[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 83
Những ngày làm việc tiếp theo có thể được miêu tả bằng hai từ "điên cuồng", ngay cả Mã tiểu thư cũng phải ở lại tăng ca. Nhưng nàng chẳng có tinh thần làm việc gì cho cam, tất cả là do ta nói với nàng rằng sau khi xong việc này có thể nghỉ phép năm, ta sẽ dẫn nàng đi ăn món ngon. Thế là nàng có động lực làm việc ngay.Ta cảm thấy sau này chắc không cần mua xe nữa, chỉ cần nàng cõng ta, sau đó ta cầm đồ ăn ngon huơ huơ trước mặt nàng là có thể biến nàng thành xe ngựa rồi! Thật không biết yêu một người tham ăn như vậy là phúc hay họa nữa!Thế là sau khi làm việc quần quật hết tuần, mãi mới đến ngày nghỉ cuối tuần, lúc mà người ta có thể ngủ nướng đã đời thì cái điện thoại chết tiệt của Mã tiểu thư lại vang lên. Ta nhìn đồng hồ, mẹ nó chứ mới 9 giờ! Thằng cha nào rảnh rỗi không có việc gì làm mà gọi giờ này, phá giấc mộng đẹp của người ta vào ngày cuối tuần hả!"Ai đấy!?" Ta bực bội quát.Lý do ta nghe máy của Mã tiểu thư là vì con heo kia vẫn chưa tỉnh dậy! Ta ngủ không sâu giấc, chỉ cần có tiếng động là tỉnh."Hoàng Khanh? Là tôi đây, Hoàng Chí Quốc. Cuộc thi của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, hai người đã ra khỏi nhà chưa?" Hoàng Chí Quốc có vẻ sốt ruột nói.Đến lúc này ta đã hiểu tại sao kiếp trước Vân Mộng Thu lại bỏ nhà ra đi rồi. Là ta thì ta cũng sẽ chạy xa hắn thôi, phiền phức quá thể, sao mỗi lần xuất hiện đều không đúng lúc như vậy chứ.Nhưng ta là người giữ chữ tín, cứ thế cho hắn leo cây cũng không hay lắm, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đáp lại, "À, sắp ra khỏi nhà rồi, anh cứ đi thi trước đi, chúng tôi đến rồi tự mua vé vào là được." May mà Hoàng Chí Quốc không lề mề thêm, nói vài câu rồi cúp máy luôn.Ta đã tỉnh rồi thì rất khó ngủ lại được, hơn nữa bên ngoài ánh nắng chói chang, đã chiếu đến mông rồi còn đâu mà ngủ nữa! Bực vãi!Ta phải dỗ dành mãi mới lôi được Mã tiểu thư ra khỏi giường, đẩy nàng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn bộ mặt khó đăm đăm của nàng, ta an ủi, "Ở đằng kia có quán bạch tuộc viên rất ngon, lát nữa tôi mời chị ăn nha~""Thật không, nếu không ngon coi chừng tôi đánh em." Mã tiểu thư vung nắm đấm hù dọa ta.Hừ, ta cũng bị doạ từ nhỏ tới lớn mà, ta mới không tin nàng thật sự dám động thủ với ta.Mặc dù lúc đến sân thể dục thì cuộc thi đã sớm bắt đầu, nhưng ta vẫn phải giữ lời hứa đi mua bạch tuột viên cho Mã tiểu thư. Xếp hàng rất lâu mới mua được một hộp, đến lúc đưa cho Mã tiểu thư thì ta đã không ngừng lau mồ hôi.Mã tiểu thư đứng dưới bóng cây khoanh tay trước ngực, hết sức bất mãn vì ta lâu như vậy mới trở lại, kéo khóe miệng vẻ mặt không vui."Được rồi được rồi, đừng giận dỗi nữa, người xếp hàng đông chứng tỏ rất ngon mà. Nào, nếm thử một viên đi." Ta gắp một viên đưa đến bên miệng nàng.Thấy đồ ăn ngon, thái độ của Mã tiểu thư lúc này mới mềm xuống, dùng ngón tay gẩy lọn tóc bên má ra sau tai, há miệng vừa định ăn, kết quả tay ta run lên...Rớt...Sắc mặt của Mã tiểu thư trong nháy mắt trở nên âm trầm, đại khái lãng phí đồ ăn trước mặt nàng cũng giống như muốn lấy mạng nàng vậy."A, rớt xuống đất trong vòng ba giây nhặt lên vẫn có thể ăn mà." Ta vội vàng nói."Đã sớm vượt quá ba giây rồi có được không." Mã tiểu thư chính là người có tính cách siêu nghiêm túc."Chị bình thường không phải phản ứng rất nhanh sao, vừa rồi cái tình huống đó đáng lẽ phải một chân cuốn lên, sau đó dùng ngực dừng bóng, há miệng đón lấy ăn luôn chứ." Vừa nói vừa cảm thấy cái hình ảnh đó siêu buồn cười, bản thân trước tiên che miệng cười."Em suy diễn đủ chưa hả?!" Mã tiểu thư đoạt lấy cái hộp trong tay ta, tự mình ăn.
