[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
Dung Âm của chúng ta nhỏ nhất
Tác giả: Ba Cơ
Edit: Atom-------"Anh Lạc, ngươi có nghe nói hay không?""Nghe nói gì?"Ngụy Anh Lạc bưng thường phục Trường Xuân Cung muốn đưa đến tú phường sửa đổi, Trân Châu ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, Hòa Thân Vương thất nghi tại ngự tiền. Hoàng thượng mặt rồng giận dữ giải hắn vào Tông nhân phủ.""Tông thất phạm sai lầm, vốn là nên đi Tông nhân phủ, cái này có gì lạ đâu. Bớt nghị luận những thứ này."Trân Châu im miệng, oan ức nói: "Vậy ta không nói nữa."Ngụy Anh Lạc xoay người, đáy mắt đảo qua một tia cười nhạt. Nhìn nhìn thường phục hoàng hậu trên bàn, biểu tình lại lần nữa ôn nhu hoạt bát lên.Thời điểm Ngụy Anh Lạc đưa thường phục đi, Hoàng hậu lại đang tìm nàng.Nhĩ Tình lĩnh mệnh ra cửa, nhìn thấy Trân Châu hỏi:"Trân Châu, ngươi tìm thấy Ngụy Anh Lạc chưa?""Anh Lạc tỷ tỷ đi ra ngoài rồi, nương nương lại tìm nàng sao?""Mấy ngày nay ạ, nương nương một khắc không thấy nàng trong lòng đều không yên." Minh Ngọc tu bổ cành hoa, mặt không biểu tình, "Cũng không biết Ngụy Anh Lạc rốt cuộc cho nương nương uống cái mê hồn thang gì.""Minh Ngọc. Thôi đi." Nhĩ Tình thấy nàng miệng lại càn rỡ, khiển trách."Hừ, ngươi cứ giả bộ làm người tốt đi, ta cũng không tin ngươi không ghen tị." Nàng bỏ kéo cười khẩy, xoay người rời khỏi."Anh Lạc còn chưa trở lại sao?" Dung Âm dựa ở trên giường, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa.Mang điểm mong đợi giống như đứa nhỏ."Nương nương, đã hỏi rồi. Anh Lạc tỷ tỷ đi tú phường, một hồi nữa sẽ trở lại.""Những chuyện này, về sau không cần nàng đi làm.""Anh Lạc tỷ tỷ muốn tự mình đi làm, nàng nói về sau không cho phép người bên cạnh động vào y phục của nương nương nữa."Không biết lời này của Hổ Phách có chỗ nào buồn cười, chọc cho Dung Âm thấp giọng cười lên.Nàng lấy một góc khăn điểm môi của mình, trong mắt đầy dung túng cùng cưng chiều.Sau khi Ngụy Anh Lạc trở lại, Hoàng hậu mới xem như nhấc lên chút tinh thần cầm cuốn sách đi lại mấy vòng.Phật châu trong tay nàng long lanh trong suốt, quanh quẩn lăn ở đầu ngón tay.Nàng cúi đầu nhìn nét chữ dưới tay Ngụy Anh Lạc, không khỏi đưa tay cầm lấy bút lông.Ở bên cạnh viết mấy chữ, lúc này mới trả lại bút cho nàng, vân vê phật châu thở dài nói: "Ta đều không bằng được ngươi rồi."Nữ hài thiên phú thông minh toàn thân mọc gai kia, hôm nay đã biến thành sáng bóng trơn nhẵn hầu như không còn, tản ra dáng vẻ ôn nhuận rực rỡ."Anh Lạc, hôm nay Hòa Thân vương đã vào Tông nhân phủ. Ngươi còn muốn thế nào."Ngụy Anh Lạc đối với việc Hoàng hậu nhanh như vậy đã biết chuyện này không kinh ngạc chút nào."Nương nương, ta sẽ không lại liên lụy người nữa." Nàng nghiêm túc luyện