【BHQT】Xuyên thành tàn tật đại lão vai ác tra thê

Chương 20



Trình Tinh biết Khương Từ Nghi lúc này quẫn bách cùng xấu hổ, cho nên cũng không để lộ ra chút biểu hiện khó chịu nào, hoàn toàn như trước đây bình tĩnh: "Ta ôm ngươi đi."

"Cảm ơn." Khương Từ Nghi ngồi dậy cùng nàng nói lời cảm tạ.

Trình Tinh cười một cái: "Khách khí cái gì, chuyện nên làm."

Trình Tinh không phí nhiều sức ôm lên Khương Từ Nghi, một đường đi đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên bồn cầu, lại đứng ở đó chần chừ.

"Ưm" Khương Từ Nghi ấp úng, vẫn là không nhịn được mở miệng: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"

Trình Tinh: "... Ừ thì, ngươi có cần ta giúp ngươi..."

"Không cần." Khương Từ Nghi rõ ràng từ chối.

Trình Tinh ờ một tiếng, lúng túng nhéo nhéo vành tai, cất bước đi ra ngoài.

Nàng cứ hay vì những tiểu tiết mà bối rối.

Chờ Trình Tinh đi ra ngoài rồi, Khương Từ Nghi mới bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.

Mà Trình Tinh dạo bước ở cửa, tránh nghe thanh âm truyền tới từ bên trong, để cho bản thân chớ suy nghĩ lung tung.

Làm một trung y có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, có cảnh tượng hoành tráng nào là không gặp qua?

Há lại bởi vì loại chuyện này tự loạn trận tuyến?

Đang lúc Trình Tinh tự tẩy não bản thân, giây sau trong phòng vệ sinh truyền đến một thanh âm lãnh đạm lại mang theo vài phần tinh tế: "Ta xong rồi."

Trình Tinh lập tức đáp lời: "Tới ngay."
Những suy nghĩ rối loạn im bặt mà dừng, nàng đẩy cửa đi vào.

Thấy Khương Từ Nghi yên tĩnh ngồi trên bồn cầu, quần áo chỉnh tề, cho dù ánh mắt còn lạnh như băng, nhưng bởi vì hiện trạng khốn quẫn, cũng có vẻ dịu dàng mấy phần.

Nhìn kỹ, còn mang theo vài phần ngượng ngùng e lệ.

Trình Tinh lại một lần nữa ôm nàng đem đến trên giường, nhịn không được nói: "Ngươi quá gầy."

"Ah." Khương Từ Nghi nói: "Vẫn còn ổn."

"Ngươi cỡ 45 kg không?" Trình Tinh vì để tránh cho bầu không khí ngột ngạt, bắt đầu nói vu vơ, vừa vặn thu gần quan hệ.

"Chắc không tới." Khương Từ Nghi nói: "Trước lúc tai nạn có kiểm tra sức khoẻ một lần, 44 kg."

Trình Tinh giật mình: "Mới 44?"
Nhìn ra Khương Từ Nghi cao 165 centimet.

Riêng nàng cao 168, thể trọng lâu nay bảo trì ở giữa 50 đến 55 kg, đây là bị kiếp sống nghiên cứu sinh khốn khổ hành hạ, mỗi lần bị đạo sư thúc giục luận văn, nàng luôn ăn uống không vô đổi hết bản thảo này tới bản thảo khác.

Chỉ có khi về nhà, trong chén sẽ bị gắp đầy đồ ăn, tất cả mọi người đều kêu nàng ăn nhiều chút.

Khương Từ Nghi đã an ổn trở lại trên giường, một lần nữa đắp kín mền, thanh âm hơi có vẻ bất đắc dĩ: "Ăn không mập."

Trình Tinh: "... Ngươi như vậy thật rất dễ dàng bị người hận nha."

Giọng nói của nàng rất quái, cố ý làm cho người ta bật cười, mang theo vài phần ý vị trêu chọc.

Khương Từ Nghi cũng rất cho mặt mũi cười một chút, sau đó nhắm mắt lại: "Ta muốn đi ngủ."

Đây chính là đang đuổi khách.

Trình Tinh cũng không để ý, cười điều chỉnh đèn ngủ cho nàng thành màu vàng ấm, đứng dậy đi ghế sofa.

Vừa nằm xuống không đầy một lát đã buồn ngủ, ai ngờ điện thoại hơi rung, đem nàng đánh thức.

