[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666
Chương 35: Chuyện cũ không thể truy cứu
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên an tĩnh. Ngụy Anh Ninh đứng phắt dậy, "Ta đi về trước."
Ngụy Anh Lạc vội vàng kéo người, "Tỷ tỷ. Vệ đại ca đang nói đùa, hắn không phải người đứng đắn, chúng ta không nghe hắn. Nhưng tỷ tỷ ngươi phải tin tưởng ta, ta làm sao hại ngươi được. Vào cung làm cung nữ, thật không được. Ngươi không phải luôn muốn biết tại sao ta phản đối ngươi vào cung sao? Là bởi vì liên tục nửa tháng, ta luôn nằm mơ cùng một cơn ác mộng.""Ác mộng gì? Có liên quan ta sao?" Tay áo bị em gái kéo, ánh mắt Tiểu Anh Lạc lại chân thành như vậy, Ngụy Anh Ninh vẫn là không đành lòng phát tính tình với Anh Lạc. Nàng không thể giận cá chém thớt Anh Lạc."À này, ta, ta là người đứng đắn." Vệ Thất yếu ớt chen vào một câu.Ngụy Anh Ninh, Ngụy Anh Lạc đồng loạt nhìn về phía hắn, "Ngươi im miệng." "Vệ đại ca ngươi khoan nói đã."Vệ Thất: "..." Hu, tiểu nha đầu lừa đảo thật quá đáng.Hắn sao mà không đứng đắn? Thanh niên tuổi trưởng thành chất lượng cao tự đề cử mình, không đồng ý thì thôi. Sao lại còn công kích cá nhân như vậy? Không đứng đắn nghĩa là ám chỉ tác phong có vấn đề, nhưng hắn ngày thường trừ cùng muội tử đồng nghiệp Vệ Lung nói nhiều mấy câu, đối chủ tử biết gì nói nấy ra, đối với những nữ nhân khác, hắn đều sẽ không nhìn nhiều hỏi nhiều một câu.Nhưng cặp tỷ muội trước mặt này, hiển nhiên không xem hắn như nam nhân bình thường mà nhìn.Vệ Thất cảm thấy trái tim nam nhi bị đả kích ghê gớm.Hắn muốn trở về cung hỏi Vệ Lung muội tử một chút, rốt cuộc nên làm thế nào để kết giao với nữ nhân.Có phải hắn có chỗ nào nhìn không nghiêm túc, mới khiến cho tỷ muội người ta nghĩ mình đang nói đùa.Nhưng hắn hiện tại lại không thể đi, chỉ có thể ngồi nhìn các nàng, nhìn xem Ngụy Anh Lạc có thể nói ra thứ gì đánh động chị nàng hay không.Vào cung cái gì đó, không nên nghĩ không thông nga.Ngay cả chủ tử hắn một nữ nhân có tài mạo cùng gia thế nhất đẳng như vậy, ở trong cung cũng đều bị thánh thượng lãng phí tháng năm.Nữ tử khác, càng không cần phải nói nữa.Mỹ nhân ngàn vạn, nữ nhân vào cung nếu không có gia thế tuyệt hảo chống đỡ, không có trí khôn cực cao ở hậu cung chu toàn, vậy thì bước vào Tử cấm thành, chẳng qua là để cho ngự hoa viên của thánh thượng cất giữ thêm một chút màu sắc, rất nhanh, đều sẽ bị người mới thế chỗ. Trong cung chuyện thảm như mỹ nhân tranh đoạt tình nhân cuối cùng chết không ai hỏi han đã quá nhiều rồi.Ngụy Anh Ninh nhìn đơn thuần ngờ nghệch như vậy, không cần đi tham gia náo nhiệt. Cá nhân hắn thậm chí nghĩ đến, cho dù Ngụy Anh Ninh thật không cân nhắc đến hắn, hắn cũng hy vọng Ngụy Anh Ninh có thể có cuộc sống thuộc về mình.Làm cung nữ, hết thảy đều thân bất do kỷ.Ngụy Anh Lạc thần sắc bình tĩnh, thời điểm tỷ tỷ nhìn về phía bản thân, trong đầu cũng đã nghĩ xong lời giải thích.Ngụy gia có phần tin quỷ thần, nàng không thể nói chuyện bản thân trọng sinh, nhưng nói đến quỷ thần cũng đủ để nhắc nhở tỷ tỷ."Trước hôm ta rơi xuống nước, ta nằm mơ thấy một nữ nhân mặt đeo vải xanh, khóe mắt có một nốt ruồi, nàng nói với ta nàng là mẹ chúng ta, bởi vì biết hai ta có tai ách, cho nên tới nhắc