[BH][Phong Thanh] KINH GIÁC - Lương Phong Hỏa Ngũ Chiết Gia

Chương 53 + 54



🌟 Chương 53

Đàm Khải làm như không nghe thấy, vòng qua Diêu Trung Thừa vượt lên trước một bước đi lên lầu hai. Diêu Trung Thừa nhìn hắn như vậy, bước chân cố ý thả chậm lại, kéo dài khoảng cách với hắn.

Đàm Khải vừa vào cửa liền cầm ra hai trang giấy từ trong túi, đoan đoan chính chính đặt trên bàn làm việc của Đàm Hán Anh.

"Cục trưởng, tôi đã lục soát ra được cái này ở trạm giao liên của Địa Hạ đảng, đây là phần danh sách người của Địa Hạ đảng." Đàm Khải rất chi là tự đắc nói.

"Chờ Sở trưởng Diêu cùng đến nhìn một chút." Đàm Hán Anh nhìn dáng vẻ đứa cháu này trong lòng đã có dự tính, không kiềm được tức giận dâng trào, cố ý muốn đè ép một phen.

"Vâng." Đàm Khải thấy thái độ lạnh lùng như vậy của Đàm Hán Anh, hoàn toàn nằm trong dự liệu của mình, chỉ có thể thu lại tính tình.

Bây giờ Đàm Hán Anh nghĩ lại, tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều là Đàm Khải tiền trảm hậu tấu mà hành động, đột nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác bị khinh thường. Hắn nhìn hai trang giấy kia, một kết luận trí mạng dần dần hiện lên trong đầu.

Cái danh sách thân phận này đã không còn chỗ dùng chút nào.

Mà ngay lúc này, Diêu Trung Thừa gõ cửa đi vào.

"Cục trưởng, có chuyện gì xin chỉ thị." Diêu Trung Thừa thực hiện một động tác chào tiêu chuẩn.

Đàm Khải bĩu môi một cái, rõ ràng lúc này hắn làm điệu bộ này chính là để cho mình nhìn.

"Đàm Khải, cậu nói một chút đi." Đàm Hán Anh chỉ chỉ giấy tờ trên bàn nói.

Đàm Khải hít sâu một cái, sau đó liền đem chuyện xảy ra tối qua trước trước sau sau mà nói rõ một lần. Nhưng bởi vì Diêu Trung Thừa đứng ở đây, hắn liền che giấu làm sao lại biết chuyện của trạm giao liên, nguồn tình báo này không thể nào nói cho Diêu Trung Thừa biết, định một mình hồi báo cho Đàm Hán Anh.

Diêu Trung Thừa chẳng qua chỉ yên lặng nghe, đưa tay cầm danh sách lên, nhìn chằm chằm nội dung trong giấy mà ngẩn người.

"Sở trưởng Diêu, anh nói một chút." Đàm Hán Anh chỉ đích danh nói.

"Dạ Cục trưởng." Diêu Trung Thừa giống như từ trong mộng mới tỉnh lại, phục hồi tinh thần, sau đó liền nói.

"Việc đã đến nước này, danh sách này còn chỗ nào dùng được ?" Diêu Trung Thừa dứt lời, thấy mày kiếm của Đàm Hán Anh nhướn lên một cái, biết lời nói của mình chọt trúng tâm tư của Cục trưởng, vì vậy càng yên tâm mà lớn mật hơn.

"Hừ, Sở trưởng Diêu nói chuyện không khỏi quá buồn cười đi. Danh sách này là danh sách người của Địa Hạ đảng Diên An, chỉ cần bắt được những người trong danh sách đó, nhất định có thể khiến cho mạng lưới tình báo của Thiên Tân bọn họ tan rã." Đàm Khải tức giận nói.

"Diêu mỗ ngược lại không cho là như vậy." Diêu Trung Thừa dứt khoát nói.

Đàm Khải ngẩn ra, nhất thời nghe không hiểu ý trong đó.

"Đều nói khi phụ nữ ghen tuông sẽ khiến bọn họ điên cuồng, không nghĩ tới khi đàn ông bắt đầu ghen tỵ cũng sẽ nói xằng nói bậy." Đàm Khải giễu cợt nói.

"Bây giờ có ba loại khả năng. Một là người đàn ông kia là Địa Hạ đảng Diên An, Sở trưởng Cố cũng vậy. Vậy bọn họ nhất định sẽ thông qua đường dây đặc thù, đem tình báo danh sách bị bại lộ truyền ra ngoài, lúc này danh sách đã vô dụng." Diêu Trung Thừa dứt lời, lại quan sát động tác và biểu cảm của Đàm Hán Anh, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói.

