[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 92.



Chương 92: Mối bất hòa giữa chị em có từ kiếp trước.

---o0o---

Đường Hiểu Ngư khẽ nói: "Vài tháng gần đây con không hề gặp dì út, nhưng quả thật đã xảy ra một vài chuyện mà có lẽ mẹ vẫn chưa biết."

Cô vẫn chưa định nói hết mọi chuyện với mẹ, chỉ chọn lọc một phần là tin đồn về đứa con ngoài giá thú là do dì út đứng sau bày ra, còn lén lút kích động từ cả hai phía.

Minh Uyển nhíu mày, giữa hàng chân mày như gợn lên một làn sóng u buồn vô tận. Nhưng Đường Hiểu Ngư biết, khi mẹ để lộ cảm xúc rõ ràng như vậy thì nghĩa là đã thật sự nổi giận.

Cô định nói lại thôi, rồi chợt nhận ra đây có thể là cơ hội tốt để tìm hiểu động cơ của dì út.

"Chỉ là... có một điều con vẫn luôn không hiểu."

Minh Uyển nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đang trĩu nặng chợt dịu lại.

Trong đôi mắt đen tuyền như ngọc của Đường Hiểu Ngư thoáng hiện vẻ băn khoăn: "Con nghĩ những việc dì ấy làm, dù nói là vì Minh Kiều, chẳng thà nói là bắt nguồn từ oán hận một chiều dành cho mẹ."

Minh Uyển ngẩn người. Đây là một câu hỏi rất hay, hay đến mức khiến bà không biết nên trả lời thế nào.

Một lúc lâu sau, bà mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện để dì con ghét mẹ thì nhiều lắm."

Bà chưa từng ảo tưởng rằng giữa mình và Minh Lang có tình cảm chị em gì sâu đậm.

Nếu phải tìm một cách hình dung chuẩn xác, thì có lẽ là... kẻ thù kiếp trước, kiếp này oan gia..

Thật ra có những lúc người ta ghét ai đó mà chẳng cần lý do. Có thể là do năng lượng vốn đã không hợp nhau từ đầu, dù cho người đó có là chị em ruột thịt đi chăng nữa.

Với Minh Uyển, từ khi có ký ức, mối quan hệ giữa bà và Minh Lang đã không mấy yên ổn.

Nhưng dù sao cũng là chị em cùng một mẹ sinh ra, mà Minh Lang lại là con út trong nhà, nên bà vẫn cố gắng nhường nhịn ít nhiều.

"Bà ngoại con cưng dì con hơn, còn ông ngoại lại coi trọng mẹ. Người lớn lúc nào cũng muốn công bằng, nhưng thực tế thì chẳng bao giờ công bằng được cả. Nói ra thì người thiệt thòi nhất là cậu con, người bị kẹt giữa hai chị em bọn mẹ."

Minh Uyển cười nhẹ, giọng đùa cợt mà chất chứa nỗi buồn: "Mẹ và dì ấy cách nhau mấy tuổi, dì ấy lại rất hay quấn lấy cậu con. Có lẽ vì từ bé đã không có nền tảng tình cảm vững chắc, nên đến khi vào độ tuổi thiếu niên dễ nổi loạn thì mâu thuẫn giữa bọn mẹ lại ngày càng nhiều hơn trước."

Là những va chạm nhỏ nhặt vì không hợp tính cách, nhưng còn có một lý do sâu xa hơn: khi ấy, bà đang đối mặt với một chuyện quan trọng có sức ảnh hưởng đến cả cuộc đời.

Năng lực dị năng của bà là thức tỉnh sau, nghĩa là ông bà ngoại đều là người bình thường. Dù sau này bà may mắn gặp được một tiền bối trong tổ chức Phi Điểu và nhanh chóng được dẫn dắt, nhưng trước đó, khi vẫn giấu kín bí mật này trong lòng, áp lực và sự nhạy cảm tâm lý của bà là điều không ai tưởng tượng được.

