【BHQT-Dễ đọc】Bạn gái nhỏ chiếm hữu dục quá cường

13. Có chỗ nào không quá thích hợp



"Ăn mì, tự mình lấy đũa!" Thực mau, Trình Nam thanh âm từ phòng bếp truyền đến.

Trình Nam bưng ba tô mì ra tới, thấy Trương Hiểu Mân miệng nhai, tay còn lột vỏ quýt, nàng nhàn nhạt nói: "Ta thấy ngươi ăn quýt cũng có thể ăn no, mì sợi liền không cần ăn đi."

"Đừng! Tỷ! Tỷ tỷ tốt của ta, mấy trái quýt này sao có thể no bụng chứ? Bất quá là chút đồ ăn vặt thôi!" Trương Hiểu Mân nhanh chóng lột xong vỏ, nhét mấy múi quýt vào mồm, sau đó đứng dậy cầm tô mì nhiều nhất đặt trước chỗ mình ngồi, một bước nhanh đi lấy ba đôi đũa, cười đưa cho Thẩm Thần Tịch cùng Trình Nam.

Trương Hiểu Mân cười tủm tỉm ngồi trở lại ghế, kẹp lên mì sợi ăn như bão táp.

"Ăn từ từ, không ai cùng ngươi đoạt." Trình Nam rất là ghét bỏ nhìn cách ăn uống thô lỗ của Trương Hiểu Mân.

Trương Hiểu Mân lúc này mới mặc kệ Trình Nam nói cái gì, nàng đói thảm, nàng muốn ăn!

"Đây là của ngươi, ăn đi."

So sánh với đối Trương Hiểu Mân ghét bỏ, Trình Nam đối Thẩm Thần Tịch có thể nói là thập phần ôn nhu.

Trình Nam ngồi bên cạnh Thẩm Thần Tịch, cầm lấy tô của mình chậm rãi ăn, lại đột nhiên nhìn thấy một cái tô để sát vào, nghi hoặc nhìn qua, thấy Thẩm Thần Tịch từ trong tô nàng gắp một đũa mì thật lớn bỏ vào tô mình, sau đó mới dịch cái tô không còn nhiều mì lắm trở về, cúi đầu cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn.

Trình Nam nhìn trong tô mình nhiều ra tới mì sợi, trong mắt mang cười, kẹp lên đũa mì cho vào trong miệng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hâm mộ của Trương Hiểu Mân ở đối diện.

"Thần Tịch muội muội, ngươi như thế nào không kẹp cho ta, ta còn không có ăn no đâu." Trương Hiểu Mân ủy khuất nhìn Thẩm Thần Tịch, Thẩm Thần Tịch ngước mắt nhìn nàng một cái, cười cười lại cúi đầu cái miệng nhỏ ăn mì của mình, không để ý nàng.

"Được rồi, ngươi đã là ăn phần nhiều nhất, còn chưa đủ thì ngươi tự mình nấu đi, mì ở trong tủ chén." Trình Nam nói một câu.

Trương Hiểu Mân bẹp bẹp miệng, nhanh chóng húp sạch tô mì bỏ vào bồn rửa chén, lại ăn vài trái quýt rồi ngồi bệt dưới sàn soạn hành lý ra.

Loạt xoạt một hồi lâu sau, nàng từ trong một cái túi to lấy ra một bao nilon phồng phồng đặt lên bàn cơm.

"Bên trong là một ít đồ ăn ở quê nhà làm vỏ khoai lang đỏ sấy khô gì đó, mẹ ta muốn ta mang cho ngươi."

Trình Nam ánh mắt sáng ngời, nhanh hơn tốc độ ăn mì, thực mau xử sạch mì trong tô, sau đó mở bao lấy ra một miếng vỏ khoai sấy đưa cho Thẩm Thần Tịch cũng đã ăn xong mì sợi.

"Ngươi nếm thử, cái này ăn cũng ngon lắm, bất quá khá cứng, nhai hơi mỏi răng." Trình Nam giới thiệu cho Thẩm Thần Tịch, lúc nàng ăn lần đầu tiên cũng thấy khó nhai.

Tay đem một tảng lớn vỏ khoai lang đỏ xé xuống một miếng nhỏ, chậm rãi nhai.

Thẩm Thần Tịch lần đầu tiên ăn cái này, học Trình Nam xé một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng nhai, quả nhiên ăn nghiện, chính là có chút mỏi hàm.

"Khụ khụ khụ......" Phông nền Trương Hiểu Mân đứng ở trước mặt hai người thật lâu, chính là không thể hấp dẫn một tia chú ý.

"Bị cảm? Trong ngăn kéo dưới TV có thuốc, tự lấy uống đi." Trình Nam nghiêm túc nói.