"Ê, chị cũng phải để lại cho tôi một viên chứ!" Ta kéo áo của Mã tiểu thư, nàng liền giơ cái hộp qua đỉnh đầu. Đậu má, lại dùng chiêu này?!"Viên của em ở đằng kia." Mã tiểu thư dùng đũa chỉ xuống đất."Đủ rồi đó!" Hai chúng ta kéo kéo đẩy đẩy ầm ĩ đi đến cửa bán vé, vừa lấy tiền ra muốn mua vé thì bị thông báo là cuộc thi đã kết thúc rồi, không cần mua vé nữa.
"Rất tốt, có thể về nhà ngủ tiếp rồi." Mã tiểu thư xoay người muốn đi."Như vậy không tốt lắm đâu, người ta sẽ cho rằng chúng ta chưa đến thì sao?" Nếu hắn không phải là cha ruột kiếp trước của ta thì ta mới không suy xét nhiều như vậy đâu."Hoàng Khanh!~" Ta đang nói chuyện với Mã tiểu thư, phía sau truyền đến âm thanh của Hoàng Chí Quốc. Vcl, không phải cuộc thi vừa mới kết thúc sao, đám người tan cuộc vừa mới từ cửa ra tràn ra, "Sao anh ra sớm vậy? Chẳng lẽ anh không tham gia thi đấu?"Hoàng Chí Quốc gãi đầu, như vậy thoạt trông sự ngốc nghếch của ta tuyệt đối hoàn toàn di truyền từ hắn, "Các cô không đến xem thi đấu nên lúc đầu lên sân biểu hiện không được tốt lắm... Luôn ngồi ghế dự bị...""A, đáng thương vậy sao... Xin lỗi nha, trên đường kẹt xe." Ta thuận miệng bịa chuyện."Không sao, có muốn cùng nhau chơi bóng một lát không, rồi buổi chiều tôi mời các cô ăn cơm.""Không được, buổi chiều còn có việc khác.""Vậy... Hoàng Khanh, tôi có thể nói riêng với cô vài câu được không?"Hoàng Chí Quốc nói chuyện có chút ấp úng, nghe mà ta đều sốt ruột, có chút mất kiên nhẫn nói, "Không sao, có gì thì anh cứ nói thẳng đi, Mã tiểu thư không phải người ngoài."Hoàng Chí Quốc ngẩng mắt nhìn Mã tiểu thư, sau đó hít một hơi thật lớn nói, "Hoàng Khanh, tôi thích cô, có thể làm bạn gái của tôi được không?" Rất nhiều người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn qua, cảnh tượng nhất thời có chút xấu hổ.Thế giới này thay đổi quá đột ngột khiến ta không kịp trở tay, đậu má, ta có phải nghe lầm cái gì không?! Cha ơi, ngươi là khỉ phái tới gây hài sao?!Thật là một tên ngốc, lại dám tỏ tình trước mặt mọi người, còn trước mặt Mã tiểu thư. Tại sao ta lại có một người cha ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc kiếp trước Mã tiểu thư nhìn trúng điểm nào của hắn chứ!!!Bây giờ phải thu dọn thế nào đây, mối quan hệ này thật sự còn rối hơn cả hồ dán!"A... Xin lỗi nha, tôi đã có đối tượng rồi. Hơn nữa chúng tôi hiện tại có việc, đi trước nha..." Ta kéo Mã tiểu thư chạy trốn như bị đuổi bắt về phía trạm xe."Hơ hơ." Mã tiểu thư cười lạnh một tiếng, khiến ta lạnh cả người, "Chẳng lẽ em vẫn luôn không phát hiện ra hắn có ý với em sao?""Hả? Chuyện khi nào vậy? Sao tôi không biết?" Ta vẫn luôn cho rằng hắn thích Mã tiểu thư, sao đột nhiên lại thay đổi mục tiêu rồi!"Lúc ban đầu, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào em." Mã tiểu thư lại tìm một chỗ râm mát, khoanh tay trước ngực với thái độ cao lãnh giảng giải đầu đuôi sự việc cho ta, sau đó khinh bỉ liếc ta một cái, "Tôi