[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca
Chương 17.1: Để ý một chút được ko
Dung Âm tỉnh lại trong một chuỗi thanh âm huyên náo, vội vàng khoác áo ra ngoài đứng trong hành lang. Đập vào mắt là đám người tụ tập ở cửa tửu lầu, Hải Lam đang kêu đệ tử ngăn cản bọn họ vào trong.
"Trân Châu, đã xảy ra chuyện gì?"Trân Châu ở lầu một nghe cung chủ gọi, vội vàng đi lên lầu."Cung chủ, những người này đều là dân trong thành, bảo là muốn chúng ta giao ra y tiên."Suy nghĩ của Dung Âm dần dần trở lại quỹ đạo, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao những người này đột nhiên tìm bọn họ."Mọi người đừng ồn ào!"Dung Âm phóng to âm lượng, người dưới lầu đồng loạt nhìn về phía nàng."Mọi người nghe ta nói, chúng ta tới đây là để điều tra căn bệnh của các ngươi, về phần y tiên các ngươi nói, chúng ta chưa từng gặp qua." Dung Âm tỏ rõ ý đồ, bởi vì hiện tại ăn mặc có chút lộn xộn, nàng không cách nào đi xuống lầu.Trong đám người kia có một người bước ra, nhìn về phía Dung Âm nói: "Ngày hôm qua y tiên vẫn còn ở nơi này, từ sau khi các ngươi tới, y tiên không còn thấy tăm hơi, không tìm các ngươi thì tìm ai?!"Lời này, để cho Dung Âm không khỏi cau mày."Mọi người an tâm một chút đừng nóng, chúng ta đúng là hôm qua tới, nhưng mà thật sự không gặp y tiên mà các ngươi nói, mọi người cũng đừng gấp, nếu đã tới, không bằng để cho ta và các đệ tử kiểm tra bệnh trạng của các ngươi một chút được không?" Dung Âm khuyên can.Nam tử vừa lên tiếng cân nhắc, tuy rằng y tiên có thể hóa giải đau đớn cho bọn họ, lại không thể trị tận gốc, nếu những người này đã là đại phu, không bằng để cho bọn họ nhìn một chút, trở lại trong đám người đem ý tưởng nói với bọn họ, mọi người cũng coi như còn lý trí.Nếu đã đạt thành nhất trí, đám người kia cũng không lại náo loạn nữa, Dung Âm thấy vậy, phân phó Hải Lam cho bọn họ tiến vào."Trân Châu, ngươi cũng đi hỗ trợ xem, bảo mọi người lúc chẩn liệu cẩn thận nhiều hơn, tránh bị lây bệnh."Trân Châu gật đầu, đi xuống lầu, tới chỗ quầy tìm chưởng quỹ hỏi giấy bút.Dung Âm nhìn toàn cảnh, an tâm hơn một chút, xoay người trở vào phòng, chuẩn bị rửa mặt chải đầu."Chào buổi sáng."Trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm của một người khác dọa Dung Âm thất kinh, bất quá khi thấy rõ là ai, bực bội trợn mắt nhìn nàng một cái sau đó xem như không thấy đi trở về mép giường, tự mình chỉnh lý ngăn nắp sạch sẽ."Trong chậu là nước nóng mới vừa đun."Ngụy Anh Lạc lại mở miệng nói.Dung Âm vẫn không để ý nàng, cũng không cự tuyệt nàng hảo ý."Ta biết Tái Du ở đâu."Dung Âm như cũ không nói, nàng biết Tái Du sẽ không vô cớ chậm chạp không về, nhất định là phát hiện chuyện gì, cho nên trì hoãn."