[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Dung Âm chỉ có năm tuổi
Tác giả: Trắc Lượng Học
Editor: AtomOneshot Lạc HậuCP: Ngụy Anh Lạc x Phú Sát Dung Âm—— chánh văn ——
Thế giới này có một câu danh ngôn rất chí lý —— "Mỗi khi ngươi tưởng rằng cuộc sống đã rất như ý, nó liền sẽ thừa dịp ngươi không chú ý cho ngươi một kích trí mạng."Mà con sói lão luyện vẫn đang sinh hoạt bình thường này, một ngày nào đó cuối cùng sẽ không nhẫn nại được xuống tay với con mèo nhỏ Phú Sát Dung Âm.Chuyện phát sinh vào một sáng sớm rất đỗi bình thường, ở ngay thời điểm Ngụy Anh Lạc chuẩn bị phục vụ nương nương nhà nàng thức dậy rửa mặt thay quần áo. Khởi đầu sự việc là khi nàng chú ý tới Hoàng hậu nương nương vốn nên đang êm đẹp nằm trên giường đột nhiên không thấy đâu nữa, giường lớn như vậy không một bóng người, chỉ có chăn tán loạn nơi đó cùng một khối gì đó không rõ đang nhô lên."Nương nương?" Ngụy Anh Lạc nhíu mày, có chút nghi ngờ gọi —— nàng chú ý tới ngay lúc bản thân lên tiếng, khối gì đó gồ chăn lên kia rõ ràng đã giật giật."Nương nương?" Ngụy Anh Lạc lại kêu một tiếng, đi hai bước đến mép giường.Lúc này có tiếng khóc nhỏ giọng sụt sùi vang lên, nguồn gốc phát ra chính từ phượng tháp của Hoàng hậu nương nương. Ngụy Anh Lạc sải một bước lớn, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, tiến lên trực tiếp vén cái chăn cổ quái kia —— sau đó nàng liền sợ ngây người."Oa ——" Tiếng khóc vang dội trong nháy mắt truyền vào lỗ tai nàng, "A mã! Ngạch nương! Dung Âm sợ!" Bộ mặt thật của thứ ẩn núp trong mền đã được vạch trần trước bàn dân thiên hạ, đó là một tiểu cô nương xem ra chỉ mới mấy tuổi."Ngươi!" Ngụy Anh Lạc quả thực kinh ngạc không nói nên lời, nàng trợn to mắt nhìn tiểu cô nương rúc lại vào trong mền, mất đi khả năng ngôn ngữ."Tỷ tỷ, Dung Âm cầu xin ngươi, ngươi đưa ta về nhà có được hay không?" Tiểu cô nương dùng cặp măt to long lanh đẫm lệ mờ mịt nhìn Ngụy Anh Lạc, thanh âm búng ra sữa nói.Mà Ngụy Anh Lạc bên đây cuối cùng cũng trong thời gian đối phương nói chuyện cưỡng ép để cho bản thân trấn tĩnh lại, nàng co quắp khóe miệng hỏi: "Ngươi tên Dung Âm?""Ta tên Phú Sát Dung Âm, a mã ta là tổng quản Sát Cáp Nhĩ Lý Vinh Bảo." Nhìn ra được tiểu cô nương đang cố nén ý muốn khóc thút thít, hy vọng hành động của mình có thể khiến cái tên xấu xa phía đối diện thương tiếc.Thời điểm Ngụy Anh Lạc nghe được bốn chữ "Phú Sát Dung Âm" liền có chút hiểu ra, nàng nhìn ngũ quan thanh tú của tiểu cô nương kia, cân nhắc một chút, hóa ra không phải là "nương nương không thấy đâu", mà là "nương nương nhỏ đi rồi".Ngụy Anh Lạc nhìn Tiểu Dung Âm mặc áo ngủ màu trắng nhỏ lại theo người, khô khan giải thích: "Ta không phải người xấu."Phú Sát Dung Âm thu nhỏ vừa nghe được liền lại muốn khóc, nàng cảm thấy đối phương nói như vậy chính là không muốn thả mình ra.Ngụy Anh Lạc vừa thấy đối phương bĩu môi muốn khóc lập tức bắt đầu