[BH][Editing] Nữ Phụ Có Bệnh

Chương 117.



Chiếc xe lướt vào khu biệt thự bao quanh bởi những ngọn núi xanh, rồi dừng lại trước cổng.

Xe vừa dừng, quản gia đã đứng sẵn bên cạnh, mở cửa xe và cung kính đón Mộ Sinh Hàn. Mọi thứ vẫn trật tự như lần trước.

Thư Thanh Thiển đứng trong sân ngắm nhìn tất cả. Đây là lần thứ hai nàng đến nhà họ Mộ, căn biệt thự này vẫn như cũ, nhưng thái độ của những người giúp việc lại hoàn toàn khác, họ trở nên cung kính hơn, nói năng cũng cẩn thận hơn.

Mộ Sinh Hàn bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong, không hề để ý đến Thư Thanh Thiển. Thấy thái độ của ông chủ như vậy, những người khác không biết nên đối xử với cô chủ mới đến này như thế nào.

Chỉ có quản gia bước lên một bước, trên mặt nở nụ cười, “Cô hai, xin mời theo tôi. Phòng của cô đã chuẩn bị xong.” Rồi quay sang nói với mấy người hầu phía sau, “Các người mau mang hành lý của cô hai vào.”

Hành lý của Thư Thanh Thiển không nhiều, chỉ có một chiếc vali, trong đó một nửa là sách, thật ra không có gì để mang theo cả.

Bước vào trong biệt thự, không khí trở nên căng thẳng. Thư Thanh Thiển liếc mắt đã thấy Mộ Diệc Thu.

Có vẻ như Mộ Diệc Thu vừa mới về, vẫn còn mặc đồng phục học sinh chưa kịp thay. Lúc này, cô đang nhíu mày, Mộ Sinh Hàn đang nói gì đó với cô, khi thấy Thư Thanh Thiển bước vào, cả hai đều ngừng nói.

Mộ Sinh Hàn ho một tiếng, cuối cùng nói với Mộ Diệc Thu: “Dù sao thì, từ giờ Lâm Phán sẽ là em gái của con.”

Mộ Diệc Thu nhìn Thư Thanh Thiển, cười lạnh một tiếng, chỉ một cái nhìn thôi mà đã chứa đựng sự tức giận, đau lòng, thất vọng, và cả một chút cảm xúc mà ngay cả bản thân cô cũng không rõ.

Thư Thanh Thiển chưa bao giờ thấy Mộ Diệc Thu có biểu cảm phức tạp như vậy.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt của Mộ Diệc Thu trở lại bình tĩnh, như một hồ nước sâu không gợn sóng, lấy lại sự điềm tĩnh và tự chủ như thường ngày.

Mộ Diệc Thu khẽ nghiêng đầu, để mái tóc trên vai buông xuống che đi gương mặt, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt lúc này.

Mộ Sinh Hàn biết rằng Mộ Diệc Thu vốn không bao giờ nghe lời mình, ông ta cũng không thể làm gì hơn.

Mộ Sinh Hàn lại quay sang nói với Thư Thanh Thiển: “Lâm Phán con lại đây, trước đây không phải hai đứa rất thân sao? Giờ con đã là một gia đình rồi, gọi chị hai đi.”

Thư Thanh Thiển chưa kịp động đậy, Mộ Diệc Thu đã đột ngột đứng dậy, “Không cần.” Rồi cô xoay người lên lầu, từ đầu đến cuối đều không muốn nhìn Thư Thanh Thiển thêm một cái nào.

Nhìn Mộ Diệc Thu rời đi, Thư Thanh Thiển biết rằng cô ấy chắc chắn đang rất tức giận, việc cô ấy sẽ xa lánh mình là điều dễ hiểu, dù sao chuyện này cũng không ai có thể dễ dàng chấp nhận được.

Mộ Sinh Hàn đối với cô con gái nuôi này rõ ràng không có chút tình cảm nào, mà Thư Thanh Thiển cũng chẳng có tình cảm gì với ông ta, hai người không cần phải diễn ra những cảnh tượng cha con tình cảm sâu đậm.

Mộ Diệc Thu lên lầu rồi đóng cửa phòng lại, qua mấy tiếng đồng hồ, Thư Thanh Thiển dọn đồ xong thì cô vẫn chưa ra.

Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, Thư Thanh Thiển ra ngoài thì thấy người giúp việc đứng ở cửa, có vẻ muốn gọi cô chủ ra ăn cơm nhưng lại sợ làm cô tức giận, lúc này đang do dự.

Thư Thanh Thiển nói với quản gia: “Ông đi trước đi, để cháu vào cho.”

Người giúp việc có chút do dự, “Cô chủ rất ít khi nổi giận, nhưng mỗi lần nổi giận thì đều rất đáng sợ, cô cẩn thận nhé.”

Thư Thanh Thiển mỉm cười, “Không sao đâu.”

