[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Series bị bệnh][1] Hàn Tật
Tác giả: Trắc Lượng Học
Editor: AtomCP: Ngụy Anh Lạc x Phú Sát Dung Âm-------
Ngụy Anh Lạc không biết bây giờ là trạng huống gì, nàng chỉ nhớ mình uống rượu, trong lúc đang mơ màng liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ nửa đường lại bị Nhĩ Tình kéo đi, đối phương bảo nàng đến tẩm điện hầu Hoàng hậu nương nương.Nếu là hầu hạ Hoàng hậu nương nương, Ngụy Anh Lạc cũng không phải không muốn đi. Đổi thành ngày thường chắc nàng đã sớm chạy qua còn nhanh hơn có con cọp đuổi phía sau —— nhưng bây giờ nàng uống rượu, phạm phải một cung quy không lớn không nhỏ đã đành, lại còn cả người mang hơi rượu, sợ mùi xông đến người Hoàng hậu nương nương lá ngọc cành vàng.Vì vậy Ngụy Anh Lạc bị kéo một hồi liền bất động, nàng nhìn Nhĩ Tình đi ở phía trước trù trừ nói: "Nhĩ Tình...""Làm sao vậy?" Nhĩ Tình xoay người lại không kiên nhẫn hỏi: "Có lời mau nói, nương nương còn chờ đấy!""Ta uống rượu, trên người có mùi. Hay là để ta thay quần áo khác rồi đi?" Ngụy Anh Lạc có chút ngượng ngùng nói.Bình thường thì chắc hẳn Nhĩ Tình sẽ đồng ý cái yêu cầu vì tốt cho nương nương này, nhưng bây giờ Nhĩ Tình lại nhíu mày một cái nói: "Không có thời gian." Sau đó nàng lại đến gần Ngụy Anh Lạc thấp giọng giải thích nói: "Nương nương tái phát bệnh."Lúc này Ngụy Anh Lạc hiểu ngay, cũng không đoái hoài tới cái gì mà cả người mùi rượu hay thay quần áo nữa, quả thực chính là hận không thể mọc cánh bay thẳng đến phòng ngủ của Hoàng hậu nương nương."Vậy nhanh đi thôi!" Ngụy Anh Lạc nói xong co cẳng chạy, sải bước như sao băng đem Nhĩ Tình quăng lại sau lưng.Thời điểm đến trước cửa phòng Hoàng hậu nương nương, Ngụy Anh Lạc quả thực chính là không chút kiêng kỵ, làm như rất sợ người khác không biết nàng được cưng chiều bao nhiêu vậy, còn không đợi Nhĩ Tình ở sau lưng vào bên trong thông báo trước một tiếng, đã quen cửa quen nẻo vén rèm vào."Nhĩ Tình lui ra đi." Nhĩ Tình còn chưa kịp nổi giận, phòng bên trong đã truyền đến thanh âm ôn nhu của Hoàng hậu nương nương, chỉ là bởi vì phát bệnh nên tỏ ra có chút hư nhược.Ngay cả chính chủ đều nói đến mức này, Nhĩ Tình còn có cái gì không biết? Chỉ thưa một tiếng liền đóng cửa lui xuống."Nương nương!" Ngụy Anh Lạc nhìn người nào đó nằm ở trên giường, cả người trừ đầu ra toàn bộ phần còn lại đều bọc ở trong chăn thật dày, nhưng vẫn run lẩy bẩy, nàng không kìm được lên tiếng kêu."Lạnh ——" Nhìn thấy người muốn gặp tới rồi, Hoàng hậu nương nương kim tôn ngọc quý của chúng ta cũng không tuân quy củ như vậy nữa, mở miệng chính là giọng ủy khuất làm nũng, người nhìn thấy chắc chỉ hận không thể leo thang lên trời hái sao xuống bưng đến trước mắt nàng, chỉ để có được một tiếng cười của mỹ nhân."Nương nương chờ một chút." Ngụy Anh Lạc vừa đáp lời, vừa nhanh chóng đi đến chỗ chậu nước nóng rửa tay, chùi vào khăn lông nóng."Ta lạnh..." Hoàng hậu còn ở bên kia mềm nhũn oán trách, cực kỳ giống tiếng kêu của mèo con chưa đủ tháng."Như vậy có khá hơn một chút không?" Ngụy Anh Lạc vừa cầm khăn lông nóng hổi lau ở trên mặt Hoàng hậu nương nương đang mất huyết sắc, vừa kéo thêm một cái mền khác đắp lên người nọ, lo lắng hỏi."Vẫn lạnh." Hoàng hậu đem mặt nhích lại gần khăn lông nóng kia, vẫn không biết đủ nói.Ngụy Anh Lạc nhìn