炎——CHƯƠNG 7——炎
Kỳ thực cuộc sống cũng không có nhiều hí kịch như vậy, phần lớn thời gian đều là bình bình đạm đạm.
Học kỳ hai lớp mười một, thời điểm phân khoa Ngụy Anh Lạc lựa chọn khoa tự nhiên, nàng mạnh về suy luận logic, thiên phú học tập toán lý hóa cũng nhiều hơn văn sử địa, mà Minh Ngọc thì muốn đi khoa văn, may mắn lớp học tuy tách ra, nhưng nhà trọ cũng không thay đổi.
Ngược lại là Phó Hằng, sau khi phân khoa thì được chia vào chung lớp với nàng, tuy nhiên bằng vào thân cao của Phó Hằng, chỗ ngồi cách nàng xa tít.
Phó Hằng đã sớm không còn chống đối nàng như ban đầu, tuy rằng vẫn có tâm tư cùng nàng tranh giành thành tích thứ hạng, tranh vị trí đệ nhất khoa môn, nhưng đối với tình trạng gần đây của Phó Dung Âm, vẫn sẽ đúng sự thật thuật lại.
Mặc dù Ngụy Anh Lạc đối với chuyện của Phó Dung Âm còn hiểu rõ hơn hắn, nhưng vẫn rất cảm động vì em trai hiểu chuyện.
Chỉ là hôm nay có chỗ bất đồng.
Vừa tan lớp, Phó Hằng liền đi tới hàng trước, vẫy vẫy tay Ngụy Anh Lạc, người xung quanh thì đều chẳng lấy làm lạ nữa, trước đây còn có người hoài nghi hai người bọn họ yêu sớm, nhưng mỗi lần đều bị thái độ nghiêm túc thảo luận của bọn họ thuyết phục, lâu ngày cũng cho rằng Phó Hằng và Ngụy Anh Lạc là bạn học quan hệ tốt, hoặc có thể là học bá coi trọng nhau.
"Chị tôi bảo tôi không được nói với cậu." Phó Hằng thần thần bí bí nói.
Ngụy Anh Lạc tò mò, có chuyện gì không thể nói với nàng?
Phó Hằng nhìn chung quanh một chút, cũng không có người, liền móc ra điện thoại di động giấu trong ngực.
"Tĩnh Hảo tỷ gửi tôi."
Phía trên bất ngờ là nội dung một đoạn chat.
[16 Tài Chính Hồng Lịch]: Dung Âm, em đúng là một tên trộm.
[Âm Dung Vẫn Còn Tại]: ?
[16 Tài Chính Hồng Lịch]: Từ lần đầu tiên gặp em, em liền trộm đi trái tim tôi.
[Âm Dung Vẫn Còn Tại]: ...
Ngụy Anh Lạc giựt mí mắt một cái, lật trang.
[16 Tài Chính Hồng Lịch]: Em lúc nào cũng trốn tránh tôi.
[Âm Dung Vẫn Còn Tại]: Ngài hiểu lầm rồi.
[16 Tài Chính Hồng Lịch]: Không! Em chính là đang trốn tránh tôi!
[16 Tài Chính Hồng Lịch]: Em là bởi vì thích tôi nên mới trốn tôi có phải không?
Ngụy Anh Lạc không lật qua nổi nữa.
Nàng sờ trán một cái, hỏi: "Tên Hồng Lịch này là ai? Bây giờ năm nào rồi còn dùng chiêu thức kiểu này để tán gái, nói là trực nam quả thực còn làm nhục trực nam."
(*)
trực nam: là một từ để nhạo báng người có lối sống tự cho mình là đúng, xem thường quan điểm thái độ của người khác. Ngày trước từ này chỉ để chỉ phái nam, sau này hình như nam nữ đều có thể dùng tuốt.Phó Hằng rất thích Ngụy Anh Lạc có vấn đề hỏi hắn, chuyện Ngụy Anh Lạc không biết hắn lại biết, thật là đặc biệt có cảm giác thành tựu: "Là học trưởng ngành tài chính ở học viện cách vách, nhà có vẻ như rất giàu, vóc người... Tĩnh Hảo tỷ bảo là bình tâm mà nói thì cũng khá được, chỉ là mắc bệnh ung thư trực nam quá nghiêm trọng, trước đây không lâu thấy được chị tôi liền nói vừa gặp đã yêu, cả hai viện bọn họ đều biết Hồng Lịch đang theo đuổi chị tôi, bức ảnh chụp màn hình chat này là lúc Tĩnh Hảo tỷ hỏi chị tôi được chị ấy gửi cho..."
"Phó Hằng!"
Phó Hằng đang nói hăng say, đột nhiên bị Ngụy Anh Lạc kêu tên một tiếng, trong lòng thất kinh, hắn che ngực, vẻ mặt hoảng sợ: "Cậu định làm gì?"
Sẽ không bởi vì phẫn nộ nên muốn đánh hắn chứ?
