[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Tiểu Thuyết DHCL][10] Tâm đã thành tro
Trích chương 130Lúc này Anh Lạc đã vào cung làm phi
Ngụy Anh Lạc từ trước bàn trang điểm đứng dậy, từng bước một đi về phía Minh Ngọc, thượng hạ tôn ti giữa hai người, chủ tớ khác biệt giữa hai người, nàng từng bước từng bước rút ngắn.Lại giống như lúc ở Trường Xuân Cung, đứng đối diện lẫn nhau, cầm tay đối phương thật chặt."Trong hoàng cung này, những người cầu mà không được, kết quả bi thảm, thực sự quá nhiều." Ngụy Anh Lạc thương yêu nhìn Minh Ngọc, khẽ vuốt gò má nàng, "Giữa hai chúng ta, ít nhất phải có một người có được hạnh phúc."Minh Ngọc rũ thấp tròng mắt, chợt ngẩng đầu lên nói: "Người lấy được hạnh phúc... Tại sao không thể là cô?"Ngụy Anh Lạc ngẩn người.Tại sao không thể là cô?Trong mắt Ngụy Anh Lạc mang theo một mảnh trống rỗng, một hồi lâu sau mới than: "Ta đã từng nghĩ sẽ luôn luôn lưu tại trong cung, ở lại bên cạnh nương nương... vĩnh viễn đều không đi đâu nữa."Những năm tháng ở Trường Xuân Cung, những hồi ức vụn vặt lẻ tẻ, ngọt ngào như mứt kẹo, như lá phong chầm chậm rơi, xen kẽ trong khe hở ký ức, là mùi vị ngọt nhất, là phong cảnh đẹp nhất, khiến nàng cả đời này đều không thể quên được."Lúc nương nương còn sống, ta sẽ hầu hạ nương nương, nương nương không có ở đây, ta sẽ phục vụ tiểu a ca." Ngụy Anh Lạc trên mặt nổi lên nụ cười, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, mà Minh Ngọc đã lâu chưa được thấy qua, "Đến khi tiểu a ca lớn lên thành người, ta trở về bên cạnh nương nương, thay người trông nom lăng mộ, bồi người nói chuyện, đùa giỡn người vui vẻ... Thẳng đến khi ta xương khô thành tro.""Anh Lạc..." Minh Ngọc hốc mắt nóng lên.Nữ tử trước mắt đã không còn biết hạnh phúc là vật gì, bởi vì hạnh phúc của nàng, đã sớm đi theo hoàng hậu cùng chung mai táng dưới đất vàng."... Được rồi, đề tài này tới đây thôi." Ngụy Anh Lạc đưa tay ngăn lại, không muốn thảo luận đề tài này nữa, "Thay ta tìm người tới... Một người có thể nói tiếng Giang Nam."(Đây là cảnh Ngụy Anh Lạc chuẩn bị giả làm cô bán rượu miền Nam)
Sau khi Càn Long phát hiện chuyện tránh thai và đến chất vấn
"... Về sau không cần uống nữa." Hoằng Lịch từ từ buông lỏng tay, quay lưng lại, "Trẫm về sau... sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa."Bên ngoài vẫn còn mưa, hắn không quay đầu lại xông vào trong mưa, ở sau lưng, Ngụy Anh Lạc từ từ tê liệt ngồi dưới đất."Nương nương." Minh Ngọc vội tới đỡ lấy nàng, thấy nàng một bộ dáng vẻ thất hồn lạc phách, liền an ủi, "Cô không sai, lỗi chính là ở hoàng thượng, trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, thế mà hắn lại cứ phải sủng hạnh Nhĩ Tình, cô ta là em dâu của hoàng hậu, là thê tử kết tóc của Phó Hằng...""Ta không sao." Ngụy Anh Lạc ngắt lời nàng, thanh âm mệt mỏi cực kỳ, "Ta đã sớm ngờ tới bản thân sẽ gặp kết cục này, cũng sớm mong đến kết cục này, mượn hắn báo thù, chờ báo được thù, liền để lộ chuyện thuốc tránh thai, để cho mình bị thất sủng, nếu không ta làm sao đối mặt được