[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Chuyện ở Hoàng Lăng][4] Quỷ tiệc
Ngụy Anh Lạc xưa nay thuộc phái hành động. Dung Âm vừa cho phép, nàng liền lập tức bận rộn làm việc. Đầu tiên là nhanh chóng báo mộng cho con trai hoàng đế, đem đến đồ vật nàng muốn, tiếp đó lại cố ý thỉnh Thuần Huệ Hoàng quý phi Tô Tĩnh Hảo từ phi viên tới trợ giúp tham khảo, chọn địa điểm.
Nói thật, Ngụy Anh Lạc đối vị Hoàng quý phi này có mười ngàn cái thành kiến, nhưng bên trong hoàng lăng này trừ nương nương nhà nàng ra, cũng chỉ có Tô Tĩnh Hảo thông tuệ nhất, cho nên trước mắt, nàng vẫn là đàng hoàng đi theo Tô Tĩnh Hảo, chọn địa điểm thôi."Nương nương! Nương nương!"Nguyên bản thạch thất an tĩnh, bỗng nhiên truyền tới thanh âm tung tăng. Dung Âm đầu cũng không ngẩng lên, hướng ly trà trên bàn chỉ một cái, tỏ ý người nào đó tự rót trà. Mà người nào đó không biết có phải bởi vì hai ngày trước ôm nương nương nhà mình lâu như vậy, sướng đến ngu, không chút nào có tự giác thân là nô tài, trực tiếp đem móng vuốt của mình nhét vào trong tay Hoàng hậu nương nương."Ngụy Anh Lạc?"Dung Âm ngẩng đầu, đập vào mi mắt chính là một trương mặt phóng đại, nghĩ quở trách đôi câu, nhìn thấy con ngươi lấp lánh kia lại không đành lòng, không nói nữa, nha đầu này gần đây càng lúc càng càn quấy."Nương nương, đi thôi, bọn họ đều đang chờ."Ngụy Anh Lạc ở bên cạnh Dung Âm hầu hạ bao năm như vậy, mỗi một vẻ mặt của nàng đều nắm trong lòng bàn tay, hiện tại loại dáng vẻ muốn nói lại thôi này, thông thường phía sau đều kèm theo, đem cái gì cái gì sao chép một trăm lần đại loại vậy. Cho nên nàng vội vàng rút tay ra, đi đỡ cánh tay Dung Âm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nịnh hót."Ngươi kêu bao nhiêu người tới?""Nương nương, không phải là người, là quỷ, chúng ta hôm nay đều là một luồng u hồn.""Bổn cung biết! Ngụy Anh Lạc, bổn cung liệu có phải gần đây quá dung túng ngươi!"Anh Lạc vừa nghe đến bổn cung đều phun ra, vội vàng dừng đùa dai, kỹ lưỡng đỡ Dung Âm bước qua nấc thang, bước đi đến đại điện mộ thất phía xa xa.Ngụy Anh Lạc là một nha đầu sẽ luôn cho nàng kinh hỉ, Dung Âm từ trước đã biết như vậy. Nhưng khi nàng nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc kia, vẫn là suýt nữa ở trước mặt mọi người thất thố, trước kia từng bất hòa, từng quý trọng, từng oán trách, khi còn sống không thể cùng tồn tại, sau khi chết lại ở một nơi, thật là châm chọc đến dường nào."Ninh Hinh Nhi, thế nào, du ngoạn trở lại rồi?" Dung Âm ngồi xuống, nhìn thấy quý phi ngồi ở đầu dưới, mỉm cười cười một tiếng.Nàng còn nhớ, thời điểm mới tới, Cao Ninh Hinh đã ở đây, vẫn còn bày ra dáng vẻ không đấu long trời lở đất quyết không bỏ qua. Sau đó có lẽ thời gian dài, hoàng lăng lớn như vậy lại chỉ có hai người các nàng, thường xuyên qua lại, những thứ oán hận kiếp trước cũng liền tiêu tán trong dòng sông thời gian."