Ợ... Y tiên kia ta cũng biết ở đâu."Dung Âm đã sửa soạn gọn gàng xong xuôi, bụng nghĩ ai thèm nàng nói cho mình biết. Xem người kia như hoàn toàn không thấy, đẩy cửa phòng ra đi xuống lầu dưới.Ngụy Anh Lạc ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn bóng lưng Dung Âm, vô tội gãi gãi tóc."Cung chủ, người đây là muốn đi ra ngoài?" Trân Châu nhìn phương hướng của Dung Âm, từ trong đám người đi tới hỏi.Dung Âm gật gật đầu nói: "Ngươi cùng Hải Lam trước ở chỗ này ghi chép bệnh tình của bọn họ, ta đi điều tra nước cùng thức ăn ở phụ cận một chút, thuận tiện tìm Tái Du xem.""Nhưng mà người đi một mình, đệ tử không yên tâm."Dung Âm vụng trộm nâng lên một nụ cười, liếc mắt nhìn người ở lầu hai: "Không sao."Trân Châu có chút ngơ ngác không hiểu gì, hôm nay cung chủ thật kỳ quái. Dung Âm lại không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, tự mình rời khỏi tửu lầu.Dung Âm cũng không nói sai, nếu người cả huyện thành đều dính vào bệnh lạ, có hai loại khả năng, loại thứ nhất là thật sự xuất hiện ôn dịch, loại thứ hai là bị người hạ độc. Cho nên, nàng quyết định đi kiểm tra nước giếng nơi này trước. Đi không bao lâu, cũng cảm giác được người nào đó theo sau lưng mình không xa không gần, Dung Âm hơi nhích lên khóe miệng. Chọn một ngôi nhà gần đó gõ cửa, không ai phản ứng, đúng như dự liệu, nàng muốn đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa bị khóa, có chút tức giận nhìn phiến cửa ngăn cản mình này, sau đó lại cảm thấy có chút ấu trĩ, bản thân tại sao phải bực tức với một cánh cửa!Đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên bị ai kéo vào người, thấy rõ người tới, tức giận trong mắt không che giấu chút nào. Đang định khiển trách, một khắc sau lại bay lên trời. Mất đi trọng lực, nàng thất kinh hỗn loạn nhắm mắt, ôm chặt người bên cạnh."Đã vào trong rồi."Ngụy Anh Lạc nhìn nàng sợ hãi núp vào người mình, có chút buồn cười lên tiếng.Dung Âm lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, hai người đã nhảy qua bức tường lọt vào bên trong, cảm giác chân thực trở về mặt đất, nàng cuối cùng từ từ bình phục nhịp tim. Lại một lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, xoay người đi ra hậu viện.Ngụy Anh Lạc lại lần nữa vô tội đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng than thở, bất đắc dĩ đuổi theo.Dung Âm từ giếng múc ra chút nước, lấy được một gáo, từ trong bao phục tùy thân lôi ra ngân châm thả vào trong nước, màu của ngân châm lại không biến hóa chút nào, kết quả như vậy để cho Dung Âm cảm thấy như trở về vạch xuất phát, suy đoán ban đầu toàn bộ hủy bỏ,"Kỳ thực, ta đã điều tra nguồn nước nơi này."Ngụy Anh Lạc không nói thì thôi, vừa mở miệng, liền làm Dung Âm bực bội thêm một phần! Giương mắt nhìn về phía Ngụy Anh Lạc đứng cách đó không xa, trong lòng an ủi mình, người này không phải là Ngôn Nhi, tuyệt đối không phải! Tự mình thôi miên lại có hiệu quả, trong lòng bỗng dưng thoải mái rất nhiều, Dung Âm đi về đường cũ, chỉ là, làm sao ra ngoài đây?Ngụy Anh Lạc phía sau theo kịp nhìn liền biết, lại không lập tức tới ngay.Kết quả, hai người cứ như vậy trợn mắt nhìn nhau. Một lát sau, Ngụy Anh Lạc đầu hàng, đi lên trước đem người ôm vào lòng, dưới chân nhẹ hẫng, bay ra khỏi tường cao.Dung Âm rơi xuống đất, lập tức trở mặt không nhận người để cho Ngụy Anh Lạc nhìn trân trối, nữ nhân này thật là khó phục dịch!Ngụy Anh Lạc rất khờ, nàng không biết, Dung Âm vẫn luôn đợi, đợi nàng một lời giải thích, chờ nàng kêu một tiếng sư phụ, nhưng mà không có gì cả."