Trình Tinh vốn không tính để ý tới, nhưng điện thoại rung một tiếng lại một tiếng.

Ngay cả nằm ở trên giường Khương Từ Nghi cũng nhịn không được nói: "Có thể tĩnh âm không?"

Ảnh hưởng đến người khác trong cùng một không gian, Trình Tinh hết cách, trước mở tĩnh âm sau đó xem tin nhắn.

Là Tô Mạn Xuân gửi tới từ Paris xa xôi.
Thoạt đầu chỉ gửi một tấm hồ nước gợn sóng lăn tăn, bên kia đang là buổi chiều trời trong gió nhẹ, Giang Cảng đã tiến vào ban đêm yên lặng.

Mà Tô Mạn Xuân hơi thở văn nghệ chưa dừng tại đó, thấy Trình Tinh không có trả lời, nàng lại nhắn.

Tô Mạn Xuân: 【 Làm bài tập nhóm đi tới nơi đây, phát hiện nó giống với hồ Thanh Thản mà chúng ta cùng đi qua. 】
Tô Mạn Xuân: 【 Mùa đông Paris còn lạnh hơn Giang Cảng, mấy ngày trước ta bị cảm. 】
Tô Mạn Xuân: 【 Bất quá ta uống thuốc, đang cố gắng khoẻ lên, ngươi không cần lo lắng. 】
Tô Mạn Xuân: 【 Càng đừng bay thẳng đến Paris thăm ta, thế này quá mệt mỏi. 】

Trình Tinh mới xem xong không hiểu gì.
Giữa những lời này có mối liên hệ gì sao?

Cuối cùng tinh tế ngẫm ra ý tứ của Tô Mạn Xuân.
Đại khái chính là đã lựa chọn ra nước ngoài du học, nhưng không nỡ buông tha nguyên chủ cái này lưỡi thẹn cẩu liếm đến không có hạn cuối.

Cho nên dùng phương thức như vậy câu.

Đã để lộ ra nàng ở tha hương nơi đất khách cô độc tịch mịch, lại "khéo hiểu lòng người" khuyên người không cần đặc biệt đi thăm nàng, tiện thể chế tạo ra nhân thiết lạc quan kiên cường.

... Một hòn đá hạ ba con chim.
Thủ đoạn này so ra cao hơn Từ Chiêu Chiêu.

Nhưng Trình Tinh tiếp nhận nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, công lược Khương Từ Nghi là đủ rồi. Không muốn dính đến mấy cái hoa đào nát của nguyên chủ.

Suy tư một lát, Trình Tinh rất thẳng thừng trả lời: 【 Bây giờ là rạng sáng một giờ, Tô tiểu thư ngươi biết không? 】

Khung chat hiển thị "Đối phương đang soạn tin".
【 Ngượng ngùng, Tinh Tinh, quấy rầy ngươi. 】
Lập tức uỷ khuất biến thành người bị hại.

Trình Tinh nhìn ra ý vị của nó, cũng không có nuông chiều: 【 Đúng vậy. 】

Trên màn hình "Đối phương đang soạn tin" tiếp tục thật lâu mới phát tới: 【 Ta chỉ là nhìn đến cảnh này có cảm xúc nên mới nhắn, ngươi có thể không nhắn lại. 】

Trình Tinh: 【 Được, ta sẽ nhớ rõ tĩnh âm. 】
Tô Mạn Xuân: 【... 】

Hai giây sau, tin nhắn phía trên biểu hiện: "Đối phương đã rút tin về".

Tô Mạn Xuân im lặng là theo bản năng, nhưng rút về là vì lấy lại tự tôn.

Trình Tinh buồn ngủ chết được không muốn dây dưa cãi cọ, đối với quyết định theo đuổi lý tưởng từ bỏ nguyên chủ của Tô Mạn Xuân, nàng vô cùng tán đồng, dù sao yêu xa không đáng tin cậy bằng sự nghiệp.
Nhưng nàng khinh thường hành vi muốn tất muốn theo ý mình của đối phương.

