[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 97.



Chương 97: Sự nghi ngờ của dì.

---o0o---

Lại một ngày nữa, tại căn cứ của Phi Điểu.

Các tổ chức dị năng tư nhân nếu có điều kiện thì đều sẽ xây dựng căn cứ riêng của mình. Việc này không chỉ để thuận tiện cho việc di chuyển và tập hợp các thành viên, mà còn là để lưu trữ các loại tài liệu và hồ sơ.

Dĩ nhiên Phi Điểu không phải ngoại lệ, họ không chỉ có căn cứ tụ họp riêng mà còn có rất nhiều nơi ẩn náu được bố trí ở các thành phố khác.

Xét về mặt tổ chức tư nhân hóa, Phi Điểu được xem là giàu có. Chủ yếu bởi vì khi tổ chức được thành lập, các thành viên nòng cốt đều xuất thân từ gia đình có điều kiện. Chỉ cần bất kỳ ai trong số họ bỏ tiền ra là đã đủ để duy trì hoạt động cho cả tổ chức.

Huống hồ gì trong bao năm nay, các thành viên trong tổ chức nhận nhiệm vụ ủy thác, lĩnh thưởng kiếm tiền cũng đã đủ để chia sẻ phần lớn gánh nặng tài chính cho Phi Điểu.

Đường Hiểu Ngư bước dọc theo hành lang sáng bóng, tiến về phía cuối cùng - phòng lưu trữ hồ sơ. Minh Duyệt lặng lẽ đi bên cạnh cô, trông có phần căng thẳng và mong chờ.

Cô bé đã biết những bí ẩn đằng sau thảm án ở viện phúc lợi, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần theo đầu mối.

Phòng hồ sơ gọi là “phòng”, nhưng thực ra trông chẳng khác gì một thư viện thu nhỏ. Tài liệu và hồ sơ các loại được phân chia theo từng danh mục và đặt trên các giá sách khác nhau.

Đường Hiểu Ngư từ lâu đã biết rằng bên trong phòng hồ sơ thực ra còn có một gian mật thất, nơi lưu trữ toàn những vụ án cũ và các án chưa phá suốt nhiều năm qua. Bình thường gần như không có mấy thành viên trong tổ chức lui tới nơi đó.

Cô nghĩ, những năm qua, sau những trận đấu giữa mẹ và các thành viên với tổ chức thần bí đứng sau Thợ săn, những tư liệu còn sót lại chắc hẳn đều được giữ trong mật thất ấy.

Hai người trình báo theo đúng quy trình và đã được phê duyệt, giờ có thể vào mật thất để xem những hồ sơ đó.

Sau khi tận mắt nhìn thấy tài liệu, Đường Hiểu Ngư càng thêm thấu hiểu vì sao các tiền bối trong nội bộ Phi Điểu lại luôn né tránh, không muốn nhắc đến trận chiến diệt ma năm ấy và tổ chức thần bí phía sau Thợ săn.

Bởi vì những đầu mối ấy quá rời rạc và mơ hồ, mà rủi ro lại vô cùng lớn.

Suốt bao năm qua, tổ chức thần bí kia gần như chưa từng lộ mặt. Ngoài Thợ săn luôn xuất hiện ở tiền tuyến làm mồi nhử thu hút sự chú ý thì bọn chúng chưa từng trực tiếp giao chiến với Phi Điểu.

Lần hành động ở núi hoang mới đây có thể xem như là lần tổ chức đứng sau Thợ săn lộ diện rõ ràng nhất từ trước đến nay.

Đường Hiểu Ngư cẩn thận lần theo thứ tự thời gian để lật xem từng tài liệu, ghi nhớ những đầu mối hữu dụng trong lòng.

Chẳng biết từ lúc nào mà buổi sáng đã trôi qua mất. Đường Hiểu Ngư xoa ấn đường, mới phát hiện không biết Minh Duyệt đã rời đi từ bao giờ.

Cô còn đang ngạc nhiên thì đã thấy Minh Duyệt thò đầu vào từ cửa: “Chị ơi, em ra ngoài lấy hai chai nước. Mình nghỉ chút rồi xem tiếp nhé.”

Ngoài phòng hồ sơ rộng rãi là các giá sách san sát nhau, giữa các khu vực có đặt bàn dài để đọc và nghỉ ngơi. Đường Hiểu Ngư bước qua đó, ngồi xuống cùng Minh Duyệt.

Cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Minh Duyệt, chị định cùng Bạch Cáp và mọi người đến thành phố Song Thổ điều tra.”

Minh Duyệt đặt chai nước xuống, chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

Hiện tại, toàn bộ Phi Điểu - ngoại trừ những người có nhiệm vụ khẩn cấp - đều đang dồn lực truy tra Thợ săn và tổ chức thần bí sau lưng gã. Đầu mối rõ ràng nhất mà họ có bây giờ chính là những kẻ đã và chưa bị phát hiện, những người đã tài trợ tài chính cho tổ chức đó.

Một vài đầu mối đã hướng về phía một số thương nhân giàu có ở tỉnh ngoài, vì vậy đương nhiên phải có thành viên ra ngoài thành phố để điều tra. Song Thổ là một trong những nơi cần được điều tra lần này.

“Vậy thì… để em đi với chị nha.”

Dù thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng kỳ nghỉ hè của cô bé vẫn chưa kết thúc.

“Cứ nói với chị cả là chúng ta muốn đi du lịch đi.”

Đường Hiểu Ngư lắc đầu: “Trong chúng ta, nhất định phải có một người ở lại.”

Minh Duyệt hỏi: “Tại sao?”

Đường Hiểu Ngư đưa mắt nhìn cô bé, ánh mắt mang theo chút phức tạp: “Chiều tối ngày mười sáu, Minh Kiều đã về nhà nhắc em phải cẩn thận với dì út.”

Sắc mặt Minh Duyệt lập tức trở nên nặng nề: “Hay là chị khuyên chị ấy về nhà ở trước đã?”

Đường Hiểu Ngư khẽ ngừng một nhịp, hầu như không nhận ra: “Cô ấy chưa chắc chịu nghe đâu.”

Cô nói tiếp: “Cô ấy có đủ quyết đoán nhưng tác phong làm việc lại quá liều lĩnh, quá thích mạo hiểm.”

Minh Duyệt phồng má lên. Quả thật là vậy.

Không nói đâu xa, chỉ riêng việc khi hai người họ còn chưa vạch trần thân phận, lúc bàn bạc xem nên điều tra Tạ Sở thế nào, Minh Kiều đã hứng thú đến mức sẵn sàng lao vào đấu đá, ánh mắt sáng rực như thấy chuyện vui khiến Minh Duyệt đến giờ vẫn không quên được.

Cho nên, cô bé cũng hiểu được ý ngoài lời của Đường Hiểu Ngư: phải có người ở lại để trông chừng Minh Kiều. Nhưng thật lòng mà nói, cô bé không nghĩ mình có thể đảm nhận nổi nhiệm vụ này.

Huống chi, cô bé mơ hồ cảm thấy việc lần Đường Hiểu Ngư chủ động đi tỉnh ngoài điều tra này thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng thực chất lại mang theo một chút ý muốn tránh né.

Minh Duyệt nói: “Chị ơi, thật ra bây giờ mối quan hệ giữa hai người là tốt nhất. Cũng chỉ có lời của chị thì chị ấy mới chịu nghe một chút thôi.”

Cho đến hôm nay, khi nói ra những lời này, cô bé thấy rất kỳ diệu. Em ngập ngừng một lát mới lại hỏi: “Hai người lại cãi nhau ạ?”

Đường Hiểu Ngư khựng lại.

Cô nghĩ, rõ ràng đến vậy sao?

Tuy không thể nói là cãi nhau, nhưng mỗi khi nỗi buồn của cô bắt nguồn từ Minh Kiều, Minh Duyệt đều nhận ra ngay lập tức.

Thế nhưng cho dù cô và Minh Duyệt có thân thiết đến đâu, cô cũng không thể nói cho Minh Duyệt biết chuyện kia được.

“Không có.”

Minh Duyệt rõ ràng không tin lắm, bởi dạo gần đây trạng thái của Đường Hiểu Ngư thể hiện hết ra rằng mọi chuyện chưa hẳn đã tốt.

Mà chỉ có duy nhất một người có thể khiến tâm tư Đường Hiểu Ngư rối bời đến mức dễ dàng bị người khác nhận ra đến thế.