luống cuống, nàng vội vội vàng vàng bổ sung thêm: "Ta thật không phải người xấu! Ngươi nhìn nơi này xem, nơi này là hoàng cung, người xấu nào có thể mang ngươi tới bên trong hoàng cung?"Phú Sát Dung Âm bé con hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, nhìn tẩm cung rường cột chạm trổ, mơ mơ hồ hồ cảm thấy dường như đúng là rất tương tự với hoàng cung mà ngạch nương từng kể với nàng, nàng lại trộm nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, cảm thấy đại tỷ tỷ này dáng dấp xinh đẹp, chắc hẳn không phải người xấu, liền thu hồi lại nước mắt đang muốn chảy ra.Thấy đối phương không chuẩn bị khóc nữa, Ngụy Anh Lạc cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng có chút không biết phải làm sao nhìn Hoàng hậu nương nương phiên bản nhỏ ngồi ở trên giường nhìn mình, nghẹn họng trân trối nửa ngày mới nói ra một câu: "Năm nay bao nhiêu tuổi?""Dung Âm năm tuổi." Tiểu Dung Âm vô cùng khả ái, thời điểm nói đến chữ năm còn chìa năm đầu ngón tay múp míp ra dấu cho Ngụy Anh Lạc nhìn.Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình sắp hôn mê rồi, trái tim non nớt của nàng có chút không chịu nổi Phú Sát Dung Âm phiên bản bé con quá mức đáng yêu như vậy."Ngươi —— có muốn thứ gì không?" Ngụy Anh Lạc hơi xoắn xuýt hỏi."Tỷ tỷ ôm!" Phú Sát Dung Âm năm tuổi hướng Ngụy Anh Lạc giương ra cánh tay ngắn, mềm mại nói.Ngụy Anh Lạc nhất thời trước mắt tối sầm, trong chớp nhoáng nàng thậm chí cảm thấy bản thân có thể đã đến được thế giới tây phương cực lạc.Sau khi dùng thời gian bữa sáng biên ra một câu chuyện hoang đường lừa gạt con nít, Ngụy Anh Lạc nhanh chóng bằng vào một ly nước dưa hấu lấy được tín nhiệm của Dung Âm năm tuổi.Vì vậy Tiểu Dung Âm uống đến khi khóe miệng đỏ một vòng, mặt ngây thơ thật sự tin tưởng lời nói dối thiện ý "A mã cùng ngạch nương có việc, cho nên để đại tỷ tỷ chiếu cố ta" này."Dung Âm sẽ rất nghe lời." Tiểu Dung Âm hướng Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn cười, nàng từ nhỏ đã chính là một mầm phôi mỹ nhân mười phân vẹn mười."Ừ!" Ngụy Anh Lạc cũng tương đối phối hợp, nghiêm túc gật đầu một cái.Nàng không biết lượng ăn của trẻ con, liếc mắt nhìn cháo long nhãn mới chỉ húp được hai ngụm, có chút do dự hỏi: "Dung Âm không còn muốn ăn chút gì sao?""Bụng no căng rồi, Dung Âm muốn tỷ tỷ ôm ra ngoài chơi!" Tiểu Dung Âm lại hướng Ngụy Anh Lạc đưa tay ra, cười thấy răng không thấy mắt.Bị vật nhỏ đáng yêu làm cho đầu óc mê muội, Ngụy Anh Lạc cũng lập cà lập cập đưa tay ra, khoảnh khắc nàng bồng đối phương lên ôm vào trong ngực, Ngụy Anh Lạc thề rằng nàng đã gặp được Như Lai Phật Tổ cùng Quan Thế Âm Bồ tát!"Dung Âm của chúng ta muốn chơi cái gì nha?" Nàng dè dặt cẩn thận ôm Tiểu Dung Âm, sợ mình không có kinh nghiệm bế làm cho đối phương không thoải mái."Ta muốn chơi cút bắt!" Tròng mắt Tiểu Dung Âm vừa to lại vừa đen, thời điểm nhìn người so với hắc mã não quý giá còn nhiều hơn ba phần linh khí."