"Thứ hai, người đàn ông đó căn bản không phải Địa Hạ đảng, Cố Hiểu Mộng cũng không phải, vậy danh sách này càng vô dụng hơn. Cuối cùng, người đàn ông đó chính là Đảng Cộng sản, Cố Hiểu Mộng không phải, tình báo danh sách bại lộ cũng không truyền ra ngoài. Lúc này danh sách nhìn như hữu dụng, có thể bắt được những người đó, vậy Đàm đại công tử cậu muốn thẩm vấn cái gì ?" Diêu Trung Thừa chỉ nói đến đây, trong lời nói đã lộ ra khí thế chèn ép người rõ ràng.

"Hỏi cái gì ? Hỏi ra... Cấp trên của bọn họ, cấp dưới... Còn có mạng lưới tình báo của bọn họ." Đàm Khải bị câu hỏi của Diêu Trung Thừa nhất thời trấn áp, nói chuyện không nên lời mà cất tiếng.

"Đàm công tử, trên danh sách này rõ ràng chỉ viết danh sách người dự bị, tất cả bọn họ đều là gián điệp chưa thức tỉnh, không có ai là gián điệp đã thức tỉnh, vậy hắn sẽ biết cấp trên của hắn sao ? Hơn nữa cái cậu gọi là cấp trên sống thì anh sống, cấp trên chết thì anh chết căn bản không có trong điều kiện thức tỉnh của bọn họ. Hay  là Đàm công tử định dùng hai trang giấy này định tội cho nhiều người như vậy, sau đó thỏa thích giết chóc ?" Diêu Trung Thừa nói một hơi, lúc này mới cảm giác vô cùng sung sướng.

"Chỉ cần đem người bắt được, tôi cũng không tin không có manh mối." Đàm Khải rút hai tờ giấy kia đi, vẫy vẫy trước mặt Diêu Trung Thừa.

"Thời gian Thiên Tân bị chính phủ của chúng ta tiếp quản không dài, Đàm công tử thật sự không tính đến... ?" Diêu Trung Thừa cười một tiếng, nhìn Đàm Khải ngây thơ trước mắt, chậm rãi nói.

Đàm Khải hung tợn nhìn Diêu Trung Thừa, nhưng trong đầu lại không thể nghĩ ra lý do nào tốt hơn để phản bác.

"Được rồi, Đàm Khải, tôi có thể phê chuẩn cho cậu đi hành động, nhưng việc bắt giữ sau cùng, toàn bộ đều phải thông qua tôi phê duyệt trước !" Đàm Hán Anh thấy tranh chấp giữa hai người đã kết thúc, lúc này mới lên tiếng.

"Có điều, danh sách này không có chỗ hữu dụng, cũng không phải là chuyện xấu." Đàm Hán Anh đột nhiên đổi chủ đề, nói.

Đàm Khải và Diêu Trung Thừa đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Đàm Hán Anh.

"Còn có loại khả năng thứ tư hoặc là càng nhiều hơn, nói một cách đơn giản, ta đã có chứng cứ đầy đủ để hoài nghi, trong Cục An ninh số 7 có nội gián." Đàm Hán Anh nói xong lời này, không có trực tiếp nhìn về phía hai người mà ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Nội gián ? Đàm Hán Anh cẩn thận ngẫm lại từ này một phen, nhân vật như thế rốt cuộc cũng xuất hiện trong cục của mình, hơn nữa người được đề cử chỉ có hai người.

Loại chuyện bắt nội gián này luôn luôn phải dè dặt cẩn thận, chỉ là mình càng muốn ngược đường mà đi. Chính là muốn ở trong cục ..., khuấy động lên một thau nước đọng, nhìn một chút hai người được đề cử ai sẽ lộ ra sơ hở trước.

"Sở trưởng Diêu, nhanh chóng đến bệnh viện, tra hỏi !" Đàm Hán Anh nghiêm nghị nói.






🌟 Chương 54

Chờ Cố Hiểu Mộng ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy rèm cửa sổ thật dày không có ánh sáng xuyên qua, nhất thời không phân biệt được đây là giờ nào. Cô đưa tay dùng sức xoa xoa tóc, mái tóc tán loạn bị cô làm như vậy mà càng rối hơn, càng không có hình thù gì để nói.

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng kêu nhỏ một tiếng.

Ngoáy đầu lại thấy Lý Ninh Ngọc bên người vẫn còn ngủ say, trên gương mặt trắng nõn của cô còn lưu lại vết đỏ ửng nhàn nhạt, đáy mắt bởi vì tối hôm qua mà hơi thâm đen, nhưng cánh môi lại đỏ thắm vô cùng.