cứ tưởng em đã biết rồi chứ.""Tôi nào biết chứ, tôi vẫn luôn cho rằng hắn muốn theo đuổi chị!" Ta tức đến muốn nhảy dựng lên, ông cha rẻ tiền này thật sự quá không đáng tin cậy, ta xuyên không đến cứu Mã tiểu thư khỏi nước sôi lửa bỏng thật sự là một sự trùng hợp vô cùng chính xác, "Không đúng nha, chị mặt than băng sơn cảm xúc chậm chạp đồ ham ăn làm sao mà nhìn ra được hắn thích tôi?!""Chỉ có em ngốc như vậy mới không nhìn ra." Mã tiểu thư vậy mà lại bày ra bộ dáng chuyên gia tình cảm với ta, hơn nữa còn khinh bỉ chỉ số thông minh của ta, "Người thì không cao lên được, chất dinh dưỡng của em lại không chảy lên não, mỗi ngày ăn cơm rốt cuộc đều ăn đi đâu vậy.""Tôi cũng không phải là Tỳ Hưu, ăn xong đương nhiên đều bài tiết ra ngoài rồi! Hấp thu không tốt thì không được sao! Hừ!" Thật đáng ghét, Mã tiểu thư lúc nào cũng làm ta khó chịu, ta cũng không muốn bị cha ruột kiếp trước tỏ tình mà. Chuyện này quả thực quá kinh dị, đã loạn một luân rồi, luân khác thì đừng đến đây trộn lẫn lung tung nữa!"Tuần sau em nói muốn dẫn tôi đi ăn đồ ngon, ở đâu vậy?" Mã tiểu thư theo sát phía sau ta, chỉ nhớ đến ăn thôi.Nghe nàng nói vậy ta mới nhớ ra, tuần trước bận đến mức chân đá sau gáy, quên mất chuyện đi tuần trăng mật. Vé máy bay và khách sạn còn chưa đặt xong, xem ra thời gian gấp rút chỉ đành đi theo tour thôi.“Hừ, chỉ biết ăn thôi. Từ trước đến nay tôi đều mời chị ăn đồ, chị chẳng mời tôi bao giờ.” Vì muốn cho Mã tiểu thư một bất ngờ, ta vẫn lén lút đi báo danh đoàn du lịch nên chuyển đề tài.“Em cầm ví tiền của tôi, có thể gọi là mời tôi ăn cơm sao?” Mã tiểu thư cơ trí rất khó bị lừa gạt, chuyện này cũng bị nàng phát hiện.“Lúc ban đầu rõ ràng chị ăn chực uống ké được không?! Lần đầu tiên đi siêu thị mua đồ cùng chị, thật sự mất mặt chết đi được. Biết rõ tôi không có tiền, chị còn muốn ăn cái này muốn ăn cái kia!” Ta cũng rất giỏi lật lại chuyện cũ đó.“Em có tiền riêng, hơn nữa cuối cùng không phải tôi đã giúp em nhặt được mười đồng mới ăn được sao. Em không cảm ơn tôi thì thôi đi, lại còn oán trách tôi?” Nàng đây là đang khoe khoang nhân phẩm của mình sao.“Chị còn mặt mũi nhắc đến mười đồng dính cứt kia hả?! Tôi mặc kệ, chị không nói mời tôi ăn cơm hoặc tặng tôi chút quà gì hết~” Quá không tâm lý, một chút cũng không có bất ngờ lãng mạn nào. Tuy ta cũng chưa từng tặng nàng cái gì, bởi vì ta nghèo mà, chẳng lẽ có thể lấy tiền của nàng mua đồ tặng nàng sao, cho nên lần du lịch này quả thực khiến ta khuynh gia bại sản.“Vậy cái mà em đang đeo trên tay là gì?” Phản ứng của Mã tiểu thư luôn nhanh nhất.“Ặc...” Vậy mà lại quên mất món đồ quý giá như vậy, thật là có lỗi quá đi, nhưng ta sẽ không thừa nhận đâu, “Đây không phải là cái hôm đó dùng để đổi quà với tôi sao? Cái này cũng tính?”“Đổi quà? Em đang nói đến một khối kem năm hào nửa cân sao?” Mã tiểu thư hiếm khi có dao động cảm xúc, nâng cao giọng nói, chắc là bị sự vô sỉ của ta làm cho hoảng sợ rồi.