[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 81
"Này, Mã cầu phân, hai người họ đi rồi, chúng ta cũng về thôi?" Ta nhìn cầu vồng xuất hiện ở cuối trời, lại nhìn khắp nơi lầy lội bùn đất, cuối cùng vẫn quyết định kết thúc chuyến du ngoạn này."Không muốn, ở thêm một lát nữa đi." Mã tiểu thư ôm lấy eo ta, cằm đặt lên vai ta, cả người gần như muốn đè lên."Má ơi, chị nặng quá, tôi không cõng chị nổi đâu..." Ta chống hai tay vào lan can trước mặt, từ bên kia lan can nhìn sang chính là vách núi, trông thật nguy hiểm."Chán quá, vậy chúng ta chơi trò nâng bổng đi." Mã tiểu thư vừa nói vừa nắm lấy eo ta, suýt chút nữa đã nhấc bổng ta lên."Cút đi, đừng làm loạn!" Mã tiểu thư ra tay luôn không nặng không nhẹ, ta thật sự sợ nàng sơ ý một cái là ném ta từ trên núi xuống luôn."Sau này em không được nhìn người phụ nữ khác, đàn ông cũng không được." Mã tiểu thư lại bắt đầu cắn cổ ta, ta cảm thấy nàng đã đi trên con đường của thây ma rồi."Vậy chị định làm tôi mù sao?" Tính chiếm hữu của Mã tiểu thư càng ngày càng mạnh, cứ thế này ta đều sợ có ngày nàng sẽ nhốt ta trong lồng giam mất."Được thôi, tôi sẽ móc con ngươi của em ra." Mọi người xem này, nàng quá đáng thật!"Không được, như vậy chẳng phải sẽ thành mắt mù không tròng sao, người khác sẽ cười nhạo tôi bị mù mới nhìn trúng chị!" Ta phát hiện ở chung với Mã tiểu thư lâu, tài ăn nói cũng trở nên tốt hơn."Ồ, cũng đúng." Con ngốc này thật sự là đồ ngốc mà!"Được rồi, đừng có ngốc nghếch ở đây nữa, mau về thôi, trên núi toàn là bùn đất, không thể chơi được nữa đâu." Ta khoác tay Mã tiểu thư kéo nàng đi.Mã tiểu thư lại bắt đầu véo ta, "Chắc chắn là bị em lây nhiễm rồi."Chúng ta nhanh chóng xuống núi, sau đó nhìn thấy đồng nghiệp cũng có rất nhiều người đã trở về, phần lớn đều bị ướt như chuột lột, ta thầm vui mừng vì hai chúng ta nhân phẩm tốt hơn. Đúng lúc này, có đồng nghiệp từ trong khách sạn đi ra gọi chúng ta lại."Hôm nay là Thất Tịch, quán bar bên cạnh có hoạt động, mọi người đến chơi đi~" Người này tuy cũng là người cùng bộ phận nhưng không thân lắm, ta vốn không muốn đi nhưng cô ấy thật sự quá nhiệt tình, không thể từ chối được, ta đành phải đồng ý. Quả nhiên, thịt ở eo ta sắp bị Mã tiểu thư vặn cho rụng rồi!Về phòng đơn giản thu dọn một chút, Mã tiểu thư hết sức không tình nguyện đi theo ta đến cái quán bar kia, "Tuy tôi cũng không thích những nơi quá ồn ào, nhưng ở công ty dù sao cũng phải làm tốt mối quan hệ với đồng nghiệp, không thể quá tách biệt được." Ta nhỏ giọng giáo dục nàng.Hai ta đang cúi đầu nói thầm với nhau, kết quả trước mặt đột nhiên có thêm một bó hoa hồng rất lớn, "Marjorie."Hai ta đồng thời ngẩng đầu, đối phương là đồng nghiệp ở bộ phận khác, chỉ gặp qua vài lần, đều chưa nói chuyện với nhau. Đây là muốn làm gì, Mã tiểu thư cũng quá thu hút rồi!Khi ta cho rằng Mã tiểu thư sẽ từ chối, nàng lại thản nhiên nhận lấy, sau đó cúi đầu ngửi ngửi. Đậu má, nàng đây là ý gì?!Nhưng ta quả nhiên đánh giá thấp nàng rồi, ngay khi ta muốn phát tác, nàng cầm hoa xoay người, đi đến trước mặt người phụ nữ đã cãi nhau với nàng trên xe lúc đến, đưa hoa cho cô ta, "Chắc là chưa từng có ai tặng hoa cho cô đâu nhỉ, nên vẫn là tặng cho cô thì hơn."Người phụ nữ kia khinh khỉnh cười lạnh, "Hừ, chồng tôi yêu tôi lắm, tặng tôi nước hoa bé tí xíu thôi cũng mười mấy nghìn, không giống như một số phụ nữ chỉ có thể nhận đồ rẻ tiền từ những người đàn ông khác nhau." Người phụ nữ kia dùng tay so đo một chút.Vcl, một thứ nhỏ xíu như vậy mà cũng dám khoe? Nếu ta tặng cho Mã tiểu thư, nhất định phải mua một bình to như cái bình ngâm rượu thuốc!Mã tiểu thư không tức giận cũng không buồn bã, như thể đã hiểu ra điều gì đó, "Đắt như vậy sao." Đúng lúc người phụ nữ kia đắc ý dương dương hếch mũi lên trời, Mã tiểu thư tiếp tục nói, "Đắt như vậy thì chắc là dầu rồi, đồ hiếm có đấy, phải cất giữ cho kỹ."Nói xong tất cả mọi người đều ngây người ra đó, hồi lâu mới hiểu ra, mà lúc này Mã tiểu thư đã kéo ta đi đến chỗ ngồi ở góc.Ta sợ bà cô kia sẽ đuổi theo chém hai ta, ôm lấy Mã tiểu thư vội vàng đi đến chỗ không dễ thấy kia. Trên sân khấu giữa quán bar, có một người trông như MC bắt đầu hâm nóng bầu không khí, kể những câu chuyện cười không mấy buồn cười, sau đó đi vào chủ đề hôm nay, Thất Tịch.Ta bình thường chỉ nhớ đến Lễ Tình Nhân, đối với những ngày lễ rắc rối còn phải tính ngày như Thất Tịch, ta rất ít khi quan tâm, nhưng lần này có thể cùng Mã tiểu thư đón lễ, đương nhiên rất vui vẻ.Tuy rằng tiết mục và trò chơi phần lớn đều rất vô vị, nhưng ít ra ta còn có Mã tiểu thư để ngắm. Có điều nàng vẫn luôn ăn đủ loại đồ ăn vặt và bánh ngọt, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng lên nhìn ta một cái, điểm này vẫn khiến người ta rất buồn bực."Bây giờ xin mời mọi người viết điều ước Thất Tịch lên thẻ nguyện vọng, có sự phù hộ của Nguyệt lão, điều ước của người được chọn nhất định sẽ thành hiện thực." MC lại tổ chức hoạt động cuối cùng, có nhân viên đến từng bàn phát những tấm thẻ nhỏ.Ta cầm lấy tấm thẻ kia ngáp một cái thật lớn, cái thứ đồ lừa bịp trẻ con này mà cũng thật sự có rất nhiều người thích làm, Mã tiểu thư lại chính là một trong số đó. Nàng cầm thẻ ngây ngốc nhìn, dường như đang nghĩ đến điều ước gì đó."Hì hì, chị có phải muốn viết là sẽ cùng tôi thiên trường địa cửu không?" Ta cười đểu giả vờ dịch ghế lại gần.Ánh mắt Mã tiểu thư đờ đẫn nhìn tấm thẻ kia, nhàn nhạt nói, "Không phải.""Má nó, vậy chị muốn cùng ai thiên trường địa cửu hả?!" Ta lập tức nổi cáu, chẳng lẽ tên này ở bên ngoài còn có tình nhân sao?!Nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, "Đồ ngốc." Sau đó cầm bút che tay viết lên thẻ, nàng cố ý nghiêng người không cho ta nhìn thấy nội dung trên thẻ.Càng như vậy ta càng tò mò muốn chết, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cùng người khác thông đồng với nhau sao! "A, bên kia hình như đang phát đồ ăn vặt miễn phí kìa." Ta chỉ vào một bên nói lớn.Mã tiểu thư quả nhiên là một người cuồng ăn hạng nặng, nàng lập tức quay đầu lại nhìn. Ta nhanh tay nhanh mắt cúi người xem chữ trên tấm thẻ kia, vừa nhìn được hai chữ, "bộp" một tiếng, nàng đã vỗ một phát vào tấm thẻ kia, ta cảm thấy nội lực thâm hậu của nàng suýt chút nữa đã đập vỡ cái bàn, "Không được nhìn trộm, không thì không linh nghiệm đâu." Lông mày của nàng hơi nhíu lại.Nếu không phải trong lúc mơ hồ nhìn thấy trên đó viết những từ khóa như thiên nặc và cha mẹ, ta thật sự đã muốn nổi giận với nàng rồi, "Ôi, viết gì mà thần bí thế, cho tôi xem một chút thì chết ai chứ~""Không được, em cũng mau viết đi, người khác đã viết xong và ném vào trong hộp rồi." Mã tiểu thư nhìn những người xung quanh, sau đó có chút lo lắng thúc giục.Ta nhanh chóng viết điều ước lên tấm thẻ, sau đó chạy tới ném vào trong hộp, Mã tiểu thư theo sát phía sau, "Em viết gì vậy?""Muốn biết không?" Ta cố ý kéo dài giọng, sau đó hất đầu, "Hừ, không nói cho chị đâu!