[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][1]



Tác giả: hmy86

Editor: Atom

Lần này là một series ngọt dễ xương 💕

————————

Chương 1


Thuần phi nhìn màn đêm phía trước mặt, loáng thoáng thấy được một nữ tử mặc y phục trắng đi về phía mình.

"Nương nương, nương nương, ta xin lỗi ngài, ta bị tiện nhân xúi bẩy hại chết Thất a ca..." Thuần phi rầm một cái quỳ xuống trước người nọ, khóc không thành tiếng, "Ta, ta tội đáng chết vạn lần a nương nương."

"Đứng lên đi, " Phú Sát Dung Âm vẫn giống như khi còn sống, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng chưa từng thay đổi.

"Yo, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng xuống thêm một người a, " Cao Ninh Hinh không biết từ lúc nào chui ra đứng bên cạnh, ôm một túi hạt dưa, vừa cắn vừa nói với Phú Sát Dung Âm.

"Ngươi bữa nào đi báo mộng cho sói con nhà ngươi, bảo nàng ta nhanh lên một chút, đưa thêm mấy người xuống cho náo nhiệt, aiz, ngươi đừng đi a, ta đang nói với ngươi đó ngươi có nghe không a."

Thuần phi nhìn Phú Sát Dung Âm và Cao Ninh Hinh ở trước mặt, cười khổ một tiếng, hóa ra người sau khi chết thật sự sẽ biến thành hồn ma.

"Này, Tô Tĩnh Hảo, ngươi cũng đừng quỳ nữa, cùng ta đi xem kịch nào, " Cao Ninh Hinh kéo Thuần phi lên, "Aiz, ngươi cũng là bị con sói con nhà Phú Sát Dung Âm chỉnh xuống đây chứ gì, mau kể cho ta nghe một chút xem..."

Cao Ninh Hinh phun vỏ hạt dưa trong miệng qua một bên, kéo Thuần phi đi đến quán hí kịch của âm giới.

"Phú Sát Dung Âm, "Quỷ sai từ trong ngực móc ra một tấm bảng, "Lại có người tế bái ngươi, cầm tấm bảng này lên nhìn xem một chút đi."

Phú Sát Dung Âm nhận lấy tấm bảng gỗ, thu vào trong ống tay áo, từ lúc Thuần phi xuống nàng đã đoán được bảy tám phần, có lẽ là bút tích của Anh Lạc.

Phú Sát Dung Âm thở dài, mở mắt ra liền đã đến Trường Xuân Cung, sói con đang vô cùng thành kính bày đồ cúng cho nàng.

"Tại sao lại là bánh gạo nếp nữa, " Phú Sát Dung Âm nhìn bụng mình lẩm bẩm, "Mấy năm nay ngày ngày đều cúng bánh gạo nếp, ta béo lên cả một vòng rồi, phải báo mộng cho Anh Lạc một chút, dặn nàng lần sau mang nước dưa hấu tới cho ta mới được."

"Nương nương, " Thanh âm Anh Lạc khẽ run, "Ta đã báo thù cho người rồi, Thuần phi năm đó hại Thất a ca, những thứ hôm nay nàng ta phải chịu, đều là tự gieo gió gặt bão, mấy năm nay, nàng ta ở trong cung làm mưa làm gió..."

Thấy sói con càng nói càng kích động, Phú Sát Dung Âm không nhịn được đi lên phía trước sờ trán nàng một cái,

"Anh Lạc ngốc, ngươi mỗi lần tới thăm ta, đều nói chuyện của người khác trong hậu cung, tại sao không kể về mình một chút, " Phú Sát Dung Âm lẩm bẩm nói, "Rõ ràng biết thứ ta muốn nghe nhất là tình trạng gần đây của ngươi."

"Nương nương, bước kế tiếp của ta chính là giết Nhĩ Tình và Nhàn phi báo thù cho người, sau đó ta sẽ tới bầu bạn với người, " Sói con nói tới đây, hốc mắt đỏ ửng, ủy khuất như đứa bé." Nếu như người không chê ta, nương nương, ta ban đầu thề với người, đời này sẽ không làm nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng ta nuốt lời rồi, nô tỳ, nô tỳ xin lỗi nương nương, nhưng Anh Lạc không còn cách nào khác, chỉ như vậy Anh Lạc mới có thể đến gần hậu cung, mới có thể tìm được sơ hở của bọn họ để báo thù cho người."

Phú Sát Dung Âm cười, "Đứa nhỏ ngốc này, sao lại cảm thấy ta sẽ trách nàng chứ. Nhất định là Cao Ninh Hinh kia buổi tối rảnh rỗi không chịu ở yên, vào trong mộng của Anh Lạc thổi gió gì đó bên tai", Phú Sát Dung Âm nghĩ như vậy, liền thả bớt lại một đĩa bánh gạo nếp cầm trên tay,

"Tối nay nàng ta đừng hòng ăn được bánh gạo nếp, hừ."