Tô Mạn Xuân: 【 Thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới ngươi kết hôn rồi tình hữu nghị giữa chúng ta liền thay đổi, sau này ta sẽ cố gắng không làm phiền ngươi. 】

Trình Tinh mặt không đổi sắc đáp trả: 【 chuyện này không cần cố gắng liền có thể làm được. 】
Trình Tinh: 【 nếu ngươi đã biết ta kết hôn, vậy chúng ta cũng không có gì cần thiết liên lạc. Xóa bỏ một chút, cảm ơn. 】

Tô Mạn Xuân: 【 Tinh Tinh, ngươi đang nói nhảm sao? 】
Trình Tinh: 【 không có. 】

Gửi xong, Trình Tinh chụp màn hình đoạn trò chuyện này để lưu lại, tiện thể xoá bỏ nàng.
Thế giới thanh tịnh.

-

Mà đang ở một quán cà phê ở Paris làm bài tập nhóm, Tô Mạn Xuân tiếp tục nhắn: 【 trước kia ngươi không phải như vậy. 】

Tin vừa gửi đi, đằng trước có thêm một dấu chấm than đỏ.

"Ngài không còn là bạn của đối phương, xin kết bạn trước đã."

Tô Mạn Xuân lập tức siết chặt điện thoại, móng tay màu hồng nhạt cũng bởi vậy không có huyết sắc, bạn học ở bên cạnh thấy thế dùng tiếng Anh hỏi: "Gracia, ngươi làm sao vậy?"

Tô Mạn Xuân lấy lại tinh thần, thấp liễm mặt mày, lông mi thật dài ở dưới ánh mặt trời bắn ra bóng ma, nhìn qua điềm đạm đáng yêu: "Không có chuyện gì."

Mọi người một lần nữa vùi đầu thảo luận náo nhiệt, chỉ có Tô Mạn Xuân mở điện thoại di động, nhắn tin cho tỷ tỷ Tô Lãnh Nguyệt: 【 Tỷ, ngươi gần đây có gặp Trình Tinh không? 】

Tô Lãnh Nguyệt còn chưa ngủ, đang loay hoay vì một cọc án hình sự, bớt thời gian trả lời:【 Có, sao vậy? 】

Tô Mạn Xuân hỏi: 【 Nàng gần đây có cái gì dị thường không? 】

Tô Lãnh Nguyệt tháo mắt kính xuống, ngửa ra sau dựa vào ghế sofa da thật, thờ ơ đáp: 【 Nàng không phải luôn là trông nát chẳng ra gì sao? May mà ngươi đi nước ngoài, chứ cùng với nàng kết hôn không biết chừng bị tra tấn thành cái dạng gì. 】

Tô Mạn Xuân: 【 Có ý tứ gì? 】

Tô Lãnh Nguyệt đem chuyện ngày đó xảy ra ở Trình gia giản lược kể cho Tô Mạn Xuân, thuận tiện mắng Trình Tinh một trận, nói nàng cưới Khương Từ Nghi pháp y nổi danh nhất sở cảnh sát Giang Cảng, được tôn là cô gái thiên tài, kết quả cưới về rồi cũng không đối đãi tốt, trước cưới và sau khi cưới là hai bộ dạng khác nhau.

Tô Mạn Xuân lại nhắn: 【 Tỷ tỷ, nàng là bởi vì ta mới như vậy sao? 】

Tô Lãnh Nguyệt luôn luôn thương tiếc muội muội này, lúc trước mẫu thân sinh nàng xong liền ly thế, phụ thân đưa nàng cho người bên ngoài nuôi dưỡng, tới lúc sau mang về Tô gia, nàng gầy chẳng khác một mầm đậu nhỏ, phụ thân lại chỉ thích người có năng lực có tư cách, đối Tô Mạn Xuân chẳng quan tâm.

Phụ thân nàng là người rất phong lưu, tổng cộng có sáu người con, Tô Lãnh Nguyệt là con gái đầu do chính thất sinh hạ, địa vị tự nhiên cùng người bên ngoài khác biệt, nhưng cũng bởi vì theo đuổi nghề nghiệp mà cùng phụ thân náo loạn khập khiễng.

Nhưng Tô Lãnh Nguyệt chưa từng bởi vậy cùng Tô Mạn Xuân sinh hiềm khích, ngược lại từ nhỏ đều đối nàng rất tốt.

