[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 1: Xin chữa bệnh



Vĩnh Khánh năm thứ bốn mươi chín, quốc chủ Vinh Bảo qua đời; con trai thứ Xuân Hòa kế vị, quốc hiệu Vĩnh An; Vĩnh An năm thứ ba, Xuân Hòa quốc chủ cưới con gái của Hữu đại thần làm Vương phi; Mùa đông năm tiếp theo, quốc gia nghênh đón một cọc đại hỷ sự, đương kim quốc hậu hạ sinh một bé trai, quốc chủ đại hỉ, ban danh Khang An, ý nghĩa một đời bình an khỏe mạnh.

Lại qua một tháng, thế tử Khang An vào đêm trước hôm đầy tháng đột phát bệnh lạ, danh y trong nước đến chữa trị đều thúc thủ vô sách, quốc chủ hạ lệnh, nghìn vàng tìm y cứu chữa thế tử, vẫn như cũ không một ai có thể tra ra căn bệnh của thế tử.

Trong Nhược Lan Điện, Xuân Hòa an ủi Vương phi suy yếu sau khi sinh, chân mày nhíu chặt, đứa bé đầu tiên của hắn, chỉ đến trên đời mới được một tháng, chẳng lẽ liền phải chết yểu như vậy sao? Đường đường Vĩnh An, lại không tìm được một ai có thể cứu chữa thế tử! Trong lòng phẫn nộ tự trách đến mấy, vẫn đem tâm tình ẩn giấu trong lòng.

Cửa điện bị người đẩy ra, người tới thẳng tiến vào. Xuân Hòa trầm tư quá nhập thần, nhất thời không phát hiện nơi này nhiều hơn một người.

"Vương thượng, Thanh vương gia tới rồi."

Hổ Phách hầu ở một bên nhỏ giọng mở miệng.

"Nhị ca."

"Phó Thanh, có tìm được đại phu không?"

"Vâng, đã ở bên ngoài hầu."

"Mang hắn đến thiên điện."

Phó Thanh lĩnh mệnh lui ra, Xuân Hòa an ủi Vương phi mấy câu, ôm lấy thế tử từ bên cạnh nàng, gương mặt nhỏ nhắn còn chưa nẩy nở đỏ bừng, bệnh trạng là sốt cao kéo dài không lui, song lại không tìm ra nguyên nhân lên cơn sốt.

Xuân Hòa vội đi về hướng thiên điện, lại chỉ nhìn thấy một vị cô nương trẻ tuổi. Ở trong ấn tượng của hắn, đại phu hẳn đều là các lão giả tóc hoa râm râu bạc, cho nên phản ứng đầu tiên cũng không liên hệ cô nương kia với đại phu, chỉ cho là trợ thủ của đại phu.

"Cung chủ nhà ta để cho ta tới nhắn lời."

"Cô nương mời nói." Tuy rằng cô gái này nói năng vô lễ, nhưng Xuân Hòa bây giờ không có thời gian đi truy cứu những thứ linh tinh này.

"Bệnh của tiểu thế tử nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ là sốt cao kéo dài, cuối cùng sẽ có một ngày phá hủy thân thể thế tử."

Cô nương kia chậm rãi nói, tuy rằng còn không chưa chẩn mạch cho thế tử, lại đã đem bệnh trạng nói đúng tám chín phần, để cho Xuân Hòa nhìn nàng với con mắt khác.

"Cô nương liệu có biện pháp nào hay không?"

Nữ tử kia giả vờ thần bí dừng một chút mới nói: "Mạch Vân Cung ở phía tây Xuân Thành." Nói xong, từ trong ngực lấy ra một bình sứ đưa cho Xuân Hòa đang đầy mặt nghi vấn, "Bên trong chứa ba viên thuốc, có thể khống chế cơn sốt kéo dài của thế tử, tuy nhiên lại không thể trị tận gốc."

"Cô nương, có yêu cầu gì?" Xuân Hòa sẽ không tin tưởng người này vô duyên vô cớ giúp hắn.

"Đó là dĩ nhiên, hoàng kim mười ngàn lượng, thiếu một phân tiền cũng chớ muốn vào Mạch Vân Cung." Nói xong, cười hì hì xoay người dự định rời khỏi.

"Cô nương có thể dẫn đường cho bọn ta hay không, như vậy, có thể đỡ đi chút phiền toái tìm đường." Mười ngàn lượng hoàng kim, rất nhiều, nhưng so với mệnh của thế tử, không, căn bản không thể so sánh.

