【BHQT-Dễ đọc】Bạn gái nhỏ chiếm hữu dục quá cường
4. Không phải thành tích rất tốt sao?
Đương Thẩm Thần Tịch ra giá 300 một ngày ở căn phòng cũ nát, Trình Nam liền đánh giá nhà nàng hẳn là rất có tiền, không ngờ thế nhưng là mở công ty lớn, còn tài sản quá trăm triệu......Có tiền như vậy, còn trở về phố cũ này?Phụ đạo xong cho nhóc con nhà cuối cùng, nhìn hôm nay tài khoản thu được một trăm tệ, không tiếng động thở dài.Có một hộ ra ngoài du lịch, hủy bỏ phụ đạo, cho nên nàng hôm nay chỉ phụ đạo hai nhà, buổi sáng kia một nhà là 10 giờ đến 12 giờ, buổi chiều một nhà là 2 giờ đến 5 giờ, hiện tại còn sớm, vừa lúc có thể đi thăm bà ngoại.Trương Hiểu Mân phụ đạo thời gian ngắn hơn nàng, kết thúc sớm hơn nên đã rời đi trước. Vì thế Trình Nam một mình ngồi giao thông công cộng đi tới bệnh viện Nhân Dân 1 ở phía đông Hoa Huyện.Hôm nay thứ hai, cũng là ngày thanh toán phí cho tuần này. May mắn là thu vào 15.000 từ Thẩm Thần Tịch, bằng không lại không biết nên như thế nào đi vay tiền.Trả xong phí, Trình Nam đi lên lầu tám, đẩy ra cửa phòng Vương Thuý Thuý đang nằm, gian phòng này còn có hai người bệnh khác, khá lớn, có một cái WC, còn có một cái TV treo trên tường.Trình Nam tới vừa lúc thấy hộ sĩ vừa kéo rèm vải ngăn giường bệnh vừa bất đắc dĩ nói với bà ngoại, "Vương nãi nãi, ngài muốn đi WC liền cùng ta nói, sao lại đi bậy ở trong quần, này đem quần cùng giường đều làm bẩn......"Vương Thuý Thuý nằm ở trên giường bệnh hai cánh môi mỏng khô run rẩy vài cái, dùng chất giọng địa phương nồng đậm nhỏ giọng nói: "Ta, ta nhịn không được......"Bà ngoại, đã mất khống chế.Hộ sĩ nhìn thực tuổi trẻ, hẳn là mới từ trường tốt nghiệp không bao lâu, lại cũng rất tẫn trách, tuy rằng trong miệng có chút oán trách, nhưng vẫn là đi qua tính đỡ Vương Thuý Thuý đi WC thay ra quần dơ. "Hộ sĩ tiểu tỷ tỷ, vẫn là để ta làm đi." Trình Nam đi tới đặt cặp sách lên một bên ghế, nhỏ nhẹ nói với hộ sĩ. "A, ngươi đã đến rồi a." Hộ sĩ quay đầu vừa thấy, "Vẫn là để ta, đừng đem ngươi làm dơ.""Không có việc gì, bà ngoại ta, ta không chê." Trình Nam cười lắc đầu, "Có thể phiền ngươi hỗ trợ lấy bộ chăn nệm mới lại đây không?""Tất nhiên là có thể, để lát ta đổi một bộ mới, ngươi trước đỡ Vương nãi nãi đi WC đổi quần, ta đi lấy quần áo sạch sẽ cho ngươi." Dứt lời hộ sĩ đi ra ngoài."Tôt, cảm ơn." Trình Nam nói cảm tạ sau đi hướng Vương Thuý Thuý nằm ở trên giường."Bà ngoại, ta tới." Trình Nam nhẹ giọng kêu.Vương Thuý Thuý tựa hồ là cảm thấy chính mình cái dạng này khó coi, quay đầu không nhìn Trình Nam, thanh âm nức nở nói: "Ta hiện tại cái dạng này, làm ngươi mất mặt đi.""Ngài nói cái gì vậy nha?" Bà ngoại nói làm Trình Nam đột nhiên đôi mắt có chút chua xót, nàng không tiếng động thở ra bình ổn cảm xúc."Nếu là không có ngài, ta sớm không biết thành cái dạng gì."Hai năm trước cha nàng làm quá nhiều việc đêm khuya trở về nhà, lên lầu giẫm hụt ngã chết, từ khi đó Trình Nam vẫn