chữ, biểu tình rất chắc chắn."Ngươi chưa bao giờ liên lụy bổn cung." Dung Âm vuốt nhung hoa trên đầu nàng, nhẹ nhàng đụng một cánh hoa."Anh Lạc, ta chỉ hy vọng ngươi có thể buông được thì buông, không cần lại làm bản thân bị thương."Nàng mỗi lần cảm thấy sợ hãi lo lắng, đều là sợ mình không thể ngăn được bệ hạ, để hắn nhất thời lửa giận công tâm trực tiếp giết Ngụy Anh Lạc."Hoàng hậu nương nương, ngài căn bản không biết Anh Lạc đã làm cái gì. Phương pháp Anh Lạc dùng sau lưng ngài, so với những gì ngài từng thấy còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm."Chỉ là cho dù hung ác thế nào, nàng cũng không động tới Hòa Thân Vương Hoằng Trù.Bởi vì có một người nói với nàng, không cho phép nàng làm như vậy.Nhưng hắn tự làm tự chịu thì lại không phải chuyện của nàng"Ta đích xác không nhìn thấy. Nhưng Ngụy Anh Lạc bây giờ, vẫn là Anh Lạc rất nghe lời ta như trước.""Có bổn cung, ngươi vĩnh viễn đều sẽ là cung nữ của Trường Xuân Cung.""Cho nên, phải nghe lời."Ngụy Anh Lạc khẽ gật đầu, nàng đưa tay giữ lại tay Hoàng hậu đặt ở gò má nàng.Dáng vẻ nghiêm túc cọ tới cọ lui, giống như một con cún đang lấy lòng chủ nhân: "Vâng.""Bổn cung đã từng đáng tiếc nhất chính là, chưa từng gặp được ngươi một lần cuối cùng, cũng chưa từng đưa ngươi xuất giá.""Anh Lạc có thể hỏi một câu hay không, ngài gần đây vì sao giận hắn.""Ta sớm đã không vì hắn mà tức giận."Lưỡng toàn kỳ mỹ hy vọng xa vời, vì không có được mà hành hạ tinh thần bản thân, vốn là một chuyện rất ngu xuẩn."Vậy tại sao...""Không cho phép lại hỏi tại sao." Trên mặt Dung Âm nhiễm màu đỏ ửng.Không phải bởi vì tức giận, vậy tại sao lần trước lại không để ý tới hắn."Anh Lạc càng muốn hỏi, nương nương nếu như không trả lời Anh Lạc, vậy khẳng định..."Dung Âm nghiêng thân nằm dựa trên người nàng.Hô hấp quấn quít, Ngụy Anh Lạc còn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại trên tay chân, thoáng run rẩy mang vẻ ngượng ngùng khó tả."Hoàng hậu nương nương...""Nha đầu ngốc... Hết lần này tới lần khác ngốc như vậy."Vì nàng cái gì cũng làm, nhưng cái gì cũng không dám nghĩ.Ngụy Anh Lạc lại cắn ngược trở về, giống như con sói con đang nghiến răng.Dung Âm nhẹ nhàng kêu đau, Ngụy Anh Lạc lại cực kỳ ôn nhu liếm."Bổn cung dạy ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa rõ sao?""Anh Lạc từ trước đến giờ ngu độn, nếu như vô tình làm sai điều gì, thỉnh nương nương không nên tức giận."Lời này của nàng hèn mọn thuận theo, động tác lại hoàn toàn ngược lại."Ngươi... Làm càn." Dung Âm chịu không nổi, không nhịn được lên tiếng ngăn lại."Anh Lạc cẩn tuân dạy dỗ, nào dám làm càn.""Ngụy Anh Lạc, cửa thư phòng còn không có đóng chặt...""Chúng ta cũng không phải làm chuyện gì khiến người nhận không ra, cần gì phải chột dạ đóng cửa?"Dung Âm nhéo cổ áo nàng, nhìn về phía cửa tùy thời đều có thể có người vào, thân thể căng thẳng sít sao."Hoàng hậu nương nương...""Ngụy Anh Lạc, ngươi còn làm càn như vậy, lần sau bổn cung thật không đồng ý.""Thiếp với nương tử nhất chi nhất thể, không khỏi thân thiết; yêu đến cực điểm, bất giác quá mức hứng khởi."Dung Âm nghe lời ấy, tay bản năng càng siết chặt.