người nọ bộ dáng rưng rưng đáng thương, cắn răng một cái, quyết định không quản được nhiều như vậy nữa, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Vậy nô tài, ôm một hồi?" Về phần "Ôm cái gì một hồi" nàng chưa nói, nhưng Hoàng hậu vốn là sắc mặt tái nhợt lại đột nhiên mang theo điểm đỏ ửng, chỉ thấy nàng gật đầu một cái nhẹ đến mức khó mà nhận ra, cái mền dày vốn dĩ bọc như con nhộng liền vén ra một khe hở nhỏ, giống như con sâu sắp phá kén thành bướm bay ra. Mà Ngụy Anh Lạc thì ngay lúc đối phương gật đầu liền động tác bén nhạy cởi ra y phục còn mang hàn khí, chỉ dư lại một kiện áo trong đơn bạc chui vào.Cơ thể trẻ tuổi mang nhiệt độ ấm áp nhích lại gần, thoải mái để cho người từ trong ra ngoài giống như được một dòng nước nhiệt độ dễ chịu chảy qua một lượt. Phú Sát Dung Âm khẽ thở dài một cái, nhắm hai mắt lại."Nương nương lông mi thật dài." Ngụy Anh Lạc nhìn dung mạo so với hoa sen còn thanh diễm hơn ở trước mắt, tùy tâm cảm thán."Anh Lạc cũng rất dài." Hoàng hậu tính cách có chút thẹn thùng, bị người trẻ tuổi không hiểu được cách thu liễm nhiệt tình chút nào kia hâm nóng, nàng lần nữa mở mắt ra có chút ngượng ngùng nói."Nhưng nương nương mọc dài hơn!" Ngụy Anh Lạc cố chấp nói, rõ ràng đối phương đang khen mình, nàng lại giải thích như bị thua thiệt. Cứ như sợ người kia không tin, liền lại nhích về phía trước gần hơn một chút, hơi nóng thở ra thẳng tắp đánh lên mặt đối phương.Giờ thì khoảng cách hai người liền quá gần, trong lúc đối phương nói chuyện Hoàng hậu ngửi được mùi rượu hết sức đạm nhạt, hương ngọt nhè nhẹ kia ngược lại không khiến người chán ghét."Ngươi uống rượu?" Nàng nghi ngờ hỏi.Bị phát hiện phạm vào cung quy Ngụy Anh Lạc ngay lập tức đưa tay ra, ngón trỏ cùng ngón cái sát nhau, ra dấu chỉ một chút nói: "Chỉ uống tí tẹo như vậy!""Mùi vị rất dễ ngửi." Hoàng hậu ngược lại không có ý mắng nàng, nàng xưa nay chiều chuộng Ngụy Anh Lạc đều đã thành quen."Là nô tài tự mình chưng cất, bên trong dùng rất nhiều trái cây, cho nên mùi rượu không có bao lớn." Ngụy Anh Lạc hé mắt, được khen xong có chút kiêu ngạo nói."Ta cũng muốn nếm thử một chút." Hoàng hậu tự nhiên nổi lên hứng thú, nếu nói nàng chưa từng uống rượu ngon thì đó là không có khả năng, Thiên gia dòng dõi quý tộc, thứ tốt gì chưa từng thấy, chẳng qua là đối với thứ mà chỉ người trước mắt có, nàng mới nghĩ muốn hiểu rõ toàn bộ muốn chiếm làm của riêng mà thôi."Nhưng, nhưng vừa rồi đều bị nô tài uống hết." Ngụy Anh Lạc có hơi bị yêu cầu này của nương nương nhà mình làm khó, nàng không biết phải nói sao."Vậy thôi." Đối nhân xử thế đều hết sức săn sóc, rất biết chiếu cố ý tưởng người khác, Hoàng hậu nương nương gật đầu một cái, che giấu nội tâm nho nhỏ thất vọng.Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng Hoàng hậu nương nương rõ ràng chính là thất vọng, quả thực gấp đến độ lửa xém tới lông mày, nàng hiện tại hận không thể trở lại lúc chưa uống rượu đánh chết cái đồ heo chính mình kia, sao uống giỏi đến như vậy? Cũng không biết chừa chút cho người khác! Nàng ảo não nghĩ.Vì vậy làm như bổ sung, nàng vội vàng nói: "Nô tài sang năm..." Nhưng lời tới nơi này Ngụy Anh Lạc lại dừng lại, "Sang năm cái gì?" Nàng ở trong lòng thầm nghĩ, "Hiện tại —— không được sao?" Ngụy Anh Lạc nhìn về phía Hoàng hậu nằm đối diện bản thân, người