【BHQT】Alpha vạn người mê nhận phải kịch bản bị vạn người ghét
8.
Từ ngày đầu tiên xuyên tới đây, Ninh Tảo đã tắt báo thức. Bảy giờ sáng, cô tự động tỉnh dậy, rửa mặt xong thì báo thức của Đồng Tế Vân mới vang lên.Kỳ lạ là... Đồng Tế Vân lại không bị đánh thức.Ninh Tảo nhón chân gọi khẽ:
"Tế Vân, dậy đi."Đồng Tế Vân vẫn không phản ứng. Ninh Tảo đưa tay đẩy nhẹ vai cô, Đồng Tế Vân cả người chấn động, mơ màng mở mắt, có vẻ chưa kịp phân biệt ngày nào giờ nào: "Hả? Làm sao vậy?"Ninh Tảo thấy lạ:
"Ta nhớ hôm qua ngươi đâu có ngủ trễ?"Đồng Tế Vân dụi mắt ngồi dậy, há miệng ngáp một cái không hề giữ hình tượng, mí mắt rũ xuống đầy mỏi mệt:
"Không trễ, ngủ lúc chín giờ mấy ấy. Hôm qua ta chỉ đăng nhập não cơ có năm phút trong sân cơ giáp, khống chế thời gian rồi mà ai ngờ vẫn bị tác dụng phụ nặng như vậy." Vừa nói lại ngáp tiếp, nước mắt chảy ra hai bên khoé.Ninh Tảo nhờ vậy mà hiểu thêm về tinh thần lực của Beta.Xem ra tinh thần lực nguyên chủ xác thật thiên phú dị bẩm. Hồi ở nhà, mỗi lần đăng nhập não cơ mười phút mà chẳng mệt chút nào.Nếu nguyên chủ không mang ánh mắt đố kỵ chăm chăm vào Ninh Cửu Vi, không nhất định phải kéo hắn xuống vũng bùn, thì có lẽ đã có thể sống một cuộc đời rực rỡ hơn."Vậy ngươi mau chuẩn bị đi, ta tới căn tin trước. Giúp ngươi mua bữa sáng, ngươi ăn ở lớp cũng được."Ninh Tảo ăn sáng xong thì đến lớp họp ở tòa nhà A. Trong phòng đã ngồi đầy một nửa người.Cô vừa bước vào, cả lớp lập tức im bặt. Kỳ thực chuyện im lặng kiểu này cũng xảy ra một lần tối hôm qua khi Ninh Tảo trả lời "1" trong nhóm lớp.Với họ, cái tên Ninh Tảo, khuôn mặt Ninh Tảo, bản thân Ninh Tảo – tất cả đều quá nhạy cảm.Đón các loại ánh mắt đánh giá, Ninh Tảo mỉm cười chào hỏi rất tự nhiên: "Mọi người buổi sáng tốt lành."Người bị chú ý thản nhiên, người chú ý ngược lại cụt hứng.Giọng nói nhẹ nhàng như phá vỡ bùa im lặng, không khí trở nên rộn ràng trở lại. Có người thu hồi ánh mắt, tư thái cao ngạo khinh thường, có người thì sáp lại gần chủ động cùng cô giao lưu, muốn trực tiếp hóng hớt. "Ninh Tảo, ngươi đúng là Ninh Tảo phải không? Nghe nói hôm qua ngươi đạt điểm tối đa chế độ địa ngục ở mô phỏng thao tác cơ giáp, còn lên cả màn hình lớn ở tầng một sân huấn luyện. Thật không vậy?"Ninh Tảo ăn ngay nói thật:
"Chắc là thật. Dù ta không tận mắt thấy tên mình lên màn hình, nhưng ai cũng nói vậy."Người hỏi sững lại. Cảm giác như mình vừa bị flex khiêm tốn.Có người ác ý hỏi chen vào: "Ninh Tảo, ngươi suốt ngày bày trò hãm hại Ninh học trưởng làm gì? Ngươi có biết ngươi diễn rất tệ không?"Ninh Tảo liếc hắn một cái. Hắn khẽ rụt người, nhưng ngay sau đó nhớ ra mình là người "chính nghĩa", liền ưỡn ngực nhìn lại cô.Ninh Tảo nheo mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, câu hỏi còn trực tiếp hơn cả hắn:
"Ngươi hỏi chuyện này là muốn làm chị dâu ta à?""Ngươi nói cái gì? Ta sao có thể... Ninh Tảo ngươi thật quá đáng!" Nam sinh đỏ mặt, hét toáng lên chỉ trích Ninh Tảo, khiến cả lớp quay sang nhìn.Đồng Tế Vân vừa đúng lúc bước vào, nghe thấy câu này liền vội vàng chạy tới: "Gì vậy? Gì vậy? Mọi người bình tĩnh!"Chen qua đám người đang hóng drama, Đồng Tế Vân thấy sườn mặt Ninh Tảo hơi hiện lãnh đạm, cô ngồi vị trí kế cửa sổ, đôi mắt dưới ánh nắng ánh lên sắc hổ phách. Rõ ràng là màu mắt ấm, nhưng khi bên trong không chứa ý cười, lại có vẻ cực kỳ lạnh băng.Không hiểu sao, Đồng Tế Vân trong lòng nhảy dựng, giống hệt hôm qua khi thấy tóc Ninh Tảo rối bù, sinh ra cảm giác kinh diễm nho nhỏ.Gương mặt Ninh Tảo ở đó rõ ràng bình thường, có gì mà phải kinh diễm. Đồng Tế Vân lắc đầu, xua tan ý nghĩ vớ vẩn, rồi ngồi xuống cạnh cô.Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, đã nghe Ninh Tảo dịu giọng nói:
"Xin lỗi. Ta thấy ngươi quan tâm chuyện của hai anh em ta quá, nên tưởng ngươi muốn làm người nhà. Không ngờ ngươi đơn thuần chỉ là tò mò chuyện riêng tư. Là ta suy nghĩ chưa chu đáo."Nam sinh vốn dĩ muốn xem Ninh Tảo bị chê cười, bây giờ ngược lại hắn bị biến thành trò cười. Không chịu nổi áp lực bởi ánh nhìn xung quanh, hắn ôm mặt lùi ra khỏi lớp, chật vật bỏ chạy.Đám người hóng chuyện lúng túng giải tán.Đồng Tế Vân hơi há miệng:
"Ngươi... sức chiến đấu mạnh như vậy từ bao giờ?"Đồng Tế Vân cứ nghĩ hôm trước mắng Ninh Tảo mà không bị cãi lại là vì cô sợ, hiện tại không chắc nữa rồi.Ninh Tảo đưa qua phần ăn sáng:
"Ngươi là bạn cùng phòng, hắn chỉ là bạn cùng lớp."Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bạn cùng phòng thì phải sống hòa thuận. Còn bạn học, lơ được thì lơ.Đồng Tế Vân ngượng ngùng:
"Ta sau này không nói chuyện với ngươi kiểu đó nữa."Ninh Tảo mỉm cười, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn. Lúc trước xác thật là ta không đúng,"Đồng Tế Vân vừa cắn bánh vừa nghĩ, Ninh Tảo đúng là một người lịch sự. Nếu Ninh Tảo có thể hòa thuận với Ninh học trưởng thì tốt rồi, khỏi phải để cô ngày nào cũng đau đầu không biết nên nghiêng về bên nào.Ninh Tảo dằn mặt được cả lớp, khiến suốt phần còn lại buổi họp, không ai dám lấn tới.Cố vấn phát sách xong thì nghiêm túc nhấn mạnh: Có mâu thuẫn tuyệt đối không được xô xát ngoài đời. Vi phạm sẽ bị ghi sổ, ảnh hưởng xét tốt nghiệp. Ghi hai lần sẽ bị đuổi học. Không nhịn được thì xuống sân cơ giáp, mô phỏng chiến đấu mà giải quyết.Không ít người liếc nhìn Ninh Tảo và tên nam sinh vừa rồi.Nam sinh chú ý thấy, đầu tiên là giận đỏ mặt, sau đó là tái xanh. Hắn thật vất vả thi đậu học viện Quân sự Liên minh, trở thành vinh quang của cả nhà, nếu vì xen vào chuyện anh em nhà người khác mà bị đuổi học thì đúng là trò cười thiên hạ.Cố vấn nói tiếp:
"Tháng 12, trường sẽ tổ chức giải đấu tân sinh viên. Quân đội sẽ cử đại diện đến theo dõi. Được họ nhớ tên thì khỏi cần ta nói các ngươi cũng biết lợi ích rồi. Hai tháng này phải học nghiêm túc vào."Mọi người nghe xong thì chẳng hứng thú gì lắm.Ai cũng biết giải đấu tân sinh viên, nhưng được quân đội nhớ mặt đâu có tới lượt Beta.Alpha tuy nói là thiểu số, nhưng ba nghìn tân sinh viên thì Alpha cũng có ba trăm. Top Alpha trăm người chọn một thì tính ra cũng ba người rồi. Còn Beta như họ thì nằm mơ đi.Chỉ có Đồng Tế Vân là phấn khích, tay siết chặt, ghé đầu nói nhỏ với Ninh Tảo:
"Ninh Tảo! Cơ hội bùng nổ tới rồi đó!"Đúng vậy. Cơ hội đến rồi.Buổi họp kết thúc lúc chưa đến chín giờ. Buổi sáng có hai tiết, buổi chiều ba tiết, thứ hai là ngày bận nhất trong tuần.Tiết cuối cùng là thực hành cơ giáp, cả lớp đến sân huấn luyện. Lão sư cẩn thận giảng giải cách dùng não cơ để huấn luyện tinh thần lực, mười phút cuối cho học sinh tự thử kết nối.Ninh Tảo đang cầm mũ chuẩn bị đội lên thì lão sư với vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ bước lại gần, giọng mang theo ý cười: "Ngươi là Ninh Tảo - người hôm qua đạt điểm tuyệt đối chế độ địa ngục thao tác cơ giáp đúng không?""Vèo!" Ánh mắt cả lớp lập tức đổ dồn về phía cô.
"Tế Vân, dậy đi."Đồng Tế Vân vẫn không phản ứng. Ninh Tảo đưa tay đẩy nhẹ vai cô, Đồng Tế Vân cả người chấn động, mơ màng mở mắt, có vẻ chưa kịp phân biệt ngày nào giờ nào: "Hả? Làm sao vậy?"Ninh Tảo thấy lạ:
"Ta nhớ hôm qua ngươi đâu có ngủ trễ?"Đồng Tế Vân dụi mắt ngồi dậy, há miệng ngáp một cái không hề giữ hình tượng, mí mắt rũ xuống đầy mỏi mệt:
"Không trễ, ngủ lúc chín giờ mấy ấy. Hôm qua ta chỉ đăng nhập não cơ có năm phút trong sân cơ giáp, khống chế thời gian rồi mà ai ngờ vẫn bị tác dụng phụ nặng như vậy." Vừa nói lại ngáp tiếp, nước mắt chảy ra hai bên khoé.Ninh Tảo nhờ vậy mà hiểu thêm về tinh thần lực của Beta.Xem ra tinh thần lực nguyên chủ xác thật thiên phú dị bẩm. Hồi ở nhà, mỗi lần đăng nhập não cơ mười phút mà chẳng mệt chút nào.Nếu nguyên chủ không mang ánh mắt đố kỵ chăm chăm vào Ninh Cửu Vi, không nhất định phải kéo hắn xuống vũng bùn, thì có lẽ đã có thể sống một cuộc đời rực rỡ hơn."Vậy ngươi mau chuẩn bị đi, ta tới căn tin trước. Giúp ngươi mua bữa sáng, ngươi ăn ở lớp cũng được."Ninh Tảo ăn sáng xong thì đến lớp họp ở tòa nhà A. Trong phòng đã ngồi đầy một nửa người.Cô vừa bước vào, cả lớp lập tức im bặt. Kỳ thực chuyện im lặng kiểu này cũng xảy ra một lần tối hôm qua khi Ninh Tảo trả lời "1" trong nhóm lớp.Với họ, cái tên Ninh Tảo, khuôn mặt Ninh Tảo, bản thân Ninh Tảo – tất cả đều quá nhạy cảm.