không suy nghĩ gì, tiếp tục thu gom vào túi đựng rác, bỏ vào thùng rác. Dùng khăn giấy còn thừa lau bàn, thói quen lúc ăn của nàng và Khương Từ Nghi đều không tệ, cho nên không có làm rơi rớt trên bàn, đơn giản chà lau liền kết thúc.Đã gần 12 giờ, bệnh viện yên ắng rất nhiều, từ cửa sổ vọng ra ngoài, dưới lầu không có bao nhiêu người, xe cộ bên đường cũng thưa thớt. Trong yên tĩnh, Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn đi phòng vệ sinh rửa mặt.Không quan tâm tới Trình Tinh ở đây, xem như người vô hình.Trình Tinh đứng ở giữa phòng bệnh, chua xót lại khó chịu.Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, không trong chốc lát, Khương Từ Nghi mặt mộc điều khiển xe lăn ra tới. Mới vừa rửa mặt xong thực thoải mái thanh tân, cùng trước đó không khác biệt nhiều, chỉ có chóp mũi có chút ửng đỏ. Trình Tinh cố ý đứng ở giữa phòng vệ sinh và giường bệnh, nhưng Khương Từ Nghi lướt xe lăn ngang qua, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng một cái.Hờ hững.
Còn có hận.
Rất nhạt, Trình Tinh chỉ nhìn thấy nó trong mắt Khương Từ Khi lúc mới vừa xuyên tới ngày đầu tiên.Khi đó trong mắt Khương Từ Nghi như kiểu hận không thể cùng nàng đồng quy vu tận.Nhưng sau, từ lúc Khương Từ bắt đầu lần lượt thử, hận ý kia dần dần biến mất.Không nghĩ rằng, hôm nay lại một lần xuất hiện.Rõ ràng hôm nay các nàng trò chuyện rất vui vẻ, cùng nhau thảo luận trăng sao, thảo luận quan hệ giữa người với người, Trình Tinh trong bất chợt tìm được cảm giác tự do thoải mái như lúc gửi thư cùng bạn trước kia.Lúc ấy cao trung, trường học lưu hành kết bạn bốn phương qua thư từ, mọi người đều sẽ ở trên mạng làm quen bạn mới, sau đó trao đổi địa chỉ, viết thư cho đối phương. Thời đại internet, các nàng vẫn muốn giữ lại nét duyên dáng ban sơ của thư tay.Trình Tinh mới đầu có vài người bạn qua thư, nhưng viết thư cũng là một chuyện rất tiêu hao năng lượng, thi đại học viết văn 800 chữ cũng đã làm khó nàng lắm rồi, cho nên lúc sau không kiên trì nổi nữa, thư viết cho các bạn cũng càng ngày càng nhạt nhẽo không thú vị, chậm rãi cùng mọi người cắt đứt liên hệ.Nhưng trong đó có một cô bạn gọi là "Mái Ngói", cách mỗi một tháng sẽ gửi thư cho Trình Tinh, kể chuyện ở trường học, nói nàng ở trường giống như không quá được hoan nghênh, nói bà nàng làm món ăn gì, nói nhà nàng có trồng hoa nhài.Trình Tinh cùng các bạn trao đổi địa chỉ thư từ xong thì cũng xoá liên lạc trên mạng, hẹn nhau chỉ dùng phương thức gửi thư tay để giao lưu, cho nên đã không có phương thức liên hệ Mái Ngói, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ cắt đứt liên lạc với Mái Ngói hệt như những bạn qua thư khác. Ai mà ngờ Mái Ngói thực chấp nhất, có vẻ như không có bạn bè gì, cho nên mỗi tháng đều sẽ gửi một bức thư cho nàng.Dần dần, Trình Tinh sẽ cùng nàng trò chuyện bộ phim nào mới ra, quyển sách mới mua, hôm nay mẹ làm món sườn heo chua ngọt, ông ngoại bà ngoại cho tiền mừng tuổi, đều là những việc nhỏ thường ngày không đáng nói đến, ngẫu nhiên còn sẽ trộn lẫn phiền não, thí dụ như tụt hạng kỳ thi trung khảo, điểm thi giảm xuống nhiều trong kỳ thi thử, điền chí nguyện đại học phát hiện ra có lẽ không có khả năng đủ điểm vào trường học ngưỡng mộ. Trình Tinh cố