[BH][Edit-Hoàn] Số học lão sư, mời ra ngoài!-Cửu Cửu Hòa
Chương 18: Vết sẹo.
[Chương này dành cho Bảo Bình:
'Đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc.
Đúng người sai thời điểm là bi thương.']
----------------Cô bé này ... sinh ra quả thật rất đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng, răng trắng, cười rộ lên... làm cho người nhìn thần thanh khí sảng, như tắm trong gió xuân.Lan Hề vẫn còn đang suy nghĩ, đôi chân bên dưới không tự chủ được bước về phía đầu đường, dừng lại ở bên dưới chiếc đèn lồng đỏ đang đong đưa, ánh mắt giống như thước đo, lại giống như ống kính máy ảnh vươn ra xoay tròn, muốn ngay trên người tiểu cô nương thanh tú tìm một góc độ thích hợp nhất, suy nghĩ phải thế nào mới có thể bắt được góc độ đẹp nhất.Hàn Giang Tuyết dừng việc trong tay, có chút mơ màng ngẩng đầu nhìn người kia, con ngươi rực rỡ như ánh sao bên bờ biển, đứa nhỏ đưa tới một chén nhựa:"Chị gái này, chị muốn ăn Quan Đông Chử không?""A" Lan Hề khẽ kêu một tiếng, nhìn trên chiếc xe nhỏ đầy đâu hủ viên ngâm trong nồi đun nước, như có điều duy nghĩ. "Em tên là gì?"Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, con ngươi vụt sáng."Em họ Hàn tên là Giang Tuyết."Lan Hề khẽ cười:"Kìa ai câu tuyết bên sông/ Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.""Không phải Hàn trong giá rét, là Hàn trong nước Hàn."* Hàn Giang Tuyết vội nói. *寒 và 韩 đều phiên âm là [Hán] nhưng tên của Hàn Giang Tuyết chữ là 韩 [Hán] trong 韩国 [Hánguó] nghĩa là nước Hàn chứ không phải 寒 [Hán] trong 寒冷 [hánlěng] nghĩa là lạnh lẽo."Chị biết." Lan Hề gật đầu, tém tém lại tóc, cô cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất thú vị:"Sao em không đến trường, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt?"Hàn Giang Tuyết mím mím môi, tựa hồ có chút không vui:"Chị à, chị có mua không, không mua, em còn phải buôn bán nữa..." chị có thể nhường một chút, đừng ở chỗ này cản trở chứ...Trên mặt Hàn Giang Tuyết biểu lộ nho nhỏ biến hóa, tự nhiên không thể tránh được đôi mắt nhạy bén của Lan Hề. Ánh mắt của cô rũ xuống, trong lòng đối với hoàn cảnh của cô bé này đại khái đã có chút hiểu, suy nghĩ một chút, từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho đứa nhỏ này:"Chị tên là Lan Hề, là người viết bản thảo kiêm biên tập 'Thư hương phẩm trà', văn hóa ẩm thực ăn vặt ở ngoài trường Anh Tài có điểm đặc sắc, gần đây vừa hay chị ở Anh Tài viết chuyên đề về văn học, thuận tiện cũng muốn viết một bài đặc biệt về 'món ngon đặc biệt'. Nếu như được, chị hi vọng em có thể giúp đỡ chị thu thập tin tức.""Hửm..." Hàn Giang Tuyết bán tín bán nghi tiếp nhận danh thiếp, nhìn mặt trước lại nhìn mặt sau, rất tỉ mỉ. Nhìn xong, đứa nhỏ do dự một chút."Chị nói chị ở Anh Tài này viết bài phỏng vấn, là phỏng vấn các giáo sư Ngữ văn của trường sao?"Lan Hề cười một tiếng: "Đúng vậy!"