[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][12]
Chương 12
"Minh Ngọc, Minh Ngọc." Hải Lan Sát thấy bóng dáng Minh Ngọc liền xông lên trước ôm chặt lấy tiểu nha đầu khóc đến nước mắt đầy mình này."Hu hu hu, sao mà ngươi sống lâu như vậy, cái đồ xấu xa này.""Ta sai rồi, đều là lỗi của ta, ta không nên sống trên đó lâu như vậy mới xuống." Hải Lan Sát dỗ Minh Ngọc, nhẹ nhàng giúp Minh Ngọc lau nước mắt, "Đừng khóc nữa được không."Ngụy Anh Lạc nhìn đôi uyên ương khổ mệnh trải qua nhiều năm như vậy cuối cùng gặp được nhau, cảm thấy chóp mũi có hơi chua xót, nhà ở cho hai bọn họ đều đã chuẩn bị xong, lát nữa trở về phải cùng Dung Âm bàn một chút, chuẩn bị của hồi môn, để cho Minh Ngọc phong quang rạng rỡ xuất giá."Ngụy Anh Lạc, một mình ngươi ngớ ra đây làm gì vậy." Cao Ninh Hinh cắn hạt dưa từ một con đường khác đi tới."À, mang tiểu nha đầu nhà ta đi gặp lang quân như ý a." Ngụy Anh Lạc hướng về phía Minh Ngọc cùng Hải Lan Sát làu bàu.Hải Lan Sát nghe thấy có tiếng sau lưng, xoay người nhìn lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Hải Lan Sát cấp Cao quý phi nương nương thỉnh... ""Khỏi thỉnh an, mau dậy đi mau dậy đi." Cao Ninh Hinh đang cắn hạt dưa vội vàng huơ tay một cái."Xuống đây rồi còn đa lễ như vậy, đúng là bị Hoàng thượng bắt nạt quen."Minh Ngọc hướng Cao Ninh Hinh làm mặt quỷ, vội vàng đỡ Hải Lan Sát đứng dậy, kéo Hải Lan Sát mặt mờ mịt rời đi."Đúng rồi, Thuần phi đâu? Sao không thấy?" Ngụy Anh Lạc liếc thấy bên cạnh Cao Ninh Hinh trống trơn không có ai."À, nàng a, sáng sớm cứ nhất định muốn làm bánh gạo nếp. Ta đành phải một mình đi dạo lang thang thôi."Cao Ninh Hinh nói tới bánh gạo nếp cùng Thuần phi, mặt đầy ý cười a, giấu cũng không giấu được, "Phú Sát Dung Âm nhà ngươi đâu?"Ngụy Anh Lạc ái muội cười, chỉ chỉ mặt trời, "Còn sớm mà, chưa dậy.""Ngụy Anh Lạc, chúng ta hiện tại đông người náo nhiệt, buổi tối làm nồi lẩu đi.""Lẩu dê? Vậy phải đi chỗ ngươi, cái mùi đó nồng lắm, ở trong phòng khó tan hết, Dung Âm ngửi không quen.""Chỗ ta? Không được, Tĩnh Hảo cũng ngửi không quen.""Đi đến chỗ Minh Ngọc và Hải Lan Sát đi, hai người bọn họ ngốc, không nghĩ tới chuyện này.""Được, để ta gọi thêm mấy người kia, buổi tối cùng nhau ăn lẩu."