Ách... Cái này..." Nghe được yêu cầu, Ngụy Anh Lạc có chút khó xử nhíu mày một cái. Tuy rằng cung nữ ở Trường Xuân Cung vào thời gian ăn sáng đều đã bị bản thân đuổi đi, Minh Ngọc ngày hôm qua cũng trở về nhà chiếu cố mẫu thân, hiện tại Trường Xuân Cung chỉ còn lại một mình mình, coi như an toàn. Nhưng phàm là chuyện gì cũng đều không sợ việc to tát chỉ sợ việc bất ngờ, lỡ như có một cung nữ nào đó gặp được Hoàng hậu nương nương trạng thái này, sau đó chạy đi nói với Hoàng thượng bên kia, vậy thì chuyện này lại không dễ xử lý rồi."Tỷ tỷ? Dung Âm không thể sao?" Tiểu Dung Âm thấy đối phương vẻ mặt do dự, nhút nhát hỏi."Có thể!" Ngụy Anh Lạc nhìn Hoàng hậu nương nương năm tuổi trong lòng mình, cảm thấy lúc này cho dù đối phương muốn sao trên trời, nàng cũng có thể xây một cái thang leo lên hái xuống, càng huống chi chỉ là chơi cút bắt."Ta thích tỷ tỷ!" Tiểu Dung Âm vui vẻ ôm cổ Ngụy Anh Lạc, lớn tiếng nói.Trong nháy mắt này, Ngụy Anh Lạc quyết định về sau phải đem sinh nhật mình đổi thành hôm nay, bởi vì nàng thật sự hạnh phúc đến sắp bay lên trời rồi.Trời cao (tác giả) phù hộ, cho đến buổi chiều cũng không phát sinh thêm chuyện rắc rối nào, Ngụy Anh Lạc cùng Tiểu Dung Âm ở trong sân Trường Xuân Cung chơi cút bắt ước chừng cả một buổi sáng.Ngụy Anh Lạc nhìn Tiểu Dung Âm ở trong sân chạy tới chạy lui, cảm thấy cuộc sống của mình đặc biệt phong phú. Rõ ràng đã nhìn thấy đối phương ở ngay trước mắt mình, còn phải làm bộ như không thấy được tìm tới tìm lui, nhưng nguyên nhân bởi vì sự khác biệt của đối tượng, loại hành động nhàm chán này nàng say sưa lặp đi lặp lại vô số lần cũng không chê phiền.Thể lực trẻ con không đủ, chơi một buổi sáng liền mệt mỏi. Vì vậy sau khi ăn xong bữa trưa, Ngụy Anh Lạc liền nhìn đối phương ngủ suốt một giờ, sau khi nàng tỉnh lại thì lau mặt cho nàng, rồi mới ôm đi bàn đọc sách bên kia đọc một hồi 《 Sơn Hải Kinh 》cho nàng nghe."Tỷ tỷ thật là lợi hại a, chữ gì cũng đều nhận ra." Tiểu Dung Âm ngồi ở trên đùi Ngụy Anh Lạc, trợn to hai mắt, sùng bái nói."Dung Âm của chúng ta cũng thật giỏi a, dạy một lần liền có thể nhớ được." Ngụy Anh Lạc sờ đầu tóc mềm của đối phương khen ngợi nói.Tiểu Dung Âm được khen có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng không nói lời nào, còn dúi đầu vào cổ Ngụy Anh Lạc núp đi.Sau đó Ngụy Anh Lạc lại cùng đối phương vẽ một hồi, còn dùng hoa bên ngoài đan thành một vòng hoa cho nàng mang chơi, cứ như vậy một buổi chiều lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến buổi tối lúc đi ngủ."Dung Âm ngoan, chúng ta nên ngủ rồi." Bất tri bất giác Ngụy Anh Lạc đã học được phương thức dỗ con nít một cách lành nghề."Tỷ tỷ, về sau Dung Âm còn có thể tiếp tục tới tìm ngươi chơi không?" Tiểu Dung Âm đắp chăn xong, chỉ để lại cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài, mặt mong đợi hỏi."Có thể a." Ngụy