[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca
Chương 3: Thu đồ
"Cung chủ, người nghe Trân Châu một lần được không? Người bất kể ngày đêm chiếu cố nàng, đến lúc nàng tỉnh lại chính người mệt suy sụp, không phải mất nhiều hơn được sao?" Trân Châu chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa mở miệng khuyên. Dung Âm vẫn như cũ lắc đầu một cái, nàng muốn nhìn người kia tỉnh lại.Trân Châu thấy nàng như vậy, cuối cùng giận xoay người ra khỏi phòng. Gió lạnh xông vào mặt làm nàng rùng mình một cái. Đứng ở trong sân qua lại vài bước, càng thêm tức giận hơn, vẫn không yên lòng người bên trong, bất đắc dĩ than thở một hồi sau, đi tới phòng bếp.Không có Trân Châu, bên trong phòng giờ phút này an tĩnh dị thường, Dung Âm không chớp mắt nhìn gương mặt tinh xảo phía trước, không nhịn được đưa tay chạm vào, nhớ tới hôm qua lúc cứu chữa, nàng căng thẳng vô cùng, đến bây giờ lại thả lòng yên tâm, những tâm tình này đều thật xa lạ, vì sao bản thân sẽ quan tâm đứa bé này như vậy, nàng không biết được. Nàng chỉ biết bản thân không tiếc hao phí dược liệu trân quý mà Mạch Vân Cung cất giấu cả trăm năm cũng muốn cứu đối phương, thật may mắn, người kia còn sống.Dung Âm vẫn còn đang ngẩn ra, người trên giường lại chầm chậm tỉnh dậy, trên mặt truyền tới xúc cảm khiến người kia giật giật đầu. Động tác như vậy để cho Dung Âm hoàn hồn. "Ngươi tỉnh rồi?" Giọng nói ôn nhu, phảng phất như tiếng trời.Người trên giường mê man chớp mắt một cái, từ trên giường giùng giằng muốn dậy. Dung Âm tùy theo động tác, đỡ người ngồi dậy."Ngực còn khó chịu sao?"Người nọ lắc đầu, Dung Âm cuối cùng buông xuống lo lắng."Miệng khát sao? Có đói bụng không?" Quan tâm như vậy, giống như đã sớm thành thói quen, nói vô cùng thuận miệng.Người nọ lần này không có động tác gì khác, song trong mắt hiện lên thủy quang, biểu đạt cảm kích vào thời khắc này.Tuy rằng tình cờ nghe San Kỳ nói nàng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi có chút buồn bã, bất quá một chớp mắt sau lại khôi phục nụ cười nhu mỹ: "Có thể nói cho ta biết ngươi tên gọi là gì không?" Nói xong đưa tay đến trước mặt nàng, người nọ lập tức hiểu ý nàng, có chút do dự kéo tay nàng viết xuống lòng bàn tay một chữ "Ngôn"."Ngôn?" Như để xác nhận.Người nọ gật đầu một cái, có chút mất tự nhiên buông tay nàng ra. Dung Âm cũng không chú ý, trong lòng khẽ đọc một chữ độc nhất này."Cẩn ngôn thận hành a... về sau gọi ngươi Tiểu Ngôn được không?" Đem ý tưởng trong lòng nói cho người phía trước nghe, mặt mong đợi nhìn nàng, hoàn toàn không ý thức được câu nói trước đó của bản thân tăng thêm một từ "về sau", thật giống như đã ở đáy lòng nhận định nàng sẽ lưu lại