Đi về phía trước liền ra khỏi thành." Ngụy Anh Lạc tốt bụng nhắc nhở.Dung Âm như cũ không để ý tới, Ngụy Anh Lạc lại không cách nào không theo sau.Ra tới cửa nam, đi thẳng là đường chính, bên phải là dãy núi, dưới chân núi cũng có vài nông trang, Dung Âm quyết định đi điều tra một chút.Ngụy Anh Lạc thấy Dung Âm mặt mày nghiêm túc ở trong vườn rau rút lên mấy bó rau cải rồi lại vứt bỏ, trong lòng có chút buồn cười, giờ phút này người kia thật không giống cung chủ Mạch Vân Cung chút nào, ngược lại giống như kẻ trộm lương thực vậy. Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, chột dạ nhìn người trước mặt, rất sợ ý tưởng của mình bị nàng biết.Đột nhiên, một trận bước chân sột soạt từ đằng xa truyền vào trong tai Ngụy Anh Lạc, cảnh giác bước nhanh đi tới bên cạnh Dung Âm ngồi xuống, "Đừng ngẩng đầu." Dùng âm lượng nàng vừa vặn có thể nghe được, Dung Âm đang muốn cùng nàng kéo ra chút khoảng cách nghe vậy ngừng lại động tác, không biết bầu không khí đột nhiên căng thẳng này là xảy ra chuyện gì.Chỉ qua chốc lát, một đám người cùng một chiếc xe ngựa sang trọng liền đi tới chỗ Ngụy Anh Lạc đứng ban nãy, ngừng lại."Cô nương là người Kim Dương?" Nam tử kia thét lên.Ngụy Anh Lạc làm bộ như sợ hãi hướng về phía người nọ gật đầu một cái. Nam tử kia xuống ngựa, đi tới bên cạnh xe ngựa nói gì đó, từ xe ngựa đi ra một lão giả và một nữ nhân.Ngụy Anh Lạc đứng tại chỗ, nhìn ba người hướng nàng đi tới.Dung Âm lúc này mới từ chỗ núp đứng lên chậm rãi xoay người.Ba người càng ngày càng gần, Dung Âm cuối cùng thấy rõ mặt mũi nữ tử kia, cả kinh, rau cải cầm trong tay rơi xuống, ở trong ánh mắt khó hiểu của Ngụy Anh Lạc, chậm rãi mở miệng: Tĩnh Hảo...
"Trân Châu, đã xảy ra chuyện gì?"Trân Châu ở lầu một nghe cung chủ gọi, vội vàng đi lên lầu."Cung chủ, những người này đều là dân trong thành, bảo là muốn chúng ta giao ra y tiên."Suy nghĩ của Dung Âm dần dần trở lại quỹ đạo, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao những người này đột nhiên tìm bọn họ."Mọi người đừng ồn ào!"Dung Âm phóng to âm lượng, người dưới lầu đồng loạt nhìn về phía nàng."Mọi người nghe ta nói, chúng ta tới đây là để điều tra căn bệnh của các ngươi, về phần y tiên các ngươi nói, chúng ta chưa từng gặp qua." Dung Âm tỏ rõ ý đồ, bởi vì hiện tại ăn mặc có chút lộn xộn, nàng không cách nào đi xuống lầu.Trong đám người kia có một người bước ra, nhìn về phía Dung Âm nói: "Ngày hôm qua y tiên vẫn còn ở nơi này, từ sau khi các ngươi tới, y tiên không còn thấy tăm hơi, không tìm các ngươi thì tìm ai?!"Lời này, để cho Dung Âm không khỏi cau mày."Mọi người an tâm một chút đừng nóng, chúng ta đúng là hôm qua tới, nhưng mà thật sự không gặp y tiên mà các ngươi nói, mọi người cũng đừng gấp, nếu đã tới, không bằng để cho ta và các đệ tử kiểm tra bệnh trạng của các ngươi một chút được không?" Dung Âm khuyên can.Nam tử vừa lên tiếng cân nhắc, tuy rằng y tiên có thể hóa giải đau đớn cho bọn họ, lại không thể trị tận gốc, nếu những người này đã là đại phu, không bằng để cho bọn họ nhìn một chút, trở lại trong đám người đem ý tưởng nói với bọn họ, mọi người cũng coi như còn lý