Anh Lạc mặt khẳng định nói, nàng không sợ đối phương biến trở về, mà chỉ sợ đối phương không biến về lại được, kết quả bị xem như yêu ma quỷ quái gì đó."Dung Âm thích tỷ tỷ nhất!" Tiểu Dung Âm là đứa nhỏ rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần một lời hứa chơi với nhau là được."Mau đi ngủ thôi." Ngụy Anh Lạc ngồi ở mép giường vỗ nhẹ nàng một cái."Tỷ tỷ ngươi tới đây một chút." Tiểu Dung Âm nhìn Ngụy Anh Lạc nói."Chuyện gì..." Ngụy Anh Lạc cúi người qua, còn chưa hỏi xong vấn đề liền bị một xúc cảm mềm nhũn in trên gò má cắt đứt —— đó là nụ hôn mà một đứa bé dùng để biểu đạt ưa thích, người tặng là Phú Sát Dung Âm năm tuổi, người nhận mới là Ngụy Anh Lạc hai mươi tuổi."Tỷ tỷ ngủ ngon!" Hôn xong Tiểu Dung Âm nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền ngủ.Chờ đối phương ngủ say, người vẫn luôn duy trì tư thế ngồi đần ra kia mới thoáng mơ mơ màng màng đi tới cửa, trong đầu đều là cái hôn ban nãy."Ta được Hoàng hậu nương nương hôn! Cho dù là Hoàng hậu nương nương năm tuổi, nhưng đó cũng là nương nương a! Là Phú Sát Dung Âm! Là bạch nguyệt quang a! Hu hu hu hu hu, làm sao bây giờ! Thật kích động! Nương nương là tiên nữ! Nương nương năm tuổi là tiểu tiên nữ!" Những dòng chữ này ở trong đầu lăn qua như bão táp, Ngụy Anh Lạc liền quyết định đời này nàng cũng không cần rửa mặt nữa —— dĩ nhiên, trừ phi Phú Sát Dung Âm phiên bản trưởng thành hôn nàng lại một cái, bằng không tuyệt không!------END
P/s: chòi oi ed muốn bắt Dung Âm 5 tuổi ôm về nhà \(≧▽≦)/
Editor: AtomOneshot Lạc HậuCP: Ngụy Anh Lạc x Phú Sát Dung Âm—— chánh văn ——
Thế giới này có một câu danh ngôn rất chí lý —— "Mỗi khi ngươi tưởng rằng cuộc sống đã rất như ý, nó liền sẽ thừa dịp ngươi không chú ý cho ngươi một kích trí mạng."Mà con sói lão luyện vẫn đang sinh hoạt bình thường này, một ngày nào đó cuối cùng sẽ không nhẫn nại được xuống tay với con mèo nhỏ Phú Sát Dung Âm.Chuyện phát sinh vào một sáng sớm rất đỗi bình thường, ở ngay thời điểm Ngụy Anh Lạc chuẩn bị phục vụ nương nương nhà nàng thức dậy rửa mặt thay quần áo. Khởi đầu sự việc là khi nàng chú ý tới Hoàng hậu nương nương vốn nên đang êm đẹp nằm trên giường đột nhiên không thấy đâu nữa, giường lớn như vậy không một bóng người, chỉ có chăn tán loạn nơi đó cùng một khối gì đó không rõ đang nhô lên."Nương nương?" Ngụy Anh Lạc nhíu mày, có chút nghi ngờ gọi —— nàng chú ý tới ngay lúc bản thân lên tiếng, khối gì đó gồ chăn lên kia rõ ràng đã giật giật."Nương nương?" Ngụy Anh Lạc lại kêu một tiếng, đi hai bước đến mép giường.Lúc này có tiếng khóc nhỏ giọng sụt sùi vang lên, nguồn gốc phát ra chính từ phượng tháp của Hoàng hậu nương nương. Ngụy Anh Lạc sải một bước lớn, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, tiến lên trực tiếp vén cái chăn cổ quái kia —— sau đó nàng liền sợ ngây người."Oa ——" Tiếng khóc vang dội trong nháy mắt truyền vào lỗ tai nàng, "A