【BHQT】Mở ra đơn giản hình thức
13. Hương khí
Bảy ngày nay vẫn luôn bình đạm như vậy, mới đầu Ngô Ưu sẽ lo lắng Triệu Thanh Tử có phải có mưu đồ ý tưởng gì hay không, nhưng qua mấy ngày cũng không động tác.
Đã thế hôm nay nàng còn ở trước mặt mình thể hiện ra bộ mặt chân thật yếu ớt, nói thực ra Ngô Ưu rất đau lòng, tính toán đâu ra đấy người này năm nay cũng mới 17 tuổi......
Vậy nỗ lực cứu vớt nàng đi! Chính mình khó được đụng tới nhân vật yêu thích như vậy, lúc trước xem nguyên tác trong lòng rất là ý nan bình, hiện giờ thế nhưng cho ta cơ hội thay đổi vận mệnh của nàng, mình nhất định phải nỗ lực cho nàng một cái kết cục tôt!"Ta coi cây thông đen kia của ngươi đẹp đấy."Triệu Thanh Tử nói xong liền tự mình đẩy xe lăn hướng chậu cây kia mà đi. "Nhìn cũng được." Ngô Ưu trả lời, đột nhiên ý thức được không thích hợp, cây thông đen kia là nơi mình đổ thuốc vào, Ngô Ưu thị lực cực tốt, nàng cẩn thận nhìn lên phát hiện bùn đất dưới gốc cây còn tàn lưu một chút cặn thuốc. Mắt thấy Triệu Thanh Tử lập tức phải đến chậu cây rồi, Ngô Ưu nội tâm thập phần nôn nóng.Nàng vội vàng hô to một tiếng: "A Tử chờ một chút!"Người cũng hướng bên kia chạy vội qua đi, sau đó nàng quá sốt ruột không biết giẫm tới rồi cái gì trượt ngã cả người hướng phía trước đánh tới. Mà Triệu Thanh Tử nghe được tiếng Ngô Ưu cũng nghiêng người lại, còn không có phản ứng kịp chuyện gì xảy ra thì đã bị Ngô Ưu một phen phác gục từ trên xe lăn ngã đi xuống.Ngô Ưu theo bản năng lật người lại bảo vệ Triệu Thanh Tử, cho nên Triệu Thanh Tử té nằm trên người Ngô Ưu. Không khí xấu hổ lan tràn, Triệu Thanh Tử nằm trên cảm thụ được trái tim dồn dập của Ngô Ưu, mà tim nàng cũng đồng dạng đập như nổi trống.Màu đỏ lặng yên bò lên trên gương mặt hai người, Ngô Ưu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc cảm giác có chút bị mê hoặc, thành ra nhất thời không có đứng dậy.Cảm nhận được cơ thể phía trên quá nhẹ, thầm nghĩ người này thật sự là quá gầy, hẳn là ăn nhiều chút thịt mới được. Trên người Triệu Thanh Tử còn có cổ hơi thở cực kỳ dễ ngửi, Ngô Ưu nhịn không được nhẹ hít hít cái mũi, như là mùi hoa sơn chi, lại đột nhiên phản ứng cử động này của mình rất giống biến thái......Sau thoáng giây tiến hành nội tâm phỉ nhổ, Ngô Ưu vừa định mở miệng bổ cứu hình tượng thì lại nghe tiếng nha hoàn ở cửa, "Tiểu thư, ngoài cửa Triệu công... A! Tiểu thư ta cái gì cũng chưa thấy! Các ngươi tiếp tục, nô tỳ cáo lui!"Từ từ! Không phải như ngươi tưởng! Còn có ngươi nói Triệu công là ai a! Đem nói cho hết lời rồi đi a!! Lúc này Triệu Thanh Tử cũng phục hồi tinh thần lại, nghe nha hoàn kia nói Triệu công tử lập tức biết đây là ca ca tới, trong lòng cũng khó tránh hoảng loạn. Nhìn bộ dáng Ngô Ưu còn như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nàng hơi gấp gáp xấu hổ."Nhanh lên đỡ ta dậy! Ca ca ta hắn tới!"Một câu đánh thức Ngô Ưu còn đang ngây người, nàng nhang chóng đứng dậy đặt Triệu Thanh Tử lên xe lăn, nhìn quần áo cùng búi tóc đối phương có chút tán loạn, vừa định giúp sang lại một phen.Ngoài cửa truyền đến thanh âm vội vàng của nha hoàn rời đi vừa rồi, "Triệu công tử ngươi không thể đi vào! Từ từ! Triệu công tử ngươi thật sự không thể!"Theo sau thanh âm Triệu Thanh Thư tức giận truyền đến: "Vì sao không thể gặp, tiểu muội ta nhất định là ở chỗ này, vì sao phải giấu giếm, nếu là