“Sao chị nhớ dai vậy, mặc kệ, dù sao tôi cũng nghèo, chiếc nhẫn kim cương này đối với chị mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng hộp kem kia đối với tôi thì tương đương với tất cả tiền trong túi đều mua quà cho chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa...” Lời này nói ra ngay cả ta cũng có chút thiếu tự tin, nhưng Mã tiểu thư vậy mà lại thật sự bị ta lừa gạt, nhíu mày cúi đầu suy nghĩ.Khi ta cho rằng nàng sẽ nhìn thấu quỷ kế của ta thì nàng lại kéo ta đi về một hướng khác, “Chúng ta đi đâu vậy?”Mã tiểu thư nắm lấy tay ta, không ngoảnh đầu lại nói, "Đồ ăn ngon.""What the... Tôi đang hỏi chị đi đâu, sao chị chỉ biết ăn..." Ta cảm thấy rất nhiều lúc, giao tiếp với Mã tiểu thư có trở ngại.
"Nói nhiều như vậy làm gì, đi theo tôi là được." Mã tiểu thư đối với sự ồn ào của ta lúc này cảm thấy không hài lòng.Chúng ta không bắt xe nên ta đoán điểm đến chắc là không xa chỗ này, về phần rốt cuộc đi đâu, dùng đầu gối cũng biết chắc chắn là chỗ ăn đồ, bởi vì trong thế giới của nàng chỉ có ăn ăn ăn...Chúng ta từ ngã tư đường phồn hoa rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó lại rẽ trái rẽ phải mấy lần, càng đi càng hẻo lánh. Nếu không phải Mã tiểu thư dẫn ta đi, ta chắc chắn sẽ bị lạc ở đây, đúng là một nơi tốt để giết người vứt xác nhỉ.Cũng không biết đi bao xa, dù sao cổ chân ta cũng đã đau, lúc này mới đến một cửa hàng không mấy nổi bật, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên bảng hiệu viết mấy chữ "Chocolate nồng nàn". Phong cách ấm cúng của cửa hàng rõ ràng không hợp với con hẻm rách nát này, ước chừng cũng chỉ có loại cực phẩm ăn hàng như Mã tiểu thư mới tìm được chỗ này thôi."Cơm còn chưa ăn đã đến đây ăn chocolate, không được tốt lắm?" Tuy ta không ghét ăn đồ ngọt, nhưng cứ cái kiểu ăn uống này sớm muộn gì cũng bị tiểu đường mất thôi?!Hung hãn như Mã tiểu thư, từ trước đến nay đều không giải thích cho ta, dẫn ta vào cửa hàng luôn. Đi vào rồi mới phát hiện, hình như không giống với những gì ta tưởng tượng, cửa hàng này hình như chuyên bán nguyên liệu chocolate thủ công các loại."Marjorie? Sao hôm nay đột nhiên lại tới đây?" Một cô gái trông còn trẻ hơn ta cười nói, xem ra Mã tiểu thư hẳn là thường xuyên lui tới cửa hàng này."Đồ đã làm xong chưa? Tôi muốn lấy trước." Mã tiểu thư đưa tay ra, ý bảo ta đưa ví tiền cho nàng."Ha ha ha, đương nhiên là làm xong rồi, cô cứ yên tâm về tôi đi~" Ngoài dự kiến, cô bé này hình như là chủ cửa hàng, cảm giác thật lợi hại nha. Ta đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải dựa vào vận may cứt chó mới tình cờ được thăng chức...Mã tiểu thư nhận lấy đồ từ chủ cửa hàng, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền đưa qua rất nhiều tiền. Đậu má, rốt cuộc nàng mua nguyên liệu gì mà sao lại đắt như vậy?! Ta nhìn cái túi được gói rất kín trong tay nàng, cảm thấy vô cùng phẫn nộ với hành vi phá gia chi tử của nàng.
