[BH][HĐLD][EDIT][Hoàn]Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc Tiếu.
Chương: 198 ~ 199
C
Mị: Note nhẹ, nửa chương sau mời mở 'Giang Hải không độ ngươi'.
Hách Giải Phóng lôi nhanh Mục Dung đi, nghe thấy vấn đề cũng không dừng bước: "Cái gì?"
"Sao cửa thành có nhiều thủ vệ vậy?"
"Gần đây có một số lớn oan hồn uổng mạng tiến vào Địa Phủ, có rất nhiều người tuổi thọ chưa hết đáng lẽ phải phiêu đãng ở dương gian, không biết vì sao lại nhao nhao xông vào Địa Phủ báo mệnh, Diêm Vương điện phái hai vị Pháp Vương Ngưu Đầu Mã Diện liên thủ với Thất gia Bát gia đến dương gian tra rõ nguyên nhân, trước mặt trong Phong Đô không có ai toạ trấn, hai đội Quỷ Tướng âm binh kia là phòng vệ không cho hồn phách xông vào Địa Phủ."
"Sao lại như vậy?"
"Nói ra dài dòng, để tôi dẫn cô đi gặp mẹ cô trước đã "
"Ừm.
Hách Giải Phóng lấy xe đạp ở ven đường, vỗ vỗ yên sau: "lên."
Mục Dung ngồi xuống, Hách Giải Phóng cuồng chân đạp, bảy lần quẹo trái tám lần quẹo phải, cuối cùng dừng trước tấm bảng có ba chữ to: Chuyển sinh điện.
"Mẹ cô tạm thời ở đây, khoảng cách dì ấy đầu thai còn chừng hai mươi ngày, cố mà trân quý mấy ngày này đi, cái gì muốn nói thì nói hết tránh để tiếc nuối. Đến khi dì ấy nhảy xuống Chuyển Sinh trì đi vào đường Luân Hồi...thù duyên phận mẹ con giữa hai người sẽ chấm hết.".
"Tôi biết, cám ơn."
Hách Giải Phóng thở dài, vỗ vai Mục Dung: "Tôi dẫn cô vào."
Chuyển Sinh điện không lớn, trên vách tường có treo hình Diêm Vương.
Trong đại điện đặt một cái đỉnh ba chân cao chừng ba mét, quỷ tốt không ngừng châm củi, ngọn lửa xanh biếc cháy rất lớn, miệng đỉnh bốc lên khói trắng, có hai tên quỷ tốt đứng đối diện trên kệ , trong tay cầm một cán cây dài màu đen, không ngừng khoáy đảo chất lỏng trong đỉnh.
Trên tường có vố số ô nhỏ, mỗi ô đều có một tấm bảng, giống như kho đựng tro cốt ở nhà tang lễ.
Hách Giải Phóng lại vỗ vỗ vai Mục Dung, Mục Dung xoay người nhìn thấy một cái bàn nhỏ, nhìn qua giống gióng sạp coi bói, sau bàn là một người đàn ông tóc đỏ gầy gò, mặt đeo kính.
Người đàn ông tóc đỏ không nhìn Mục Dung và Hách Giải Phóng, một tay cầm bút một tay tính bàn tính, ngẫu nhiên lật qua lật lại sổ sách trước mặt.
Thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Mục Dung, Hách Giải Phóng cười giải thích: "Vị này là tiên sinh 'Thật Bất Giả', là chấp sự ở Chuyển Sinh điện, xương cốt của những người đi đầu thai đều do lão nhân này quyết định, dương gian cũng có lưu truyền về 'bí quyền xem cốt của Viên Thiên Cương', nghe nói năm đó Viên Thiên Cương trên đường dạo địa phủ may mắn gặp được tiên sinh 'Thật Bất Giả', được tiên sinh chỉ dẫn, bất quá Viên Thiên Cương chỉ học được chút da lông, trong mắt ta bí quyết của hắn cũng không chính xác, nếu không thì tại sao sinh cùng tháng cùng năm có người đại phú có người ăn mày, đúng không?"
Mục Dung gật đầu: "Khi nào tôi có thể gặp mẹ?"
"Chờ chút."
"Chờ cái gì?"
"Chờ Thật Bất Giả tiên sinh hạ bút, lão nhân gia đang viết mệnh cách một đời của người đi đầu thai, sổ ghi chép chuyển sinh một khi đã ghi sẽ không đổi được, nên không thể xuất hiện sơ suất."
