【BHQT】Mở ra đơn giản hình thức
11. Tín nhiệm
Trong phòng tràn đầy mùi thuốc đắng chát, Ngô Ưu hít hít mũi cảm thấy thật sự chịu không nổi, đem cửa sổ đẩy ra, muốn cho mùi vị tản đi một chút.Trên bàn bày chén thuốc cần uống, Ngô Ưu nhìn màu nâu sậm trong chén, mày nhíu chặt. Nàng bưng chén lên lại buông xuống rồi bưng lên, động tác không ngừng tuần hoàn, vẫn là không hạ được quyết tâm uống cho xong.Hay là đổ nó đi? Dù sao thân thể của mình đã rất tốt, nghĩ vậy, Ngô Ưu lén lút nhìn ra phía ngoài cửa, xác nhận Triệu Thanh Tử không có tới liền nghiêng chén đổ thuốc vào chậu cây bên cửa sổ.Lại nói tiếp chậu cây thông đen này cũng thật là đáng thương, lúc Ngô Ưu mới vừa xuyên qua vì ứng phó Triệu Thanh Tử mà đã rót cho nó không ít dược, hiện giờ vẫn là vì ứng phó mà tiếp tục hành vi này.Đặt cái chén không lên bàn, lát nữa cái chén này chính là minh chứng cho việc mình đã uống thuốc. Triệu Thanh Tử hẳn là vẫn còn cho người mai phục, mình mới vừa cảm mạo, Triệu Thanh Tử bên kia liền đã biết.Vai ác đại lão thường ngày tới cửa giám sát mình uống thuốc, như là sợ chính mình cái này pháo hôi không nghiêm túc trước tiên lãnh cơm hộp, thuốc rất đắng, trong lòng Ngô Ưu thì rất khổ. Không phải là nàng đang trêu cợt ta đó chứ?
Bất quá như vậy đối với Ngô Ưu mà nói kỳ thật cũng có lợi, mặc kệ Triệu Thanh Tử đối với mình là thái độ gì, ít ra có thể thấy được nàng có hứng thú với mình. Nhiều cơ hội tiếp xúc thì càng dễ hành sự.Đương lúc miên man suy nghĩ, nha hoàn ngoài cửa thông báo Triệu Thanh Tử tới, Ngô Ưu vội vàng đứng dậy, quả nhiên ra cửa thấy thân ảnh Triệu Thanh Tử.Tiếp nhận xe lăn từ tay nha hoàn, Ngô Ưu đẩy nàng vào trong phòng, "Hôm nay như thế nào tới muộn hơn?".Triệu Thanh Tử nghe vậy sửng sốt, khẽ cười nói: "Làm sao? Mới chậm một lát đã tưởng niệm thành như vậy?""Nói vậy không phải, ta chính là không có lúc nào là không nhớ tới ngươi."Ngô Ưu đẩy Triệu Thanh Tử đến bên cạnh bàn, đổ một chén trà để trước mặt nàng, vừa mới ra ngoài cảm giác được nhiệt độ hôm nay khá thấp, vai ác đại lão lại ăn mặc có chút đơn bạc.Lại nhìn nhìn tay Triệu Thanh Tử phiếm đỏ, Ngô Ưu ngồi xổm xuống sờ sờ mu bàn tay nàng, cảm nhận độ lạnh.Theo nguyên tác giả thiết, Triệu Thanh Tử ngoại trừ hai chân tàn tật, thân thể cũng không phải rất tốt. Ngô Ưu nội tâm không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, Ngô Ưu ở kiếp trước có cô em gái cũng khoảng tuổi Triệu Thanh Tử, em gái rất nghịch ngợm, đâu có chịu nhiều khổ cực giống như người này.Dùng đôi tay bao bọc lấy tay Triệu Thanh Tử, ý muốn giúp nàng làm ấm. Không thể không nói tay của vai ác đại lão cũng thật đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, làn da mịn màng. Nguyên chủ bởi vì thích giơ đao múa kiếm, trên tay có chút vết chai cứng.Vốn dĩ Ngô Ưu còn tưởng xoa nắn, như vậy Triệu Thanh Tử có thể càng ấm áp một ít, nhưng ngẫm lại vẫn là từ bỏ. Vai ác đại lão da thịt non mịn, tay mình xoa lên không khéo làm nàng không thoải mái. Ngô Ưu rất