Cố Hiểu Mộng nhìn sắc môi của cô ấy, trong lòng không khỏi vui mừng, màu sắc đỏ thắm như vậy là kiệt tác của mình.

Gặp phải người tâm đầu ý hợp như vậy, không ai có thể giữ lại lý trí, chỉ muốn hôn vô số lần, khiến cho cô ấy vì mình mà động tình.

Cố Hiểu Mộng nhìn đến xuất thần, không kiềm được mà lại xẹt tới nhẹ nhàng hôn đôi môi khiến người ta say lòng kia, trong lòng thầm mắng mình quá dễ dàng bị chị ấy cám dỗ.

"Ừ... Hiểu Mộng." Âm thanh than nhẹ mềm nhũn từ trong miệng Lý Ninh Ngọc tràn ra.

Đang lúc Cố Hiểu Mộng vui vẻ hưởng thụ đôi môi này, bên tai lại truyền đến tiếng gõ cửa, còn có giọng nói của ba vang lên.

"Được rồi, đừng lộn xộn, Cố tiên sinh nhất định là có việc gấp." Lý Ninh Ngọc hơi tránh khỏi cái ôm trong ngực Cố Hiểu Mộng, nói.

"Không phải Cố tiên sinh !" Cố Hiểu Mộng sửa lời lại, ngay sau đó tiếp tục hướng về phía cửa mà hô.

"Ba, đợi một chút." Cố Hiểu Mộng đáp lại một tiếng, lúc này mới vẫn như cũ không nỡ buông cánh tay đang ôm lấy Lý Ninh Ngọc ra.

"Ba nhất định là có việc gấp." Lý Ninh Ngọc sửa lại cách gọi, nghe được tiếng gõ cửa không ngừng, trong lòng biết nhất định là chuyện Quân Sư, vội vã đứng lên, khoác thêm áo khoác ra mở cửa.

Cố Dân Chương không nghĩ tới hai người ngủ một giấc liền ngủ đến tận mặt trời lên ba sào, mặc dù đau lòng hai người nhưng việc lớn quan trọng, cũng không thể đợi đến khi các cô chủ động thức dậy.

"Ninh Ngọc, kêu Hiểu Mộng dậy nhanh." Cố Dân Chương thấy cửa rốt cuộc cũng mở ra, thấy người mở cửa là Lý Ninh Ngọc, giọng nói liền mang theo trách cứ. Trong đầu nghĩ con gái mình khẳng định lười đến dậy không nổi, mới làm trễ nãi Lý Ninh Ngọc không có dậy sớm.

"Ba." Cố Hiểu Mộng vừa kêu, một bên ngồi dậy.

"Cái loại tình trạng này của con sao có thể nói chuyện, nhanh nắm chặt thời gian chuẩn bị, sau đó tới tìm ta." Cố Dân Chương thấy hai người đều còn mặc áo ngủ, thở dài thúc giục.

Lý Ninh Ngọc nghe được lời này liền nhớ lại mấy phút trước, mình vẫn còn cùng Cố Hiểu Mộng miệng lưỡi dây dưa không dứt. Trong lòng ngờ tới nhất định là ông ấy đã nhìn ra hai người các cô khác thường, không khỏi trở nên xấu hổ.

"Vâng." Lý Ninh Ngọc hết sức khôn khéo nói đồng ý.

Ước chừng không tới nửa khắc đồng hồ, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng rốt cuộc cũng đã ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện trước mặt Cố Dân Chương.

Hai người thấy Cố Dân Chương lúc này đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, điện thoại bàn đặt trước người ông, nhìn qua chính là vừa mới nhận điện thoại.

"Phẫu thuật của Quân Sư đã thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà..." Cố Dân Chương thấy hai người đi vào, tâm tình nặng trịch cất lời.

"Nhưng mà cái gì ? Ba." Cố Hiểu Mộng thấy ba muốn nói lại thôi, vội vàng đi lên trước hỏi.

"Diêu Trung Thừa của Cục An ninh số 7 của con đã bắt đầu chuẩn bị tra hỏi, sử dụng tới Scopolamine " Cố Dân Chương chỉ chỉ điện thoại, tỏ ý vừa mới nhận được tin tức.

*Scopolamine: Hay còn gọi là Hyoscine, Devil's Breath, là một loại thuốc thuộc nhóm Truth Serum. Đây là một loại ma túy hoặc mê dược có công dụng gây mê, đồng thời có khả năng làm mất thần trí con người và đưa họ vào trạng thái thôi miên. Thuốc này hay được tội phạm dùng nhằm xóa trí nhớ hoặc làm nạn nhân mất trí nhớ tạm thời. Nếu ai đã từng đọc Harry Potter sẽ thấy loại thuốc này từng xuất hiện với tên gọi Veritaserum (Bản Việt dịch là Thuốc thành thật).