với hoàng hậu?""Nhưng mà..." Minh Ngọc lo âu nhìn nàng, "Cô tại sao lại khóc?"Ngụy Anh Lạc ngẩn người, giơ tay lên sờ sờ mặt mình, đầu ngón tay khẽ nóng, là nước mắt chảy xuống."Ta tại sao lại khóc?" Nàng nhìn nước mắt ở đầu ngón tay, bản thân đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.Rõ ràng đại thù đã báo, rõ ràng đã được thỏa mãn mong muốn, vì sao... trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?Minh Ngọc thương xót nhìn nàng, lấy khăn tay ra thay nàng lau nước mắt, dòng lệ kia giống như nước mưa ngoài cửa sổ, mưa rơi vô tận, lệ chảy không dừng, nàng thở dài, dứt khoát đưa tay ôm lấy Ngụy Anh Lạc, đem đầu nàng đặt trên vai mình, ôn nhu nói: "Muốn khóc thì khóc đi, ta phụng bồi cô, cho dù về sau hoàng thượng không tới nữa, cho dù Diên Hy cung thành lãnh cung, ít nhất có ta luôn luôn phụng bồi cô.""Nói cái gì ngốc vậy?" Ngụy Anh Lạc nằm ở trên vai nàng, nức nở nói, "Cô còn phải gả chồng.""Không lấy chồng." Minh Ngọc quả quyết nói."Vậy mấy ngày trước cô tặng băng đeo trán cho Hải Lan Sát, chẳng lẽ tặng không sao?""Coi như hắn được lợi!"Thù hận cung cấp cho con người sức mạnh vô cùng, có thể khiến cho người ta làm được rất nhiều chuyện ban đầu không làm được, nhưng khi đại thù đã báo, người liền sẽ mất đi mục tiêu, trong lòng trống rỗng, trừ tro cốt của người yêu, tro cốt của kẻ thù, thì không còn cái gì dư lại nữa.Một số người không nhịn qua được một đêm này, tìm đến kết liễu.Nhờ có Minh Ngọc bầu bạn, Ngụy Anh Lạc chịu đựng được qua.
-----ENDP/s: Kết thúc chuyên mục trích tiểu thuyết ở đây. Phần sau sẽ tiếp tục đăng fanfic.
Ngụy Anh Lạc từ trước bàn trang điểm đứng dậy, từng bước một đi về phía Minh Ngọc, thượng hạ tôn ti giữa hai người, chủ tớ khác biệt giữa hai người, nàng từng bước từng bước rút ngắn.Lại giống như lúc ở Trường Xuân Cung, đứng đối diện lẫn nhau, cầm tay đối phương thật chặt."Trong hoàng cung này, những người cầu mà không được, kết quả bi thảm, thực sự quá nhiều." Ngụy Anh Lạc thương yêu nhìn Minh Ngọc, khẽ vuốt gò má nàng, "Giữa hai chúng ta, ít nhất phải có một người có được hạnh phúc."Minh Ngọc rũ thấp tròng mắt, chợt ngẩng đầu lên nói: "Người lấy được hạnh phúc... Tại sao không thể là cô?"Ngụy Anh Lạc ngẩn người.Tại sao không thể là cô?Trong mắt Ngụy Anh Lạc mang theo một mảnh trống rỗng, một hồi lâu sau mới than: "Ta đã từng nghĩ sẽ luôn luôn lưu tại trong cung, ở lại bên cạnh nương nương... vĩnh viễn đều không đi đâu nữa."Những năm tháng ở Trường Xuân Cung, những hồi ức vụn vặt lẻ tẻ, ngọt ngào như mứt kẹo, như lá phong chầm chậm rơi, xen kẽ trong khe hở ký ức, là mùi vị ngọt nhất, là phong cảnh đẹp nhất, khiến nàng cả đời này đều không thể quên được."Lúc nương nương còn sống, ta sẽ hầu hạ nương nương, nương nương không có ở đây, ta sẽ phục vụ tiểu a ca." Ngụy Anh Lạc trên mặt nổi lên nụ cười, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, mà Minh Ngọc đã lâu chưa được thấy qua, "Đến khi tiểu a ca lớn lên thành người, ta trở về bên cạnh nương nương, thay người trông nom lăng mộ, bồi người nói chuyện, đùa giỡn người vui vẻ... Thẳng đến khi ta xương khô thành tro.""Anh Lạc..." Minh Ngọc hốc mắt nóng lên.Nữ tử trước mắt đã không còn biết hạnh phúc là vật gì, bởi vì hạnh phúc của nàng, đã sớm đi theo hoàng hậu cùng chung mai táng dưới đất vàng."