Đây là câu chuyện Liêu trai chí dị nàng đã từng dùng để quở trách Ngụy Anh Lạc, một câu trong chương về Hằng Nga, lời nói về cảm giác của Điên Đương đối với Hằng Nga.Ta đối với nàng như tay với chân, không lúc nào không cảm thấy thân thiết quý mến, chỉ bởi vì yêu quá sâu, cho nên bất giác mị hoặc nàng đến mức quá đáng. (*) (*) Trích tích Hằng Nga Điên Đương
Nàng kỳ thực cũng không cảm thấy quá đáng, chính là có chút quá ngượng.Dung Âm cuối cùng không nhịn được, dựa sát nàng nức nở mấy tiếng, trong miệng không ngừng kêu: "Anh Lạc, Anh Lạc.""Được rồi, đừng khóc. Người sao mà giống đứa nhỏ như vậy""Thời điểm bổn cung đi mới có ba mươi bảy, chính là nhỏ hơn ngươi."Ngụy Anh Lạc qua đời lúc đã bốn mươi chín, nhất thời không lời chống đỡ.Chỉ có thể cưng chiều nói: "Được được được, Dung Âm của chúng ta nhỏ nhất."
-------- END--------Ed: Quý vị đã biết chuyện gì xảy ra rồi đúng không hahaha. Đây là thế giới sau khi tèo d(°∀°d)Ps: Chú ý chữ END. Đây là tuyển tập đoản văn. Chương kế sẽ là một câu chuyện khác.
Edit: Atom-------"Anh Lạc, ngươi có nghe nói hay không?""Nghe nói gì?"Ngụy Anh Lạc bưng thường phục Trường Xuân Cung muốn đưa đến tú phường sửa đổi, Trân Châu ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, Hòa Thân Vương thất nghi tại ngự tiền. Hoàng thượng mặt rồng giận dữ giải hắn vào Tông nhân phủ.""Tông thất phạm sai lầm, vốn là nên đi Tông nhân phủ, cái này có gì lạ đâu. Bớt nghị luận những thứ này."Trân Châu im miệng, oan ức nói: "Vậy ta không nói nữa."Ngụy Anh Lạc xoay người, đáy mắt đảo qua một tia cười nhạt. Nhìn nhìn thường phục hoàng hậu trên bàn, biểu tình lại lần nữa ôn nhu hoạt bát lên.Thời điểm Ngụy Anh Lạc đưa thường phục đi, Hoàng hậu lại đang tìm nàng.Nhĩ Tình lĩnh mệnh ra cửa, nhìn thấy Trân Châu hỏi:"Trân Châu, ngươi tìm thấy Ngụy Anh Lạc chưa?""Anh Lạc tỷ tỷ đi ra ngoài rồi, nương nương lại tìm nàng sao?""Mấy ngày nay ạ, nương nương một khắc không thấy nàng trong lòng đều không yên." Minh Ngọc tu bổ cành hoa, mặt không biểu tình, "Cũng không biết Ngụy Anh Lạc rốt cuộc cho nương nương uống cái mê hồn thang gì.""Minh Ngọc. Thôi đi." Nhĩ Tình thấy nàng miệng lại càn rỡ, khiển trách."Hừ, ngươi cứ giả bộ làm người tốt đi, ta cũng không tin ngươi không ghen tị." Nàng bỏ kéo cười khẩy, xoay người rời khỏi."Anh Lạc còn chưa trở lại sao?" Dung Âm dựa ở trên