[BH][HĐLD][EDIT][Hoàn]Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc Tiếu.

Chương: 138~139.



Chương 138: Tư Vị trong đó.


Tinh khí bị ngũ quỷ móc sạch, Khúc Đình Đình bị một bạt tay đánh đến té xuống đất, cô bụm mặt không nói một lời, nước mắt lã chã rơi.

"NGHIỆP CHƯỚNG! MÀY LÀ CÁI THỨ NGHIỆP CHƯỚNG, CÓ PHẢI MÀY BỊ MỠ HEO CHE TÂM RỒI KHÔNG HẢ?! SAO LẠI ĐI NUÔI CÁI THỨ ĐÓ HẢ, MÃN MÃN LÀ DO MÀY HẠI ĐÚNG KHÔNG, NÓI MAU!"

Bà Vương kích động lại muốn xông lên đánh Khúc Đình Đình, Tang Đồng bước nhanh về phía trước ngăn cản bà Vương, Tang Du và Khúc Đạt Đạt một trước một sau vọt lên, đỡ lấy bà Vương.

Toàn thân bà Vương run rẩy, giọng nói bà Vương oán độc chửi: "Tạo nghiệp mà, cái thứ nghiệp chướng mày, tao đã sớm hoài nghi mày có vấn đề rồi, trước đó Lưu đại sư nói mày có vấn đề, trên người mày có thứ không sạch sẽ, mày lại nói người ta lừa gạt đuổi người ta đi, bây giờ Tang đại sư cũng nói như vậy, mày còn muốn lấy cớ gì hả!"

Khúc Đình Đình khóc không ra tiếng, co quắp người ngồi dưới đất, trên mặt hằn rõ năm dấu tay, sưng đỏ 

Giống như một bông hoa hồng tàn lụi, làm người ta đau lòng.

"Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy, chị con đâu còn nhỏ, ở trước mặt người ngoài sao mẹ lại đánh chị, xảy ra chuyện gì?"

"Con trai, con đừng cản mẹ, lúc nãy con không nghe thấy thôi, nếu nghe con nhất định sẽ bóp chết nó!"

"Mẹ, mẹ nói nhăng cuội gì vậy, kia là chị ruột của con, là con gái mẹ đó!"

"Dì Vương, dì đừng kích động quá, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp được không?"

Đầu gối bà Vương mềm nhũn muốn quỳ xuống trước mặt Tang Đồng lại bị Khúc Đạt Đạt ôm lấy: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

"Tang đại sư, tôi cầu xin ngài, ngài đã nói Mãn Mãn nhà tôi là số đại phú đại quý mà? Làm sao lại không có linh hồn chứ? Mẹ của nó đã chạy mất rồi, nếu Mãn Mãn chữa không khỏi thì sau này nó phải làm đây!"

"Mẹ? Mẹ nói cái gì?!"

Bà Vương cho người hầu đi nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Mục Dung và một nhà ba người của bà Vương, Khúc Đình Đình ngồi một góc ôm cánh tay, tóc dài che mặt của cô, bầu không khí trong phòng khách ngưng trọng.

"Rầm" một tiếng, bà Vương đập liên tiếp ba cái lên mặt bàn, tách trà trên bàn phát ra tiếng giòn tan, nước đổ ra ngoài: "Nói! Tại sao mày lại tiếp xúc với mấy thứ đó? Tại sao mày muốn trêu chọc mấy thứ đó hả?"

Khúc Đình Đình co rút thân thể, lại cố chấp không nói một lời, bà Vương đứng dậy định nhào tới thì bị Khúc Đạt Đạt kéo lại.

Hắn ngồi xổm trước mặt chị gái, ngửa đầu hỏi: "Chị, xảy ra chuyện gì? Chị nói đi, em tin chị mà."