~""Em muốn chết thế nào?" Mã tiểu thư bắt đầu véo mặt ta."Mọi người yên lặng một chút, để tôi xem tối nay ai là người may mắn nhất nào~" MC khuấy đảo trong hộp, sau đó tùy tay rút ra một tờ giấy, mở ra, nhưng anh ta nhìn hồi lâu cũng không đọc lên, những người bên dưới đều sốt ruột."À, là nội dung của tờ giấy này quá kỳ lạ..." MC giải thích, sau đó đọc từng chữ một, "Điều ước của Mã cầu phân nhất định sẽ thành hiện thực? Đây là ước nguyện gì... Tờ này là ai viết thế?" Người dẫn chương trình giơ tờ giấy lên bất lực than thở."Phụt." Ta suýt chút nữa đã cười thành tiếng, không ngờ mình vẫn luôn may mắn như vậy, thật sự đã trúng lá thăm của ta."Em viết hả?" Tay của Mã tiểu thư đưa tới nhẹ nhàng nắm lấy tay ta."Không biết nha~ Cũng có thể là người nào đó thầm mến chị viết đó." Ta cố ý nén cười."Đúng là ngốc." Mã tiểu thư hơi cong khóe miệng, sau đó hai người cứ thế từ quán bar vốn đã hơi ồn ào trốn ra ngoài.Nàng không hỏi gì thêm, mà trong lòng ta đã có một kế hoạch du lịch, dự định đến lúc đó sẽ cho nàng một bất ngờ. Xem đi, ta đã nói ta là công quân dịu dàng chu đáo lãng mạn mà, mọi người còn không tin!Mặt trời càng lúc càng xế chiều, mọi người bắt đầu chuẩn bị trở về, nhưng lại không thấy Mạn Đình tỷ và Diệp Nhiễm đâu. Đệt, hai người này sẽ không phải là đã bỏ trốn cùng nhau đấy chứ, chậc chậc, thật sự không nhìn ra, nguyên lai hai người đều là những người kín đáo như vậy.Một đám người vừa lên xe, điện thoại của Mã tiểu thư trong túi ta liền vang lên, lại là một số lạ. Ta đưa cho Mã tiểu thư, đợi nàng nghe máy thì ta liền ghé tai vào điện thoại."Mã tiểu thư... Tối nay cô có rảnh không?" Bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông, nghe có chút quen quen."Anh là ai?" Mã tiểu thư nghi ngờ hỏi."Tôi là Hoàng Chí Quốc đó, cô quên rồi sao? Chính là người vẫn luôn rất có duyên gặp được nhau đó." Đệt, thì ra là cha ruột kiếp trước của ta, khốn kiếp, chẳng lẽ đang muốn tán gái của ta sao?! Ta mới không để lịch sử lặp lại đâu!"Không rảnh." Mã tiểu thư từ chối người khác luôn đơn giản thô bạo như vậy."Thế... Hoàng Khanh cô ấy có rảnh không?" Giọng của Hoàng Chí Quốc rõ ràng yếu đi, đậu má, hắn coi hai ta là đồ dự bị hả? Hẹn xong Mã tiểu thư lại muốn ta làm người thay thế?! Trước đây sao ta không phát hiện ra hắn như vậy, không, ta căn bản cũng không thân thiết gì với hắn mà."Cũng không rảnh." Mã tiểu thư lạnh lùng trả lời, vừa muốn cúp điện thoại thì Hoàng Chí Quốc bên kia vội vàng nói liên hồi mục đích lần này, "Chờ đã, đừng cúp máy, chúng tôi có một trận đấu bóng rổ vào cuối tuần sau, tôi có vé muốn tặng cho hai người.""Không muốn xem." Mã tiểu thư là kiểu băng sơn độc miệng tiêu chuẩn, ta có chút thương cảm cho đồng chí Hoàng Chí Quốc rồi."Tôi cũng có tham gia thi đấu, muốn mời hai người đến cổ vũ, sau khi thi đấu xong tôi sẽ mời hai người đi ăn một bữa lớn." Hoàng Chí Quốc sử dụng tuyệt chiêu.Điều quan trọng nhất là cái tên hỗn đản Mã tiểu thư lại dao động, nàng vậy mà lại do dự, sau đó nhìn ta một cái, ta phẫn hận nói, "Được, đi ăn đi!" Đúng là cơm gì cũng dám ăn, một khi gặp phải ăn, đầu óc của nàng chỉ là hai khối đậu phụ mà thôi, chẳng có tác dụng gì!Hoàng Chí Quốc bên kia điện thoại hớn hở nói rất nhiều, nhưng lại bị Mã tiểu thư cúp máy thẳng thừng, sau đó nàng nhỏ giọng nói với ta, "Là em nói muốn đi đấy.""Hừ, chị mới là đồ ngốc." Ta khoanh tay không muốn để ý đến nàng."Rõ ràng là em ngốc hơn..." Mã tiểu thư hiếm khi nhỏ giọng nói chuyện với ta, nhưng điều này càng chứng tỏ sự chột dạ của nàng!