[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 76.
Chương 76: Ghét.
---o0o---
Minh Kiều chạy vài bước tượng trưng, rồi từ từ giảm tốc độ. Nàng nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ hoa văn hình quả trám của hành lang. Mùa hè ngày dài, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng những chiếc đèn lồng đỏ trong vườn đã lần lượt được thắp sáng, trông rất đẹp.[Đã lâu rồi mới lại bắt đầu diễn xuất.] Hệ thống lên tiếng, [Ký chủ, bây giờ cô cảm thấy thế nào?]Minh Kiều thoải mái cảm thán: [Có tiền thật là tốt, đợi sau này kiếm được tiền, ta cũng xây một căn nhà lớn, không thì mặt dày đến nhà bà ngoại ở ké cũng được.]Hệ thống: [...]Thôi kệ, nó đã quen rồi, chẳng buồn phản bác. Ký chủ nhà nó dù trong đầu lúc nào cũng nghĩ những chuyện nghiêm túc, nhưng khi mở miệng, mười câu thì hết tám câu là đùa cợt và trêu chọc.[Ký chủ, bà ngoại của cô trông có vẻ là người tốt.] Hệ thống đã bị tình huống của mỗi một người bên cạnh Minh Kiều làm cho có hơi PTSD, dùng giọng điệu thám tử nghi ngờ kẻ tình nghi mà hỏi: [Bà ấy chắc không có vấn đề gì chứ?]Minh Kiều bị nó chọc cười, cười xong lại bất lực lắc đầu: [Trước đây bà có lẽ rất cưng chiều ta, nhưng sau này thì chưa chắc.][Vậy sao?] Hệ thống có chút khó hiểu: [Nhưng tôi thấy bà đối xử với cô rất tốt mà.]Không phải nó cho rằng bà ngoại không thể giả vờ trước mặt Minh Kiều, nhưng có cần thiết không? Nếu không muốn chấp nhận Minh Kiều thì cứ thẳng thừng mà thể hiện ra mặt, chẳng lẽ còn ai dám phản đối?Minh Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: [Biểu hiện của ta hôm nay có lẽ khiến bà hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của bà.]Hệ thống: [Kế hoạch gì?]Minh Kiều: [Dùng biện pháp mềm mỏng để trấn an ta.]Mọi người đều hiểu lý lẽ, nhưng hiểu và thực hiện thường là hai chuyện khác nhau.Giống như các bậc trưởng bối biết rằng răn dạy hậu bối dễ khiến chúng phản cảm, nhưng vì muốn tốt cho chúng, những lời cần nói vẫn phải nói.Nhưng bà ngoại thì không, không phải vì lý trí và sự ôn hòa trong tính cách khiến bà kiềm chế, mà là không cần thiết.[Bà là người thông minh, bà hiểu rằng người có tính cách như ta càng dùng lời lẽ cay nghiệt càng phản tác dụng. Mi xem, cách nói chuyện của bà không cứng nhắc, từng bước dẫn dắt, thăm dò thái độ và suy nghĩ của ta, nhưng lại rất khó để người khác nhận ra, tránh vì sự thăm dò và giáo huấn mà khiến ta phản cảm.][Kỹ thuật cao siêu như vậy là để ứng phó và giải quyết rắc rối, chứ không phải là sự quan tâm và răn dạy của người lớn đối với con cháu.]Hệ thống cảm thấy có chút vi diệu, bị Minh Kiều vạch trần mới hiểu ra: [Vậy bà ấy làm như thế là vì dì út và sự ổn định của gia đình à?]Minh Kiều gật đầu: [Coi là vậy đi.]Nàng nói: [Không có tình yêu nào là vô điều kiện cả. Một người bà thông thái chỉ đang cho tất cả chúng ta một cơ hội cuối cùng. Cơ hội để hai người con gái của bà nhìn rõ bản chất thật của ta và hoàn toàn thất vọng về ta, cũng là cho ta một cơ hội để kịp thời quay đầu.][Nếu chúng ta không biết nắm bắt, thì đó sẽ là lúc trưởng bối thể hiện uy quyền.]Hệ thống: [Vậy lời cô vừa nói có làm bà động lòng không? Hoặc nói cách khác, bà tin không?]Minh Kiều: [Nửa tin nửa