mã! Ngạch nương! Dung Âm sợ!" Bộ mặt thật của thứ ẩn núp trong mền đã được vạch trần trước bàn dân thiên hạ, đó là một tiểu cô nương xem ra chỉ mới mấy tuổi."Ngươi!" Ngụy Anh Lạc quả thực kinh ngạc không nói nên lời, nàng trợn to mắt nhìn tiểu cô nương rúc lại vào trong mền, mất đi khả năng ngôn ngữ."Tỷ tỷ, Dung Âm cầu xin ngươi, ngươi đưa ta về nhà có được hay không?" Tiểu cô nương dùng cặp măt to long lanh đẫm lệ mờ mịt nhìn Ngụy Anh Lạc, thanh âm búng ra sữa nói.Mà Ngụy Anh Lạc bên đây cuối cùng cũng trong thời gian đối phương nói chuyện cưỡng ép để cho bản thân trấn tĩnh lại, nàng co quắp khóe miệng hỏi: "Ngươi tên Dung Âm?""Ta tên Phú Sát Dung Âm, a mã ta là tổng quản Sát Cáp Nhĩ Lý Vinh Bảo." Nhìn ra được tiểu cô nương đang cố nén ý muốn khóc thút thít, hy vọng hành động của mình có thể khiến cái tên xấu xa phía đối diện thương tiếc.Thời điểm Ngụy Anh Lạc nghe được bốn chữ "Phú Sát Dung Âm" liền có chút hiểu ra, nàng nhìn ngũ quan thanh tú của tiểu cô nương kia, cân nhắc một chút, hóa ra không phải là "nương nương không thấy đâu", mà là "nương nương nhỏ đi rồi".Ngụy Anh Lạc nhìn Tiểu Dung Âm mặc áo ngủ màu trắng nhỏ lại theo người, khô khan giải thích: "Ta không phải người xấu."Phú Sát Dung Âm thu nhỏ vừa nghe được liền lại muốn khóc, nàng cảm thấy đối phương nói như vậy chính là không muốn thả mình ra.Ngụy Anh Lạc vừa thấy đối phương bĩu môi muốn khóc lập tức bắt đầu luống cuống, nàng vội vội vàng vàng bổ sung thêm: "Ta thật không phải người xấu! Ngươi nhìn nơi này xem, nơi này là hoàng cung, người xấu nào có thể mang ngươi tới bên trong hoàng cung?"Phú Sát Dung Âm bé con hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, nhìn tẩm cung rường cột chạm trổ, mơ mơ hồ hồ cảm thấy dường như đúng là rất tương tự với hoàng cung mà ngạch nương từng kể với nàng, nàng lại trộm nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, cảm thấy đại tỷ tỷ này dáng dấp xinh đẹp, chắc hẳn không phải người xấu, liền thu hồi lại nước mắt đang muốn chảy ra.Thấy đối phương không chuẩn bị khóc nữa, Ngụy Anh Lạc cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng có chút không biết phải làm sao nhìn Hoàng hậu nương nương phiên bản nhỏ ngồi ở trên giường nhìn mình, nghẹn họng trân trối nửa ngày mới nói ra một câu: "Năm nay bao nhiêu tuổi?""Dung Âm năm tuổi." Tiểu Dung Âm vô cùng khả ái, thời điểm nói đến chữ năm còn chìa năm đầu ngón tay múp míp ra dấu cho Ngụy Anh Lạc nhìn.Ngụy Anh Lạc cảm thấy mình sắp hôn mê rồi, trái tim non nớt của nàng có chút không chịu nổi Phú Sát Dung Âm phiên bản bé con quá mức đáng yêu như vậy."Ngươi —— có muốn thứ gì không?" Ngụy Anh Lạc hơi xoắn xuýt hỏi."Tỷ tỷ ôm!" Phú Sát Dung Âm năm tuổi hướng Ngụy Anh Lạc giương ra cánh tay ngắn, mềm mại nói.Ngụy Anh Lạc nhất thời trước mắt tối sầm, trong chớp nhoáng nàng thậm chí cảm thấy bản thân có thể đã đến được thế giới tây phương cực lạc.Sau