Tô Lãnh Nguyệt chướng mắt Trình Tinh, lại an ủi muội muội: 【 Trình Tinh người kia nát lắm, ngươi cũng đừng bị nàng mê hoặc. 】

Tô Mạn Xuân cách một lát nói: 【 Tỷ tỷ, ta muốn về nước. 】
【 Tinh Tinh nhất định là bởi vì ta mới biến thành như vậy, nàng là một người rất hiền lành. 】

Tô Lãnh Nguyệt: 【... 】
Nếu như đây không phải muội muội mình, Tô Lãnh Nguyệt khẳng định muốn mắng đối phương vừa xuẩn vừa mù.

Trình Tinh loại đồ vật này, sao có thể dính đến hai chữ thiện lương?

Tô Lãnh Nguyệt phát giọng nói cho nàng, thanh âm quạnh quẽ: "Ngươi bây giờ về nước làm cái gì? Nàng đã kết hôn rồi, ngươi trở về chỉ có thể làm người thứ ba."

"Ta trở về, Tinh Tinh sẽ cùng nàng ly dị." Tô Mạn Xuân nói: "Nàng cùng nữ nhân kia kết hôn cũng chỉ là vì chọc tức ta."

Tô Lãnh Nguyệt giận cười: "Ngươi ở đâu tới dũng khí? Trình gia dung túng nàng làm càn quấy rối sao? Đối chúng ta loại gia đình này mà nói, hôn nhân không phải trò đùa."

"Nhưng mà cùng ta kết hôn tốt hơn nhiều so cùng nữ nhân kia. Trình gia cũng sẽ cân nhắc lợi hại."

"Vậy việc học của ngươi thì làm sao? Không đến một năm không thể tiến hành tạm nghỉ học. Mạn Mạn, cơ hội lần này là ta thật vất vả tranh thủ được cho ngươi, bỏ lỡ, liền không có lần sau." Tô Lãnh Nguyệt vô tình nói ra sự thật: "Ngươi thật vì nàng từ bỏ giấc mộng của ngươi sao?"

Tô Mạn Xuân trầm mặc.
Thật lâu, nàng trả lời: 【 Xin lỗi tỷ tỷ, là ta xúc động. 】

Tô Lãnh Nguyệt lại thuyết phục nàng vài câu, lúc này mới để điện thoại di động xuống, tiếp tục lật xem hồ sơ.

Vụ án mà nàng hiện đang phụ trách này, cũng có liên quan đến Khương Từ Nghi - lão bà của Trình Tinh.
Nhưng từ khi Khương Từ Nghi gặp tai nạn xe cộ, sở cảnh sát liền không cho phép có người âm thầm liên lạc nàng.

Tô Lãnh Nguyệt là một luật sư hình sự, lần này đối tượng mà nàng biện hộ là một nghi phạm giết người.

Đêm giao thừa năm ngoái, hung thủ bởi vì thấy sắc nảy lòng tham, đi theo một vị nữ tính tiến vào trong nhà, trộm cắp châu báu đồ trang sức giá trị gần một triệu tệ, bởi vì đối phương phản kháng, cầm dao ở trên cánh tay cắt hai dao, nhưng lại thất thủ đem người giết chết.

Hung thủ không thừa nhận tội danh tiền dâm hậu sát, chỉ thừa nhận trộm cắp cùng hai nhát dao trên cánh tay kia.

Ngày xảy ra vụ án, camera bị hỏng, mà pháp y cho ra kết quả giám định là vết thương trí mạng của nạn nhân ở phần bụng, trong lúc ý thức không thanh tỉnh có phát sinh qua hành vi tình dục, trong cơ thể tồn tại tinh trùng, xét nghiệm DNA cũng không phải là hắn, nhưng cảnh sát phán đoán hung thủ cùng người này hẳn là đồng phạm cùng gây án, thẩm tra nhiều lần đều không ra kết quả.
Mà người trong cuộc nói với nàng, đúng là một người gây án.
Vụ án này đến bây giờ cũng còn chưa mở phiên toà lần hai, rất nhiều chi tiết vẫn chưa công bố cho luật sư.

Nếu như muốn tìm tới càng nhiều sơ hở, nhất định phải gặp pháp y phụ trách phẫu thuật lúc ấy để hỏi thăm.

Rất trùng hợp, Khương Từ Nghi chính là vị pháp y kia.
Tô Lãnh Nguyệt trước mắt rất nóng lòng muốn gặp Khương Từ Nghi.

-

Trình Tinh ngủ cũng không yên ổn, dù là thân thể rất mệt mỏi, nhưng lúc ngủ lại thường xuyên gặp ác mộng.