"Clm, ngươi cái đồ trọng sắc khinh bạn! Ta đi tắm! Mệt mỏi! Buồn ngủ!" Trương Hiểu Mân hận cắn răng, cố ý bĩu môi, cầm đồ ngủ đi vào WC.

"Đừng quên mang khăn vào, bên trong không có khăn của ngươi!" Trình Nam tốt bụng nhắc nhở, sau đó lại thấy Trương Hiểu Mân lao tới mở rương hành lý một trận tìm lung tung, tìm ra cái khăn lông, vội vàng đi vào WC.

Trình Nam thấy Thẩm Thần Tịch mi mắt cong cong, chính mình cũng đi theo cười.

"Thời gian còn sớm, chúng ta tiếp tục học tập, được không?" Trình Nam nhìn đồng hồ, còn chưa đến 9 giờ, ít nhất còn có thể lại cho Thẩm Thần Tịch làm thêm một bộ đề toán lại từ nàng tiến hành giảng giải.

Chờ hai người đem bài thi giảng giải xong, thời gian đã sắp 12 giờ, Trình Nam liền thúc giục Thẩm Thần Tịch đi tắm rửa.

Thẩm Thần Tịch tắm xong, Trình Nam đi phòng cho khách lấy đồ ngủ, phát hiện Trương Hiểu Mân đang nằm khò khò ngủ trên giường mình.

Trình Nam: Quá phiền, Trương Hiểu Mân ngủ sẽ đá người, không muốn cùng nàng ngủ......

Xưa giờ đều là nàng ngủ phòng mình, Trương Hiểu Mân ngủ phòng cho khách, nhưng hiện tại phòng ngủ của nàng đã biến thành phòng của Thẩm Thần Tịch, nàng chỉ còn phòng cho khách!

Trình Nam vẻ mặt đau khổ cầm đồ ngủ đi vào WC.

Trong lúc Trình Nam tắm, Thẩm Thần Tịch từ chính mình phòng đi ra, mang khẩu trang đi vào phòng cho khách, đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn Trương Hiểu Mân đang ngủ say, nàng nhấp chặt đôi môi, ánh mắt trầm trầm.

Nàng không nghĩ muốn Trình Nam cùng người khác ngủ, cho dù là nữ sinh cũng không được, Trương Hiểu Mân......cũng không được.

Nàng ánh mắt nặng nề nhìn dáng vẻ ngủ say của Trương Hiểu Mân một hồi, mới nhẹ bước đi ra ngoài.

Trình Nam tắm xong ra tới, ngoài phòng khách tối tăm, Trình Nam tắt đèn WC, theo thói quen đi đến phòng cho khách, kết quả ở trước cửa phòng cho khách gặp Thẩm Thần Tịch cầm di động.

"Hơn nửa đêm còn không ngủ, ngày mai dậy sớm không nổi." Trình Nam lui về phía sau một bước mở ra ngọn đèn vàng nhỏ trước cửa phòng cho khách.

【 ta ngủ không được, mấy hôm nay dễ dàng gặp ác mộng, ngươi có thể hay không bồi ta ngủ một đêm? 】

Ánh mắt Thẩm Thần Tịch có chút hoảng hốt, tựa hồ vừa mới gặp một giấc mộng rất khủng bố, làm nàng hiện tại lòng còn sợ hãi.

Thật là buồn ngủ đưa đến gối đầu, Trương Hiểu Mân cùng Thẩm Thần Tịch, nàng tự nhiên là lựa chọn Thẩm Thần Tịch! Muốn nàng cùng Trương Hiểu Mân ngủ, có lẽ còn không bằng ngủ sô pha.

"Gặp ác mộng? Không phải sợ, mộng cùng hiện thực đều là tương phản, trong mộng những thứ doạ người kia đều là giả." Trình Nam dùng lời lẽ của thế hệ trước tới an ủi Thẩm Thần Tịch.

Thẩm Thần Tịch gật đầu, thân mình lại chậm rãi tới gần Trình Nam, đôi tay nắm lấy áo nàng, ngước hai mắt chấp nhất nhìn nàng.

Trình Nam so Thẩm Thần Tịch cao không ít, tầm mắt nhìn xuống, đối diện đôi con ngươi nhấp nháy sáng kia, chậm rãi gật gật đầu.

"Được, đêm nay ta cùng ngươi ngủ một đêm đi." Nội tâm vui sướng không thôi, mặt ngoài lại như cũ bình tĩnh.

Thẩm Thần Tịch cười, đôi mắt phía trên khẩu trang cong thành trăng non.

Hai người nằm ở trên giường, Thẩm Thần Tịch cười dùng di động nhắn cái tin cùng ảnh động 【 ngủ ngon ( đứa bé nằm trên giường đắp chăn ) 】, liền xoay người lấy cái ót đối với Trình Nam, nằm nghiêng ngủ.