"Ê, chị cũng phải để lại cho tôi một viên chứ!" Ta kéo áo của Mã tiểu thư, nàng liền giơ cái hộp qua đỉnh đầu. Đậu má, lại dùng chiêu này?!"Viên của em ở đằng kia." Mã tiểu thư dùng đũa chỉ xuống đất."Đủ rồi đó!" Hai chúng ta kéo kéo đẩy đẩy ầm ĩ đi đến cửa bán vé, vừa lấy tiền ra muốn mua vé thì bị thông báo là cuộc thi đã kết thúc rồi, không cần mua vé nữa.
"Rất tốt, có thể về nhà ngủ tiếp rồi." Mã tiểu thư xoay người muốn đi."Như vậy không tốt lắm đâu, người ta sẽ cho rằng chúng ta chưa đến thì sao?" Nếu hắn không phải là cha ruột kiếp trước của ta thì ta mới không suy xét nhiều như vậy đâu."Hoàng Khanh!~" Ta đang nói chuyện với Mã tiểu thư, phía sau truyền đến âm thanh của Hoàng Chí Quốc. Vcl, không phải cuộc thi vừa mới kết thúc sao, đám người tan cuộc vừa mới từ cửa ra tràn ra, "Sao anh ra sớm vậy? Chẳng lẽ anh không tham gia thi đấu?"Hoàng Chí Quốc gãi đầu, như vậy thoạt trông sự ngốc nghếch của ta tuyệt đối hoàn toàn di truyền từ hắn, "Các cô không đến xem thi đấu nên lúc đầu lên sân biểu hiện không được tốt lắm... Luôn ngồi ghế dự bị...""A, đáng thương vậy sao... Xin lỗi nha, trên đường kẹt xe." Ta thuận miệng bịa chuyện."Không sao, có muốn cùng nhau chơi bóng một lát không, rồi buổi chiều tôi mời các cô ăn cơm.""Không được, buổi chiều còn có việc khác.""Vậy... Hoàng Khanh, tôi có thể nói riêng với cô vài câu được không?"Hoàng Chí Quốc nói chuyện có chút ấp úng, nghe mà ta đều sốt ruột, có chút mất kiên nhẫn nói, "Không sao, có gì thì anh cứ nói thẳng đi, Mã tiểu thư không phải người ngoài."Hoàng Chí Quốc ngẩng mắt nhìn Mã tiểu thư, sau đó hít một hơi thật lớn nói, "Hoàng Khanh, tôi thích cô, có thể làm bạn gái của tôi được không?" Rất nhiều người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn qua, cảnh tượng nhất thời có chút xấu hổ.Thế giới này thay đổi quá đột ngột khiến ta không kịp trở tay, đậu má, ta có phải nghe lầm cái gì không?! Cha ơi, ngươi là khỉ phái tới gây hài sao?!Thật là một tên ngốc, lại dám tỏ tình trước mặt mọi người, còn trước mặt Mã tiểu thư. Tại sao ta lại có một người cha ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc kiếp trước Mã tiểu thư nhìn trúng điểm nào của hắn chứ!!!Bây giờ phải thu dọn thế nào đây, mối quan hệ này thật sự còn rối hơn cả hồ dán!"A... Xin lỗi nha, tôi đã có đối tượng rồi. Hơn nữa chúng tôi hiện tại có việc, đi trước nha..." Ta kéo Mã tiểu thư chạy trốn như bị đuổi bắt về phía trạm xe."Hơ hơ." Mã tiểu thư cười lạnh một tiếng, khiến ta lạnh cả người, "Chẳng lẽ em vẫn luôn không phát hiện ra hắn có ý với em sao?""Hả? Chuyện khi nào vậy? Sao tôi không biết?" Ta vẫn luôn cho rằng hắn thích Mã tiểu thư, sao đột nhiên lại thay đổi mục tiêu rồi!"Lúc ban đầu, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào em." Mã tiểu thư lại tìm một chỗ râm mát, khoanh tay trước ngực với thái độ cao lãnh giảng giải đầu đuôi sự việc cho ta, sau đó khinh bỉ liếc ta một cái, "Tôi