Để cho Hoàng hậu nương nương giễu cợt rồi." Cao Ninh Hinh vẫn là bộ dáng tâm cao khí ngạo, nhưng nghe kỹ lời nói bên trong, đã không còn bất kính như năm đó."Quý phi nương nương vừa đến Giang Nam đi khắp một vòng, cảnh trí dọc đường thế nào không bằng cùng chúng ta nói một hồi." Di tần bưng trà trên bàn, Du phi ngồi cùng bàn, nhìn nhau cười một tiếng."Ngày khác các ngươi đến chỗ ta nghe là được, hôm nay là Hoàng h... Khụ khụ... Hoàng thượng, ngài cũng tới rồi à."Càn Long ở trên đài cao ngồi hồi lâu, phi tử bên dưới lại không có được một người phản ứng hắn. Lần này nghe được quý phi nói, vội vàng bày ra dáng điệu đoan chính, chuẩn bị nói đôi câu. Nhưng nửa câu sau của Cao Ninh Hinh vừa ra, nụ cười trên mặt hắn liền lại giữ không nổi."Hoàng thượng có lẽ mệt mỏi rồi! Trở về nghỉ ngơi cho khỏe!" Thanh âm giòn giã của Ngụy Anh Lạc vừa vang lên, Càn Long liền không nhịn được nghĩ lấy ly rượu trên bàn đi ném nàng."Không cho phép hồ nháo..." Dung Âm thấp giọng ở bên tai Ngụy Anh Lạc thì thầm một câu, nàng liền lập tức thu hồi bộ dáng con nhím kia, ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng. Chỉ là tay đặt dưới bàn lại bắt đầu không đứng đắn đi kéo tay áo Dung Âm.Trên mặt Dung Âm vẫn là dáng điệu cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, bên dưới lại bận bịu đem tay áo mình rút ra khỏi móng vuốt của Ngụy Anh Lạc. Trước mặt mọi người, bị nàng dắt tay áo như vậy, còn ra thể thống gì.Cảm giác được trong tay không còn gì, Ngụy Anh Lạc ngược lại cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ lười biếng dựa vào ghế một chút, quan sát mọi người bên dưới.Cao quý phi, quan hệ với nàng ta bởi vì Hoàng hậu nương nương mà hòa hoãn không ít, nàng thích nghe nàng ta ca diễn, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn nhau vẫn không vừa mắt; Thuần hoàng quý phi, từng cùng nàng đấu một trận ngươi sống ta chết, tuy không thích nhưng cũng đồng tình, người này hồ đồ cả đời, vì tình thương tổn, lại sa ngã để người giật dây; mà Di tần cùng Du phi đây thì đều đi sớm, trước cũng chỉ từ xa xa xem qua bộ dáng Di tần bảo hộ Du phi, sau khi Di tần đi, Du phi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Aiz... Nhìn hình ảnh tỷ tỷ muội muội quan ái lẫn nhau hôm nay, trong lòng Ngụy Anh Lạc có chút đặc biệt khó chịu.Tuy nói Hoàng hậu nương nương nhà nàng giống như tiên tử, những năm gần đây cũng chịu để cho nàng thỉnh thoảng vui mừng kéo tay, ôm một cái, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu chút gì. Nàng tự hỏi đối đãi nương nương từ đầu đến cuối trước sau như một, không có hai lòng, nhưng từ sau khi lão hoàng đế tới, thi thoảng ở bên cạnh nương nương lắc lư, trong lòng nàng vẫn luôn cảm giác như nín nhịn cái gì, nháo trên dưới trái phải không ngừng.Bên cạnh an tĩnh hồi lâu, để cho Dung Âm có chút không quá thói quen, nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, chỉ thấy nàng đang bưng cái ly không biết là nước hay là trà đưa đến khóe miệng. Nàng hướng qua phía bên kia, mới vừa nghiêng người tới, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại liếc về sắc mặt ửng đỏ kia, liền lập tức từ tay nàng giành lại ly rượu."Không muốn sống nữa sao? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là người chắc... Rượu này sẽ hóa tan linh thể, sẽ không còn mệnh nữa.""Nương nương, người đang lo lắng cho ta sao?""