"Anh Lạc, ngươi gắp nhiều như vậy ta làm sao ăn hết được." Phú Sát Dung Âm nhìn cái chén sắp chất đống thành núi nhỏ trước mặt mình, không biết nên hạ đũa từ nơi nào."Không sao! Dung Âm ngươi phải ăn nhiều một chút, " Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa kẹp miếng thịt dê thả vào trên đỉnh núi."Ngụy Anh Lạc, ngươi như vậy chẳng phải là muốn đem Tiên Hoàng hậu nương nương nuôi thành heo con sao ha ha ha ha, " Nạp Lan Thuần Tuyết thấy Phú Sát Dung Âm vẻ mặt quẫn bách, không nhịn được cười ra tiếng."Ngươi nói cái gì vậy, mau ăn đi, " Lục Vãn Vãn vội vàng gắp mớ rau cải nhét vào miệng Nạp Lan Thuần Tuyết, hướng Phú Sát Dung Âm cười lấy lòng một tiếng."Nương nương ngài chớ để ý a, Nạp Lan, Nạp Lan là ý nói vóc người ngài đầy đặn, ừ, ừ, là phúc hậu, đúng, là có phúc khí.""Chậc, Lục Vãn Vãn, lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói lại cho tròn được. Thật là một cái miệng khéo léo, sao trước kia ta không phát hiện nhỉ." Cao Ninh Hinh nhíu mày, rất có hứng thú liếc Lục Vãn Vãn."Được rồi, ngươi a, cũng ăn nhiều một chút đi, " Thuần phi thấy Cao Ninh Hinh lại lộ ra điệu bộ muốn trêu ghẹo người khác, vừa quở trách vừa đem miếng bánh mới nhúng thả vào trong chén Cao Ninh Hinh, "Cẩn thận nóng a.""Đều thành đôi thành cặp, chỉ có ta một mình, " Trầm Bích nhìn mảnh không khí tường hòa trên bàn, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm."Nói cái gì vậy?" Nhàn phi nhấp một hớp trà, liếc hỏi cáo nhỏ ngồi bên cạnh."A, không, không có gì." Trầm Bích vội vàng giải thích, không thể để cho vị này biết trong lòng mình đang nghĩ cách làm sao câu dẫn nàng, bằng không về sau đến cửa chẳng phải sẽ bị ăn bế môn canh sao."Nàng a, nói trên bàn có đôi có cặp, chỉ một mình nàng lạc đàn, hừ."Trân Nhi không nhịn được lặp lại câu kia một lần với Nhàn phi, trong lòng thầm mắng hồ ly tinh Trầm Bích này, cũng không biết dùng thủ đoạn gì với nương nương, làm mấy ngày qua nương nương đều không cần bản thân hầu hạ nữa.Tâm tư kia của Trầm Bích ai mà không biết, còn bày đặt giấu giếm cái gì. Nhưng Hoàng hậu nương nương hết lần này tới lần khác lại dung túng nàng, thật tức chết đi được."Được rồi được rồi, ăn cơm đi", Nhàn phi làm bộ như không nghe thấy Trân nhi nói gì, giơ tay lên thay Trầm Bích gắp miếng thịt dê từ trong nồi lẩu, "Ngươi không phải thích nhất ăn thịt dê sao, nhanh ăn đi.""Vâng!" Thấy Nhàn phi gắp đồ ăn cho mình, Trầm Bích thiếu chút nữa kích động ném cả đũa, khì khì khì, thịt dê nương nương nhúng cho ta ăn mới ngon.Hôm nay giúp ta gắp thức ăn, ngày mai không chừng có thể sẽ cho ta ăn cơm chung, tối mốt ngủ lại chỗ nàng cũng không phải không thể, về sau...Đúng là một con cáo nhỏ nịnh nọt, Nhàn phi thấy Trầm Bích ở bên cạnh si ngốc cười, không nhịn được nhếch mép.Nhưng mà, cũng thật đáng yêu."Khụ khụ, à này, Hải Lan Sát, Hoàng thượng gần đây thân thể thế nào?" Phó Hằng nhìn một bàn oanh oanh yến yến liếc mắt đưa tình, có chút không biết làm sao cho phải, không nhịn được nhìn về phía Hải Lan Sát đang cùng Minh Ngọc xì xào bàn tán.Bàn ăn trong nháy mắt yên tĩnh, gần mười cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Hải Lan Sát."