[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 81.



Chương 81: "Kệ anh ta có vui hay không, ta cứ vui thay anh ta trước đã."

---o0o---

Đường Hiểu Ngư nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt kiều diễm như hoa hồng của nàng. Thấy dáng vẻ dường như chuyện gì cũng tỏ tường của nàng, cô dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Cậu lúc nào cũng nhạy bén như vậy."

Đây cũng coi như là được khen rồi, Minh Kiều lại ưỡn thẳng lưng, cái đuôi cáo vô hình đã bắt đầu ve vẩy. Nhưng trạng thái giữa nàng và Đường Hiểu Ngư bây giờ khá tế nhị, nàng chỉ đành đè nén sự đắc ý này xuống đáy lòng, bề ngoài không hề để lộ chút thanh sắc nào.

Nhưng dáng vẻ không hoạt bát này của nàng, trong mắt Đường Hiểu Ngư lại là một chuyện khác.

Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dừng trên lọn tóc highlight màu tím khói huyền ảo của Minh Kiều, chỉ cảm thấy nó cũng nhuốm vẻ trầm uất theo chủ nhân. Mà cô biết rõ nguyên nhân khiến Minh Kiều trầm uất, chỉ là lời cần nói thì cô vẫn phải nói.

"Tiếp theo, bất kể dì út có hành động gì, chúng ta sẽ không nương tay với dif ấy nữa."

Trong lòng Minh Kiều mừng như điên, rất muốn hỏi lại một câu "Thật sao?", nhưng như vậy nghe hả hê quá, không phù hợp với hình tượng hết lòng hiếu thảo với dì trong mắt người khác của nàng.

Hơn nữa, cái gọi là không nương tay này thì có thể không nương tay đến mức nào chứ? Lời lẽ tàn nhẫn của người lương thiện thì nghe cho có thôi, vả lại đây còn chẳng được coi là lời tàn nhẫn nữa.

"Vậy thì tốt lắm, cậu cứ làm việc cậu muốn làm, không cần bận tâm đến chuyện khác, cũng không cần bận tâm đến tôi."

Minh Kiều chậm rãi lên tiếng, rất kiềm chế mà khẽ nhếch khóe môi.

Đôi mắt thuần khiết như đá quý đen của Đường Hiểu Ngư nhìn nàng, tựa như quan tâm, lại như dò xét: "Cuộc nói chuyện của cậu và dì út cách đây không lâu, tôi nghe thấy rồi. Cậu cố ý để dì ấy nhận ra cậu đã thoát khỏi sự kiểm soát của dì ấy."

"Tại sao? Cậu muốn làm gì?"

Khi cô nói câu cuối cùng, Minh Kiều thấy lại sự dò xét đã lâu không xuất hiện trong mắt cô. Kể từ khi mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết, Đường Hiểu Ngư rất ít khi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng như của kẻ phán xét thế này nữa.

Không lẽ nào vất vả cả vạn năm, một sớm lại quay về vạch xuất phát chứ. Minh Kiều thất vọng nghĩ, nếu là như vậy, có lẽ nàng sẽ làm ra chuyện ôm hệ thống khóc một trận mất.

Nhưng mà, nàng lại cảm thấy có sự chuẩn bị từ mấy lần trước, việc nàng tỏ rõ thái độ hoàn toàn về chuyện của dì út cũng không còn đột ngột nữa.

"Chỉ là cho dì ấy một cơ hội cuối cùng thôi."

Giọng Minh Kiều không vui không buồn, như thể đang thuật lại một sự thật đã định: "Tôi không thích sống trong sương mù lắm, cũng ghét tâm lý đà điểu rụt cổ, nên cứ để mọi chuyện có một kết thúc đi."

Cơ hội trong lời nàng nói có thể quy thành bốn chữ: ghìm cương trước vực. Nếu dì dừng lại tại chỗ, có lẽ còn đường sống. Nếu dì còn dám tiến về phía trước thì kết cục sẽ là tan xương nát thịt.

Mà với sự hiểu biết của Minh Kiều về kiểu người như dì, nàng tin rằng dì chắc chắn sẽ tiếp tục đi về phía trước. Điều này không thể trách bất kỳ ai, bởi vì tất cả đều là lựa chọn của chính dì ấy.

Nhưng lời này lọt vào tai Đường Hiểu Ngư lại mang vài phần ý nghĩa khác. Cô cảm thấy Minh Kiều đang phân tán sự chú ý của dì út, dẫn dụ những toan tính của dì ấy về phía mình.