ngờ, có lẽ bà sẽ nghĩ rằng thái độ mềm mỏng của ta là điều tốt, cũng có thể cho rằng ta chỉ bị đả kích tạm thời rồi sau đó sẽ phản kháng. Nhưng cũng chẳng sao, vì bà đã cho ta cơ hội, có nắm bắt được hay không là chuyện của mình ta mà thôi.]Hệ thống nói: [Nếu ký chủ quay đầu...]Minh Kiều tùy ý nghịch chiếc lá xanh của cây trầu bà trưng trên hành lang: [Nếu ta quay đầu, dù bà không còn tin tưởng ta, không cho ta bất kỳ tình cảm nào nữa, thì có lẽ bà vẫn sẽ cho ta sự tử tế, đảm bảo cuộc sống đầy đủ, không lo thiếu thốn. Đó cũng là lòng nhân từ cuối cùng của bà.]Hệ thống cuối cùng cũng hiểu ra, bà ngoại phải vất vả như vậy, suy cho cùng cũng là vì con gái mình, cũng là vì cả hai người con gái như Minh Kiều nói.Ngoài việc dì út luôn bênh vực Minh Kiều khiến bà ngoại phải cân nhắc, thì người mẹ nuôi đến giờ vẫn chưa xuất hiện chẳng lẽ lại không buồn vì con gái nuôi của mình ư? Tất cả những điều này, bà ngoại đều đã nghĩ tới.[Đúng là thương thay lòng cha mẹ trên đời mà.][Phải, thương thay lòng cha mẹ.] Minh Kiều dừng chân trước một khung cửa sổ hoa, giọng nói vừa như cười vừa như thở dài: [Chỉ sợ rằng đến cuối cùng, bà vẫn sẽ thất vọng, bởi người muốn gây chuyện từ trước đến giờ chưa bao giờ chỉ có mình ta, đứa cháu gái không ra gì này.]***
Minh Kiều quay trở lại đại sảnh chưa được bao lâu thì bữa tối chính thức bắt đầu. Vì vậy, dù nàng muốn nói chuyện với Đường Hiểu Ngư hay dì út muốn tìm nàng để nói chuyện cũng đều tạm thời không thể được.Bầu không khí trên bàn ăn còn vi diệu hơn nàng nghĩ, một bàn người bằng mặt không bằng lòng, ai cũng ôm tâm tư riêng, nhiều hay ít chưa nói đến ai.Vấn đề lớn nhất là lượng lời nói của mỗi người đều rất ít, có lẽ cũng chỉ có Minh Kiều là còn hơi dính dáng đến chữ "hoạt bát", nhưng một người vừa diễn xong màn ngộ ra chân lý và chán nản trước mặt bà ngoại thì làm sao có thể vui vẻ được chứ?Nàng chỉ đơn thuần là một chiếc máy ăn cơm không có linh hồn mà thôi. Những chuyện lộn xộn trên thế gian này thì có liên quan gì đến nàng chứ?Bữa cơm này Minh Kiều ăn cũng được, vì người ăn không nổi chỉ có dì út thôi. Kế hoạch ban đầu sắp xếp rất tốt, nhưng đồng đội phe mình người nào cũng kỳ lạ hết sức.Bà ngoại đã đồng ý giúp dì thuyết phục Minh Vi cho Minh Kiều quay về nhà họ Minh, nhưng lại không chủ động mở lời, cũng không tiếp chuyện, chỉ dịu dàng bảo các cháu ăn nhiều một chút, như thể hoàn toàn quên mất những gì đã bàn trước đó.Bà không giúp đỡ, dì út tuy giận nhưng cũng không bất ngờ, biết mẹ mình vốn là người giỏi hòa giải, không thể trông cậy vào được.Nhưng Minh Kiều cũng lười biếng không phối hợp khiến dì út khó chịu. Từ lúc ngồi vào bàn ăn đến giờ, nàng như thể bị ai đó làm câm điếc, không nói một lời nào, dù có vài lần được ra hiệu cũng chẳng thèm để tâm.Dì út âm thầm nghi ngờ liệu có phải Minh Vi đã giáo huấn riêng Minh Kiều không, nếu không thì làm sao nàng lại ngoan ngoãn như vậy. Nhưng chuyện này dù sao cũng không thể nói thẳng ra được.Dì nhẫn nhịn rất lâu, thấy hai đồng đội chẳng đáng tin cậy chút nào, bèn âm thầm hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười: "Vi Vi à, dì có mấy lời không hay nhưng vẫn phải nói. Chuyện trong nhà không thể