Đó là giai đoạn bà có tính khí tệ nhất. Những xích mích nhỏ nhặt cũng có thể dẫn tới cãi vã nảy lửa với người nhà, mà với Minh Lang thì lại càng thường xuyên.

Khác chăng chỉ là người khác dù sao vẫn sẽ nhường nhịn bà vài phần, còn giữa bà và Minh Lang vốn đã không có tình cảm sâu đậm, nên mỗi lần cãi vã chỉ khiến khoảng cách càng thêm xa.

Mãi đến khi cả hai trưởng thành, biết cách duy trì lớp vỏ bọc hòa thuận của người lớn thì mới không còn nảy sinh xung đột trực diện nữa.

Sau này, khi thật sự đủ chín chắn, Minh Uyển từng cảm thấy chút tiếc nuối. Dẫu sao cũng là chị em ruột, lẽ ra nên thân thiết gắn bó mới đúng.

Đặc biệt là sau khi trở thành mẹ, bà càng thấu hiểu nỗi đau của một người mẹ khi thấy các con mình không hòa thuận.

Vì vậy, bà mới dần học cách nhường nhịn Minh Lang đôi phần.

Đường Hiểu Ngư lặng lẽ lắng nghe lời kể của mẹ, trầm tư suy ngẫm.

Cô nhận ra mẹ không hề bất ngờ trước khả năng dì út hận mình, nhưng hiển nhiên điều mà mẹ cho là "hận" có lẽ không hề cùng tầng với thứ hận thật sự đang ăn mòn dì út.

Cô nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Vậy... dì út có từng gặp chuyện gì thật sự đả kích không ạ?"

Minh Uyển ngẫm nghĩ, sau đó chắc chắn nói: "Là chuyện cậu rể con mất."

"Cậu rể con là người dịu dàng, hai người lại rất yêu thương nhau. Chỉ tiếc là..."

Một khi nhớ lại những chuyện cũ đã qua, luôn khiến người ta có cảm giác hoài niệm đầy tiếc nuối.

Minh Uyển khẽ thở dài: "Khi ấy dì con đang mang thai, nhưng cậu rể con ra đi quá đột ngột, đứa trẻ cũng không giữ nổi. Sau đó dì con không đi bước nữa. Mà khi đó... mẹ cũng chẳng thể quan tâm đến dì con được."

Đó là một khoảng ký ức khá xám xịt, bởi khi đó Đường Hiểu Ngư vừa chào đời không lâu, còn cuộc hôn nhân giữa bà và chồng cũ đã rơi vào bế tắc.

Tất nhiên, nếu nói chính xác hơn thì người ở bên bà khi ấy là Minh Kiều, đứa bé cũng mới chào đời chưa bao lâu.

"Mẹ và cha con khi đó đang làm thủ tục ly hôn."

Gương mặt trắng như sứ của Đường Hiểu Ngư thoáng xao động: "Lúc đó mẹ và ông ấy..."

"Vì không hợp tính." Giọng Minh Uyển nhắc lại chuyện cũ tuy vẫn mang theo chút đắng chát nhưng đã bình thản hơn nhiều.

Tất nhiên, còn có một nguyên nhân khác: bà chưa từng thật sự cân đối được giữa thân phận của một người bình thường và một dị năng giả.

Bí mật này, không chỉ bố mẹ không biết, chồng không biết, mà ngay cả con gái cũng không hay.

Và bà không thể phủ nhận rằng bà đã dành phần lớn tâm huyết và thời gian cho giới dị năng, còn nhiều hơn cả cuộc sống thực tại.

Đường Hiểu Ngư gật đầu nhẹ. Cô không hề có chút ký ức nào về người cha ruột chưa từng gặp mặt kia, chỉ biết ông sống ở nước ngoài, đã tái hôn và có gia đình riêng, hoàn toàn không còn liên lạc gì với mẹ con cô.

