[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 85.
Chương 85: Những người có cùng số phận.
---o0o---
Ngoại trừ lúc có dì lao công theo giờ đến dọn dẹp, thì hầu như chẳng mấy ai lui tới cầu thang bộ vì mọi người đều thích đi thang máy hơn. Bởi vậy mà nơi này luôn có vẻ yên tĩnh, trống trải hơn so với chỗ khác.Cũng chính vì thế, đây trở thành địa điểm nói chuyện lý tưởng cho Minh Kiều và Tiểu Ảnh.Tiểu Ảnh dừng bước, đi thẳng vào vấn đề: "Một tháng trước, đầm lầy Ma Vực bộc phát ngay gần đây... có phải là cô không?"Minh Kiều biết cô ấy muốn hỏi gì, cũng chẳng vòng vo: "Là tôi."Hôm đó, nàng là người thường duy nhất còn tỉnh táo trong trận chiến, cũng được dịp thưởng thức một màn bạo lực mỹ học tuyệt vời.Thì ra Tiểu Ảnh thật sự đã nghi ngờ nàng, không chỉ đơn thuần vì thân phận của Thợ săn.Gương mặt Tiểu Ảnh không có biểu cảm gì, như thể xác nhận một đáp án mà cô đã biết từ trước. Giọng cô nhàn nhạt: "Ăn cơm thì không cần đâu, tôi và Thợ săn vốn đã có mối thù riêng."Tiểu Ảnh biết lời cảm ơn mà Minh Kiều nhắc đến là vì lần ở vùng núi hoang cô đã ra tay ngăn cản Thợ săn.Nhưng theo cô, chuyện đó chẳng có gì đáng để cảm ơn. Trái lại, là cô ban đầu mang theo mục đích riêng mà theo dõi vị sếp trẻ tuổi này, việc cứu người khi ấy cũng không phải mục đích chính.Vì muốn dụ Thợ săn lộ diện, cô thậm chí không ngăn cản vị hôn phu của nàng bắt cóc nàng, dù cho về sau mọi chuyện chứng minh đó chỉ là một cái bẫy gài ngược.Mà cái gọi là "lời cảm ơn" kia, liệu có thật là biết ơn không? Cô không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu.Minh Kiều đưa tay ngăn Tiểu Ảnh đang định rời đi: "Dùng xong là vứt thì quá vô tình rồi đấy."Nàng chẳng có vẻ gì là giận hay thất vọng, thậm chí còn cảm thấy phản ứng như vậy mới là hợp lý. Giọng điệu uể oải, nàng nói: "Hơn nữa, trong chốn công sở, tạo quan hệ tốt với sếp mới là lựa chọn khôn ngoan, đặc biệt là khi sếp còn biết rõ thân phận thật của cô nữa đấy."Nàng cười híp mắt: "Ví dụ như, khi cô cần đi giải cứu thế giới, chẳng cần lấy lý do lòng vòng làm gì nhiều, sếp cũng sẽ duyệt nghỉ cho cô ngay, thậm chí còn giúp cô giữ bí mật nữa cơ."Tiểu Ảnh nhìn nàng, trong đôi mắt xám bạc phẳng lặng như mặt nước kia thoáng hiện nét dò xét, rất giống Đường Hiểu Ngư khi đánh giá ai đó. Rõ ràng cô vẫn chưa thể nhìn thấu "bà chủ" này.Việc Minh Kiều không phải dị năng giả là điều đã được xác nhận, nhưng nhìn vào những hành động và biểu hiện trước giờ của nàng, cô lại thấy nàng chẳng giống người thường chút nào.Nhưng dù thế nào, việc cô đã liên tục xin nghỉ để điều tra Thợ săn cũng đủ vượt quá giới hạn mà một người quản lý có thể bao dung.Nghĩ tới đây, Tiểu Ảnh cũng ngầm hiểu: nếu không phải vị "bà chủ" trước mặt đã nói đỡ, e là cô lại phải đổi việc trong khi còn chưa bắt được Thợ săn, tiền thuê nhà tháng sau không biết phải xoay xở ra sao.Nghĩ vậy, bước chân định rời đi của cô cuối cùng cũng dừng lại.***