luôn cùng bà ngoại, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng may lúc ấy cha nàng một hơi giao ba năm tiền thuê nhà, mới làm các nàng không cần vì phòng ở lo lắng, nhưng ở qua xong kỳ nghỉ đông này, cũng không sai biệt lắm đến hạn."Ta mang ngài đi đổi quần." Trình Nam đi đến nâng lên đầu giường, kế tiếp đỡ bà ngoại đi hướng WC, lúc đi qua hai cái giường khác, còn cùng hai cụ bà kia nói lời xin lỗi.Qua một hồi lâu, Trình Nam cùng hộ sĩ hai người mới cùng nhau đem đồ vật dơ thu dọn sạch sẽ, sau đó Trình Nam còn đút xong cơm cho bà ngoại."Ngài ở chỗ này trị liệu cho tốt, nghe lời bác sĩ, đúng hạn uống thuốc ăn cơm, nghĩ nhớ ta liền nói hộ sĩ gọi điện cho ta, lúc đó ta liền tới thăm ngài." Trình Nam tiến lên ôm ôm Vương Thuý Thuý nằm ở trên giường đang nhìn nàng, thanh âm khàn khàn, "Bà ngoại, ta chỉ có ngài, ngài nhất định phải khoẻ mạnh lên, biết không?""Ta......Ta đã biết." Bà ngoại đem đầu đặt lên vai Trình Nam, không tiếng động rơi nước mắt.Trình Nam hốc mắt có chút đỏ lên, nàng cố nghẹn không cho chính mình khóc, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bà ngoại liền buông lỏng ra."Ta đi đây, lần tới lại đến thăm ngài.""Trên đường chú ý an toàn." Bà ngoại muốn dậy tạm biệt nhưng không ngồi dậy được, vì thế nằm ở trên giường đối Trình Nam hô, cuối cùng nỗ lực vươn tay phải vẫy vẫy Trình Nam.Trình Nam nhấp chặt miệng, dùng sức gật gật đầu với bà ngoại, cầm lên cặp sách đi nhanh ra ngoài.Trình Nam hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn không làm chính mình rơi lệ.Nàng nghĩ khóc là vì muốn có người đau lòng, mà nàng thì không cần.Trình Nam ngồi trên chuyến xe đêm, từ huyện đông chạy về huyện nam. Bệnh viện ở huyện đông, đến nhà nàng đại khái muốn một tiếng rưỡi.Từ buổi tối 8 giờ ngồi trên xe, đến cuối cùng nguyên bản nhiều người trên xe các hành khách xuống gần hết, Trình Nam tìm hàng phía sau dựa cửa sổ, đôi tay ôm cặp sách trong lòng ngực thất thần nhìn ánh đèn màu sắc rực rỡ bên đường.Kỳ thật trong khoảng thời gian bà cụ nằm viện, không chỉ có bản thân Trình Nam khổ sở vì phí trị liệu nơi nơi bôn ba tìm người vay tiền, dậy sớm ngủ trễ soạn bài đương gia giáo nhín thời gian học tập, bà cụ nằm ở bệnh viện cũng khổ sở vô cùng.Mới vừa nằm viện không lâu, không biết bà từ nơi nào nghe nói phí trị liệu của mình cao ngất, nhất thời thế nhưng luẩn quẩn trong lòng, may mắn bệnh viện tiểu hộ sĩ phát hiện cứu giúp kịp thời.Khi đó Trình Nam cả người là hỏng mất, nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất là bà ngoại, nếu ngay cả bà ngoại cũng đi mất, trên thế giới này nàng liền thật sự không nơi nương tựa không chỗ để đi.Vừa mới bắt đầu nàng mỗi ngày tan học liền ngồi xe một tiếng rưỡi đuổi tới bệnh viện Nhân Dân 1 bồi bà ngoại, làm bà không cô tịch không sợ hãi, nhưng chỉ bồi mấy ngày, bà ngoại liền đưa ra lý do Trình Nam như vậy làm mình rất áp lực, không cho phép Trình Nam mỗi ngày