là chuyên chú làm ấm tay cho Triệu Thanh Tử, tự nhiên không có thấy biểu cảm trên mặt nàng.Triệu Thanh Tử giờ phút này là kinh ngạc, Ngô Ưu không chỉ làm ấm tay nàng, mà còn ấm đến tâm hồn cằn cỗi của nàng, đồng thời cũng gợi lên một ít hồi ức phủ đầy bụi bặm. Trong trí nhớ dường như người kia cũng từng giúp nàng làm ấm tay như vậy, hơn nữa còn cười thập phần ôn nhu.Cảm nhận được tay đối phương đã ấm lên, Ngô Ưu lại bắt đầu nhịn không được lải nhải: "Ngươi xem ngươi, trời lạnh như vậy cũng không biết mặc thêm áo, nếu là cảm mạo thì không tốt, a....tuy rằng ta hình như không có tư cách nói ngươi." Không người đáp lại, Ngô Ưu lấy làm kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Thanh Tử thẳng tắp nhìn chằm chằm tay mình, trong mắt thần sắc phức tạp khó hiểu. Nhưng Ngô Ưu mẫn cảm nhận thấy được giờ phút này Triệu Thanh Tử có vẻ thương cảm.Tức khắc khẩn trương lên, Ngô Ưu bắt đầu hồi tưởng có phải mình đã làm sai chỗ nào chọc đến nàng không vui rồi không. Trái lo phải nghĩ phát hiện cũng không có nơi nào làm sai, chẳng lẽ là nàng đã phát hiện chuyện mình đổ thuốc?Cảm giác trái tim đang loạn nhảy, Ngô Ưu nuốt nuốt nước miếng. Bằng không hướng nàng thẳng thắn khẩn cầu tha thứ?"Ừm....A Tử ngươi làm sao vậy?"Vẫn là không trả lời, Ngô Ưu giơ tay phất phất trước mắt Triệu Thanh Tử, nhận thấy được thiếu nữ đã hoàn hồn, nơm nớp lo sợ nói: "Làm sao vậy? Như thế nào mất hồn mất vía, có phải thân thể không thoải mái?"Dứt lời tay cũng đã chạm lên trán Triệu Thanh Tử mà thăm dò, độ ấm bình thường, hẳn là không có phát sốt. Chẳng lẽ thật sự phát hiện mình đổ thuốc! Đang hoang mang, tay đột nhiên bị người nắm chặt, Ngô Ưu hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy bắn người. Triệu Thanh Tử nắm chặt tay nàng, chặt đến mức Ngô Ưu phát đau. Trong lòng đang loạn, nhưng thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng, Ngô Ưu liền ngây dại. Thiếu nữ mang theo mãnh liệt yếu ớt cảm, trong mắt tựa hồ hàm chứa nước mắt, Ngô Ưu cảm thấy cái biểu tình này tựa hồ có chút quen mắt, đúng rồi, ở trong mộng! Bây giờ và trong mộng tương tự nhau, chỉ là giờ phút này không có cảm giác cực kỳ tuyệt vọng. Nhất thời Ngô Ưu đột nhiên xem nhẹ chuyện người này là nhân vật rất nguy hiểm, nàng khó được không có miên man suy nghĩ, cũng không có tránh ra bàn tay bị Triệu Thanh Tử nắm chặt."Làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì?"Thiếu nữ lắc lắc đầu, nước mắt nơi hốc mắt lại không có rớt xuống. Nàng buông lỏng tay, bất ngờ cúi người ôm chặt Ngô Ưu.Ngô Ưu cũng duỗi tay ôm trở về, đầu nàng đặt trên vai mình, thân thể hơi hơi run rẩy, Ngô Ưu nhẹ vỗ về lưng nàng, một lần lại một lần nói: "Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây."Cảm nhận được bả vai hơi ướt át, Ngô Ưu trong lòng có khiếp sợ cũng có đau lòng cùng nghi hoặc. Triệu Thanh Tử đang khóc, nhưng không có phát ra âm thanh, thậm chí tiếng khụt khịt đều không có.Quá an tĩnh, an tĩnh đến làm người đau lòng.Không