"Nào có ai chúc ngủ ngon xong lập tức quay ót với người ta, này lễ phép sao?" Trình Nam nhìn đến ảnh động đáng yêu trong tin nhắn, cố ý nói.

Quả nhiên, Thẩm Thần Tịch nghe vậy ủy khuất trở mình, cùng Trình Nam mặt đối mặt nhìn.

"Lúc này mới đúng." Trình Nam vừa lòng gật đầu, theo sau lại nói, "Mang khẩu trang không ngủ ngon đâu, hay là ngươi gỡ xuống đi?" Dứt lời giơ tay che mắt mình, "Ta bị ngăn trở nhìn không thấy, ngươi có thể không cần mang khẩu trang."

Trình Nam ngăn trở hai mắt một hồi lâu, sau đó trộm buông tay, phát hiện Thẩm Thần Tịch đã nghe lời đem khẩu trang tháo xuống, gò má phải hoàn toàn không tổn hao gì đè trên gối, gò má trái bị hắc sẹo đi ngang qua thì lộ ở bên ngoài, ngoài cửa sổ mỏng manh đèn đường thăm vào phòng, ẩn ẩn chiếu sáng lên vết sẹo đáng sợ kia.

Thẩm Thần Tịch nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích nằm nghiêng mặt hướng Trình Nam.

Trình Nam thử tay che hờ vết sẹo trên mặt Thẩm Thần Tịch, phát hiện khi nàng không có sẹo, thế nhưng cùng nàng trang điểm khác biệt không lớn!

Trình Nam đột nhiên không còn buồn ngủ, nàng cũng nằm nghiêng nhìn Thẩm Thần Tịch kia ưu tú trác tuyệt ngũ quan, trong lòng cảm thán Thẩm Thần Tịch tuổi còn trẻ, rốt cuộc vì cái gì sẽ có như vậy mãnh liệt yếu ớt cảm?

Thẩm Thần Tịch tựa hồ đã ngủ say, nàng bắt đầu cuộn tròn lên theo thói quen, nguyên bản chăn chỉ che đến trên cổ lại sắp phủ luôn đầu nàng.

Là nàng rúc vào trong chăn.

Trình Nam duỗi tay kéo chăn xuống tới cổ nàng.

Ngày mùa đông, rúc kín ở trong chăn cũng không tốt.

Hơi hơi ngồi dậy giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, đang định thu hồi tay, một đôi tay mảnh khảnh nắm lấy ống tay áo Trình Nam, Trình Nam bị giật mình nằm lại xuống giường, Thẩm Thần Tịch tay nhỏ tự động di chuyển lên, bắt được cổ áo Trình Nam, sau đó đem chính mình thân mình dịch lại dịch, thẳng đến dựa gần Trình Nam mới dừng lại.

Nhìn nữ hài bắt lấy cổ áo mình hơn nữa còn dán vào xương quai xanh mình ngủ say, Trình Nam á khẩu không nói được gì, nguyên lai Thẩm Thần Tịch ngủ cũng không an phận a......

Trình Nam thầm thở dài, nhìn trần nhà xám trắng, cuối cùng thế nhưng gối Thẩm Thần Tịch tóc đẹp ngủ một giấc thật sâu.

*

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt, Trình Nam ngáp một cái chuyển tỉnh, bên người sớm đã trống không, Trình Nam đã thói quen, dậy sớm ngủ trễ, là tập tính của Thẩm Thần Tịch.

Rời giường mở ra cửa phòng ngủ, Thẩm Thần Tịch vừa lúc xách theo bữa sáng ở huyền quan đổi giày.

"Nhanh như vậy?"

Thẩm Thần Tịch gật đầu, nhấp miệng cười cười.

Trình Nam đi rửa mặt, vừa ra tới Thẩm Thần Tịch đã đem bữa sáng dọn xong, mỗi người đều có hai loại, hai cái dĩa, một dĩa là đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, một dĩa là kiểu Tây, nhìn qua rất có cách điệu.

"Mua đa dạng như vậy? Vất vả, dậy rất sớm đi?"

Thẩm Thần Tịch nghe vậy lắc lắc đầu, hướng phòng cho khách khẽ nâng cằm, ý bảo Trình Nam đi kêu Trương Hiểu Mân ra tới ăn sáng.

Trình Nam vừa đi vừa nói: "Kỳ thật ngươi không cần phải lo cho nàng, nàng bình thường ngủ dậy rất trễ, kỳ nghỉ nếu là không đi dạy thêm thì sáng nàng không dậy nổi đâu."

