[BH][Editing] Nữ Phụ Có Bệnh
Chương 105.
Lâm Như Kiều đứng sững sờ giữa phòng khách, nhìn theo bóng con gái mình vào phòng rồi mới sực tỉnh. Bà ta chống nạnh, đứng trước cửa mắng mỏ Lâm Phán là đồ mất nết.Bà ta quá rõ con gái mình, đứa trẻ lớn lên từ tay bà, vậy mà không ngờ nó lại dám nổi loạn như thế.Mắng mỏ một hồi mà trong phòng vẫn không có tiếng động gì, Lâm Như Kiều lẩm bẩm vài câu về đứa con bất hiếu rồi hậm hực bỏ đi.Trước giờ, Lâm Phán làm sao dám như vậy? Bà ta cảm thấy Lâm Phán lúc nãy thật đáng sợ, cứ như một người trưởng thành vậy, khí thế thật bức người.Thật là quái dị!Thực ra, bà ta luôn giấu kín một bí mật trong lòng, đó là Lâm Phán không phải con ruột của bà.Ngày xưa, khi còn trẻ, Lâm Như Kiều vừa sinh con đã bị đuổi ra khỏi nhà. Một mình nuôi con nhỏ, bà ta làm không nổi. Rồi một lần, đứa bé sốt cao, khi quay về bà ta mới phát hiện ra con mình đã mất.Lúc đầu, Lâm Như Kiều cũng đau khổ một thời gian, nhưng rồi bà ta tỉnh ngộ. Bà ta vẫn còn hy vọng dựa vào đứa trẻ để quay về nhà họ Mộ, con bà không thể chết được.Nghe nói nhiều người sinh con xong không muốn nuôi, thường bỏ ở cửa các trại trẻ mồ côi, bà ta liền đi tìm và thật sự đã tìm được một bé gái khoảng bằng tuổi con mình. Thế là bà ta mang bé về nuôi.Đó chính là Lâm Phán bây giờ.Từ nhỏ, Lâm Phán đã có tính tình u uất, ít nói, không cười không khóc, cứ như một đứa trẻ câm vậy. Lâm Như Kiều vốn không có kiên nhẫn, nhìn thấy con gái lại càng bực bội.Bà ta ngày ngày lêu lổng bên ngoài, chẳng bao giờ quan tâm đến Lâm Phán. Bà ta thường nhốt Lâm Phán trong phòng, mãi đến khi lớn lên, Lâm Phán phải đi học thì bà ta mới để nó ra ngoài.Lúc đầu, Lâm Như Kiều đưa Lâm Phán về nhà họ Mộ để nhận con cháu, bà ta hy vọng từ nay sẽ có cuộc sống sung sướng. Vì lúc mới sinh, đứa bé đã được xét nghiệm ADN nên bà ta không sợ ai nghi ngờ.Nhưng Mộ Chính Hàn quả là một người vô tình, chẳng thèm gặp mặt bà ta. Sau nhiều lần cố gắng, Lâm Như Kiều đành bỏ cuộc.Lúc đó, Lâm Như Kiều định bỏ đứa bé, nhưng nghĩ lại thấy đứa bé này tuy tính tình quái lạ nhưng học hành lại khá giỏi, đã thi vào trường cấp hai trọng điểm. Nghĩ đến bản thân tuổi đã cao, rồi mai mốt già yếu cần người chăm sóc, Lâm Như Kiều đành giữ Lâm Phán lại bên mình.Nhưng càng lớn, Lâm Như Kiều càng thấy Lâm Phán khó hiểu.Đặc biệt là tối qua, thái độ của Lâm Phán khiến bà ta hết sức bất ngờ. Lâm Như Kiều nghi ngờ, nếu Lâm Phán cầm dao đâm thẳng vào mắt mình cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.Trở về phòng, Lâm Như Kiều thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường tự an ủi rằng chắc chắn là do con bé vào tuổi dậy thì nên mới trở nên nổi loạn như vậy.
Bà ta nghĩ thầm, tưởng mình giỏi lắm sao, xem tao không trị nổi mày.
