[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Series bị bệnh][3] Ngoan Tật



Tiếp tục hệ liệt "Các kiểu sinh bệnh của Hoàng hậu nương nương".

(*) Ngoan tật: ý chỉ bệnh đã thành tật khó khỏi, ngoài ra còn có nghĩa khác là ngoan cố ngang bướng.

---------


Bệnh phong hàn sẽ lây đúng là thật, nhưng Ngụy Anh Lạc thân thể khỏe mạnh đó cũng là thật. Cho nên trải qua nụ hôn phóng túng lạm quyền về sau, phong hàn của Hoàng hậu vẫn không có nửa điểm dấu hiệu chuyển biến tốt. Vẫn là mơ màng trầm trầm, cả ngày mất sức nhức đầu.

Ngược lại là Ngụy Anh Lạc, nửa điểm vấn đề cũng không có. Ngày ngày ở trước giường Hoàng hậu chạy trước chạy sau, bưng trà rót nước, nấu thuốc đưa thang, phàm là chuyện dính líu tới Hoàng hậu nương nương đều tuyệt không đưa vào tay người khác. Nhưng mà bận rộn như thế ngược lại cũng không thấy nàng kêu một tiếng mệt mỏi, tinh thần như đánh máu gà.

"Nương nương, hảo nương nương! Chỉ ăn một miếng, chỉ một hớp nhỏ thôi!" Ngồi ở mép giường Hoàng hậu Ngụy Anh Lạc lại múc một muỗng cháo đưa đến khóe miệng Hoàng hậu, dỗ như dỗ con.

"Nhưng bổn cung không muốn ăn." Sau khi bị bệnh tính tình Hoàng hậu có chút tùy hứng đem đầu nghiêng qua một bên, kháng cự muỗng cháo đưa đến khóe miệng.

"Nhưng mà không ăn phong hàn sẽ không thể nhanh chóng khỏi a." Ngụy Anh Lạc có chút bất đắc dĩ nói.

"Nhưng ta chính là không muốn ăn!" Bên này Hoàng hậu cũng nổi lên cáu kính, dưới tình thế cấp bách thậm chí ngay cả xưng hô bổn cung đều không dùng.

"Vậy nương nương muốn ăn cái gì? Nô tài sai người đi làm." Ngụy Anh Lạc bỏ chén cháo qua một bên, kiên nhẫn trấn an nói.

"Ta cũng không biết." Giờ thì Hoàng hậu hoàn toàn hóa thân làm đứa con nít đáng thương mắt rưng rưng nhìn Ngụy Anh Lạc lắc đầu mê man nói.

"Bánh củ sen? Mì gà? Hạnh nhân phật thủ? Bánh sữa bò? Cháo Huệ Nhân? Miến thịt cua xào măng? Sen cuốn chuối tiêu?" Ngụy Anh Lạc báo ra liên tiếp một chuỗi tên các món ăn, nhưng tiếc là mỗi một món nói xong Hoàng hậu nương nương đều lắc đầu bày tỏ không muốn ăn.

Giờ thì hay rồi, Ngụy Anh Lạc thường ngày có nhiều ý đồ xấu nhất lần đầu tiên cảm thấy vô cùng đau đầu. Nàng gấp đến mức trên ót ra một tầng mồ hôi, nghĩ đến những lời thái y nói "bệnh lâu thành ngoan tật", nàng càng cảm thấy tay chân luống cuống. Nhìn Hoàng hậu nương nương vẫn còn đang kháng cự dùng bữa, Ngụy Anh Lạc nhất thời không chú ý, liền có chút không khống chế được âm lượng cao giọng nói: "Vậy rốt cuộc muốn ăn cái gì a?"

Phú Sát hoàng hậu vốn dĩ đang bệnh cả người hết sức yếu ớt lập tức liền bị Ngụy Anh Lạc nhìn có vẻ khá hung dữ dọa sợ, nàng lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng đỏ hốc mắt, tiếp đó liền nằm dài trên giường đưa lưng về phía Ngụy Anh Lạc không nói một lời.

"Nương nương..." Giờ thì tự biết mình lỡ lời Ngụy Anh Lạc càng thêm luống cuống, nàng vội vàng giải thích: "Nô tài... Nô tài..." Nhưng mà người chính là như vậy, chuyện gì càng bối rối thì càng thêm tâm loạn như ma, thứ nghĩ trong lòng ra đến ngoài miệng làm thế nào cũng không lưu loát được. Cho nên Ngụy Anh Lạc "nô tài" cả nửa ngày, cũng không thể nói cho hết câu.

Phú Sát Dung Âm bắt đầu muốn khóc, không sai, là "Phú Sát Dung Âm" muốn khóc, không phải là "Hoàng hậu nương nương" muốn khóc. Bởi vì Hoàng hậu cai quản lục cung là không được phép khóc thút thít, nhưng đại tiểu thư nhà Phú Sát thiên kiều vạn sủng có thể, Dung Âm được Ngụy Anh Lạc đặt ở đầu quả tim che chở trăm bề cũng có thể.

"Ngươi hung ta! Ngươi hung bổn cung!" Hoàng hậu lại quay mặt lại, đỏ mắt như con thỏ nhỏ nói, lông mi dài nhọn còn mang hai giọt nước mắt muốn rơi lại không rơi, chọc cho Ngụy Anh Lạc chỉ muốn dùng miệng mình đón lấy, cẩn thận nếm thử xem có ngọt hay không.

"Nô tài không dám." Ngụy Anh Lạc tinh thần hoảng hốt nói, nàng nhìn thấy Phú Sát hoàng hậu vừa nháy mắt một cái, giọt lệ kia liền thẳng tắp rơi xuống chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, loang ra một điểm nước đọng.

"Ngươi rõ ràng dám." Phú Sát hoàng hậu còn ở bên kia tố cáo, ngữ điệu mỏng manh như có thể tan chảy thành nước.

"Hay là nô tài đi tắm nước lạnh một cái, rồi lại đi hứng gió một hồi?" Ngụy Anh Lạc sau khi suy nghĩ một chút, lại nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Ngươi đây là làm gì?" Nghe xong lời này Hoàng hậu cũng không oán trách nữa, đổi thành cau mày hỏi.

"Nô tài như vậy đoán chừng mới có thể nhiễm phong hàn, sau đó mới có thể biết người bị bệnh muốn ăn cái gì a." Ngụy Anh Lạc rất là thản nhiên giải thích, trong lời nói của người trẻ tuổi nồng nặc tình ý biểu đạt ra ngoài, giống như một mồi lửa có thể cháy bừng cả đại địa.

"Hồ nháo!" Hoàng hậu gấp đến độ vội vàng ngồi dậy trách cứ, rất sợ đối phương thật sự đi làm như vậy. Lại ho khan hai tiếng sau đó đỏ mặt nói: "Ngươi biết rõ, biết rõ bổn cung không nỡ!"

"Vậy nương nương không ăn đồ ăn cũng không có đạo lý lắm a." Ngụy Anh Lạc vừa giúp Hoàng hậu vỗ lưng thuận khí, vừa lẩm bẩm nói.

"Ta cũng không phải không muốn ăn, chỉ là trong miệng đắng, không ăn được." Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ nói, thần sắc mang chút buồn bực.

Cách một lớp trung y sờ lưng đối phương, nhìn nương nương nhà mình bởi vì đang bệnh, bộ dáng không chút nào đề phòng, Ngụy Anh Lạc âm thầm ở trong lòng mắng mình mười ngàn lần "cầm thú". Nhưng vẫn nhất thời không nhịn được tiến tới bên tai đối phương hỏi: "Vậy nô tài làm ngọt miệng cho nương nương nhé?"

Bên này vẫn còn đang khổ não chuyện dùng bữa Hoàng hậu không biết bên trong lời kia là ý gì, chỉ nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: "Đường sao?"

"Là ta!" Ngụy Anh Lạc thả hai chữ này ra xong, liền trực tiếp dùng ngón tay câu cằm đối phương kéo đến trước mặt. Trước tiên bắt đầu từ vị trí nước mắt rơi xuống nơi mà nàng ngấp nghé đã lâu, một đường đi lên, dây dây dưa dưa liền trượt đến giữa môi lưỡi Hoàng hậu.

"Lần này thấy ngọt chưa?" Ngụy Anh Lạc còn ngậm đầu lưỡi đối phương quấn quít nhau trong miệng, nói ra lời ngòng ngọng úp úp mở mở, lại hết lần này tới lần khác để cho người mặt đỏ tim đập.

Quả thực thẹn thùng đến đỏ bừng như sốt cao, Hoàng hậu nghe được câu hỏi của nàng hận không thể đánh Ngụy Anh Lạc hai phát mới hả giận, "Nào có ai lại đi đối đãi một cái người bệnh cầm thú như vậy, còn lý lẽ hào hùng a!" Bị hôn đến sắp không thở nổi Hoàng hậu nương nương mơ mơ màng màng nghĩ vậy, thế nhưng bên trong hàm còn bị người dùng đầu lưỡi nham nhám quét sát qua, mang theo cảm giác nhồn nhột ẩm ướt thấu đến tận xương tủy. Lời này cũng liền bị nuốt xuống, tay lại bản năng túm chặt ống tay áo Ngụy Anh Lạc.

Hành động làm ngọt miệng kết thúc, Ngụy Anh Lạc từ phía sau ôm lấy đối phương, lại nhẹ nhàng mút một ngụm lên cần cổ trắng như tuyết của Hoàng hậu nương nương nhà mình, mới hài lòng hỏi: "Nương nương lần này muốn dùng thêm gì không?"

Mà bên đây vừa mới hoàn hồn Hoàng hậu cũng không biết là thật sự cảm thấy trong miệng hết đắng, hay là bị câu "tắm nước lạnh đi hóng gió" kia dọa sợ, rất là ngoan ngoãn trả lời: "Cháo bát bảo."


—— phiên ngoại ——

"Nương nương, con ở nhà ngài rốt cuộc là sói hay chó a?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...