【BHQT-Dễ đọc】Bạn gái nhỏ chiếm hữu dục quá cường

10. Phát hiện vết sẹo



Nghe được tiếng nước Trình Nam lập tức quay đầu, chỉ thấy bờ sông chỉ có một nữ nhân bế lên thằng nhỏ ngã trên mặt đất, hai đứa nhỏ kia thì đang kích động lớn tiếng thét lên, không thấy bóng dáng Thẩm Thần Tịch.

Trình Nam sửng sốt một cái chớp mắt, trực tiếp chạy như bay đến ven bờ, thấy Thẩm Thần Tịch ở trong nước không ngừng mà đập tay, hơn nữa đã trôi xa bờ sông.

"Làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ...... Ta không biết bơi lội......" Bờ sông nữ nhân ôm đứa nhỏ, cả người run rẩy sắc mặt trắng bệch nói.

Bờ sông người đi đường thấy có người rơi xuống nước cũng nhanh chóng hướng bên này tới rồi.

Trình Nam nhấp chặt môi nhìn cánh tay Thẩm Thần Tịch vùng vẫy dần yếu đi, đôi mắt giật giật, bỗng nhiên có một loại cảm giác ngũ quan bị rót đầy nước, làm nàng cảm thấy khó chịu, hít thở không thông.

Nàng gắt gao cắn bắt đầu phát run môi, nhìn dần dần đi xa Thẩm Thần Tịch.

Thời gian bất quá một cái chớp mắt, Trình Nam đột nhiên nhanh chóng cởi ra áo khoác thẳng tắp nhảy xuống, "Ùm" một tiếng rơi vào trong nước, thực mau nhô đầu lên, bắt đầu liều mạng bơi hướng bị dòng nước dần dần cuốn xa Thẩm Thần Tịch.

Ban đêm khó có thể coi vật, Trình Nam không ngừng nhanh hơn tốc độ bơi lội, chỉ cầu Thẩm Thần Tịch có thể kiên trì.

Đừng chết, đừng chết......

Cũng may, khi Trình Nam bơi tới gần, thấy Thẩm Thần Tịch còn có sức lực đập tay.

"Thẩm Thần Tịch! Bắt lấy ta!" Trình Nam ngửa đầu hô lớn.

Tiếng gió vèo vèo mà qua, nước gợn lọt vào tai.

Thẩm Thần Tịch nghe vậy đình chỉ cực độ lãng phí thể lực giãy giụa, duỗi tay ôm Trình Nam, tùy ý nàng mang theo chính mình bơi vào hướng bờ sông.

Không ngừng có xuống nước thanh âm truyền đến, đều là bờ sông biết bơi lội hảo tâm nhân sĩ, bọn họ bơi hướng tới hai người, thực mau liền bắt được hai người đem các nàng mang lên trên bờ.

"Khụ khụ khụ......" Thẩm Thần Tịch khụ ra một ít nước sông.

"Xe cứu thương lập tức liền tới rồi!" Có người hô.

Thẩm Thần Tịch vẫn còn thanh tỉnh, nàng sau khi nghe thấy điên cuồng lắc đầu.

Không đi, nàng không muốn tiến bệnh viện.

"Không được, nhất định phải đi bệnh viện!" Trình Nam biểu tình nghiêm túc nói.

Thẩm Thần Tịch cảm giác chính mình không có gì trở ngại, khụ ra những cái đó nước sau liền không có việc gì, nhưng nàng nói không ra tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Xem Thẩm Thần Tịch phản ứng như vậy kịch liệt, Trình Nam trong lòng có chút nổi giận, nhưng suy xét đến đêm nay là giao thừa, khả năng Thẩm Thần Tịch không muốn ở bệnh viện đón năm mới, nàng không tiếng động thở dài, chờ xe cứu thương tới rồi nói sau.

Trình Nam ngồi xổm trên mặt đất nửa đỡ Thẩm Thần Tịch, từ người hảo tâm nơi đó lấy khăn lông chà lau nước trên mặt Thẩm Thần Tịch.

Như vậy vừa lau, Trình Nam đôi mắt hơi hơi nheo lại, lớp trang điểm trên mặt Thẩm Thần Tịch bị lau đi, dần dần triển lộ ra nguyên trạng.

Thẩm Thần Tịch tựa hồ phục hồi tinh thần lại, đột nhiên duỗi tay gạt đi khăn lông trên tay Trình Nam, ngay sau đó tay trái bụm mặt cúi đầu, biểu tình hoảng loạn.

Trình Nam sững sờ ở tại chỗ, nàng vừa mới.....hình như nhìn đến một vết sẹo dài sậm đen?