vậy. Lại thấy nàng không cự tuyệt, trong lòng rất hài lòng."Trong nhà Tiểu Ngôn còn có những ai?"Bị hỏi câu này, trong mắt Tiểu Ngôn chợt lóe lên tâm tình bi thương, không gật đầu, cũng không lắc đầu, làm cho Dung Âm hối hận vì hỏi ra vấn đề như vậy."Là ta đường đột rồi." Có chút ray rứt nói.Thấy nàng hơi có vẻ áy náy, Tiểu Ngôn nắm lấy bàn tay ban nãy đã thả xuống, đổi lấy Dung Âm nghi hoặc nhìn chăm chú.Tiểu Ngôn lắc đầu một cái, muốn nói không sao, lại chỉ có thể trợn đôi mắt to nhìn Dung Âm.Dung Âm cười khẽ, cầm ngược lại tay nàng, an ủi: "Ta biết."Tiểu Ngôn vẫn luôn mang vẻ mặt không có biểu cảm, cuối cùng lộ tí ti xúc động. Hướng về ân nhân trước mặt nhàn nhạt cười một tiếng, lại không biết nụ cười như vậy khiến cho Dung Âm thất thần."Cung chủ, đệ tử làm chút cháo thịt ấm dạ dày, người mau tới nếm thử một chút."Trân Châu hối hả từ ngoài đi vào, thấy được cảnh tượng này, trừ nghi hoặc vẫn chỉ có nghi hoặc.Dung Âm xoay người lại nhìn về phía Trân Châu, không cảm giác có gì không ổn."Lấy tới đi."Trân Châu nghe lời đem cháo đặt ở bàn bên cạnh Dung Âm, không ngờ cung chủ đại nhân của bọn họ lại cầm lên bát cháo bản thân khổ cực làm cho nàng, múc một muỗng nhỏ tự mình đút cho ma bệnh trên giường kia!!! Trân Châu ghen tị!Dung Âm lại không có chút tự biết, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tiểu Ngôn mặt mất tự nhiên ăn cháo đút tới miệng."Trân Châu, sai người dọn ra một phòng trống ở cách vách."Dung Âm vừa đút Tiểu Ngôn, vừa an bài Trân Châu. Vốn dĩ chuyện hai ngày nay đã đủ để Trân Châu kinh ngạc, giờ phút này nghe Dung Âm nói như vậy, lập tức biết ý đồ của cung chủ! Không thể nhịn!"Cung chủ, người này là ai chúng ta còn không biết, người tại sao có thể để cho nàng trụ lại Trường Xuân Các?!" Oán trách nói.Dung Âm lại chỉ cười, nàng là ai không trọng yếu, trọng yếu chính là bản thân tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi."Ta tự có phán đoán, ngươi theo lời ta nói đi làm là được rồi." Không phải không nghe ra tức giận cùng lo lắng trong lời của Trân Châu, chỉ là nàng hiện tại không thể cho Trân Châu bất kỳ giải thích nào, tuy là cũng không cần thiết.Trân Châu thấy cung chủ cố chấp như vậy, đem toàn bộ tức giận ném cho người đang mang vẻ mặt hưởng thụ trên giường kia! Hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.Tiểu Ngôn vô tội nhìn bóng lưng Trân Châu, không biết mình đã làm sai điều gì."Không cần để ý tới nàng, tới đây, ăn cháo nóng đi."Tiểu Ngôn nhìn người trước mắt đối với bản thân ôn nhu mọi bề, trong lòng dâng lên áy náy, nhưng chớp mắt tiếp theo lại khôi phục như thường, há miệng nhỏ ăn cháo do người nọ đút tới, không còn động tác dư thừa nào nữa.
