[BH][HĐLD][EDIT][Hoàn]Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc Tiếu.

Chương: 229 ~ 230 ~ 231 ~ 232.




C

hương 229: Ngàn cân treo sợi tóc 

Sau khi Mục Dung nói xong, Tô Tứ Phương trầm mặc: Hình như đang tiêu hoá lại như đang tự hỏi.

Tô Tứ Phương nhìn kiếm Ngũ Đế được bôi lão huyết cao chậm rãi nói: "Thanh kiếm này được bện từ những đồng tiền ngũ đế cổ xưa nhất, chí cương chí dương có thể khắc chế hết thảy chí âm chí tà chi vật."

Mục Dung nhìn nhìn Tô Tứ Phương, luôn cảm thâý nàng có chút kỳ lạ, đang lúc quan trọng sao cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?

Mục Dung nghĩ Tô Tứ Phương nghe không rõ nên lập lại: "Cô biết cách dùng nó để đối phó Bất Hoán Thi không?"

Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn nhìn môi Mục Dung, lần này xem như hiểu rõ, gánh nặng trong lòng vơi đi ít nhiều: "Chỉ cần tìm cơ hội đâm kiếm Ngũ Đế vào cơ thể Bất Hoán Thi, tốt nhất là đâm vào chỗ nó không thể rút ra. Bình thường tà vật bị kiếm Ngũ Đế đâm trúng không chết cũng trọng thương, chỉ là Bất Hoán Thi không phải yêu vật bình thường, tôi cũng không dám chắc."

Mục Dung trầm xuống ánh mắt: "vậy giờ phải làm sao?"

"Dùng để uy hiếp nó, hoặc là đâm vào mắt nó để nó không thể rút ra được, chỉ cần đồng Ngũ Đế ở trong cơ thể nó thì sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn."

"Tôi hiểu rồi!"

Lang Vương Tiếu Nguyệt phản đối: " Không được, tốc độ Bất Hoán Thi quá nhanh, kiếm của ngươi chưa đâm trúng đã bị nó móc tim ra rồi!"

Tô Tứ Phương chỉ mới học khẩu ngữ nên không thể phân tích đối thoại của hai người, dựa theo trực giác nói: "Giao kiếm Ngũ Đế cho tôi..."

Mục Dung quả quyết từ chối, nghiêm túc nói: "Có lúc buông bỏ còn khó hơn giữ lại, vất vả lắm cô mới có thể nghĩ thoáng, tôi không thể để cô mạo hiểm như vậy."

Tiếu Nguyệt yếu ớt thở dài: "Giao kiếm cho ta."

Mục Dung chần chờ nhìn Tiếu Nguyệt, phía bên Bất Hoán Thi hắn đã không còn dám lại gần Kim Tằm Cổ mà chỉ thả ra hắc khí bức Kim Tằm Cổ lui lại.

Trên chiến trường không ai để ý vị trí của Hoa Vân Nguyệt lệch đi một chút, có vài lần Bất Hoán Thi công kích Hoa Vân Nguyệt, cũng may Hoa Vân Nguyệt có phòng bị nên điều khiển Kim Tằm Cổ hoá giải nguy hiểm.

"Chờ chút."

Mục Dung lấy một đồng tiền từ chuôi kiêm ra, rồi giáo kiếm cho Tiếu Nguyệt.

Tiếu Nguyệt nhận kiếm kêu đau một tiếng, lòng bàn tay bay ra khói trắng: "Tử vật  không biết tốt xấu! Ta là đang giúp nhóm các ngươi đối phó Bất Hoán Thi!"

"Thanh kiếm này chưa tu thành kiếm linh, không hiểu cô nói đâu, vẫn là giao cho tôi."

"Không cần!" Tiếu Nguyệt kêu đau, hai chân biến thành hai chân sau của Yêu Lang, tay cầm kiếm phủ lên một tầng lông đỏ, mặc dù kiếm Ngũ Đế vẫn gây tổn thương cho cô nhưng khi biến về bản thể vẫn có thể chống cự.

"Ta lên, các ngươi tự lo chính mình!"

"Vèo" một tiếng, Tiếu Nguyệt dùng sức nhảy lên, như viên đạn bắn tới Bất Hoán Thi.

Tiếu Nguyệt mượn ưu thế chiều cao nhắm tới đỉnh đầu Bất Hoán Thi bổ xuống, người nọ vung tay bắn ra mấy luồng hắc khí phong toả đường tấn công của Tiếu Nguyệt, đồng thời muốn phản công vào bụng sói, Tiếu Nguyệt lộn nhào một cái về sau, bay lên, thân thể linh hoạt tránh né hắc khí.

Hoa Vân Nguyệt nhìn thấy cơ hội kịch liệt lay động Kim Linh, Kim Tằm Cổ quỷ mị lẻn đến trước mặt Bất Hoán Thi vồ tới.

Tiếu Nguyệt trên không trung cũng nắm chặt thời cơ nhắm vào cần cổ hư thối của Bất Hoán Thi đâm tới.

Hai đợt công kích chỉ chênh nhau một giây, Bất Hoán Thi không thể có đủ thời gian nghĩ ra đối sách, hắn dựa theo bản năng lựa chọn bảo vệ chỗ hiểm --- Cần cổ bị thương.

Hắn vung tay bắn ra hai luồng hắc khí đến Kim Tằm Cổ, lại há miệng phun khói đen đến chỗ Tiếu Nguyệt.

Tốc độ công kích của Kim Tằm Cổ không giảm, nâng tay trái đưa lên mặt ngăn lại khói đen.

Một giây sau, toàn bộ tay trái của Kim Tằm Cổ vỡ nát, hoá thành vô số cổ trùng nổi điên nhào vào khói đen 

Theo sau từng tiếng vỡ nát, dịch nhờn chảy tràn.

"Rầm" một tiếng Kim Tằm Cổ dồn lực đánh vào mặt Bất Hoán Thi, đánh đến hắn lảo đảo lung lay.

Sau khi trách được hắc khí Tiếu Nguyệt lại phát động công kích, mỗi một kích đều nhắm vào yếu điểm của Bất Hoán Thi, cô không chấp nhất như Kim Tằm Cổ nếu Bất Hoán Thi muốn phản kích, cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, đợi đến khi thoát khỏi nguy hiểm sẽ lại tiếp tục công kích, có thể nói là đang phát huy sự giảo hoạt âm tàn của Lang tộc đến mức tinh tế nhất.

Lang Vương Tiếu Nguyệt chia pháp lực vào ba nơi, một đối kháng với tổn thương mà kiếm Ngũ Đế gây ra, ba phần nâng cao lực phản ứng nguy hiểm, sáu phần pháp lực đặt hết lên chân, dùng tốc độ tối thượng.

Từ khi cầm kiếm Ngũ Đế khói trắng trong lòng bàn tay của Tiếu Nguyệt chưa bao giờ ngừng, cô lại không chút để ý nhịn xuống đau đớn như lửa đốt liên tục công kích Bất Hoán Thi.