Trong một nhà hàng sáng sủa, trang trí nhã nhặn, Minh Kiều lật xem thực đơn một cách hờ hững. Nàng nghĩ, đã lâu lắm rồi nàng chưa được ăn món Đường Hiểu Ngư nấu. Dù là do hiện giờ Đường Hiểu Ngư vẫn đang giận nàng, hay vì kế hoạch tiếp theo của bản thân, nàng đoán tình trạng này chắc sẽ còn kéo dài.Cuộc đời thật gian nan quá đi.Để mặc suy nghĩ trôi dạt một hồi, Minh Kiều nhanh chóng tìm đề tài bắt chuyện với Tiểu Ảnh: "Tôi thấy Lan Lan khá quý cô đấy, kết thêm bạn cũng đâu phải chuyện xấu."Lan Lan là tên cô gái lễ tân kia.Tiểu Ảnh lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn, Minh Kiều cảm thấy dù cô không biểu lộ gì, song ánh mắt rõ ràng đang nói: Cô đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy?Minh Kiều khẽ cười: "Cô lo thân phận của mình sẽ khiến người xung quanh gặp nguy hiểm à."Câu này nghe chẳng khác gì một câu vô nghĩa.Cuối cùng Tiểu Ảnh cũng lên tiếng: "Điều kiện tiên quyết để kết bạn là phải thấu hiểu lẫn nhau. nếu cô ấy biết rõ về tôi thì rất có thể sẽ mất mạng. Đến lúc đó, cô ấy chắc chắn sẽ tránh tôi như tránh tà."Cô chưa từng che giấu thân phận của mình, đi đến đâu cũng dùng diện mạo thật. Cô không thân thiết với ai, cũng không ở lại một nơi quá lâu.Cô không có ràng buộc, cũng không có điểm yếu, với những người không phải kẻ thù thì cô đều đối xử như nhau. Vì thế không ai có thể giữ chân cô, cũng chẳng ai có thể uy hiếp được cô."Nếu cô thật sự nghĩ cho cô ấy thì nên nhắc cô ấy cách xa tôi ra."Với phản ứng này, Minh Kiều lại thấy Tiểu Ảnh dễ nói chuyện hơn mình tưởng.Bởi vì theo dự đoán ban đầu, nàng nói mười câu chưa chắc đã đổi lại được một câu từ Tiểu Ảnh.Ẩn ý trong lời nói của cô, Minh Kiều cũng hiểu rõ. Tiểu Ảnh có thể xem là kiểu người hiếm hoi không có điểm yếu trên thế gian này. Nếu nàng là kẻ thù của Tiểu Ảnh, chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như bắt người vô tội không liên quan để uy hiếp cô.Khi con người trở nên độc ác, họ thường rất ích kỷ. Huống hồ, kẻ thù còn lại của Tiểu Ảnh không chỉ là một người, mà là cả một thế lực to lớn đã ẩn mình từ lâu.Chỉ cần động một mắt xích, toàn bộ hệ thống có thể rung chuyển. Mỗi một hành động của họ đều cần phải cân nhắc kỹ càng được mất, chứ không phải vì thù hận đơn thuần mà ra tay giết chóc bừa bãi.Huống chi, việc tàn sát người bình thường không có quan hệ gì với Tiểu Ảnh chẳng những không đạt được mục đích đe dọa trả thù mà còn dễ dàng dẫn đến sự truy bắt và tấn công từ phía chính phủ.Đây hoàn toàn là chuyện không đáng với những tên tội phạm cùng hung cực ác.Nhưng nếu Tiểu Ảnh thật sự thân thiết với ai đó thì mọi chuyện lại khác.Thật ra Tiểu Ảnh có thể lựa chọn con đường khác. Cô có thể giấu đi thân phận thật của mình, sống một cuộc đời bình thường sau khi tháo bỏ mặt nạ.Nhưng cô đã trộn lẫn cả hai cuộc đời lại làm một, tự buộc mình không được gánh thêm bất kỳ thứ gì ngoài mối thù, vốn đã không định để lại đường lui nào cho bản thân.Minh Kiều cầm ly nước mà nhân viên phục vụ vừa mang tới, khẽ nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: "Nếu cô ấy không thể làm bạn của cô, vậy... cô