[BH][QT dễ đọc][Drop] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 18.
Sở Ngưng Tuyết vừa thấy Tề Dao tới, trong lòng thập phần vui mừng, tức khắc liền cảm thấy Thư Thanh Thiển có chút chướng mắt, vì thế trực tiếp thúc giục nàng mau rời đi.Đáng tiếc Thư Thanh Thiển không đi, tình nguyện ở trong phòng bệnh làm bóng đèn. Nguyên bản nàng định đi, bất quá nhìn thấy Tề Dao tới thì đột nhiên không muốn đi nữa.Thời điểm Tề Dao nhìn thấy Phùng Miêu Miêu cũng có chút ngoài ý muốn.Bởi vì ngày hôm qua Sở Ngưng Tuyết nói cho mình, nàng đã điều tra ra hết thảy là Phùng Miêu Miêu làm, chuẩn bị muốn giúp mình trút giận. Mặc dù Sở Ngưng Tuyết không nói cụ thể trút giận thế nào, nhưng không ngờ Phùng Miêu Miêu hôm nay cư nhiên bình thường xuất hiện, còn Sở Ngưng Tuyết lại bị thương, cũng không biết trung gian đã xảy ra chuyện gì.Tề Dao đối với Phùng Miêu Miêu không phải rất quen thuộc, chỉ biết đối phương cùng Sở Ngưng Tuyết là bằng hữu, thường xuyên theo sau Sở Ngưng Tuyết , ngày thường không nói một lời, dù sao nàng không phải thực thích đối phương.Nàng không biết nội dung trong thư Phùng Miêu Miêu đã tra ra bao nhiêu, ánh mắt thổi qua một tia chột dạ, sau đó dời đi ánh mắt, bước nhanh đi đến mép giường Sở Ngưng Tuyết.Thư Thanh Thiển nhìn Tề Dao, khóe miệng lộ ra một mạt cười nhạt, hai tay ôm ngực dựa ở vách tường nhìn đối phương.Sở Ngưng Tuyết nằm trên giường bệnh, mặc một thân bệnh phục sọc bạch lam, trên chân còn đắp thạch cao thật dày, khai lên rất là nghiêm trọng. Trong mắt Tề Dao không khỏi nổi lên một tia nước mắt, đau lòng nói: “Ngưng Tuyết, chị còn đau không?”Sở Ngưng Tuyết cười cười an ủi Tề Dao, để nàng không cần lo lắng, “Thật sự không có việc gì, đã không đau rồi. Bác sĩ nói qua hai tuần liền có thể hủy đi thạch cao.”Tề Dao lúc này mới buông tâm, "Chị làm sao sẽ bị thương chứ?”Sở Ngưng Tuyết trầm mặc, sau đó nhìn Thư Thanh Thiển, thấy Thư Thanh Thiển đứng ở ven tường cười mà không nói, cuối cùng buồn bực đáp: "Chị đêm qua không cẩn thận từ thang lầu ngã xuống, bị điểm vết thương nhẹ thôi.”Nói thẳng chính mình bị người ta đánh thật mất mặt, Sở Ngưng Tuyết đành phải tiếp tục nói dối.Thư Thanh Thiển biết Sở Ngưng Tuyết đang nói dối, nhưng nàng đối với chuyện đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì đã không muốn biết.Bởi vì nàng biết chính mình vừa hỏi Sở Ngưng Tuyết khẳng định lại muốn xù lông, cho nên nàng lựa chọn bảo trì trầm mặc.Tề Dao nghe thấy nguyên nhân Sở Ngưng Tuyết bị thương rốt cuộc cười, "Chị nói chị lớn như vậy sao có thể sơ ý như thế chứ, về sau cẩn thận một chút nha.”Sở Ngưng Tuyết cắn chặt răng, “Em yên tâm, về sau khẳng định sẽ không phát sinh loại sự tình này.”Tề Dao oán trách nói, "Mà chị bị thương sao lại không nói cho em biết, vẫn là em hỏi trợ lý của chị mới biết được. Chị không biết em có bao nhiêu lo lắng cho chị đâu.”