lại đây. Trình Nam làm sao không biết bà ngoại là đau lòng nàng phải vừa học tập vừa xoay xở tiền còn muốn chạy tới chăm sóc bà, nhìn bà ngoại thái độ kiên quyết, lại nghe bác sĩ nói bệnh tình dần dần ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không chuyển biến xấu, Trình Nam mới đồng ý.Trình Nam mê mang nhìn ngoài cửa sổ, cho dù bệnh tình ổn định, nhưng ở bệnh viện vẫn cần phải tiếp tục nộp phí, mà nàng đã không có gì tiền, Thẩm Thần Tịch đưa 15.000 căng không được bao lâu, đó là tiền thuê nhà một tháng, sẽ không lại có......Vừa lúc xe buýt ngừng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ, Trình Nam thấy có quán bar dán thông báo tuyển dụng ở cửa. Mỗi ngày 8 giờ tối đến rạng sáng 1 giờ, 300 một ngày, chỉ là đương người phục vụ, còn có một ít điều kiện, Trình Nam tuổi trẻ xinh đẹp tự nhiên phù hợp.Nàng chụp lại tấm hình bảo lưu phương thức liên hệ. Buông di động kia một khắc, nàng trong lòng khó chịu.Sắp thi đại học rồi, như vậy nàng liền có thể bắt được tiền thưởng của trường, như vậy ngày tháng có thể sống ổn hơn một chút.Xe buýt ngừng cách phố cũ một đoạn ngắn, Trình Nam xuống xe không bao lâu liền đi vào phố Bình An, phố cũ chỉ có tiệm tạp hoá cùng một ít phòng bài bạc mở ra, tuy rằng hoàn cảnh chẳng ra gì, nhưng thực phương tiện, cách trường trung học ở huyện nam chỉ bất quá mười phút, lúc trước ba nàng chính là suy xét đến vấn đề Trình Nam đi học mới thuê nhà ở đây.Trình Nam cúi đầu nhìn chính mình bóng dáng đi tới dưới lầu nhà mình, ngẩng đầu nhìn lầu 3 sáng trưng đèn, trong lòng ngạc nhiên có chút kỳ diệu.Giống như có người ở nhà để đèn sáng chờ ngươi, ngươi liền không như vậy cô độc......Trình Nam lên lầu 3 mới vừa tính toán lấy chìa khóa mở cửa, liền thấy cửa phòng bị người từ bên trong mở ra, Thẩm Thần Tịch gương mặt đẹp ánh vào mắt Trình Nam.Thẩm Thần Tịch không thể nói chuyện, nhưng cười đến thực ấm."Nam tỷ ngươi đã trở lại a! Như thế nào hôm nay trễ vậy, còn tưởng rằng ngươi chạng vạng là có thể về nhà chứ!" Phòng khách truyền đến tiếng la lớn của Vương Nhuận Trạch."Gần 10 giờ rồi, sao còn không ngủ?" Trình Nam đem cặp sách đặt lên ngăn tủ, "Đã ăn cơm tối chưa?""Ăn, siêu ăn ngon!" Vương Nhuận Trạch chạy đến trước người Trình Nam, hưng phấn nói, "Tịch Tịch tỷ tỷ tự mình xuống bếp, còn để lại cơm và đồ ăn cho ngươi, ngươi mau đi ăn đi, so rau luộc nước trong của ngươi ăn ngon hơn nhiều!"Trình Nam: ?Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Thần Tịch, duỗi tay chỉ vào chính mình nói: "Để lại cơm và đồ ăn cho ta?" "Ta nhớ rõ trong nhà không gạo không thức ăn, các ngươi như thế nào làm?"Trình Nam đi đến bàn ăn, mở đem lồng chắn, bên trong cư nhiên có ba dĩa đồ ăn, thịt xào khoai tây, thịt kho tàu cùng cải xào."Ngươi còn không biết xấu hổ nói!" Vương Nhuận Trạch giận nói, "Ngươi nói nhà ngươi sao cái gì cũng đều không có a, mấy thứ này đều là ta cùng Tịch Tịch tỷ tỷ đi siêu thị mua, túi gạo nhỏ kia là ta khiêng trở về, nặng chết ta!""Ngươi giỏi nhất ngươi giỏi nhất." Trình Nam có lệ Vương Nhuận Trạch, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thần Tịch, ôn nhu nói, "Vất vả ngươi, bao nhiêu tiền, ta chuyển ngươi một nửa đi."Thẩm Thần Tịch lắc lắc đầu, gửi một hàng chữ cho Trình Nam: 【 không bao nhiêu tiền, ta cũng là vì chính mình mua, không cần trả tiền cho ta. 