[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 69.
Chương 69: Mặc dù tư duy không cùng tần số, nhưng chúng ta vẫn có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ.
---o0o---
Thời Nhan không để ý đến nàng, vẫn chăm chú nhìn chiếc váy.Minh Kiều suýt nghĩ rằng mình đã thêu kinh Phật lên váy khiến cô bắt đầu ngồi thiền tại chỗ, vừa định lại gần xem thì nghe Thời Nhan khẽ nói: "Tôi chỉ là không ngờ thôi."Không ngờ rằng họ có thể ngồi nói chuyện một cách hòa thuận như thế này, không ngờ rằng có một ngày Minh Kiều lại làm váy cho cô.Mối quan hệ giữa cô và Minh Kiều suốt những năm qua giống như hai bên của một vách đá dựng đứng, gần trong gang tấc nhưng lại xa như trời với đất.Khi cô đề nghị giúp Minh Kiều, cô không mong đợi bất kỳ phản hồi nào.Là phản hồi, chứ không phải là hồi đáp hay cảm ơn, chỉ đơn giản là một chút phản hồi.Giống như việc ném vài viên đá xuống vực sâu, ngay cả hy vọng nghe được tiếng vọng về cũng chẳng có.Kết quả tốt nhất mà cô tưởng tượng chỉ là Minh Kiều khinh thường sự giúp đỡ của cô, rồi quay lưng bỏ đi.Minh Kiều mơ hồ đoán được Thời Nhan đang nghĩ gì, nàng đứng dậy từ bên giường, nói: "Được rồi, đừng làm vẻ mặt như thế nữa. Chuyện đã qua đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu."***
Thời Nhan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt không biểu cảm nhưng rõ ràng không đồng tình với cách nói đó, cô không chấp nhận việc mình là người yếu đuối bị bắt nạt.Minh Kiều nghĩ thầm: Người mà trước đây bị tôi châm chọc vài câu là không nói nên lời, hoặc là quay lưng bỏ đi chẳng phải là cậu sao?Nhưng rồi khi nàng làm chuyện gì không đúng, Thời Nhan lại lên tiếng. Khi thấy nàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bị người đời lạnh nhạt, cô vẫn đứng ra giúp đỡ.Người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nóng bỏng, chân thành đến mức ngốc nghếch dễ bị một kẻ xấu như nàng bắt nạt nhất.Dù không hài lòng với cách Minh Kiều nói, Thời Nhan vẫn rất hài lòng với chiếc váy. Váy vừa người, mặc vào rất đẹp, đẹp đến mức cô đã không tự chủ mà nghĩ xem sắp tới có sự kiện nào cần mặc lễ phục không.Hình như buổi tiệc gần nhất là một tuần sau.Cô không khỏi trầm tư.Thấy Thời Nhan thích chiếc váy, Minh Kiều với tư cách là nhà thiết kế kiêm người tặng quà, tất nhiên cũng vui mừng. Đợi Thời Nhan soi gương cả mười phút, nàng mới lên tiếng trêu chọc: "Thích đến vậy hở? Sau này tôi ra mắt thiết kế mới ở phòng làm việc, cậu đến cổ vũ cho tôi nhé."Thời Nhan lúc này mới quay lại nhìn nàng, váy trải dài như dòng nước mực chảy, cô nói: "Bản thiết kế trên bàn là thiết kế mới của cậu phải không?"Minh Kiều nhìn theo ánh mắt cô, không hiểu sao nàng có cảm giác mọi chuyện hôm nay rất quen thuộc: "Không phải, cái đó là làm cho một người bạn khác."Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, Thời Nhan không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhìn Minh Kiều: "Hóa ra không phải chỉ mình tôi có."Minh Kiều cảm thấy da đầu tê rần, tự nhiên thấy chột dạ, như thể Thời Nhan đang nói: Sao cậu bảo chỉ làm riêng cho tôi, mà cả đám chị chị em em của cậu đều có?Bạn à, trước đây cậu đâu có như thế này.