dùng đôi mắt nai xinh đẹp nhìn nàng, dáng vẻ mặc quân ngắt hái, nuốt nước miếng một cái.Tâm tư hết sức nguy hiểm vừa động, trình độ đáng sợ không thua gì tiếng sét nổi lên giữa đồng bằng, nổ cho tâm thần lay động, hồn vía lên mây.Phú Sát hoàng hậu không chút nào cảm giác được bản thân đã bị người để mắt tới, còn ở bên kia nhẹ nhàng mềm nhũn nói: "Sang năm như thế nào?""Sang năm ——" Ngụy Anh Lạc hiện tại chỉ biết đã bị lửa nóng trong lòng đốt khô miệng khô lưỡi, đầu óc một mảnh hỗn độn, theo bản năng lặp lại lời của đối phương, nàng chằm chằm nhìn đôi môi xinh đẹp ẩm ướt của người trước mắt, giống như ma tự lẩm bẩm: "Vẫn là hiện tại tốt hơn..."Thân tùy tâm mà động Ngụy Anh Lạc hơi nghiêng đầu, cứ như vậy ngậm vào cánh môi đối phương.Trong nháy mắt, gió thổi, nước lên.Giọt sương sáng sớm trên cánh hoa hải đường, lá non mới nở đêm qua trên nhành hoa nhài, hết thảy những thứ này đều không bằng tư vị ướt mềm trên môi lưỡi người nọ.Có mùi rượu ấp ủ giữa trêu chọc dây dưa, người uống rượu cùng người thanh tỉnh là ai dần dần đều không thể phân rõ. Trong nháy mắt kéo dài như một vạn năm, không biết tối nay là ngày nào. Bên trong trướng vàng lả lướt ánh quang ấm áp, chính là hoa giải ngữ, dạ lai hương.Lúc hai môi rời ra, có một đường chỉ bạc kéo ra ngoài, còn không chờ rơi xuống liền lại bị người trẻ tuổi hơn nhẹ nhàng liếm đi."Nương nương có nếm ra được vị gì?" Ngụy Anh Lạc xấu bụng cố ý hỏi."Ngươi... Ngươi làm càn!" Hoàng hậu có chút thiếu dưỡng khí đỏ mặt mắng, nhưng bởi vì ban nãy động tác thân mật dẫn đến khí tức bất ổn, giọng không có chút uy nghiêm nào."Là nương nương nói muốn nếm, Anh Lạc lại không đành lòng để cho nương nương chờ một năm dài, cho nên mới làm càn." Ngụy Anh Lạc bắt đầu thi triển công phu lanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn khác xa ban nãy, nói năng hùng hồn giải thích lý lẽ."Ngươi khinh bạc, khinh bạc ta, ngươi còn lý luận?" Phú Sát hoàng hậu quả thực sắp bị giận đến buồn cười, nàng sao không biết tiểu cung nữ này của nàng lại có khả năng nói chuyện như vậy, hoặc phải nói là —— biết chọc tức người như vậy."Nô tài là cẩn tuân ý chỉ của nương nương." Ngụy Anh Lạc lại tiến tới mổ một cái lên khóe miệng Hoàng hậu, nhân tiện dùng đầu lưỡi liếm một ngụm, cực kỳ giống dáng vẻ cún con đang khoe mẽ lấy lòng.Phú Sát hoàng hậu tức thì bị động tác của đối phương dọa cho rụt về sau một cái, lại bởi vì chăn bọc quá chặt không thể nhúc nhích chút nào."Ngươi..." Nàng run lẩy bẩy nhìn Ngụy Anh Lạc nửa ngày cũng không thể nói ra tiếp. Chỉ có thể ở khóe mắt lộ ra một vệt đỏ hồng nhàn nhạt, không tiếng động để lộ ra sự hấp dẫn của động vật ăn cỏ đối với kẻ ăn thịt."Hiện tại nương nương như ý rồi, vậy có thể thưởng nô tài một thứ hay không?" Ngụy Anh Lạc lại nhích tới phía trước một chút, bởi vì cách quá gần nàng cũng sắp không thấy rõ dung mạo đối phương nữa, chỉ còn dư lại một trận hương hoa ở chóp mũi thấm đẫm lòng người."Thưởng cái gì?" Phú Sát hoàng hậu hiện tại không động đậy được chút nào, thật đúng như câu thành ngữ mua dây buộc mình, nàng hiện tại cảm thấy có thứ gì đó sắp sửa thiêu đốt cháy lan ra đồng rồi, thậm chí ngay cả chứng hàn tật ngoan cố kia ở trước mặt nó cũng phải lần lượt tháo chạy, quân lính tan rã."Nương nương liền thưởng ta đi." Một câu nói không đầu không