Nghe em trai an ủi và tin tưởng Khúc Đình Đình thương tâm khóc thành tiếng, Khúc Đạt Đạt đau lòng ôm Khúc Đình Đình vào ngực: "Chị, chị đừng khóc, em tin chị sẽ không đối xử với Mãn Mãn như vậy, coi như chị có làm vậy em cũng không trách chị, nhiều năm qua chị vì cái nhà này đã nỗ lực nhiều lắm rồi, nếu Mãn Mãn cả đời như vậy, em cũng sẽ nuôi nó cả đời."

"Khúc tiểu thư, trước tiên tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi, chúng tôi không phải muốn xen vào chuyện của cô, nhưng tôi đã nhận tiền của dì Vương thì phải tận sức giúp đỡ. Nếu không xử lý ngũ quỷ kia cứ mặc bọn nó quấn lấy cô, chỉ sợ thời gian của cô sẽ không còn nhiều nữa."

Tuy bà Vương tức giận nhưng nghe Tang Đồng nói vậy cũng gấp gáp: "Mau nói! Mày muốn chết hả!"

Khúc Đình Đình vẫn im lặng, muốn kháng cự tới cùng.

Người trong cuộc không phối hợp, Tang Đồng vốn định rời đi, nhưng nhìn thấy hốc mắt Khúc Đạt Đạt đỏ hồng, vừa ôm vừa khuyên nhủ chị hắn: "Chị, chị cứ nói đi, vừa rồi vị đại sư này xem em rất chuẩn, nếu chị có điều gì bất trắc, lương tâm đời này của em sẽ mãi mãi không yên, em xin chị mà."

Bà Vương cũng khóc theo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa mắng vừa van cầu Tang Đồng cứu người.

Ngay cả người kiệm lời như Mục Dung cũng lên tiếng khuyên: "tôi thấy nhà này cũng không phải loại trọng nam khinh nữ gì, Khúc Đình Đình có lẽ có điều khó nói, cô có thể giúp thì ráng giúp."

"Tôi cũng có thể gọi năm con quỷ đó đến, nhưng chỉ là giúp tôi làm việc thôi, năm con đấy chuyên bịa đặt lung tung, nếu thù lao không phong phú có khi còn gạt luôn cả tôi! Khúc Đình Đình cung phụng bọn nó thì càng không có khả năng bọn nó nói sự thật đâu."

Khúc Đình Đình nhìn đồng hồ, lau lau nước mắt, hít mũi mấy lần: "Đạt Đạt, đến phòng chị lấy balo xuống đây, chị phải đi về."

Tang Đồng nhìn thấu tâm tư của Khúc Đình Đình: "Khúc tiểu thư yên tâm ở lại đây đi, có Mục Dung năm con quỷ đó không dám tới giày vò cô."

Bà Vương lôi kéo tay Tang Đồng: "Tang đại sư,quỷ đường là sao, có thể hoá giải không?"

"Xử lý thì nhất định phải xử lý rồi, nhưng nhất định phải biết được nội dung của khế ước giữa con gái của dì và ngũ quỷ, còn phải biết vị trí cụ thể của quỷ đường, Đông Bắc các người không phải có nhà Tiên bảo vệ sao? Tục xưng "Tiên đường" kia thật ra là do động vật tu luyện thành tinh mượn cơ thể người miệt mài tích công đức, quỷ đường và Tiên đường cũng không khác nhau lắm, nhưng tà môn hơn nếu so với Tiên đường, đại khái thì chia nó ra làm hai loại, một là quỷ đường trong nhà, một là quỷ đường bên ngoài, tên sao ý vậy luôn: cái đầu tiên là tổ tiên trong nhà làm quỷ tu, cùng hậu nhân hai bên đều có lợi. Loại này đỡ hơn chút, dù sao cũng là trưởng bối trong nhà sẽ tự có chừng mực, quỷ đường bên ngoài thì lộn xộn hơn chỉ cần khí tràng tương hợp bát tự tương xứng , thì tất cả quỷ ma đều có thể đến quỷ đường tiếp nhận cung phụng, song phương trao đổi lợi ích, đạt được càng nhiều thì mất càng nhiều."