"Cạch" Trình Nam còn chưa đi đến cửa phòng cho khách, liền thấy cửa phòng từ bên trong bị mở ra, Trương Hiểu Mân mở hai mắt mơ màng, cái mũi hít hít, giẫm lên dép lê lẹp xẹp lướt qua Trình Nam thẳng đến bàn ăn mà đi.

Trình Nam:......

"Wow, bữa sáng thật phong phú a! Ba phần! Cũng có phần của ta ư! Cảm tạ cảm tạ, ta hiện tại liền đi đánh răng rửa mặt, lập tức ra tới." Trương Hiểu Mân nháy mắt thanh tỉnh, ngoan ngoãn, có bữa sáng phong phú như vậy, ai còn ngủ a, phía trước thích ngủ, còn không phải là vì Trình Nam chưa bao giờ quan tâm nàng chết sống, kêu nàng bữa sáng tự mình giải quyết sao, nếu mỗi ngày đều có đồ ăn sáng thế này, nàng buổi sáng 6 giờ là có thể bò dậy.

"Cảm ơn ngươi, đối bạn ta cũng tốt như vậy." Trình Nam ngồi trước mặt Thẩm Thần Tịch, nghiêm túc hướng nàng nói lời cảm tạ.

Thẩm Thần Tịch trên mặt cười hơi cứng lại một chút, sau đó phát một hàng chữ cho Trình Nam.

【 bạn của ngươi chính là bạn của ta, cũng là ta tự nguyện. 】

Trương Hiểu Mân ở nhà Trình Nam ăn ngon uống tốt hai ngày, buổi chiều mùng bảy cha mẹ nàng trở lại Hoa Huyện, Trình Nam nghe nói, lập tức làm Trương Hiểu Mân cầm rương hành lý từ nhà nàng cút đi.

Trương Hiểu Mân hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, nói Trình Nam thái độ ác liệt, nhưng cuối cùng vẫn là cầu Trình Nam giúp nàng xách hành lý, cứu nàng mạng chó.

Trình Nam bị Trương Hiểu Mân chọc cười, liền lại giúp nàng một lần.

"Thần Tịch muội muội, ta lần sau lại đến tìm ngươi chơi ha!" Trương Hiểu Mân nhưng thật ra thập phần luyến tiếc Thẩm Thần Tịch, được Thẩm Thần Tịch chiếu cố hai ngày này, thật sự là quá thoải mái, nàng đều hâm mộ Trình Nam chết được.

"Thần Tịch muội muội, nói thật, không bằng ngươi đến ở nhà ta đi? Ta đem ngươi đương em gái ruột ——"

"Trương Hiểu Mân." Trình Nam lạnh mặt hờ hững nhìn Trương Hiểu Mân.

Trương Hiểu Mân cảm giác chính mình chơi lớn, xách lên rương hành lý to một cái bước xa chạy đi ra ngoài, như là mặt sau có ác ma đang truy đuổi.

Trình Nam nhưng còn không phải là ác ma sao, ánh mắt kia, làm nàng quá hãi!

Đợi khi Trình Nam về nhà, ở phòng khách cùng phòng ngủ cũng chưa nhìn thấy Thẩm Thần Tịch, mang theo nghi hoặc đi hướng ban công, rốt cuộc phát hiện Thẩm Thần Tịch đang phơi chăn.

Mà cái chăn này, nếu nàng không có nhìn lầm, hẳn là bộ chăn trong phòng cho khách.

"Ngươi như thế nào, đem chăn giặt sạch?"

Ngày mùa đông, phương nam bên này ẩm ướt, vải dệt đều rất lâu khô.

【 ta thấy nó dơ rồi, liền nghĩ đem nó giặt sạch, ngươi sẽ không để ý chứ? 】

Nhìn Thẩm Thần Tịch phơi chăn xong, lại từ máy giặt lấy ra drap trải giường đã giặt, Trình Nam hướng máy giặt liếc mắt, bên trong còn có bao gối......

Thẩm Thần Tịch đây là đem toàn bộ drap chăn gối trên giường phòng cho khách đều giặt sạch?

Bộ chăn gối này không phải trước tết mới vừa vệ sinh giặt qua sao? Như thế nào liền dơ rồi?

"Không có, như thế nào sẽ có ý kiến......Chỉ là ta mấy ngày nay ngủ chỗ nào?" Trình Nam thu hồi ánh mắt chậm rãi nói.

【 cùng ta ngủ, chờ khô ngươi lại trở về ngủ. 】

"A, được."

【 ngươi đi kiểm bài đi, ta lập tức tới. 】

"Ừ ừ."

Trình Nam bị an bài rõ ràng.

Hướng bàn ăn đi Trình Nam nghi hoặc híp híp mắt: Sao cảm giác......có chỗ nào không quá thích hợp?

Chương trước Chương tiếp
Loading...