Nghĩ tới người đó là Minh Duyệt lại tức đến phồng má, nhưng trong lòng cũng thoáng hiện lên một nỗi u sầu không hợp với lứa tuổi của mình.

“Thôi được rồi, nhưng mà nói gì thì nói, em không quản được chị ấy đâu.”

Đường Hiểu Ngư nhìn Minh Duyệt, cụp mắt xuống. Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm thoáng hiện một tia lo lắng mờ nhạt.

Cô biết Minh Duyệt nói đúng.

Cho dù có thể khuyên Minh Kiều quay về nhà ở hay không, thì dù là chị cả hay Minh Duyệt cũng không ai có thể thật sự khống chế được Minh Kiều.

Trước đây, cô từng lo rằng Minh Kiều sẽ đứng về phía dì út, nhưng giờ mối lo ấy đã không còn, thay vào đó là nỗi bất an vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Bởi Minh Kiều là kiểu người đã tàn nhẫn với người khác lại còn nhẫn tâm với bản thân hơn. Dù là vị hôn phu ngày xưa, hay là dì út bây giờ, chỉ cần trở thành kẻ thù, nàng ấy sẽ tuyệt đối không né tránh mà phải đích thân ra tay giải quyết.

Và cô cũng không nói hết những lo lắng trong lòng với Minh Duyệt, cô không cho rằng dì út thực sự muốn giết Minh Kiều. Điều này không phải vì cô còn chút hy vọng nào vào trình độ đạo đức của dì út, mà là bởi vì dì khác với Tạ Sở.

Mục đích của Tạ Sở từ đầu đến cuối đều là vì lợi ích.

Còn dì út thì khác. Dì ta muốn thấy sự hỗn loạn của nhà họ Minh, thậm chí có lẽ là muốn nhìn thấy mẹ đau khổ.

Nhưng hôm đó Minh Kiều chủ động về nhà nhắc nhở Minh Duyệt hiển nhiên không phải vì tìm cái cớ để tặng quà, mà là bởi vì dì út đã thực sự ra tay.

Đường Hiểu Ngư vẫn chưa đoán được rốt cuộc dì út đã làm gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy một điềm báo chẳng lành.

Chính điềm báo ấy đã khiến cô không nói hết suy nghĩ của mình cho Minh Duyệt biết.

Chính điềm báo ấy đã khiến cô muốn gặp Minh Kiều một lần, dù cô hiểu rõ thời điểm hiện tại là lúc không nên gặp Minh Kiều nhất.

***

Mặt trời dần ngả về tây, gió chiều hiu hiu. Khi tiết trời dần trở nên mát mẻ, thời khắc này trong ngày khiến người ta cảm thấy dễ chịu cả về nhiệt độ lẫn không khí.

Nhưng sự thư thái ấy chẳng thể làm dịu đi bầu không khí bức bối bên trong căn phòng. Từ một ô cửa sổ khép hờ vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn.

Tầm nhìn dần kéo lại gần: một người đàn ông trẻ tuổi dáng gầy, đội mũ lưỡi trai đang quay lưng về phía cửa sổ, tựa như đang trò chuyện hay báo cáo điều gì đó với người trong phòng.

“Dựa theo điều tra của chúng tôi, mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Bân và tiểu thư Minh Kiều rất tốt đúng như gã nói. Gã vốn là kẻ giỏi ăn nói, nếu không thì năm xưa chẳng thể theo đuổi được cô út của Minh Kiều.”

Giọng điệu của người đàn ông đội mũ lưỡi trai càng nói càng bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh ấy chỉ như một lớp ngụy trang mỏng manh trên bề mặt.

“Chị Lang, giờ mà ra tay dạy dỗ gã thì thực sự không ổn cho lắm.”

Bởi vì hắn biết rõ vị cấp trên trước mặt mình là người có tính cách ra sao. Chỉ sợ rằng…

Quả nhiên, sắc mặt dì út lạnh đến đáng sợ, giọng nói lại sắc bén đến chói tai: “Gã nghĩ gã là cái thá gì, dám uy hiếp tôi sao!”

Dì ta đột ngột bật dậy từ mép giường, vớ lấy chiếc đèn trang trí tinh xảo đặt trên tủ thấp bên cạnh đập mạnh xuống đất.