Mục Dung siết chặt nắm đấm bên trong có đồng tiền Ngũ Đế, mắt đã thích ứng được chiến cuộc, động tác ba người cũng dần rõ ràng.

Từ khi Tiếu Nguyệt nhập chiến thì bố cục đã xuất hiện sự áp chế, nhưng dù cho Bất Hoán Thi có chật vật thì muốn giết hắn chết vẫn thiếu một chút.

Trong lòng Mục Dung dấy lên trực giác,  cho dù đây là cuộc chiến nhân loại không thể xen vào, cho dù cô chỉ là một cọng rơm ngọn cỏ...

"Tứ Phương, cô ở đây bảo vệ Vân Nguyệt, tôi đi sẽ trở lại ngay!"

Mục Dụng chạy đi không quay đầu lại, cô lượn một vòng né trách chiến cuộc chạy vào rừng sâu.

Tìm tới lão huyết cao ở nơi mình té xuống, nâng bình vào lòng quỳ xuống, thở phì phò, trái tim muốn nhảy ra ngoài 

Cô hít sâu một hơi đưa tay sờ mặt dây chuyền, sau đó nhúng tay vào trong bình, thoa lão huyết cao lên tay 

Mục Dung thả bình xuống đất, lung tung lau đi mồ hôi, cầm một xấp bùa và ôm phần đinh gỗ đào còn lại vào lòng chạy về.

Lúc cô sắp trở về bên cạnh Hoa Vân Nguyệt, Bất Hoán Thi chợt quát một tiếng, hắc khí quanh thân lượn lờ đánh bay Kim Tằm Cổ, đồng thời tránh né Tiếu Nguyệt bay tới Hoa Vân Nguyệt.

Tốc độ Bất Hoán Thi thật sự quá nhanh, khoảng cách mấy chục mét chỉ mất một giây.

"Cẩn thận!"

Hoa Vân Nguyệt vẫn ở nguyên tại chỗ lay động Kim Linh, Tiếu Nguyệt theo sát phía sau Bất Hoán Thi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Tô Tứ Phương bên cạnh cảnh giác nãy giờ cũng không kịp phản ứng 

Trong mắt Hoa Vân Nguyệt, Tu La dữ tợn của Bất Hoán Thi càng lúc càng gần ...

Kim Tằm Cổ quá khó đối phó, hơn nữa đưa lưng về phía hung địch hai bên như vậy quá sức nguy hiểm, nên Bất Hoán Thi hiểu rõ: đổi trọng  thương đánh chết người điều khiển Kim Tằm Cổ thì tiểu sói yêu kia căn bản không thể đánh lại hắn.

"Đừng mà!!!"

Mục Dung dùng hết tốc chạy, nhưng tốc độ của cô so với Bất Hoán Thi chẳng khác nào chạy đua với máy bay phản lực.

Giờ khắc này, Hoa Vân Nguyệt cảm giác vạn vật trên đời dường như đứng im lại, trong đầu hiện lên vô số hồi ức, từng chút hiện lên rõ ràng.

"Vèo" một tiếng, thời điểm nguy cấp bóng đen lớn bằng ngón cái bay tới trước mặt Hoa Vân Nguyệt, Bất Hoán Thi giơ tay bổ xuống đỉnh đầu Hoa Vân Nguyệt.

"RẦM" một tiếng, Hoa Vân Nguyệt và Tô Tứ Phương bị một cỗ đại lực đẩy bay ra phía sau.

Bất Hoán Thi tức đến thở hổn hển, một kích thắng chắc lại thất bại!!!

Hắn bổ vào vật cứng phía trước, cảm giác lạnh thấu xương; Trước mặt lại hiện lên đôi mắt lục quang lạnh lẽo.

Lang Vương Tiếu Nguyệt nhoẻn miệng: "là ngươi!"

Thời điểm quan trọng, Liễu Nhị nương tử đúng lúc tới kịp hiện ra bản thể chắn trước mặt Hoa Vân Nguyệt, xảo diệu giơ sừng rồng ngăn cổ tay của Bất Hoán Thi!!!

Dù sừng rồng có gãy nhưng cũng không thể xem thường, Liễu Nhị nương tử hé miệng phun ra bản mệnh độc rắn.

Trước có độc rắn, sau có truy binh, Bất Hoán Thi tiến thoái lưỡng nan chỉ còn cách kiên trí bắn ra hắc khí đối kháng với bản mệnh độc rắn.

"Xoẹt" một tiếng, Liễu Nhị nương tử hoá thành hoa xà dài hơn bốn mét vờn quanh chân Bất Hoán Thi, ghìm chặt!

Lang Vương Tiếu Nguyệt trái tim nhảy loạn, thầm mắng: rắn thối, muốn chết hả?!

Sức mạnh hủy thiên diệt địa của Bất Hoán Thi cô đã lĩnh giáo, cô phảng phất thấy được Liễu Nhị nương tử cố chấp kéo dài thân mình.

Cô cắn răng dồn hết pháp lực vào chân, mất đi bảo vệ, tay cầm kiếm vang lên tiếng da thịt bị thiêu đốt, toàn tâm đều đau!!!

Kim Tằm Cổ mất đi khống chế ngã trên mặt đất, Hoa Vân Nguyệt vội vàng bò dậy lay động Kim Linh, Kim Tằm Cổ thẳng tấp bật dậy, bay tới Bất Hoán Thi.

Lang Vương Tiếu Nguyệt tới trước, cô dường như nghe được tiếng xương của Liễu Nhị nương tử gãy đứt, nâng cao tốc lực, dồn hết sức mạnh vào hai tay, hai tay cầm kiếm đâm xuống đỉnh đầu Bất Hoán Thi.

Chỉ tiếc vì Tiếu Nguyệt là yêu tộc cho nên không thể phát huy hết uy lực của kiếm Ngũ Đế, hai luồng sức mạnh thôn tính thiên địa va vào nhào, thân kiếm Ngũ Đế đứt đoạn, đồng tiền tứ tán....

Kim Tằm Cổ nhào lên lưng Bất Hoán Thi, một tay khoá cổ hắn, hai chân quấn ngang hông, há miệng cắn vào phần thịt hư hối.

"AAAA!!!" Bất Hoán Thi thê thảm kêu lên, ra sức giãy dụa.

"Phốc!" Một tiếng, phía dưới lân phiến của Liễu Nhị nương tử bắn ra máu tươi, từ thân đến đuôi rắn khắp nơi đều chảy máu.

Tiếu Nguyệt khẩn trương: "Ngươi điên hả?! Nếu còn tiếp tục hắn sẽ xé nát ngươi!!"

Liễu Nhị nương tử không quan tâm, mặc kệ máu phun há miệng cắn vào lỗ tai Bất Hoán Thi.

Lang Vương Tiếu Nguyệt lo lắng nhìn Liễu Nhị nương tử đang quấn lấy Bất Hoán Thi, sợ nàng bị thương không dám công kích, mắt thấy khe hở đứt gãy trên người nàng càng lúc càng lớn, lân phiến cũng bắt đầu bong ra, gấp đến đỏ mắt.