Thẩm Thần Tịch vừa mới rơi xuống nước đâm bị thương sao?

"Ngươi ——" Trình Nam vừa muốn nói gì liền nghe thấy xe cứu thương tới.

Bác sĩ đi lại đây chạm vào Thẩm Thần Tịch, Thẩm Thần Tịch phản ứng kịch liệt đột nhiên lui ra sau, bụm mặt dùng sức rúc vào người Trình Nam, hai chân cuộn tròn, tránh né bác sĩ tiếp xúc.

"Nàng làm sao vậy?" Bác sĩ không biết là chuyện gì xảy ra, nghi hoặc hỏi Trình Nam.

Trình Nam nhấp nhấp miệng, theo sau đôi tay ôm chặt lấy Thẩm Thần Tịch, đối bác sĩ lắc đầu nói: "Nàng còn hoảng loạn, xin lỗi."

Mùa đông gió lạnh thấu xương, lại còn ở bên sông gió lớn, hai người cả người ướt đẫm, lúc này càng là lạnh đến phát run, cảm nhận được Thẩm Thần Tịch thân mình bắt đầu run nhẹ, Trình Nam trầm mặc thoáng giây, cuối cùng chỉ hỏi một câu.

"Thật không đi bệnh viện?"

Thẩm Thần Tịch ngừng run rẩy, sau đó dùng sức gật đầu.

"Vậy ngươi để bác sĩ giúp ngươi kiểm tra, nếu là bác sĩ nói có thể không đi liền không đi."

Cuối cùng Thẩm Thần Tịch vùi đầu làm bác sĩ đơn giản kiểm tra một chút, xác định nàng không có gì trở ngại, chính là có chút thụ hàn, lại thấy nàng thái độ kiên quyết, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận dặn dò vài câu liền ngồi xe cứu thương đi trở về.

Trình Nam muốn đỡ Thẩm Thần Tịch lên, nhưng phát hiện nàng hai chân mệt mỏi đứng không dậy nổi, liền khom lưng đem nàng bế ngang ôm lên.

Đám người cũng dần dần tan, nhưng mà gia đình có con nhỏ ngã trúng Thẩm Thần Tịch làm nàng té vào trong sông thì không dám đi, vẫn luôn đứng ở bên cạnh khẩn trương nhìn Thẩm Thần Tịch.

"Ngươi......có khỏe không?" Nữ nhân dắt ba đứa nhỏ chậm rãi đến gần, nhìn Thẩm Thần Tịch, khẩn trương hỏi.

Lúc này, một nam nhân tây trang giày da vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói: "Sao......Sao lại thế này?"

"Tiểu Vũ không cẩn thận đẩy ngã cô nương này xuống sông." Nữ nhân không có bẻ cong sự thật, đúng sự thật trần thuật nói.

"A? Có sao không?!!" Nam nhân đầy mặt khiếp sợ, chuyển hướng Thẩm Thần Tịch, chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Yêu cầu đi bệnh viện chứ? Chúng ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Thẩm Thần Tịch vẫn luôn đem mặt chôn trong người Trình Nam, nghe vậy lắc lắc, đứa nhỏ là té ngã mới đụng vào nàng, lại không phải cố ý, huống hồ nàng cảm giác hiện tại không có việc gì, có việc cũng không phải cái này......

"Bằng hữu ta nói không cần đi bệnh viện, phiền mọi người tránh ra một chút, chúng ta phải về nhà." Trình Nam lúc này sắc mặt rất khó xem, tuy nói đứa nhỏ không phải cố ý, nhưng nàng nổi giận là khó tránh khỏi. Nàng lạnh mặt ôm Thẩm Thần Tịch lướt qua bọn họ lập tức hướng đường cái bước đi.

"Ta đưa các ngươi trở về! Ta đưa các ngươi về nhà!" Nam nhân đi phía sau hai người mang theo xin lỗi nói.

Các nàng hiện tại ở huyện đông, về huyện nam phố cũ đích xác không có phương tiện.

Trình Nam dừng lại bước chân, trong lòng cân nhắc: Liền tính lái xe, trên đường ít người, cũng muốn gần 40 phút mới có thể đến huyện nam phố cũ, Thẩm Thần Tịch ướt đẫm, thời tiết lại lạnh, vẫn là cần thiết nhanh chóng tắm nước nóng đổi quần áo khô mới được.

"Chúng ta trước tìm khách sạn làm ngươi tắm nước nóng đi, bằng không sẽ cảm mạo?" Trình Nam cúi đầu đối vẫn luôn không đem mặt lộ ra tới Thẩm Thần Tịch nói.

Thẩm Thần Tịch kịch liệt mà lắc đầu, cự tuyệt đề nghị này.

