[BH][Editing] Nàng Tổng Tài Luôn Khóc Thút Thít
Chương 11: Ghê chưa?
Nhờ sự giúp đỡ của Khâu Diệc Bạch.Gần mười hai giờ tối, cuối cùng tất cả văn kiện trong máy tính đã được sắp xếp xong. Thẩm Ninh Hinh phân loại từng cái một, nén lại rồi gửi email cho giám đốc Lưu.Thế là xong!Nàng không khỏi cảm thán một tiếng, giang hai tay thoải mái duỗi thắt lưng.Bên ngoài bây giờ đã tối hẳn, Thẩm Ninh Hinh đứng dậy đến trước cửa sổ và nhìn xuống, thấy ven đường không còn một bóng người.Chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ loi vẫn còn sáng, trông có chút thê lương và kỳ lạ, kèm theo đó là tiếng ríu rít của côn trùng thỉnh thoảng vang lên, lập loè trong tầm mắt.Thẩm Ninh Hinh quan sát, chợt nhớ đến bộ phim kinh dị mà mình cùng xem với Mạnh Dao các nàng vào mấy ngày trước, bèn lập tức dựng tóc gáy.Đương lúc nghĩ ngợi, nàng quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt đang gần sát phía sau."Á!" Thẩm Ninh Hinh giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng cả người lên, "Sếp Khâu, sếp làm gì ở đây thế?!""Làm quá*." Khâu Diệc Bạch liếc nàng một cái, tới trước cửa sổ nghiêm túc nhìn xuống, "Chỉ cô được xem còn tôi không được xem à, công ty nhà cô hả?"*câu gốc: đại kinh tiểu quái (大惊小怪), có nghĩa đen là ngạc nhiên, nghĩa bóng là chuyện bé xé to."Không phải..." Sợ bị cô mang thù lần nữa, Thẩm Ninh Hinh vội vàng lắc đầu, giọng điệu nịnh nọt, "Sếp xem đi ạ."Khâu Diệc Bạch không để ý tới nàng, hừ lạnh khoác tay ra sau lưng.Giống như một cán bộ kỳ cựu đi thị sát đột xuất vậy.Thẩm Ninh Hinh thở dài, im lặng quay lại chỗ làm việc và tắt máy tính đi.Ngay lúc nàng đang nghĩ rằng lát nữa nên trở lại thế nào, thì Khâu Diệc Bạch ở trước cửa sổ đã quay về đây."Lát nữa đừng về nhà." Cô nói, tuỳ tiện cầm tư liệu mà Bùi Thanh đã làm trong ngày lên xem, nhanh chóng nhíu mày, "Giờ trời đang rất tối, trở về không an toàn nên cô ở lại công ty đi."Thì ra cô ấy đang lo cho nàng.Thẩm Ninh Hinh nghe xong bèn thấy ấm lòng, nhưng ngẫm lại thì cũng đúng. Thay vì đi đi về về, thà nghe Khâu Diệc Bạch ngủ lại đây còn hơn. Vì thế, nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp "Vâng".Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch ngoắc tay với nàng: "Vào phòng nghỉ thôi."Nói xong, cô xoay người bước đi thật nhanh.Thẩm Ninh Hinh vội vàng đuổi theo.Sau khi rẽ mấy góc theo Khâu Diệc Bạch, rất nhanh, một căn phòng nhỏ xuất hiện trước mặt Thẩm Ninh Hinh.Mở cửa ra, bên trong có một chiếc bàn vô cùng đơn giản cùng một chiếc giường tầng nhỏ, bên cạnh là một chiếc tủ cao vừa người.Khâu Diệc Bạch mở cửa tủ ra, dễ dàng ôm chăn bông từ trên cao rồi ném cho Thẩm Ninh Hinh: "Có dì đến giặt và thay mỗi ngày nên ga giường cùng chăn bông đều rất sạch, cô đắp trực tiếp là được.""Vâng." Thẩm Ninh Hinh vội vàng gật đầu, ôm chăn thật chặt, hỏi theo bản năng, "Sếp Khâu quen ngủ trên hay dưới ạ?"Vừa dứt lời thì chợt thấy có gì đó không đúng, cảm giác như là hai người lại đang thực hiện giao dịch kỳ quặc nào đó vậy.Cũng may Khâu Diệc Bạch không