Bà Vương vô lực dựa vào ghế sofa, tuyệt vọng nhắm mắt: "Nghiệp chướng mà!"

Tang Du đưa mắt nhìn Mục Dung, hai người đến gần cửa sổ, Tang Du nhỏ giọng nói: "Em muốn để Yên Yên hỗ trợ, chị thấy được không?"

"Em kêu Yên Yên chuẩn bị trước đi, để chị tìm hiểu rõ tình hình hơn nữa rồi quyết định, dù sao người trong cuộc cũng kháng cự như vậy rồi, nếu chúng sử dụng thủ đoạn để nhìn trộm quá khứ thì có chút không đúng."

"Ừm."

Mục Dung đi tới Tang Đồng, hỏi: "Cô có chắc chắn xử lý được quỷ đường không?"

"Vạn vật trên đời tồn tại đều có cái lý của nó, năm con yêu quái đó từng là người nhưng gặp được cơ duyên, hoà cùng một thể với chi khí ô trọc của thế gian, chỉ cần nhân loại còn ác niệm, thiên địa không thể đạt tới cảnh giới càn khôn thì coi như có giết năm đứa nó thì đó cũng chỉ là chuyện tạm thời thôi, bọn nó sẽ ẩn nấp ở nơi hẻo lánh tiếp tục hấp thụ trọc khí chờ đợi tái sinh."

"Chu kỳ tái sinh tầm bao lâu?"

"Cái này không nói được, ngũ quỷ là sản phẩm của ác niệm, căm hận, tham lam, ghen ghét, cừu hận, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đều là chất dinh dưỡng cho bọn nó."

Tang Đồng không nói thêm gì, tất cả mọi người cùng im lặng.

Mục Dung thì lâm vào suy nghĩ: Thời thế thay đổi, lòng người đã không còn như xưa, bánh răng máy móc hoả tốc xoay tròn mang theo tiến bộ khoa học kỹ thuật nhưng cũng đồng thời làm cho lòng người ngày càng tàn bạo, dục vọng bành trướng vô hạn nhưng thước đo đạo đức lại chỉ chậm rãi nện bước theo sau, trong tình hình này có lẽ không tới mấy ngày ngũ quỷ sẽ lại hồi sinh, gia đình Khúc Đình Đình có lẽ sẽ lại gặp đại hoạ.

Nếu như không giúp đỡ, chắc hẳn không bao lâu nữa hoặc là cô hoặc là Hách Giải Phóng câu đi hồn phách gia đình này.

Mục Dung ngồi cạnh Khúc Đình Đình, nghiêm túc nói: "Cô cũng nghe rồi, tôi thấy biện pháp tốt nhất bây giờ là cô nói cho chúng tôi biết cô và ngũ quỷ thoả thuận điều gì, ngoại trừ quỷ đường của bọn chúng còn có quỷ gì khác không, tôi nghĩ cô hẳn là cũng cảm nhận được, tuổi thọ của cô không còn nhiều."

....

"Tuy tôi không biết tại sao cô lại dây vào bọn nó, nhưng nếu lỡ như cô có chuyện gì, người đau khổ nhất chỉ có người nhà cô."

Khúc Đình Đình cười khổ một tiếng: "Tất cả những gì tôi làm đều là vì cái nhà này, người tôi tin yêu nhất lại không tin tôi, tôi không có lấy đi hồn phách của Mãn Mãn."

"Tôi có cách chứng minh cô trong sạch, cô có đồng ý phối hợp không?"

Đôi mắt Khúc Đình Đình loé sáng, sau đó lại ảm đạm rũ xuống: "Vô ích thôi, kể cả các cô có giúp tôi nói thì mẹ cũng chỉ giả vờ tin cho qua."

"Mắt thấy mới là thật, cô chịu phối hợp, tôi tự có cách cho bọn họ nhìn thấy chuyện đứa nhỏ không liên quan đến cô."

"Phải làm sao?"

Mục Dung quay đầu kêu "Tang Du."