khi dùng thời gian bữa sáng biên ra một câu chuyện hoang đường lừa gạt con nít, Ngụy Anh Lạc nhanh chóng bằng vào một ly nước dưa hấu lấy được tín nhiệm của Dung Âm năm tuổi.Vì vậy Tiểu Dung Âm uống đến khi khóe miệng đỏ một vòng, mặt ngây thơ thật sự tin tưởng lời nói dối thiện ý "A mã cùng ngạch nương có việc, cho nên để đại tỷ tỷ chiếu cố ta" này."Dung Âm sẽ rất nghe lời." Tiểu Dung Âm hướng Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn cười, nàng từ nhỏ đã chính là một mầm phôi mỹ nhân mười phân vẹn mười."Ừ!" Ngụy Anh Lạc cũng tương đối phối hợp, nghiêm túc gật đầu một cái.Nàng không biết lượng ăn của trẻ con, liếc mắt nhìn cháo long nhãn mới chỉ húp được hai ngụm, có chút do dự hỏi: "Dung Âm không còn muốn ăn chút gì sao?""Bụng no căng rồi, Dung Âm muốn tỷ tỷ ôm ra ngoài chơi!" Tiểu Dung Âm lại hướng Ngụy Anh Lạc đưa tay ra, cười thấy răng không thấy mắt.Bị vật nhỏ đáng yêu làm cho đầu óc mê muội, Ngụy Anh Lạc cũng lập cà lập cập đưa tay ra, khoảnh khắc nàng bồng đối phương lên ôm vào trong ngực, Ngụy Anh Lạc thề rằng nàng đã gặp được Như Lai Phật Tổ cùng Quan Thế Âm Bồ tát!"Dung Âm của chúng ta muốn chơi cái gì nha?" Nàng dè dặt cẩn thận ôm Tiểu Dung Âm, sợ mình không có kinh nghiệm bế làm cho đối phương không thoải mái."Ta muốn chơi cút bắt!" Tròng mắt Tiểu Dung Âm vừa to lại vừa đen, thời điểm nhìn người so với hắc mã não quý giá còn nhiều hơn ba phần linh khí."Ách... Cái này..." Nghe được yêu cầu, Ngụy Anh Lạc có chút khó xử nhíu mày một cái. Tuy rằng cung nữ ở Trường Xuân Cung vào thời gian ăn sáng đều đã bị bản thân đuổi đi, Minh Ngọc ngày hôm qua cũng trở về nhà chiếu cố mẫu thân, hiện tại Trường Xuân Cung chỉ còn lại một mình mình, coi như an toàn. Nhưng phàm là chuyện gì cũng đều không sợ việc to tát chỉ sợ việc bất ngờ, lỡ như có một cung nữ nào đó gặp được Hoàng hậu nương nương trạng thái này, sau đó chạy đi nói với Hoàng thượng bên kia, vậy thì chuyện này lại không dễ xử lý rồi."Tỷ tỷ? Dung Âm không thể sao?" Tiểu Dung Âm thấy đối phương vẻ mặt do dự, nhút nhát hỏi."Có thể!" Ngụy Anh Lạc nhìn Hoàng hậu nương nương năm tuổi trong lòng mình, cảm thấy lúc này cho dù đối phương muốn sao trên trời, nàng cũng có thể xây một cái thang leo lên hái xuống, càng huống chi chỉ là chơi cút bắt."Ta thích tỷ tỷ!" Tiểu Dung Âm vui vẻ ôm cổ Ngụy Anh Lạc, lớn tiếng nói.Trong nháy mắt này, Ngụy Anh Lạc quyết định về sau phải đem sinh nhật mình đổi thành hôm nay, bởi vì nàng thật sự hạnh phúc đến sắp bay lên trời rồi.Trời cao (tác giả) phù hộ, cho đến buổi chiều cũng không phát sinh thêm chuyện rắc rối nào, Ngụy Anh Lạc cùng Tiểu Dung Âm ở trong sân Trường Xuân Cung chơi cút bắt ước chừng cả một buổi sáng.Ngụy Anh Lạc nhìn Tiểu Dung Âm ở trong sân chạy tới chạy lui, cảm thấy cuộc sống của mình đặc biệt phong phú. Rõ ràng đã nhìn thấy đối phương ở ngay trước mắt mình, còn phải làm bộ như không thấy được