Có lẽ trước đây nàng vẫn luôn làm như vậy, chỉ là lần này rõ ràng hơn trước rất nhiều mà thôi.

Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dần trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay khẽ run, rất muốn nắm lấy tay Minh Kiều, nhưng cuối cùng cô chỉ dời mắt nhìn thẳng về phía trước.

Minh Kiều không phát hiện ra sự giằng co khó xử trong nội tâm Đường Hiểu Ngư, chỉ cảm thấy vẫn cần phải dặn dò một câu: "Bất kể tiếp theo cậu và Minh Vi làm gì, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng hai người phải nhớ, đừng vì dì út là người thân mà lơi lỏng cảnh giác, cũng đừng vì dì ấy là người bình thường mà xem thường dì ấy."

Nàng nói: "Một người, bất kể trước đó người ấy là gì của cậu, một khi đã trở thành kẻ thù thì sẽ vô cùng nguy hiểm đối với cậu, thậm chí có thể đẩy cậu vào chỗ chết."

Dì út có thể cướp được vị trí nữ phụ độc ác số một của nàng, tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Dì ấy có lẽ không có diễn xuất và sự thâm sâu của Tạ Sở, nhưng chắc chắn có sự tàn độc không thua gì Tạ Sở.

Mà người lương thiện, nếu họ thất bại thì chắc chắn không phải vì không đủ thông minh, mà là thua ở chỗ không đủ tàn nhẫn.

Bất kể là trong nguyên tác hay hiện tại, dì vẫn luôn núp sau lưng nàng để hành động, vừa dùng nàng làm mũi giáo, cũng vừa làm bia đỡ đạn. Có thể nói, dì chưa bao giờ thực sự dùng hết sức lực.

Bây giờ không có nàng, dì thực sự ra tay, ai biết được dì ấy có thể giở ra những trò gì.

Minh Kiều nói xong, để ý thấy vẻ mặt Đường Hiểu Ngư nhìn nàng trở nên trầm tư. Nàng sợ cô nghĩ quyết tâm của mình đến quá nhanh, hoặc lại suy diễn lệch đi đâu đó nên quyết định đưa ra một lời giải thích hợp lý.

"Những suy nghĩ này nảy sinh khi tôi đối mặt với Tạ Sở. Anh ta cũng dùng hành động thực tế để khiến tôi thấm thía sâu sắc điều này. Nếu không có hàng loạt tính toán sau đó của Thợ săn đẩy cậu đến bên cạnh tôi, nếu tôi vẫn coi anh ta là vị hôn phu, tin tưởng anh ta, có lẽ người chết bây giờ chính là tôi."

"Tạ Sở đối với tôi đã chẳng là gì cả, nhưng các cậu muốn không xem dì là dì nữa thì vẫn cần thêm chút quyết tâm."

Hệ thống: [Tạ Sở đúng là dầu gió vạn năng thật, có cảm nghĩ gì cũng đổ tại nghiệp anh ta gây ra được. Biết ơn Tạ Sở.]

Minh Kiều mím môi, thành khẩn: [Biết ơn Tạ Sở.]

Đối với lời giải thích của Minh Kiều, Đường Hiểu Ngư không hề nghi ngờ. Thậm chí trong lời lẽ này của nàng, cô còn cảm nhận được sự kiêng dè thầm kín của nàng đối với dì út.

Sự kiêng dè này ngay cả khi nhắc tới Tạ Sở và Thợ săn cũng chưa từng xuất hiện. Tại sao? Là vì nàng cảm thấy dì nguy hiểm hơn sao?

Lại là điều gì khiến nàng có suy luận này? Có phải vì trước đây nàng và dì đủ thân thiết, nên nắm được nhiều bí mật hơn về dì không?

Đường Hiểu Ngư lặng lẽ suy nghĩ, nhanh chóng cụp hàng mi dài như lông vũ xuống. Đáng tiếc, dù cô có nghĩ nát óc ở đây cũng không ra được đáp án.

Bởi vì người bên cạnh giấu kín đi những tâm sự sâu kín và khó hiểu nhất thế gian, có mười phần chưa chắc đã chịu hé lộ một phần. Trước kia mọi người đều cho rằng nàng nông cạn, xem như đã hoàn toàn nhìn lầm nàng.

