[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Hoàn hồn (trung)
Ngày lại qua ngày, năm lại qua năm, Phú Sát Dung Âm cũng đã thói quen ở Viên Minh Viên an tĩnh sinh hoạt.
Cho đến một hôm Hoàng thượng dẫn theo hậu cung tần phi đi đến, còn có một vị Thái hậu mặt mày có vẻ hiền từ, Viên Minh Viên lúc này mới đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn chút.Phú Sát Dung Âm vừa nhìn liền ở trong số đám người thấy được tiểu cung nữ năm đó nói chuyện với Ngụy Anh Lạc bên góc tường, hình như được gọi là, Minh Ngọc?Phú Sát Dung Âm tiến lên trước, phải, chính là tiểu cung nữ kia, chỉ là sắc mặt xem ra có chút tái nhợt, chắc là xe ngựa vất vả không nghỉ ngơi đủ chăng.Nghe được Minh Ngọc cùng Ngụy Anh Lạc nói chuyện, Phú Sát Dung Âm thất kinh, Tử cấm thành thật sự có kẻ tàn nhẫn như vậy sao.Liên tục chịu tang con, thật là đau biết bao nha, cũng khó trách phải từ trên lầu cao nhảy xuống.Phú Sát Dung Âm nhìn tiểu cung nữ vốn hỉ nộ không biểu lộ kia trong nháy mắt đỏ hốc mắt, siết chặt quả đấm, móng tay bóp sâu vào trong thịt, nàng cảm thấy có chút thương tiếc.Tối hôm đó Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc một mình ở thư phòng luyện chữ cả đêm.Mỗi trang giấy đều chỉ có một chữ "Nhẫn", cuối cùng Ngụy Anh Lạc đập vỡ bút cùng nghiên mực, đốt rương chữ luyện cả ngày hôm qua, đến phật đường đốt ba nén hương."Nương nương, cho dù Anh Lạc máu tươi đầy tay, chết không được tử tế, Anh Lạc cũng muốn bọn họ phải đền mạng."Phú Sát Dung Âm có chút khó chịu, có lẽ là cùng tiểu cung nữ này ở lâu có cảm tình.Nàng có chút hy vọng tiểu cung nữ này có thể sóng êm gió lặng trôi qua một đời, đừng đi khuấy bãi nước đục kia.Chủ tử của nàng thật may mắn a, có một người như vậy nhớ nhung. Phú Sát Dung Âm đi theo Ngụy Anh Lạc trở về cung, trên đường về trong lòng âm thầm nghĩ.Buổi tối hôm Ngụy Anh Lạc thị tẩm, Phú Sát Dung Âm có chút tâm thần không yên, có lẽ vì từng thấy Ngụy Anh Lạc trước khi thị tẩm đem bản thân ngâm ở trong nước, bộ dáng tự ép mình. Rồi khi nàng nhìn thấy Ngụy Anh Lạc hướng về phía Hoàng thượng dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo, bao giờ cũng không nhịn được nghĩ kéo Ngụy Anh Lạc lại.Mà thôi, vừa nãy Phú Sát Dung Âm đã nhìn thấy Ngụy Anh Lạc cầm chuỗi phật châu chưa từng rời thân kia, dè dặt cẩn thận thả vào một cái hộp gỗ đàn hương.Cho dù nàng có thể nghe được mình nói chuyện, cũng sẽ không nghe.Phải yêu một người đến bao nhiêu, mới có thể buộc mình ủy khuất dưới thân người khác.Phú Sát Dung Âm nghe được thanh âm cười đùa của Ngụy Anh Lạc và Hoàng thượng bên trong nhà, liếc nhìn hộp đựng phật châu, không nhịn được than thở.Nếu vẫn còn ở Viên Minh Viên thì tốt biết bao.Ngày thường lúc không có chuyện gì làm Phú Sát Dung Âm hay thích nghe các tiểu cung nữ tám chuyện.Sau đó nàng biết được người ban đầu Ngụy Anh Lạc đi theo chính là Hoàng hậu nương nương, nghe nói đó là nữ tử ôn nhu nhất trên thế gian, sau đó không cách nào chịu đựng được nỗi đau mất con, nhảy xuống khỏi vọng lâu tự tử mà chết.Hóa ra là như vậy a, khó trách nàng liều mạng cũng muốn che chở bảo vệ.Khó trách nàng cũng biến thành ôn nhu hiền thục, luyện thành một tay chữ đẹp.Tính tình hiện tại của nàng hóa ra là vị Tiên Hoàng hậu kia dạy nha.Trong lòng Phú Sát Dung Âm có chút ê ẩm, bất giác thoáng hâm mộ vị Hoàng hậu nương nương được mọi người khen giống như tiên nữ kia.Ta thì sao, sau khi ta chết liệu có người nào ở đây cũng che chở ta giống như vậy không? Phú