trí.Nếu đã đạt thành nhất trí, đám người kia cũng không lại náo loạn nữa, Dung Âm thấy vậy, phân phó Hải Lam cho bọn họ tiến vào."Trân Châu, ngươi cũng đi hỗ trợ xem, bảo mọi người lúc chẩn liệu cẩn thận nhiều hơn, tránh bị lây bệnh."Trân Châu gật đầu, đi xuống lầu, tới chỗ quầy tìm chưởng quỹ hỏi giấy bút.Dung Âm nhìn toàn cảnh, an tâm hơn một chút, xoay người trở vào phòng, chuẩn bị rửa mặt chải đầu."Chào buổi sáng."Trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm của một người khác dọa Dung Âm thất kinh, bất quá khi thấy rõ là ai, bực bội trợn mắt nhìn nàng một cái sau đó xem như không thấy đi trở về mép giường, tự mình chỉnh lý ngăn nắp sạch sẽ."Trong chậu là nước nóng mới vừa đun."Ngụy Anh Lạc lại mở miệng nói.Dung Âm vẫn không để ý nàng, cũng không cự tuyệt nàng hảo ý."Ta biết Tái Du ở đâu."Dung Âm như cũ không nói, nàng biết Tái Du sẽ không vô cớ chậm chạp không về, nhất định là phát hiện chuyện gì, cho nên trì hoãn."Ợ... Y tiên kia ta cũng biết ở đâu."Dung Âm đã sửa soạn gọn gàng xong xuôi, bụng nghĩ ai thèm nàng nói cho mình biết. Xem người kia như hoàn toàn không thấy, đẩy cửa phòng ra đi xuống lầu dưới.Ngụy Anh Lạc ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn bóng lưng Dung Âm, vô tội gãi gãi tóc."Cung chủ, người đây là muốn đi ra ngoài?" Trân Châu nhìn phương hướng của Dung Âm, từ trong đám người đi tới hỏi.Dung Âm gật gật đầu nói: "Ngươi cùng Hải Lam trước ở chỗ này ghi chép bệnh tình của bọn họ, ta đi điều tra nước cùng thức ăn ở phụ cận một chút, thuận tiện tìm Tái Du xem.""Nhưng mà người đi một mình, đệ tử không yên tâm."Dung Âm vụng trộm nâng lên một nụ cười, liếc mắt nhìn người ở lầu hai: "Không sao."Trân Châu có chút ngơ ngác không hiểu gì, hôm nay cung chủ thật kỳ quái. Dung Âm lại không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ, tự mình rời khỏi tửu lầu.Dung Âm cũng không nói sai, nếu người cả huyện thành đều dính vào bệnh lạ, có hai loại khả năng, loại thứ nhất là thật sự xuất hiện ôn dịch, loại thứ hai là bị người hạ độc. Cho nên, nàng quyết định đi kiểm tra nước giếng nơi này trước. Đi không bao lâu, cũng cảm giác được người nào đó theo sau lưng mình không xa không gần, Dung Âm hơi nhích lên khóe miệng. Chọn một ngôi nhà gần đó gõ cửa, không ai phản ứng, đúng như dự liệu, nàng muốn đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa bị khóa, có chút tức giận nhìn phiến cửa ngăn cản mình này, sau đó lại cảm thấy có chút ấu trĩ, bản thân tại sao phải bực tức với một cánh cửa!Đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên bị ai kéo vào người, thấy rõ người tới, tức giận trong mắt không che giấu chút nào. Đang định khiển trách, một khắc sau lại bay lên trời. Mất đi trọng lực, nàng thất kinh hỗn loạn nhắm mắt, ôm chặt người bên cạnh."