Cuối cùng ở buổi sáng sáu giờ, lấy kết cục xém chút té xuống ghế sofa mà tỉnh lại.

Tiếng vang rất nhỏ cũng động đến Khương Từ Nghi.
Khương Từ Nghi chưa thanh tỉnh, khàn khàn hỏi chuyện gì xảy ra.

Trình Tinh nhìn điện thoại, thời gian còn sớm, liền trấn an: "Không có việc gì, ngủ tiếp đi."

Khương Từ Nghi dừng lại, "Ngươi lại té xuống?"

Trình Tinh: "..."

Ngày đó từ trên giường bệnh té xuống đại khái sẽ trở thành lịch sử đen của nàng.

Trình Tinh ho nhẹ một tiếng: "Xém chút thôi, không có té."

Trong phòng yên tĩnh một lát, Khương Từ Nghi thấp giọng, rất nhẹ nói: "Nếu không ngươi lên giường đi."

Trình Tinh: "?"

Khương Từ Nghi nói: "Ngủ ở phía giường bên kia."

"Thế này không thích hợp a?" Trình Tinh còn có chút do dự, nhưng một đêm này ở trên ghế sofa ngủ thể nghiệm cảm cũng không tốt, nửa mê nửa tỉnh, ngay cả nằm mộng đều kỳ quái.

"Vậy thì thôi." Khương Từ Nghi thanh âm buồn ngủ, không có lại mời.

Trình Tinh: "..."
Bỏ lỡ thời cơ thích hợp sau đó mới nghĩ lên giường, liền có vẻ hơi thẹn thùng.

Nhưng Trình Tinh nhìn ghế sofa lại nhìn giường, cuối cùng lựa chọn không cùng thân thể của mình đối nghịch, cẩn thận từng li từng tí bò lên giường.

Một bên giường lún xuống, ở giữa còn một khoảng rất rộng.

Trình Tinh thấp giọng nói: "Ta lại nhắm mắt một hồi, chỉ một lát."

Khương Từ Nghi nghiêng mặt qua, "Tuỳ ngươi."

Lần thứ nhất cùng người cùng giường, cảm thụ còn khá là đặc biệt.

Thoạt đầu Trình Tinh có thể nghe được hương hoa sơn chi trên người Khương Từ Nghi, nhàn nhạt, rất hấp dẫn người ta.
Cái này hẳn là mùi sữa tắm.

Nàng chỉ chiếm vị trí một thân hình, một giường hai người trong chăn ép tới cực kỳ chặt chẽ, cái gì cũng không nhìn thấy.

Không bao lâu, buồn ngủ đánh tới, những suy nghĩ lung tung kia cũng biến mất theo.

Chờ lần nữa tỉnh lại, Trình Tinh cảm giác trước mắt có đồ vật ở trên mặt vuốt ve qua lại, giống như là có người đang trêu đùa nàng.

Trong lúc nhất thời làm nàng hoảng hốt đến còn tưởng rằng là trở về nhà.
Nàng vẫn chưa mở mắt, cau mày nói nhỏ, đầu giật giật, loại xúc cảm này vẫn còn không có biến mất, thế là chịu đựng tức giận chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là một đầu tóc bù xù, mà mặt của nàng dựa vào bên cạnh đầu người ta, là tóc của đối phương xẹt qua gò má nàng.

Trình Tinh mới đầu còn tưởng là Khương Từ Nghi tướng ngủ không tốt, lăn đến nàng bên này, định thần lại, phát hiện là bản thân nàng lúc ngủ lăn qua lăn lại, đến gần bên Khương Từ Nghi.

Lập tức buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, chuẩn bị thừa dịp Khương Từ Nghi còn không có tỉnh lại, lui trở về vị trí cũ của mình, làm bộ không có chuyện phát sinh.

Nhưng nàng cẩn thận từng chút xê dịch, mặt vừa dịch chuyển khỏi chỉ nghe thấy một tiếng nhàn nhạt chào hỏi: "Tỉnh rồi?"

Trình Tinh: "..."
Trình Tinh thân thể dịch chuyển khỏi một chút, cứng đờ cười một cái, cùng với nàng chào hỏi: "Hi ~ "

Khương Từ Nghi mở mắt, ánh mắt thanh minh, xem ra đã tỉnh thật lâu, cũng không thân thiện: "Hi."

Trình Tinh: "..."