Sát Dung Âm muốn tìm ai đó hỏi một chút.Nhưng Tử cấm thành lớn như vậy, nàng chỉ là một luồng cô hồn.Tối hôm Thuần phi chết, Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc vuốt ve phật châu, quỳ xuống phía trước bức họa Hoàng hậu nương nương ở Trường Xuân Tiên Quán thật lâu không muốn rời đi."Nương nương, Anh Lạc báo thù cho người rồi. Tâm nguyện của Anh Lạc đã thành, người đợi Anh Lạc một chút, chờ Anh Lạc đưa Minh Ngọc xuất giá sẽ tới bồi người."Phú Sát Dung Âm thở dài không đành lòng nhìn nữa, thân ảnh nhỏ gầy của Ngụy Anh Lạc vẫn đang quỳ phía trước bức họa, qua mấy năm như vậy, nàng rất muốn hỏi Ngụy Anh Lạc một câu, đáng giá sao?Vì một người đã chết đi, đáng giá bồi vào cả nửa đời sau sao?Ngụy Anh Lạc tựa như có thể nghe được ý nghĩ trong lòng nàng, nhàn nhạt cười."Nương nương, người đã từng dạy ta, thiện muốn để người thấy, không phải là thiện thật.""Nhưng Anh Lạc hối hận a, hối hận nửa đời trước tin vào cái câu thiện muốn để người thấy, không phải là thiện thật này của người. Tuy dùng mọi cách đối xử tốt với người, lại không thể chính miệng nói qua một chữ yêu.""Cho nên nửa đời sau, ông trời phạt ta, phạt ta dùng mọi cách đối tốt với người, cùng người nói một ngàn lần yêu, nhưng người đều sẽ nghe không đến, nhìn không thấy."Ngụy Anh Lạc thu hồi phật châu trong tay, đoan chính thân mình cúi người ở trên đệm hương trọng trọng dập đầu một cái."Nhưng Anh Lạc, cam nguyện lãnh phạt."Phú Sát Dung Âm ngẩn ra, chua xót thống khổ trộn lẫn với ghen tị đau thương tựa như bị hất đổ hỗn tạp trong lòng, nước mắt vậy mà lại không chịu khống chế nhỏ giọt xuống.Hóa ra yêu một người, là loại tư vị này sao.Phú Sát Dung Âm chầm chậm bước ra khỏi từ đường, Tử cấm thành vẫn là một mảnh quang cảnh xinh đẹp.Chỉ là từ nay về sau, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Cho đến một hôm Hoàng thượng dẫn theo hậu cung tần phi đi đến, còn có một vị Thái hậu mặt mày có vẻ hiền từ, Viên Minh Viên lúc này mới đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn chút.Phú Sát Dung Âm vừa nhìn liền ở trong số đám người thấy được tiểu cung nữ năm đó nói chuyện với Ngụy Anh Lạc bên góc tường, hình như được gọi là, Minh Ngọc?Phú Sát Dung Âm tiến lên trước, phải, chính là tiểu cung nữ kia, chỉ là sắc mặt xem ra có chút tái nhợt, chắc là xe ngựa vất vả không nghỉ ngơi đủ chăng.Nghe được Minh Ngọc cùng Ngụy Anh Lạc nói chuyện, Phú Sát Dung Âm thất kinh, Tử cấm thành thật sự có kẻ tàn nhẫn như vậy sao.Liên tục chịu tang con, thật là đau biết bao nha, cũng khó trách phải từ trên lầu cao nhảy xuống.Phú Sát Dung Âm nhìn tiểu cung nữ vốn hỉ nộ không biểu lộ kia trong nháy mắt đỏ hốc mắt, siết chặt quả đấm, móng tay bóp sâu vào trong thịt, nàng cảm thấy có chút thương tiếc.Tối hôm đó Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc một mình ở thư phòng luyện chữ cả đêm.Mỗi trang giấy đều chỉ có một chữ "Nhẫn", cuối cùng Ngụy Anh Lạc đập vỡ bút cùng nghiên mực, đốt rương chữ luyện cả ngày hôm qua, đến phật đường đốt ba nén hương."Nương nương, cho dù Anh Lạc máu tươi đầy tay, chết không được tử tế, Anh Lạc cũng muốn bọn họ phải đền mạng."Phú Sát Dung Âm có chút khó chịu, có lẽ là cùng tiểu cung nữ này ở lâu có cảm tình.Nàng có chút hy vọng tiểu cung nữ này có thể sóng êm gió lặng trôi qua một đời, đừng đi khuấy bãi nước đục kia.Chủ tử của nàng thật may mắn a, có một người như vậy nhớ nhung. Phú Sát Dung Âm đi theo Ngụy Anh Lạc trở về cung, trên đường về trong lòng âm thầm nghĩ.Buổi tối hôm Ngụy Anh Lạc thị tẩm, Phú Sát Dung Âm có chút tâm thần không yên, có lẽ vì từng thấy Ngụy Anh Lạc trước khi thị tẩm đem bản thân ngâm ở trong nước, bộ dáng tự ép mình. Rồi khi nàng nhìn thấy Ngụy Anh Lạc hướng về phía Hoàng thượng dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo, bao giờ cũng không nhịn được nghĩ kéo Ngụy Anh Lạc lại.Mà thôi, vừa nãy Phú Sát Dung Âm đã nhìn thấy Ngụy Anh Lạc cầm chuỗi phật châu chưa từng rời thân kia, dè dặt cẩn thận thả vào một cái hộp gỗ đàn hương.Cho dù nàng có thể nghe được mình nói chuyện, cũng sẽ không nghe.Phải yêu một người đến bao nhiêu, mới có thể buộc mình ủy khuất dưới thân người khác.Phú Sát Dung Âm nghe được thanh âm cười đùa của Ngụy Anh Lạc và Hoàng thượng bên trong nhà, liếc nhìn hộp đựng phật châu, không nhịn được than thở.Nếu vẫn còn ở Viên Minh Viên thì tốt biết bao.Ngày thường lúc không có chuyện gì làm Phú Sát Dung Âm hay thích nghe các tiểu cung nữ tám chuyện.Sau đó nàng biết được người ban đầu Ngụy Anh Lạc đi theo chính là Hoàng hậu nương nương, nghe nói đó là nữ tử ôn nhu nhất trên thế gian, sau đó không cách nào chịu đựng được nỗi đau mất con, nhảy xuống khỏi vọng lâu tự tử mà chết.Hóa ra là như vậy a, khó trách nàng liều mạng cũng muốn che chở bảo vệ.Khó trách nàng cũng biến thành ôn nhu hiền thục, luyện thành một tay chữ đẹp.Tính tình hiện tại của nàng hóa ra là vị Tiên Hoàng hậu kia dạy nha.Trong lòng Phú Sát Dung Âm có chút ê ẩm, bất giác thoáng hâm mộ vị Hoàng hậu nương nương được mọi người khen giống như tiên nữ kia.Ta thì sao, sau khi ta chết liệu có người nào ở đây cũng che chở ta giống như vậy không? Phú Sát Dung Âm muốn tìm ai đó hỏi một chút.Nhưng Tử cấm thành lớn như vậy, nàng chỉ là một luồng cô hồn.Tối hôm Thuần phi chết, Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc vuốt ve phật châu, quỳ xuống phía trước bức họa Hoàng hậu nương nương ở Trường Xuân Tiên Quán thật lâu không muốn rời đi."Nương nương, Anh Lạc báo thù cho người rồi. Tâm nguyện của Anh Lạc đã thành, người đợi Anh Lạc một chút, chờ Anh Lạc đưa Minh Ngọc xuất giá sẽ tới bồi người."Phú Sát Dung Âm thở dài không đành lòng nhìn nữa, thân ảnh nhỏ gầy của Ngụy Anh Lạc vẫn đang quỳ phía trước bức họa, qua mấy năm như vậy, nàng rất muốn hỏi Ngụy Anh Lạc một câu, đáng giá sao?Vì một người đã chết đi, đáng giá bồi vào cả nửa đời sau sao?Ngụy Anh Lạc tựa như có thể nghe được ý nghĩ trong lòng nàng, nhàn nhạt cười."Nương nương, người đã từng dạy ta, thiện muốn để người thấy, không phải là thiện thật.""Nhưng Anh Lạc hối hận a, hối hận nửa đời trước tin vào cái câu thiện muốn để người thấy, không phải là thiện thật này của người. Tuy dùng mọi cách đối xử tốt với người, lại không thể chính miệng nói qua một chữ yêu.""Cho nên nửa đời sau, ông trời phạt ta, phạt ta dùng mọi cách đối tốt với người, cùng người nói một ngàn lần yêu, nhưng người đều sẽ nghe không đến, nhìn không thấy."Ngụy Anh Lạc thu hồi phật châu trong tay, đoan chính thân mình cúi người ở trên đệm hương trọng trọng dập đầu một cái."Nhưng Anh Lạc, cam nguyện lãnh phạt."Phú Sát Dung Âm ngẩn ra, chua xót thống khổ trộn lẫn với ghen tị đau thương tựa như bị hất đổ hỗn tạp trong lòng, nước mắt vậy mà lại không chịu khống chế nhỏ giọt xuống.Hóa ra yêu một người, là loại tư vị này sao.Phú Sát Dung Âm chầm chậm bước ra khỏi từ đường, Tử cấm thành vẫn là một mảnh quang cảnh xinh đẹp.Chỉ là từ nay về sau, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.