[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 21: Kết cục của sự kiện Kim Dương



Lúc Ngụy Anh Lạc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, đêm qua lăn qua lộn lại không ngủ được, mất ngủ đến trời sáng.

Mặt nhỏ sầu khổ từ trên giường bò dậy, chậm rãi sửa sang xong mới ra khỏi tửu lầu. "Sư phụ lúc này chắc đã đi gặp họ Tô kia." Trong lòng nghĩ đến sư phụ, chân mày lại nhíu lại. Hôm qua vốn định đưa Trân Nhi trở về Lỗ Dương, nhưng trong lòng luôn không yên tâm, cho nên trở lại Kim Dương phái thủ hạ đi thay. Nhưng... Nghĩ tới đây, Ngụy Anh Lạc cảm thấy có chút bực bội, bản thân đúng là uổng công vô ích, sau khi Tái Du mang sư phụ trở lại, sư phụ lại cùng Tô gia đại tiểu thư kia trò chuyện vui vẻ, làm sao cũng cảm thấy bản thân chen miệng vào không lọt, có chút thừa thãi...

"Aiz..." Đứng dưới mái hiên, buồn bực than thở.

"Tiểu Ngôn?!" Lại là tiếng của San Kỳ.

Ngụy Anh Lạc trong nháy mắt thanh tỉnh, thầm nghĩ không tốt, làm sao bây giờ... Không cho nàng có thêm nhiều thời gian suy xét, Trân Châu bên cạnh San Kỳ đã tức giận đi tới.

"Giỏi cho ngươi Tiểu Ngôn, xem ta hôm nay có giết ngươi thay cung chủ hả giận hay không!"

San Kỳ thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo nàng! "Trân Châu tỷ tỷ, đừng vọng động a!"

"Tiểu sư muội ngươi buông ta ra! Ta hôm nay nhất định phải giết thứ lòng lang dạ sói này!" (sói thì phải lòng lang dạ sói rồi =)))))

Ngụy Anh Lạc nhìn hai người lôi kéo trước mặt, toát mồ hôi lạnh.

"Ngươi giết nàng, cung chủ sẽ tức giận!" San Kỳ không có biện pháp, chỉ đành phải dọn cung chủ ra.

Trân Châu trong nháy mắt do dự, sau đó lại có vẻ muốn xông lên, San Kỳ cực nhọc kéo nàng, xoay người hướng về Ngụy Anh Lạc hét: "Còn không mau đi!"

Ngụy Anh Lạc lại không có động tác, hơi liếc mắt nói: "Không biết ta và vị cô nương này có khúc mắc gì? Tiểu Ngôn lại là ai?"

Hai người nghe xong, đều dừng động tác.

"Ngươi không phải Tiểu Ngôn?" San Kỳ hỏi.

"Ta chưa từng nghe qua cái tên này, ta tên Ngụy Anh Lạc, cũng không phải Tiểu Ngôn gì đó mà các ngươi nói." Ngụy Anh Lạc mở to mắt nói mò, tuy rằng lời nói bậy này cũng là lời thật ~~

"Dám làm không dám chịu sao? Ngươi cho rằng ngươi đổi tên một cái ta liền không nhận ra ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ còn mắc lừa?!" Trân Châu cũng có theo Tái Du học chút công phu mèo quào, đi ra khỏi nhà vẫn mang theo bội kiếm tùy thân làm dáng một chút, giờ phút này vừa vặn có cơ hội dùng tới. Trong nháy mắt đương lúc San Kỳ còn sững sờ, Trân Châu rút bội kiếm ra đâm về phía Ngụy Anh Lạc, lúc San Kỳ kịp phản ứng đã không còn kịp rồi.

Ngụy Anh Lạc ngược lại không lo lắng bị đâm trúng, bất quá vì để diễn chân thực một ít, lộ ra dáng vẻ kinh hoảng chạy trốn, Trân Châu đang nổi cơn giận dữ, làm sao khả năng để cho nàng trốn, liền giơ kiếm đuổi theo, San Kỳ sau lưng nhìn kinh hãi không thôi.

"Khốn kiếp, ngươi đứng lại cho ta!"

Trân Châu thật lâu mãi không đuổi kịp, tức giận hướng về Ngụy Anh Lạc hét. Thấy nàng linh hoạt như con khỉ, Trân Châu cắn răng, một lần nữa đuổi theo.

Náo loạn như vậy, tâm tình sa sút ban nãy của Ngụy Anh Lạc ngược lại tốt hơn nhiều, không chậm không nhanh trốn về phía trước, để cho Trân Châu có thể nhìn thấy mình, chơi quên hết trời đất.

