[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Tiểu Thuyết DHCL][7] Trường Xuân Cung nay đã khác xưa



Trích chương 100

Sau khi tát Nhĩ Tình một cái thật sảng ở cái cảnh mà ai cũng biết đó...

(cảnh rải đường tiếp theo không có trong phim hen kekeke 🤭)


"Hỉ Đáp Lạp Nhĩ Tình." Ngụy Anh Lạc đưa tay đẩy một cái, liền đẩy Nhĩ Tình tới trên tường, một tay chống ở bên tai nàng, trong thanh âm ba phần hài hước bảy phần giễu cợt, "Hiện nay Trường Xuân Cung, đã không còn là thiên hạ của ngươi rồi, nếu ngươi quên mất thân phận mình, ta không ngại giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết rõ, ai là chủ tử, ai là nô tài..."

Nhĩ Tình phập phồng lồng ngực trong chốc lát.

Nàng đưa tay tát Ngụy Anh Lạc một bạt tai, Ngụy Anh Lạc phản thủ tát lại nàng, nàng đối Ngụy Anh Lạc buông lời độc ác, Ngụy Anh Lạc một giây sau liền ném trở về cho nàng, để cho trên mặt nàng trong lòng nàng đều đau rát, không nhịn được hung tợn nói: "Ngươi chờ xem, ta hiện tại đi tìm Hoàng hậu nương nương, để cho người chủ trì công đạo!"

Đối mặt uy hiếp của nàng, Ngụy Anh Lạc đến cả chân mày cũng không động đậy một cái, nâng tay lên: "Mời."

Ngụy Anh Lạc không chút sợ hãi như vậy, ngược lại để cho Nhĩ Tình ngẩn người một hồi.

"Ngươi chờ xem!" Hung hăng ném ra câu kế tiếp, Nhĩ Tình xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng, Minh Ngọc đến gần Ngụy Anh Lạc, hơi có vẻ lo lắng nói: "Anh Lạc..."

"Không sao." Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt nói, "Để cho cô ta đi."

Thái giám đưa cơm đang đang thu thập đĩa thức ăn.

Hoàng hậu vừa dùng xong bữa, bởi vì thời tiết có chút nóng, khẩu vị nàng không tốt lắm, phần lớn thức ăn đều không động đến, chỉ đưa đũa gắp vài miếng đồ ăn vừa miệng.

Nhận lấy khăn thị nữ đưa tới, nhẹ nhàng điểm môi mấy cái, hoàng hậu liền đỡ tay thị nữ đứng lên, mới vừa đi ra cửa, liền thấy một người quỳ ở cửa cung.

"Nương nương!" Vừa thấy nàng tới, Nhĩ Tình liền khóc hô lên, "Nương nương người phải làm chủ cho Nhĩ Tình a!"

Nàng một phen thêm dầu thêm mỡ, đem toàn bộ cảnh ngộ mình vừa gặp kể lể ra, cố ý chọn đứng ở cửa cung, để cho tất cả mọi người đều nghe thấy nhìn thấy.

Hoàng hậu lẳng lặng nghe xong, trên mặt không biến hóa dù chỉ một tia biểu tình, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, tựa hồ cảm thấy nơi này quá nóng, không phải chỗ để nói chuyện, nhàn nhạt nói: "Theo ta tới tẩm cung, người đâu, đi gọi Anh Lạc tới."

"Vâng."

Nhĩ Tình mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: Ngụy Anh Lạc, giờ thì ngươi chờ xem!

Đoàn người vào tẩm cung, hoàng hậu ngồi dọc mép bàn, nhận lấy tách trà thị nữ đưa tới, ung dung thong thả kéo nắp trà.

Nhĩ Tình quỳ phía dưới, khóe mắt dư quang thi thoảng hướng cửa phòng ngắm một cái.

Cửa phòng cuối cùng mở ra, Ngụy Anh Lạc đi tới: "Nương nương, người tìm ta?"