Nghĩ đến vừa mới nhìn đến vết sẹo dài kia, Trình Nam ánh mắt âm trầm, cuối cùng xoay người nhìn nam nhân vẫn luôn khẩn trương đi theo sau các nàng.

"Vậy cảm ơn." Trình Nam lạnh lùng nói.

"Bên này đi bên này đi, xe ta liền đậu gần đây, có cần ta......" Nam nhân muốn nói lại thôi.

"Không cần, ngươi dẫn đường là được." Trình Nam nói, đôi tay ôm chặt Thẩm Thần Tịch.

Nam nhân xa lạ, Thẩm Thần Tịch sao có thể để cho hắn ôm.

Âm thầm tăng tốc, nam nhân bằng thời gian ngắn đem các nàng đưa đến dưới lầu nhà Trình Nam.

"Thật sự là xin lỗi, như vậy đi, ta chuyển các ngươi một bút tiền đền bù, nếu các ngươi có bất luận cái gì không khoẻ, nhớ rõ kịp thời đi bệnh viện xem, đến lúc đó lại gọi điện thoại cho ta biết, đây là danh thiếp của ta." Nam nhân thái độ thành khẩn, "Thật là ngượng ngùng, Tết nhất, hại các ngươi rơi xuống nước."

Thẩm Thần Tịch chôn ở Trình Nam trong lòng ngực không hề động tĩnh, Trình Nam lại từ Thẩm Thần Tịch túi nhỏ lấy ra di động của nàng, ấn vào vân tay nàng, sau đó mở ra mã QR thu khoản đưa cho nam nhân.

Nam nhân lập tức chuyển 10.000 tệ cho Thẩm Thần Tịch.

"Có thể, Tết nhất, ngươi cũng nhanh lên về nhà ăn tết đi."

"Cảm ơn, các ngươi cũng vậy......"

Thu khoản, Trình Nam nhét lại di động vào túi Thẩm Thần Tịch, ôm bế nàng ra xe, nhìn nam nhân lái xe đi rồi mới ôm Thẩm Thần Tịch lên lầu.

Thở hồng hộc, nhưng Trình Nam vẫn luôn không buông Thẩm Thần Tịch, nàng giày cũng chưa đổi trực tiếp ôm Thẩm Thần Tịch vào phòng.

Đem Thẩm Thần Tịch buông, Trình Nam thanh âm không nóng không lạnh nói câu: "Lấy xong đồ ngủ kịp thời đi tắm nước nóng đi." Dứt lời liền muốn ra cửa.

Ống tay áo bị kéo lại, Trình Nam quay đầu, đón nhận Thẩm Thần Tịch đỏ bừng hai mắt, trong suốt nước mắt ở Trình Nam xem qua đi kia một cái chớp mắt theo nàng gương mặt chảy xuống.

Vốn dĩ hình ảnh thực duy mĩ, bị má trái kia vết sẹo dài phá hủy.

Trình Nam đồng tử hơi mở, theo sau rũ mắt.

"Có cái gì muốn nói, chờ ngươi tắm rửa xong ngủ dậy lại nói." Trình Nam duỗi tay đặt lên tay Thẩm Thần Tịch đang giữ lấy quần áo nàng, nhẹ nhàng gỡ ra, ra khỏi phòng đóng cửa.

Trình Nam ngồi ở phòng cho khách ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ tới Thẩm Thần Tịch trên mặt cư nhiên có vết sẹo dài tới vậy, cơ hồ là hủy dung.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, nàng tựa hồ còn chưa bao giờ gặp qua mặt mộc Thẩm Thần Tịch, vĩnh viễn đều là ở nàng tỉnh lại khi Thẩm Thần Tịch đã rời giường trang điểm xong, mà buổi tối liền tính Trình Nam vẫn luôn làm Thẩm Thần Tịch tắm rửa trước, Thẩm Thần Tịch cũng đều là tắm xong rồi mới về phòng tẩy trang...

Nguyên lai này hết thảy đều là vì che giấu vết sẹo trên mặt nàng, vết sẹo sậm màu kia đi ngang qua gần nửa khuôn mặt nàng.

Nghĩ đến chiều dài vết sẹo kia, nếu là ở chính mình trên mặt, sợ là cũng chịu không nổi ánh mắt của người khác.

Trình Nam mới vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy Thẩm Thần Tịch trắng bệch một khuôn mặt đứng ở cửa, nàng trong lòng ngực ôm áo ngủ, khi thấy Trình Nam, bước chân ngừng lại, rũ mắt xuống, dưới khoé mắt còn lóe trong suốt lệ quang, tay nắm lấy quần áo, lại không nghe thấy Trình Nam nói một lời, cuối cùng cắn môi nhẹ bước vào WC.