Thành Lỗ Dương tọa lạc tại phía bắc Vĩnh An, gia chủ Nội Nhĩ Bố của nhà Huy Phát Na Lạp hiện nay là Tả tướng đương triều, là tâm phúc tin cậy nhất của quốc chủ tiền nhiệm Vinh Bảo, lúc Vinh Bảo tại vị, phá lệ phong con trai thứ của hắn làm thành chủ thành Lỗ Dương, khiến cho địa vị của gia tộc Huy Phát Na Lạp ở nước Vĩnh An vững chắc không thể dao động.Thục Thận là trưởng nữ của gia tộc Huy Phát Na Lạp, thân phận tôn quý, tuyệt thế dung mạo, theo lý mà nói phu quân tương lai làm sao cũng phải là một vị nhân trung hào kiệt môn đăng hộ đối mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác Huy Phát Na Lạp Thục Thận khăng khăng yêu phải một tên tú tài nghèo, phụ thân ngược lại cũng không phản đối, hai người cũng đã thành hôn vào thời gian này năm ngoái. Ai mà ngờ, sau khi cưới ba tháng, tú tài kia lại chẳng biết tại sao biến mất không thấy, để cho Thục Thận trở thành đề tài bàn tán lúc rảnh rỗi của bách tính thành Lỗ Dương."Trân Nhi!" Từ trong khuê các, truyền ra một tiếng rống giận, để cho người canh giữ bên ngoài phòng rùng mình một cái, sợ sệt đẩy cửa vào."Đại tiểu thư.""Người phái đi ra ngoài đều chết hết rồi sao? Tại sao còn không có tin tức?!"Người đang tức giận xoay lại, chính là Huy Phát Na Lạp Thục Thận."Vẫn, vẫn không có.""Một đám thùng cơm!!! Nuôi bọn họ có ích lợi gì?!"Trân Nhi căng thẳng nhìn Thục Thận vẻ mặt phẫn nộ, không dám mở miệng nữa. Từ sau khi cô gia mất tích, đại tiểu thư vốn dĩ đã được nuông chiều từ nhỏ hiện tại càng khó phục vụ."Nô tỳ đi hỏi một chút xem sao."Thục Thận phiền não phất tay, Trân Nhi được cho phép, vội vàng lui ra ngoài.Còn dư lại một mình trong phòng, trong mắt Thục Thận đảo qua một vệt đau, trời mới biết nàng tại sao phải yêu một tên tú tài nghèo, không phải là dáng dấp đẹp mắt chút, không chỉ là có chút tài hoa sao? Người như vậy đừng nói nước Vĩnh An, cho dù là thành Lỗ Dương cũng bốc được cả một bó to, nhưng bản thân hết lần này tới lần khác chỉ động tâm với hắn! Trong tay còn nắm chặt quạt xếp thứ duy nhất người nọ để lại cho mình, phía trên ký tên viết Ái Tân Giác La · Hoằng Lịch!
Hôm nay thành Vĩnh Hưng phi thường náo nhiệt, đúng lúc gặp được kỳ họp chợ ba ngày một lần. Mùa đông lạnh giá cũng không cách nào ngăn cản các nông dân sinh hoạt bên ngoài vào thành làm chút buôn bán nhỏ, đổi chút củi gạo dầu muối trở về.Mặt trời mùa đông ở Vĩnh An cũng không phải chuyện hiếm, tuy rằng không đủ ấm áp, song ít nhiều cũng vơi đi chút lạnh lẽo. Đầu đường ngõ hẻm thành Vĩnh Hưng, Xuân Hòa thân mặc thường phục mang Tô Tĩnh Hảo đi dạo."Phó Hằng, tiêu này đúng là làm rất tinh xảo."Phó Hằng mỉm cười nhìn Tô Tĩnh Hảo, đồng ý gật đầu một cái. Phó Hằng dưới ánh mặt trời làm cho nàng nhìn có chút si mê, bị thanh âm người bán hàng rong kêu trở về lý trí, mặt mất tự nhiên đỏ lên."Bao nhiêu bạc?"Cố ý phóng đại âm lượng hỏi hàng rong, chẳng qua là để hóa giải lúng túng mà thôi."Vị phu nhân này, chỉ cần năm lượng bạc." Hàng rong kia cũng là một người có mắt nhìn, thái