Đang êm đẹp, ngươi lại nháo gì đây, nghe lời, không cho phép uống nữa!" Dung Âm nhéo tay Anh Lạc một cái, sau đó liền từ trên bàn nàng lấy đi bầu rượu, lại rót một ly trà đặt ở bên tay nàng.Nhưng Ngụy Anh Lạc lại mượn hơi rượu, không thuận theo không buông tha túm lên tay áo Dung Âm, kéo nàng đến bên cạnh mình gần hơn một chút, mới khàn giọng nói "Nương nương, để cho các nàng trở về đi.""Không phải ngươi muốn mở tiệc sao, sao giờ lại muốn cho người trở về." Dung Âm liếc mắt mấy vị bên dưới ồn ào vui mừng, không hiểu hỏi Anh Lạc."Nương nương a, hôm nay là sinh thần ngươi... Anh Lạc có quà muốn đưa, không muốn cho các nàng nhìn!" Ngụy Anh Lạc đem đầu để ở trên vai Dung Âm, nhẹ nhàng cọ cọ một cái.Sinh thần? Đúng vậy, sinh thần của nàng.Tô Tĩnh Hảo xưa nay hiểu được hai chữ thời cơ, nàng chỉ hướng trên đài nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, đã phát giác ra ý tứ. Nhìn Phú Sát Dung Âm dung túng nàng hồ nháo như vậy, trong lòng cũng có chút cảm khái... Nàng vừa cáo lui, Cao quý phi, Di tần, Du phi liền đi theo lui xuống. Càn Long trừng mắt nhìn Anh Lạc, không đợi người đuổi, cũng liền tự mình đi ra ngoài mộ thất.Cuối cùng thạch điện lớn như vậy, chỉ còn lại Dung Âm cùng Anh Lạc. Anh Lạc vẫn dựa vào bên cạnh Dung Âm, uể oải gọi hồ ly, Dung Âm liền nhìn thấy thạch điện xông ra lượng lớn khói mù. Đợi hai thân ảnh từ trong khói mù đi ra, Dung Âm thoắt cái đứng lên khỏi băng ghế."Hoàng ngạch nương!"Nghe thanh âm vang lên trong thạch điện, Anh Lạc giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, điều chỉnh tư thế, làm tổ trên ghế, an tâm nhắm mắt lại. Dùng toàn bộ việc thiện kiếp trước để đổi cho nương nương một lần mẹ con gặp lại, hồ ly nói không đáng giá, nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá. Cho dù tương lai... Mà thôi, chuyện tương lai, tương lai rồi hẵng nói.Đợi Dung Âm đưa tiễn hai con trai, về lại đại điện, mới phát hiện Ngụy Anh Lạc trên đài cao không biết từ lúc nào ngủ vùi trên ghế. Nàng hướng phương hướng kia bước vội hai bước, lại từ từ giảm tốc độ, không nhanh không chậm bước qua nấc thang, thẳng đến khi đứng trước mặt Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc, tỉnh lại, trở về ngủ tiếp ""Ừ, nương nương ~" Ngụy Anh Lạc không tự chủ lầm bầm một tiếng, híp mắt nhìn thấy trong tầm mắt có một bóng hình vô cùng giống Dung Âm đang dao động, liền duỗi hai tay đi ôm cổ đối phương."Mùi thơm này, thật giống như nương nương... Nương nương, chắc còn đang gặp hai tiểu a ca... ớ?!"Nhìn nha đầu trước mắt lơ mơ hồ đồ, cuối cùng ý thức được là mình, Dung Âm mới thở phào nhẹ nhõm, đưa một tay vỗ nhè nhẹ đầu Ngụy Anh Lạc, tỏ ý nàng buông mình ra. Đại điện lớn như vậy, hai nàng tư thế này quả thực có chút... ừm... ngại bị nhìn thấy.Ngụy Anh Lạc hai tay ôm lấy cổ nàng, làm hại nàng không thể không cúi người xuống, nhưng nàng lại không quen cách người bên cạnh gần như vậy, liền dùng hai tay vịn ghế, nhìn giống như... giống như... nàng... đè ở trên người Ngụy Anh Lạc...Ngụy Anh Lạc trước khi chưa vào cung, đã biết đương kim Hoàng hậu nương nương là nữ tử người đẹp tâm thiện. Ở Trường Xuân Cung mấy năm kia, sớm chiều tương đối, càng làm cho nàng đối cái từ này tin tưởng không nghi ngờ. Mà trước mắt, Hoàng hậu nương nương cách nàng gần như vậy, trong mũi quanh quẩn mùi thơm quen thuộc.Đây là lần đầu tiên Dung Âm thấy được ánh mắt chẳng thèm che giấu của Ngụy Anh Lạc, nóng bỏng mà si mê, nàng chỉ cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên, có chút bối rối dời đi tầm mắt."Anh Lạc... Để ta đứng lên... Có được hay không "Bên tai là thanh âm dịu dàng, trước mắt là hình ảnh đẹp không thể tả, Ngụy Anh Lạc đột nhiên có chút muốn khóc, nàng làm sao lại gặp phải nữ tử giống như Hoàng hậu nương nương? Tốt đẹp như thế, để cho người nghĩ muốn bảo vệ như thế. Nàng ủy khuất hít mũi một cái, hốc mắt đau xót, rưng rưng ngậm lệ."Anh... hm...!!"Thình lình xảy ra, không phòng bị chút nào.Dung Âm trợn to hai mắt, nhìn Ngụy Anh Lạc tuột xuống lệ bên khóe mắt, lại quên đẩy ra nàng.