"Tang Đồng, có thể cho mượn ngưu nhãn không?"

Tang Đồng lấy thuốc nhỏ mắt ra đưa cho bà Vương: "Dì Vương, đây là ngưu nhãn đã qua xử lý đặc biệt, có thể tạm thời mở âm dương nhãn, chúng ta cùng nhìn chân tướng sự việc đi."

Bà Vương cầm thuốc nhỏ mắt, run rẩy nhỏ một giọt, Mục Dung xuất hiện trong tầm mắt của bà, doạ bà quát to một tiếng, vỗ vỗ ngực. Khúc Đạt Đạt cũng làm theo rồi đưa thuốc nhỏ mắt cho Khúc Đình Đình, Tang Đồng cầm lại thuốc nhỏ mắt nói: "Không cần, Khúc tiểu thư có thể nhìn thấy."

La Như Yên chiếm dụng thân thể Tang Du, đọc xong ký ức của Khúc Đình Đình thì hoá thành một đốm sáng bay ra từ mi tâm của Tang Du, ở giữa phòng khách biến về bản thể.

Tang Du giải thích: "Vị này là Yên Yên bạn của tôi, bản thể của cô ấy là cổ hoạ ngàn năm, hiện tại mấy vị sẽ nhìn thấy là quá khứ của Khúc tiểu thư, Yên Yên, cậu đem những chuyện có quan hệ với quỷ đường phát ra từ đầu đến cuối đi."

"Được."

...

Mười hai năm trước, chồng của bà Vương, Khúc Chấn Thủy bị đối tác lừa hết vốn liếng làm công tỷ gần như phá sản, vì muốn gầy dựng lại sự nghiệp mà Khúc Chấn Thủy bôn ba các loại xã giao, thường xuyên uống đến say mềm, rất nhiều lần uống đến bất tỉnh nhân sự cần người nhà đến đón về.

Vào một đêm đông, Khúc Chấn Thủy uống đến say quắc ngã vào trong đống tuyết bên đường, sáng sớm hôm sau được nhân viên vệ sinh môi trường phát hiện, đã chết cóng 

Khi đó hai đứa con Khúc gia, một đứa hai mươi ba một đứa mười tám tuổi. Tất cả tài sản trong nhà đều bị ngân hàng niêm phong, tài chính bị đóng băng, các chủ nợ thay nhau kéo đến nhà đòi nợ, bà Vương cả ngày rửa.mặt bằng nước mắt, Khúc gia lúc đó nhà chỉ còn lại bốn bức tường ngay cả cơm ăn cũng trở thành vấn đề.

Một đêm khuya, Khúc Đạt Đạt tìm đến Khúc Đình Đình, trong căn phòng mờ tối không dám đốt đèn dầu, hai chị em ở trong bóng tối nặng nề tâm sự cùng nhau: "Chị, em không học đại học đâu, mấy ngày nữa em sẽ đi làm, tiền học phí của chị cứ để em lo."

"Không phải mẹ đến chỗ mợ vay tiền rồi sao?"

"Chị đừng ngốc nữa, hai năm nay người thân thích đều sợ bọn mình, mấy ngày trước em nhìn thấy dì hai, dì ấy giả  bộ như không nhìn thấy em, em không muốn để cho mẹ lại chịu thiệt thòi nữa, nên chuẩn bị đi làm công ở phương Nam."

"Đạt Đạt em nghe chị nói, em đậu Đại học trọng điểm, còn chị chỉ là một cái đại học bình thường, em đi học đi, Đại học đối với chị cũng không có nhiều ý nghĩa."

"Chị, một năm rưỡi nữa là chị tốt nghiệp rồi, bây giờ bỏ dỡ rất đáng tiếc, mấy ngày nữa em sẽ đi, vừa lúc trước khi đầu năm học có thể kiếm tiền cho chị đống tiền học và phí sinh hoạt."