"Vậy không được, ta còn có chuyện, ta chỉ là phụng mệnh tới nhắn lời mà thôi." Nói xong, lần nữa cất bước trở về đường cũ.

"Cô nương, xin hỏi cô tên gọi là gì?!"

"Trân Châu...."

Xuân Hòa nghe xong, đã không còn nhìn thấy bóng dáng người nữ tử kia.

"Nhị ca, làm sao bây giờ? Phải đi sao?"

Xuân Hòa tuy rằng như cũ nhíu chặt mày, nhưng vẫn không chút do dự gật đầu một cái: "Nhất định phải đi, nhưng mà nước không thể một ngày không quân chủ, Phó Thanh, chuyện này liền nhờ đệ."

"Vâng!"

Huynh đệ hai người thương nghị xong, Phó Thanh cáo lui sau đó lập tức đi trước chuẩn bị, thế tử nguy trong một sớm một chiều, thời gian không cho phép làm lỡ.

Thành Vĩnh Hưng là kinh đô nước Vĩnh An, tòa thành trì phồn vinh này, đã chứng kiến bao chiến công hiển hách của quốc chủ các đời.

Phía đông thành Vĩnh Hưng có một nhà Thư Di tửu lầu, nơi này cảnh vật ưu nhã, phục vụ chu đáo, trọng yếu hơn chính là giá cả ưu đãi, lựa chọn số một của thương nhân ra ngoài buôn bán tạm thời trụ lại, hôm nay, khách nhân đến Thư Di tửu lầu vẫn nối tiếp nhau không ngừng. Tại một căn phòng bên trong, nữ tử sáng sớm xuất hiện ở Nhược Lan Điện giờ phút này lại xuất hiện ở đây.

"Cung chủ, đệ tử đã truyền lời."

Người được gọi là "cung chủ", lụa mỏng che mặt, không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể từ thân hình biết được là một nữ tử.

"Ừ."

Chỉ đơn giản phát ra một tiếng, liền bưng ly trà nhỏ trên bàn nhấp một ngụm.

"Trân Châu, ngươi có chẩn mạch cho thế tử kia hay không?" Nói chuyện chính là một nam tử đứng ở bên cạnh luôn luôn không mở miệng.

Trân Châu cầm lên bình trà trên bàn tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch sau đó mới nói: "Cung chủ y thuật siêu quần như vậy, ta còn uổng công vô ích làm gì?"

"Quỷ nịnh bợ!" Nam tử kia liếc Trân Châu một cái, không khách khí nói.

"Ai nha!? Nói ta quỷ nịnh bợ? Ngươi đang nghi ngờ y thuật của cung chủ sao?"

"Này! Ngươi chớ loạn xuyên tạc ý tứ của ta!"

"Vậy ta nói thật ngươi còn mắng ta quỷ nịnh bợ!"

Mắt thấy chiến huống của hai người càng ngày càng kịch liệt, nữ tử luôn an tĩnh che mặt kia bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Được rồi, chớ ồn ào."

Hai người lẫn nhau trừng mắt một cái rồi mới nghe lời im miệng.

Nữ tử che mặt từ trên băng ghế đứng dậy, nhìn nam tử kia nói: "Tái Du, dắt xe ngựa tới cửa sau tửu lầu chờ ta."

Nam tử kia gật đầu, trước một bước ra khỏi phòng.

"Trân Châu, thế tử kia..."

Trong lúc nàng ngập ngừng, Trân Châu hỏi ngược lại: "Thế tử làm sao vậy?"

Nữ tử che mặt kia lại thở dài, hướng về phía Trân Châu lắc đầu một cái, không muốn nói tiếp.

"Cầm đồ đạc lên đi thôi."

"Vâng."

Nghi hoặc đáp ứng, gỡ xuống bọc quần áo đặt trong hộc tủ cầm đi theo.

Nữ tử che mặt được Trân Châu xưng cung chủ kỳ thực chính là chủ nhân Mạch Vân Cung ---- Dung Âm cung chủ, người của Xuân Thành cơ hồ đều biết có một nhân vật như thế, chỉ là chưa ai từng gặp, càng chưa từng thấy được mặt mũi, tin tức duy nhất chính là cung chủ này là một nữ nhân đang tuổi niên hoa, y thuật cao minh, lại làm việc cổ quái. Tuy vậy, lão bách tính Xuân Thành lại cung kính như thần linh, bởi vì vị cung chủ này thường xuyên phái đệ tử xuống núi miễn phí chẩn bệnh cho bọn họ.