"Vị tiên sinh này ở Địa Phủ bao lâu rồi?"
Hách Giải Phóng nhếch miệng: "Cái này tôi không rõ, có khi Địa Phủ hình thành là lão nhân đó đã có mặt rồi."
"Mệnh cách của chúng ta là hắn viết?"
Hách Giải Phóng cứng mặt: "Không biết, không phải hồn phách nào cũng đầu thai ở Chuyển Sinh điện, có thể chuyển kiếp ở đây đều là người đại phú đại quý, ở Đông Bắc cô lập được đại công nên mẹ cô mới có cơ hội này, những người khác sẽ đi đường đầu thai khác."
"Trong đỉnh chứa cái gì?",
"Thụ bì thủy, cũng là canh Mạnh Bà, uống canh Mạnh Bà xong mới được đi."
Mục Dung không nghĩ tới vị tiên sinh 'Thật Bất Giả' này nhấc bút viết liền là một ngày một đêm, cũng may có Hách Giải Phóng ở bên cạnh, hai người nhìn chằm chằm bút lông trong tay hắn, vô số lần cầu nguyện rốt cuộc hắn cũng hạ bút!
Hai người chạy tới, Mục Dung thấy vị tiên sinh này lại muốn cầm bút, vội nói: "Tiên sinh đợi đã!"
Hách Giải Phóng bị Mục Dung doạ một cái lảo đảo, vị tiên sinh 'Thật Bất Giả' này ngay cả mặt mũi của Thần Quân còn không cho, hắn chỉ nhận mệnh từ Diêm Vương điện, lão nhân gia không thích ồn ào nên mới dời điện Chuyển Sinh tới nơi yên tĩnh này
Thật Bất Giả giương mắt, xuyên qua kính mắt quét Mục Dung một lần, nhàn nhạt nói: "Là ngươi."
Sau đó hạ bút lông xuống bàn.
"Tiên sinh, học sinh Mục Dung phụng chỉ Diêm Vương điện tới gặp Mẫu Thân."
Thật Bất Giả đẩy gọng kính, đưa tay chỉ vào bức tường: "Hàng thứ ba căn thứ ba." Mục Dung cảm thấy hoa mắt, một cái lệnh bài nho nhỏ lơ lửng trước mặt cô.
Hách Giải Phóng khều Mục Dung: "Còn không mau cám ơn tiên sinh"...
Mục Dung kiêu ngạo đi tới, từ căn thứ ba bắn ra một đạo ánh sáng chiếu lên lệnh bài, 'xoẹt" một tiếng Mục Dung biến mất.
Mục Dung đi tới trước cửa, hốc mắt liền ướt, nơi này từng là nhà của cô, nông gia tiểu viện ở ngoại thành thành phố Sơn Dương.
Trong trí nhớ cửa sắc đỏ chót hình như không có cao như vậy, một ngọn cỏ trong sân cũng duy trì hình dạng của năm đó
Mục Dung hít mũi, những thứ này đã phủ bụi từ rất nhiều năm, thậm chí trong trí nhớ của cô cũng dần mơ hồ không rõ.
Cửa lớn không khoá, theo tiếng mở cửa 'kèn kẹt', Mục Dung đi vào trong sân.
"Ai đó?"
Đường Khiết vén rèm cửa đi ra, nhìn người vừa tới ngây ngẩn cả người.
"Mẹ!"
"Mục Dung?!"
"Mẹ!"
Hai mẹ con ôm nhau trong sân, trong trí nhớ phải ngẩng đầu mới thấy mẹ, mà giờ bà ấy chỉ mới đứng tới vai cô, rốt cuộc sau mười tám năm, cô lại có thể được mẹ ôm vào lòng.
Mục Dung ở trên vai Đường Khiết gào khóc, chua xót bị đè nén ở trong lòng nhiều năm, nhớ nhung, ủy khuất và áy náy đều phát ra hết thảy.
Đường Khiết ôm con gái khẽ vuốt lưng con, chỉ tiếc oan hồn không có nước mắt."Ngoan, con gái ngoan đừng khóc."
Mục Dung quỳ gối trước mặt Đường Khiết: "Mẹ, con gái bất hiếu, lâu như vậy mới cứu được mẹ, để mẹ chịu khổ."....
Miêu Cương.
Ngày thứ hai Mục Dung rời đi cả nhóm đều nghĩ nên trở lại căn cứ, dù sao giữa Tang Đồng và Hoa Vân Nguyệt có bất hoà, lấy tính cách của Tang Đồng mà nói sẽ tuyệt không ở lại.