Hai chị em thương thảo mấy tiếng đồng hồ nhưng không ai nhường ai, đành phải tự mình nghỉ ngơi 

Khúc Đình Đình không đợi đến lúc em trai đi làm công đã tự mình đi làm nhân viên phục vụ trong một tháng được nghỉ, thoả thuận ban đầu là một tháng tám trăm đồng, những ông chủ lấy các loại lý do để trừ tiền, cuối cùng chỉ đưa cho Khúc Đình Đình bốn trăm năm mươi đồng.

Khúc Đình Đình nắm vuốt tiền đứng ở bên đường, nhìn dòng xe và đám người tấp nập, mờ mịt bất lực.

....

:(~ thương lắm
~~~~~

Chương 139: Hai mặt cuộc sống.

Mười ngày sau là đến thời gian báo danh của Khúc Đạt Đạt, tiền công hai chị em cộng lại còn chưa được một nửa tiền học phí.

Khúc Đình Đình mất ngủ, ba ngày trước khi đến kỳ hạn báo danh của Khúc Đạt Đạt cô tìm cớ đi ra ngoài, gom hết dũng khí đi vào một hộp đêm xa hoa trụy lạc.

Trước đó cô vô tình tìm thấy một quảng cáo thuê nữ nhân viên lương cao, nên lòng tràn đầy vui vẻ tìm đến, đến nơi thì phát hiện là làm việc buôn hoa bán phấn thì chạy trối chết.

Không đến mấy tháng sau, cô lại tìm về chỗ này.

Đứng trước cửa ra vào của hộp đêm, Khúc Đình Đình cảm thấy cô đã chết...

Cô thay bộ đồ khoe da thịt, mặt trang điểm cực kỳ đậm, chỉ muốn che giấu đi gương mặt thật sự của mình.

Ma cô dẫn cô đến một căn phòng nhỏ, bên trong đã người đàn ông mặc âu phục ngồi đợi sẵn, hắn dùng giọng nước ngoài hỏi cô: "Là xử nữ?"

Người khách đầu tiên của Khúc Đình Đình là người Nhật, cô bị người đó dùng tất cả các loại biến thái hành hạ suốt đêm, đối phương rất hào phóng cho cô năm ngàn đồng.

Ở mười năm trước, năm ngàn đồng có thể mua được rất nhiều thứ.

Người đàn ông thô bạo đứng sau lưng Khúc Đình Đình liên tục quất roi, giữa từng tiếng kêu đau hắn kích động nói: "Tao lấy được đồ tốt nhưng lại không xài được ở Phù Tang, hôm nay chơi rất vui nên cho mày."

Vì vậy, Khúc Đình Đình nhận được năm ngàn đồng, còn lấy được một quyển cổ tịch úa vàng cũ nát.

Trên cổ tịch ghi chép cách thức giao dịch với ma quỷ, trong đó có ghi chép một loại Khúc Đình Đình rất để ý: Ngũ quỷ vận tài thuật.

Khúc Đình Đình cầm tiền trên tay, hỏi mượn thêm của bạn tốt thêm một ít, mấy ngày sau liền đi giải quyết nợ nần, hai chị em cô trải qua một trận tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Khúc Đạt Đạt bị bà Vương lôi đến trường đại học báo danh.

Khúc Đình Đình một mình trở về trường làm thủ tục nghỉ học, sau đó cất kỹ quyển cổ tịch và hai trăm ba mươi ngàn đi đến thành phố phía Nam nào đó, tiếp tục làm nghề buôn hoa bán phấn.

Vì chèo chống cái nhà nhỏ tan hoang, ban ngày cô học tập bí thuật, ban đêm lại vào ra chốn phong trần.

Khúc Đình Đình tuổi trẻ xinh đẹp lại có khí chất, lại chỉ có một mình nên rất nhanh đã kiếm được một khoản tiền.