"Vô luận như thế nào, cô ấy chung quy cũng là tiền bối của ngươi." Hoàng hậu đem tách trà đặt ở trên bàn, "Trước mặt người ngoài, ngươi ít nhiều gì cũng nên cho người ta chút mặt mũi."

Ngụy Anh Lạc thuận theo đáp lại: "Vâng."

"Tới đấm bóp chân cho bổn cung đi."

"Vâng."

Nhĩ Tình quỳ dưới đất đợi nửa ngày, lại không đợi được câu nói tiếp theo.

Nàng không nhịn được ngẩng đầu, mặt mờ mịt nhìn hoàng hậu, hết rồi sao? Như vậy là xong rồi? Quỳ hai chân tê dại, khóc hai mắt ửng đỏ, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu trách mắng nhẹ nhàng?

Ngụy Anh Lạc chính đang đấm bóp chân cho hoàng hậu, tâm tư một lòng một dạ đều ở trên việc đó, đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Nhĩ Tình, theo ngón tay nàng hoặc ấn hoặc đấm, thần sắc hoàng hậu hơi có chút thay đổi, nhưng ánh mắt người nhìn nàng lại từ đầu đến cuối không thay đổi, vừa dịu dàng, vừa tín nhiệm.

Chợt nhận ra được ánh mắt của Nhĩ Tình, hoàng hậu giương mắt cười với nàng một tiếng: "Sao ngươi còn ở đây?" (ý Hậu là bóng đèn sáng quá, đi ra! 😂)

Trong nháy mắt đó, Nhĩ Tình bỗng nhiên hiểu rõ.

"Vô luận như thế nào, cô ấy chung quy cũng là tiền bối của ngươi. Trước mặt người ngoài, ngươi ít nhiều gì cũng nên cho người ta chút mặt mũi." —— Những lời này nào có phải là giáo huấn Ngụy Anh Lạc, rõ ràng là đang cảnh cáo nàng!

Ý ngầm rất rõ ràng, xưa không bằng nay, xuất cung trở lại, Nhĩ Tình ngươi đã không còn là cung nữ đứng đầu Trường Xuân Cung nữa, vị trí này đã thuộc về người khác, thuộc về Ngụy Anh Lạc.

Trước mặt người ngoài, Nhĩ Tình nhất định phải cho nàng mặt mũi, mà không phải giống như hôm nay, bị một chút ủy khuất, liền quỳ xuống cửa lớn, nháo ồn ào để mọi người đều biết.

Mà ý tứ sâu hơn một tầng thì chính là —— hoàng hậu căn bản không tin cảnh tượng mà Nhĩ Tình khóc lóc kể lể kia.

Sau lưng chảy mồ hôi lạnh cả người, Nhĩ Tình chậm rãi cúi đầu: "... Vâng, nô tài cáo lui."

Nàng quy củ lui về bên cạnh cửa, một khắc trở tay đóng cửa lại kia, nhìn thấy hai người một ngồi một quỳ, một chuyên tâm vì đối phương giải trừ đau đớn, một ôn nhu chăm chú nhìn đối phương. (thánh thần thiên địa ơi 😂)

Giữa hai người, thân mật không chút khe hở, hoàn toàn không có đường sống để nàng nhúng tay vào, hoàn toàn không có không gian để nàng khích bác.

Nhĩ Tình chợt cảm thấy tay chân phát rét, cả người như rớt vào hầm băng, lập tức thanh tỉnh lại.

"Ngụy Anh Lạc nói đúng." Nàng lẩm bẩm trong lòng, "Nơi này không còn là Trường Xuân Cung của quá khứ nữa, ta cũng không còn là Nhĩ Tình của ngày xưa..."




P/s: Tóm tắt toàn chương - Lạc Lạc kabedon Tình Tình, Tình Tình đi méc nương nương, kết quả được đút cho một ngụm thức ăn chó đầy mồm (≖ ͜ʖ≖)

Chương trước Chương tiếp
Loading...