Thương nghị xong chuyện Dung Âm từ trong một căn phòng đi ra trùng hợp nhìn thấy màn này, thấy Ngụy Anh Lạc chạy thục mạng còn Trân Châu xách kiếm đuổi phía sau cũng sợ hết hồn.

Ngụy Anh Lạc không ngờ sư phụ đột nhiên xuất hiện, vội chạy đến sau lưng nàng, không ngừng kêu cứu mạng. Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Ngụy Anh Lạc này lại đang chơi trò gì?

"Trân Châu!"

"Cung chủ, người tránh ra, ta hôm nay nhất định giết nàng cho người hả giận!"

Dung Âm nhìn hai người một trước một sau như chuột với mèo, cảm giác có chút đau đầu.

"Đều dừng lại cho ta!" Tức giận hô lên, Trân Châu cuối cùng không kêu gào đánh giết nữa đứng nghiêm một bên, bất quá tức giận trên trên mặt vẫn rất dễ thấy.

"Trân Châu, ngươi đây là đang làm cái gì?" Ngữ khí nghiêm khắc, để cho Trân Châu đau xót trong lòng, quả nhiên cung chủ rất thích đồ đệ này của nàng, cho dù đồ đệ này lừa nàng, nàng vẫn là thiên vị!

Trân Châu cúi thấp đầu, không nói.

"Ngụy Anh Lạc, chuyện gì xảy ra?!"

Ngụy Anh Lạc núp ở sau lưng Dung Âm vô tội đứng thẳng dậy, "Ta không biết, nàng vừa thấy ta liền kêu muốn giết ta, ta chỉ đành chạy trốn!"

Trân Châu nghe cung chủ kêu Ngụy Anh Lạc liền ngẩng đầu lên, người này thật không phải Tiểu Ngôn?

Dung Âm thở dài trong lòng, nàng nhớ Trân Châu vẫn còn tức giận đồ đệ này của nàng.

"Trân Châu, chuyện Ngôn Nhi qua rồi thì để cho qua đi, đừng lại bởi vì ta mà tức giận nàng."

"Vậy sao được!" Trân Châu không thù dai, nhưng mà người đã từng tổn thương cung chủ, nàng nhất định nhớ cả đời!

"Trân Châu!" Dung Âm có chút bất đắc dĩ khiển trách.

"Cung chủ không cần khuyên đệ tử, đệ tử không nghe!" Trân Châu cũng là thật sự tức giận, nàng vẫn nhớ từ sau khi Tiểu Ngôn lừa lấy thánh linh rời đi, cung chủ bất kể ngày đêm thương tâm tịch mịch, những thứ này đều rành rành trước mắt!

"Xin lỗi."

Ngụy Anh Lạc đột nhiên xin lỗi, coi như ngầm chấp nhận nàng chính là Tiểu Ngôn. Trân Châu chẳng những không bởi vì lời xin lỗi này mà giảm lửa giận mấy phần, ngược lại càng thêm phẫn nộ.

Cười lạnh nói: "A, xin lỗi? Ngươi không nên nói với ta, ngươi hẳn phải nói với cung chủ mới đúng!"

Trong lòng Ngụy Anh Lạc cũng không dễ chịu, nàng hy vọng sư phụ tha thứ mình, nhưng nàng không hy vọng bởi vì bị Trân Châu buộc xin lỗi mà nói xin lỗi.

"Được rồi, chuyện này tới đây thôi. Anh Lạc là đồ đệ ta, tha thứ hay không cũng là chuyện của ta, làm sao xử phạt cũng là chuyện của ta, ngươi đừng náo loạn nữa, trở về tìm San Kỳ bọn họ đi!"

Dung Âm lạnh lùng nói xong, mặc dù biết nói như vậy rất quá đáng, nhưng chuyện này nếu mình luôn mặc kệ như vậy, sẽ mãi không kết thúc!

Quả nhiên, Trân Châu nghe xong, vừa tức giận lại ủy khuất xoay người rời khỏi.

Dung Âm cũng có chút không dễ chịu, ba người còn lại, nhất thời không có động tác.

"Dung Âm, vì sao nàng gọi ngươi cung chủ?"

Tô Tĩnh Hảo luôn không mở miệng nói chuyện, đột ngột đổi chủ đề hỏi.

Dung Âm bất đắc dĩ cười cười, "Bởi vì bây giờ ta là đương gia của Mạch Vân Cung"

Tĩnh Hảo nghe đến đây, miệng kinh sợ thành trứng gà.