đuôi, vừa giống như làm nũng, vừa giống như trêu đùa, từ trong miệng Ngụy Anh Lạc nói ra càng tỏ vẻ đặc biệt không đứng đắn.Phú Sát Dung Âm cảm thấy một đời thanh danh sắp không giữ được rồi, nhưng trong lòng lại không chút hối hận. Bắt đầu từ lúc nàng tồn giữ tâm tư vượt quá kia, bắt đầu từ lúc nàng gọi Ngụy Anh Lạc tới bên cạnh, nàng đã sớm tự đoạn đường lui chẳng còn phân nửa, càng huống chi hiện tại chính là thời cơ tốt "Ấm áp hồng trướng, vừa vặn uyên ương"."Vậy thì, thưởng ngươi đi." Phú Sát Dung Âm nghe bản thân nói như vậy, tiếp đó có thứ gì đó trơn nhãn ấm áp còn hơn noãn ngọc đi đôi với xúc cảm mềm mại lần mò tới, trong mông lung nàng như nghe thấy bên ngoài hạ xuống mưa, có tiếng nước chảy lắt nhắt tiến vào tai, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Vì vậy cũng không nói ra được nửa chữ không, chỉ có thể mặc cho đối phương lấn người lên.Lúc đầu đại khái chỉ là mưa thuận gió hoà, cẩm y dạ hành núp trong bóng tối. Chờ đoạn nhạc dạo nhu hòa đi qua, tiếp theo chính là khúc tỳ bà kịch liệt, nhẹ nhàng đánh úp chầm chậm vòng vo lặp đi lặp lại, hạt châu lớn nhỏ rơi xuống như ngọc, dưới sự thúc giục của cơn mưa như thác lũ, đem hoa nhài cùng hải đường đều ép cong mất rồi."Yên thị mị hành(*)." Chuyện hơn phân nửa, Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng người bên dưới, trong đầu chỉ có bốn chữ này hiện lên, nàng không khỏi bắt đầu dồn dập thở dốc, tham niệm trong lòng càng tụ càng nhiều, chỉ hận không thể đem đối phương một ngụm nuốt xuống trong bụng vĩnh viễn không chia cách.(*) Yên thị mị hành: khẽ nhếch mắt nhìn, chậm chạp mà đi. Hình dung cử chỉ tư thái an tường của phụ nữ tân hôn."Anh Lạc, Anh Lạc..." Phú Sát hoàng hậu đưa tay vòng ở cổ người phía trên, từng tiếng hô tên đối phương, giống như ôm lấy một cành cây cứu mệnh cuối cùng trong cơn nước lũ.Đường nhỏ quanh co thông đến nơi âm u thăm thẳm, thiền phòng rậm rạp cỏ hoa. Hồ nước sáng ngời làm người động tâm gợn sóng trong mắt Phú Sát Dung Âm, vô duyên vô cớ liền khuấy loạn một hồ xuân thủy trong lòng ai kia.Gió thổi đến mức này thì cũng không còn cái gì gọi là thị phi đúng sai nữa, chẳng qua là kết quả của việc lẫn nhau cảm mến dẫn dụ đến mà thôi.Trên tay Ngụy Anh Lạc không ngừng nghênh tiếp đối phương, chỉ cảm thấy bờ eo mềm mại mà mình đang vuốt ve quyến luyến kia giống như muốn tan chảy, tâm tư không dám dùng sức nữa, chỉ sợ phá hủy tác phẩm nghệ thuật giống như báu vật ở trên người đối phương."Có thể mạnh hơn một chút..." Phú Sát Dung Âm kéo xuống đầu người kia, ở bên tai xấu hổ hướng dẫn nói."Không đau?" Ngụy Anh Lạc không quá tin tưởng hỏi, cổ tay lại phát lực theo tâm ý người nọ.Phú Sát Dung Âm hoàn toàn không nói nên lời được nữa, khoái cảm chạy dài không dứt giống như tơ võng bao bọc lại nàng, khiến cho nàng không nơi có thể trốn, toàn thân đều bủn rủn không có khí lực, vui sướng leo lên đỉnh núi của thần trí, khuấy lên sóng gió ngút trời.Mây mưa trên đỉnh vu sơn như thiêu thân lao đầu vào lửa kết thúc không chút tiếng động. Mỹ ngọc bị cất vào hộp, ánh sáng rực rỡ bị che giấu thu liễm lại, lặng lẽ không lời toàn bộ dung nhập vào đêm đen không biên giới.Mọi chuyện lắng xuống, Ngụy Anh Lạc ôm Phú Sát Dung Âm, nhắm hai mắt lại. Nàng nghĩ: "Một trận mồ hôi đầm đìa, hàn tật này, về sau chữa như vậy là được."