Không biết làm sao, trong đầu Tiếu Nguyệt lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng, đêm Tang Du qua đời, Liễu Nhị nương tử đột nhiên đi vào trong động của cô, ngẩng đầu nhìn màn mưa nói với cô: "Tình cảm nhân loại quá phức tạp, có vài đồng loại dùng thời gian năm trăm năm tu thành thân người lại dùng ngàn năm để học, nhưng vẫn không học được tình cảm của nhân loại."
~~~

Chương 230: Vẫn chưa xong.

Lang Vương Tiếu Nguyệt nóng não lên, vây quanh Bất Hoán Thi, bất chấp nguy hiểm "ôm" hắn.

Hoả hồng bao trùm lấy cô biến mất cực nhanh, cô phóng ra toàn bộ pháp lực, không chút ngừng nghỉ chuyển lên người Liễu Nhị nương tử, giúp nàng cầm máu tăng tính bền dẻo trên thân thể nàng.

Hoa Vân Nguyệt một đầu mồ hôi, Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn thế cục, thỉnh thoảng quay đầu nhìn miệng Hoa Vân Nguyệt, sợ bỏ lỡ mênh lệnh nào đó.

Trong đám người, chỉ có thế giới của nàng là yên ắng, chiến cuộc trước mặt làm Tô Tứ Phương bất lực vô cùng.

Kim Thân đã vỡ, pháp lực tẫn tán, Phật nhãn quan bế, hai tai không nghe.

Từ tiểu trấn xa xôi ngày đêm đuổi đến đây,  xem như đã rút hết toàn bộ sức lực của nàng, nàng lúc này so với người bình thường cũng không bằng nữa...

Trong đầu, trong tâm đều là hình ảnh người kia, nàng đã từng vô số lần tỉnh mộng giữa đêm, Tang Đồng trong mộng u oan nhìn nàng, oán trách nói: tại sao lâm trận bỏ chạy.

Bất Hoán Thi, Kim Tằm Cổ, Liễu Nhị nương tử, Lang Vương Tiếu Nguyệt dây dưa một chỗ, liều mạng duy trí thế cục bế tắc 

Tất cả mọi người xài hết vốn liếng, Bất Hoán Thi cũng bị đưa vào tuyệt cảnh, giống như Mục Dung đã đoán trước, vẫn thiếu một chút.

Còn thiếu...một cọng rơm ngọn cỏ yếu ớt.

Trong màn đêm, bóng người mạnh mẽ từ ngọn lửa nhảy ra!

Mục Dung siết chặt hai tay vẻ mặt kiên định, chạy tới chỗ Bất Hoán Thi.

Ánh sáng mặt dây chuyền toả sáng cả vùng, làm Bất Hoán Thi chú ý, Hoa Vân Nguyệt chấn động, Tô Tứ Phương im ắng giật khoé môi.

Bất Hoán Thi há miệng phun ra một làn khói đen dày đặc đánh tới Mục Dung, Mục Dung mặt không đổi sắc, phản ứng siêu nhanh ngửa người về sau, đầu gối ma sát với mặt đất, sau dó nhào lộn một cái đứng trước mặt Bất Hoán Thi.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo, Mục Dung vẫn không quên Dương Tống Nô đã từng giúp đỡ mình, cô nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Sau đó nâng bàn tay đã thoa lão huyết cao, năm ngón tay áp lên mặt Bất Hoán Thi 

"Aaa!"

Khói trắng dâng lên, Mục Dung kiên định chọc vào hai mắt của Bất Hoán Thi, đồng tiền Ngũ Đế trong tay nhét vào miệng hắn.

Bất Hoán Thi liều mạng giãy dụa, Liễu Nhị nương tử và Tiếu Nguyệt không chịu nổi, cùng lúc văng ra ngoài 

"Mục Dung!" Tiếu Nguyệt nằm trên đất hét lớn.

Mục Dung vẫn tiếp tục thoa lão huyết cao lên mắt Bất Hoán Thi, một tay khác nâng chặt cằm của hắn, không cho hắn phun đồng tiền Ngũ Đế ra.

Nếu không phải Kim Tằm Cổ liều mạng khống chế Bất Hoán Thi,  Bất Hoán Thi lại không thể nhìn thấy gì, thì Mục Dung rất có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt!

Tiếu Nguyệt muốn bò dậy cứu người, 'phốc' một tiếng, lại phun ra máu tươi, thân thể mềm nhũn.

Tô Tứ Phương bắt đầu chạy tới, Hoa Vân Nguyệt nhanh chóng lay động Kim Linh.

Kim Tằm Cổ đã mất một cánh tay không thể triệt để khống chế Bất Hoán Thi, trong lúc hắn giãy dụa 'rầm' một tiếng đánh trúng đầu Mục Dung.

Mặt dây chuyền lại toả ra sắc tím, một mực bảo vệ cô. Nhưng lực đạo lần này cũng giống như lần trước, Mục Dung bay đi giống như diều đứt dây.

"Tránh ra!!!"

Sau lưng vang lên tiếng hét to, Vương Hạo dùng dù từ sườn đồi bay xuống.

Tô Tứ Phương không nghe thấy, nàng lập tức chạy đến phía Mục Dung 

Đồng tiền Ngũ Đế kẹt trong cổ họng thiêu đốt hắn, khói trắng dày đặc từ mũi miệng hắn bay ra, hai mắt be bét vì bị bôi lão huyết cao, chỉ là cũng đang dần khôi phục.

Vương Hạo vững vàng hạ xuống đất, trong tay cầm một ống chích chứa chất lỏng màu xanh lam.

"Giúp tôi chăm sóc gia đình tôi!" Sau đó liền giơ cao ống chích chạy đi 

"Cái mả mẹ nhà mày!" Vương Hạo đâm ống chích vào cái cỗ thối rữa.

Chất lỏng chảy vào, Bất Hoán Thi đúng lúc khôi phục một con mắt, phẫn nộ gào thét.

Một giây sau, Vương Hạo cúi đầu không dám tin nhìn ngực của mình 

Cánh tay ngay ngắn xuyên qua người Vương Hạo...

"Khụ.."

Vương Hạo muốn nói gì đó, nhưng vừa dùng sức thì miệng mũi đồng loạt phun ra máu, sắc mặt khô héo, cật lật giơ ngón tay vừa mới đụng vào cánh tay của Bất Hoán Thi thì vô lực trượt xuống.

Đầu quay đi, bỏ mạng.

Không ai biết Vương Hạo tiêm thứ gì vào Bất Hoán Thi, vài giây sau Bất Hoán Thi đột nhiên bành trướng thân thể 

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, quạ đen đã tản từ lúc nào, mặt trăng đỏ như máu.

Hắn cười quái dị, trở tay ôm Kim Tằm Cổ lăn một vòng.

Tiếng "Rầm!" thật lớn vang lên, cường lực đánh bay những người xung quanh.

Tô Tứ Phương ôm Mục Dung lăn vào hồ nên không bị thương, mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Hoa Vân Nguyệt không kịp làm gì thì Bất Hoán Thi đã nổ tung cùng Kim Tằm Cổ.