Minh Kiều có đoán thế nào cũng không tài nào đoán được người bên cạnh đang nghĩ gì, cũng không thể biết rằng sự hiểu lầm và tự suy diễn của người ấy về mình lại tăng thêm mấy bậc. Nàng tự cho rằng mình đã thể hiện quyết tâm tức là đã công khai rõ ràng với Đường Hiểu Ngư rồi.

Sau này nàng có ra tay tàn nhẫn với dì út thế nào cũng không thể nói là OOC*, bởi vì dì đã khiến nàng rất thất vọng, và sau này sẽ còn khiến nàng thất vọng hơn nữa.

*OOC (Out of Character): ý nói hành động đó không phù hợp với tính cách thường thấy của nhân vật, hay nói cách khác là bị thoát vai.

Biết bao nhiêu anh chị em thân thiết trong truyền thuyết đã trở mặt thành thù, căm hận giết chóc lẫn nhau. Chút lòng hiếu thảo cỏn con của nàng đối với dì út thì có gì đặc biệt chứ, sự thay đổi trở mặt thành thù này nhất định phải diễn ra.

Nghĩ đến đây, Minh Kiều lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa thấy hả hê. Nhưng hả hê xong rồi, vẫn phải quan tâm chuyện chính sự đã.

Đã nhiều ngày không gặp Đường Hiểu Ngư (thực ra chưa đến một tuần), nàng không chỉ nghĩ về chuyện giữa hai người, mà còn rất bận tâm đến động tĩnh của Thợ săn và tổ chức đứng sau gã.

"Các cậu điều tra thế nào rồi? Có tin tức gì mới không?"

Về những chuyện này, Đường Hiểu Ngư sớm đã không còn giấu Minh Kiều nữa. Nhưng trước khi nói về chúng, cô dường như nghĩ tới điều gì đó, khẽ nghiêng đầu, mặc cho những chiếc đèn lồng hoa khẽ đung đưa trong gió trên đỉnh đầu hắt ánh sáng lên một bên vai, còn gương mặt trắng ngần như băng ngọc thì trong phút chốc khuất vào bóng tối.

"Hiệp hội Dị năng giả đã thành lập tổ chuyên án điều tra rồi, hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì rõ rệt lắm, hơn nữa gần đây giới dị năng lại xuất hiện một người thần bí."

Đường Hiểu Ngư nói: "Người đó đã cung cấp không ít manh mối để truy lùng Thợ săn. Bên Hiệp hội Dị năng giả đã bắt được không ít nội gián có liên quan đến Thợ săn."

Minh Kiều nghe mà lòng khẽ động, chỉ hận hệ thống không có thực thể, nếu không đã lập tức có thể trao đổi một ánh mắt hiểu mà không nói: "Nghe có vẻ không phải chuyện xấu."

Đường Hiểu Ngư không phản bác cũng không đáp lời, chỉ tiếp tục nói: "Ký danh của người đó là Người qua đường nhiệt huyết. Bây giờ không ai từng thấy mặt thật của người đó, cũng không ai điều tra ra được lai lịch của người đó."

Cô không nói nhiều về chuyện của Người qua đường nhiệt huyết, chỉ nói: "Nhà họ Tạ không chống đỡ được bao lâu nữa đâu."

Lời này cách đây không lâu Minh Kiều từng nghe Thời Nhan nhắc tới. Bản thân nàng cũng có nhúng tay vào, hiểu rõ tình hình không ít hơn Đường Hiểu Ngư, đương nhiên ở đây chỉ nói về phương diện cạnh tranh thương mại.

"Cha Tạ sẽ thế nào? Có thể bị lưu đày không?"

Đường Hiểu Ngư nghĩ một lát: "Khả năng rất lớn là tử hình. Mạng người dính trên tay ông ta nhiều không đếm xuể."

Điều này không có nghĩa là cha Tạ cũng giống Thợ săn, là một kẻ cuồng sát, chạy loạn khắp nơi giết người, mà là do những chuỗi sản nghiệp đen của ông ta gây ra tác hại cực lớn. Không biết bao nhiêu người thường cùng các dị năng giả từng điều tra ông ta trước đây đã bị ông ta trực tiếp hoặc gián tiếp hại đến mức xương vùi đất vàng.

Đây là lần thứ hai trong tối nay Minh Kiều phải kiềm chế khóe môi để không nhếch lên quá cao. [Tạ Sở mà biết chắc sẽ vui lắm đây.] Nàng thầm nói với hệ thống: [Kệ anh ta có vui hay không, ta cứ vui thay anh ta trước đã.]