Nói thật, Ngụy Anh Lạc đối vị Hoàng quý phi này có mười ngàn cái thành kiến, nhưng bên trong hoàng lăng này trừ nương nương nhà nàng ra, cũng chỉ có Tô Tĩnh Hảo thông tuệ nhất, cho nên trước mắt, nàng vẫn là đàng hoàng đi theo Tô Tĩnh Hảo, chọn địa điểm thôi."Nương nương! Nương nương!"Nguyên bản thạch thất an tĩnh, bỗng nhiên truyền tới thanh âm tung tăng. Dung Âm đầu cũng không ngẩng lên, hướng ly trà trên bàn chỉ một cái, tỏ ý người nào đó tự rót trà. Mà người nào đó không biết có phải bởi vì hai ngày trước ôm nương nương nhà mình lâu như vậy, sướng đến ngu, không chút nào có tự giác thân là nô tài, trực tiếp đem móng vuốt của mình nhét vào trong tay Hoàng hậu nương nương."Ngụy Anh Lạc?"Dung Âm ngẩng đầu, đập vào mi mắt chính là một trương mặt phóng đại, nghĩ quở trách đôi câu, nhìn thấy con ngươi lấp lánh kia lại không đành lòng, không nói nữa, nha đầu này gần đây càng lúc càng càn quấy."Nương nương, đi thôi, bọn họ đều đang chờ."Ngụy Anh Lạc ở bên cạnh Dung Âm hầu hạ bao năm như vậy, mỗi một vẻ mặt của nàng đều nắm trong lòng bàn tay, hiện tại loại dáng vẻ muốn nói lại thôi này, thông thường phía sau đều kèm theo, đem cái gì cái gì sao chép một trăm lần đại loại vậy. Cho nên nàng vội vàng rút tay ra, đi đỡ cánh tay Dung Âm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nịnh hót."Ngươi kêu bao nhiêu người tới?""Nương nương, không phải là người, là quỷ, chúng ta hôm nay đều là một luồng u hồn.""Bổn cung biết! Ngụy Anh Lạc, bổn cung liệu có phải gần đây quá dung túng ngươi!"Anh Lạc vừa nghe đến bổn cung đều phun ra, vội vàng dừng đùa dai, kỹ lưỡng đỡ Dung Âm bước qua nấc thang, bước đi đến đại điện mộ thất phía xa xa.Ngụy Anh Lạc là một nha đầu sẽ luôn cho nàng kinh hỉ, Dung Âm từ trước đã biết như vậy. Nhưng khi nàng nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc kia, vẫn là suýt nữa ở trước mặt mọi người thất thố, trước kia từng bất hòa, từng quý trọng, từng oán trách, khi còn sống không thể cùng tồn tại, sau khi chết lại ở một nơi, thật là châm chọc đến dường nào."Ninh Hinh Nhi, thế nào, du ngoạn trở lại rồi?" Dung Âm ngồi xuống, nhìn thấy quý phi ngồi ở đầu dưới, mỉm cười cười một tiếng.Nàng còn nhớ, thời điểm mới tới, Cao Ninh Hinh đã ở đây, vẫn còn bày ra dáng vẻ không đấu long trời lở đất quyết không bỏ qua. Sau đó có lẽ thời gian dài, hoàng lăng lớn như vậy lại chỉ có hai người các nàng, thường xuyên qua lại, những thứ oán hận kiếp trước cũng liền tiêu tán trong dòng sông thời gian."Để cho Hoàng hậu nương nương giễu cợt rồi." Cao Ninh Hinh vẫn là bộ dáng tâm cao khí ngạo, nhưng nghe kỹ lời nói bên trong, đã không còn bất kính như năm đó."Quý phi nương nương vừa đến Giang Nam đi khắp một vòng, cảnh trí dọc đường thế nào không bằng cùng chúng ta nói một hồi." Di tần bưng trà trên bàn, Du phi ngồi cùng bàn, nhìn nhau cười một tiếng."Ngày khác các ngươi đến chỗ ta nghe là được, hôm nay là Hoàng h... Khụ khụ... Hoàng thượng, ngài cũng tới rồi à."Càn Long ở trên đài cao ngồi hồi lâu, phi tử bên dưới lại không có được một người phản ứng hắn. Lần này nghe được quý phi nói, vội vàng bày ra dáng điệu đoan chính, chuẩn bị nói đôi câu. Nhưng