Cô cũng bị cường lực đánh bay, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Bạo phá ngừng lại, khói lửa dần tan đi 

Hoa Vân Nguyệt bò dậy, nhìn nơi nổ tung chỉ còn một cái hố, không thấy Bất Hoán Thi và Kim Tằm Cổ đâu.

"Ầm" một tiếng Kim Linh rơi xuống đất, cánh tay đau đến không còn cảm giác, ngồi dưới đất thở dốc mấy giây, sau đó mặc kệ hình tượng nằm dài.

Mặt trăng treo giữa bầu trời, không tì không vết, tròn như mâm.

"Mục Dung! Mục Dung! Tỉnh lại!!"

Tô Tứ Phương ôm gọi Mục Dung hồi lâu không phản ứng, tay run run thăm dò hơi thở của cô, rồi thở phào: "Còn sống!"

Lang Vương Tiếu Nguyệt ho khan vài tiếng, cố gắng bò lại bên cạnh Liễu Nhị nương tử.

Liễu Nhị nương tử biến về nữ thể, quần áo rách rưới treo ở trên người, da vẻ giống như ngựa vằn, vét rách hung tợn trải dài toàn thân 

Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ, máu từ vết thương vô cùng chói mắt, không động, an tĩnh đến doạ người.

Tiếu Nguyệt quỳ bên người nàng, ôm nàng vào lòng, dùng chút pháp lực còn sót lại điều động nguyên khí truyền vào cơ thể Liễu Nhị nương tử, bảo vệ tâm mạch của nàng.

Làm xong mọi thứ, Tiếu Nguyệt kêu đau một tiếng, biến thành tiểu khuyển đỏ hồng cỡ chó sói, gục xuống bên người Liễu Nhị nương tử 

Gió mát thổi qua từng trận, xuyên qua đất trống thổi vào rừng sâu, lửa hai bên nhấp nháy mấy lần, giống như một vùng đất chết hồi quang phản chiếu.

Mặc kệ là thứ gì, kết cục của nó đã được định từ lâu.

...

Không biết qua bao lâu, Liễu Nhị nương tử ung dung tỉnh lai nhẹ hừ một tiếng, ngoại trừ đau nhức còn có cảm giác ấm áp, nàng là yêu nhân máu lạnh, rất nhạy cảm với cái nóng.

Nhịn đau quay đầu, một đám hoả hồng làm nàng thiếu chút mù mắt.

Chó con nho nhỏ nằm sát bên nàng, thân thể của nó như lò lửa nhỏ, nhiệt độ không ngừng truyền đến nàng, xua đi hàn ý.

Khoé miệng có vết máu của Liễu Nhị nương tử nhẹ cong, cười nói: "Không nghĩ tới bản thể của ngươi đáng yêu như vậy."

'Tiểu khuyển' nhắm mắt nói: "Bản thể người ta lớn, sợ đè chết ngươi mới hoá nhỏ như vậy."

Nói xong ti hí con mắt, vừa nhìn thấy Liễu Nhị nương tử thì bạo phát cười to.

Cười một chút liền phun ra máu tươi, nhưng tiếng cười vẫn không tắt 

Liễu Nhị nương tử kinh ngạc hỏi: "Cười cái gì?"

Lang Vương Tiếu Nguyệt vất vả nhịn cười, nói: "Đương nhiên cười ngươi."

"Cười ta?"

"Ngươi không phát hiện răng cửa của mình mất một nửa hả?"

Liễu Nhị nương tử giật mình nhớ lại: Lúc đó nàng muốn đẩy bản mệnh độc rắn vào thân thể Bất Hoán Thi, còn chọn lỗ tai tương đối 'yếu ớt', kết quả...

Liễu Nhị nương tử đỏ mặt, hừ một tiếng, biến thành tiểu xà nhỏ bằng ngón tay.

"Nhỏ mọn, chọc chút cũng giận."

Liễu Nhị nương tử chuyển động, chui vào lông bờm đỏ hồng của Lang Vương Tiếu Nguyệt.

"Nãi nãi không chấp nhặt tiểu bối như ngươi."

...

Hoa Vân Nguyệt liên lạc căn cứ, máy bay trực thăng tới chở thương binh quay về.

Phế tích lại quay về yên tĩnh, thạch quan dưới phế tích bay ra một luồng khói đen, chập chờn mấy lần, bay đi 

Sáng sớm hôm sau, Tô Tứ Phương tìm Hoa Vân Nguyệt nói: "Tôi phải đi."

"Lại muốn đi?"

"Xin đừng nói tôi đã từng đến đây, đặc biệt là đừng nói với Đồng sư tỷ."

"Tại sao phải làm vậy? Cô...."

Tô Tứ Phương cười nhạt quay người rời đi.

Giữa trưa, kỹ thuật viên tường thuật lại vụ việc báo cáo lên trung ương.

Ngay đêm đó, thủ tướng bận trăm công nghìn việc lại gọi video đến, Tang Đồng và Mục Dung vẫn hôn mê, Vương Hạo hi sinh, Tô Tứ Phương rời đi chỉ còn Hoa Vân Nguyệt.

"Tôi đại diện vụ viện trung ương biểu thị chúc mừng cùng cám ơn, tiểu đội trị thương tốt nhất sẽ lập tức đến đấy trị liệu."

"Cám ơn thủ tướng."

"Vương Hạo hi sinh vì nghĩa, tôi rất đau lòng, tổ chức quyết định phong  đồng chí Vương Hạo làm Nhất Đẳng Công."

"Mặt khác, tất cả đồng chí tham dự nhiệm vụ lần này đều được trao huân chương công lao tam đẳng, đối với tất cả đồng chí hi sinh oanh liệt trao huân chương nhị đẳng, quốc gia sẽ an bài phụ cấp."

"Cám ơn thủ tướng."

"Mọi người các cô đã có biểu hiện rất tốt, trao tặng huân chương cống hiến đặc biệt. Bổ nhiệm đồng chí Hoa Vân Nguyệt làm xử vụ trưởng của cục xử lý sự kiện đặc biệt Tây Nam Miêu Cương. Vì quốc giá bí mật chiêu mộ bồi dưỡng nhân tài, đồng chí Hoa Vân Nguyệt có đồng ý lòng?"

"Tôi..."

Thủ tướng cười cười: "Sư phụ cô từng vì quốc gia và công dân lập xuống nhiều công lao, cô không cần trả lời vội, cứ từ từ cân nhắc."

"Cám ơn thủ tướng."

"Ngoài ra còn có hai tin tức liên quan tới việc bổ nhiệm đồng chí Tang Đồng và Mục Dung, xin cô truyền đạt lại."

"Vâng."

"Xét thấy cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc Ngưu Tử Trĩ muốn về hưu, tổ chức đã phê chuẩn thỉnh cầu của hắn. Bổ nhiệm Tang Đồng làm cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt đời thứ ba, sau khi khôi phục lập tức nhận chức. Cục xử lý dùng người cũng có khuôn phép, thời gian Mục Dung vào cục quá ngắn trước để cô ấy quản lý khoa cũ kiêm nhiệm luôn chức trưởng khoa đặc dị công năng của đồng chí Vương Hạo,  đồng chí Đường Liêm Tử làm phó khoa."