Nhưng đó không phải là cuộc sống cô muốn, trong đêm khuôn mặt tươi cười đón khách, về nhà lại điên cuồng tẩy sạch thân thể, có đôi lần súyt nữa lột luôn cả da.

Hơn một năm như vậy, Khúc Đình Đình cuối cùng cũng chuẩn bị xong, thi triển bí thuật.

Ngũ quỷ hiện thân, Khúc Đình Đình vừa mừng vừa sợ, thân thể run rẩy cầu xin Ngũ quỷ giúp mình.

Năm đống sáng tụ lại một chỗ ríu rít nói quỷ ngữ, một lát sau đốm sáng đỏ đi ra, nói với Khúc Đình Đình: "Muốn bọn ta giúp ngươi không khó, chỉ cần ngươi lập một cái quỷ đường cung phụng năm người bọn ta."

Khúc Đình Đình dựa theo chỉ thị của ngũ quỷ lập quỷ đường, lấy máu của mình ký kết khế ước, ngũ quỷ vui mừng cùng nhau nhảy một điệu kì quái, tay bọn chúng nắm lấy nhau tốc độ vũ điệu càng lúc càng nhanh, hoá thành một cái vòi rồng năm màu.

Sau khi dừng lại, ngũ quỷ cùng nhau chỉ về một hướng, phía trên bàn thờ xuất hiện kim nguyên bảo lóng lánh, bọn nó lấy kim nguyên bảo đổ vào người Khúc Đình Đình Đình, 'xoạt' một tiếng kim nguyên bảo biến mất không thấy dấu vết.

"Đây là quà đáp lễ của huynh đệ bọn ta, nhớ kỹ lời hứa của ngươi, nếu vi phạm phải hoàn trả lại gấp trăm lần." Nói xong liền biến mất.

Trái tim Khúc Đình Đình đập loạn cầm tiền đi mua xổ số, sau khi mở thưởng khấu trừ các thứ thuế thì lãnh được những năm mươi vạn.

Hình ảnh thay đổi, Khúc Đình Đình quay lại thành phố Sơn Dương.

Mời đầu ngũ quỷ hết lòng hỗ trợ, giúp đỡ Khúc Đình Đình trả hết nợ nần, mua nhà mua xe cho mẹ và em trai, cũng mua cho bản thân một căn nhà riêng.

Đột nhiên có một ngày ngũ quỷ muốn Khúc Đình Đình đem đồ tới đổi, lại kiên quyết không cho cô từ chối đề nghị đổi đồ này.

Cô luôn dùng máu tươi của mình nuôi nấng ngũ quỷ, mấy năm trôi qua khí tức của hai bên đã tương liên, hơn nữa bản thân cô lại ở thế bị động, ngũ quỷ có thể điều khiển thị giác và giác quan của cô, dùng nó đến tra tấn cô.

Từ đó về sau mỗi một phần tiền đều là dùng tuổi thọ của Khúc Đình Đình đổi lấy.

Mấy năm gần đây Khúc Đình Đình coi như đã có gia sản, nên từ từ thoát khỏi ngũ quỷ, không còn cầu ước điều gì.

Nhưng năm con quỷ ấy cưỡng ép giao dịch, lấy tiền đổ vào Khúc Đình Đình bòn rút tuổi thọ của cô.

Quỷ có thể nhìn trộm lòng người, bọn nó biết Khúc Đình Đình chán ghét đàn ông, lại vô cùng thèm khát có con, cũng biết được hứa hẹn của hai chị em nên liền đổi giới tính của Khúc Chiêu Đệ, sau đó bắt Khúc Đình Đình dùng nhân duyên đời này của cô đổi với bọn nó.

Cũng vì vậy mà Khúc Đình Đình và ngũ quỷ gây nhau một trận, cô chỉ trích bọn nó chưa được sự cho phép mà động vào người nhà của cô, chưa qua mấy hôm thì Khúc Đạt Đạt bị té núi.

Cùng ngày tại bệnh viện Khúc Đình Đình vô tình gặp lại 'chị em cùng ngành', đối phương hung hăng ép Khúc Đình Đình đưa tiền cho mình, nếu không sẽ đem chuyện cũ rêu rao ra ngoài.