Sáng sớm hôm sau, Thư Thanh Thiển bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc. Nghe thấy Lâm Như Kiều đang nói chuyện điện thoại ở ngoài, rồi sau đó đi ra ngoài.Thư Thanh Thiển nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng, lười biếng nhắm mắt lại ngủ tiếp.Một lúc sau, Thư Thanh Thiển tỉnh dậy, định vào bếp làm chút gì đó ăn, nhưng lại phát hiện trong tủ không còn gì cả. Hóa ra Lâm Như Kiều đã giấu hết đồ ăn đi.Thư Thanh Thiển bị đối phương làm cho tức cười. Lâm Như Kiều rõ ràng biết nàng không có tiền, lại còn giấu cả thức ăn, định để nàng chết đói sao?Nhìn thấy cửa phòng ngủ chính đóng kín, Thư Thanh Thiển lấy một sợi dây thép ra, mất một lúc mới mở được cửa. Quả nhiên, ở góc phòng có một đống đồ ăn.Nâng mày, Thư Thanh Thiển thấy những thứ đồ ăn đó chẳng còn hấp dẫn nữa. Nàng quyết định sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn.Thư Thanh Thiển lục lọi khắp phòng, phát hiện Lâm Như Kiều quả thật rất nghèo, chẳng có đồng nào. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở hai chiếc túi xách trên tủ.Hai chiếc túi được đặt ở vị trí cao nhất, bọc kỹ trong bao bảo vệ, trông rất cẩn thận. Logo của các thương hiệu xa xỉ nổi bật, là mẫu mới nhất của mùa này. Thư Thanh Thiển ước lượng sơ qua, mỗi chiếc ít nhất cũng phải ba mươi nghìn.Không ngờ trong phòng Lâm Như Kiều lại có những thứ đắt tiền như vậy. Nàng tự hỏi không biết ai đã tặng cho bà ta. Thư Thanh Thiển hơi mỉm cười.***
“Cô bé, hai cái túi này chú mua với giá bốn trăm nhé.”Người đàn ông mặc áo khoác da thấy có người đến bán đồ vào sáng sớm, trong lòng rất vui. Hơn nữa, người bán lại có vẻ chỉ là một cô bé cấp ba, anh ta nghĩ mình có thể ép giá được.Thư Thanh Thiển nhìn người đàn ông, cười như không cười, “Chú ơi, chú đừng lừa cháu thế. Hai cái túi này là hàng hiệu mới nhất, ở cửa hàng phải sáu bảy chục nghìn mới mua được. Mà chú đưa cháu có bốn trăm, có phải quá ác không?”Người đàn ông liếc nhìn cô bé, không ngờ cô bé lại biết hàng. Nhưng thấy quần áo của cô bé rất bình thường, anh ta lại nghĩ cô bé chắc chắn đã lấy trộm đồ của nhà. Thế là anh ta cười hề hề nói: “Cô bé, đồ hiệu gì chứ, đây toàn là hàng nhái thôi, bốn trăm là cao lắm rồi đấy.”Thư Thanh Thiển nhìn người đàn ông, “Chú biết rõ đây là hàng thật mà. Cháu đưa ra giá một vạn, hai cái túi này đều như mới. Nếu chú không đồng ý thì thôi, cháu đi tìm người khác.”Người đàn ông không ngờ cô bé lại đòi một vạn, hơi do dự. Thấy cô bé định đi, anh ta vội vàng giữ lại, vẻ mặt hung dữ: “Cô bé, một nghìn là cùng. Để lại túi đây, không thì đừng hòng rời khỏi.”Thư Thanh Thiển vẫn đứng yên, bình tĩnh nhìn người đàn ông, rồi lấy điện thoại ra: “Thôi được rồi, xem ra cháu chỉ có thể gọi chú công an tới giúp đỡ thôi.”Người đàn ông mặc áo khoác da không ngờ Thư Thanh Thiển lại không sợ hãi như những đứa trẻ khác. Bình thường, gặp tình huống này, bọn trẻ thường khóc lóc sợ hãi, vậy mà cô bé này vẫn giữ được bình tĩnh và định gọi cảnh sát, anh ta bèn nói: “Cô bé, cái túi đó chắc chắn cháu trộm từ nhà ra rồi, cháu gọi chú công an không sợ bị bắt luôn hả?”Thư Thanh Thiển ngẩng đầu lên, nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt vô tội: “Vậy cháu sẽ nói với chú công an rằng chú đã xúi cháu đi trộm đồ, hơn nữa, cháu thấy ở nhà chú có rất nhiều đồ lạ, chắc cũng không phải đồ của chú đâu nhỉ? Cháu nghĩ chú sẽ phải đi cùng cháu rồi.”Người đàn ông cứng họng, đành miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, được rồi, một vạn thì một vạn.”Thư Thanh Thiển cầm tiền rồi rời đi, trong lòng đã lên kế hoạch cho những việc tiếp theo. Nàng quyết định sẽ không quay lại cái nhà kia nữa.Tối qua, nàng ngủ trên chiếc giường sắt cứng ngắc và ẩm thấp, sáng nay thức dậy toàn thân đau nhức. Nhất là khi nghĩ đến việc phải chịu đựng Lâm Như Kiều thường dẫn những người đàn ông lạ mặt qua đêm, nàng cảm thấy một giây cũng không muốn ở lại rồi.Song, điều cấp bách nhất lúc này là phải lấp đầy cái bụng đang kêu réo. Nàng không biết cơ thể này có phải từ trước đến nay chưa bao giờ được ăn no hay không, mà gầy gò hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều. Nàng cảm giác mình đói đến mức đầu óc choáng váng hết cả lên.Thư Thanh Thiển đi bên đường thì thấy một quán ăn nhỏ trông cũng không tệ lắm, nàng bèn vào gọi một suất ăn. Nàng ăn rất nhanh, cố gắng nạp lại năng lượng cho cơ thể. Cuối cùng, nàng cũng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, mới ăn chậm lại.