~~~~


C

hương 231: Đường ở nơi đâu.

Bên ngoài sơn động một bầy yêu lang to hớn hùng hổ doạ người trấn giữ. Thế nhưng bọn nó không giống thường ngày chơi đùa ầm ĩ, mà là mỗi con đều lên tinh thần sẵn sàng chào đón quân địch, gió thổi cỏ lay cũng nháo nhào đi tuần tra một vòng.

Từ trong hang động phát ra từng trận âm thanh kiều diễm, để người nghe không khỏi rộn ràng.

Lang Vương Tiếu Nguyệt nằm trên người Liễu Nhị nương tử, hai mái tóc đen xoã dài như giao hòa vào nhau.

Hai người đều hóa thành nữ thể, một xinh đẹp cuồng dã, một đẹp động lòng người.

Điểm khác biệt chính là: đôi mắt Tiếu Nguyệt xích hồng, trong miệng lại là hai răng nanh sắt bén.

Còn Liễu Nhị nương tử thì đôi mắt màu lục hẹp dài, xung quanh hốc mắt hiện ra lân phiến nhàn nhạt.

Chỉ vì vui thích da thịt quá kịch liệt làm thân thể hai người mềm nhũn pháp lực tiêu tận, không thể duy trì biến hoá tốt nhất.

Hai người khác biệt chủng tộc chỉ có thể dùng cách này để dung hợp, nếu không thì đã sớm hiện nguyên hình từ lâu.

Lang Vương Tiếu Nguyệt dùng đôi mắt đỏ si mê nhìn giai nhân dưới thân, lè lưỡi liếm lên vết thương trên cổ nàng.

Dù cho Song Tu Chi Pháp làm cho vết thương hồi phục rất nhiều, nhưng do những vết thương này quá sâu nên làm Liễu Nhị nương tử run rẩy một hồi, sinh khí một chút nàng liền hé miệng cắn lên bả vai trắng noãn của Tiếu Nguyệt, lưu lại hai dấu răng nhỏ.

"Ây!"

Tiếu Nguyệt cau mày, kinh ngạc nhìn nhìn Liễu Nhị nương tử, sự không vui liền bị ý cười của giai nhân hòa tan.

Liễu Nhị nương tử nâng tay ôm Tiếu Nguyệt, híp mắt nghiêm túc nói: "cho ngươi bản mệnh độc rắn,  chốc lát nữa độc chạy chết ngươi."

Tiếu Nguyệt không giận, mỉm cười, lấy môi nhẹ cạ môi nàng, nỉ non nói: "Ngươi không sợ bầy sói bên ngoài xé nát sao?"

Liễu Nhị nương tử nhẹ hừ: "bọn chúng? A..."

Tuy nói như vậy, nhưng tay lại ấn vào lưng Tiếu Nguyệt, móng tay sắc bén cào ra mấy đường vết máu, "xèo" một tiếng, vết thương lập tức khép lại. Tiếu Nguyệt bị đau thân thể mềm nhũn, ánh mắt thâm trầm.

"Đúng lật yêu tinh câu người."

"Chẳng lẽ ngươi không phải?"

Tiếu Nguyệt khẽ cười , vội vàng tiến công vào vùng sông nước, âm thanh mị cốt lại vang vọng khắp hang.

Liễu Nhị nương tử chủ động nắm lấy tay Tiếu Nguyệt đặt lên ngực mình, nâng đùi ngọc ôm lấy eo thon của Tiếu Nguyệt, làm Tiếu Nguyệt tim đập không phanh.

Cô hận không thể đem người này ăn vào trong bụng, hung hăng xé nát nàng hoà tan vào cơ thể mình mới thôi.

Trăm hiệp đi qua, Liễu Nhị nương tử đột nhiên kéo căng thân thể.

Tiếu Nguyệt biết nàng lại sắp đến, lập tức thay đổi biện pháp lấy lòng, tiếng rên rỉ nỉ non nhẹ nhàng kéo dài, trên người Liễu Nhị nương tử bốc lên khói trắng, những vết thương dài trên thân thể thu hẹp lại không ít.

Tiếu Nguyệt đổ đầy mồ hôi, xoay người nằm bên người Liễu Nhị nương tử, nhịn không được liền dụi dụi vào ngực nàng, quyến luyến si mê.

Ngón tay cô khẽ vuốt vết thương trên ngực nàng, tự hào nói: "Thế nào, Song Tu Chi Pháp của tộc Yêu Lang, thải âm bổ âm hiệu quả tốt không?"

Liễu Nhị nương tử xoay lưng, híp mắt lười biếng nói: "Xong rồi?"

Tiếu Nguyệt trừng mắt: "ròng rã ba ngày ba đêm, ngươi còn ăn chưa no?"

Liễu Nhị nương tử quay đầu  nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiếu Nguyệt, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy chúng ta không hợp."

Trong lòng Tiếu Nguyệt khẽ run , quay người đặt Liễu Nhị nương tử dưới thân, hai tay chống hai bên nàng phẫn nộ nói: "Lão yêu bà! Ngươi có ý gì?"

Liễu Nhị nương tử nhịn cười, hằng giọng nghiêm mặt nói: "Hoà hợp mất những ba ngày, ngươi quá yếu, không thoả mãn được nãi nãi."

Tiếu Nguyệt xụ mặt, vẻ mặt thay đổi mấy lần, Liễu Nhị nương tử thấy vậy có chút bối rối, biết mình đùa quá trớn vừa định mở miệng thì thấy Tiếu Nguyệt một mặt ngoan độc, nâng tay bóp lấy cổ nàng.

Đôi mắt kiên quyết xích hồng: "Nếu ngươi phụ ta, ta sẽ giết ngươi." Sau đó tự sát.

Tộc Yêu Lang trời sinh cao ngạo trong chuyện yêu, một khi xác định chung thân thì không bao giờ thay đổi, cho dù bị đồng loại khác chiếm chức Lang Vương thì cũng không dễ chiếm được những con sói thuộc bầy, nếu thật sự xảy ra chuyện này, Lang Vương và Lang Hậu sẽ liều chết chém giết sau đó tuẫn tình.

Tính cách Liễu Nhị nương tử ngang bướng, nóng lạnh thất thường, trong Xà tộc lại phân chia rất rõ bối phận, nàng nhiều hơn Tiếu Nguyệt mấy trăm năm tu vi, nếu đổi lại là người khác sợ là đã bị nàng đánh chết.

Nhưng trên mặt Liễu Nhị nương tử lại không chút giận dữ, mặc kệ Tiếu Nguyệt bóp cổ nàng cũng không động, nũng nịu nói: "Muốn động thủ?"

Tóc Tiếu Nguyệt cấp tóc biến đỏ dựng đứng như kim châm, đây là dấu hiệu nổi giận của Yêu Lang.

Mắt cô đỏ hồng dùng ba phần sức, nhìn mặt Liễu Nhị nương tử dần dần biến đỏ thì chán nản buông tay, đến cùng vẫn không thể xuống tay được, thở dài một hơi: Thôi vậy...