Trân Châu vừa đi xuống lầu, liền nghe thấy dưới lầu truyền tới một trận ồn ào, đứng ở thang gác nhìn về phía quầy, liền nổi cơn giận dữ. Một đám lưu manh không biết từ nơi nào tới giờ phút này đang trêu đùa cung chủ đại nhân nhà nàng!

"Yo, ban ngày đeo khăn che mặt, chắc không phải là một kẻ xấu xí chứ?" Đó là thủ lãnh đám lưu manh, mặt thô bỉ nhìn Dung Âm."Đại ca, cũng có thể là một mỹ nữu." Một kẻ khác trên mặt mang theo vết sẹo nói."Ta thấy lời đại ca nói tám phần là đúng." Người đứng sau cuối vỗ mông ngựa nịnh bợ kẻ cầm đầu."Là xấu hay đẹp vạch ra chẳng phải sẽ biết?" Tên cầm đầu nói xong, liền đưa tay định hất cái khăn che mặt, nhưng ngay một giây sau, phát ra một tiếng hét thảm, ngay tiếp đó là bàn tay máy mó của tên thủ lãnh lưu manh bị vũ khí sắc bén gọt mất, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ tươi! Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai tên lưu manh khác thống khổ quỳ trên đất, máu tươi trong miệng chảy ròng, đầu lưỡi bị sống sờ sờ cắt lấy! Mà nữ tử che mặt kia lại xoay người đi, ở bên cạnh nàng không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân, mọi người đều không chú ý.

"Ngu xuẩn!" Thì ra là Tái Du chạy trở về.

"Đáng đời!" Là Trân Châu đi xuống lầu nói.

"Trân Châu, Tái Du, từ cửa sau rời đi."

Tuy rằng Dung Âm che mặt, trong lòng Tái Du lại rõ ràng, cung chủ sợ là khó chịu vô cùng. Tình huống vừa rồi làm hắn bị phẫn nộ ăn mòn lý trí, quên mất cung chủ ghét nhất nhìn thấy máu! Lo lắng cùng Trân Châu đi hai bên nàng, bảo vệ nàng từ cửa sau rời khỏi tửu lầu, lưu lại một đám khách trọ kinh hãi sau lưng.

Được Trân Châu đỡ vào xe ngựa, ngực bực bội khó chịu. Dung Âm không nói một lời, khiến Trân Châu lo lắng không thôi.

"Cung chủ rất khó chịu sao?"

Dung Âm không trả lời Trân Châu, đưa tay lấy xuống khăn che mặt.

Tuy rằng mặt mũi này Trân Châu đã nhìn qua vô số lần, song mỗi lần vẫn để cho bản thân kinh diễm không dứt. Đơn độc một chữ đẹp, đã không cách nào hình dung được người này, ổn định tâm thần một chút, căm hận lắc đầu một cái, để cho mình giữ tỉnh táo.

Dung Âm ngồi đối diện nhìn động tác nhỏ của Trân Châu, che miệng cười một tiếng. Gương mặt tái nhợt kia cũng biến chuyển tốt hơn.

"Cung chủ, người nghỉ ngơi trước một hồi đi, từ nơi này đến trấn Văn Đức vẫn còn cả một đoạn đường."

Dung Âm cũng thật sự có chút khó chịu, gật đầu một cái, nhận lấy chăn lông trong tay Trân Châu liền nhắm mắt. Trân Châu thấy nàng như vậy, cầm hai chiếc áo khoác ra khỏi buồng xe, ngồi ở bên cạnh Tái Du lái xe ngựa, đem áo khoác ngoài kia đưa cho hắn.

"Coi như ngươi có chút lương tâm."

"Nói cảm ơn khó khăn như thế sao?"

"Vâng, cảm ơn ngài."

"Thôi đi ngươi!"

Tái Du nghiêm túc đánh xe ngựa, thỉnh thoảng trêu chọc Trân Châu, đoạn đường này cũng không tính là nhàm chán.

Theo màn đêm buông xuống, nhiệt độ cũng chợt giảm. Phó Thanh đã rời khỏi thành Vĩnh Hưng từ buổi trưa, vì để đuổi kịp thời gian, hắn dự định không nghỉ không ngủ đánh xe ngựa để mau sớm chạy tới Mạch Vân Cung, dù vậy, cũng phải hao tốn chừng hai ngày. Tới gần ban đêm, ở bên ngoài Xuân Thành hỏi thăm phương hướng từ người dân bản địa, rồi tiếp tục lái xe tiến về phía trước, hai canh giờ sau mới tới dưới chân núi Mạch Vân Cung. Lưu lại nha hoàn cùng thị vệ, dự định chỉ một thân một mình mang thế tử đến Mạch Vân Cung tọa lạc trên núi.