thấy tôi thì sao?"Dưới ánh sáng, màu nước làm đôi môi nàng càng thêm đỏ mọng, mang theo một vẻ quyến rũ như có thể mê hoặc lòng người: "Tuy tôi cũng là người thường, nhưng không phải kiểu yếu ớt tay trói gà không chặt, cũng có thù với Thợ săn. Gió trong giới dị năng chưa chắc sẽ thổi đến tôi, nhưng để tránh hoàn toàn thì cũng khó đấy.""Hơn nữa, làm người thường cũng có điểm lợi riêng, biết đâu tôi lại giúp cô câu được vài con cá đang ngo ngoe thì sao?"Ánh mắt Tiểu Ảnh nhìn nàng cuối cùng cũng thay đổi, tuy không phải thay đổi theo hướng tích cực. Cô nhìn Minh Kiều như đang nhìn một kẻ điên vẫn giữ được sự tỉnh táo: "Tại sao? Làm vậy có lợi gì cho cô?""Kết bạn mà cũng cần nhiều lý do đến thế à? Cô cứ xem tôi là Lan Lan đi, vì thấy cô rất đáng để trân trọng nên muốn làm bạn, thế thôi. Khác chăng là tôi có năng lực giúp cô."Minh Kiều nói nhởn nhơ như đang đùa: "Thật ra ngay lần đầu tiên gặp cô, tôi đã bị cô thu hút rồi."Cho dù Tiểu Ảnh có vững như núi thì khi nghe thấy câu như tiếng sấm giữa trời quang này, tay đang cầm ly của cô cũng không kiềm được mà run lên một cái.Không phải chưa từng có người bày tỏ cảm tình với cô vì vẻ bề ngoài, nhưng chưa ai nói thẳng thắn đến vậy ngay lần gặp đầu tiên.Hệ thống thậm chí còn ho khù khụ lên bên tai Minh Kiều: [Ký chủ, cô đang làm gì thế, cô là người đã có gia đình rồi đấy nhé!]Khóe môi Minh Kiều khẽ cong lên: "Ý tôi là tôi bị khí chất của cô hấp dẫn. Vì cô rất giống một người bạn của tôi, rất giống."Nàng lặp lại hai lần "rất giống", mà khi nói lần thứ hai, trong giọng nói cố tình pha thêm vẻ bông đùa, như khói mây nhẹ nhàng tan biến."Sau này, tôi có tìm hiểu thêm đôi chút về câu chuyện của cô." Nàng nhún vai: "Các cô đều là kiểu người sống vì báo thù, đều mang theo một tâm nguyện lớn lao, có cảm giác như thể "địa ngục chưa trống thề chẳng thành Phật" vậy."Tiếng Tiểu Ảnh lạnh lẽo như mùa đông giá rét, ngập tràn hơi lạnh vĩnh cửu: "Tôi không có tâm nguyện gì lớn lao đến thế.""Vậy sao?" Minh Kiều nhìn cô chằm chằm. "Bạn tôi từng nói, cô ấy sẽ chiến đấu với cái ác đến cùng dù không có kết cục tốt đẹp. Còn cô thì sao? Công cuộc báo thù sớm muộn rồi cũng sẽ có hồi kết, vậy sau đó cô định đi con đường nào?"Tiếng vĩ cầm vọng ra từ bên ngoài phòng ăn bắt đầu chùng xuống, trở nên trầm lắng.Ánh mắt Tiểu Ảnh thoáng lay động: "Chuyện đó liên quan gì đến cô? Tôi chỉ giống bạn cô thôi, chứ đâu phải bạn cô."Minh Kiều chống cằm bằng một tay: "Đừng giận mà, tôi không có ý lấy cô làm thế thân cho bạn tôi đâu. Dù tôi có nhớ cô ấy, nhưng tôi không mượn cô để hoài niệm về cô ấy được."Chỉ là, khi nhìn thấy một người có số phận tương tự, nàng khó mà kiềm được cái tính thích lo chuyện bao đồng của mình lại mà thôi.Nàng nói: "Cậu cứ xem như tôi nổi hứng thuyết giáo là được. Nghĩ thử lời tôi nói xem, mọi thứ trên đời đều có hồi kết, đừng mãi nghĩ rằng mình không có tương lai mà chẳng thèm để tâm đến con đường tiếp theo. Tất nhiên, nếu cô cảm thấy tiến triển quá nhanh, chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm đồng minh lâu dài trước."Nàng đứng dậy: "Thôi được rồi, tự nhiên tôi lại nhớ ra còn chút việc chưa xử lý xong. Tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại."Nói xong, nàng không cho Tiểu Ảnh cơ hội phản ứng, xoay người rời khỏi phòng riêng.***