định duy trì liên lạc, còn sẽ qua thư cổ vũ nàng.Nàng ở trong thư nói với Trình Tinh là bị bạn học nữ nhốt ở WC cả đêm, nơi đó không có đèn, nàng sợ tới mức muốn xỉu, Trình Tinh kêu nàng lấy con dao đặt lên bàn, xem ai lại khi dễ nàng, nàng liền cầm dao nhắm mắt chém lung tung. Nhưng phải dùng dao cùn không có mài bén, không thể thật sự đả thương người, bằng không là phải ngồi tù.Nàng nói bản thân từ lần đó có chứng sợ không gian kín, không dám một mình ở nơi tối tăm. Trình Tinh hỏi có người nào có thể bảo hộ nàng không? Nói cho cha mẹ hoặc là nói cho lão sư.Nàng nói mình không có người để tin cậy, Trình Tinh liền cổ vũ nàng mạnh mẽ hơn lên, người chỉ cần không có uy hiếp, nhất định chính là cường đại nhất.Khi đó tần suất nhanh nhất của các nàng là nửa tháng trao đổi thư một lần, mới đầu Trình Tinh hành văn cũng không tốt, cầm bút thật lâu không viết ra được mấy chữ.Nhưng vì có thể hành văn càng tốt để miêu tả kiến thức, vì đem cuộc sống nhạt nhẽo của mình viết đến thú vị một chút, nàng đã xem đủ loại sách, cũng cùng bạn qua thư chia sẻ quyển sách mà nàng xem gần đây, thậm chí có khi một phong thư sẽ là một bài bình luận sách. Mới đầu nàng viết xong lá thư kia tự xem lại cũng rất thấp thỏm, lo lắng bạn qua thư ghét bỏ.Không ngờ rằng thu được hồi âm, câu đầu tiên của Mái Ngói là: Lúa non thân mến, ta đã đọc qua sách mà ngươi đề cử, xem xong cũng giống như ngươi vậy, tâm tình thật lâu không thể bình phục.Mái Ngói cũng sẽ đem hồi âm viết thành bình luận sách, nhưng ở góc độ hoàn toàn khác với nàng.Dần dà, Trình Tinh thích đọc sách, vào đại học đã có thể cùng bạn qua thư viết bức thư dài hai ngàn chữ. Trình Tinh sẽ ở trong thư nói hiện trạng của mình, nói học được chuyên ngành yêu thích, cách nhà cũng rất gần.Bạn qua thư có nói qua chuyên ngành, thực trùng hợp, cũng là pháp y.Nhưng nàng nói bản thân không có thiên phú, giải phẫu thi thể thực sợ hãi, đứng ở phòng thí nghiệm sẽ nhịn không được chân run, tiết học giải phẫu đầu tiên ở đại học, nàng nôn tới choáng váng mặt mày, khả năng phải suy xét chuyển ngành học. Trình Tinh đã cổ vũ nàng, cũng khuyên nàng nếu thật hạ quyết tâm thì cứ dũng cảm đi làm.Lúc sau đại khái là nàng quyết định chuyển ngành, số lượng thư gửi tới cũng càng ngày càng ít, vài nét bút ít ỏi, đã không có những chuyện sinh hoạt vụn vặt, đôi câu vài lời cũng chỉ thừa phiền muộn.Dần dần, Trình Tinh không nhận được hồi âm của nàng nữa.Ba tháng sau đó, Trình Tinh có gửi cho nàng một bức thư kèm số di động, cho thấy chính mình đối nàng có mông lung hảo cảm, nếu Mái Ngói đồng dạng có cảm giác này với nàng, vậy có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho nàng, các nàng có thể hẹn một lần gặp nhau ngoài đời.Nhưng, Trình Tinh không hề thu được hồi âm. Trình Tinh vẫn luôn đem đoạn tình cảm còn chưa gặp mặt cũng không biết tên đối phương này, xưng là mối tình đầu.Mà hôm nay, Khương Từ Nghi ngồi ở hiệu sách đọc sách, bầu không khí này thoả mãn tưởng tượng đơn thuần tươi đẹp của nàng thời cao trung.Cho nên sau lại cùng nàng nói chuyện phiếm, thực thoải mái, cũng thực tự tại.