nửa câu sau của Cao Ninh Hinh vừa ra, nụ cười trên mặt hắn liền lại giữ không nổi."Hoàng thượng có lẽ mệt mỏi rồi! Trở về nghỉ ngơi cho khỏe!" Thanh âm giòn giã của Ngụy Anh Lạc vừa vang lên, Càn Long liền không nhịn được nghĩ lấy ly rượu trên bàn đi ném nàng."Không cho phép hồ nháo..." Dung Âm thấp giọng ở bên tai Ngụy Anh Lạc thì thầm một câu, nàng liền lập tức thu hồi bộ dáng con nhím kia, ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng. Chỉ là tay đặt dưới bàn lại bắt đầu không đứng đắn đi kéo tay áo Dung Âm.Trên mặt Dung Âm vẫn là dáng điệu cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, bên dưới lại bận bịu đem tay áo mình rút ra khỏi móng vuốt của Ngụy Anh Lạc. Trước mặt mọi người, bị nàng dắt tay áo như vậy, còn ra thể thống gì.Cảm giác được trong tay không còn gì, Ngụy Anh Lạc ngược lại cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ lười biếng dựa vào ghế một chút, quan sát mọi người bên dưới.Cao quý phi, quan hệ với nàng ta bởi vì Hoàng hậu nương nương mà hòa hoãn không ít, nàng thích nghe nàng ta ca diễn, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn nhau vẫn không vừa mắt; Thuần hoàng quý phi, từng cùng nàng đấu một trận ngươi sống ta chết, tuy không thích nhưng cũng đồng tình, người này hồ đồ cả đời, vì tình thương tổn, lại sa ngã để người giật dây; mà Di tần cùng Du phi đây thì đều đi sớm, trước cũng chỉ từ xa xa xem qua bộ dáng Di tần bảo hộ Du phi, sau khi Di tần đi, Du phi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Aiz... Nhìn hình ảnh tỷ tỷ muội muội quan ái lẫn nhau hôm nay, trong lòng Ngụy Anh Lạc có chút đặc biệt khó chịu.Tuy nói Hoàng hậu nương nương nhà nàng giống như tiên tử, những năm gần đây cũng chịu để cho nàng thỉnh thoảng vui mừng kéo tay, ôm một cái, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu chút gì. Nàng tự hỏi đối đãi nương nương từ đầu đến cuối trước sau như một, không có hai lòng, nhưng từ sau khi lão hoàng đế tới, thi thoảng ở bên cạnh nương nương lắc lư, trong lòng nàng vẫn luôn cảm giác như nín nhịn cái gì, nháo trên dưới trái phải không ngừng.Bên cạnh an tĩnh hồi lâu, để cho Dung Âm có chút không quá thói quen, nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, chỉ thấy nàng đang bưng cái ly không biết là nước hay là trà đưa đến khóe miệng. Nàng hướng qua phía bên kia, mới vừa nghiêng người tới, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại liếc về sắc mặt ửng đỏ kia, liền lập tức từ tay nàng giành lại ly rượu."Không muốn sống nữa sao? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là người chắc... Rượu này sẽ hóa tan linh thể, sẽ không còn mệnh nữa.""Nương nương, người đang lo lắng cho ta sao?""Đang êm đẹp, ngươi lại nháo gì đây, nghe lời, không cho phép uống nữa!" Dung Âm nhéo tay Anh Lạc một cái, sau đó liền từ trên bàn nàng lấy đi bầu rượu, lại rót một ly trà đặt ở bên tay nàng.Nhưng Ngụy Anh Lạc lại mượn hơi rượu, không thuận theo không buông tha túm lên tay áo Dung Âm, kéo nàng đến bên cạnh mình gần hơn một chút, mới khàn giọng nói "Nương nương, để cho các nàng trở về đi.""Không phải ngươi muốn mở tiệc sao, sao giờ lại muốn cho người trở về." Dung Âm liếc mắt mấy vị bên dưới ồn ào vui mừng, không hiểu hỏi Anh Lạc."Nương nương a, hôm nay là sinh thần ngươi... Anh Lạc có quà muốn đưa, không muốn cho các nàng nhìn!" Ngụy Anh Lạc đem đầu