tính toán quá nhiều, nếu không thì tình cảm sẽ nhạt đi. Dì nói thế, cháu hiểu chứ?"Minh Vi khẽ ngẩng đầu nhìn dì út, ánh mắt giống như một quản lý cấp cao đang nhìn một nhân viên vô dụng dưới quyền mình, hoàn toàn không có chút gần gũi nào, chẳng giống như đang nhìn trưởng bối: "Thế ạ? Vậy để cháu cũng nói vài lời không hay nhé dì. Dì là người lớn chắc chắn sẽ bao dung đúng không? Vậy cháu nói thẳng luôn, làm người thì phải biết chừng mực, không nên xen vào chuyện nhà người khác khi không cần thiết."Chị tiếp tục: "Nếu thật sự không thể ngồi yên, Hội Liên hiệp Phụ nữ và Ủy ban Cư dân đều hoan nghênh dì đến đóng góp sức lực."Bầu không khí trên bàn ăn lập tức cứng lại, nụ cười hiền từ trên mặt bà ngoại phai đi vài phần, thay vào đó là nét ưu tư và bất lực.Đường Hiểu Ngư đang cầm đũa cũng khựng lại, ngay cả Minh Kiều đang chăm chú ăn cơm cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên một chút.Hệ thống còn kêu lên trong tai nàng: [Ký chủ, cô nghe thấy không? Chị cô vừa thẳng thắn đáp trả dì út đó! Chị ấy lúc nào cũng cứng rắn như vậy hay chỉ thi thoảng thôi?][Vẫn luôn như thế.] Minh Kiều đáp với giọng điệu sâu lắng: [Chứ chẳng lẽ tổng tài bá đạo duy nhất trong nhà này là giả sao?]Hệ thống đồng ý sâu sắc, rồi lại nói: [Dì út sẽ tức đến mức lật bàn chứ?]Minh Kiều: [Không đến mức đó, mới nói có một câu thôi mà, dẫu sao dì ta cũng có chút đạo hạnh trong người đấy.]Tâm trạng của dì út vốn dĩ đã không mấy vui vẻ, nghe thấy những lời mỉa mai quá mức của Minh Vi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cháu đang nói chuyện với dì kiểu gì thế?"Minh Vi bình tĩnh đáp: "Dì nói lời khó nghe, cháu không giận. Vậy tại sao cháu nói lời khó nghe, dì lại không vui? Làm trưởng bối chẳng phải nên làm gương sao?""Cháu còn biết dì là trưởng bối của cháu à!""Thì ra dì cũng còn nhớ mình là trưởng bối của chúng cháu. Làm trưởng bối thì phải có dáng vẻ của trưởng bối, như vậy mới được người khác tôn trọng."Giọng nói của Minh Vi không hề gay gắt, nhưng chỉ cần nàng khẽ nhíu mày cũng đủ tạo ra một áp lực đối đầu rõ rệt: "Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện cãi cùn, dựa vào thân phận để chèn ép người khác.""Cháu tỏ thái độ gì thế?""Thái độ của cháu kém lắm hả? Cháu chỉ muốn nói cho dì biết, dì không thể can thiệp được vào quyết định của cháu đâu."Dì út tức đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng phải thừa nhận rằng dì vẫn rất đẹp, đẹp như một nữ thần cao quý và lạnh lùng, dù có tức giận cũng vẫn đẹp mắt.Nhưng có vẻ khả năng ăn nói thực sự không phải là sở trường của dì.Minh Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình, vì trước đây lúc nào cũng là nàng xông pha đối đầu, cãi nhau khắp nơi, dì út chỉ cần đứng sau lưng quạt gió thêm củi là đủ. Việc trực tiếp đối đầu rõ ràng đã khiến dì trở nên lép vế.Còn chị gái vốn dĩ là người phụ nữ duy nhất trong nhà có thể đối đầu với Minh Kiều, bây giờ nàng không ra trận, chị dùng lời lẽ để đánh bại dì út quả thực là chuyện quá nhẹ nhàng.Hệ thống bình luận: [Đạo hạnh của dì út hình như không đủ, so với Tạ Sở thì còn kém xa.]