Trong mắt cô, đó là một người hoàn toàn không quan trọng. Sau khi để tâm một chút đến ông ta, cô lại đưa suy nghĩ trở về hiện tại.

"Con có thể hiểu nỗi khổ khi mẹ phải giấu thân phận dị năng giả với người thân. Đây không phải lỗi của mẹ, duyên phận trên đời vốn dĩ luôn mong manh vô thường."

Nghe con gái nói vậy, vẻ u sầu trong mắt Minh Uyển hoàn toàn tan biến, bà nở nụ cười dịu dàng như bông liễu mùa xuân nhẹ nhàng rơi xuống lòng người, mang theo cảm giác mềm mại vô cùng.

Bà nhìn cô con gái yêu quý bằng ánh mắt đầy trân trọng, rồi nói tiếp: "Trước khi cậu rể con qua đời, quan hệ giữa mẹ và dì út vẫn lạnh nhạt như thế. Chắc hẳn sau cú sốc đó, dì con rất cần một nơi để gửi gắm tình cảm, hoặc cũng có thể là vì Minh Kiều khiến dì con nhớ đến đứa con đã mất..."

Đường Hiểu Ngư tiếp lời: "Nên dì ấy rất thương Minh Kiều."

Khi nhắc đến hai chữ "rất thương", trong lòng cô trào phúng không thôi. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cảm tình của dì út thuở ban đầu là thật, chỉ là về sau nó đã biến chất.

Minh Uyển khẽ gật đầu: "Cũng từ thời điểm đó, quan hệ giữa mẹ và dì con bắt đầu dịu xuống. Có thể trong mắt các con, bọn mẹ vẫn chẳng hòa thuận gì cho cam... nhưng thực ra, đó đã là trạng thái yên bình nhất mà hai người có thể đạt được rồi."

Đường Hiểu Ngư im lặng.

Có vẻ như từ phía mẹ, nàng cũng không thể dò ra được động cơ thực sự của dì út.

Nàng tin mẹ không giấu mình điều gì, vì khi kể lại những chuyện này, mẹ không hề né tránh hay thoái thác. Đó là sự chân thành nàng cảm nhận được rất rõ ràng.

Mặc dù việc phải thừa nhận với con gái rằng mình không hòa thuận với em ruột khiến lòng bà có đôi chút không yên, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Dù sao đây cũng chẳng phải kết quả gì quá bất ngờ.

Trước đó Đường Hiểu Ngư đã nhiều lần nghĩ rằng có lẽ mối hận của dì không thực sự bắt nguồn từ mẹ nàng. Một trái tim đã méo mó thì sẽ chẳng còn biết lý lẽ, cũng chẳng cần một lý do thù hằn sâu sắc cỡ nào.

Ban đầu cô rất muốn tìm hiểu động cơ của dì, bởi trong lòng cô khi ấy, dì ít nhiều vẫn còn mang danh nghĩa người thân. Nhưng theo thời gian, cô không còn điều tra vì bản thân còn vướng bận, mà là vì muốn cho những người còn quan tâm một lời giải thích.

Cô không để tâm, nhưng cô biết mẹ và em gái thì có.

Huống hồ cô luôn cảm thấy giữa Minh Kiều và dì út có lẽ vẫn còn ẩn giấu điều gì đó mà cô chưa biết.

Đường Hiểu Ngư hỏi rõ ràng như thế, sao Minh Uyển có thể không hiểu được ẩn ý đằng sau. Bà khẽ thở dài: "Dì cứ nhằm vào con, hóa ra là vì mẹ ư..."

Bao năm qua, bà đã quen với việc Minh Lang vừa vì bọn trẻ mà cố gắng duy trì một mối quan hệ xem như yên ổn với bà, vừa như muốn làm khó bà, cứ tìm cách gây chuyện, thách thức bà mọi lúc mọi nơi.

Kể cả sau khi Đường Hiểu Ngư trở về, bà cũng cảm thấy thay vì nói Minh Lang đang nhắm vào con bé, chi bằng nói là đang cố làm khó bà lần nữa.