Đêm đen rét lạnh, lại không có vật gì đánh dấu trên đường, may mà ở lối vào Mạch Vân Cung có một ngôi đình, chỉ rõ đường đi cho Phó Thanh. Đang định cất bước lên núi, sau đình bỗng nhiên lao ra một bóng người!

"Người nào!"

Cẩn thận nhìn người đã lộ ra nửa cái đầu kia, yên tĩnh chờ đối phương đi ra, lại thật lâu không có động tĩnh. Phó Thanh dưới cơn nóng giận phi thân lên, bắt được thân ảnh sau đình kia.

"Ngươi là ai? Ở đây làm gì?"

Trước mắt là một bé trai toàn thân bẩn thỉu, dơ bẩn trên mặt cũng không thể che giấu mặt nhỏ bị đông cứng tím bầm, đứa bé kia khoảng mười bốn mười lăm tuổi, xem bộ dáng là cô nhi lưu lạc, Phó Thanh thầm nghĩ. Thấy đứa bé trai kia không nói lời nào, Phó Thanh quyết định không để ý hắn nữa, xác định thế tử trong ngực không bị gió lạnh thổi tới, liền cất bước lên trên núi, song đứa bé trai kia lại đi theo sau lưng, Phó Thanh tức giận xoay người nhìn về phía hắn: "Đừng đi theo ta." Bởi vì có chút nóng nảy, cho nên giọng nói cũng mang vẻ tức giận. Đứa bé kia bị hắn gầm một tiếng như vậy, sợ rụt cổ một cái, tròng mắt vô thần nhìn hắn. Phó thanh có chút áy náy, lại thật phiền não, hắn không phải không nguyện ý giúp, chỉ là giờ phút này hắn thân mang trọng trách, căn bản không rảnh chiếu cố, được rồi, muốn đi cùng thì cứ để cho cùng đi đi, không phản ứng đến nó là được. Sau đó, Phó thanh vốn dự định một mình lên núi lại vô duyên vô cớ nhiều thêm một cái đuôi sau lưng.

Đi uớc chừng được một giờ, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng ảm đạm phía trước. Hy vọng trong lòng Phó Thanh dâng lên, tăng nhanh nhịp bước đi tới chỗ nguồn sáng, cái đuôi sau lưng thể lực đã sớm cạn, người trước mặt đột nhiên tăng nhanh tốc độ làm nó té xuống đất, đập xuống một cái liền bất tỉnh. Phó Thanh nghe thanh vang, xoay người, cũng ngoài ý muốn không hiểu sao đứa nhỏ này đột nhiên hôn mê, cân nhắc một lát sau, vẫn quyết định cõng hắn lên.

Phó Thanh cho dù là một người tập võ, song cả ngày mệt nhọc cộng thêm đột nhiên vác thêm một gánh nặng, hắn cũng có chút không chịu nổi, cắn chặt hàm răng, cuối cùng đến phía trước gian nhà đá sáng đèn kia, gõ cửa, từ bên trong, một người ngáp ngái ngủ đi ra.

"Làm gì?"

"Tại hạ đến cầu y."

"Không trị không trị!"

Cô nương kia không kiên nhẫn phất phất tay, tỏ ý Phó Thanh rời khỏi.

"Là Trân Châu để cho tại hạ tới."

Quả nhiên, cô nương kia nghe tên Trân Châu tuy rằng còn hoài nghi, bất quá hơi suy tính một chút liền mời bọn họ vào nhà. Phó Thanh chậm rãi thở phào, may mà lúc ấy Nhị ca dự kiến trước được, hỏi tên cô nương kia. Đem người trên lưng thả trên giường, mới nhìn hướng cô nương kia.

"Hắn ban nãy trên đường tới hôn mê bất tỉnh, kỳ thực tại hạ chủ yếu là vì đứa nhỏ đang bế mà tới."

Cô nương kia lại giống như không nghe thấy lời hắn, mày nhíu chặt, chẩn mạch cho người trên giường.

"Đi cùng ta, mang theo hắn."

Nữ tử kia chỉ người trên giường thản nhiên nói.

Phó Thanh không cách nào phản bác, tuy rằng trong lòng cuống cuồng nhưng giờ phút này chỉ có thể nghe lời. Vậy là Phó Thanh mang một đứa nhỏ té xỉu, một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn trong tã đi phía sau cô nương kia, vô kế khả thi, không biết có nên lên tiếng hỏi hay không.