Hệ thống: [...]

Thôi kệ, ký chủ vui là được rồi. Dù sao thì nó cũng khá vui mà, hê hê hê.

Có điều, việc Hiệp hội Dị năng giả bên này thành lập tổ chuyên án điều tra tuy khiến người ta yên tâm, nhưng Minh Kiều biết Đường Hiểu Ngư chắc chắn sẽ không từ bỏ việc truy tìm. Nàng nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Các đồng đội khác của cậu vẫn chưa về sao?"

Nội bộ Phi Điểu hẳn cũng rất xem trọng chuyện này mới phải, không thể nào chỉ dựa vào Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt được. Hơn nữa chuyện này liên lụy rất rộng, chỉ để hai người họ điều tra thì họ cũng không xuể nổi.

Đường Hiểu Ngư nói: "Đã về rồi. Chúng tôi sẽ tiếp tục truy tìm, nhưng trước mắt vẫn không thu hoạch được gì nhiều."

"Chuyện này vốn dĩ cũng không phải một sớm một chiều là có kết quả được." Minh Kiều an ủi một câu. Biết các thành viên khác của Phi Điểu đã trở về, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.

Mặc dù Thợ săn bây giờ chắc chắn không ở thành phố này, nhóm Đường Hiểu Ngư cũng chưa chắc sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cả đội cùng nhau điều tra, phân công rõ ràng vẫn tốt hơn là cô và Minh Duyệt thế đơn lực mỏng mà truy tìm.

Nàng nghĩ vậy, bất giác lại nhớ tới Tiểu Ảnh. Cô gái này mới là điển hình của thế đơn lực mỏng, sói đơn độc giữa bầy sói cô độc. Nhưng nghĩ lại những trải nghiệm quá khứ của cô ấy, nếu cô ấy có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng để gia nhập tổ chức khác thì đã làm từ lâu rồi, chẳng cần đợi đến hôm nay.

Tiếp tục đơn độc là số mệnh của cô ấy, cũng là lựa chọn của cô ấy.

Có điều mấy hôm trước Tiểu Ảnh đã quay về phòng làm việc để tiếp tục công việc rồi, nhưng Minh Kiều mấy ngày nay lại cứ bận làm váy, chẳng mấy khi đến phòng làm việc.

Đương nhiên nàng rất nghi ngờ liệu Tiểu Ảnh có còn chút ấn tượng nào về mình, bà chủ họ A tên B này không. Muốn kết giao với cô ấy thì còn phải tốn thêm chút tâm tư.

Nàng đang mải suy nghĩ thì nghe Đường Hiểu Ngư đột nhiên lên tiếng: "Cậu có liên quan gián tiếp đến sự việc, nên tôi nói cho cậu biết tiến độ điều tra không vi phạm quy định. Nhưng sau khi sự việc kết thúc, dù cậu có ký thỏa thuận bảo mật thì cũng sẽ bị xóa một phần ký ức."

Thì ra sự trầm tư của cô trước khi mở lời ban nãy là vì chuyện này.

Minh Kiều nhướng mày, nàng có hack nên cũng không phiền não lắm về chuyện này. Có điều, lời tương tự thế này Đường Hiểu Ngư chỉ từng nhắc tới lúc ban đầu đưa nàng đến phòng sách mà thôi.

Hôm nay lại nhắc tới, hoặc là cô đã chuẩn bị sẵn hợp đồng bảo mật chờ nàng ký, hoặc là có ý tưởng khác muốn bàn với nàng.

Nàng bèn thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Nếu tôi không muốn bị xóa ký ức thì có con đường nào khác để đi không?"

"Đúng là có cách." Đường Hiểu Ngư nói, đèn lồng hoa xoay tròn theo gió, ánh sáng lại rọi lên mái tóc đen của cô, phản chiếu ánh sáng mềm mại.

"Cậu còn nhớ Liên minh Cổ võ mà tôi từng nhắc với cậu không?"

"Nhớ chứ." Minh Kiều gật đầu.

"Đăng ký trở thành thành viên của Liên minh Cổ võ là một cách."

Đường Hiểu Ngư nói đến đây, đôi mắt đen như ngọc chăm chú nhìn nàng. "Còn một cách nữa là gia nhập Phi Điểu, trở thành thành viên ngoài biên chế."

Chương trước Chương tiếp
Loading...