Khúc Đình Đình biết đây là ngũ quỷ cảnh cáo cô.

Vì người nhà, cô khuất phục.

Ngũ quỷ muốn khống chế thân thể của Khúc Đình Đình, mỗi tối mười lăm hàng tháng, Khúc Đình Đình phải giao thân thể của mình cho ngũ quỷ, để bọn nó được trải qua khoái lạc da thịt.

Cổ hoạ ngàn năm từ từ khép lại, La Như Yên hoá thành đốm sáng bay vào mi tâm Tang Du.

Khúc Đình Đình co quắp ngồi một góc trên ghế hai tay ôm đầu gối, đầu chôn thật sâu trong khủyu tay 

Khúc Đạt Đạt nắm chặt song quyền, cơ hàm cắn chặt, nước mắt phủ quanh hốc mắt đỏ bừng...

Bà Vương khóc không ra tiếng, lấy tay che mặt, không có cách nào để đối mặt với con gái của mình.

Tang Đồng mở valy lấy bùa đưa cho bà Vương: "Thời gian không còn sớm, bọn tôi đi trước. Lá bùa này để Khúc tiểu thư mang theo bên người, mấy ngày này tạm thời đừng đi đâu, ngày mai bọn tôi lại đến."

Trên đường về nhà, ba người cùng nhau thổn thức: Khúc Đình Đình đi đến bước này, vừa đáng ca ngợi cùng vừa đáng tiếc.

Tang Du cảm khái nói: "Mặc dù cách cô ấy làm không tốt nhưng em vẫn thật bội phục. Mười năm trước xã hội không phát đạt như bây giờ, ngoại trừ bán sức lao động trong thời gian ngắn rất khó kiếm được nhiều tiền, huống hồ lúc đó cô ấy mới hai mươi ba tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học thì có thể làm gì đây?"

"Cô ta vì gia đình buôn hoa bán phấn chị không nói tới, nhưng cô ta không nên cùng ma quỷ thoả hiệp, trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí, chị vẫn nói câu cũ: Thân thể và sức khỏe mới là thứ quan trọng, dùng hai thứ này đổi lấy tiền thì đúng là ngu xuẩn."

"Cô ấy còn có cách khác sao? Nhà cô ấy cùng đường mạt lộ rồi mà!"

Tang Đồng xem thường nói: "Nói cho cùng là do tham lam và ích kỷ thôi, thực chất Khúc Đạt Đạt ích kỷ bên trong, chị không tin người mười tám tuổi như hắn không nghĩ ra chị gái xinh đẹp của hắn có thể đi làm cái gì. Hắn là đang giả ngu thôi, yên tâm thoải mái hưởng thụ phúc lợi chị gái hắn chu cấp, còn có mẹ của họ, trong trí nhớ của Khúc Đình Đình, sau khi Khúc Chấn Thủy qua đời cho đến tận bây giờ mẹ cô ta cũng không có ra ngoài làm việc, chỉ biết ra ngoài mượn tiền, đắp đông vá tây. Một đôi mẹ con ích kỷ tạo ra cục diện hôm nay, Khúc Đạt Đạt chỉ cần đi khiêng gạch ở công trường một kỳ nghỉ cũng có thể đóng đủ học phí của hắn, lên đến Đại học tự lập một chút, xin học bổng vừa học vừa làm thì vẫn có thể sống đấy thôi, nhưng hắn lại không có ý định đó!  Còn có, lúc đó Khúc Đình Đình nắm trong tay mười mấy vạn tiền để dành, dư sức cho cô ta quay về Đông Bắc mở một cửa tiệm buôn bán nhỏ, cho chủ nợ nhìn thấy thái độ sẽ trả nợ thì chị tin chủ nợ của bọn họ cũng không cần làm khó dễ gì. Tham lam! Muốn một bước lên trời, muốn sống cuộc đời phú quý nên mới đi trêu chọc cái đám quỷ ma đó."