Nhưng ngoài dự kiến là: Tang Đồng lấy lý do chờ Mục Dung để ở lại.
Tang Du và Vương Hạo đi suốt mấy cái thị trấn tiếp giáp mua sắm nguyên vật liệu tu bổ lại căn nhà, Hoa Vân Nguyệt cho hai người hai cái vòng châu, đảm bảo an toàn cho hai người, chỉ là đám thợ thủ công nghe tới địa chỉ thì bất cả giá cao cũng không nhận việc, Tang Du không nghĩ tới uy danh của Hoa Vân Nguyệt lại có thể truyền xa như vậy.
Cuối cùng tìm tới một nhà, dùng hết lời ngon tiếng ngọt ra giá gấp ba, người ta mới miễn cưỡng đồng ý đưa nguyên vật liệu tới chân núi, còn cho mượn công cụ.
Mọi người đều xuống núi vận chuyển vật liệu, chỉ có Tang Đồng một mình đứng trên núi xem, Hoa Vân Nguyệt đi tới chế giễu: "Thân là phó cục trưởng, đi gây rối còn bắt thủ hạ thu dọn tàn cuộc."
Tang Đồng liếc mắt không muốn trả lời, Hoa Vân Nguyệt đưa chén trà nóng tới: "Kỳ kinh nguyệt không thoải mái?"
Thấy vẻ mặt phòng bị của Tang Đồng, Hoa Vân Nguyệt cười nói: "Tôi không nhìn trộm cô, mũi cổ bà rất linh. Trà này tôi pha uống vào sẽ đỡ hơn nhiều."
"Không cần."
"Cô đem mùi máu tươi trở về không sợ triệu hồi Bất Hoán Thi à? Hay là cô bị cổ của tôi doạ sợ, sợ tôi?"
Tang Đồng giựt chén, uống cạn.
Hoa Vân Nguyệt cười tủm tỉm, nhận cái chén không: "Cảm giác thế nào?"
Hiệu quả của trà nóng rất nhanh đã tới, nhưng Tang Đồng trái lương tâm nói: "Bình thường."
Hoa Vân Nguyệt quan sát đám người dưới chân núi, nhẹ giọng nói: "Cô còn gì chưa đạt mục đích sao?"
"Ý gì?"
"Không có gì, chẳng qua tôi thấy cô ở lại không đi, không giống tác phong của cô thôi."
"Đừng nói như cô hiểu tôi lắm."
"Hiểu lắm thì không dám nhận, chỉ là cô chán ghét tôi như vậy thì không có lý do nào ở lại chỗ tôi không đi, đừng nói với tôi là lương tâm cô trỗi dậy muốn giúp tôi sửa nhà đi."
Trong lòng Tang Đồng trầm xuống,ngay cả Hoa Vân Nguyệt cũng nhìn thấy dị tượng, thì có phải Tô Tứ Phương cũng đã phát hiện có gì đó không đúng không?
Cô vừa mới nhận tin: Ngoại trừ ba người thôn dân bị lây nhiễm nhẹ, xế chiều hôm nay sẽ bí mật xử quyết toàn bộ người trong thôn.
Những thôn dân kia đã đánh mất toàn bộ ký ức và ngôn ngữ, trong đêm lại có tính công kích cực cao mang tính lây nhiễm, dựa vào kỷ thuật khoa học của quốc gia hiện tại không thể chữa trị, để phòng ngừa virus biến dạng còn phải thiêu rụi toàn bộ thôn trang.
Quyết định này là từ trung ương đưa xuống, phó cục trưởng như cô chỉ có thể ôm quyền nói hai tiếng cám ơn.
Ngày mai cô sẽ dẫn đội quay về, chẳng qua đến lúc đó Tô Tứ Phương nhìn thấy thôn làng biến thành phế tích thì sẽ phản ứng thế nào đây.
Trong lòng Tang Đồng rất loạn, cô cảm thấy giữa mình và Tô Tứ Phương có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Cô có thể mơ hồ biết được đó là cái gì nhưng xưa nay không dám nghĩ sâu, cô còn nhớ lúc cô đấu pháp thua Tô Tứ Phương, rầu rĩ không vui mấy ngày, sư phụ đã nói: "Tang Đồng, con không cần để ý, Tứ Phương là cao tăng mấy đời, sở dĩ đại tông không ban pháp hiệu là tính ra được tiểu sư phụ còn một kiếp chưa độ, dựa vào mắt thường của con thì không thể nào nhìn thấy, phía sau Tứ Phương là một vị Kim Thân La Hán đã thành hình đang ngồi, tiểu sư phụ chất phác đạm bạc không sân si tranh chấp với con, sau này không được hồ nháo như vậy, hai người mặc dù khác môn khác phái, nhưng có nhiều chỗ con phải học tập từ tiểu sư phụ."~~~~~
Chương 199: Người thủ thôn.