Đã vào trong rồi."Ngụy Anh Lạc nhìn nàng sợ hãi núp vào người mình, có chút buồn cười lên tiếng.Dung Âm lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, hai người đã nhảy qua bức tường lọt vào bên trong, cảm giác chân thực trở về mặt đất, nàng cuối cùng từ từ bình phục nhịp tim. Lại một lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, xoay người đi ra hậu viện.Ngụy Anh Lạc lại lần nữa vô tội đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng than thở, bất đắc dĩ đuổi theo.Dung Âm từ giếng múc ra chút nước, lấy được một gáo, từ trong bao phục tùy thân lôi ra ngân châm thả vào trong nước, màu của ngân châm lại không biến hóa chút nào, kết quả như vậy để cho Dung Âm cảm thấy như trở về vạch xuất phát, suy đoán ban đầu toàn bộ hủy bỏ,"Kỳ thực, ta đã điều tra nguồn nước nơi này."Ngụy Anh Lạc không nói thì thôi, vừa mở miệng, liền làm Dung Âm bực bội thêm một phần! Giương mắt nhìn về phía Ngụy Anh Lạc đứng cách đó không xa, trong lòng an ủi mình, người này không phải là Ngôn Nhi, tuyệt đối không phải! Tự mình thôi miên lại có hiệu quả, trong lòng bỗng dưng thoải mái rất nhiều, Dung Âm đi về đường cũ, chỉ là, làm sao ra ngoài đây?Ngụy Anh Lạc phía sau theo kịp nhìn liền biết, lại không lập tức tới ngay.Kết quả, hai người cứ như vậy trợn mắt nhìn nhau. Một lát sau, Ngụy Anh Lạc đầu hàng, đi lên trước đem người ôm vào lòng, dưới chân nhẹ hẫng, bay ra khỏi tường cao.Dung Âm rơi xuống đất, lập tức trở mặt không nhận người để cho Ngụy Anh Lạc nhìn trân trối, nữ nhân này thật là khó phục dịch!Ngụy Anh Lạc rất khờ, nàng không biết, Dung Âm vẫn luôn đợi, đợi nàng một lời giải thích, chờ nàng kêu một tiếng sư phụ, nhưng mà không có gì cả."Đi về phía trước liền ra khỏi thành." Ngụy Anh Lạc tốt bụng nhắc nhở.Dung Âm như cũ không để ý tới, Ngụy Anh Lạc lại không cách nào không theo sau.Ra tới cửa nam, đi thẳng là đường chính, bên phải là dãy núi, dưới chân núi cũng có vài nông trang, Dung Âm quyết định đi điều tra một chút.Ngụy Anh Lạc thấy Dung Âm mặt mày nghiêm túc ở trong vườn rau rút lên mấy bó rau cải rồi lại vứt bỏ, trong lòng có chút buồn cười, giờ phút này người kia thật không giống cung chủ Mạch Vân Cung chút nào, ngược lại giống như kẻ trộm lương thực vậy. Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, chột dạ nhìn người trước mặt, rất sợ ý tưởng của mình bị nàng biết.Đột nhiên, một trận bước chân sột soạt từ đằng xa truyền vào trong tai Ngụy Anh Lạc, cảnh giác bước nhanh đi tới bên cạnh Dung Âm ngồi xuống, "Đừng ngẩng đầu." Dùng âm lượng nàng vừa vặn có thể nghe được, Dung Âm đang muốn cùng nàng kéo ra chút khoảng cách nghe vậy ngừng lại động tác, không biết bầu không khí đột nhiên căng thẳng này là xảy ra chuyện gì.Chỉ qua chốc lát, một đám người cùng một chiếc xe ngựa sang trọng liền đi tới chỗ Ngụy Anh Lạc đứng ban nãy, ngừng lại."Cô nương là người Kim Dương?" Nam tử kia thét lên.Ngụy Anh Lạc làm bộ như sợ hãi hướng về phía người nọ gật đầu một cái. Nam tử kia xuống ngựa, đi tới bên cạnh xe ngựa nói gì đó, từ xe ngựa đi ra một lão giả và một nữ nhân.Ngụy Anh Lạc đứng tại chỗ, nhìn ba người hướng nàng đi tới.Dung Âm lúc này mới từ chỗ núp đứng lên chậm rãi xoay người.Ba người càng ngày càng gần, Dung Âm cuối cùng thấy rõ mặt mũi nữ tử kia, cả kinh, rau cải cầm trong tay rơi xuống, ở trong ánh mắt khó hiểu của Ngụy Anh Lạc, chậm rãi mở miệng: Tĩnh Hảo...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Tối +1ch