“Thực xin lỗi, chị về sau bị thương nhất định sẽ thông tri với em trước, chị cũng là không muốn khiến em lo lắng cho chị.”Hai người ngọt ngào nói chuyện buồn nôn, Thư Thanh Thiển vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không cảm thấy chính mình chướng mắt.Sở Ngưng Tuyết không thích thời điểm chính mình yêu đương bên cạnh đứng cái cột điện, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Thư Thanh Thiển vài lần, ý bảo nàng mau chóng rời đi.Thư Thanh Thiển làm bộ không thấy.Tề Dao thấy Sở Ngưng Tuyết không nhìn mình mà luôn nhìn Thư Thanh Thiển, trong lòng có chút không cao hứng, không muốn để nàng nhìn người khác. Sau đó nàng nhìn như vô tình ngồi cạnh giường bệnh, ngăn trở tầm mắt hai người.Thư Thanh Thiển đứng trong chốc lát, liền xoay người rời đi, nàng lúc này mới trộm nhẹ nhàng thở ra.“Ngưng Tuyết, sự kiện kia của em rốt cuộc có phải do Phùng Miêu Miêu làm hay không?”Sở Ngưng Tuyết do dự đáp, “Là cô ấy.”Tề Dao có chút không cao hứng, gắt gao cau mày lòng đầy căm phẫn, “Không nghĩ tới Phùng Miêu Miêu ngày thường thoạt nhìn buồn không gặm thanh, cư nhiên tâm tư ác độc như vậy. Nàng chính là muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta, còn may Ngưng Tuyết chị lựa chọn tin em, thật sự tốt quá.”Sở Ngưng Tuyết nhận thấy Tề Dao khác thường, nhớ tới phía trước nàng xem ảnh chụp, Tề Dao cùng người trong ảnh ở bên nhau tuy không có hành động quá mức gì nhưng cử chỉ ái muội, trong lòng nàng nhiều ít có điểm cách ứng, “Dao Dao, người trong ảnh là ai vậy?”Tề Dao vội vàng giải thích: “Ngưng Tuyết, chị phải tin em, những ảnh chụp đó nội dung đều là giả, chỉ là mượn góc mà thôi, người kia bất quá là đồng học trước kia của em.”Sở Ngưng Tuyết chậm rãi gật đầu, "Chị tin em mà, Dao Dao. Việc này liền cho qua đi, Phùng Miêu Miêu dù sao cũng là bằng hữu của chị, cô ấy đã bảo đảm về sau sẽ không làm loại chuyện này nữa rồi.”“Ngưng Tuyết, chị đối với em thật tốt.” Tề Dao mềm mại thân mình dựa vào Sở Ngưng Tuyết, lộ ra thẹn thùng mỉm cười.Sở Ngưng Tuyết nhìn nụ cười của Tề Dao thực mau mất đi lý trí, vứt bỏ một tia hoài nghi dưới đáy lòng kia.Môi đỏ Tề Dao kiều diễm ướt át, Sở Ngưng Tuyết nhịn không được muốn hôn lên, không khí trở nên ái muội, hai người chậm rãi càng dựa càng gần, Tề Dao chứa đầy chờ mong nhắm hai mắt lại, lông mi run nhè nhẹ. Ngay cả sự phản hồi của Thư Thanh Thiển cũng không phát hiện.Thư Thanh Thiển trở về liền thấy hai người chuẩn bị hôn môi, đặt cà mên trong tay lên bàn thật mạnh. Cà mên này là mẹ Sở cố ý chuẩn bị, phân lượng siêu đại nên cực kì nặng.Phanh một tiếng, làm hai người bừng tỉnh.Sở Ngưng Tuyết bị quấy rầy, có chút khó chịu nhìn Thư Thanh Thiển, “Sao cô lại về rồi!”“Bác gái nấu xong để tài xế mang đến, chúng ta ăn cơm đi.” Thư Thanh Thiển đúng lý hợp tình nói.Tề Dao nhìn đồ ăn trên tay của Thư Thanh Thiển, lộ ra mỉm cười, “Cảm ơn Phùng tiểu thư đã dẫn tới, chi bằng giao cho em đi.”Thư Thanh Thiển cười lạnh, đặt tay lên cà men, “Dựa vào cái gì cho cô?”