... Được rồi, đề tài này tới đây thôi." Ngụy Anh Lạc đưa tay ngăn lại, không muốn thảo luận đề tài này nữa, "Thay ta tìm người tới... Một người có thể nói tiếng Giang Nam."(Đây là cảnh Ngụy Anh Lạc chuẩn bị giả làm cô bán rượu miền Nam)
Sau khi Càn Long phát hiện chuyện tránh thai và đến chất vấn
"... Về sau không cần uống nữa." Hoằng Lịch từ từ buông lỏng tay, quay lưng lại, "Trẫm về sau... sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa."Bên ngoài vẫn còn mưa, hắn không quay đầu lại xông vào trong mưa, ở sau lưng, Ngụy Anh Lạc từ từ tê liệt ngồi dưới đất."Nương nương." Minh Ngọc vội tới đỡ lấy nàng, thấy nàng một bộ dáng vẻ thất hồn lạc phách, liền an ủi, "Cô không sai, lỗi chính là ở hoàng thượng, trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, thế mà hắn lại cứ phải sủng hạnh Nhĩ Tình, cô ta là em dâu của hoàng hậu, là thê tử kết tóc của Phó Hằng...""Ta không sao." Ngụy Anh Lạc ngắt lời nàng, thanh âm mệt mỏi cực kỳ, "Ta đã sớm ngờ tới bản thân sẽ gặp kết cục này, cũng sớm mong đến kết cục này, mượn hắn báo thù, chờ báo được thù, liền để lộ chuyện thuốc tránh thai, để cho mình bị thất sủng, nếu không ta làm sao đối mặt được với hoàng hậu?""Nhưng mà..." Minh Ngọc lo âu nhìn nàng, "Cô tại sao lại khóc?"Ngụy Anh Lạc ngẩn người, giơ tay lên sờ sờ mặt mình, đầu ngón tay khẽ nóng, là nước mắt chảy xuống."Ta tại sao lại khóc?" Nàng nhìn nước mắt ở đầu ngón tay, bản thân đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.Rõ ràng đại thù đã báo, rõ ràng đã được thỏa mãn mong muốn, vì sao... trong lòng nàng lại khó chịu như vậy?Minh Ngọc thương xót nhìn nàng, lấy khăn tay ra thay nàng lau nước mắt, dòng lệ kia giống như nước mưa ngoài cửa sổ, mưa rơi vô tận, lệ chảy không dừng, nàng thở dài, dứt khoát đưa tay ôm lấy Ngụy Anh Lạc, đem đầu nàng đặt trên vai mình, ôn nhu nói: "Muốn khóc thì khóc đi, ta phụng bồi cô, cho dù về sau hoàng thượng không tới nữa, cho dù Diên Hy cung thành lãnh cung, ít nhất có ta luôn luôn phụng bồi cô.""Nói cái gì ngốc vậy?" Ngụy Anh Lạc nằm ở trên vai nàng, nức nở nói, "Cô còn phải gả chồng.""Không lấy chồng." Minh Ngọc quả quyết nói."Vậy mấy ngày trước cô tặng băng đeo trán cho Hải Lan Sát, chẳng lẽ tặng không sao?""Coi như hắn được lợi!"Thù hận cung cấp cho con người sức mạnh vô cùng, có thể khiến cho người ta làm được rất nhiều chuyện ban đầu không làm được, nhưng khi đại thù đã báo, người liền sẽ mất đi mục tiêu, trong lòng trống rỗng, trừ tro cốt của người yêu, tro cốt của kẻ thù, thì không còn cái gì dư lại nữa.Một số người không nhịn qua được một đêm này, tìm đến kết liễu.Nhờ có Minh Ngọc bầu bạn, Ngụy Anh Lạc chịu đựng được qua.
-----ENDP/s: Kết thúc chuyên mục trích tiểu thuyết ở đây. Phần sau sẽ tiếp tục đăng fanfic.