[BH][Editing] Nữ Phụ Có Bệnh

Chương 124.



Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, việc Thư Thanh Thiển được nhận lại về nhà họ Tống đã lan truyền khắp nơi. Dù sao thì Tống Trạch Thiên cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giới thương nhân, đến nỗi chỉ cần ông nhíu mày một cái thôi là cả giới kinh doanh cũng phải chấn động. Và lần này, khi ông công khai nhận lại con gái ruột, quy mô sự kiện lớn đến mức không chỉ được đăng tải trên báo chí mà còn xuất hiện cả trên các kênh tin tức kinh tế. Điều đó cho thấy Tống Trạch Thiên vô cùng coi trọng sự kiện này.

Ông Tống thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để chào đón con gái. Mặc dù thời gian chuẩn bị có phần gấp rút, nhưng buổi tiệc vẫn được tổ chức rất chu đáo và quy mô. Những vị khách được mời đến đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng, và họ đều rất tò mò muốn biết con gái của Tống Trạch Thiên sẽ như thế nào.

Mọi người bàn tán xôn xao về nàng, nhưng điều mà họ quan tâm nhất vẫn là vấn đề người kế thừa gia sản họ Tống. Bởi trước đây, Tống Minh Hạo là con trai một, việc kế thừa là điều đương nhiên. Nhưng giờ đây, khi con gái ruột của Tống Trạch Thiên trở về, mọi chuyện lại trở nên khó đoán.

Những toan tính lợi ích đằng sau câu chuyện này càng khiến mọi người thêm tò mò.

Thư Thanh Thiển xuất hiện trước đám đông với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nàng diện một chiếc váy dạ hội bằng đá quý màu xanh dương được làm thủ công, mỗi viên đá trên chiếc váy đều là loại quý hiếm bậc nhất, xa xỉ đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả. Dưới ánh đèn, chiếc váy lấp lánh như những vì sao, tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của nàng. Mái tóc dài mượt mà được uốn nhẹ ở phần đuôi, đôi vai trần gợi cảm khẽ lộ ra, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Khi Thư Thanh Thiển bước vào, nhiều người bắt đầu thì thầm bàn tán: “Không ngờ Tống Minh Phán lại xinh đẹp đến vậy. Mặc dù còn trẻ nhưng cô ấy rất tự tin và chững chạc. Tôi cứ nghĩ cô ấy lớn lên ở một nơi nào đó xa xôi, chắc hẳn sẽ không quen với những buổi tiệc sang trọng như thế này.”

“Dù sao cô ấy cũng là con gái của nhà họ Tống, làm sao có thể tầm thường được.”

“Liệu Tống Trạch Thiên có giao lại tập đoàn cho cô ấy không?”

“Cô ấy là con gái, làm sao có thể gánh vác được một gia tộc lớn như vậy.”

“Ai mà biết được, bây giờ các cô gái càng ngày tài giỏi đấy.”

“Cũng đúng thôi, chỉ đáng tiếc cho Tống Minh Hạo, nói đến cùng cũng không phải con ruột.”

“Trước đây tôi thấy thằng bé Tống Minh Hạo cũng được, nhưng nghe nói gần đây nó gây ra không ít rắc rối ở công ty mới.”

Tống Minh Hạo đứng từ xa, nghe thấy những lời bàn tán của các vị trưởng bối về mình, chỉ biết cố nhẫn nhịn. Anh ta siết chặt chiếc ly rượu trong tay, hung tợn nhìn chằm chằm vào Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang đổ dồn về phía mình. Nàng quay đầu lại và nhìn thấy Tống Minh Hạo đang trừng mắt nhìn mình với vẻ không cam lòng.

Tống Minh Hạo vốn là người hay ghen tị. Chỉ một cái liếc mắt vô tình của Thư Thanh Thiển cũng đủ khiến anh ta tưởng tượng ra đủ thứ chuyện thị phi, lo sợ mình sẽ bị nhà họ Tống ruồng bỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tống Minh Hạo, Thư Thanh Thiển không nhịn được mà cười nhẹ rồi tiến lại gần: “Anh họ, công ty mới của anh gần đây thế nào rồi?”