---- TO BE CONTINUEDP/s: Một chương H như đã hẹn, thiệt là hoa lá cành đến toát mồ hôi, các vị có hài lòng ? 😂😂😂
Editor: AtomCP: Ngụy Anh Lạc x Phú Sát Dung Âm-------
Ngụy Anh Lạc không biết bây giờ là trạng huống gì, nàng chỉ nhớ mình uống rượu, trong lúc đang mơ màng liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ nửa đường lại bị Nhĩ Tình kéo đi, đối phương bảo nàng đến tẩm điện hầu Hoàng hậu nương nương.Nếu là hầu hạ Hoàng hậu nương nương, Ngụy Anh Lạc cũng không phải không muốn đi. Đổi thành ngày thường chắc nàng đã sớm chạy qua còn nhanh hơn có con cọp đuổi phía sau —— nhưng bây giờ nàng uống rượu, phạm phải một cung quy không lớn không nhỏ đã đành, lại còn cả người mang hơi rượu, sợ mùi xông đến người Hoàng hậu nương nương lá ngọc cành vàng.Vì vậy Ngụy Anh Lạc bị kéo một hồi liền bất động, nàng nhìn Nhĩ Tình đi ở phía trước trù trừ nói: "Nhĩ Tình...""Làm sao vậy?" Nhĩ Tình xoay người lại không kiên nhẫn hỏi: "Có lời mau nói, nương nương còn chờ đấy!""Ta uống rượu, trên người có mùi. Hay là để ta thay quần áo khác rồi đi?" Ngụy Anh Lạc có chút ngượng ngùng nói.Bình thường thì chắc hẳn Nhĩ Tình sẽ đồng ý cái yêu cầu vì tốt cho nương nương này, nhưng bây giờ Nhĩ Tình lại nhíu mày một cái nói: "Không có thời gian." Sau đó nàng lại đến gần Ngụy Anh Lạc thấp giọng giải thích nói: "Nương nương tái phát bệnh."Lúc này Ngụy Anh Lạc hiểu ngay, cũng không đoái hoài tới cái gì mà cả người mùi rượu hay thay quần áo nữa, quả thực chính là hận không thể mọc cánh bay thẳng đến phòng ngủ của Hoàng hậu nương nương."Vậy nhanh đi thôi!" Ngụy Anh Lạc nói xong co cẳng chạy, sải bước như sao băng đem Nhĩ Tình quăng lại sau lưng.Thời điểm đến trước cửa phòng Hoàng hậu nương nương, Ngụy Anh Lạc quả thực chính là không chút kiêng kỵ, làm như rất sợ người khác không biết nàng được cưng chiều bao nhiêu vậy, còn không đợi Nhĩ Tình ở sau lưng vào bên trong thông báo trước một tiếng, đã quen cửa quen nẻo vén rèm vào."Nhĩ Tình lui ra đi." Nhĩ Tình còn chưa kịp nổi giận, phòng bên trong đã truyền đến thanh âm ôn nhu của Hoàng hậu nương nương, chỉ là bởi vì phát bệnh nên tỏ ra có chút hư nhược.Ngay cả chính chủ đều nói đến mức này, Nhĩ Tình còn có cái gì không biết? Chỉ thưa một tiếng liền đóng cửa lui xuống."Nương nương!" Ngụy Anh Lạc nhìn người nào đó nằm ở trên giường, cả người trừ đầu ra toàn bộ phần còn lại đều bọc ở trong chăn thật dày, nhưng vẫn run lẩy bẩy, nàng không kìm được lên tiếng kêu."Lạnh ——" Nhìn thấy người muốn gặp tới rồi, Hoàng hậu nương nương kim tôn ngọc quý của chúng ta cũng không tuân quy củ như vậy nữa, mở miệng chính là giọng ủy khuất làm nũng, người nhìn thấy chắc chỉ hận không thể leo thang lên trời hái sao xuống bưng đến trước mắt nàng, chỉ để có được một tiếng cười của mỹ nhân."Nương nương chờ một chút." Ngụy Anh Lạc vừa đáp lời, vừa nhanh chóng đi đến chỗ chậu nước nóng rửa tay, chùi vào khăn lông nóng."Ta lạnh..." Hoàng hậu còn ở bên kia mềm nhũn oán trách, cực kỳ giống tiếng kêu của mèo con chưa đủ tháng."Như vậy có khá hơn một chút không?" Ngụy Anh Lạc vừa cầm khăn lông nóng hổi lau ở trên mặt Hoàng hậu nương nương đang mất huyết sắc, vừa kéo thêm một cái mền khác đắp lên người nọ, lo lắng hỏi."Vẫn lạnh." Hoàng hậu đem mặt nhích lại gần khăn lông nóng kia, vẫn không biết đủ nói.Ngụy Anh Lạc nhìn người nọ bộ dáng rưng