"Nương nương, trong lòng Anh Lạc vẫn luôn kìm nén một câu nghĩ muốn nói với người, Anh Lạc vốn định chờ báo xong đại thù hẵng nói cho người biết, " Anh Lạc dừng một chút, "Nhưng con đường tương lai càng ngày càng khó đi, Anh Lạc sợ hôm nay không nói, từ nay về sau liền không còn cơ hội nói nữa."

"Nương nương, một đời một kiếp một đôi người, Anh Lạc muốn cùng người ở bên nhau cả đời."

Phú Sát Dung Âm buông xuống chiếc bánh gạo nếp ăn một nửa, cưng chiều cười.

"Thật là một nha đầu ngốc, đương nhiên ta hiểu."

Bên kia, Cao Ninh Hinh kéo Tô Tĩnh Hảo ngồi xuống quán trà, "Ai nha, hóa ra ngươi xuống như vậy a, xem ra con sói Ngụy Anh Lạc kia cũng chịu hạ tiền vốn đấy, âm thầm lập mưu lâu như vậy, chậc chậc chậc."

Thuần phi nhìn dáng vẻ bà tám vừa cúp hạt dưa vừa lôi kéo người của Cao Ninh Hinh, vẫn có chút không quen lắm, "Đúng vậy, ai mà ngờ nàng ta trung thành với Hoàng hậu nương nương đến thế."

Cao Ninh Hinh thần bí cười lên, nhướn lông mày, xích lại gần Thuần phi một chút, "Ta nói với ngươi một chuyện, ngươi đừng để cho vị nhà Phú Sát kia biết là ta nói a."

"Ngươi có còn nhớ nhiều năm trước kia, ta nói ngươi và Phú Sát Dung Âm lén lút có loại tình cảm không thể gặp người hay không?"

"Nhớ a, mà sao."

"Ta lúc ấy nhìn lầm, kỳ thực là Ngụy Anh Lạc và Phú Sát Dung Âm, " Cao Ninh Hinh đắc ý hướng về phía Thuần phi cười một tiếng

"Cái này, không thể nào." Thuần phi do dự nhìn Cao Ninh Hinh.

"Chậc, ta ăn no rửng mỡ lừa gạt ngươi làm gì nha, " Cao Ninh Hinh buông xuống bánh điểm tâm sắp đưa đến khóe miệng

"Hai năm trước ta trộm đi theo Phú Sát Dung Âm lên trên kia xem một chút, ái chà chà ngươi không biết đâu, Ngụy Anh Lạc kia mỗi lần đều một phen nước mắt nước mũi nói nhớ Hoàng hậu nương nương của chúng ta."

"Cái này cũng không thể nói rõ điều gì, chủ tớ tình thâm không phải là chuyện thường xảy ra sao." Thuần phi cúi đầu xuống cầm ly trà lên nghĩ muốn uống miếng trà cho trơn họng, nói.

"Không phải, " Cao Ninh Hinh thấy Thuần phi không tin mình, nóng nảy lên.

"Ta còn lén gạt Phú Sát Dung Âm đi vào mộng của con sói con kia nhìn, ngươi đoán xem thế nào, xuân mộng!"

"Phụt, khụ khụ, " Thuần phi hiển nhiên bị kinh sợ rồi, phun toàn bộ ngụm trà lên mặt Cao Ninh Hinh.

"Ngươi nói là, Hoàng hậu nương nương vào mộng Ngụy Anh Lạc, sau đó, sau đó hai người...? Còn bị ngươi bắt gặp?"

Thuần phi vội vàng giơ khăn tay lên vừa giúp Cao Ninh Hinh lau mặt vừa dè dặt cẩn thận hỏi dò.

"Còn không phải sao! Ta tận mắt nhìn thấy, vô cùng xác thực!"

Tâm hồn bát quát của Cao Ninh Hinh hừng hực bùng cháy, còn không thèm để ý tức giận ngụm trà kia.

"Ngày hôm sau ta cố ý đi xem Phú Sát Dung Âm, thật không tồi, qua giữa trưa còn nằm ở trên giường, không động đậy chút nào, đoán chừng bị mệt chết rồi. Nàng vì để ta không nói bậy bạ chuyện này, miễn phí mang bánh gạo nếp đến cho ta đã mấy năm nay."

"Cao Ninh Hinh! Ngươi!"

Thuần phi đột nhiên cảm giác được sau lưng vụt qua một trận gió lạnh, tiêu rồi tiêu rồi, chính chủ tới rồi.

Phú Sát Dung Âm lúc này mặt đỏ tới mang tai, chỉ có thể căm hận cầm đĩa đồ vật trên tay đặt rầm lên bàn một cái,

"Hừ, bánh gạo nếp của ngươi đây!"


——————

Bánh gạo nếp, bánh khoái khẩu của Hậu Hậu, món tủ của Minh Ngọc, trong phim luôn có mặt trên bàn cúng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...