Nghĩ tới nên an bài cho tộc nhân của mình xong thì tìm một góc khuất nào đó tự kết thúc, chuẩn bị đứng dậy để Liễu Nhị nương tử đi.

Nhưng mà Liễu Nhị nương tử giống như 'người điếc không sợ súng', trở tay ôm cô, không cho cô động 

"Làm gì nữa?"

Liễu Nhị nương nở nụ cười xinh đẹp, xoa lên gáy Tiếu Nguyệt, mái tóc sắc bén kia căn bản không thể tổn thương đến nàng.

Nàng khẽ vuốt ve Tiếu Nguyệt, dịu dàng nói: "Tiểu cẩu cẩu lại xù lông, nãi nãi đây thuận theo ngươi."

"Ngươi có ý gì?" Tiếu Nguyệt thương tâm nhìn chằm chằm Liễu Nhị nương tử, nhưng thân thể thì không lừa được ai.

Mái tóc sắc bén thuận theo ý niệm trong lòng trở về bộ dạng nhu thuận, ngay cả sắc mặt cũng đỡ khó coi.

Đáy lòng Liễu Nhị nương tử mềm nhũn, tộc Yêu Lang thiên phú dị bẩm, lại thêm mảnh đất Tây Nam quái dị mới làm cho Tiếu Nguyệt tu thành thân người sớm như vậy, trong mắt nàng Tiếu Nguyệt chỉ như một đứa bé, giữa hai người chênh nhau ngàn năm tuế nguyệt, tháng năm dài đằng đẵng.

Liễu Nhị nương tử không đành lòng đùa dai, thoáng dùng sức đảo khách thành chủ.

"Lão yêu quái ngươi lại muốn làm gì, không phải đã thả ngươi đi theo ý còn gì? Sỉ khả sát bất khả nhục!"

Liễu Nhị nương tử nâng tay nhéo nhéo chiếc mũi tinh xảo của Tiếu Nguyệt: "Tiểu gia hoả ngươi không biết đùa sao, ta nói muốn đi khi nào?"

Đôi mặt Tiếu Nguyệt lấp lánh, buồn buồn nói: "không phải ngươi nói ta không xứng với ngươi sao?"

Liễu Nhị nương tử cười như gió xuân: "Ta nói khi nào?"

"Ngươi nói...."

Nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần, Tiếu Nguyệt ngừng nói.

"Đổi lại nãi nãi thoả mãn ngươi, chịu không?"

Ngoài hang, lỗ tai đàn sói đồng loạt dựng thẳng, trong động truyền ra âm thanh quen thuộc của thủ lĩnh.

Một ít sói con không rành sự đời muốn đi vào tìm hiểu, liền bị máy con sói lớn hơn ấn đầu xuống đất, tiếng tru bất mãn ủy khuất khe khẽ vang lên.

....

Trong giấc mộng của Tang Đồng, cô đặt mình trong một mảnh trắng xoá, quên đi mình là ai, cũng không biết tại sao mình ở nơi này.

Bước chân không mục đích, tựa như đã đi đến tận cùng thiên địa, nơi đó có một bóng người quen thuộc, đầu cô đau xót, tâm cũng đau.

Ký ức trở về, Tang Đồng nhớ ra chính mình

Người kia dù không mặc tăng bào rách nát, dù chỉ có bóng lưng Tang Đồng vẫn có thể nhận ra.

Tang Đồng ngừng chân trong chốc lát, người trong mộng bỗng xoáy người, nhàn nhạt cười với cô: "Đồng Đồng."

Trong lòng Tang Đồng chảy ra chút cảm xúc lạ thường: "bộ dạng của mấy người?"

Tô Tứ Phương cười: "em hoàn tục."

Tang Đồng há to miệng.

"Mấy người..." Tang Đồng nhìn Tô Tứ Phương nửa quen nửa lạ, lại không thể nói ra câu nào.

"Bất Hoán Thi đã diệt, sống một đời thoải mái."

"Mấy người ở đâu? Làm sao lại biết chuyện của Bất Hoán Thi?"

Tô Tứ Phương không trả lời câu hỏi, lại nói: "Em ở nơi nên ở, trải nghiệm hồng trần muôn màu, cuộc sống tiêu diêu thư thái, sau này không thể tiếp tục giúp chị, bảo trọng."

Tang Đồng chết lặng nhìn Tô Tứ Phương quay người, càng đi càng xa.

Cô muốn đuổi theo, muốn hỏi thật nhiều vấn đề.

Cô muốn hỏi nàng, cứ vậy mà đi còn đại tông thì sao?

Cô muốn hỏi nàng, không thể tiếp tục làm trong cục xử lý sự kiện đặc biệt sao?

Cũng muốn hỏi nàng, cô phải đi đâu mới tìm được nàng đây? Hai người còn có thể gặp lại nhau không?

Chỉ là hai chân cô như mọc rễ, không cách nào nhúc nhích.

Một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tứ Phương càng lúc càng xa, cuối cùng  biến mất trong một mảnh sương mù vô tận.

Trên đỉnh núi cao phủ đầy mây bay, Tô Tứ Phương ngồi xếp bằng dựa vào cây cổ thụ, chậm rãi mở mắt.

Hai bên thái dương đau nhức, nàng dựa vào gốc cây hồi lâu cảm giác đau mới biến mất, chút ít pháp lực cuối cùng cũng dùng hết, từ nay về sau chỉ là một người bình thường.

Tán cây tươi tốt xanh um, bầu trời trên cao xanh thẳm, cánh chim trời lơ đãng vụt bay.

...

Mục Dung ngồi trên ghế sofa trong nhà, trong nhà bày trí vẫn như cũ.

Cô ôm Tang Du vào lòng, ánh nắng ban trưa vừa vặn xuyên qua cửa sổ phòng khách, chiếu lên nền gạch.

Tang Du đột nhiên xoay người, ôm lấy gương mặt tinh tế của cô, lòng không nỡ, nói: "Hay là em xoá trí nhớ của chị có được không?"

Mục Dung cau mày mím môi không nói gì, im lặng phản kháng.

Tang Du không thích bộ dạng này của cô, đau lòng dụ dỗ nói: "em...tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi, chị sao phải chịu khổ? Kiếp sau em vẫn sẽ đi tim chị."

Mục Dung nhìn Tang Du thật lâu: "Khổ? Vậy sao em một lần một lần lại đi tìm chị? Tội tình gì?" 

Tang Du nằm trên bả vai Mục Dung, lắc đầu: "Chúng ta không giống, bây giờ phong ấn của chị chưa giải, sự đau xót này với con người lại quá nặng nề. Bởi vì em nhớ tất cả, cho nên mọi thứ em làm đều đáng giá."

"Vậy em giải phong ấn của chị đi, chị là ai? Em là ai? Quan hệ chung ta là thế nào? Chị muốn biết, chị có quyền được biết."

Tang Du yếu ớt thở dài: "Không phải em chưa nghĩ tới, chỉ là phong ấn này em giải không được."