"Ngươi đi dọc theo con đường đá xanh này, ước chừng một khắc lộ trình liền sẽ đến cửa cung, nếu canh phòng không cho ngươi đi vào, ngươi đem ngọc bội này cho hắn nhìn."

"Cô nương không đi lên sao?"

Nữ tử kia bất đắc dĩ buông tay một cái, "Bị Đại sư tỷ phạt tới thủ sơn môn, chưa qua giờ Thìn không cho phép trở về." Nói xong, lại ngáp liên hồi trở về nhà đá ban nãy. Phó Thanh nhìn bộ dáng tùy ý của đối phương, lần đầu tiên đem dáng vẻ của một người xa lạ nhớ kỹ. Quay người lại, giống như lúc tới, nhanh chóng đi tới vị trí cô nương kia nói.

Dọc đường đi không trở ngại gì, vào cửa cung liền có người dẫn đường, tuy không thấy cung chủ, nhưng rất nhanh tìm được Đại sư tỷ trong miệng cô nương kia.

"Mai Lan, đem đứa nhỏ này ném vào hồ thuốc. Trúc Cúc, mang vị công tử này đi nghỉ ngơi. Đúng rồi, đi gọi San Kỳ tới cho ta."

Người được gọi là Đại sư tỷ lưu loát an bài xong, tiếp sau đó chính là một trận ho sặc sụa. Để cho Phó Thanh lo sợ một phen.

"Đại sư tỷ, không phải tiểu sư tỷ hôm nay bị ngài phạt đi thủ sơn môn sao?"

Nghe hai nha hoàn nhắc nhở, người ho khan kia mới nhớ ra là có chuyện như vậy.

"Được rồi, kêu Hải Lam tới."

"Vâng."

"Công tử mời đi bên này."

Phó Thanh nào có tâm tình ngủ, bảo hắn làm sao yên tâm đem thế tử giao cho người mà tự bản thân đều không chiếu cố nổi như vậy?

"Tại hạ muốn gặp cung chủ."

"Cung chủ không có ở đây, nếu ngươi muốn đứa nhỏ trong ngực không sống qua tối nay, ngươi chờ cung chủ trở lại đi." Lạnh lùng mở miệng.

Phó Thanh bị lời của nàng làm kinh hãi, lại nghe cung chủ không có ở đây, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp đem đứa nhỏ giao vào trong tay nàng.

"Cầu cô nương mau cứu nó."

"Được rồi, lui xuống đi, ngươi ở chỗ này cũng không giúp được gì."

Phó Thanh không nỡ bỏ nhìn thế tử một cái, mới đi theo Mai Lan Trúc Cúc cùng rời khỏi phòng.

Minh Ngọc, đệ tử thủ tịch của Mạch Vân Cung, sư thừa nhưng lại không phải là cung chủ đương nhiệm.

Minh Ngọc hất ra vải quấn đứa bé, cẩn thận kiểm tra thân thể, phát hiện một cái chấm đỏ cơ hồ đã sắp kết sẹo. Trong lòng tự đánh giá một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm, may mà đưa đến kịp lúc.

"Đại sư tỷ, Mai Lan nói tỷ tìm ta?"

Minh Ngọc nhìn hướng người tới, bảo hắn tới bên cạnh.

"Đứa nhỏ này bị trùng cắn, cho nên luôn sốt cao không ngừng, ngươi đi dược phòng lấy chút kim ngân hòa cùng quả dành dành, nấu thành nước thuốc đút cho nó uống, hôm nay dùng một lần, ngày mai sáng trưa tối dùng một lần, không quá ba ngày là có thể khỏi."

"Đại sư tỷ thật là giỏi, ta từng nghe nói bệnh của đứa nhỏ này không đại phu nào có thể trị liệu. Đến chỗ của ngài, chỉ trong chốc lát liền giải quyết."

Hải Lam mặt ngưỡng mộ nhìn Minh Ngọc, cười đùa cợt nhả nói.

"Bớt nói nhảm đi, còn không mau đi xuống."

Hải Lam cũng không làm rộn, cười ha hả ôm đứa nhỏ ra khỏi phòng.

Minh Ngọc lại sầu chân mày, người hôn mê ban nãy nàng chỉ tùy ý dò mạch, mạch đã hỗn loạn không chịu nổi, dấu hiệu sinh mệnh càng là lác đác không được bao nhiêu, nếu bản thân không nhìn lầm, người đó hẳn là bị nội thương rất nặng. Trong lòng thở dài, đứng dậy đi tới ao thuốc.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...