Được rồi, dựa trên kinh nghiệm kết bạn phong phú của nàng, Minh Kiều biết rằng tình bạn cũng có sự chiếm hữu, cũng biết ghen. Không ngờ lần trước đã nếm thử với Đường Hiểu Ngư, giờ lại đến lượt Thời Nhan.Minh Kiều đưa tay vén một lọn tóc, để nó cọ nhẹ lên gò má: "Không phải ai tôi cũng tặng váy đâu, nhất là phải tự thiết kế, vẽ phác thảo, rồi từng mũi kim từng sợi chỉ mà may ra, có ba đầu sáu tay cũng không đủ. Với lại, làm gì có nhiều kẻ xứng đáng để tôi tặng đến thế."Nàng từ từ hạ giọng, trở nên nghiêm túc: "Cậu và cô ấy đều là những người bạn rất quan trọng của tôi, đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chưa từng bỏ rơi tôi. Vì vậy, tôi muốn dùng chút tấm lòng này để đáp lại cậu và người ấy."Nói đến đây, Minh Kiều chợt có chút buồn bã. Nhưng mà, Đường Hiểu Ngư lại giận nàng, cả ngày không thèm để ý đến nàng. Nàng cũng không dám nhắn tin, sợ cô ấy lại bực thêm.Hầy.Thời Nhan không quen với kiểu bày tỏ thẳng thắn của Minh Kiều. Trong tất cả những người cô từng giao thiệp, không phải không có người sôi nổi thẳng thắn, nhưng giống như Minh Kiều, thẳng thắn đến mức như không biết xấu hổ là gì thì rất hiếm.Người ta ai mà chẳng uyển chuyển, kín đáo, đến cả cô, người đã rất trực tiếp cả lúc nói chuyện lẫn khi làm việc vẫn rất khó mà thẳng thừng được như thế.Thời Nhan cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, thay lễ phục ra, cẩn thận đặt lại vào hộp rồi nhẹ giọng nói: "Tôi có nói gì đâu."Minh Kiều nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, quyết định giữ cho chiếc thuyền tình bạn không lật, thu lại sự tinh quái, không vạch trần lời nói trái lòng của Thời Nhan.Nhưng Thời Nhan vẫn tỏ ra để ý đến người bạn quan trọng khác của Minh Kiều, quay lại hỏi: "Tôi có thể xem bản thiết kế trên bàn không?"Minh Kiều phất tay: "Cứ tự nhiên. Trong sổ phác thảo của tôi còn nhiều thiết kế khác, cậu cứ xem thoải mái."Nàng nói thêm: "Tôi đi lấy chút đồ uống. Nhưng mới chuyển về, trong tủ lạnh chỉ có nước khoáng và nước cam, cậu uống gì?"Thời Nhan chọn nước khoáng.***
Vài phút sau, hai người ngồi tựa vào giường, uống nước lạnh, hóng gió điều hòa, ngồi trên tấm thảm mềm trải dưới sàn, tận hưởng cảm giác thư thái, dễ chịu đã lâu không có.Đặc biệt là Thời Nhan, dạo gần đây cô luôn bận rộn với công việc. Trước khi nhà họ Tạ xảy ra chuyện, Minh Kiều lại đến tìm cô hợp tác, mọi việc đến quá đột ngột, cần chuẩn bị nhiều hơn nên càng bận.Cô suy nghĩ một lúc, rồi đặt chiếc cốc thủy tinh đựng nước khoáng vào chỗ mà dù có đứng lên cũng không vô tình va phải, rồi nói: "Nhà họ Tạ càng ngày càng nguy rồi."Minh Kiều ngạc nhiên nhìn cô: "Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?"Thời Nhan nói: "Tôi muốn nói là, sau khi Minh Vi trở về, cô ấy cũng tham gia vào cuộc chiến này."Minh Kiều nghĩ thầm, chẳng phải càng tốt sao? Nhưng nói thế lại giống như cãi nhau, vì vậy nàng chỉ có thể đánh giá vào trọng tâm: "Chị ấy cũng là người thông minh, sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu."Câu nói này nghe thì không giống cãi nhau, nhưng Thời