cứ tưởng em đã biết rồi chứ.""Tôi nào biết chứ, tôi vẫn luôn cho rằng hắn muốn theo đuổi chị!" Ta tức đến muốn nhảy dựng lên, ông cha rẻ tiền này thật sự quá không đáng tin cậy, ta xuyên không đến cứu Mã tiểu thư khỏi nước sôi lửa bỏng thật sự là một sự trùng hợp vô cùng chính xác, "Không đúng nha, chị mặt than băng sơn cảm xúc chậm chạp đồ ham ăn làm sao mà nhìn ra được hắn thích tôi?!""Chỉ có em ngốc như vậy mới không nhìn ra." Mã tiểu thư vậy mà lại bày ra bộ dáng chuyên gia tình cảm với ta, hơn nữa còn khinh bỉ chỉ số thông minh của ta, "Người thì không cao lên được, chất dinh dưỡng của em lại không chảy lên não, mỗi ngày ăn cơm rốt cuộc đều ăn đi đâu vậy.""Tôi cũng không phải là Tỳ Hưu, ăn xong đương nhiên đều bài tiết ra ngoài rồi! Hấp thu không tốt thì không được sao! Hừ!" Thật đáng ghét, Mã tiểu thư lúc nào cũng làm ta khó chịu, ta cũng không muốn bị cha ruột kiếp trước tỏ tình mà. Chuyện này quả thực quá kinh dị, đã loạn một luân rồi, luân khác thì đừng đến đây trộn lẫn lung tung nữa!"Tuần sau em nói muốn dẫn tôi đi ăn đồ ngon, ở đâu vậy?" Mã tiểu thư theo sát phía sau ta, chỉ nhớ đến ăn thôi.Nghe nàng nói vậy ta mới nhớ ra, tuần trước bận đến mức chân đá sau gáy, quên mất chuyện đi tuần trăng mật. Vé máy bay và khách sạn còn chưa đặt xong, xem ra thời gian gấp rút chỉ đành đi theo tour thôi.“Hừ, chỉ biết ăn thôi. Từ trước đến nay tôi đều mời chị ăn đồ, chị chẳng mời tôi bao giờ.” Vì muốn cho Mã tiểu thư một bất ngờ, ta vẫn lén lút đi báo danh đoàn du lịch nên chuyển đề tài.“Em cầm ví tiền của tôi, có thể gọi là mời tôi ăn cơm sao?” Mã tiểu thư cơ trí rất khó bị lừa gạt, chuyện này cũng bị nàng phát hiện.“Lúc ban đầu rõ ràng chị ăn chực uống ké được không?! Lần đầu tiên đi siêu thị mua đồ cùng chị, thật sự mất mặt chết đi được. Biết rõ tôi không có tiền, chị còn muốn ăn cái này muốn ăn cái kia!” Ta cũng rất giỏi lật lại chuyện cũ đó.“Em có tiền riêng, hơn nữa cuối cùng không phải tôi đã giúp em nhặt được mười đồng mới ăn được sao. Em không cảm ơn tôi thì thôi đi, lại còn oán trách tôi?” Nàng đây là đang khoe khoang nhân phẩm của mình sao.“Chị còn mặt mũi nhắc đến mười đồng dính cứt kia hả?! Tôi mặc kệ, chị không nói mời tôi ăn cơm hoặc tặng tôi chút quà gì hết~” Quá không tâm lý, một chút cũng không có bất ngờ lãng mạn nào. Tuy ta cũng chưa từng tặng nàng cái gì, bởi vì ta nghèo mà, chẳng lẽ có thể lấy tiền của nàng mua đồ tặng nàng sao, cho nên lần du lịch này quả thực khiến ta khuynh gia bại sản.“Vậy cái mà em đang đeo trên tay là gì?” Phản ứng của Mã tiểu thư luôn nhanh nhất.“Ặc...” Vậy mà lại quên mất món đồ quý giá như vậy, thật là có lỗi quá đi, nhưng ta sẽ không thừa nhận đâu, “Đây không phải là cái hôm đó dùng để đổi quà với tôi sao? Cái này cũng tính?”“Đổi quà? Em đang nói đến một khối kem năm hào nửa cân sao?” Mã tiểu thư hiếm khi có dao động cảm xúc, nâng cao giọng nói, chắc là bị sự vô sỉ của ta làm cho hoảng sợ rồi.