Nhưng bà luôn nghĩ tình cảm dì út dành cho Minh Kiều là thật lòng.

Thì ra cũng chỉ là lợi dụng.

Chẳng trách hôm đó...

Trước khi dòng suy nghĩ trôi quá xa, bà chợt cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.

"Mẹ ơi." Giọng Đường Hiểu Ngư tựa làn gió cuối chiều, dù trong trẻo nhưng cũng thật dịu dàng, "Chuyện này bọn con vẫn đang điều tra. Nếu tìm ra sự thật, bọn con nhất định sẽ nói với mẹ đầu tiên."

Minh Uyển lập tức hoàn hồn, mỉm cười với con gái: "Con không cần lo cho mẹ đâu. Thật ra ngay từ đầu mối quan hệ giữa mẹ và dì con đã không có bao nhiêu tình thân thuần túy, tất cả đều là nhờ những người khác chống đỡ mà thôi."

Cha mẹ, anh em, rồi cả đám nhỏ ở giữa – chính họ mới là sợi dây liên kết giúp bà và Minh Lang miễn cưỡng duy trì tình thân vốn đã lỏng lẻo, không bền vững.

Nhưng nếu tách ra khỏi tất cả những người đó thì giữa bà và Minh Lang ngoài tranh cãi, bất đồng, sự khó chịu dành cho nhau – và bây giờ có lẽ còn thêm cả hận thù – thì chẳng còn gì nữa.

Là chị em ruột mà đến mức này, đủ thấy là kiếp này không có duyên. Dù có chung huyết thống cũng không thể níu giữ được mối quan hệ ấy.

Vậy thì... buông tay thôi.

Ánh mắt bà khẽ cụp xuống, một tia dứt khoát thoáng qua nơi đáy mắt.

***

Chạng vạng tối, Minh Kiều bước qua cánh cổng nhà họ Minh.

Nàng vẫn giữ nguyên vẻ hứng thú mà ngắm nhìn nơi từng là nhà mình. Tính ra, kể từ lúc xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng đến đây.

Căn nhà không có gì khác biệt so với trong trí nhớ của nàng, vẫn là kiểu kiến trúc phương Tây với bố cục và phong cách trang hoàng giống một tòa lâu đài lộng lẫy trong truyện cổ tích: thảm cỏ xanh mướt trải dài, đài phun nước xinh đẹp, và một nhà kính trồng hoa độc lập phía xa xa.

Từ việc nàng có thể đi thẳng vào nhà mà không gặp bất cứ trở ngại nào, chứng tỏ chị cả đã gỡ bỏ lệnh cấm nàng vào nhà.

Nhưng cô không gặp được chị ấy. Là người duy nhất trong nhà gánh trọng trách "tổng tài ngang ngược", độ bận rộn của chị cũng không thua gì Thời Nhan.

Giờ này Đường Hiểu Ngư vẫn chưa về. Nói thật thì Minh Kiều cũng không chắc đêm nay cô ấy có về không.

Với Minh Kiều, muốn gặp Đường Hiểu Ngư chưa bao giờ là mục đích phụ. Nhưng trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ không gặp được, nên cũng không lấy làm thất vọng.

Chị cả và Đường Hiểu Ngư đều không có ở nhà, vậy người duy nhất ra đón nàng chỉ có thể là Minh Duyệt.

Thế nên khi thấy cô bé mắt tròn xoe đang đợi sẵn trong phòng khách, Minh Kiều cũng không quá bất ngờ.

Cô bé vẫn giữ bộ dáng điềm đạm không biểu cảm như thường ngày, nhưng Minh Kiều có thể cảm nhận rất rõ – mỗi bước cô đến gần, sự căng thẳng, bối rối và kỳ vọng trên người cô bé lại đậm thêm một phần, như một con mèo hoang vừa muốn lại gần con người vừa sợ bị thương.

Đáng thương đến mức khiến Minh Kiều muốn yêu chiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...