Phó Hằng một chút cũng không có tự giác bản thân là nam sinh vóc dáng cao, trong nháy mắt đó nội tâm đã bắt đầu sắp xếp một chuỗi lời thoại tìm tỷ tỷ tố cáo sau khi bị đánh.
"Tôi quyết định đi tới Đế Đô!"
Diên Thành và Đế Đô không tính là cách nhau quá xa, nhưng cũng không tính là gần, tình huống bình thường lái xe xấp xỉ bốn giờ, máy bay thì nhanh hơn. Nhưng đối với một học sinh trung học sắp tới không có kỳ nghỉ lớn gì, thậm chí còn gần đến tháng thi mà nói, điều này thật sự là lãng phí thời gian.
"Câu điên ư?"
Ngụy Anh Lạc cau mày nhìn hắn: "Tôi nhớ Dung Âm, hơn nữa nghĩ đến bên cạnh nàng có một cái móng heo dầu mỡ âm hồn không tan quấn lấy nàng, trong lòng vô cùng khó chịu."
"Khó chịu đến mức thi không nổi. Cậu hiểu được loại cảm giác này không?"
Phó Hằng mặt nghiêm trọng nhìn nàng, kèm theo gật đầu một cái, nhưng lại thấy Ngụy Anh Lạc than thở: "Được rồi, cậu không hiểu đâu, dẫu sao cậu vẫn còn là một con gà non chưa từng yêu đương."
Phó Hằng trầm mặc hồi lâu, thần sắc thanh lãnh, ngữ khí cũng cực kỳ lãnh khốc: "Ngụy Anh Lạc tôi phát hiện cậu thật là không xứng với chị tôi."
Chị em Phó gia đều rất dễ dỗ.
Ngụy Anh Lạc ung dung dỗ được em trai Phó gia, hơn nữa bắt được hắn giữ kín tin tức mình muốn đến Đế Đô, nhưng phải đáp ứng Phó Hằng mang hắn theo cùng, ngay trong ngày hôm đó trở về liền đặt vé máy bay chạy đi chạy lại cuối tuần này.
Vì vậy trong khi Phó Hằng còn ở nhà vui vẻ chờ đợi Ngụy Anh Lạc thông báo cho hắn thời gian lên đường, sáng sớm thứ bảy Ngụy Anh Lạc đã ngồi lên máy bay đến Đế Đô, nhìn ngoài cửa sổ, than thở một câu Phó Hằng thật đơn thuần, lương tâm có hơi nhột.
Sau khi hạ cánh, Ngụy Anh Lạc lập tức đón xe trực tiếp đi đến đại học Đế Đô.
Ngụy Anh Ninh học ở Hoa Đại, thứ bảy khó được dịp ngủ một giấc thẳng cẳng, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Tỷ, em ở cửa trường học của chị!"
Ngụy Anh Ninh đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thanh âm này, nhỏ giọng lầm bầm một câu "Ta không có muội muội như ngươi" rồi nháy mắt thức tỉnh, sau khi nhiều lần xác nhận thật sự là Ngụy Anh Lạc gọi tới liền hỏa tốc xuống lầu.
Hoa Đại và Đế Đại đều là trường nổi tiếng, lại là đối diện nhau, gần đến không thể gần hơn, nhưng bởi vì dòng người đổ xô đến nên trở thành điểm du lịch, du khách tới cần phải mang theo chứng minh thư xếp hàng nhập trường.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, thẻ học sinh của sinh viên hai trường cũng được dùng làm giấy thông hành thông dụng.
Chờ Ngụy Anh Ninh đến cửa trường học, liền nhìn thấy muội muội nhà mình vốn nên ở Diên Thành cố gắng học tập lại đang dồn hết sức lực nhìn phía đối diện.
Nàng không chút do dự gõ trán Ngụy Anh Lạc một cái: "Ngươi đến Đế Đô làm gì?"
"Em đến thăm chị mà!"
Ngụy Anh Ninh mà tin thì đúng là có quỷ, trực tiếp đưa nàng vào đại học Đế Đô, hơn nữa còn chỉ cho nàng vị trí học viện văn học, sau đó rất có ánh mắt đi trở về.
Nếu như nàng có mặt, Phó Dung Âm chắc sẽ ngại không dám đánh chết Ngụy Anh Lạc, vậy thì thật khó mà hả giận.
Thời gian biểu của Phó Dung Âm đặc biệt quy luật, buổi sáng không có môn học hầu như đều trôi qua ở thư viện, đến khi đi vào trong góc vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện cười đùa không kiềm được từ phía đối diện, Phó Dung Âm nhịn xuống xung động muốn nói tục, nắm ba lô đi ra ngoài.
Sau đó có điện thoại Tô Tĩnh Hảo gọi tới.
"Dung Âm, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai ở dưới lầu viện?"
"Một con sói lang thang, phải, chính là con ở nhà cậu."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Hôm nay ed bận, chỉ 1 chương hoy ha :">