Người giúp việc đi rồi, Thư Thanh Thiển tiến vào, nghe thấy tiếng đàn piano vọng ra từ khe cửa. Có vẻ như Mộ Diệc Thu đang đàn piano bên trong, nhưng nghe tiếng đàn thì rõ ràng có thể cảm nhận được Mộ Diệc Thu đang không vui.

Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng gõ cửa phòng Mộ Diệc Thu, tiếng đàn piano bên trong không dừng lại. Thư Thanh Thiển đợi một lúc rồi lại gõ tiếp, tiếc là Mộ Diệc Thu vẫn không để ý đến mình, cứ như không nghe thấy vậy.

Thư Thanh Thiển hơi bất lực lắc đầu, tựa vào cửa gọi ngọt ngào vào trong: “Chị hai~”

Ngay sau đó, tiếng đàn piano đột ngột cao lên một quãng tám, rõ ràng là đã bấm nhầm, không thể đàn tiếp được nữa.

Trên mặt Thư Thanh Thiển nở nụ cười, tiếp tục nói: “Chị hai ơi, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng xuống dưới đi.”

Mộ Diệc Thu nghe thấy tiếng nói bên ngoài, không nhịn được nữa, cuối cùng cũng mở cửa. Không ngờ Thư Thanh Thiển đang tựa vào cửa, cô vừa mở cửa thì đối phương không đứng vững mà ngã vào người mình. Mộ Diệc Thu sợ nàng ngã, theo phản xạ đỡ lấy đối phương.

Mộ Diệc Thu nhìn Thư Thanh Thiển trong lòng càng tức giận hơn, siết chặt cổ tay của Thư Thanh Thiển kéo nàng đứng thẳng, quát: “Lâm Phán, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Thư Thanh Thiển cúi đầu, vẻ mặt đáng thương. Khi nàng ngẩng đầu lên thì khóe mắt đã ứa lệ.

Mộ Diệc Thu không hề động lòng, “Đừng ở đây mà giả vờ đáng thương với tôi, tưởng như vậy tôi sẽ tha thứ cho cô sao?”

Đối với những lời mà Thư Thanh Thiển sẽ nói, nàng đã lường trước được rất nhiều lần.

Thân phận của một người là không thể tự lựa chọn, cô cũng biết trước đây Thư Thanh Thiển đã sống rất khổ. Chính vì vậy, khi đưa Thư Thanh Thiển về nhà họ Mộ, trong lòng Mộ Diệc Thu rất mâu thuẫn.

Không ngờ Thư Thanh Thiển nhìn Mộ Diệc Thu, sau đó ánh mắt rơi vào cổ tay của mình, yếu ớt nói: “Đau.”

Mộ Diệc Thu lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay Thư Thanh Thiển, vội vàng buông ra, quả nhiên thấy trên cổ tay trắng nõn của nàng có vài vết đỏ rõ rệt, là do cô vừa nãy siết quá chặt.

“Cô…” Mộ Diệc Thu không thể nổi giận với Thư Thanh Thiển, cô chỉ có thể tự mình tức giận, cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ cảm thấy càng lúc càng bực bội.

Thư Thanh Thiển xoa xoa cổ tay, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười, sau đó cùng đi xuống lầu.

Từ khi đến nhà họ Mộ, hệ thống đã hiển thị nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành 50%. Có vẻ như nhiệm vụ ở thế giới này không khó lắm, nghĩ đến việc nếu nàng chính thức trở thành người nhà họ Mộ, nguyện vọng của nguyên chủ chắc chắn sẽ được hoàn thành.

“Hệ thống, có phải mi cố ý chọn thế giới này không?” Thư Thanh Thiển đột ngột hỏi.

Nếu hệ thống có trái tim, chắc chắn lúc này đã bị dọa chết rồi, may mắn là nó không có cảm xúc nên giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: [Bip, cơ thể của ký chủ được lựa chọn ngẫu nhiên, hệ thống không có quyền can thiệp.]

Thư Thanh Thiển nói: “Thật ư? Tại sao ta luôn cảm thấy thân phận của mình là cố ý để đối đầu với nữ chính thế.”

Hệ thống im lặng một lát, sau đó nói: [Bip, theo phân tích dữ liệu, nữ phụ với nữ chính thường có tỷ lệ thù hận lên đến 79%, tỷ lệ là bạn tốt của nữ chính là 6%, vì vậy đây là hiện tượng bình thường.]

“Thật sao?” Thư Thanh Thiển cười khẽ, không còn để ý đến hệ thống nữa, quyết định tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Vài ngày sau, Thư Thanh Thiển rất ít khi gặp Mộ Diệc Thu, hai người rõ ràng đã sống chung dưới một mái nhà nhưng số lần gặp nhau còn ít hơn trước kia.

Mộ Diệc Thu rõ ràng đang tránh mặt nàng.

Mộ Diệc Thu tránh mặt nàng cũng không sao, nhưng Thư Thanh Thiển lại nhiều lần bắt gặp cô ấy và Tống Minh Hạo. Trong lòng Thư Thanh Thiển càng thấy khó chịu, nhìn Tống Minh Hạo càng thấy ngứa mắt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...