Tống Minh Hạo miễn cưỡng nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không liên quan đến cô.”

Thư Thanh Thiển vuốt mũi: “Dù sao thì nhà họ Tống cũng rất lớn mạnh, nhưng công ty mới của anh lại thua lỗ khá nhiều. E rằng sắp phải tuyên bố phá sản rồi, đến lúc đó cũng hơi khó giải thích đấy chứ.” Nói đến đây, Thư Thanh Thiển đột ngột cười khẩy, nghiêng đầu nhìn Tống Minh Hạo: “Anh có cần tôi giúp không?”

Tống Minh Hạo tỏ vẻ khinh thường: “Cô là cái gì mà cũng dám khoa tay múa chân? Cô hiểu được không?”

Thư Thanh Thiển cười nhạt, nhìn Tống Minh Hạo bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Anh ta cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can, không khỏi hoảng hốt muốn rời đi, tiếp theo liền nghe thấy đối phương nói: “Thế thì thật đáng tiếc, sớm biết như vậy tôi đã không ra tay rồi.”

Tống Minh Hạo vô cùng khiếp sợ nhìn Thư Thanh Thiển: “Cô nói tất cả mọi chuyện đều là do cô làm ra?”

Trước đó, công ty của anh ta luôn bị kẻ thần bí âm thầm nhắm vào. Anh ta còn tưởng rằng do trưởng bối nhà nào ra tay, lại không ngờ là do Thư Thanh Thiển giở trò quỷ.

Sao có thể?

Tống Minh Hạo không hề tin. Đúng lúc đó, Tống Trạch Thiên và Tống Trạch Vũ đi tới. Thấy hai người đang trò chuyện, Tống Trạch Vũ hỏi: “Minh Hạo, hai đứa đang nói chuyện gì vậy?”

“Dạ, không có gì đâu cha.” Thấy cha và bác hai đến gần, Tống Minh Hạo vội vàng chỉnh lại vẻ mặt, “Con chỉ đang nói chuyện phiếm với em họ thôi.”

Thư Thanh Thiển xoay người lại, nắm lấy cánh tay của Tống Trạch Thiên, vui vẻ nói: “Cha, anh họ vừa nói là đang định đi du học ngành quản trị kinh doanh ạ.”

Tống Minh Hạo trợn tròn mắt, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lúc nào tôi nói thế?

Không ngờ, Tống Trạch Vũ lại gật đầu tán thành: “Ý tưởng này rất hay, Minh Hạo, con nên đi du học để mở rộng tầm mắt.”

Tống Trạch Thiên cũng đồng ý: “Lần này dự án mới thất bại cũng là do con còn trẻ, thiếu kinh nghiệm. Đi du học sẽ rất tốt cho tương lai của con.”

Dù Tống Minh Hạo có giải thích thế nào cũng vô ích. Với sự ủng hộ nhiệt tình của hai vị trưởng bối, một tuần sau, anh ta đành phải lên máy bay đi du học.

***

Thư Thanh Thiển đã rời khỏi nhà họ Mộ gần hai tháng. Mộ Diệc Thu cũng đã hai tháng không gặp lại nàng, cứ như thể nàng đã biến mất khỏi cuộc đời của cô vậy.

Cũng phải thôi, dù sao nhà họ Mộ cũng chỉ là một gia đình giàu có ở địa phương, không thể so sánh với một tập đoàn lớn mạnh như nhà họ Tống được.

Việc Thư Thanh Thiển quay về nhà họ Tống là điều tốt nhất cho nàng. Có lẽ bây giờ nàng đã quên hết mọi thứ ở đây rồi.

Một học kỳ mới lại bắt đầu, Mộ Diệc Thu chậm rãi bước đi trong khuôn viên trường. Gió thổi nhẹ làm mái tóc của cô bay phất phơ. Cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu mất một mảnh ghép quan trọng.