Đôi con ngươi vụt sáng, thân thể nghiêng về phía trước:"Vậy có phải có cả Diêu Thư Hàm lão sư?"Lan Hề chớp chớp mắt, trong lòng hơi kinh ngạc, đứa nhỏ này biết Diêu Thư Hàm? Cô gật đầu:"Đúng vậy, chị chuẩn bị lần sau tới cùng em ấy tâm sự.""Dạ, Diêu lão sư là người tốt, văn cũng viết tốt."Lần này Lan Hề không khỏi có chút ngạc nhiên, hỏi:"Xem ra em rất thích em ấy?"Đứa nhỏ nở nụ cười:"Thích Diêu lão sư thì có rất nhiều người, chị nếu cùng chị ấy tiếp xúc, cũng sẽ thích chị ấy thôi.""Vậy chị rất mong chờ phỏng vấn em ấy. Như vậy, lần sau gặp. Gặp em sau nha!"Lan Hề vẫy tay rồi xoay người, bất ngờ chìm vào biển người.Hàn Giang Tuyết đưa mắt nhìn người kia đi xa, lại nhìn tấm danh thiếp trong tay, Lan Hề, tên rất lịch sự tao nhã."Chị ơi tính tiền!" Học sinh ở đối diện đưa chén nhựa đã đặt đầy các viên tròn."Ừ." Giang Tuyết đem danh thiếp cất vào túi áo, đếm que tính tiền:"1 đồng, 3 đồng 5, 6 đồng 5, tổng cộng là 6 đồng 5 hào."--------------------Mới vừa lên đèn, khói bếp bốc lên trên từng mài nhà, bên trong cửa sổ tỏa ra ánh đèn ấm áp , thỉnh thoảng chiếu lên những người đi ngang qua, kéo ra một cái bóng thật dài ở bồn hoa trên con đường nhỏ. Nhà trọ của lão sư, tòa nhà C, ở một căn hộ bình thường.Thư Nhan dựa vào trên cửa mang giày, cái vali bị nhét căng phồng, bởi vì trọng lực không đều, cuối cùng không chịu nổi sức nặng liền nghiêng về phía trước. 'Rầm' một tiếng ngã trên sàn nhà, Diêu Thư Hàm khom lưng đem cái vali nhắc lên, dựa vào tường thu dọn.Cô nhìn Thư Nhan, cau mày, nói:"Tôi tự hỏi sao vừa đến cuối tuần liền không nhìn thấy cô, cô vẫn luôn ở cung thiếu niên mở lớp bổ túc?"Thư Nhan kéo khóa giày, tay dừng một chút:"Hả, ừm..."Diêu Thư Hàm khoanh tay, thở dài:"Trường học rõ ràng nghiêm cấm lão sư ra ngoài dạy bổ túc, cô có nghĩ tới chuyện bị lãnh đạo biết không, lúc đó phải làm sao hả?""Không có gì, cô đừng nghĩ phức tạp như thế, sẽ không bị phát hiện đâu. Cũng không phải chỉ có mình tôi ở ngoài dạy bổ túc đâu."Diêu Thư Hàm tiến lên hai bước, rất muốn xách cổ áo tên kia để hỏi, lẽ nào cô thiếu tiền đến mức vậy sao?! Lại mạo hiểm lớn như vậy, liều mình ra ngoài dạy thêm, vạn nhất bị bắt thì phải làm sao bây giờ, tại sao Thư Nhan có thể đối với bản thân không có trách nhiệm đến thế? Hơn nữa, Thư Nhan còn gạt cô, cái gì cũng không nói..."Haizz..." Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên thở ra một hơi, "Thư Nhan, về sau cô dạy thêm trong phòng mình đi! Dạy cho học sinh quen, đừng đi ra ngoài, như thế đỡ mạo hiểm."Thư Nhan ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diêu Thư Hàm, con ngươi hơi trầm xuống, lại đưa chân vào một chiếc giày khác:"Ừ."Diêu Thư Hàm bắt lấy cái khăn quàng cổ trên kệ áo quấn lên, kéo cái vali của Thư Nhan qua:"Tôi đưa cô ra trạm xe lửa.""Cô đừng đi ra ngoài, trời tối đen không an toàn." Thư Nhan bước ra cửa, xoay người một tay chắn ở cửa, nói: "Tôi đi tàu điện ngầm chỉ mấy trạm là đến."Diêu Thư Hàm buông cánh tay ra, muốn nói gì đó."Thư Hàm" Thư Nhan đưa tay ôm người kia, "Năm mới vui vẻ."