không thẹn với lương tâm cần gì trốn trốn tránh tránh, làm Ngô Ưu ra tới thấy ta!"Nói Triệu Thanh Thư liền tới rồi cửa phòng, tiểu nha hoàn kia muốn cản cũng cản không được.Vì thế hắn liền nhìn đến muội muội quần áo bất chỉnh sắc mặt đỏ bừng, còn có đồng dạng quần áo bất chỉnh Ngô Ưu, cộng thêm bởi vì vừa rồi Ngô Ưu muốn thế Triệu Thanh Tử sửa sang lại quần áo cho nên tay nàng đang đáp trên bả vai Triệu Thanh Tử.Tình cảnh này thấy thế nào đều giống phát sinh qua cái gì, lúc nãy tiểu nha hoàn kia trở ra thông báo mặt mũi cũng là đỏ bừng, còn tỏ vẻ tiểu thư nhà mình không có phương tiện gặp khách. Trực giác không ổn, Triệu Thanh Thư đem sách vở thánh hiền những gì học được ném lên tới chín tầng mây, tức hộc máu xâm nhập vào trong phủ, không nghĩ tới sẽ nhìn đến một màn trước mắt này.Ngô Ưu tự nhiên có loại cảm giác bị người bắt gian trên giường, trong lòng càng thêm hoảng loạn, nàng đứng lên liều mạng xua tay, "Chúng ta không làm gì! Ngươi đừng nghĩ nhiều!"Có quỷ mới tin ngươi, muội muội đáng thương của ta hai chân vô pháp hành động, mà ngươi lại hàng năm tập võ sao có thể chống cự được ngươi, ngươi cũng dám đối muội muội ta như thế!! Trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh muội muội bị ác bá Ngô Ưu hiếp bức, cuối cùng bất đắc dĩ không thể không ủy thân. Triệu Thanh Thư lửa giận công tâm, chỉ hô to một tiếng: "Ngươi khốn nạn!"Ngó trái ngó phải, vớ lấy cái ghế trong phòng ném tới Ngô Ưu.Ngô Ưu vừa chạy vừa hô to: "Ngươi bình tĩnh! Bình tĩnh một chút! Ta và muội muội ngươi thật sự không có gì nha!! Chúng ta trong sạch! Không tin ngươi hỏi Thanh Tử! Thanh Tử cứu mạng a!"Triệu Thanh Tử vừa mới bị ca ca nhà mình bắt tại trận, đại não bình thường cực kỳ linh hoạt nhất thời lại bị đơ, biết Ngô Ưu kêu mình, nàng mới phản ứng lại đây, nhìn hai người vẫn luôn vây quanh cái bàn tròn trong phòng mà chạy vòng vòng. Ca ca nhà mình ngày thường ôn tồn lễ độ hiện tại giống lưu manh đường phố cầm ghế đánh người, mà kia xa gần nổi tiếng tiểu bá vương thì chật vật chạy trốn, khoảnh khắc này nàng lại bật cười. "Thanh Tử ngươi đừng cười! Ngươi mau cùng ca ca ngươi giải thích a!"Áp chế ý cười, "Ca ca, chúng ta không phát sinh cái gì, vừa rồi ta té ngã, Ngô Ưu tiểu thư đỡ ta mà thôi."Triệu Thanh Thư nghe vậy mới dừng đuổi theo, hắn không phải là người tập võ tất nhiên là chạy không lại Ngô Ưu, cho nên hiện tại cái người hành hung này thở dốc còn nặng hơn người bị hại, "Tiểu muội, ngươi nói thật?"Triệu Thanh Tử thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc: "Thật sự." Theo sau nàng đẩy xe lăn tới trước, lấy ra khăn tay muốn giúp ca ca lau mồ hôi, Triệu Thanh Thư minh bạch nàng muốn làm gì, hắn liếc Ngô Ưu một cái, buông ghế ngồi xổm xuống,Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt ca ca.Sau khi giải thích rõ ràng, Triệu Thanh Thư sắc mặt thực xú mang muội muội nhà mình trở về nhà, Ngô Ưu vốn đang muốn cùng Triệu Thanh Tử nói tạm biệt, nhưng Triệu Thanh Thư đem nàng bảo hộ kỹ muốn chết, giống gà mái già bảo hộ gà con.Sờ sờ cái mũi, Ngô Ưu đành từ bỏ ý tưởng.Nhìn hai người đi xa, Ngô Ưu trở lại phòng, một người yên tĩnh liền bắt đầu miên man suy nghĩ. Nhớ tới hôm nay nháo ô long, Ngô Ưu đôi tay che mặt, thập phần cảm thấy thẹn.Bất quá...hương vị trên người nàng thơm quá, hôm nào hỏi một chút nàng dùng cái gì mà thơm như vậy.