Ăn xong bữa sáng, vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Thư Thanh Thiển vội vã bước vào lớp. Cả lớp im phăng phắc, giáo viên ngữ văn đi theo sau.Đối với người trưởng thành, trở lại trường học với thân phận học sinh, cảm giác đau đầu ập đến khiến nàng muốn buông xuôi. Nàng đã quá lâu rồi không học, may thay nàng không quen thân ai ở trường nên không ai đến nói chuyện với nàng.Đột nhiên, nàng nhớ ra hôm qua mình chưa làm bài tập về nhà.Quả nhiên như dự đoán, Thư Thanh Thiển bị các thầy cô giáo phê bình không thương tiếc. Nàng đành cúi đầu nhận lỗi, lần đầu tiên cảm thấy thất bại.Mở quyển sách Ngữ văn ra, Thư Thanh Thiển lơ đãng đọc qua. Nội dung trong sách cũng giống như những gì nàng đã học trước đây, nhưng nàng đã quên hết sạch. Đang lật sách, nàng bỗng nhận ra điều kỳ lạ.Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh những gì vừa đọc lập tức hiện lên trong đầu. Chỉ cần lướt qua một lần, nàng đã nhớ hết cả trang.Thư Thanh Thiển nghiêm mặt, lại thử mở một trang khác và kết quả vẫn như vậy.Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhận ra cơ thể này có lẽ là một thiên tài. Trí nhớ của nguyên chủ thật đáng kinh ngạc, mọi thứ đều được lưu trữ rõ ràng trong đầu, giống như một kho tàng kiến thức vậy. Thư Thanh Thiển không thể tin nổi mình lại có một trí nhớ siêu phàm như thế.Chẳng trách mà nguyên chủ có thể thi vào trường này dù hoàn cảnh sống rất khó khăn, tất cả là nhờ vào tài năng thiên bẩm của nguyên chủ. Nếu không phải vì tuổi thơ bất hạnh, nguyên chủ đã có thể thành công hơn rất nhiều.Nếu Lâm Như Kiều biết nuôi dạy con gái mình thì chắc chắn Lâm Phán sẽ trở thành một người tài giỏi, được mọi người ngưỡng mộ. Thật đáng tiếc khi bà ta lại lãng phí một tài năng như vậy.Giờ đây, khi đã có được một cơ thể với khả năng đặc biệt, Thư Thanh Thiển quyết tâm sẽ không để tài năng của mình bị chôn vùi. Điều đầu tiên nàng cần làm là chăm sóc tốt cho bản thân, đặc biệt là cải thiện sức khỏe.Nàng quá gầy gò, chỉ nặng có sáu mươi cân*, cả người trông như gió thổi qua liền ngã. Khuôn mặt tái nhợt, gân xanh trên tay có thể nhìn thấy rõ ràng, gầy trơ xương, chính nàng nhìn qua cũng thấy sợ. Đây là hậu quả của việc thiếu chất dinh dưỡng trong thời gian dài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe của nàng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.*60 cân TQ khoảng 30 kí VN.Vào giờ nghỉ trưa, thay vì đến căng tin trường, Thư Thanh Thiển đến một nhà hàng sang trọng gần đó và gọi ba món ăn.Mục tiêu của nàng bây giờ là vỗ béo bản thân!Thư Thanh Thiển ăn rất chậm. Khi nàng sắp ăn xong, từ phòng riêng bên cạnh đi ra một nhóm người, trong đó có cả bạn cùng lớp. Thấy Thư Thanh Thiển, cô bạn ấy tỏ ra rất ngạc nhiên và chế giễu:“Ồ, đây là ai vậy? Để tôi xem nào, ôi trời, hóa ra là Lâm Phán! Không ngờ cậu cũng đến Vị Hương Cư để ăn à? Cậu trúng số rồi hả?”Trong lúc tình cờ nhìn qua, Mộ Diệc Thu nhận ra cô gái mình gặp hôm qua. Lúc này, nàng đang ngồi một mình ở góc phòng, ăn uống rất chậm rãi. Khi nghe thấy tiếng gọi, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, chọt thẳng vào lòng cô.==========================Hoa Hoa có lời muốn nói: Ừm, đúng rồi. Tag đặc biệt lần này là ngụy incest, nghe hấp dẫn lắm đúng không?Tác giả tiết lộ sớm quá, nếu để tới giữa phần hãy bật mí sẽ hay hơn nhiều. Tiếc ghê~