"Đi thôi, nên làm chính sự rồi." Không kêu Ngụy Anh Lạc bên cạnh, chỉ nói với Tĩnh Hảo, cất bước đến tửu lầu.

Ngụy Anh Lạc muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành đần độn đi theo sau lưng sư phụ, trở lại tửu lầu.

Bởi vì Ngụy Anh Lạc mỗi lần đến tửu lầu đều tránh ánh mắt người khác, cho nên giờ phút này công khai đi theo sau lưng Dung Âm trở lại, làm cho các đệ tử có mặt đều nhìn nàng với ý vị khác nhau, thấy Dung Âm lên lầu, vốn dĩ còn nghĩ theo sau, lại bị quát bảo ngưng lại.

"Từ giờ trở đi, ta phải đóng cửa nghiên cứu thuốc giải, không phải vạn bất đắc dĩ không được tới quấy rầy."

Nói xong lưu lại một đám đệ tử, chỉ mang theo Tô Tĩnh Hảo vào phòng.

Ngụy Anh Lạc ngơ ngác nhìn cửa phòng bị đóng lại, hậu tri hậu giác nhận ra hình như sư phụ đang tức giận...

"Tiểu Ngôn!"

Nghe tiếng xưng hô này, Ngụy Anh Lạc nửa ngày mới biết là đang gọi mình, theo thanh âm nhìn lại, nàng nhớ hình như hắn tên Hải Lam?

"Làm sao? Mới có mấy tháng, đã không nhận ra ta sao?"

Hải Lam cười giỡn nói.

"Ta..." Ngụy Anh Lạc thật không biết có thể cùng Hải Lam nói gì, trong trí nhớ bọn họ hầu như không giao tập.

Hải Lam đến gần nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng để cho Trân Châu tỷ tỷ thấy ngươi."

Ngụy Anh Lạc cười khổ trong lòng, nhắc nhở này quá chậm, bản thân ban nãy mới lãnh giáo xong.

"Đúng rồi, ta còn có việc, ta, ta đi trước." Ngụy Anh Lạc tìm một cái cớ, vội vàng chạy ra, tuy rằng ở lại Mạch Vân Cung một tháng, nhưng thật đúng là không quen thân với những đệ tử này.

Hải Lam cũng không giữ nàng, đưa mắt nhìn nàng rời khỏi tửu lầu, mới đốc thúc đệ tử tiếp tục làm việc.

Ngụy Anh Lạc không ngờ chỉ là tùy tiện tìm mượn cớ, kết quả lại thành thật. Ra khỏi tửu lầu lang thang bốn phía, đột nhiên xuất hiện thủ hạ báo cho biết là mới nhận một đơn hàng ám sát người, có chút khó giải quyết.

"Lâu chủ, người ủy thác ngài cũng quen thuộc, chính là đại tiểu thư Huy Phát Na Lạp Thục Thận ở thành Lỗ Dương."

"Ồ? Yêu cầu gì?"

"Mười ngàn lượng hoàng kim mua mạng của cung chủ Mạch Vân Cung."

Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy đầu óc đùng một tiếng, lại có người muốn mạng của sư phụ?!!! Thanh tỉnh lại, tức giận vọt lên, sát ý trong mắt để cho thủ hạ kia không rét mà run!

"Lâu... Lâu chủ?" Thủ hạ run lẩy bẩy mở miệng, không biết nàng đột nhiên thế này là thế nào!

Ngụy Anh Lạc lát sau cũng tỉnh táo lại, nhìn thủ hạ nói: "Chuyện này bất kỳ ai trong lâu cũng không được tham dự, giao cho ta là được."

"Dạ!"

Thủ hạ kia giao thư vào tay cho Ngụy Anh Lạc sau đó xoay người rời khỏi.

Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm thư trong tay, không mở, ngược lại đem thư kia vo thành một cục, trong mắt lộ ra tàn nhẫn mà Dung Âm chưa từng thấy qua, nhìn xa lạ lại đáng sợ!


Công sức không phụ người có lòng, Dung Âm cuối cùng vào ban đêm rời khỏi phòng, trong tay cầm thuốc vừa chế thành, phân lượng đủ cứu chữa cho bách tính Kim Dương.

"Hải Lam, ngươi cầm những thuốc này đi phân cho bệnh nhân."

Hải Lam tuân lệnh, mang theo vài đệ tử ra cửa.

Dung Âm giống như vô tình quét mắt qua phòng khách, lại không thấy bóng dáng Ngụy Anh Lạc, cũng không thấy bóng dáng Trân Châu, hai người này đi đâu rồi.