rưng đáng thương, cắn răng một cái, quyết định không quản được nhiều như vậy nữa, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Vậy nô tài, ôm một hồi?" Về phần "Ôm cái gì một hồi" nàng chưa nói, nhưng Hoàng hậu vốn là sắc mặt tái nhợt lại đột nhiên mang theo điểm đỏ ửng, chỉ thấy nàng gật đầu một cái nhẹ đến mức khó mà nhận ra, cái mền dày vốn dĩ bọc như con nhộng liền vén ra một khe hở nhỏ, giống như con sâu sắp phá kén thành bướm bay ra. Mà Ngụy Anh Lạc thì ngay lúc đối phương gật đầu liền động tác bén nhạy cởi ra y phục còn mang hàn khí, chỉ dư lại một kiện áo trong đơn bạc chui vào.Cơ thể trẻ tuổi mang nhiệt độ ấm áp nhích lại gần, thoải mái để cho người từ trong ra ngoài giống như được một dòng nước nhiệt độ dễ chịu chảy qua một lượt. Phú Sát Dung Âm khẽ thở dài một cái, nhắm hai mắt lại."Nương nương lông mi thật dài." Ngụy Anh Lạc nhìn dung mạo so với hoa sen còn thanh diễm hơn ở trước mắt, tùy tâm cảm thán."Anh Lạc cũng rất dài." Hoàng hậu tính cách có chút thẹn thùng, bị người trẻ tuổi không hiểu được cách thu liễm nhiệt tình chút nào kia hâm nóng, nàng lần nữa mở mắt ra có chút ngượng ngùng nói."Nhưng nương nương mọc dài hơn!" Ngụy Anh Lạc cố chấp nói, rõ ràng đối phương đang khen mình, nàng lại giải thích như bị thua thiệt. Cứ như sợ người kia không tin, liền lại nhích về phía trước gần hơn một chút, hơi nóng thở ra thẳng tắp đánh lên mặt đối phương.Giờ thì khoảng cách hai người liền quá gần, trong lúc đối phương nói chuyện Hoàng hậu ngửi được mùi rượu hết sức đạm nhạt, hương ngọt nhè nhẹ kia ngược lại không khiến người chán ghét."Ngươi uống rượu?" Nàng nghi ngờ hỏi.Bị phát hiện phạm vào cung quy Ngụy Anh Lạc ngay lập tức đưa tay ra, ngón trỏ cùng ngón cái sát nhau, ra dấu chỉ một chút nói: "Chỉ uống tí tẹo như vậy!""Mùi vị rất dễ ngửi." Hoàng hậu ngược lại không có ý mắng nàng, nàng xưa nay chiều chuộng Ngụy Anh Lạc đều đã thành quen."Là nô tài tự mình chưng cất, bên trong dùng rất nhiều trái cây, cho nên mùi rượu không có bao lớn." Ngụy Anh Lạc hé mắt, được khen xong có chút kiêu ngạo nói."Ta cũng muốn nếm thử một chút." Hoàng hậu tự nhiên nổi lên hứng thú, nếu nói nàng chưa từng uống rượu ngon thì đó là không có khả năng, Thiên gia dòng dõi quý tộc, thứ tốt gì chưa từng thấy, chẳng qua là đối với thứ mà chỉ người trước mắt có, nàng mới nghĩ muốn hiểu rõ toàn bộ muốn chiếm làm của riêng mà thôi."Nhưng, nhưng vừa rồi đều bị nô tài uống hết." Ngụy Anh Lạc có hơi bị yêu cầu này của nương nương nhà mình làm khó, nàng không biết phải nói sao."Vậy thôi." Đối nhân xử thế đều hết sức săn sóc, rất biết chiếu cố ý tưởng người khác, Hoàng hậu nương nương gật đầu một cái, che giấu nội tâm nho nhỏ thất vọng.Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng Hoàng hậu nương nương rõ ràng chính là thất vọng, quả thực gấp đến độ lửa xém tới lông mày, nàng hiện tại hận không thể trở lại lúc chưa uống rượu đánh chết cái đồ heo chính mình kia, sao uống giỏi đến như vậy? Cũng không biết chừa chút cho người khác! Nàng ảo não nghĩ.Vì vậy làm như bổ sung, nàng vội vàng nói: "Nô tài sang năm..." Nhưng lời tới nơi này Ngụy Anh Lạc lại dừng lại, "Sang năm cái gì?" Nàng ở trong lòng thầm nghĩ, "Hiện tại —— không được sao?" Ngụy Anh Lạc nhìn về phía Hoàng hậu nằm đối diện bản thân, người dùng đôi mắt nai xinh đẹp nhìn nàng, dáng vẻ mặc quân ngắt hái, nuốt nước miếng một cái.Tâm tư hết sức nguy hiểm vừa động, trình độ đáng sợ không thua gì tiếng sét nổi lên giữa đồng bằng, nổ cho tâm thần lay động, hồn vía lên mây.Phú Sát hoàng hậu không chút nào cảm giác được bản thân đã bị người để mắt tới, còn ở bên kia nhẹ nhàng mềm nhũn nói: "Sang năm như thế nào?""Sang năm ——" Ngụy Anh Lạc hiện tại chỉ biết đã bị lửa nóng trong lòng đốt khô miệng khô lưỡi, đầu óc một mảnh hỗn độn, theo bản năng lặp lại lời của đối phương, nàng chằm chằm nhìn đôi môi xinh đẹp ẩm ướt của người trước mắt, giống như ma tự lẩm bẩm: "Vẫn là hiện tại tốt hơn..."Thân tùy tâm mà động Ngụy Anh Lạc hơi nghiêng đầu, cứ như vậy ngậm vào cánh môi đối phương.Trong nháy mắt, gió thổi, nước lên.Giọt sương sáng sớm trên cánh hoa hải đường, lá non mới nở đêm qua trên nhành hoa nhài, hết thảy những thứ này đều không bằng tư vị ướt mềm trên môi lưỡi người nọ.Có mùi rượu ấp ủ giữa trêu chọc dây dưa, người uống rượu cùng người thanh tỉnh là ai dần dần đều không thể phân rõ. Trong nháy mắt kéo dài như một vạn năm, không biết tối nay là ngày nào. Bên trong trướng vàng lả lướt ánh quang ấm áp, chính là hoa giải ngữ, dạ lai hương.Lúc hai môi rời ra, có một đường chỉ bạc kéo ra ngoài, còn không chờ rơi xuống liền lại bị người trẻ tuổi hơn nhẹ nhàng liếm đi."Nương nương có nếm ra được vị gì?" Ngụy Anh Lạc xấu bụng cố ý hỏi."Ngươi... Ngươi làm càn!" Hoàng hậu có chút thiếu dưỡng khí đỏ mặt mắng, nhưng bởi vì ban nãy động tác thân mật dẫn đến khí tức bất ổn, giọng không có chút uy nghiêm nào."Là nương nương nói muốn nếm, Anh Lạc lại không đành lòng để cho nương nương chờ một năm dài, cho nên mới làm càn." Ngụy Anh Lạc bắt đầu thi triển công phu lanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn khác xa ban nãy, nói năng hùng hồn giải thích lý lẽ."Ngươi khinh bạc, khinh bạc ta, ngươi còn lý luận?" Phú Sát hoàng hậu quả thực sắp bị giận đến buồn cười, nàng sao không biết tiểu cung nữ này của nàng lại có khả năng nói chuyện như vậy, hoặc phải nói là —— biết chọc tức người như vậy."Nô tài là cẩn tuân ý chỉ của nương nương." Ngụy Anh Lạc lại tiến tới mổ một cái lên khóe miệng Hoàng hậu, nhân tiện dùng đầu lưỡi liếm một ngụm, cực kỳ giống dáng vẻ cún con đang khoe mẽ lấy lòng.Phú Sát hoàng hậu tức thì bị động tác của đối phương dọa cho rụt về sau một cái, lại bởi vì chăn bọc quá chặt không thể nhúc nhích chút nào."Ngươi..." Nàng run lẩy bẩy nhìn Ngụy Anh Lạc nửa ngày cũng không thể nói ra tiếp. Chỉ có thể ở khóe mắt lộ ra một vệt đỏ hồng nhàn nhạt, không tiếng động để lộ ra sự hấp dẫn của động vật ăn cỏ đối với kẻ ăn thịt."Hiện tại nương nương như ý rồi, vậy có thể thưởng nô tài một thứ hay không?" Ngụy Anh Lạc lại nhích tới phía trước một chút, bởi vì cách quá gần nàng cũng sắp không thấy rõ dung mạo đối phương nữa, chỉ còn dư lại một trận hương hoa ở chóp mũi thấm đẫm lòng người."Thưởng cái gì?" Phú Sát hoàng hậu hiện tại không động đậy được chút nào, thật đúng như câu thành ngữ mua dây buộc mình, nàng hiện tại cảm thấy có thứ gì đó sắp sửa thiêu đốt cháy lan ra đồng rồi, thậm chí ngay cả chứng hàn tật ngoan cố kia ở trước mặt nó cũng phải lần lượt tháo chạy, quân lính tan rã."Nương nương liền thưởng ta đi." Một câu nói không đầu không đuôi, vừa giống như làm nũng, vừa giống như trêu đùa, từ trong miệng Ngụy Anh Lạc