“Sao chị nhớ dai vậy, mặc kệ, dù sao tôi cũng nghèo, chiếc nhẫn kim cương này đối với chị mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng hộp kem kia đối với tôi thì tương đương với tất cả tiền trong túi đều mua quà cho chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa...” Lời này nói ra ngay cả ta cũng có chút thiếu tự tin, nhưng Mã tiểu thư vậy mà lại thật sự bị ta lừa gạt, nhíu mày cúi đầu suy nghĩ.Khi ta cho rằng nàng sẽ nhìn thấu quỷ kế của ta thì nàng lại kéo ta đi về một hướng khác, “Chúng ta đi đâu vậy?”Mã tiểu thư nắm lấy tay ta, không ngoảnh đầu lại nói, "Đồ ăn ngon.""What the... Tôi đang hỏi chị đi đâu, sao chị chỉ biết ăn..." Ta cảm thấy rất nhiều lúc, giao tiếp với Mã tiểu thư có trở ngại.
"Nói nhiều như vậy làm gì, đi theo tôi là được." Mã tiểu thư đối với sự ồn ào của ta lúc này cảm thấy không hài lòng.Chúng ta không bắt xe nên ta đoán điểm đến chắc là không xa chỗ này, về phần rốt cuộc đi đâu, dùng đầu gối cũng biết chắc chắn là chỗ ăn đồ, bởi vì trong thế giới của nàng chỉ có ăn ăn ăn...Chúng ta từ ngã tư đường phồn hoa rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó lại rẽ trái rẽ phải mấy lần, càng đi càng hẻo lánh. Nếu không phải Mã tiểu thư dẫn ta đi, ta chắc chắn sẽ bị lạc ở đây, đúng là một nơi tốt để giết người vứt xác nhỉ.Cũng không biết đi bao xa, dù sao cổ chân ta cũng đã đau, lúc này mới đến một cửa hàng không mấy nổi bật, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên bảng hiệu viết mấy chữ "Chocolate nồng nàn". Phong cách ấm cúng của cửa hàng rõ ràng không hợp với con hẻm rách nát này, ước chừng cũng chỉ có loại cực phẩm ăn hàng như Mã tiểu thư mới tìm được chỗ này thôi."Cơm còn chưa ăn đã đến đây ăn chocolate, không được tốt lắm?" Tuy ta không ghét ăn đồ ngọt, nhưng cứ cái kiểu ăn uống này sớm muộn gì cũng bị tiểu đường mất thôi?!Hung hãn như Mã tiểu thư, từ trước đến nay đều không giải thích cho ta, dẫn ta vào cửa hàng luôn. Đi vào rồi mới phát hiện, hình như không giống với những gì ta tưởng tượng, cửa hàng này hình như chuyên bán nguyên liệu chocolate thủ công các loại."Marjorie? Sao hôm nay đột nhiên lại tới đây?" Một cô gái trông còn trẻ hơn ta cười nói, xem ra Mã tiểu thư hẳn là thường xuyên lui tới cửa hàng này."Đồ đã làm xong chưa? Tôi muốn lấy trước." Mã tiểu thư đưa tay ra, ý bảo ta đưa ví tiền cho nàng."Ha ha ha, đương nhiên là làm xong rồi, cô cứ yên tâm về tôi đi~" Ngoài dự kiến, cô bé này hình như là chủ cửa hàng, cảm giác thật lợi hại nha. Ta đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải dựa vào vận may cứt chó mới tình cờ được thăng chức...Mã tiểu thư nhận lấy đồ từ chủ cửa hàng, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền đưa qua rất nhiều tiền. Đậu má, rốt cuộc nàng mua nguyên liệu gì mà sao lại đắt như vậy?! Ta nhìn cái túi được gói rất kín trong tay nàng, cảm thấy vô cùng phẫn nộ với hành vi phá gia chi tử của nàng.