"Vậy em có thể nói cho chị biết, chị rốt cuộc là ai?"

"Em không thể làm như vậy, duy nhất em có thể nói là: Chị từng là sự tồn tại vô biên cường đại, gặp được cơ duyên vì em mà sinh, đi cùng em qua năm tháng vĩnh hằng."

~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Nghĩ coi có nên xóa ký ức này hơm???

Mị: *Ngón giữa*.!!!!
~~~~~~

Chương 232: Sinh tử biệt ly.

Mục Dung nghe xong si ngốc nhìn Tang Du, muốn từ miệng nàng phát hiện chút manh mối, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng.

Trong lòng Tang Du bách chuyển thiên hồi, đời đời kiếp kiếp nàng đều đi theo Mục Dung, đã từng vì nhịn không được mà nói ra bí mật, làm súyt chút đưa Mục Dung đến hạo kiếp hủy diệt.

Phần phong ấn này chỉ có hai cách để mở, một là Mục Dung chết, nhưng sau khi luân hồi thì ký ức sẽ lại mất đi, phương pháp tốt nhất là để tự thân phá bỏ phong ấn.

Tang Du ôm khuôn mặt Mục Dung, mơn trớn ngũ quan của cô: "Thời gian không còn sớm, chị nên tỉnh."

Mục Dung siết chặt tay nàng: "Chị không đi! Để chị ở lại đi! Mẹ đã đầu thai, Bất Hoán Thi đã diệt, chị quay về hay không, không quan trọng!"

Tang Du kiên định lắc đầu: "Không được, ở lại ảo mộng quá lâu sẽ gây tổn thương cho cơ thể chị, chị có biết nếu chị ở lại đây, thì ở thế giới thực chị sẽ trở thành người thực vật? Ở nơi này em cũng không phải  chân chính là em, chẳng qua chỉ là tia hồn em để lại trong mặt dây chuyền."

Đôi mắt Mục Dung tối sầm, cúi đầu không nói 

Tang Du nhu thuận dựa lên vai Mục Dung: "Chờ em, lần sau em nhất định sẽ đi tìm chị sớm hơn, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi."

Tang Du giơ tay lên che mặt Mục Dung, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, một đời thoải mái."

"Tang Du..." Khoé mắt Mục Dung chảy ra một giọt lệ, không biết có làm bỏng tay Tang Du hay không...

Mục Dung chậm rãi mở mắt, đại não trống rỗng, trong hơi thở quanh quẩn mùi thuốc sát trùng, bên tai là tiếng 'tích tích' nhỏ nhỏ 

Hoàn cảnh lạ lẫm, cô đưa mắt nhìn quanh, hẳn là đang ở trong bệnh viện.

Máy kiểm trắc sinh mệnh truyền dữ liệu đến phòng trực, bác sĩ trưởng dẫn theo hai y tá đi tới phòng Mục Dung, nhìn thấy người bệnh đã tỉnh lập tức cao hứng.

"Cô tỉnh rồi?"  Bác sĩ theo thói quen chiếu đèn pin vào mắt Mục Dung, lại dựng ngón tay: "Nhìn bên này."

Thấy phản ửng rất tốt, bác sĩ thở phào: "Lập tức thông báo người nhà bệnh nhân, sắp xếp chụp CT não thêm lần nữa."

"Được."

Bác sĩ đắp chăn cho Mục Dung, hoà ái nói: "Chút nữa chúng tôi sẽ sắp xếp vật lý trị liệu cho cô,sẽ xuất viện nhanh thôi."

"Tôi...đang ở đâu?"

"Bệnh viện thành phố Sơn Dương, não bộ của cô bị va chạm mạnh dẫn đến hôn mê, ba tháng trước chuyển đến bệnh viện chúng tôi, tình hình rất không lạc quan...Chúc mừng cô thoát khỏi tình nguy hiểm sau này băng quá đường nhớ phải cẩn thận, cũng đừng chơi điện thoại."

Mục Dung ngây thơ nhẹ gật đầu, hiểu được lý do tai nạn giao thông là cục xử lý sự kiện đặc biệt nghĩ ra cho mình, chỉ là không nghĩ tới, mình ngủ mới giấc thì đã về nhà, đã ba tháng sao? Vậy bên ngoài chắc đang là mùa đông....

Mục Dung vốn định đứng lên đi tới cửa sổ, lại phát hiện ra tứ chi không có chút sức nào, bác sĩ trị liệu đến rất nhanh, trong lúc xoa bóp Mục Dung bất giác thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã tối.

Bên giường lại là dáng người quen thuộc, Tang Đồng thấy cô tỉnh buông xuống tờ báo, cầm quả cam lên lột vỏ.

"Cô ngủ một giấc dài thật."

Mục Dung nhếch miệng: "Hình như tôi mơ thấy Tang Du."

Tang Đồng khựng lại: "Tro cốt của Du nhi đã cho người đưa tới nhà cô."

Tang Đồng tách múi cam: "Tôi hỏi bác sĩ rồi, có thể ăn chút hoa quả mềm."

"Cám ơn."

Tang Đồng đưa múi aảm lên miệng Mục Dung: "Được rồi ngại ngùng cái gì, cô ngủ một giấc gần bốn tháng, muốn hoàn toàn khỏi hẳn cần chút thời gian."

Mục Dung mở miệng nhận múi cam, múi thứ nhất chỉ cảm thấy mọng nước, tận đến khi ăn đến múi thứ ba mới có chút vị cam.

Tang Đồng không đút nữa, nói: "Bác sĩ nói không thể ăn quá nhiều."

Nhìn dáng vẻ của Mục Dung, Tang Đồng cười ra tiếng: "Trong cục có bổ nhiệm mới, Vương Hạo hi sinh, phía trên phong cho hắn làm nhất đẳng công, bộ môn hắn quản lý hiện tại không ai tiếp quản, sau này cô sẽ quản lý hai phòng ban luôn, Đường Liêm Tử sẽ là trợ thủ của cô, tôi sẽ sắp xếp công việc cho em ấy, qua thêm mấy ngày sẽ bảo em ấy báo cáo với cô."

Nghe thấy tin tức Vương Hạo tử trận, Mục Dung trầm mặc một lúc rồi phát ra tiếng thở dài.

"Phía trên đã đồng ý để Ngưu cục trưởng nghỉ hưu, cô có thể yên tâm sinh hoạt ở Đông Bắc, tôi sẽ cố không phân nhiệm vụ cho cô. Trải qua việc này người trong cục đã mất rất nhiều, chút nữa tôi phải đi lên tổng bộ. Cô cứ xem như ẩn núp ở Đông Bắc chờ lệnh đi."

"Ừm."

"Nếu phát hiện nhân tài liền báo cáo, trong cục bây giờ thiếu người trầm trọng, phải rồi, Hoa Vân Nguyệt bây giờ đang là trưởng phòng cơ quan đặc biệt ở Tây Nam."

"Tiểu Phương đâu?"

"Ai?"

Tang Đồng theo thói quen mở miệng hỏi mới nhớ lại người này, lần này cô tỉnh lại, không biết vì sao tưởng niệm dành cho Tô Tứ Phương lại phai nhạt ít nhiều, có lẽ từ khi đứng trên bờ sinh tử, tâm trí đã trưởng thành thêm chút, hiểu rõ trên đời có vài thứ cưỡng cầu không được.