"Tĩnh Hảo, ta có chuyện quên nói với bá phụ, ngươi cùng ta đi một chuyến đi."

Tô Tĩnh Hảo gật đầu, hai người lại ra cửa.

Đi tới địa phương Tô lão trú ngụ, cũng chỉ có mấy tên thủ hạ.

"Đại tiểu thư, ngài trở lại rồi."

Thấy Tô Tĩnh Hảo, thủ hạ kia hành lễ nói.

"Cha ta đâu?"

"Bẩm đại tiểu thư, hôm nay lão gia cùng Trần thống lĩnh mang bọn ta đi điều tra, nửa đường gặp một nhóm người lén lén lút lút, lão gia liền dẫn Trần thống lĩnh theo, nói là nhiều người lo lắng bại lộ, cho nên để thủ hạ ở lại nơi này."

Nghe đến đây, Dung Âm không khỏi nhíu mày, trong lòng mơ hồ bất an, đang suy nghĩ, cửa lại bị ai mở ra.

"Cha!"

Tô Tĩnh Hảo kinh ngạc vui mừng nhìn Tô lão từ ngoài cửa đi vào, mấy bước đến gần, khoát cánh tay Tô lão.

Tô lão từ ái cười cười mới nói: "Trưởng công chúa cũng ở đây a!"

Đối với xưng hô của Tô lão, Dung Âm ngược lại cũng không ngăn cản.

"Tô lão, kỳ thực Dung Âm có chuyện quên nói với ngài."

Tô lão nghe lại cười: "Kỳ thực ngươi không cần nói ta cũng biết."

Dung Âm đang nghi hoặc, Tô lão lại mở miệng: "Trần Qua, dẫn tới đi." Ra lệnh một tiếng, Trần Qua liền áp giải một nam tử đi vào.

"Trưởng công chúa, người này chính là y tiên trong miệng dân chúng." Nam tử kia còn muốn phản kháng, ngặt nỗi bị Trần Qua hung hăng đè lại.

"Tô bá phụ vừa đi trấn trên?"

"Ừ, hôm nay vốn dĩ ở trong thành kiểm tra tình hình bệnh dịch, lại thấy một số người lén lén lút lút không biết muốn làm gì, lão phu dẫn Trần Qua đi theo, kết quả ở cửa nam phát hiện bọn họ đang trói một nữ tử, vì để không bứt giây động rừng, lão phu theo đám người này đến trấn trên, phát hiện người tự xưng y tiên, cho nên liền bắt bọn họ trở lại."

Dung Âm vừa nghe, trong bụng quýnh lên, vội vàng hỏi: "Nữ tử kia đâu?"

"Bị dọa sợ, lão phu đã lệnh thuộc hạ làm cho ít đồ ăn."

Dung Âm kích động nói: "Nữ tử kia là đệ tử của Dung Âm, xin vị Trần thống lĩnh này mang ta đi xem một chút."

Tuy rằng Tô lão không biết phát sinh cái gì, bất quá vẫn lệnh Trần Qua mang Dung Âm đi ra ngoài.

"Đúng rồi, thuốc giải ta đã làm xong, cũng đã phái đệ tử đi phát, Tô bá phụ, chuyện về sau liền phiền toái ngài."

Tô lão cười gật đầu một cái, Dung Âm liền ra phòng.

"Cung chủ!"

Quả nhiên là Trân Châu, Trân Châu nhìn người tới, hốc mắt nóng lên, hôm nay hù chết mình. Tái Du không có ở đây, cung chủ cũng không có ở đây, nàng cho rằng lần này nàng chết chắc rồi.

Dung Âm an ủi ôm nàng một cái, "Được rồi, đừng khóc, trở về thôi."

Trân Châu ủy khuất gật đầu một cái, nói cảm tạ với thủ hạ dẫn đường của Tô lão, hai người mới cùng nhau trở về tửu lầu.

Trên đường đi, Trân Châu ở bên cạnh Dung Âm liên tục lải nhải kể chuyện phát sinh hôm nay, song tâm tư Dung Âm đã sớm bay đến trên người Ngụy Anh Lạc không biết tung tích kia, trong lòng hỏi: "Ngụy Anh Lạc, ngươi đi đâu rồi..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Đã đuổi đến chương mới nhất của tác giả, từ giờ trở đi lịch update là "có thì đăng", bản trung ra đến đâu bản việt ra đến đó, ko phải 1~2 chương/ngày nữa

Chương trước Chương tiếp
Loading...