-Trình Tinh nhìn Khương Từ Nghi điều khiển xe lăn lên cao, nương sức lực cánh tay mà lên giường.Cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.Khương Từ Nghi ngồi ở trên giường, lúc sau cầm sách lên đọc, hoàn toàn không màng tới Trình Tinh. Trình Tinh không nhịn được, bước tới nắm lấy quyển sách, buộc nàng ngẩng đầu lên xem mình.Khương Từ Nghi lại chỉ lạnh lùng nói: "Buông tay.""Ngươi làm sao vậy?" Trình Tinh hỏi: "Ta làm sai chuyện gì chọc ngươi không vui sao?" Khương Từ Nghi nhàn nhạt: "Những chuyện mà ngươi làm trước kia chính là sai lầm lớn nhất.""Nhưng ngươi cũng nói là trước kia." Trình Tinh nói: "Chúng ta không phải đã nói rõ, hai tháng này sẽ chung sống hoà bình sao? Ta sẽ sửa đổi, ngươi cũng có thể được đến điều ngươi muốn.""Ta đổi ý." Khương Từ Nghi ngẩng đầu, "Trình Tinh, ngươi vẫn là Trình Tinh."Trình Tinh nhíu mày: "Có ý gì? Ta xác thật là Trình Tinh a. Ngươi không phải đã biết sao?""A." Khương Từ Nghi xả ra một mạt cười lạnh: "Ngươi sửa không xong bản tính của ngươi.""Ta làm chuyện gì không tốt với ngươi sao? Nếu ngươi lo lắng ước định của hai ta không có hợp đồng, ngày mai ta liền có thể làm, ký hợp đồng giấy trắng mực đen, ta cũng không thể chống chế." Trình Tinh nói: "Trước đó còn đang tốt đẹp, vừa trở về ngươi liền như vậy, có suy xét qua tâm tình của ta không?""Không có." Khương Từ Nghi lạnh giọng: "Không cần. Ly hôn.""Vì cái gì?" Trình Tinh hỏi: "Cho dù chết cũng phải để ta chết minh bạch chứ. Chúng ta trước đó rõ ràng đã đồng thuận."Khương Từ Nghi nhắm mắt, hít sâu thở ra một hơi: "Ta không có khả năng cùng một người muốn hại chết ta, tiếp tục lá mặt lá trái hai tháng.""Ta khi nào muốn hại chết ngươi?" Trình Tinh hỏi, "Ta hiện tại chỉ muốn làm ngươi khoẻ hơn lên. Khương Từ Nghi, từ ngày đó vào bệnh viện tới nay, ta đối với ngươi thế nào, ngươi đều có thể cảm nhận được đúng không? Ta không phải là ta mà ngươi nghĩ lúc ban đầu.""Vậy ngươi là ai?" Khương Từ Nghi hỏi.Trình Tinh: "...... Ta chính là ta a. Là Trình Tinh."Chẳng qua không phải là nguyên chủ Trình Tinh kia.Khương Từ Nghi khép sách lại, đặt sang một bên, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn bình tĩnh một chút."Trình Tinh cũng không muốn ép bức, cho dù trong lòng thực nghẹn khuất, thanh âm lúc nói chuyện vẫn rất ôn hoà, kiên nhẫn mà cùng Khương Từ Nghi giải thích, muốn biết được đáp án từ nàng.Hiện giờ Khương Từ Nghi nói lời này, nàng cũng không thể lại kiên trì, rầu rầu nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.""Khương Từ Nghi, bất kể người khác nói với ngươi cái gì, xin ngươi tin tưởng vào điều ngươi thấy, tin tưởng phán đoán của chính ngươi, có được không?" Trình Tinh nói: "Ta không muốn trở thành ta trước kia, kẻ ti tiện trong mắt ngươi."Nàng hết lời tại đây.
Nên tranh thủ cũng đã tranh thủ.Nhưng Khương Từ Nghi vẫn mặt vô biểu tình nhắm hai mắt, nhìn dáng vẻ thật là không muốn để ý tới nàng. Trình Tinh ôn thanh nói: "Ta trước đi ra ngoài, ngươi nghỉ ngơi tốt."Chờ nàng ra cửa rồi, Khương Từ Nghi mới chậm rãi mở mắt, một lần nữa cầm lấy di động mở ra giao diện trò chuyện với Hứa Từ Thích.Tin nhắn sau cùng là Hứa Từ Thích gửi tới kết quả kiểm tra.Trải qua kiểm nghiệm, Trình Tinh hiện giờ, vẫn là Trình Tinh trước kia.Những suy đoán cùng mong đợi của Khương Từ Nghi trước đó, đều thành trò cười.Ngay cả bản thân nàng cũng thành trò cười.