hiểu được ẩn ý, chỉ nói: "Đừng lo cho tôi, cô cứ chọn cái cô thích đi."Thẩm Ninh Hinh nghe vậy còn rất cảm động, lập tức cảm ơn một cách vô cùng chân thành."Thế em chọn chỗ này." Nàng nói, chỉ vào vị trí giường dưới rồi nhanh chóng trải chăn ra, "Em làm xong rồi, sếp Khâu cũng mau lên đi ạ.""Mau lên cái gì?" Khâu Diệc Bạch lập tức hỏi lại.Thẩm Ninh Hinh bị cô hỏi mà sửng sốt: "Mau trải chăn ra á..."Vừa dứt lời, trong mắt Khâu Diệc Bạch chợt ẩn hiện ý cười: "Tôi không ngủ ở đây.""Dạ?" Thẩm Ninh Hinh phản ứng một lát, còn tưởng rằng cô muốn về nhà nên vội vàng khuyên nhủ, "Đã trễ thế này rồi, sếp về nhà một mình không..."Hai chữ "an toàn" còn chưa nói ra, thì thấy Khâu Diệc Bạch đột nhiên lấy ra một chùm chìa khoá từ trong cặp táp.Chùm chìa khóa khẽ vang leng keng, tràn đầy mùi tiền."Ai nói tôi muốn quay lại đó." Cô nói, hơi nhướng mày, "Tôi còn chỗ ở bên phía đối diện nhé.""..."Bầu không khí trầm lặng hồi lâu, cuối cùng Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."
***
Khâu Diệc Bạch đã đi được một lúc.Thẩm Ninh Hinh mở Weibo ra, quả nhiên thấy người này đăng trạng thái mới, thậm chí ở phía sau lần đầu tiên đi kèm hình meme --Vẻ mặt vừa rồi của Thẩm Ninh Hinh trông hơi giống A Chi. [A Chi ngớ ra.jpg]***
Sự việc này chỉ là nhạc đệm, và nhanh chóng bị Thẩm Ninh Hinh lãng quên.Gần đây, cuối tháng chị Triệu có nhiều việc hơn thường lệ, đương nhiên chị cũng giao rất nhiều việc cho Thẩm Ninh Hinh. Sau khi điền đơn xong, chị Triệu lập tức ném hợp đồng cho nàng, bảo nàng đưa cho sếp Khâu ký tên.Thẩm Ninh Hinh vâng lời, cầm hợp đồng vào văn phòng thì thấy Khâu Diệc Bạch đã đem hết bé cún ra, lúc này đang đặt chúng ngay ngắn trên bàn.Nàng không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: "Sếp Khâu, sếp đang làm gì thế?""Hả?" Khâu Diệc Bạch không phát hiện ra Thẩm Ninh Hinh đi vào, cô sửng sốt một lúc mới tìm được lý do thích hợp, "Tôi lấy ra chụp cho cháu tôi một tấm, để nó nhìn xem có thích hay không thôi.""Thế ạ." Thẩm Ninh Hinh gật đầu, "Nhưng mà...""Nhưng nhị cái gì!" Khâu Diệc Bạch gắt gỏng với nàng, "Có việc gì thì nói mau, tôi đang bận."Được rồi.Thẩm Ninh Hinh không nói gì nữa, nhanh chóng cầm hợp đồng bảo cô ký.Sau đó, nàng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào nên khi quay lại nơi làm việc liền mở Weibo ra xem.Đúng như nàng nghĩ, Khâu Diệc Bạch lại đăng một bài Weibo khác giống như đêm qua, vẫn là một dòng chữ kèm một bức ảnh. Mà bức ảnh ấy tình cờ là mấy bé cún Thẩm Ninh Hinh mua cho cô.Dòng chữ là một câu --Ghê chưa, những bé cún đang xếp hàng nè!Cái gì đây cái gì đây!Thẩm Ninh Hinh dừng một chút rồi chợt bật cười, cơ thể run rẩy không tự chủ được khiến ly cà phê trên bàn rung chuyển.Quả thật rất ghê, không riêng gì những bé cún đang xếp hàng kia.Cả sếp Khâu cũng ghê gớm lắm đó."..."--------------------Tác giả: tuyên bố một chút, A Chi không có nguyên mẫu nào hết, là tôi bịa đó.--------------------
Hoa Hoa: để mọi người dễ hình dung, từ bây giờ tui sẽ lấy tạm bé này làm nguyên mẫu cho A Chi nhé :3