Tang Du nhếch miệng: "Vậy sao chị còn giúp người ta?"

"Haiz, chị là đang biểu lộ cảm xúc thôi, chuyện này chị thấy không ít rồi, có một số người vì tiền cái gì cũng làm được."

Đêm hôm đó Mục Dung không có đi câu hồn, Tang Đồng nhờ cô hỗ trợ.

Ba người cùng nhau ở phòng 402, Tang Đồng trải một tấm vải vẽ phù văn màu vàng  dài hai mét xuống đất, niệm chú ngữ đúng ba lần, âm phong thổi vào, năm cái đốm sáng xuất hiện trên tấm vải vàng.

Ngũ quỷ hiện ra chân thân đi đến trước mặt Mục Dung, năm hình người nhỏ chừng bàn tay khúm núm đối mặt với Mục Dung liên tục thở dài: "Xin chào..đại nhân."

Mục Dung khoanh tay dựa lưng vào tường, tiện tay vung ra sáu lá bùa dán vào sáu mặt tường, ngũ quỷ bị hù đến run lẩy bẩy, thấp thỏm lo lắng co rút lại, muốn trốn cũng không dám trốn: "Ngài thứ tội cho, hôm nay mười lăm nên huynh đệ bọn ta ham chơi một chút, không biết ngài gọi tới nên có chút chậm trễ, xin ngài tha tội!"

Người triệu hồi ngũ quỷ là Tang Đồng, tay cầm kiếm Ngũ Đế lại bị bán bơ.

Cô bất ngờ nhất chính là ngũ quỷ ngày thường hay bịa đặt lung tung vô pháp vô thiên lại sợ hãi Mục Dung, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa có biên chế và không biên chế??

Tang Đồng đi đến bên cạnh Mục Dung, nhỏ giọng nói: "Cô thương lượng với bọn nó đi."

"Tôi?"

"Thử một chút."

Ánh mắt A Miêu sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn Mục Dung: "Mục Dung đại nhân thiệt là soái mà~~~"

Ngũ quỷ nhờ vào hút chi khí ô uế mà bất diệt bất tử, cùng là quỷ hồn cho nên A Miêu có thể cảm nhận được Quỷ Khí bọn nó toát ra, thế nhưng ở trước mặt Mục Dung lại như chuột thấy mèo.

Làm quỷ khế của Mục Dung, A Miêu cảm thấy vô cùng vinh yên.

Mục Dung cao cư lâm hạnh nhìn ngũ quỷ, nhàn nhạt nói: "các ngươi quen biết Khúc Đình Đình?"

Hình người nhỏ xíu màu đỏ bước lên một bước: "Khởi bẩm đại nhân, nàng là khế ước của bọn ta."

"Khúc Đình Đình ký khế ước với các ngươi là do bất đắc dĩ, hiện tại thời gian của nàng không còn nhiều, các ngươi có thể tha cho nàng không?"

Ngũ quỷ bu lại một cục, líu ríu nói quỷ ngữ không ai hiểu.

Nhân có nhân ngôn quỷ có quỷ ngữ, tuy Mục Dung là âm sai nhưng cũng không hiểu được bọn nó nói cái gì.

Tang Du nhỏ giọng hỏi A Miêu, A Miêu trưng ra bản mặt mờ mịt: "Tớ không có quỷ tâm, nghe hổng hiểu."

Ngũ quỷ thương thảo nửa ngày,  đốm sáng đỏ vẫn làm người đại diện, nó ôm quyền cung kính nói: "Nếu đại nhân ra mặt thì chúng ta không dám không nghe theo, chỉ là .."

~~~~

Mị: các người thấy sao? khúc Đình Đình đáng thương hay đáng trách? Haiz haiz~ cá nhân mị thấy chị Đại nói không sai, chỉ là ...cay như đời vậy~

Gộp chương nên 2 ngày up 1 lần nhé. Mắc công phân ra 2 phần thì mệt mọi người hehe~

Chương trước Chương tiếp
Loading...