Chân mày Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhíu lại, trong miệng khẽ đọc lên một câu, Scopolamine !

"Bây giờ Quân Sư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cần hắn tỉnh táo lại, Diêu Trung Thừa khẳng định sẽ lập tức dùng Scopolamine tiến hành tra hỏi." Trong lòng Cố Dân Chương tính toán thời gian, sợ rằng tiếp viện của Hoa Đông không thể kịp thời thế chỗ.

Hai người nghe nói như vậy đều trầm mặc một hồi, Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, hy vọng cô có thể có kế hoạch gì cứu Quân Sư.

"Ta đã khởi động quan hệ đen, sẽ liên lạc với bọn họ tiến hành hành động." Sau khi Cố Dân Chương nghĩ ngợi xong, quyết định sau cùng vẫn nên đem hành động của mình không chút giấu giếm nói cho Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, cũng hy vọng hai người các cô có thể an tâm ở chỗ này dưỡng thương.

"Quan hệ đen ?" Lý Ninh Ngọc ngước mắt, không hiểu hỏi.

"Không sai, là một đội dùng mạng kiếm tiền, ta muốn thực hiện toàn lực ứng cứu." Sau khi Cố Dân Chương nói xong lời này, mình cũng bắt đầu cảm thấy thần kinh căng thẳng.

Cố Hiểu Mộng không ngờ tới ba còn có đường tắt này, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Lý Ninh Ngọc lúc này lại nghĩ đến tính toán khác, nếu như kế hoạch của ba thuận lợi nhất định có thể cứu sống Quân Sư thành công. Việc quan trọng nhất trước mắt chính là để cho Hiểu Mộng hoàn toàn thoát khỏi hoài nghi của Đàm Hán Anh, cô cũng sẽ không vì một phen động thái tối qua mà có thể cho Đàm Hán Anh thư thái.

"Cái người Sở trưởng Đàm mới tới có thể tìm được trạm giao liên, hơn nữa hắn cũng biết danh hiệu Lão Quỷ. Còn điều cuối cùng Quân Sư đã nói, hẳn có thể chứng minh hắn quen thuộc với chuyện của Diên An." Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Cố Hiểu Mộng nặng nề gật đầu một cái, chị Ngọc đã nói được lời trong lòng mình.

"Hồ sơ của Lão Quỷ đã từng chuyển qua chỗ bí thư của Diên An, nhưng tôi đã làm mã hóa với hồ sơ này, tin tức bên trong cơ bản đều đã qua xử lý, cho nên hắn không cách nào biết được thân phận thật của Lão Quỷ." Lý Ninh Ngọc nói xong, trầm ngâm trong chốc lát.

"Mã hóa ? Chị Ngọc quả nhiên là thiên tài." Ánh mắt Cố Hiểu Mộng sáng lên, chuyện cô lo lắng nhất chính là hồ sơ, không nghĩ tới chị Ngọc sớm đã ...

"Bởi vì nguyên nhân trong đó, lúc đó chỗ bí thư không hề tiến hành các biện pháp giữ bí mật, cho nên Đàm Khải nhất định là ở thời kỳ đặc thù mới thấy được hồ sơ của Lão Quỷ, cho nên có thể khẳng định Đàm Khải là phản đồ của Diên An." Lý Ninh Ngọc cho ra kết luận sau cùng.

Cố Dân Chương cũng gật đầu một cái, suy nghĩ lại lời của Lý Ninh Ngọc, quả thật có đạo lý như vậy.

"Thời điểm con ở Trùng Khánh có quen biết Đàm Khải, khi đó hắn cũng không có đắc chí như bây giờ, ngược lại bị chèn ép khắp nơi. Hắn nhất định đã thông qua quan hệ với Đàm Hán Anh mới tới Thiên Tân, vốn là hắn được phân tới làm việc cho Thành ủy, không nghĩ tới Quý Quang Dân chết đã để cho hắn được điều đến chỗ trống này." Sau đó Cố Hiểu Mộng lại đem chuyện mình biết ra nói một lần.

"Hắn là một phản đồ Diên An, chúng ta phải lợi dụng điểm này, dồn hắn đến chỗ chết." Lý Ninh Ngọc vừa nghĩ tới trạm giao liên bị phá hư, năm vị đồng chí hy sinh, trong lòng liền nảy sinh ác độc nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...