“Bởi vì em là bạn gái của Ngưng Tuyết chứ sao, chiếu cố chị ấy tất nhiên là chuyện của em, liền không làm phiền Phùng tiểu thư.” Nói xong định lấy cà men đi, nhưng Thư Thanh Thiển không buông tay, cà mên không chút sứt mẻ, Tề Dao triều ánh mắt xin giúp đỡ về phía Sở Ngưng Tuyết.Sở Ngưng Tuyết thấy hơi phiền, thái độ ác liệt đối đãi Thư Thanh Thiển, “Phùng Miêu Miêu, buông tay!”“Đây là bác gái nấu chứ không phải bạn gái của cậu nấu, bác gái đã nói có một phần cho mình rồi.” Thư Thanh Thiển nhướng mày, “Có bản lĩnh thì để bạn gái của cậu nấu cho cậu đi.”Tề Dao có chút ngượng ngùng thu tay, nhìn Sở Ngưng Tuyết. Nhưng Sở Ngưng Tuyết cũng không dám nói gì, rốt cuộc lời này xác thật là mẹ nàng nói.Tề Dao chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt với Thư Thanh Thiển. Phùng Miêu Miêu sao lại thế này, còn không đi, da mặt thật dày.Thư Thanh Thiển mới mặc kệ không khí xấu hổ, mở ra cà mên, bên trong là canh móng heo đã nấu tốt, nước canh nãi màu trắng, đậu phộng đậu nành gia nhập, thoạt nhìn thanh đạm, nhưng hương vị rất thơm, giống như còn không tồi, vì thế Thư Thanh Thiển thịnh một chén đoan, “Ngưng Tuyết, để mình đút cho cậu ăn nha.”Sở Ngưng Tuyết ghét bỏ, "Tôi chỉ cần Dao Dao đút cho tôi thôi.”"Được rồi.” Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ nói, đưa chén cho Tề Dao.Sắc mặt Tề Dao mang theo mỉm cười đi tới, sau đó vươn tay tiếp nhận chén. Thư Thanh Thiển vừa cầm chén đưa tới trong tay Tề Dao, đối phương lại cố ý buông tay ra làm bộ không tiếp ổn ——Mắt thấy canh trong chén sắp đổ lên người mình, Thư Thanh Thiển tay mắt lanh lẹ đẩy một cái, chỉnh chén canh xối lên người Tề Dao, ống tay áo tất cả đều ướt.Tề Dao “A” một tiếng, câu nói kế tiếp còn chưa xuất khẩu, Thư Thanh Thiển lập tức nói: “Ai da, Tề Dao cô sao không cẩn thận như vậy, cư nhiên không tiếp ổn. Này nhưng là mẹ của Sở Ngưng Tuyết cực khổ ngao ra tới, lãng phí rất đáng tiếc. Tính, nơi này có giấy vệ sinh, cô lau trước đi.”Sở Ngưng Tuyết không thấy động tác nhỏ giữa hai người, còn tưởng rằng Tề Dao không cẩn thận không tiếp ổn, ở một bên quan tâm hỏi, “Dao Dao em không sao chứ?”Mặt Tề Dao lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng miễn cưỡng cười cười, “Em không sao, em đi phòng vệ sinh rửa một lát là được.”Sở Ngưng Tuyết vội vàng nói: “Không cần, để chị kêu trợ lý ra ngoài mua bộ đồ cho em.”Tề Dao mỉm cười: "Ống tay áo chỉ sái một chút canh, không cần đổi đâu. Em rửa một lát là có thể mặc rồi.” Nói xong liền đi phòng vệ sinh.Sở Ngưng Tuyết có chút cảm động, cảm thấy Tề Dao quả nhiên là nữ hài tốt, cùng người khác không giống nhau, nàng cùng chính mình ở bên nhau trước nay không cầu cái gì.Thư Thanh Thiển thấy biểu tình của Sở Ngưng Tuyết bèn cười, “Sở Ngưng Tuyết, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là có chút không biết nhìn người.”Sở Ngưng Tuyết sắc mặt biến đổi, "Cô có ý gì?”Thư Thanh Thiển không muốn nhiều lời, nàng sợ chính mình nói càng nhiều Sở Ngưng Tuyết ngược lại không tin, có một số việc chi bằng để nàng tự tận mắt nhìn thấy Lại thịnh một chén canh, Thư Thanh Thiển đoan đến trước mặt Sở Ngưng Tuyết, "Có uống không?”Sở Ngưng Tuyết biệt nữu tiếp nhận chén, "Để tôi tự tới.”Mẹ Sở ngao canh uống cực kì ngon, chờ Tề Dao ra tới, đồ ăn trong cà mên chỉ còn cặn. Khoé miệng Tề Dao trừu trừu, đảo cũng chưa nói cái gì....Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên.Thư Thanh Thiển lại một lần từ trên giường tỉnh lại.Nàng nhìn thời gian trên đồng hồ, đã là buổi tối 11 giờ, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc, không ngờ chính mình thế nhưng ngủ lâu như vậy.Bất quá nàng cũng không nghĩ quá nhiều, tiếp tục mở máy tính ra làm việc. Nàng biết rõ chính mình đã hành hung nữ chính một trận, sự tình không thể vãn hồi, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.Nếu Phùng gia phá sản là do Sở Ngưng Tuyết trả thù, như vậy chỉ cần công ty Sở Ngưng Tuyết xuất hiện vấn đề, nàng khẳng định sẽ vội sứt đầu mẻ trán, tất nhiên sẽ không còn bận tâm đến Phùng gia nữa.Thư Thanh Thiển xuyên qua rất nhiều thế giới, sắm vai các loại bất đồng nhân vật, đã từng ở thế giới nào đó nàng là một người hacker. Thế giới kia khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn thế giới này một chút, cho nên Thư Thanh Thiển thực mau liền phát hiện khiếm khuyết cùng lỗ hỗng trên internet của công ty Sở Ngưng Tuyết, dễ dàng tiến vào trong võng, đánh cắp một ít trung tâm tư liệu, sau đó còn để lại một vài đồ vật, tin tưởng Sở Ngưng Tuyết trong vòng vài tháng tuyệt đối giải quyết không được.Chỉ có như vậy, chính mình mới có thời gian xử lý sự tình Phùng gia.Đúng vậy, Phùng gia gia đại nghiệp đại, phá sản cũng không phải sớm chiều chi gian, nguyên nhân ban đầu là chú hai của nàng.Chú hai của Phùng Miêu Miêu tên là Phùng Chính Hạo, ngày thường chơi bời lêu lổng, ở công ty treo cái chức quan nhàn tản. Nhưng bởi vì hắn đánh bạc thiếu một tuyệt bút tiền, vì thế liền đánh chú ý lên công khoản. Không chỉ tham ô công khoản, sau này lại càng lợi dụng chức vị của mình mà trốn thuế lậu thuế, cuối cùng bị người ta cho hấp thụ ánh sáng, trong lúc nhất thời xí nghiệp Phùng thị vào nơi đầu sóng ngọn gió.Này trong đó, Tề Dao sắm vai nhân vật quan trọng, bởi vì nàng chính là người cho hấp thụ ánh sáng, nghênh đón vô số người tán thưởng. Sở Ngưng Tuyết cũng đối với nàng ta lau mắt mà nhìn, cảm thấy nàng ta chính trực thiện lương.Quan hệ hai nhà Phùng Sở nguyên bản không tồi, sinh ý thượng cũng có lui tới. Phùng gia xảy ra chuyện có yêu cầu dùng tiền, Sở Ngưng Tuyết lại đột nhiên triệt tư, dẫn tới tài chính Phùng gia đứt gãy, dần dần sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể tuyên bố phá sản.Thư Thanh Thiển bế mạc trầm tư, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, kế hoạch ngày mai sớm một chút rời giường đi công ty, xử lý sự tình chú hai trước.Đặt đồng hồ báo thức ở 7 giờ, nghĩ chính mình lần này nhất định không thể ngủ quá mức nữa.