biết nguyên nhân, cũng không biết chính mình nên làm như thế nào, chỉ có thể một lần lại một lần nhẹ vỗ về lưng nàng, nói cho nàng "Không có việc gì, ta ở đây."Có lẽ là do tâm lý, Ngô Ưu cảm giác thời gian giống như đã qua thật lâu, Triệu Thanh Tử từ Ngô Ưu trong lòng ngực nàng đứng dậy, trên mặt còn mang theo nước mắt.Triệu Thanh Tử lại như thường treo lên nụ cười ôn nhu, mang theo một ít tự trách nói: "Ngượng ngùng, làm A Ưu chê cười, thật sự là thất thố."Trong lòng tình cảm khá là phức tạp, Ngô Ưu cũng không biết rõ ràng nguyên nhân khiến nàng thất thố như thế. Ngô Ưu chỉ biết hiện giờ gương mặt ôn nhu này khẳng định là giả, nhưng cảm xúc vừa rồi thì khẳng định là thật, bởi vậy Triệu Thanh Tử là đang tỏ ra kiên cường. Nhớ tới kết cục trong nguyên tác, lại nghĩ tới ở trong mộng gặp qua cặp mắt tang thương không còn hy vọng kia, Ngô Ưu ẩn ẩn tức giận.Vì cái gì luôn là muốn một mình gánh vác! Trên đời này vẫn còn nhiều người có thể tin tưởng, vì sao không cho người khác một chút tín nhiệm! Ngươi cho rằng cái gì khổ đều chôn giấu trong lòng là có thể giải quyết vấn đề sao!Dưới sự phẫn nộ, Ngô Ưu đột nhiên cả gan nói ra: "Triệu tiểu thư chính là không tín nhiệm ta?".Nghe vậy, Triệu Thanh Tử thấy lòng hoảng loạn, lập tức phản bác "Không, ta tin ngươi.""Ngươi tin ta, vì sao không cùng ta nói, vì cái gì rõ ràng bản thân rất thống khổ còn muốn giả vờ như không có việc gì."Triệu Thanh Tử kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Ngô Ưu thế nhưng có thể nhìn ra chính mình ngụy trang, cho nên nàng giờ phút này là hoàn toàn luống cuống."Ta... Ta, ta không phải, ta chỉ là..."Lắp bắp thật lâu cũng không nói ra được nguyên cớ, Triệu Thanh Tử tử cúi đầu, đôi tay đáp ở trên đùi dùng sức nắm chặt vải vóc.Nàng đang trách ta sao? Nàng sẽ chán ghét ta sao? Là ta sai rồi, ta vẫn luôn đem chính mình tưởng thực thông minh, đem Ngô Ưu nàng tưởng thực ngốc, thế nhưng không nghĩ tới nàng biết.Kia nàng biết ta ôn nhu là ngụy trang sao? Nàng minh bạch ta kỳ thật là một cái quái vật sao? Ta nên đối mặt nàng thế nào? Nàng sẽ thích một Triệu Thanh Tử bất kham tâm tư không sạch sẽ sao? Nàng sẽ rời ta mà đi sao? Chuyện tới hiện giờ ta lại là chỉ có thể mất đi sao? Vì cái gì muốn đối với ta như vậy! Vì cái gì!Cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong lòng, Triệu Thanh Tử cảm thấy mình có chút không thở nổi, nàng đột nhiên hối hận, không phải hối hận cùng Ngô Ưu quen biết, mà là hối hận chính mình thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.Chính là hiện giờ mình đã không rời đi nàng, thật sự không thể tưởng được chỉ một thời gian ngắn ngủn như vậy, nàng đã là người quan trọng ngang hàng với ca ca trong lòng mình, hay là đem nàng khoá chặt lại, cho dù là nàng hận ta......Ngô Ưu cũng không biết tình cảnh của mình đang ở một trạng thái nguy hiểm khác, thấy Triệu Thanh Tử thật lâu không ngẩng đầu, tâm liền lại mềm, than nhẹ một hơi, đôi tay ôm lấy hai gò má Triệu Thanh Tử khiến cho nàng nhìn mình. Cảm xúc nguy hiểm trong mắt Triệu Thanh Tử chợt lóe mà qua, mà Ngô Ưu cũng không có nhận thấy được.Nàng nhìn Triệu Thanh Tử, nghiêm túc nói: "A Tử, ngươi có thể tin tưởng ta, đừng chuyện gì đều tự mình gánh vác chịu đựng, ta sẽ đau lòng."Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, biểu tình thập phần nghiêm túc, nhưng từ trong đôi mắt lại có thể phát hiện thật sâu đau lòng. Triệu Thanh Tử trong lòng thô bạo đột nhiên bị áp xuống đi một chút, A Ưu nàng giống như còn không ý thức được ta là cái quái vật, ta còn không đến mức cùng nàng đi đến như vậy nông nỗi. Ta còn có thể dùng hình tượng ôn nhu này để ở bên cạnh nàng, thật tốt......Thực xin lỗi, ta lừa ngươi, nhưng là ít nhất xin cho ta tạm thời ở bên cạnh ngươi, cho dù là một chút thời gian cũng tốt.Nhìn Triệu Thanh Tử đang ngây người, trên mặt còn có vết nước mắt chưa khô, Ngô Ưu giơ tay dùng ống tay áo lau lau. Cười thập phần ôn nhu: "Được rồi ta sai rồi, ta không nên hung dữ như vậy, nhưng ta vừa nói đều là nghiêm túc, ngươi có thể tin tưởng ta, hoặc là ngươi thử tin tưởng ta cũng được."Đứng dậy, đôi tay chống nạnh, Ngô Ưu làm bộ đắc ý nói: "Nếu ai khi dễ ngươi, ta liền đánh người đó một trận, ta chính là tiểu bá vương nổi danh nhất kinh thành này, không sợ trời không sợ đất, ta che chở ngươi!".Triệu Thanh Tử bị nàng chọc cười, "Ngươi này thật ra nhục phản cho rằng quang vinh." Dừng một chút, rủ rủ mi mắt, thanh âm nhẹ nhàng nhưng là lại thực kiên định: "Ta tin tưởng ngươi, A Ưu."Nghe được lời này, mặc kệ thật giả, Ngô Ưu đều thấy vui vẻ. Nhưng lúc này nàng chợt phản ứng nhận ra chính mình vừa mới hung dữ với vai ác đại lão. A!! Chết tiệt Ngô Ưu, ngươi ngày hôm qua ăn chính là đậu hũ trộn hành lá chứ không phải gan hùm mật gấu a!Xúc động là ma quỷ, nhìn vai ác đại lão cười tươi sáng, Ngô Ưu lại muốn khóc. Đang lúc ủ rũ cụp đuôi, thanh âm Triệu Thanh Tử đột nhiên truyền đến."A Ưu, nếu như thế ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa."Thanh âm Triệu Thanh Tử hạ xuống lại mang theo chút trào phúng: "Chuyện xưa về một nữ nhân tự làm tự chịu, thật đáng buồn."
Bất quá như vậy đối với Ngô Ưu mà nói kỳ thật cũng có lợi, mặc kệ Triệu Thanh Tử đối với mình là thái độ gì, ít ra có thể thấy được nàng có hứng thú với mình. Nhiều cơ hội tiếp xúc thì càng dễ hành sự.Đương lúc miên man suy nghĩ, nha hoàn ngoài cửa thông báo Triệu Thanh Tử tới, Ngô Ưu vội vàng đứng dậy, quả nhiên ra cửa thấy thân ảnh Triệu Thanh Tử.Tiếp nhận xe lăn từ tay nha hoàn, Ngô Ưu đẩy nàng vào trong phòng, "Hôm nay như thế nào tới muộn hơn?".Triệu Thanh Tử nghe vậy sửng sốt, khẽ cười nói: "Làm sao? Mới chậm một lát đã tưởng niệm thành như vậy?""Nói vậy không phải, ta chính là không có lúc nào là không nhớ tới ngươi."Ngô Ưu đẩy Triệu Thanh Tử đến bên cạnh bàn, đổ một chén trà để trước mặt nàng, vừa mới ra ngoài cảm giác được nhiệt độ hôm nay khá thấp, vai ác đại lão lại ăn mặc có chút đơn bạc.Lại nhìn nhìn tay Triệu Thanh Tử phiếm