Nàng cảm giác ánh mắt Khương Từ Nghi sáng loáng mà nói —— ngươi đang tỏ ra dễ thương cái gì?

Trình Tinh cứng đờ người lùi về vị trí của mình, đưa lưng về phía Khương Từ Nghi, nói: "Thật xin lỗi, tướng ngủ của ta không quá tốt."

Khương Từ Nghi à một tiếng, chỉ nói: "Không có việc gì, ngươi ngủ rất say."

Trình Tinh: "... Ta không có nói gì mê sảng a?"

Khương Từ Nghi dừng lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trình Tinh càng thấp thỏm, nàng nghĩ tới bản thân ngủ say lúc nằm mộng đều cùng người nhà có quan hệ, buồn bực thanh âm nói: "Coi như có nói cái gì mê sảng, ngươi cũng làm như không có nghe là được."

Khương Từ Nghi: "Ừ, ta không nghe thấy."

Trình Tinh cảm thấy nàng quá mức dễ nói chuyện, kinh ngạc xoay người, lại phát hiện bên môi nàng ôm lấy một vệt cười, rất nhạt.

Trong nháy mắt nàng xoay người, lại lập tức thu liễm, biến thành dáng vẻ lạnh như băng.

Trình Tinh vui vẻ: "Khương Từ Nghi, ngươi vừa mới có phải là đang cười ta?"

"Không có." Khương Từ Nghi phủ nhận: "Ngươi nhìn lầm rồi."

"Ta không có khả năng nhìn lầm." Trình Tinh tới gần một chút cách một khoảng nhỏ, nắm bắt chăn mền, cùng nàng đối mặt, cặp mắt kia sáng trong, không có hai ngày trước lạnh như vậy, như là băng sơn bắt đầu hòa tan, chảy ra dòng nước ôn nhu, Trình Tinh chắc chắn nói: "Ngươi vừa mới chính là cười."

Trình Tinh không chờ nàng phủ nhận, vẫn tán dương: "Ngươi cười lên thật xinh đẹp."

Sau khi nói xong lại cảm thấy lời này không đúng, lập tức bổ sung: "Không phải nói ngươi không cười là không xinh đẹp, ý là ngươi cười lên càng khiến người ta cảm thấy thân cận."

Mới đầu, nàng là thật có chút sợ Khương Từ Nghi. Dù sao đây là nữ nhân một tay cầm dao phẫu thuật, chuẩn bị một nhát có thể tiễn vong bản thân. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy đau lòng, đáng thương, càng là tiếc hận.

Khương Từ Nghi sắc mặt lạnh hơn, dường như không quen người ngoài khen nàng, nhất là không quen Trình Tinh khen nàng, đặc biệt giống như là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Trình Tinh cũng phát giác được không khí đóng băng, vén chăn lên rời giường: "Không còn sớm, chúng ta rời giường."

Mà Khương Từ Nghi yên lặng nhìn chằm chằm một bên mặt của nàng, nhìn nàng đứng dậy duỗi lưng một cái, tay dài chân dài co duỗi, lại rất nhuần nhuyễn làm mấy động tác thái cực.
Hết thảy phảng phất tự nhiên mà thành.
Những cái này, đều cùng lúc đầu Trình Tinh khác biệt.

-

Hôm qua tiệc đón lão thái thái huyên náo gà bay chó sủa, lão thái thái bị Từ Chiêu Chiêu dỗ dành, buổi sáng đi đạo quán dưới chân núi Xuân Thành tu thân dưỡng tính.

Lão thái thái vừa đi, trong nhà bắt đầu náo nhiệt lên.

Quan Lâm Mẫn sinh nhật, kêu một đám người tới.

Mấy vị thái thái trong vòng hào môn Giang Cảng, còn có con cái bọn họ, sôi nổi mang quà đến chúc thọ.

Cho nên đến lúc Trình Tinh cùng Khương Từ Nghi thức dậy, dưới nhà đã náo nhiệt phi phàm.

Mà đại sảnh tất cả bố trí đều cùng tối hôm qua hoàn toàn khác biệt, lại một lần nữa để Trình Tinh cảm nhận được năng lực quan trọng của đồng tiền.

Nhìn xem đại sảnh nhà mình, giống như là trong yến hội xa hoa nào đó.
Champagne hoa hồng, còn có mọi người mặc lễ phục qua lại trong đại sảnh xã giao.