Uống trà của Hoa Vân Nguyệt pha Tang Đồng cảm thấy mình đỡ hơn nhiều, cô không muốn ở gần Hoa Vân Nguyệt lại nhìn Tô Tứ Phương đang dùng dây thừng buộc chặt nguyên vật liệu vác lên lưng thì cũng đi xuống núi hỗ trợ.
"Đồng sư tỷ."
Tô Tứ Phương lấy tay áo lau lau mồ hôi.
Tang Đồng lấy tay xoa xoa đầu Tô Tứ Phương: "Ngày mai về căn cứ tôi giúp mấy người cắt tóc."
Tô Tứ Phương há to miệng, lại bị chèn vào: "Dù sao cũng là nữ, việc nặng đừng làm một mình, mấy người khổ cực như vậy Hoa Vân Nguyệt chưa chắc biết ơn.",
Nói xong Tang Đồng phụ nàng khiêng đồ.
Cả đám liên tục di chuyển vật liệu, di chuyển gần xong thì dưới núi truyền đến giọng Miêu ngữ lo lắng kêu.
Người chạy tới thở hồng hộc, lại là cô bé trẻ tuổi Hắc Miêu hạ cổ Mục Dung, bé con nhìn thấy đám người Tang Đồng nhẹ hừ một tiếng, sau đó dùng Miêu ngữ nói chuyện với Hoa Vân Nguyệt.
Hoa Vân Nguyệt nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tang Đồng: "Cô đi theo tôi một chuyến."
Bé gái Hắc Miêu lộ ra bất mãn nhỏ giọng nói vài câu, Hoa Vân Nguyệt nghiêm giọng: "Cô ấy không phải người bình thường, chúng ta cần cô ấy trợ giúp."
Bé gái lại nói vài câu với Hoa Vân Nguyệt, sau đó chạy như bay xuống núi.
"Cô đi theo tôi"
"Nói rõ chuyện gì trước đã."
"Thôn chúng tôi vừa có một vị vừa chết, cần đi xuống Trại xem xét."
"Quên đi, Miêu trại mấy cô đâu chào đón người ngoài, tôi ở lại sửa nhà cho cô, tranh thủ làm xong ngày mai còn phải về căn cứ "
"Sư phụ tôi từng nói, nếu có một ngày chú ngốc chết, thôn làng nhất định sẽ gặp chuyện lớn."...
Tang Đồng dẫn theo Tô Tứ Phương đi xuống Miêu trại với Hoa Vân Nguyệt, những người khác ở lại sửa nhà.
Trước khi đi Hoa Vân Nguyệt đưa phiến lá mỏng cho Tang Du, nói nếu có chuyện thì thổi một tiếng.
Thi thể của chú ngốc được phát hiện trong nhà. Nghe nói đã chết nhiều ngày, hàng xóm ngửi thấy mùi hôi thối mới đi tìm
Thi thể của chú ngốc để ở trong sân, phía trên phủ một lớp vải trắng nhỏ, miễn cưỡng che đầu không che được chân.
Bầu không khì tràn ngập mùi hôi thối, người đứng ngoài xem một lớp lại một lớp, trại chủ chưa tới, chỉ có bốn người đứng trong sân.
Theo thứ tự là dì Bạch Miêu, mặt mũi sáng ngời rất tinh thần, chú Hoa Miêu mặt mũi hiền lành, quan ao hoa lệ, tiếp đến là một người phụ nữ Hắc Miêu, nhìn không rõ tuổi tác, da mặt nhăn nheo, thân hình hơi còng, còn có bé gái Hắc Miêu báo tin cho Hoa Vân Nguyệt.
Người tam tộc chen lấn nhau không còn chút sơ hở nào, tận đến khi Hoa Vân Nguyệt dẫn Tang Đồng và Tô Tứ Phương đến, đoàn người nhiều chuyện mới tự động tránh ra hai bên nhường đường.
Tang Đồng để ý bất luận là ai cũng không dám nhìn thẳng bọn họ, người trên đường liều mạng tránh sang bên.