giường, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa.Mang điểm mong đợi giống như đứa nhỏ."Nương nương, đã hỏi rồi. Anh Lạc tỷ tỷ đi tú phường, một hồi nữa sẽ trở lại.""Những chuyện này, về sau không cần nàng đi làm.""Anh Lạc tỷ tỷ muốn tự mình đi làm, nàng nói về sau không cho phép người bên cạnh động vào y phục của nương nương nữa."Không biết lời này của Hổ Phách có chỗ nào buồn cười, chọc cho Dung Âm thấp giọng cười lên.Nàng lấy một góc khăn điểm môi của mình, trong mắt đầy dung túng cùng cưng chiều.Sau khi Ngụy Anh Lạc trở lại, Hoàng hậu mới xem như nhấc lên chút tinh thần cầm cuốn sách đi lại mấy vòng.Phật châu trong tay nàng long lanh trong suốt, quanh quẩn lăn ở đầu ngón tay.Nàng cúi đầu nhìn nét chữ dưới tay Ngụy Anh Lạc, không khỏi đưa tay cầm lấy bút lông.Ở bên cạnh viết mấy chữ, lúc này mới trả lại bút cho nàng, vân vê phật châu thở dài nói: "Ta đều không bằng được ngươi rồi."Nữ hài thiên phú thông minh toàn thân mọc gai kia, hôm nay đã biến thành sáng bóng trơn nhẵn hầu như không còn, tản ra dáng vẻ ôn nhuận rực rỡ."Anh Lạc, hôm nay Hòa Thân vương đã vào Tông nhân phủ. Ngươi còn muốn thế nào."Ngụy Anh Lạc đối với việc Hoàng hậu nhanh như vậy đã biết chuyện này không kinh ngạc chút nào."Nương nương, ta sẽ không lại liên lụy người nữa." Nàng nghiêm túc luyện chữ, biểu tình rất chắc chắn."Ngươi chưa bao giờ liên lụy bổn cung." Dung Âm vuốt nhung hoa trên đầu nàng, nhẹ nhàng đụng một cánh hoa."Anh Lạc, ta chỉ hy vọng ngươi có thể buông được thì buông, không cần lại làm bản thân bị thương."Nàng mỗi lần cảm thấy sợ hãi lo lắng, đều là sợ mình không thể ngăn được bệ hạ, để hắn nhất thời lửa giận công tâm trực tiếp giết Ngụy Anh Lạc."Hoàng hậu nương nương, ngài căn bản không biết Anh Lạc đã làm cái gì. Phương pháp Anh Lạc dùng sau lưng ngài, so với những gì ngài từng thấy còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm."Chỉ là cho dù hung ác thế nào, nàng cũng không động tới Hòa Thân Vương Hoằng Trù.Bởi vì có một người nói với nàng, không cho phép nàng làm như vậy.Nhưng hắn tự làm tự chịu thì lại không phải chuyện của nàng"Ta đích xác không nhìn thấy. Nhưng Ngụy Anh Lạc bây giờ, vẫn là Anh Lạc rất nghe lời ta như trước.""Có bổn cung, ngươi vĩnh viễn đều sẽ là cung nữ của Trường Xuân Cung.""Cho nên, phải nghe lời."Ngụy Anh Lạc khẽ gật đầu, nàng đưa tay giữ lại tay Hoàng hậu đặt ở gò má nàng.Dáng vẻ nghiêm túc cọ tới cọ lui, giống như một con cún đang lấy lòng chủ nhân: "Vâng.""Bổn cung đã từng đáng tiếc nhất chính là, chưa từng gặp được ngươi một lần cuối cùng, cũng chưa từng đưa ngươi xuất giá.""Anh Lạc có thể hỏi một câu hay không, ngài gần đây vì sao giận hắn.""Ta sớm đã không vì hắn mà tức giận."Lưỡng toàn kỳ mỹ hy vọng xa