để ở trên vai Dung Âm, nhẹ nhàng cọ cọ một cái.Sinh thần? Đúng vậy, sinh thần của nàng.Tô Tĩnh Hảo xưa nay hiểu được hai chữ thời cơ, nàng chỉ hướng trên đài nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, đã phát giác ra ý tứ. Nhìn Phú Sát Dung Âm dung túng nàng hồ nháo như vậy, trong lòng cũng có chút cảm khái... Nàng vừa cáo lui, Cao quý phi, Di tần, Du phi liền đi theo lui xuống. Càn Long trừng mắt nhìn Anh Lạc, không đợi người đuổi, cũng liền tự mình đi ra ngoài mộ thất.Cuối cùng thạch điện lớn như vậy, chỉ còn lại Dung Âm cùng Anh Lạc. Anh Lạc vẫn dựa vào bên cạnh Dung Âm, uể oải gọi hồ ly, Dung Âm liền nhìn thấy thạch điện xông ra lượng lớn khói mù. Đợi hai thân ảnh từ trong khói mù đi ra, Dung Âm thoắt cái đứng lên khỏi băng ghế."Hoàng ngạch nương!"Nghe thanh âm vang lên trong thạch điện, Anh Lạc giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, điều chỉnh tư thế, làm tổ trên ghế, an tâm nhắm mắt lại. Dùng toàn bộ việc thiện kiếp trước để đổi cho nương nương một lần mẹ con gặp lại, hồ ly nói không đáng giá, nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá. Cho dù tương lai... Mà thôi, chuyện tương lai, tương lai rồi hẵng nói.Đợi Dung Âm đưa tiễn hai con trai, về lại đại điện, mới phát hiện Ngụy Anh Lạc trên đài cao không biết từ lúc nào ngủ vùi trên ghế. Nàng hướng phương hướng kia bước vội hai bước, lại từ từ giảm tốc độ, không nhanh không chậm bước qua nấc thang, thẳng đến khi đứng trước mặt Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc, tỉnh lại, trở về ngủ tiếp ""Ừ, nương nương ~" Ngụy Anh Lạc không tự chủ lầm bầm một tiếng, híp mắt nhìn thấy trong tầm mắt có một bóng hình vô cùng giống Dung Âm đang dao động, liền duỗi hai tay đi ôm cổ đối phương."Mùi thơm này, thật giống như nương nương... Nương nương, chắc còn đang gặp hai tiểu a ca... ớ?!"Nhìn nha đầu trước mắt lơ mơ hồ đồ, cuối cùng ý thức được là mình, Dung Âm mới thở phào nhẹ nhõm, đưa một tay vỗ nhè nhẹ đầu Ngụy Anh Lạc, tỏ ý nàng buông mình ra. Đại điện lớn như vậy, hai nàng tư thế này quả thực có chút... ừm... ngại bị nhìn thấy.Ngụy Anh Lạc hai tay ôm lấy cổ nàng, làm hại nàng không thể không cúi người xuống, nhưng nàng lại không quen cách người bên cạnh gần như vậy, liền dùng hai tay vịn ghế, nhìn giống như... giống như... nàng... đè ở trên người Ngụy Anh Lạc...Ngụy Anh Lạc trước khi chưa vào cung, đã biết đương kim Hoàng hậu nương nương là nữ tử người đẹp tâm thiện. Ở Trường Xuân Cung mấy năm kia, sớm chiều tương đối, càng làm cho nàng đối cái từ này tin tưởng không nghi ngờ. Mà trước mắt, Hoàng hậu nương nương cách nàng gần như vậy, trong mũi quanh quẩn mùi thơm quen thuộc.Đây là lần đầu tiên Dung Âm thấy được ánh mắt chẳng thèm che giấu của Ngụy Anh Lạc, nóng bỏng mà si mê, nàng chỉ cảm thấy trên mặt mình có chút nóng lên, có chút bối rối dời đi tầm mắt."Anh Lạc... Để ta đứng lên... Có được hay không "Bên tai là thanh âm dịu dàng, trước mắt là hình ảnh đẹp không thể tả, Ngụy Anh Lạc đột nhiên có chút muốn khóc, nàng làm sao lại gặp phải nữ tử giống như Hoàng hậu nương nương? Tốt đẹp như thế, để cho người nghĩ muốn bảo vệ như thế. Nàng ủy khuất hít mũi một cái, hốc mắt đau xót, rưng rưng ngậm lệ."Anh... hm...!!"Thình lình xảy ra, không phòng bị chút nào.Dung Âm trợn to hai mắt, nhìn Ngụy Anh Lạc tuột xuống lệ bên khóe mắt, lại quên đẩy ra nàng.