Lại thêm nằm trên giường một tháng, trong cục rối như tơ vò, bây giờ không có thời gian suy nghĩ những thứ khác.

"Không biết."

Tang Đồng biểu cảm nhàn nhạt, giương mắt nhìn ra cửa sổ, nói: "Trước giờ tôi đều ép em ấy làm chuyện em ấy không thích, hẳn là bây giờ nên thả em ấy tự do. Tương lai của em ấy vẫn ở phía trước, chỉ là...không thể cùng sánh vai."

Mục Dung nhìn Tang Đồng một hồi, cảm giác hình như Tang Đồng không biết đêm đó Tô Tứ Phương đã từng tới, Hoa Vân Nguyệt không nói cho cô ấy biết sao? Hay là Tô Tứ Phương có ý giấu?

Cuối cùng Mục Dung cũng không nói ra, giống như Tang Đồng nói: Tô Tứ Phương có lựa chọn của mình.

"Thời gian không còn sớm, tôi phải đi."

Tang Đồng lấy thẻ ATM đưa cho Mục Dung: "Tấm này cô cầm đi, mật mã là sinh nhật Du nhi, bên trong đủ cho cô đi nhìn ngắm thế giới."

"Đây là?"

"Du nhi mua một phần bảo hiểm, người thừa hưởng là cô."

Cổ họng Mục Dung cứng lên, đỏ cả vành mắt.

Tang Đồng hít sâu một hơi, đặt thẻ ATM lên đầu giường: "Bảo trọng."

...

Phương Bắc tháng chạp rét đậm, gió lạnh thấu xương, người đi đường thưa thớt.

Mục Dung từ trung tâm trị liệu đi ra, chiếc xe yên ắng đậu trước cửa, người đàn ông mặc âu phục mang giày da mở cửa xe: "Ngài là Mục Dung? Mời lên xe."

"Các người là?"

"Là người của cô Tang sắp xếp đến đón ngài, có nhiều thứ muốn giao cho ngài."

"À, được."

Mục Dung ngồi vào trong xe, nhìn thấy một người quen: "Khoa trưởng."

Mục Dung nhìn Đường Liêm Tử: "Sao cô lại tới đây?"

"Mang chút trang bị tới cho ngài, thuận tiện báo cáo cho ngài biết những việc khi ngài không có ở đây, có phần văn kiến cần ngài ký tên."

Đường Liêm Tử đưa văn kiện cho Mục Dung, giải thích: "Gần đây phát hiện một người mới, vị này Vương Siêu sáu tháng trước hắn bị sét đánh trúng nhưng bình yên vô sự, về sau mắt trái liền biến thành mắt X-quang, có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn trong xương cốt."

Mục Dung quay đầu nhìn Vương Siêu thấy được sự sùng bái trong đôi mắt đối phương.

Lại nhìn sấp văn kiện trong tay, bên trong là tư liệu của Vương Siêu, thư mời, hiệp nghị bảo mật, quan hệ xã hội, lý lịch, tình trạng thân nhân.

Mục Dung kinh dị nói: "Thạc sĩ chính trị và pháp luật???"

Vương Siêu xoa xoa tay: "Đúng vậy, thành tích cũng không tệ."

"Vậy cậu..."

Vương Siêu ưỡn ngực: "Từ nhỏ tôi đã muốn là một người hữu dụng, muốn làm anh hùng! Khoa trưởng, xin chữ ký của ngài!"

Khoé miệng Mục Dung khẽ cong, cầm bút viết lên mục ý kiến lãnh đạo hai chữ 'đồng ý', cũng ký tên của mình.

Hạ bút, cô đột nhiên cảm thấy bản thân già rồi.

Giống như mới ngày hôm qua cô vẫn là một âm sai, kinh doanh tiệm vàng mã, cảm thấy Tang Đồng là một người có bối cảnh thần bí thâm sâu.

Thời gian thoi đưa, chính mình trong mắt Vương Siêu cũng thần bí như vậy.

"Được rồi, đi theo Đường Liêm Tử học hỏi đi."

Vương Siêu hai tay nhận văn kiện, gương mặt kích động đỏ bừng: "Cám ơn khoa trưởng!"

Quay về Hân Hân gia viên phòng 403, Mục Dung có cảm giác như đã rất rất lâu, phòng ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, bố trí vẫn như trước kia.

A Miêu và La Như Yên ra đón, A Miêu nhào lên người Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~ mừng về nhà~"

Vương Siêu nhìn Mục Dung nói chuyện với không khí, đáy mắt sùng bái, hắn rất thích cuộc sống bây giờ, ngập tràn mới lạ kích thích.

Làn xong mọi thứ trời đã về chiều, phương Bắc trời tối sớm, Mục Dung kêu hai người ở lại dùng cơm: "Ăn cơm rồi đi, hai người muốn ăn gì? Tôi đi siêu thị một chuyến."

"Khoa trưởng không cần phiền phức, chúng tôi về khách sạn ăn là được rồi, ngài vừa xuất viện nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Cùng ăn đi, đúng lúc tôi cũng đói bụng, hay là ăn lẩu?" Mục Dung nói theo bản năng, trong lòng trống trải.

"Vậy tôi và chị Đường ra ngoài mua đồ, ngài ở nhà chuẩn bị nha."

Nồi lẩu nóng hổi, một bên tuyết trắng, một bên hoả hồng, bọt khí cuồn cuộn quẩn quanh phòng, Mục Dung không có khẩu vị, chỉ chiêu đãi Đường Liêm Tử và Vương Siêu.

Ăn xong đưa tiễn hai người, Mục Dung quay lại bàn ngẩn ngơ.

La Như Yên giật giật tay A Miêu: "Chúng ta ra ngoài một chút, để Mục Dung yên tĩnh một lúc đi."

Khi hai người quay về, phòng ăn vẫn chưa dọn, phòng Mục Dung thì có cấm chế A Miêu và La Như Yên không thể vào.

Trong phòng, Mục Dung cong người ôm bình tro cốt của Tang Du.

A Miêu đành phải lấy ra người giấy Tang Đồng cho mình, nhập vào đó quét dọn phòng bếp và phòng ăn.

"Yên Yên, ngươi nói xem Mục Dung đại nhân sẽ tốt lên chứ?"

"Tình cảm nhân loại rất phức tạp, ta cũng không rõ."

A Miêu mất mát thất vọng: "Ta cũng là người nhưng lại không nhớ rõ cái gì, có đôi khi thật muốn biết mình là ai, người thân vẫn còn khoẻ chứ."

La Như Yên nhìn bầu trời đêm ,thuận tiện đáp: "Biết được có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, đi qua ràng buộc cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn là như ngươi sống tiêu sái."

~~~~

Một cú quaraskill ~ hãy biểu dương mị nhiều 1 chút :))~

Chương trước Chương tiếp
Loading...