Nhan nghe cũng không giống như đang nói về chị gái của mình.Thời Nhan nhìn nàng một lúc, không nói thêm gì, rồi lật cuốn sổ phác thảo đặt bên cạnh ra xem.Cuốn sổ hầu như không có bản vẽ nào hoàn chỉnh, trông rất rời rạc. Thời Nhan vốn không học thiết kế thời trang, cũng chẳng có chút kiến thức nào về lĩnh vực này. Xem vài trang đầu, cô liền đặt sổ xuống, cầm mấy bản thiết kế xếp chồng lên nhau lên xem.Những bản thiết kế này hầu như đã hoàn thiện, là một chiếc váy dài có phong cách hoàn toàn khác với chiếc váy dành cho cô. Nếu diễn tả một cách đơn giản, đó là một chiếc váy mang vẻ tiên khí, dường như cần một người mẫu vừa lạnh lùng vừa dịu dàng mới có thể mặc được.Nhìn vậy mới thấy Minh Kiều thực sự rất tâm huyết, cân nhắc kỹ phong cách, sở thích và khí chất của từng người trước khi bắt đầu thiết kế.Thấy Thời Nhan chăm chú xem bản vẽ, Minh Kiều nói: "Thế nào, trông cũng không tệ chứ? Tôi vừa chốt bản cuối cách đây hai hôm."Nàng nói tiếp: "Tối qua tôi gặp cô ấy, định đưa cho cô ấy xem, nhưng xảy ra chút chuyện nên đành để lần sau."Nhưng mà cái lần sau này, chẳng biết khi nào mới tới. Hơn nửa tháng không gặp, chỉ bàn công việc, còn lại chẳng kịp nói hay hỏi gì cả.Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Kiều lại dâng lên một cảm giác bức bối không chỉ vì thời tiết oi bức. Nàng cầm cốc lên, uống một ngụm nước cam, thở dài một hơi.Thời Nhan nghe ra trong lời nói của nàng mang phần thất vọng, ngẩng lên hỏi: "Hai người cãi nhau à?"Minh Kiều ngạc nhiên sờ lên mặt mình: "Rõ thế sao?""Rất rõ." Thời Nhan cảm thấy từ khi Minh Kiều rời khỏi nhà họ Minh, nàng trở nên khó đoán hơn, nhưng lúc này tâm trạng buồn bã lại rất rõ ràng, rõ đến mức không cần phải tìm hiểu thêm.Minh Kiều thở dài: "Cũng không hẳn là cãi nhau, với tính cách như cô ấy thì chẳng bao giờ cãi nhau với ai."Nàng co một chân lên, chống tay lên đầu gối, nói: "Là tôi làm cô ấy giận."Thời Nhan nhìn cô với ánh mắt rất lạ, như muốn xác nhận rằng người đang ngồi trước mặt mình có phải là Minh Kiều không.Minh Kiều nói: "Ánh mắt đó là sao? Lúc này không phải cậu nên hỏi tôi tại sao làm người ta giận rồi khuyên nhủ tôi à?"Biểu cảm như mặt trời mọc từ hướng Tây, hoặc là như thể nàng đã bị đánh tráo như thế là sao?"Thì ra cậu cũng biết cậu dễ chọc giận người khác." Thời Nhan chân thành nói: "Hiếm có thật."Nhìn dáng vẻ biết tự suy ngẫm lại càng hiếm thấy, mà điều hi hữu nhất là nàng lại muốn đi dỗ dành người ta.Thời Nhan lại càng tò mò về người bạn kia của Minh Kiều. Rốt cuộc là người thế nào mới có thể khiến vị tiểu thư ngông cuồng, ngang ngạnh, chẳng bao giờ nhận sai này phải tự nghĩ lại bản thân?Có lẽ trên đời thật sự tồn tại người từ kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà.Chẳng hạn như người bạn đó.Thời Nhan giữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Tại sao cô ấy giận cậu?"Minh Kiều nhíu mày, khổ sở suy nghĩ làm thế nào để kể ngắn gọn về nỗi phiền muộn của mình mà không lược bỏ chi tiết, tránh để Thời Nhan hiểu sai, góp ý không trúng điểm.Nhưng rồi nàng lại nghĩ, Thời Nhan chắc gì đã từng dỗ dành ai, cũng chẳng truyền