Hoa Vân Nguyệt đã quen với chuyện này, cô không chớp mắt nhẹ nhàng bước vào trong sân.
Bốn người trong sân không hẹn mà cùng lùi về sau một bước, tuy không biểu hiện rõ ràng như những người ngoài sân, nhưng cũng dễ nhận ra bọn họ không muốn đến gần Hoa Vân Nguyệt.
Tang Đồng thoáng nhìn thi thể trên đất, chân người chết mang đôi giày cỏ, từ đầu gối trở xuống nổi ban thi, chết cũng được một khoảng thời gian.
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực nhỏ giọng niệm kinh, vung lên tăng bào ngồi dưới đất, tay vân vê xâu chuỗi tụng kinh Vãng Sinh.
Người phụ nữ Hắc Miêu lưng còng tay chóng quải trượng, dùng Miêu ngữ nói một tràng.
Hoa Vân Nguyệt thì dùng tiếng phổ thông đáp: "Hai vị này là bạn của tôi, có chút nguồn gốc với sư phụ, việc này quan trọng thêm một người thêm một phần sức, Hắc bà cũng đừng nói cái gì trong tộc ngoài tộc."
Người phụ nữ hừ lạnh, không nói gì thêm
Tang Đồng ngồi xổm bên cạnh thi thể xốc lên vải trắng, mặt thi thể sưng to, hai mắt lồi ra, miệng mũi còn có ruồi bu, ngũ quan bị tổn hại nghiêm trọng nên không thể nhìn thấy rõ tướng mạo.
"Chú ngốc không phải người trong trại, không ai biết tên tuổi thật của hắn, hắn... Bình thường có chút ngu dại nên chúng tôi kêu hắn là chú ngốc. Trong một đêm mưa hai mươi lăm năm trước xuất hiện trong trại bọn tôi, đuổi hắn mấy lần cũng không chịu đi, thậm chí đánh ngất hắn rồi quăng đi xa hắn cũng tìm đường trở về, đuổi hoài không được lại thấy hắn đáng thương nên không cản nữa. Chú ngốc hay ngồi trước thôn, ngồi một lần là mất cả ngày, gặp ai cũng cười. Tuy đầu óc không bình thường nhưng rất khoẻ, nhà ai trong trại có hỷ có tang hắn cũng không mời mà đến, tận tâm tận lực giúp người chỉ cầu miếng cơm ăn. Sau đó Trại trưởng kêu gọi mọi người dựng nhà này cho hắn, chú ngốc là người ngoài duy nhất ngoại thôn, chúng tôi đều chấp nhận hắn. Sư phụ tôi từng nói, nếu một ngày chú ngốc chết, trong thôn nhất định có đại tai."
Tang Đồng giật mình, cô đã có đáp án những không dám nhanh kết luận: "Cho tôi một cái bàn tính"
"Nhà ai có bàn tính cho muợn dùng một chút."
Mấy người thôn dân chạy đi, chốc lát sau cầm theo mấy cái bàn tính quay về. Tang Đồng chọn đại một cái, khoanh chân ngồi dưới đất, đặt bàn tính lên đùi, ngón tay vô cùng linh hoạt gảy lên hạt châu.
"Trong làng có tổng cộng bao nhiêu người?"
Một trong ba vị trưởng giả tam tộc báo nhân khẩu.
"Chú này đến trại lúc nào?"
Hắc bà lưng còng híp mắt nhớ lại, rồi báo ngày
"Chắc chắn?"
Hắc bà không vui hừ một tiếng, Hoa Vân Nguyệt ngồi xổm nói vài tai Tang Đồng: "ngày đó là thời gian bản mệnh cổ của người ta thoát xác, tuyệt đối không sai. Việc cơ mật của cổ bà, người ta sẽ không trả lời cô quá kỹ đâu.",
Tang Đồng nhẹ gật đầu, lại gảy bàn tính: "Thời gian phát hiện thi thể?"
Người đàn ông Bạch Miêu đứng ra báo thời gian.
"Ông tên gì?"
"Tê Mãnh."
"Mấy tuổi?"
"Bốn mươi tám".
Tang Đồng tính xong, nhìn bàn thành lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là người thủ thôn..."
Chỉ có Hoa Vân Nguyệt và Tô Tứ Phương nghe được Tang Đồng nói, Hoa Vân Nguyệt nghe không hiểu lắm Tô Tứ Phương nghe xong liền ngừng tụng kinh.