Trình Tinh xã khủng, thế là đẩy Khương Từ Nghi đứng ở cửa chần chừ, cùng Khương Từ Nghi thương lượng: "Hay là chúng ta đừng đi xuống, để các nàng bưng đồ ăn lên được rồi."

Vừa dứt lời, thanh âm Quan Lâm Mẫn liền từ một bên truyền đến, mang theo vài phần cưng chiều: "Tinh Tinh, nhóm bạn của ngươi tới sớm, hỏi ta nhiều lần, nhưng ngươi vẫn luôn ngủ, ta không dám gọi ngươi. Ngươi cuối cùng cũng dậy rồi."

"Mommy, sinh nhật vui vẻ." Trình Tinh trước chúc nàng, sau đó ánh mắt quét đến dưới lầu: "Các bạn ta? Là những ai?"

"Chính là Lưu gia, Trần gia, Hàn gia những người kia." Quan Lâm Mẫn liếc xéo nàng, vươn tay: "Bạn của ngươi mà ngươi còn không biết a? Hỏi ta làm cái gì? Quà của ta đâu?"

Trình Tinh vỗ tay nàng một chút, "Nào có cho quà lúc này, ban đêm lại cho ngươi."

Trên thực tế nàng căn bản không chuẩn bị.
Quan Lâm Mẫn cũng bỏ qua nàng, mà là quay đầu nhìn về phía ngồi trên xe lăn Khương Từ Nghi, có chút ngạo kiều hỏi: "Khương Từ Nghi, ngươi muốn cùng ta đi xuống gặp những người kia không? Ngươi còn chưa lộ mặt ở yến hội Trình gia lần nào, lần này mang ngươi nhìn một chút người, cũng tính là công khai giới thiệu."

Khương Từ Nghi cúi đầu nhìn chân của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Ngài cảm thấy ta bộ dáng này có thể sao?"

"Vậy thì mọi người đều biết Tinh Tinh nhà chúng ta cưới một người tàn tật thôi mà." Quan Lâm Mẫn nói: "Lại không phải cái việc gì không thể lộ ra ngoài. Ngươi chỉ cần không động dao với Tinh Tinh nhà chúng ta, không khi dễ Tinh Tinh nhà chúng ta, có cái gì không thể? Bất quá ta phải cảnh cáo ngươi nha." Quan Lâm Mẫn nói còn chưa dứt lời, bị Trình Tinh kéo một chút, cắt lời nàng.

Trình Tinh nháy mắt với nàng, "Mẹ."

Quan Lâm Mẫn bất đắc dĩ lật cái xem thường: "Ta thật sự là thua ngươi rồi. Chỉ biết che chở lão bà thân ái của ngươi, trong mắt đâu còn ta người mẹ này."

"Ngài nói cái gì đây?" Trình Tinh kéo cánh tay nàng, dỗ nói: "Lão bà cùng mommy đều rất quan trọng."

"A." Quan Lâm Mẫn xì khẽ: "Vẫn là lão bà ngươi đặt ở phía trước đúng không."

Trình Tinh: "..."
Đang lúc nàng nghĩ nên dỗ thế nào, một bên Khương Từ Nghi ôn thanh nói: "Nàng khẳng định yêu ngài nhất, tối hôm qua đi ngủ vẫn còn gọi mẹ."

Trình Tinh: "...?"

Quan Lâm Mẫn lập tức vui vẻ, chợt lại nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ, nắm lấy cổ tay Trình Tinh, lời nói thấm thía: "Mặc dù mẹ biết ngươi rất yêu mẹ, nhưng cũng không thể gọi mẹ lúc đang ngủ cùng lão bà."

Trình Tinh: "...?"
Sự tình hình như phát triển theo một phương hướng kỳ quái.

Một giây sau, liền nghe Khương Từ Nghi nói: "Nàng biết hôm nay là sinh nhật ngài, chuẩn bị cho ngài một món quà rất đặc biệt."

Quan Lâm Mẫn ánh mắt đều sáng: "Có thật không? Tinh Tinh, ngươi thật đúng là tiểu áo bông thân thiết của mẹ."

Đối mặt ánh mắt tràn ngập mong đợi của Quan Lâm Mẫn, Trình Tinh tuyệt vọng nhìn về phía Khương Từ Nghi, phát hiện nàng đang ranh mãnh cười.

Trình Tinh: "..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...