đỏ, Ngô Ưu ngồi xổm xuống sờ sờ mu bàn tay nàng, cảm nhận độ lạnh.Theo nguyên tác giả thiết, Triệu Thanh Tử ngoại trừ hai chân tàn tật, thân thể cũng không phải rất tốt. Ngô Ưu nội tâm không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, Ngô Ưu ở kiếp trước có cô em gái cũng khoảng tuổi Triệu Thanh Tử, em gái rất nghịch ngợm, đâu có chịu nhiều khổ cực giống như người này.Dùng đôi tay bao bọc lấy tay Triệu Thanh Tử, ý muốn giúp nàng làm ấm. Không thể không nói tay của vai ác đại lão cũng thật đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, làn da mịn màng. Nguyên chủ bởi vì thích giơ đao múa kiếm, trên tay có chút vết chai cứng.Vốn dĩ Ngô Ưu còn tưởng xoa nắn, như vậy Triệu Thanh Tử có thể càng ấm áp một ít, nhưng ngẫm lại vẫn là từ bỏ. Vai ác đại lão da thịt non mịn, tay mình xoa lên không khéo làm nàng không thoải mái. Ngô Ưu rất là chuyên chú làm ấm tay cho Triệu Thanh Tử, tự nhiên không có thấy biểu cảm trên mặt nàng.Triệu Thanh Tử giờ phút này là kinh ngạc, Ngô Ưu không chỉ làm ấm tay nàng, mà còn ấm đến tâm hồn cằn cỗi của nàng, đồng thời cũng gợi lên một ít hồi ức phủ đầy bụi bặm. Trong trí nhớ dường như người kia cũng từng giúp nàng làm ấm tay như vậy, hơn nữa còn cười thập phần ôn nhu.Cảm nhận được tay đối phương đã ấm lên, Ngô Ưu lại bắt đầu nhịn không được lải nhải: "Ngươi xem ngươi, trời lạnh như vậy cũng không biết mặc thêm áo, nếu là cảm mạo thì không tốt, a....tuy rằng ta hình như không có tư cách nói ngươi." Không người đáp lại, Ngô Ưu lấy làm kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Thanh Tử thẳng tắp nhìn chằm chằm tay mình, trong mắt thần sắc phức tạp khó hiểu. Nhưng Ngô Ưu mẫn cảm nhận thấy được giờ phút này Triệu Thanh Tử có vẻ thương cảm.Tức khắc khẩn trương lên, Ngô Ưu bắt đầu hồi tưởng có phải mình đã làm sai chỗ nào chọc đến nàng không vui rồi không. Trái lo phải nghĩ phát hiện cũng không có nơi nào làm sai, chẳng lẽ là nàng đã phát hiện chuyện mình đổ thuốc?Cảm giác trái tim đang loạn nhảy, Ngô Ưu nuốt nuốt nước miếng. Bằng không hướng nàng thẳng thắn khẩn cầu tha thứ?"Ừm....A Tử ngươi làm sao vậy?"Vẫn là không trả lời, Ngô Ưu giơ tay phất phất trước mắt Triệu Thanh Tử, nhận thấy được thiếu nữ đã hoàn hồn, nơm nớp lo sợ nói: "Làm sao vậy? Như thế nào mất hồn mất vía, có phải thân thể không thoải mái?"Dứt lời tay cũng đã chạm lên trán Triệu Thanh Tử mà thăm dò, độ ấm bình thường, hẳn là không có phát sốt. Chẳng lẽ thật sự phát hiện mình đổ thuốc! Đang hoang mang, tay đột nhiên bị người nắm chặt, Ngô Ưu hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy bắn người. Triệu Thanh Tử nắm chặt tay nàng, chặt đến mức Ngô Ưu phát đau. Trong lòng đang loạn, nhưng thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng, Ngô Ưu liền ngây dại. Thiếu nữ mang theo mãnh liệt yếu ớt cảm, trong mắt tựa hồ hàm chứa nước mắt, Ngô Ưu cảm thấy cái biểu tình này tựa hồ có chút quen mắt, đúng rồi, ở trong mộng! Bây giờ và trong mộng tương tự nhau, chỉ là giờ phút này không có cảm giác cực kỳ tuyệt vọng. Nhất thời Ngô Ưu đột nhiên xem nhẹ chuyện người này là nhân vật rất nguy hiểm, nàng khó được không có miên man suy nghĩ, cũng không có tránh ra bàn tay bị Triệu Thanh Tử nắm chặt."Làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì?"Thiếu nữ lắc lắc đầu, nước mắt nơi hốc mắt lại không có rớt xuống. Nàng buông lỏng tay, bất ngờ cúi người ôm chặt Ngô Ưu.Ngô Ưu cũng duỗi tay ôm trở về, đầu nàng đặt trên vai mình, thân thể hơi hơi run rẩy, Ngô Ưu nhẹ vỗ về lưng nàng, một lần lại một lần nói: "Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây."Cảm nhận được bả vai hơi ướt át, Ngô Ưu trong lòng có khiếp sợ cũng có đau lòng cùng nghi hoặc. Triệu Thanh Tử đang khóc, nhưng không có phát ra âm thanh, thậm chí tiếng khụt khịt đều không có.Quá an tĩnh, an tĩnh đến làm người đau lòng.Không biết nguyên nhân, cũng không biết chính mình nên làm như thế nào, chỉ có thể một lần lại một lần nhẹ vỗ về lưng nàng, nói cho nàng "Không có việc gì, ta ở đây."Có lẽ là do tâm lý, Ngô Ưu cảm giác thời gian giống như đã qua thật lâu, Triệu Thanh Tử từ Ngô Ưu trong lòng ngực nàng đứng dậy, trên mặt còn mang theo nước mắt.Triệu Thanh Tử lại như thường treo lên nụ cười ôn nhu, mang theo một ít tự trách nói: "Ngượng ngùng, làm A Ưu chê cười, thật sự là thất thố."Trong lòng tình cảm khá là phức tạp, Ngô Ưu cũng không biết rõ ràng nguyên nhân khiến nàng thất thố như thế. Ngô Ưu chỉ biết hiện giờ gương mặt ôn nhu này khẳng định là giả, nhưng cảm xúc vừa rồi thì khẳng định là thật, bởi vậy Triệu Thanh Tử là đang tỏ ra kiên cường. Nhớ tới kết cục trong nguyên tác, lại nghĩ tới ở trong mộng gặp qua cặp mắt tang thương không còn hy vọng kia, Ngô Ưu ẩn ẩn tức giận.Vì cái gì luôn là muốn một mình gánh vác! Trên đời này vẫn còn nhiều người có thể tin tưởng, vì sao không cho người khác một chút tín nhiệm! Ngươi cho rằng cái gì khổ đều chôn giấu trong lòng là có thể giải quyết vấn đề sao!Dưới sự phẫn nộ, Ngô Ưu đột nhiên cả gan nói ra: "Triệu tiểu thư chính là không tín nhiệm ta?".Nghe vậy, Triệu Thanh Tử thấy lòng hoảng loạn, lập tức phản bác "Không, ta tin ngươi.""Ngươi tin ta, vì sao không cùng ta nói, vì cái gì rõ ràng bản thân rất thống khổ còn muốn giả vờ như không có việc gì."Triệu Thanh Tử kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Ngô Ưu thế nhưng có thể nhìn ra chính mình ngụy trang, cho nên nàng giờ phút này là hoàn toàn luống cuống."Ta... Ta, ta không phải, ta chỉ là..."Lắp bắp thật lâu cũng không nói ra được nguyên cớ, Triệu Thanh Tử tử cúi đầu, đôi tay đáp ở trên đùi dùng sức nắm chặt vải vóc.Nàng đang trách ta sao? Nàng sẽ chán ghét ta sao? Là ta sai rồi, ta vẫn luôn đem chính mình tưởng thực thông minh, đem Ngô Ưu nàng tưởng thực ngốc, thế nhưng không nghĩ tới nàng biết.Kia nàng biết ta ôn nhu là ngụy trang sao? Nàng minh bạch ta kỳ thật là một cái quái vật sao? Ta nên đối mặt nàng thế nào? Nàng sẽ thích một Triệu Thanh Tử bất kham tâm tư