nói ra càng tỏ vẻ đặc biệt không đứng đắn.Phú Sát Dung Âm cảm thấy một đời thanh danh sắp không giữ được rồi, nhưng trong lòng lại không chút hối hận. Bắt đầu từ lúc nàng tồn giữ tâm tư vượt quá kia, bắt đầu từ lúc nàng gọi Ngụy Anh Lạc tới bên cạnh, nàng đã sớm tự đoạn đường lui chẳng còn phân nửa, càng huống chi hiện tại chính là thời cơ tốt "Ấm áp hồng trướng, vừa vặn uyên ương"."Vậy thì, thưởng ngươi đi." Phú Sát Dung Âm nghe bản thân nói như vậy, tiếp đó có thứ gì đó trơn nhãn ấm áp còn hơn noãn ngọc đi đôi với xúc cảm mềm mại lần mò tới, trong mông lung nàng như nghe thấy bên ngoài hạ xuống mưa, có tiếng nước chảy lắt nhắt tiến vào tai, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Vì vậy cũng không nói ra được nửa chữ không, chỉ có thể mặc cho đối phương lấn người lên.Lúc đầu đại khái chỉ là mưa thuận gió hoà, cẩm y dạ hành núp trong bóng tối. Chờ đoạn nhạc dạo nhu hòa đi qua, tiếp theo chính là khúc tỳ bà kịch liệt, nhẹ nhàng đánh úp chầm chậm vòng vo lặp đi lặp lại, hạt châu lớn nhỏ rơi xuống như ngọc, dưới sự thúc giục của cơn mưa như thác lũ, đem hoa nhài cùng hải đường đều ép cong mất rồi."Yên thị mị hành(*)." Chuyện hơn phân nửa, Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng người bên dưới, trong đầu chỉ có bốn chữ này hiện lên, nàng không khỏi bắt đầu dồn dập thở dốc, tham niệm trong lòng càng tụ càng nhiều, chỉ hận không thể đem đối phương một ngụm nuốt xuống trong bụng vĩnh viễn không chia cách.(*) Yên thị mị hành: khẽ nhếch mắt nhìn, chậm chạp mà đi. Hình dung cử chỉ tư thái an tường của phụ nữ tân hôn."Anh Lạc, Anh Lạc..." Phú Sát hoàng hậu đưa tay vòng ở cổ người phía trên, từng tiếng hô tên đối phương, giống như ôm lấy một cành cây cứu mệnh cuối cùng trong cơn nước lũ.Đường nhỏ quanh co thông đến nơi âm u thăm thẳm, thiền phòng rậm rạp cỏ hoa. Hồ nước sáng ngời làm người động tâm gợn sóng trong mắt Phú Sát Dung Âm, vô duyên vô cớ liền khuấy loạn một hồ xuân thủy trong lòng ai kia.Gió thổi đến mức này thì cũng không còn cái gì gọi là thị phi đúng sai nữa, chẳng qua là kết quả của việc lẫn nhau cảm mến dẫn dụ đến mà thôi.Trên tay Ngụy Anh Lạc không ngừng nghênh tiếp đối phương, chỉ cảm thấy bờ eo mềm mại mà mình đang vuốt ve quyến luyến kia giống như muốn tan chảy, tâm tư không dám dùng sức nữa, chỉ sợ phá hủy tác phẩm nghệ thuật giống như báu vật ở trên người đối phương."Có thể mạnh hơn một chút..." Phú Sát Dung Âm kéo xuống đầu người kia, ở bên tai xấu hổ hướng dẫn nói."Không đau?" Ngụy Anh Lạc không quá tin tưởng hỏi, cổ tay lại phát lực theo tâm ý người nọ.Phú Sát Dung Âm hoàn toàn không nói nên lời được nữa, khoái cảm chạy dài không dứt giống như tơ võng bao bọc lại nàng, khiến cho nàng không nơi có thể trốn, toàn thân đều bủn rủn không có khí lực, vui sướng leo lên đỉnh núi của thần trí, khuấy lên sóng gió ngút trời.Mây mưa trên đỉnh vu sơn như thiêu thân lao đầu vào lửa kết thúc không chút tiếng động. Mỹ ngọc bị cất vào hộp, ánh sáng rực rỡ bị che giấu thu liễm lại, lặng lẽ không lời toàn bộ dung nhập vào đêm đen không biên giới.Mọi chuyện lắng xuống, Ngụy Anh Lạc ôm Phú Sát Dung Âm, nhắm hai mắt lại. Nàng nghĩ: "Một trận mồ hôi đầm đìa, hàn tật này, về sau chữa như vậy là được."
---- TO BE CONTINUEDP/s: Một chương H như đã hẹn, thiệt là hoa lá cành đến toát mồ hôi, các vị có hài lòng ? 😂😂😂