[26/8/2017]
'Đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc.
Đúng người sai thời điểm là bi thương.']
----------------Cô bé này ... sinh ra quả thật rất đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng, răng trắng, cười rộ lên... làm cho người nhìn thần thanh khí sảng, như tắm trong gió xuân.Lan Hề vẫn còn đang suy nghĩ, đôi chân bên dưới không tự chủ được bước về phía đầu đường, dừng lại ở bên dưới chiếc đèn lồng đỏ đang đong đưa, ánh mắt giống như thước đo, lại giống như ống kính máy ảnh vươn ra xoay tròn, muốn ngay trên người tiểu cô nương thanh tú tìm một góc độ thích hợp nhất, suy nghĩ phải thế nào mới có thể bắt được góc độ đẹp nhất.Hàn Giang Tuyết dừng việc trong tay, có chút mơ màng ngẩng đầu nhìn người kia, con ngươi rực rỡ như ánh sao bên bờ biển, đứa nhỏ đưa tới một chén nhựa:"Chị gái này, chị muốn ăn Quan Đông Chử không?""A" Lan Hề khẽ kêu một tiếng, nhìn trên chiếc xe nhỏ đầy đâu hủ viên ngâm trong nồi đun nước, như có điều duy nghĩ. "Em tên là gì?"Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, con ngươi vụt sáng."Em họ Hàn tên là Giang Tuyết."Lan Hề khẽ cười:"Kìa ai câu tuyết bên sông/ Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.""Không phải Hàn trong giá rét, là Hàn trong nước Hàn."* Hàn Giang Tuyết vội nói. *寒 và 韩 đều phiên âm là [Hán] nhưng tên của Hàn Giang Tuyết chữ là 韩 [Hán] trong 韩国 [Hánguó] nghĩa là nước Hàn chứ không phải 寒 [Hán] trong 寒冷 [hánlěng] nghĩa là lạnh lẽo."Chị biết." Lan Hề gật đầu, tém tém lại tóc, cô cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất thú vị:"Sao em không đến trường, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt?"Hàn Giang Tuyết mím mím môi, tựa hồ có chút không vui:"Chị à, chị có mua không, không mua, em còn phải buôn bán nữa..." chị có thể nhường một chút, đừng ở chỗ này cản trở chứ...Trên mặt Hàn Giang Tuyết biểu lộ nho nhỏ biến hóa, tự nhiên không thể tránh được đôi mắt nhạy bén của Lan Hề. Ánh mắt của cô rũ xuống, trong lòng đối với hoàn cảnh của cô bé này đại khái đã có chút hiểu, suy nghĩ một chút, từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho đứa nhỏ này:"Chị tên là Lan Hề, là người viết bản thảo kiêm biên tập 'Thư hương phẩm trà', văn hóa ẩm thực ăn vặt ở ngoài trường Anh Tài có điểm đặc sắc, gần đây vừa hay chị ở Anh Tài viết chuyên đề về văn học, thuận tiện cũng muốn viết một bài đặc biệt về 'món ngon đặc biệt'. Nếu như được, chị hi vọng em có thể giúp đỡ chị thu thập tin tức.""Hửm..." Hàn Giang Tuyết bán tín bán nghi tiếp nhận danh thiếp, nhìn mặt trước lại nhìn mặt sau, rất tỉ mỉ. Nhìn xong, đứa nhỏ do dự một chút."Chị nói chị ở Anh Tài này viết bài phỏng vấn, là phỏng vấn các giáo sư Ngữ văn của trường sao?"Lan Hề cười một tiếng: "Đúng vậy!"