không sạch sẽ sao? Nàng sẽ rời ta mà đi sao? Chuyện tới hiện giờ ta lại là chỉ có thể mất đi sao? Vì cái gì muốn đối với ta như vậy! Vì cái gì!Cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong lòng, Triệu Thanh Tử cảm thấy mình có chút không thở nổi, nàng đột nhiên hối hận, không phải hối hận cùng Ngô Ưu quen biết, mà là hối hận chính mình thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.Chính là hiện giờ mình đã không rời đi nàng, thật sự không thể tưởng được chỉ một thời gian ngắn ngủn như vậy, nàng đã là người quan trọng ngang hàng với ca ca trong lòng mình, hay là đem nàng khoá chặt lại, cho dù là nàng hận ta......Ngô Ưu cũng không biết tình cảnh của mình đang ở một trạng thái nguy hiểm khác, thấy Triệu Thanh Tử thật lâu không ngẩng đầu, tâm liền lại mềm, than nhẹ một hơi, đôi tay ôm lấy hai gò má Triệu Thanh Tử khiến cho nàng nhìn mình. Cảm xúc nguy hiểm trong mắt Triệu Thanh Tử chợt lóe mà qua, mà Ngô Ưu cũng không có nhận thấy được.Nàng nhìn Triệu Thanh Tử, nghiêm túc nói: "A Tử, ngươi có thể tin tưởng ta, đừng chuyện gì đều tự mình gánh vác chịu đựng, ta sẽ đau lòng."Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, biểu tình thập phần nghiêm túc, nhưng từ trong đôi mắt lại có thể phát hiện thật sâu đau lòng. Triệu Thanh Tử trong lòng thô bạo đột nhiên bị áp xuống đi một chút, A Ưu nàng giống như còn không ý thức được ta là cái quái vật, ta còn không đến mức cùng nàng đi đến như vậy nông nỗi. Ta còn có thể dùng hình tượng ôn nhu này để ở bên cạnh nàng, thật tốt......Thực xin lỗi, ta lừa ngươi, nhưng là ít nhất xin cho ta tạm thời ở bên cạnh ngươi, cho dù là một chút thời gian cũng tốt.Nhìn Triệu Thanh Tử đang ngây người, trên mặt còn có vết nước mắt chưa khô, Ngô Ưu giơ tay dùng ống tay áo lau lau. Cười thập phần ôn nhu: "Được rồi ta sai rồi, ta không nên hung dữ như vậy, nhưng ta vừa nói đều là nghiêm túc, ngươi có thể tin tưởng ta, hoặc là ngươi thử tin tưởng ta cũng được."Đứng dậy, đôi tay chống nạnh, Ngô Ưu làm bộ đắc ý nói: "Nếu ai khi dễ ngươi, ta liền đánh người đó một trận, ta chính là tiểu bá vương nổi danh nhất kinh thành này, không sợ trời không sợ đất, ta che chở ngươi!".Triệu Thanh Tử bị nàng chọc cười, "Ngươi này thật ra nhục phản cho rằng quang vinh." Dừng một chút, rủ rủ mi mắt, thanh âm nhẹ nhàng nhưng là lại thực kiên định: "Ta tin tưởng ngươi, A Ưu."Nghe được lời này, mặc kệ thật giả, Ngô Ưu đều thấy vui vẻ. Nhưng lúc này nàng chợt phản ứng nhận ra chính mình vừa mới hung dữ với vai ác đại lão. A!! Chết tiệt Ngô Ưu, ngươi ngày hôm qua ăn chính là đậu hũ trộn hành lá chứ không phải gan hùm mật gấu a!Xúc động là ma quỷ, nhìn vai ác đại lão cười tươi sáng, Ngô Ưu lại muốn khóc. Đang lúc ủ rũ cụp đuôi, thanh âm Triệu Thanh Tử đột nhiên truyền đến."A Ưu, nếu như thế ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa."Thanh âm Triệu Thanh Tử hạ xuống lại mang theo chút trào phúng: "Chuyện xưa về một nữ nhân tự làm tự chịu, thật đáng buồn."