Bất tri bất giác, cô đến trước lớp học cũ của Thư Thanh Thiển và nhìn vào trong. Quả nhiên, cô không thấy bóng dáng của người ấy đâu.

Khương Vũ Mạt nhìn thấy chị họ đi qua, vội vàng chào hỏi, nhưng Mộ Diệc Thu lại lơ đi và rời khỏi. Khương Vũ Mạt cảm thấy bối rối, không biết chị họ tới đây để làm gì.

Mộ Diệc Thu trở về lớp học của mình. Chẳng bao lâu sau, cô giáo ngữ văn bước vào: “Một học kỳ mới lại bắt đầu rồi, rất vui được gặp lại các em. Hôm nay chúng ta có thêm một bạn mới.”

Mộ Diệc Thu nằm dài trên bàn học, cảm thấy hơi buồn chán. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chào các bạn, mình tên là Tống Minh Phán, rất vui được làm quen với mọi người.”

Mộ Diệc Thu bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn người quen thuộc phía trước. Cô nghĩ rằng mình đã hoa mắt rồi.

Em ấy... em ấy đã trở lại rồi sao? Hơn nữa, còn học cùng lớp với mình?

Điều này thật không thể tin được!

Thư Thanh Thiển nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mộ Diệc Thu, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ.

Mộ Diệc Thu vẫn còn đang ngơ ngác, cô nhìn Thư Thanh Thiển ngồi xuống bên cạnh mình, trở thành bạn cùng bàn. Cô không khỏi thắc mắc: “Sao em lại ở đây?”

Thư Thanh Thiển mỉm cười, giải thích ngắn gọn: “Em nhảy lớp đó.”

Mộ Diệc Thu lúc này mới phản ứng lại, “Cũng đúng thôi, với thành tích của em thì việc nhảy lớp chẳng có gì khó khăn cả.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, coi như là thừa nhận.

Cả ngày hôm đó, Mộ Diệc Thu đều cảm thấy bồn chồn. Cô không ngờ Thư Thanh Thiển lại quay trở lại, còn học cùng lớp với mình. Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Sau hai tháng xa cách, Thư Thanh Thiển đã cao hơn trước một chút. Khuôn mặt của nàng cũng thanh tú hơn, đôi mắt sáng ngời. Nàng vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh trắng quen thuộc, nhưng trong mắt Mộ Diệc Thu, Thư Thanh Thiển lại trở nên khác lạ hơn rất nhiều. Cô có chút không biết đối mặt với nàng như thế nào.

Sau khi tan học, nhớ lời dặn của bà nội, Khương Vũ Mạt quay lại lớp tìm Mộ Diệc Thu để rủ cô về nhà ăn tối. Tuy nhiên, tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu.

Khương Vũ Mạt vừa định quay về gọi điện thoại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ phía nhà vệ sinh. Cô tò mò dừng lại lắng nghe.

Giọng nói của Mộ Diệc Thu nghe rất thấp, loáng thoáng có vẻ tức giận: “Cút đi, tôi đâu phải là chị em gì của cô.”

Tiếp đó là một giọng cười của một bạn nữ khác, giọng cười rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút gợi cảm.

Nghe không rõ họ nói gì, bên trong lại trầm mặc, sau đó lại nghe thấy chị họ nói: “Cô luôn miệng gọi tôi là chị hai, vậy mà hành động của cô đâu có coi tôi là chị.”

Khương Vũ Mạ cảm thấy có gì đó không ổn, cô định bước vào xem sao thì Mộ Diệc Thu vừa lúc bước ra. Đi cùng cô ấy là Thư Thanh Thiển.

Không ngờ là Thư Thanh Thiển!

Khương Vũ Mạt đứng hình tại chỗ, hoàn toàn sững sờ. Sao nàng lại về rồi?

Chương trước Chương tiếp
Loading...