Nếu đúng là người thủ thôn thì không cần siêu độ.
Đám người đứng xem bị đuổi đi, ba người Tang Đồng và bốn người trong viện được trại trưởng mời đến nhà, mấy năm trước cố trại trưởng về trời, Miêu trại hiện tại được con của lão quản lý, bất quá lão nhân gia đây cũng đã ngoài sáu mươi.
Vợ trại trưởng rót trà một vòng lui ra ngoài: "Người trẻ tuổi, mọi người tin tưởng cô, cô nói một chút xem ngốc lão đệ xảy ra chuyện gì."
Tang Đồng hằng giọng: "Tiền bối Hoa Phong Tuyết nói không sai, trại các người sắp gặp đại tai."
Dì Hoa miêu và bà lão Hắc Miêu vẻ mặt không vui, nếu không phải kiêng kỵ Hoa Vân Nguyệt thì hai người đã sớm đập bàn.
Hoa Vân Nguyệt nhịp nhịp ngón tay lên bàn, quét mắt nhìn hai người: "nói tiếp."
"Chú đó là 'người thủ thôn' cho trại các người, loại người này số lượng không ít nhưng ít ai chú ý đến, không biết mọi người có để ý hay không, trong mỗi thôn làng đều có một hai người trí lực không ổn nhưng khoẻ kinh người, bọn họ thường bị mọi người khi dễ, bị chế giễu thậm chí chọi đá, nhưng bọn họ luôn luôn tươi cười, không buồn không giận, không tố cáo không mắng người, càng không đánh trả."
Hoa Vân Nguyệt nghĩ: Mặc dù cô không ra khỏi trại, cũng không biết mấy thôn làng có người như vậy không, nhưng Tang Đồng miêu tả rất giống chú ngốc.
"Đương nhiên, không phải ai ngốc cũng lag người thủ thôn, nhưng trăm phần trăm người thủ thôn đều ngốc, người thủ thôn có một đặc tính là rất nhiệt tình trợ giúp người trong thôn, không cầu hồi báo, có cho họ tiền họ cũng xem đó là hoa.",
Hoa Vân Nguyệt nhẹ gật đầu: "chú ngốc đúng thật là loại người này, những năm này chưa từng nghe nhà ai nói chú lấy đồ gì, nhiều lắm thì ăn vài bữa cơm thôi."
"Người thủ thôn trời sinh mang theo sứ mệnh, thân phận thật rất có thể là tăng nhân đã tu hành mấy kiếp, hoặc là đời trước nhận được thi ân chưa kịp hồi báo hoặc là có rất nhiều khả năng khác. Bọn họ mang theo sứ mệnh, tự phong ấn niệm lực và năng lực, thậm chí là bỏ đi trí tuệ đi vào thế giới này, vì muốn làm việc thiện báo ân. Người thủ thôn không bao giờ chết già, trăm phần trăm bọn họ đều chết oan chết uổng, ví như: Chết bất đắc kỳ tử, chết chìm, ngã núi, trúng độc, sét đánh, người thủ thôn hy sinh tính mạng là vì muốn cản một tai kiếp cho dân làng, sứ mệnh đời này xem như viên mãn."
"Có nói chú ngốc chết là vì cản tai cho trại?"
"Không sai."
"Vậy chú ngốc có cản được không?"
Tang Đồng lắc đầu: "Không phải tôi nói phết, tử trạng của người thủ thôn là tín hiệu hắn để lại, nếu như thi thể hoàn chỉnh không hư không thối, thần thái an tường biểu hiện hắn đã thành công, an tâm ra đi, nhưng cô nhìn tử trạng của chú kia đi, thi thể tổn hại nghiêm trọng, hư thối kinh người, hai mắt xuất huyết mở to chết không nhắm mắt, chứng minh cản tai thất bại rồi. Hay là nên nói chuyện sắp xảy ra trong trại không thể dùng hai từ 'tai nạn' để hình dung, rất có thể là hạo kiếp, chỉ dựa vào một người thủ thôn thì không ngăn nổi."
Mấy vị trưởng giả Miêu tộc nghe xong liền trầm mặc không nói gì~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Mấy thiên sư có gặp qua 'người thủ thôn' chưa?
Mị: thủ thôn thì chưa, nhưng mà cừu đen thì có nhé mẹ ghẻ ~ Qua nhậu sung quá không có up truyện, nay nếu edit đc 2 chương thì bờ nút thêm 2c :))~