Chụp đèn bằng thủy tinh vỡ tan trong tiếng loảng xoảng, những mảnh vỡ lấp lánh văng tứ tán khắp nơi. Chiếc đèn đẹp đẽ giờ đây chẳng còn ra hình dạng gì nữa, cũng giống như gương mặt của dì út lúc này, méo mó vì phẫn nộ.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cố nhịn không lùi lại, cúi đầu xuống. Bóng mũ che khuất ánh mắt của hắn, nhưng từ đôi môi mím chặt có thể thấy hắn đang lo lắng trước cơn thịnh nộ của cấp trên.

Tiếng giày cao gót của dì út lộp cộp, đi qua đi lại trong phòng, nhưng rõ ràng vẫn không thể nguôi cơn giận. Dì ta bất chợt quay đầu lại nhìn người đội mũ: “Cậu đi bắt gã tới đây cho tôi.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa im lặng vừa trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng hắn buộc phải lên tiếng: “Chị Lang, chị bình tĩnh lại đã. Tôi thấy chuyện này có gì đó không ổn.”

Sắc mặt dì út vẫn vô cùng tệ, nhưng sau khi trút phần nào cơn giận, lý trí đã quay trở lại đôi chút. Dì ta ngồi lại mép giường: “Không ổn chỗ nào?”

Người đàn ông đội mũ nói: “Tên Lưu Bân này tuy có chút khôn vặt, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một thằng lưu manh vô lại. Việc gã không dám làm theo chỉ thị của chúng ta trước đó còn có thể hiểu được, nhưng giờ gã lại quay ra tống tiền thì có gì đó không đúng lắm.”

Vẻ giận dữ trên mặt dì út dần tan đi, trong đôi mắt dài hẹp lóe lên tia trầm ngâm: “Ý cậu là... sau lưng gã có người chỉ đạo?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đáp: “Lần trước gã nhắc đến chuyện đòi tiền tôi, tôi đã có nghi ngờ tương tự. Lần này sau khi tiếp xúc với gã, tôi càng thêm chắc chắn.”

Dì út nhìn chằm chằm vào hắn.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói tiếp: “Cả hai lần gã đòi tiền chúng ta đều không phải kiểu tay không tấc sắt, liều lĩnh mà dám tống tiền. Ngược lại, gã đã chuẩn bị rất kỹ.”

“Gã không chỉ giữ quan hệ tốt với tiểu thư Minh Kiều, mà còn cố tình dò hỏi về tình hình trong gia tộc chị. Cái cách làm việc bài bản và gan góc này hoàn toàn không giống với năng lực của gã.”

Dì út gật đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ suy tư: “Cậu nói đúng... chỉ là không biết người đứng sau gã là ai.”

Trong lòng dì ta bắt đầu nghi ngờ liệu có phải là kẻ thù của nhà họ Minh, hoặc nói chính xác hơn là kẻ thù của dì.

Những năm qua, tuy không đến mức bị người người căm ghét như Minh Kiều, dì ta đã đắc tội không ít người trên thương trường hay trong các mối quan hệ xã hội.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại có suy nghĩ khác: “Tôi cảm thấy người đứng sau Lưu Bân chưa chắc đã biết rõ thân phận thật của chúng ta. Họ đang lợi dụng gã để thử thăm dò. Nếu vậy, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này bắt họ lộ mặt?”

Vẻ mặt dì út biến đổi liên tục, như thể vừa nghĩ tới một cái tên cực kỳ tồi tệ: “Chẳng lẽ là... Minh Vi?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai giật mình: “Chị Lang!”

Sắc mặt dì út vô cùng khó coi: “Nếu là đối thủ của nhà họ Minh, hoặc là đối thủ của tôi, chỉ cần nghi ngờ tôi thì đã có thể đường hoàng ra mặt mặc cả rồi.”

Chỉ có kẻ lòng mang e ngại mới phải dùng cách vòng vo thăm dò như vậy.

Mà trong cả nhà họ Minh, người có thể nghi ngờ dì ta, lại có năng lực sắp đặt cả một màn này chỉ có thể là Minh Vi.

Không phải vì những người khác trong nhà họ Minh là đồ ngốc, mà là bởi vì họ không bao giờ dùng những tâm tư hiểm độc để suy đoán người khác.

Nhưng Minh Vi thì khác, con bé từ nhỏ đã là một con sói con vừa đáng sợ vừa xảo quyệt rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...