Ít nhất nếu đổi thành Tạ Sở, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mất bình tĩnh chỉ vì bị kích vài câu.Hôm nay lại là một ngày mà dù Tạ Sở đã chết, giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết về anh ta.Minh Kiều: [Điểm này dì út đúng là không bằng Tạ Sở. Tạ Sở là diễn viên chuyên nghiệp, còn dì út chỉ là kẻ gây chuyện nửa vời, chẳng những chưa bị ăn đòn đủ, mà trải nghiệm rèn luyện cũng thiếu, huống chi bình thường có ta chia sẻ bớt hỏa lực cho.]Hệ thống nhớ lại trước đây khi Minh Kiều phân tích động cơ của dì út đã từng nói rằng, tuy dì thích gây chuyện từ trước, nhưng đó là do tính cách, còn hai năm gần đây mới bắt đầu cố ý, quả thật là kẻ gây chuyện nửa vời.[Ký chủ, bà ngoại đang ở ngay trước mặt, cô có muốn nhân cơ hội hỏi thăm chuyện của dì không?]Hệ thống nói: [Trong mắt người khác, tình cảm giữa cô và dì út vững chắc như vàng, là kiểu mà cả thế giới có phản bội dì thì cô sẽ không. Nếu lấy danh nghĩa quan tâm mà hỏi, bà ngoại sẽ không nghi ngờ đâu.][Chuyện này không cần ta lo.] Minh Kiều cầm bát lên che đi khóe môi nhếch lên: [Mi nghĩ xem hôm nay tại sao chị lại không chừa mặt mũi cho dì? Bình thường trước mặt bà ngoại, chị ít nhất cũng sẽ nhường ba phần.]Hệ thống ngộ ra: [Chị cả đã biết chuyện tốt mà dì đã làm rồi, thế thì không trách chị tức giận. Nhưng chị bật dì út như thế, dì sẽ không nghi ngờ sao?]Giọng điệu Minh Kiều rất thoải mái: [Sẽ không đâu, bình thường chị ấy cũng không mấy khi nể mặt dì. Lần này lại bị ép buộc về dự tiệc gia đình, tâm trạng không thoải mái là chuyện bình thường.]Nhưng nàng có thể giả vờ như không để tâm, trong lòng vui vẻ xem kịch, còn những người khác thì không thể.Sắc mặt bà ngoại trầm xuống: "Ta gọi các con về là để cãi nhau chọc giận ta sao? Ngồi ăn cơm cho đàng hoàng hết đi."Dì út phẫn uất, miễn cưỡng nén giận, bất mãn nhìn bà ngoại một cái nhưng cũng không nói thêm gì.Đường Hiểu Ngư lặng lẽ kéo nhẹ tay áo Minh Vi, cô biết bình thường chị và dì út cũng có chút xích mích, nhưng hôm nay lại rất không nể mặt, chắc chắn là vì chuyện của mình mà tức giận.Dù cô không nghĩ rằng chị sẽ mất kiểm soát mà nói ra điều không nên, nhưng vẫn ra hiệu nhắc nhở.Minh Vi quả nhiên đáp lại bằng ánh mắt trấn an, rồi lại tiếp tục gắp thức ăn một cách tự nhiên.Đường Hiểu Ngư hơi cúi mắt, chị hôm nay không nể mặt dì út, e rằng ngoài việc trút giận, quan trọng hơn là muốn tỏ thái độ cho bà ngoại thấy.Dù bà ngoại nghĩ thế nào đi nữa, với thái độ "gia hòa vạn sự hưng" (cả nhà hòa thuận thì mọi sự đều sẽ tốt) thì chắc chắn sẽ lần lượt gọi chị và dì út ra nói chuyện riêng. Việc chị làm thế này cũng xem như giúp bà chuẩn bị tinh thần từ trước.Phản ứng sau này của bà ngoại ra sao đều có thể đoán trước được, nhưng...Nghĩ đến đây, Đường Hiểu Ngư lại ngẩng lên nhìn một người khác trên bàn.Cô không nghĩ Minh Kiều sẽ nói thay cho dì út, nhưng sự im lặng bất thường như vậy cũng thật kỳ lạ.Hôm nay nàng đến đây rốt cuộc là vì điều gì?Theo hiểu biết của Đường Hiểu Ngư về Minh Kiều, nếu trong lòng không có mục tiêu cần đạt được thì rất có khả năng nàng sẽ từ chối lời mời hôm nay. Tất nhiên, đến gặp cô cũng có thể là một trong những mục tiêu, nhưng hẳn chỉ là một trong số đó.Nếu Minh Kiều muốn gặp cô nói chuyện, hẹn chỗ nào cũng tiện hơn ở nhà cũ nhiều.