Đón các loại ánh mắt đánh giá, Ninh Tảo mỉm cười chào hỏi rất tự nhiên: "Mọi người buổi sáng tốt lành."Người bị chú ý thản nhiên, người chú ý ngược lại cụt hứng.Giọng nói nhẹ nhàng như phá vỡ bùa im lặng, không khí trở nên rộn ràng trở lại. Có người thu hồi ánh mắt, tư thái cao ngạo khinh thường, có người thì sáp lại gần chủ động cùng cô giao lưu, muốn trực tiếp hóng hớt. "Ninh Tảo, ngươi đúng là Ninh Tảo phải không? Nghe nói hôm qua ngươi đạt điểm tối đa chế độ địa ngục ở mô phỏng thao tác cơ giáp, còn lên cả màn hình lớn ở tầng một sân huấn luyện. Thật không vậy?"Ninh Tảo ăn ngay nói thật:
"Chắc là thật. Dù ta không tận mắt thấy tên mình lên màn hình, nhưng ai cũng nói vậy."Người hỏi sững lại. Cảm giác như mình vừa bị flex khiêm tốn.Có người ác ý hỏi chen vào: "Ninh Tảo, ngươi suốt ngày bày trò hãm hại Ninh học trưởng làm gì? Ngươi có biết ngươi diễn rất tệ không?"Ninh Tảo liếc hắn một cái. Hắn khẽ rụt người, nhưng ngay sau đó nhớ ra mình là người "chính nghĩa", liền ưỡn ngực nhìn lại cô.Ninh Tảo nheo mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, câu hỏi còn trực tiếp hơn cả hắn:
"Ngươi hỏi chuyện này là muốn làm chị dâu ta à?""Ngươi nói cái gì? Ta sao có thể... Ninh Tảo ngươi thật quá đáng!" Nam sinh đỏ mặt, hét toáng lên chỉ trích Ninh Tảo, khiến cả lớp quay sang nhìn.Đồng Tế Vân vừa đúng lúc bước vào, nghe thấy câu này liền vội vàng chạy tới: "Gì vậy? Gì vậy? Mọi người bình tĩnh!"Chen qua đám người đang hóng drama, Đồng Tế Vân thấy sườn mặt Ninh Tảo hơi hiện lãnh đạm, cô ngồi vị trí kế cửa sổ, đôi mắt dưới ánh nắng ánh lên sắc hổ phách. Rõ ràng là màu mắt ấm, nhưng khi bên trong không chứa ý cười, lại có vẻ cực kỳ lạnh băng.Không hiểu sao, Đồng Tế Vân trong lòng nhảy dựng, giống hệt hôm qua khi thấy tóc Ninh Tảo rối bù, sinh ra cảm giác kinh diễm nho nhỏ.Gương mặt Ninh Tảo ở đó rõ ràng bình thường, có gì mà phải kinh diễm. Đồng Tế Vân lắc đầu, xua tan ý nghĩ vớ vẩn, rồi ngồi xuống cạnh cô.Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, đã nghe Ninh Tảo dịu giọng nói:
"Xin lỗi. Ta thấy ngươi quan tâm chuyện của hai anh em ta quá, nên tưởng ngươi muốn làm người nhà. Không ngờ ngươi đơn thuần chỉ là tò mò chuyện riêng tư. Là ta suy nghĩ chưa chu đáo."Nam sinh vốn dĩ muốn xem Ninh Tảo bị chê cười, bây giờ ngược lại hắn bị biến thành trò cười. Không chịu nổi áp lực bởi ánh nhìn xung quanh, hắn ôm mặt lùi ra khỏi lớp, chật vật bỏ chạy.Đám người hóng chuyện lúng túng giải tán.Đồng Tế Vân hơi há miệng:
"Ngươi... sức chiến đấu mạnh như vậy từ bao giờ?"Đồng Tế Vân cứ nghĩ hôm trước mắng Ninh Tảo mà không bị cãi lại là vì cô sợ, hiện tại không chắc nữa rồi.Ninh Tảo đưa qua phần ăn sáng:
"Ngươi là bạn cùng phòng, hắn chỉ là bạn cùng lớp."Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bạn cùng phòng thì phải sống hòa thuận. Còn bạn học, lơ được thì lơ.Đồng Tế Vân ngượng ngùng:
"Ta sau này không nói chuyện với ngươi kiểu đó nữa."Ninh Tảo mỉm cười, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn. Lúc trước xác thật là ta không đúng,"Đồng Tế Vân vừa cắn bánh vừa nghĩ, Ninh Tảo đúng là một người lịch sự. Nếu Ninh Tảo có thể hòa thuận với Ninh học trưởng thì tốt rồi, khỏi phải để cô ngày nào cũng đau đầu không biết nên nghiêng về bên nào.Ninh Tảo dằn mặt được cả lớp, khiến suốt phần còn lại buổi họp, không ai dám lấn tới.Cố vấn phát sách xong thì nghiêm túc nhấn mạnh: Có mâu thuẫn tuyệt đối không được xô xát ngoài đời. Vi phạm sẽ bị ghi sổ, ảnh hưởng xét tốt nghiệp. Ghi hai lần sẽ bị đuổi học. Không nhịn được thì xuống sân cơ giáp, mô phỏng chiến đấu mà giải quyết.Không ít người liếc nhìn Ninh Tảo và tên nam sinh vừa rồi.Nam sinh chú ý thấy, đầu tiên là giận đỏ mặt, sau đó là tái xanh. Hắn thật vất vả thi đậu học viện Quân sự Liên minh, trở thành vinh quang của cả nhà, nếu vì xen vào chuyện anh em nhà người khác mà bị đuổi học thì đúng là trò cười thiên hạ.Cố vấn nói tiếp:
"Tháng 12, trường sẽ tổ chức giải đấu tân sinh viên. Quân đội sẽ cử đại diện đến theo dõi. Được họ nhớ tên thì khỏi cần ta nói các ngươi cũng biết lợi ích rồi. Hai tháng này phải học nghiêm túc vào."Mọi người nghe xong thì chẳng hứng thú gì lắm.Ai cũng biết giải đấu tân sinh viên, nhưng được quân đội nhớ mặt đâu có tới lượt Beta.Alpha tuy nói là thiểu số, nhưng ba nghìn tân sinh viên thì Alpha cũng có ba trăm. Top Alpha trăm người chọn một thì tính ra cũng ba người rồi. Còn Beta như họ thì nằm mơ đi.Chỉ có Đồng Tế Vân là phấn khích, tay siết chặt, ghé đầu nói nhỏ với Ninh Tảo:
"Ninh Tảo! Cơ hội bùng nổ tới rồi đó!"Đúng vậy. Cơ hội đến rồi.Buổi họp kết thúc lúc chưa đến chín giờ. Buổi sáng có hai tiết, buổi chiều ba tiết, thứ hai là ngày bận nhất trong tuần.Tiết cuối cùng là thực hành cơ giáp, cả lớp đến sân huấn luyện. Lão sư cẩn thận giảng giải cách dùng não cơ để huấn luyện tinh thần lực, mười phút cuối cho học sinh tự thử kết nối.Ninh Tảo đang cầm mũ chuẩn bị đội lên thì lão sư với vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ bước lại gần, giọng mang theo ý cười: "Ngươi là Ninh Tảo - người hôm qua đạt điểm tuyệt đối chế độ địa ngục thao tác cơ giáp đúng không?""Vèo!" Ánh mắt cả lớp lập tức đổ dồn về phía cô.