kinh nghiệm gì được. Điều nàng cần thật ra chỉ là một người lắng nghe."Tôi từng làm vài chuyện có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy không trách tôi, còn giúp đỡ tôi khi tôi gặp nguy hiểm. Ban đầu tôi không biết thân phận của cô ấy, sau này mới biết. Nhưng tôi sợ nếu cô ấy biết tôi đã biết, có thể cô ấy sẽ không thèm để ý đến tôi nữa. Với lại, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, tôi vẫn chưa dám thẳng thắn với cô ấy."Minh Kiều chậm rãi nói, có câu nàng diễn đạt hơi vòng vo, sợ Thời Nhan không hiểu nên tốc độ nói cũng chậm lại."Chuyện cứ kéo dài như vậy, mãi đến tối qua cuối cùng bọn tôi cũng thẳng thắn nói rõ với nhau, rồi cô ấy giận."Minh Kiều nói gì, Thời Nhan nghe nấy, nhưng nghe xong vẫn không tránh khỏi có suy nghĩ riêng.Nghe Minh Kiều kể, quả thực người đó là một người tốt, cũng chẳng trách được vì sao lại có thể khiến nàng rung động.Nhưng đứng từ góc độ người ngoài, Thời Nhan lại thấy rằng, có lẽ bạn của nàng không phải chỉ vì Minh Kiều giấu chuyện mình đã biết thân phận của cô ấy mà giận.Minh Kiều nói nàng đã làm chuyện có lỗi với người ta, vậy cái "có lỗi" này rốt cuộc là lỗi lớn cỡ nào? Có phải giống như với cô, hay với người khác, luôn chỉ thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo, tùy hứng, nhưng thực ra trong lòng lại đầy bí mật?Nếu đúng là như vậy..."Thực ra, muốn cô ấy không còn giận nữa cũng đơn giản thôi." Thời Nhan nói.Mắt Minh Kiều sáng lên, không ngờ Thời Nhan thật sự có thể đưa ra ý kiến, lập tức chăm chú lắng nghe: "Ừm ừm, cậu nói tôi nên làm thế nào?""Dùng sự chân thành của cậu để cảm động cô ấy, để cô ấy hiểu rõ cậu." Đừng cứ như sương mù bao quanh, khiến người khác không thể đoán được.Giống như dù bây giờ Thời Nhan cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Minh Kiều đã bớt lạnh nhạt, cũng biết được một số kế hoạch của nàng, nhưng vẫn chưa thể nói là thực sự hiểu nàng.Nhưng ít nhất, lúc này cô cảm thấy cuối cùng mình cũng chạm đến được một mặt chân thật của Minh Kiều, và rõ ràng Minh Kiều cũng sẵn sàng duy trì tình bạn này."Vậy sao?" Minh Kiều trầm ngâm suy nghĩ, lời của Thời Nhan tuy đơn giản nhưng không phải không có lý.Thực ra nàng cũng nghĩ tương tự. Đường Hiểu Ngư chưa bao giờ để tâm đến những chuyện quá khứ kia, nếu thực sự để tâm thì sau khi cứu nàng, có vô số lý do và cơ hội để rời đi, mặc kệ nàng, cũng chẳng cần phải xem nàng là bạn.Xem ra điều nàng thực sự cần giải thích là chuyện mình biết thân phận của Đường Hiểu Ngư nhưng vẫn giấu kín. Ngoài cái hệ thống trời đánh kia, những lo lắng khác cũng chẳng có gì là không thể nói. Nàng thật sự nên để Đường Hiểu Ngư cảm nhận được sự chân thành của mình.Nghĩ thông suốt, tâm trạng Minh Kiều nhẹ nhõm hơn nhiều: "Cậu nói đúng, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cô ấy."Ánh mắt nàng rơi vào bản thiết kế mà Thời Nhan vừa xem xong và đặt lại lên bàn, thầm nghĩ: Nếu muốn dỗ dành người ta, mang theo chút quà chắc chắn sẽ hiệu quả hơn.Cũng tốt, làm ra chiếc váy cần thời gian, Đường Hiểu Ngư nguôi giận cũng cần thời gian, vậy là vừa hay, đôi bên cùng có lợi.