Hệ thống không hiểu nổi loạt hành động của Minh Kiều. Đợi đến khi nàng ra khỏi nhà hàng, nó mới nhịn không được hỏi: [Ký chủ, sao hôm nay trông cô có vẻ nóng vội thế?]Minh Kiều như đã đoán trước: [Mi đang thấy mấy lời ta nói vừa rồi quá đỗi "thân thiết khi còn chưa thân", đúng không?]Hệ thống chỉ thấy điều này không giống phong cách thường ngày của nàng. Tuy Minh Kiều khá tuỳ hứng, nhưng xưa nay luôn là người làm gì cũng có cân nhắc.[Lúc nãy nói mấy lời đó đúng là có hơi sớm.]Minh Kiều mỉm cười: [Ta cũng rất muốn từng bước từng bước mà tiến, nhưng Tiểu Ảnh không phải kiểu người để người khác dắt mũi theo nhịp của mình. Cuộc nói chuyện hôm nay là cơ hội ngẫu nhiên, lần sau chưa chắc đã có dịp tốt thế này.][Thế nên những gì cần nói thì cứ nói hết một lượt, kết quả ra sao thì cứ để lại một hạt giống trong lòng cô ấy là được.]Hệ thống: [Vậy ký chủ thật sự muốn làm bạn với Tiểu Ảnh à?]Minh Kiều: [Ta khá là ngưỡng mộ cô ấy, còn kết bạn được hay không thì còn phải xem duyên phận nữa.]Hệ thống lại hỏi: [Vậy nếu là cơ hội hiếm có, sao cô lại vội vàng kết thúc?]Minh Kiều: [Tiểu Ảnh vì báo thù mà sống như một kẻ đơn độc suốt mười năm, chỉ riêng điều đó đã cho thấy cô ấy là người cực kỳ kiên định. Mấy câu nói suông chẳng thể lay chuyển nổi cô ấy đâu.]Nàng cười ranh mãnh: [Cho nên tất nhiên là phải rút lui trước khi bị từ chối. Nếu cô ấy là kiểu người nghiêm túc thì việc chưa chính thức từ chối ta sẽ khiến cô ấy cứ bận lòng. Biết đâu một ngày nào đó lại chủ động đến tìm ta, vậy chẳng phải là thêm một cơ hội nữa để trò chuyện rồi sao?]Hệ thống cảm thán: [Đúng là đầu óc đầy mưu mẹo... Ký chủ, tôi khâm phục nhất cô ở chỗ này đấy.]***
Kể từ sau lần chia tay Minh Kiều ở nhà cũ, Đường Hiểu Ngư đã liên tục một tuần không gặp lại nàng.Chuyện này không liên quan gì đến việc cô có muốn gặp hay không, mà đơn giản là vì quá nhiều việc dồn dập ập tới.Các thành viên khác trong tổ chức lần lượt quay về. Điều này vừa đồng nghĩa với việc áp lực của cô được san sẻ, cũng có nghĩa là có rất nhiều công việc cần trao đổi, bàn giao, phối hợp.Cùng lúc đó, nhà họ Tạ cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ cả trong giới kinh doanh lẫn giới dị năng. Cô không đến toà án để nghe phiên xét xử các tội phạm chính của nhà họ Tạ, nhưng vẫn theo dõi bản án dành cho cha Tạ. Đúng là án tử hình như cô dự đoán.Trong khoảng thời gian này, Đường Hiểu Ngư vẫn không từ bỏ việc điều tra Thợ săn, đồng thời cũng phải giải quyết một vài chuyện cá nhân nên thời gian biểu ngày nào cũng đều trong trạng thái kín mít.Mỗi khi có chút thời gian rảnh để nghĩ đến Minh Kiều, thường đều là...Điện thoại khẽ rung lên, theo phản xạ, lòng cô cũng nhẹ đi đôi chút.Chẳng hạn như bây giờ.