vời, vì không có được mà hành hạ tinh thần bản thân, vốn là một chuyện rất ngu xuẩn."Vậy tại sao...""Không cho phép lại hỏi tại sao." Trên mặt Dung Âm nhiễm màu đỏ ửng.Không phải bởi vì tức giận, vậy tại sao lần trước lại không để ý tới hắn."Anh Lạc càng muốn hỏi, nương nương nếu như không trả lời Anh Lạc, vậy khẳng định..."Dung Âm nghiêng thân nằm dựa trên người nàng.Hô hấp quấn quít, Ngụy Anh Lạc còn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại trên tay chân, thoáng run rẩy mang vẻ ngượng ngùng khó tả."Hoàng hậu nương nương...""Nha đầu ngốc... Hết lần này tới lần khác ngốc như vậy."Vì nàng cái gì cũng làm, nhưng cái gì cũng không dám nghĩ.Ngụy Anh Lạc lại cắn ngược trở về, giống như con sói con đang nghiến răng.Dung Âm nhẹ nhàng kêu đau, Ngụy Anh Lạc lại cực kỳ ôn nhu liếm."Bổn cung dạy ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa rõ sao?""Anh Lạc từ trước đến giờ ngu độn, nếu như vô tình làm sai điều gì, thỉnh nương nương không nên tức giận."Lời này của nàng hèn mọn thuận theo, động tác lại hoàn toàn ngược lại."Ngươi... Làm càn." Dung Âm chịu không nổi, không nhịn được lên tiếng ngăn lại."Anh Lạc cẩn tuân dạy dỗ, nào dám làm càn.""Ngụy Anh Lạc, cửa thư phòng còn không có đóng chặt...""Chúng ta cũng không phải làm chuyện gì khiến người nhận không ra, cần gì phải chột dạ đóng cửa?"Dung Âm nhéo cổ áo nàng, nhìn về phía cửa tùy thời đều có thể có người vào, thân thể căng thẳng sít sao."Hoàng hậu nương nương...""Ngụy Anh Lạc, ngươi còn làm càn như vậy, lần sau bổn cung thật không đồng ý.""Thiếp với nương tử nhất chi nhất thể, không khỏi thân thiết; yêu đến cực điểm, bất giác quá mức hứng khởi."Dung Âm nghe lời ấy, tay bản năng càng siết chặt.Đây là câu chuyện Liêu trai chí dị nàng đã từng dùng để quở trách Ngụy Anh Lạc, một câu trong chương về Hằng Nga, lời nói về cảm giác của Điên Đương đối với Hằng Nga.Ta đối với nàng như tay với chân, không lúc nào không cảm thấy thân thiết quý mến, chỉ bởi vì yêu quá sâu, cho nên bất giác mị hoặc nàng đến mức quá đáng. (*) (*) Trích tích Hằng Nga Điên Đương
Nàng kỳ thực cũng không cảm thấy quá đáng, chính là có chút quá ngượng.Dung Âm cuối cùng không nhịn được, dựa sát nàng nức nở mấy tiếng, trong miệng không ngừng kêu: "Anh Lạc, Anh Lạc.""Được rồi, đừng khóc. Người sao mà giống đứa nhỏ như vậy""Thời điểm bổn cung đi mới có ba mươi bảy, chính là nhỏ hơn ngươi."Ngụy Anh Lạc qua đời lúc đã bốn mươi chín, nhất thời không lời chống đỡ.Chỉ có thể cưng chiều nói: "Được được được, Dung Âm của chúng ta nhỏ nhất."
-------- END--------Ed: Quý vị đã biết chuyện gì xảy ra rồi đúng không hahaha. Đây là thế giới sau khi tèo d(°∀°d)Ps: Chú ý chữ END. Đây là tuyển tập đoản văn. Chương kế sẽ là một câu chuyện khác.