À, Hoàng thượng sao?" Hải Lan Sát ngẩng đầu liếc nhìn Phó Hằng, "Yên tâm, Hoàng thượng long thể an khang, thái y nói Hoàng thượng có thể sống đến một trăm tuổi."Nghe vậy đám người này mới thở phào một cái, Hải Lan Sát thấy mọi người vừa rồi dáng vẻ khẩn trương sau lại buông lỏng nhẹ nhõm, không nhịn được thầm nghĩ, Hoàng thượng thật là có phúc, các nương nương đều lo lắng thân thể hắn như vậy.Hắn nghĩ đúng phân nửa, mọi người lo cho sức khỏe Hoàng thượng hy vọng hắn sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng không phải do quan tâm hắn, mà là hy vọng hắn vĩnh viễn đừng xuống quấy rầy ngày tháng tốt đẹp của các nàng."Khụ, nếu không thì, sau khi Hoàng thượng xuống, mấy tỷ muội chúng ta cùng nhau du sơn ngoạn thủy tránh hắn đi." Thuần phi lơ đãng nhắc một câu."Được a, ngươi chọn địa điểm đi, dù sao ta cũng sẽ đi cùng ngươi." Cao Ninh Hinh nhai rau hẹ nhóp nhép nói."Đi đâu a, xa quá ta không đi đâu." Nạp Lan Thuần Tuyết sợ nhất là thuyền bè ngựa xe vất vả, vội vàng tiếp lời Cao Ninh Hinh."Không sao, dọc đường ta chăm sóc ngươi." Lục Vãn Vãn nhỏ giọng nói bên tai nàng.Nạp Lan Thuần Tuyết nghe Lục Vãn Vãn nói như vậy liền cười, "Được rồi, ta và Vãn Vãn đi đâu cũng được."Cao Ninh Hinh liếc mắt khinh bỉ, nhỏ giọng thì thào, "Ta còn không muốn mang ngươi theo đây này, chẳng khác gì kẻ ngốc.""Giang Nam phong cảnh đẹp, đi ngắm sơn thủy ở đó là tốt nhất, chỉ là các tỷ muội phần lớn đều đến từ Giang Nam, chắc sẽ không thấy có gì mới mẻ, " Thuần phi không nhanh không chậm nói."Dung Âm ngươi cảm thấy thế nào?" Ngụy Anh Lạc xoay qua hỏi người bên cạnh.Phú Sát Dung Âm cười một tiếng, "Ở chung với ngươi, đi đâu cũng được.""Chậc, không sợ xấu hổ." Cao Ninh Hinh cắn miếng bánh gạo cười xem cuộc vui, trong lòng nghĩ bụng thật không giống ta và Tĩnh Hảo, chúng ta kín đáo hơn nhiều.Nghĩ tới đây, Cao Ninh Hinh lén liếc nhìn Tô Tĩnh Hảo đang uống trà, ừ, vẫn là Tĩnh Hảo văn nhã đứng đắn nhất."Đi Ải Bắc đi."Ngồi ở cạnh bàn im lặng đã lâu, Nhàn phi đột nhiên nói một câu."Ải Bắc?" Mọi người có chút kinh ngạc, Nhàn phi tính ra cũng là nữ tử Giang Nam, tuy rằng quang cảnh Ải Bắc có nét đẹp dị vực khác biệt, nhưng dù sao cũng là nơi ở của dị tộc chưa khai hóa, Nhàn phi sao lại muốn đi Ải Bắc."Nương nương?" Trầm Bích cảm thấy hình như mình đoán được Hoàng hậu nương nương đang suy nghĩ gì, dò xét gọi một tiếng.Nhàn phi nhàn nhạt nhìn về phía Trầm Bích, "Ngươi dạo trước không phải nói nhớ nhà sao, chúng ta đều chưa đến Ải Bắc bao giờ. Khi nào đến đó, ngươi phải dẫn chúng ta đi thưởng thức hết phong cảnh Ải Bắc đấy nhé.""Ta còn tưởng sao, không ngờ Nhàn phi lại là vì tiểu hồ ly kia a." Cao Ninh Hinh kề bên tai Thuần phi thì thào.Tô Tĩnh Hảo đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước, Nhàn phi đến tìm mình đánh cờ nói những lời kia."Tĩnh Hảo, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, đợi đến khi Hoàng thượng xuống, ngươi và Cao Ninh Hinh nên chung sống như thế nào?""Cái này... xin Hoàng hậu nương nương chỉ cho một con đường.""Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Bổn cung sẽ giúp ngươi thuyết phục các vị muội muội cùng nhau rời khỏi đây."Tô Tĩnh Hảo lại ngẩng đầu nhìn Nhàn phi vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, cùng Trầm Bích đỏ hốc mắt bên cạnh nàng.Nhàn phi nương nương đúng là một người thông minh ung dung bình tĩnh.Chỉ bởi vì, động lòng phàm với một con cáo nhỏ.
———————Nhàn đại boss vẫn luôn là đại boss 😚P/s: Chuẩn bị chương sau chào đón đại móng heo nào ^^