Đôi con ngươi vụt sáng, thân thể nghiêng về phía trước:"Vậy có phải có cả Diêu Thư Hàm lão sư?"Lan Hề chớp chớp mắt, trong lòng hơi kinh ngạc, đứa nhỏ này biết Diêu Thư Hàm? Cô gật đầu:"Đúng vậy, chị chuẩn bị lần sau tới cùng em ấy tâm sự.""Dạ, Diêu lão sư là người tốt, văn cũng viết tốt."Lần này Lan Hề không khỏi có chút ngạc nhiên, hỏi:"Xem ra em rất thích em ấy?"Đứa nhỏ nở nụ cười:"Thích Diêu lão sư thì có rất nhiều người, chị nếu cùng chị ấy tiếp xúc, cũng sẽ thích chị ấy thôi.""Vậy chị rất mong chờ phỏng vấn em ấy. Như vậy, lần sau gặp. Gặp em sau nha!"Lan Hề vẫy tay rồi xoay người, bất ngờ chìm vào biển người.Hàn Giang Tuyết đưa mắt nhìn người kia đi xa, lại nhìn tấm danh thiếp trong tay, Lan Hề, tên rất lịch sự tao nhã."Chị ơi tính tiền!" Học sinh ở đối diện đưa chén nhựa đã đặt đầy các viên tròn."Ừ." Giang Tuyết đem danh thiếp cất vào túi áo, đếm que tính tiền:"1 đồng, 3 đồng 5, 6 đồng 5, tổng cộng là 6 đồng 5 hào."--------------------Mới vừa lên đèn, khói bếp bốc lên trên từng mài nhà, bên trong cửa sổ tỏa ra ánh đèn ấm áp , thỉnh thoảng chiếu lên những người đi ngang qua, kéo ra một cái bóng thật dài ở bồn hoa trên con đường nhỏ. Nhà trọ của lão sư, tòa nhà C, ở một căn hộ bình thường.Thư Nhan dựa vào trên cửa mang giày, cái vali bị nhét căng phồng, bởi vì trọng lực không đều, cuối cùng không chịu nổi sức nặng liền nghiêng về phía trước. 'Rầm' một tiếng ngã trên sàn nhà, Diêu Thư Hàm khom lưng đem cái vali nhắc lên, dựa vào tường thu dọn.Cô nhìn Thư Nhan, cau mày, nói:"Tôi tự hỏi sao vừa đến cuối tuần liền không nhìn thấy cô, cô vẫn luôn ở cung thiếu niên mở lớp bổ túc?"Thư Nhan kéo khóa giày, tay dừng một chút:"Hả, ừm..."Diêu Thư Hàm khoanh tay, thở dài:"Trường học rõ ràng nghiêm cấm lão sư ra ngoài dạy bổ túc, cô có nghĩ tới chuyện bị lãnh đạo biết không, lúc đó phải làm sao hả?""Không có gì, cô đừng nghĩ phức tạp như thế, sẽ không bị phát hiện đâu. Cũng không phải chỉ có mình tôi ở ngoài dạy bổ túc đâu."Diêu Thư Hàm tiến lên hai bước, rất muốn xách cổ áo tên kia để hỏi, lẽ nào cô thiếu tiền đến mức vậy sao?! Lại mạo hiểm lớn như vậy, liều mình ra ngoài dạy thêm, vạn nhất bị bắt thì phải làm sao bây giờ, tại sao Thư Nhan có thể đối với bản thân không có trách nhiệm đến thế? Hơn nữa, Thư Nhan còn gạt cô, cái gì cũng không nói..."Haizz..." Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên thở ra một hơi, "Thư Nhan, về sau cô dạy thêm trong phòng mình đi! Dạy cho học sinh quen, đừng đi ra ngoài, như thế đỡ mạo hiểm."Thư Nhan ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diêu Thư Hàm, con ngươi hơi trầm xuống, lại đưa chân vào một chiếc giày khác:"Ừ."Diêu Thư Hàm bắt lấy cái khăn quàng cổ trên kệ áo quấn lên, kéo cái vali của Thư Nhan qua:"Tôi đưa cô ra trạm xe lửa.""Cô đừng đi ra ngoài, trời tối đen không an toàn." Thư Nhan bước ra cửa, xoay người một tay chắn ở cửa, nói: "Tôi đi tàu điện ngầm chỉ mấy trạm là đến."Diêu Thư Hàm buông cánh tay ra, muốn nói gì đó."Thư Hàm" Thư Nhan đưa tay ôm người kia, "Năm mới vui vẻ."
[26/8/2017]