độ nhún nhường trả lời.Một câu phu nhân để cho mặt Tô Tĩnh Hảo lại nóng thêm một phần, đem bạc ném cho hàng rong xong, xoay người nhìn về phía Phó Hằng nói: "Cho ngươi."Phó Hằng có chút bất ngờ, bất quá như cũ vui vẻ nhận lấy."Cảm ơn Tĩnh Hảo tỷ tỷ."Người này, vẫn hệt như lúc nhỏ, cho dù hôm nay làm quốc chủ Vĩnh An, thái độ đối bản thân vẫn không đổi, nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Hảo tâm tình thật tốt đi về phía trước. Phó Hằng bồi ở bên cạnh nàng, cho đến khi mặt trời lặn, hai người mới trở về hoàng cung."Nô tài ra mắt chủ thượng."Mới vừa đưa Tĩnh Hảo trở về, Xuân Hòa ở trước cửa tẩm điện của mình nhìn thấy Hổ Phách, lập tức nghĩ tới Nhĩ Tình."Hổ Phách, Vương phi làm sao vậy?" Lo lắng hỏi.Hổ Phách lại ở trong lòng đối Xuân Hòa khịt mũi coi thường, nhìn thế nào đều cảm thấy Xuân Hòa giờ phút này là làm bộ làm tịch. "Bẩm chủ thượng, Vương phi nói buổi trưa muốn mời ngài đến Nhược Lan Điện cùng dùng bữa."Xuân Hòa nghĩ một chút, Phó Thanh đã rời khỏi rất nhiều ngày, đoán chừng là Vương phi muốn hỏi chuyện thế tử, liền gật đầu, để cho Hổ Phách trở về trước.Hổ Phách thấy đạt được mục đích liền bước nhanh đến Nhược Lan Điện.
Mạch Vân Cung mấy ngày nay có rất nhiều người ngoài tới, các đệ tử mà cung chủ tiền nhiệm thu cũng bắt đầu ở dưới thảo luận. Nói cung chủ mang về ba tiên sinh dạy học, trong mắt các nàng xem ra lại là người nào người nấy đều dáng dấp anh tuấn, dưới sự sắp xếp của Hải Lam, ba người vào ở trong Mạch Vân Cung, sáng hôm nay, Hải Lam đã dẫn bọn họ đi gặp đám đệ tử mới nhập môn, chia nhiệm vụ cho mỗi người xong liền dẫn bọn họ đi làm quen hoàn cảnh Mạch Vân Cung, cả buổi sáng này, Hải Lam bận đến cơ hội uống ngụm trà cũng không có, không dễ dàng gì làm xong lại nghe nói cung chủ đột nhiên triệu gặp, thời điểm thở hồng hộc chạy tới Hoa Mục Điện, mười đại đệ tử của Mạch Vân Cung đã đến chín người, bản thân là người cuối cùng đến, vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, chờ người trên cao vị lên tiếng.Dung Âm tâm tình rất tốt, những người có mặt cũng có thể từ mặt nàng nhìn ra ý cười như có như không, chỉ là nhắc đến nguyên do, người biết nội tình cũng chỉ số ít."Hôm nay gọi mọi người tới, là muốn nói cho mọi người một chuyện." Quét qua mỗi gương mặt phía dưới, thấy bọn họ đều tò mò nhìn, liền mở miệng nói: "Bổn cung tính toán thu một người quan môn đệ tử."Nàng vừa nói xong, bên dưới liền truyền tới một trận xì xào bàn tán, cung chủ đại nhân bọn họ cuối cùng nghĩ thông suốt muốn thu đồ? Còn là quan môn đệ tử?Dung Âm kiên nhẫn nhìn những người này ngồi xuống, chờ tiếng nghị luận ít đi, mới lại nói: "Nàng kêu Tiểu Ngôn, ta rất thích.""Ta phản đối!"Thanh âm cũng không phải mười đệ tử đang ngồi, mà là Trân Châu đứng ở bên cạnh Dung Âm."Trân Châu, không thể hồ nháo." Tái Du vội vàng kéo nàng."Tái Du ngươi để cho nàng nói." Dung Âm cũng không tức giận, kiên nhẫn nhìn Trân Châu."Cung chủ muốn thu đồ đệ Trân Châu vốn không nên quản, chỉ là nữ hài kia thân