Trình Nam môi mấy máy, vẫn là chưa nói ra tiếng, nhìn Thẩm Thần Tịch đóng lại cửa WC, nàng gãi gãi chính mình đầu tóc, đi đến ngồi xuống trước TV, kéo ra ngăn kéo, khắp nơi tìm kiếm.

Nàng nhớ rõ trước kia nàng có mua thuốc bôi trị sẹo, cũng không biết có tác dụng gì không......

Thẩm Thần Tịch khóa trái cửa WC, hai tròng mắt nháy mắt ám trầm, đôi môi nhấp chặt, ngước mắt mặt vô biểu tình nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, gương mặt tinh xảo bị một vết sẹo dài hoàn toàn phá hư, nàng rũ mắt lấy ra nước tẩy trang rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, làm cái sẹo kia càng thêm rõ ràng, càng thêm làm cho người ta sợ hãi.

Thẩm Thần Tịch đối với gương cười như không cười, tay phải cầm bông thấm nước tẩy trang chà lau cổ tay trái, kia nguyên bản nhìn như tinh tế trắng trẻo cổ tay chậm rãi hiện ra mấy lằn sẹo nhỏ, đó là thành quả mà nàng mấy năm nay lưu lại, những lúc cực độ khó chịu nàng liền thích cho chính mình điểm kích thích, như vậy mới có một loại cảm giác rằng chính mình còn sống.

Thẩm Thần Tịch trầm mặc từ trong túi áo ngủ móc ra dao gọt hoa quả....

"Cộc cộc" đột nhiên tiếng gõ cửa làm Thẩm Thần Tịch giật mình, tay run lên, con dao từ trong tay rơi xuống bồn rửa mặt, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Thẩm Thần Tịch tự dưng hoảng hốt, nàng không muốn làm Trình Nam biết nàng có loại khuynh hướng này, nàng ở trong lòng Trình Nam vẫn luôn là ngoan ngoãn đáng yêu, nàng biết, Trình Nam thích nàng ngoan, thích nàng nghe lời.

Nàng hiện tại chỉ có một người bạn là Trình Nam, nàng không thể mất đi Trình Nam, không thể lại là một người, không thể lại cô độc ăn tết......

Nếu như, nếu như Trình Nam không biết nàng có sẹo thì tốt rồi.

"Cái gì rớt? Không có việc gì, chỉ là lát nữa ta có đồ vật đưa ngươi." Trình Nam thanh âm từ ngoài cửa WC truyền đến.

Thẩm Thần Tịch duỗi tay chậm rãi xoa gò má trái, nàng thực tự ti, đối với gương mặt này, rất nhiều người mặt ngoài an ủi nàng, kỳ thật sau lưng lại cùng người khác cười nói mặt nàng cực kỳ khủng bố, đặc biệt là lúc nàng cười rộ lên, tốt nhất nên ở bên phải nàng, ngàn vạn đừng đi ở bên trái, miễn cho bị ghê tởm ăn không ngon.

Trình Nam cũng sẽ ghê tởm nàng sao?

Trình Nam lại nói câu gì đó nhưng Thẩm Thần Tịch không nghe vào tai, nàng chỉ cảm thấy Trình Nam đã rời đi, mới đưa tầm mắt chuyển về bồn rửa mặt, nhìn con dao nhỏ kia một hồi lâu, cuối cùng bỏ nó lại vào túi áo.

Trình Nam nói có đồ gì đó cho nàng, nghĩa là một hồi muốn cùng nàng gặp mặt, trên người nàng không thể đổ máu, không thôi sẽ làm sợ nàng.

Thẩm Thần Tịch tắm rửa xong, theo thói quen đeo lên khẩu trang đen mới đi ra ngoài.

Liền tính Trình Nam đã biết nàng có sẹo, nàng cũng không muốn đem sẹo triển lộ trước mặt làm ghê tởm Trình Nam, nếu nàng vẫn luôn mang theo khẩu trang, trang điểm, Trình Nam có thể xem như nàng không có sẹo không?

Bên ngoài im ắng, nhưng cẩn thận vừa nghe lại có thể nghe thấy tiếng rên hừ hừ.

Thẩm Thần Tịch mang theo hoài nghi đi đến phòng khách, phát hiện trên sô pha có người nằm co, là Trình Nam.

Ngày mùa đông, không đắp chăn ngủ trên sô pha, chắc chắn sẽ cảm lạnh!

Thẩm Thần Tịch cắn môi dưới duỗi tay đi lay Trình Nam, ngón tay mới vừa sờ lên, liền sờ đến lạnh lẽo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...