tìm tới tìm lui, nhưng nguyên nhân bởi vì sự khác biệt của đối tượng, loại hành động nhàm chán này nàng say sưa lặp đi lặp lại vô số lần cũng không chê phiền.Thể lực trẻ con không đủ, chơi một buổi sáng liền mệt mỏi. Vì vậy sau khi ăn xong bữa trưa, Ngụy Anh Lạc liền nhìn đối phương ngủ suốt một giờ, sau khi nàng tỉnh lại thì lau mặt cho nàng, rồi mới ôm đi bàn đọc sách bên kia đọc một hồi 《 Sơn Hải Kinh 》cho nàng nghe."Tỷ tỷ thật là lợi hại a, chữ gì cũng đều nhận ra." Tiểu Dung Âm ngồi ở trên đùi Ngụy Anh Lạc, trợn to hai mắt, sùng bái nói."Dung Âm của chúng ta cũng thật giỏi a, dạy một lần liền có thể nhớ được." Ngụy Anh Lạc sờ đầu tóc mềm của đối phương khen ngợi nói.Tiểu Dung Âm được khen có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng không nói lời nào, còn dúi đầu vào cổ Ngụy Anh Lạc núp đi.Sau đó Ngụy Anh Lạc lại cùng đối phương vẽ một hồi, còn dùng hoa bên ngoài đan thành một vòng hoa cho nàng mang chơi, cứ như vậy một buổi chiều lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến buổi tối lúc đi ngủ."Dung Âm ngoan, chúng ta nên ngủ rồi." Bất tri bất giác Ngụy Anh Lạc đã học được phương thức dỗ con nít một cách lành nghề."Tỷ tỷ, về sau Dung Âm còn có thể tiếp tục tới tìm ngươi chơi không?" Tiểu Dung Âm đắp chăn xong, chỉ để lại cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài, mặt mong đợi hỏi."Có thể a." Ngụy Anh Lạc mặt khẳng định nói, nàng không sợ đối phương biến trở về, mà chỉ sợ đối phương không biến về lại được, kết quả bị xem như yêu ma quỷ quái gì đó."Dung Âm thích tỷ tỷ nhất!" Tiểu Dung Âm là đứa nhỏ rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần một lời hứa chơi với nhau là được."Mau đi ngủ thôi." Ngụy Anh Lạc ngồi ở mép giường vỗ nhẹ nàng một cái."Tỷ tỷ ngươi tới đây một chút." Tiểu Dung Âm nhìn Ngụy Anh Lạc nói."Chuyện gì..." Ngụy Anh Lạc cúi người qua, còn chưa hỏi xong vấn đề liền bị một xúc cảm mềm nhũn in trên gò má cắt đứt —— đó là nụ hôn mà một đứa bé dùng để biểu đạt ưa thích, người tặng là Phú Sát Dung Âm năm tuổi, người nhận mới là Ngụy Anh Lạc hai mươi tuổi."Tỷ tỷ ngủ ngon!" Hôn xong Tiểu Dung Âm nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền ngủ.Chờ đối phương ngủ say, người vẫn luôn duy trì tư thế ngồi đần ra kia mới thoáng mơ mơ màng màng đi tới cửa, trong đầu đều là cái hôn ban nãy."Ta được Hoàng hậu nương nương hôn! Cho dù là Hoàng hậu nương nương năm tuổi, nhưng đó cũng là nương nương a! Là Phú Sát Dung Âm! Là bạch nguyệt quang a! Hu hu hu hu hu, làm sao bây giờ! Thật kích động! Nương nương là tiên nữ! Nương nương năm tuổi là tiểu tiên nữ!" Những dòng chữ này ở trong đầu lăn qua như bão táp, Ngụy Anh Lạc liền quyết định đời này nàng cũng không cần rửa mặt nữa —— dĩ nhiên, trừ phi Phú Sát Dung Âm phiên bản trưởng thành hôn nàng lại một cái, bằng không tuyệt không!------END
P/s: chòi oi ed muốn bắt Dung Âm 5 tuổi ôm về nhà \(≧▽≦)/