phận không rõ, ý đồ không rõ, Trân Châu cho rằng cung chủ không thể qua loa như vậy."Nghe Trân Châu nói, đệ tử bên dưới cũng phụ họa gật đầu một cái.Trân Châu đang cao hứng bọn họ cùng ý kiến với mình, lại bị lời tiếp theo của Dung Âm chặn á khẩu không trả lời được, tuy rằng không cam lòng, nhưng không có biện pháp gì. Dung Âm nói: Có các ngươi ở đây, ta không cần phải lo lắng bản thân an nguy. Lời nói của Dung Âm mang theo tín nhiệm đối với mọi người, không cần nói cũng biết, không ai phản đối nữa, lần lượt cáo lui.Trân Châu vẫn không qua được đạo khảm trong lòng, thở phì phò ra khỏi Hoa Mục Điện, Tái Du thấy vậy vội vàng theo ra ngoài."Cung chủ, đệ tử tôn trọng quyết định của người, nhưng nếu Tiểu Ngôn hơi có cử chỉ gây rối, Minh Ngọc sẽ không bỏ qua không quản." Minh Ngọc mang gương mặt tái nhợt hàng năm nói xong cũng cáo lui.Dung Âm cũng không lo lắng những chuyện này, nàng tin tưởng Tiểu Ngôn. Cho dù là tín nhiệm không có chút căn cứ nào, nàng cũng nguyện ý mong đợi xem đối phương sẽ mang đến cho bản thân cuộc sống mới như thế nào.Nghĩ đến Tiểu Ngôn, liền không dừng lại nữa, chạy đến Trường Xuân Các.Đẩy cửa vào, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, người luôn nằm liệt giường giờ phút này đang ngồi ở trước bàn lật sách y của mình. Không lên tiếng gọi, nhẹ bước đến gần."Tiểu Ngôn có cảm thấy hứng thú với y thuật không?"Người đang đọc chú tâm hậu tri hậu giác, vội vàng đem sách thả lại trên bàn, nhìn người tới."Ta có chuyện nói với ngươi."Tiểu Ngôn gật đầu, ý là để cho nàng nói tiếp."Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?" Vừa mong đợi lại có chút hồi hộp nhìn nàng, rất sợ nàng lắc đầu cự tuyệt.Nhìn vẻ trông mong trong mắt Dung Âm, nội tâm chập chờn, rõ ràng chỉ là bèo nước tương phùng, vì sao phải đối đãi mình tốt như vậy? Không đành lòng thấy nàng thất vọng, có chút máy móc gật đầu một cái.Dung Âm sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ vui vẻ giống như hôm nay, không chút để ý hướng về phía người nọ biểu hiện tâm tình giờ phút này."Ngôn Nhi, thật muốn nghe ngươi kêu ta một tiếng sư phụ, đáng tiếc... Nhưng mà ngươi không cần gấp, vi sư nhất định sẽ trị khỏi cho ngươi!"Đột nhiên thay đổi xưng hô, để cho Tiểu Ngôn run lên trong lòng! Miệng hơi hé ra lại đóng chặt, động tác nho nhỏ này rơi vào trong mắt Dung Âm, có chút kinh hỉ, Tiểu Ngôn muốn gọi mình sao? Vui sướng liên tiếp ập tới để cho nàng nhất thời quên mất thân phận, đem Tiểu Ngôn ôm vào trong ngực, nghĩ muốn chia sẻ tâm tình hiện tại với tiểu đồ đệ đáng yêu của nàng, nhưng bởi vì đắm chìm trong hưng phấn, không phát hiện người trong ngực mặt đã sớm đỏ rực...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Người trong Mạch Vân Cung gặp Dung Âm đều sẽ gọi cung chủ, tự xưng đệ tử, nhưng ko phải tất cả đều là đệ tử của Dung Âm mà có thể là của ng khác, hoặc có thể là đệ tử nhập môn đào tạo chung ko bái sư cụ thể người nào, nói chung là xưng hô giống như gặp chưởng môn vậy 🤔
P.s2: Tối +1ch