】Trình Nam nhìn hàng chữ này, mím môi, đột nhiên cười, "Vậy ta liền không chuyển cho ngươi, cảm ơn a."【 tốt, ta đi trước tắm rửa, ngươi ăn cơm đi, ta là làm theo khẩu vị của mình, cũng không biết ngươi ăn quen hay không. 】"Được mà, ta không kén chọn, cảm ơn ngươi chừa cơm cho ta."Trình Nam thật ra cũng đói thảm, nàng không ăn cơm chiều liền đi bệnh viện thăm bà ngoại, giữa trưa kia bữa cơm vẫn là 12 giờ ăn mì ăn liền uống Coca, đã sớm tiêu hóa xong rồi.Trình Nam múc một chén cơm thật lớn, vẫn luôn cuồng ăn, thẳng đến ăn xong toàn bộ đồ ăn lưu lại trên bàn.Người trẻ tuổi dùng não dùng sức, tiêu hao nhiều năng lượng, ăn cũng nhiều.Vương Nhuận Trạch đã tắm từ sớm, xem TV một hồi liền mệt rã rời, chờ Trình Nam cũng tắm rửa xong trở ra thì hắn đã ở trên sô pha ngủ rồi.Trình Nam tuy rằng ngày thường sẽ chỉ huy Vương Nhuận Trạch giúp nàng làm chút việc vặt chạy chân gì đó, nhưng Trình Nam là thật lòng đối tốt với Vương Nhuận Trạch. Trước kia Vương Nhuận Trạch bởi vì hình thể, bị người khi dễ xa lánh, có lần mặt mũi bầm dập khóc lóc chạy về nhà, Trình Nam tan học nghe nói liền xách theo Vương Nhuận Trạch tìm đến người nhà mấy thằng nhóc kia, lạnh mặt đòi họ xin lỗi, mấy hộ gia trưởng kia bởi vì xác thật là nhà mình không lý cũng không dám không xin lỗi, còn trước mặt Trình Nam hung hăng giáo huấn con mình một trận.Từ đó trên miệng Vương Nhuận Trạch liền sẽ treo một câu: Các ngươi nếu khi dễ ta, ta liền nói cho tỷ của ta!Đương nhiên lúc mới bắt đầu hắn cũng có mạnh miệng tàn nhẫn nói với một số đứa nhóc khác: Tan học ở cổng trường có giỏi đừng đi, ta kêu tỷ của ta tới đánh ngươi!Cuối cùng Vương Nhuận Trạch bị Trình Nam đánh một trận, không dám mạnh miệng nữa.Liền giống như hiện tại, Vương Nhuận Trạch tuy rằng là ngủ sô pha, nhưng chăn đắp trên người hắn là chăn dày nhất, không lạnh được tới hắn.Trình Nam đi qua nhặt lấy chăn bị chảy xuống đất, phủ lại lên người Vương Nhuận Trạch, sau đó đi tới bàn ăn, mỗi đêm làm một bộ đề thi, đây là thói quen của nàng.Trình Nam nhìn chỗ bàn cơm nguyên bản là nơi để nàng múa bút thành văn, giờ đây có vị khách thuê nhà đang ngồi đó. Trước mặt Thẩm Thần Tịch cũng đồng dạng là mấy quyển sách giáo khoa và bài tập luyện đề, giờ phút này nàng đang gặm ngón tay cái cau mày suy tư đề mục bài thi trên bàn.Trình Nam nhẹ bước qua, khom lưng thấy đáp án đặt ở bên trái, bài thi môn toán đã tự chấm đặt ở bên phải, Thẩm Thần Tịch đang đối với đáp án sửa sai.Sai không ít......Trương Hiểu Mân không phải nói nàng thành tích rất tốt sao?