nhở. Mặc dù ta chưa từng gặp qua mẹ, nhưng ta biết, khóe mắt mẹ chúng ta có một nốt ruồi. Nàng dáng dấp đẹp vô cùng, sợ các nam tử khác ghé mắt, cho nên thường ngày luôn mang cái khăn che mặt. Những thứ này đều là tỷ nói qua với ta. Dĩ nhiên, ta nói những thứ này, tỷ khả năng cảm thấy ta là đang lừa gạt tỷ, bao gồm chính ta, ta cũng không tin nàng. Cảm thấy những lời nàng cùng ta nói sắp tới có nạn lụt, cần phải cách xa mương đều là chuyện hoang đường. Cho đến ngày đó —— ""Ngày nào?" Ngụy Anh Ninh thấp thỏm lên, thật ra, lúc Anh Lạc nói tới trang phục nữ nhân trong mộng, Ngụy Anh Ninh đã nửa tin nửa ngờ, dẫu sao hành động muốn mình cắt đứt ý niệm vào cung của Anh Lạc quá lộ liễu, nàng hoàn toàn có thể tin rằng muội muội tiểu quỷ vì để lôi kéo nàng, cố ý biên tạo những chuyện thần quỷ này để cho nàng sợ hãi việc vào cung.Nhưng Anh Lạc có mưu đồ gì? Tiểu nha đầu từ nhỏ dính nàng, nàng biết.Nhưng Anh Lạc vẫn là một nha đầu hiểu chuyện, có dính đến mấy cũng biết, có một số việc, không phải dựa vào làm nũng hoặc khóc là có thể thay đổi.Nàng cần Anh Lạc cho nàng một lý do, để cho nàng biết bản thân không đi hoàng cung được.Ngụy Anh Lạc chậm rãi khạc ra một ngụm khí đục, tiếp tục nói: "Cho đến ngày đó, ta đánh nhau với đường tỷ, bị nàng một phen đẩy xuống sông, nàng thấy ta rơi vào nước, sợ hãi chạy. Ta muốn gọi người cứu ta, nhưng nước sâu như vậy, ta đạp nước, dần dần không có khí lực. Chờ ta sắp chìm xuống phía dưới. Ta đột nhiên bị một cổ lực lượng đẩy lên, rồi sau đó, ta mất trí nhớ. Tỉnh lại liền ở nhà, tỷ mớm thuốc ta, nói với ta là mình dẫn người cứu ta.""Nàng lại là chủ động đẩy ngươi xuống!" Ngụy Anh Ninh phát cáu cắn răng, cả giận nói: "Ta lập tức đi tìm nàng!"Nàng đã nói mà, đang êm đẹp, Anh Lạc chạy đến bên cạnh con kênh sâu hơn chiều cao một người kia chơi cái gì, nói cả nửa ngày, hóa ra là bị người đẩy xuống!May mà hôm đó nàng không tìm được Anh Lạc trong lòng sốt ruột, xin Từ đại ca cùng nàng tìm khắp nơi. Mới kịp thời đem Anh Lạc cứu lại được."Ừ, những thứ này đều đã qua. Trọng yếu chính là, thời điểm ta sắp chìm xuống đáy, không phải là cảm thấy bị thứ gì nâng lên sao. Ta nhìn xuống, mơ mơ màng màng thấy được một chiếc khăn lụa màu xanh lá cây.""???" Ngụy Anh Ninh vẫn là mặt dấu hỏi."!!!" Vệ Thất nhảy bắn lên, "Mẹ các ngươi còn đi theo các ngươi à?!""Mạo phạm mạo phạm, tiểu sinh ban nãy đều là lời tâm huyết từ đáy lòng, thỉnh đại nương tha thứ." Vệ Thất xoay một vòng, hướng bốn phía chắp tay.Ngụy Anh Lạc: "..."Ngụy Anh Ninh: "..."Hồ Tịch Nhi: "... Có thể im miệng không. Hậu sinh." Nàng vội đến gần Ngụy Anh Lạc, "Hảo hài tử, thật sự là mẹ ngươi vào lúc nguy nan đem ngươi nâng lên?"Ngụy Anh Lạc cười khổ gật đầu, "Ta cũng cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng mà đêm bị người cứu lên đó, ta lại mơ thấy nàng. Nàng trách ta tinh nghịch không nghe nàng, để cho nàng chết đều không an bình, nàng còn nói với ta, ngàn vạn lần không thể để cho cha đưa tỷ tỷ vào cung. Tai ách mà tỷ tỷ đối mặt, khó hóa giải hơn ta nhiều. Tỷ tỷ, ta không thể để cho ngươi chết, chúng ta chỉ có cách xa hoàng cung, mới có thể an ổn sống sót."Cũng chính là vì những người trước mắt này đều là người đáng tín nhiệm biết tận gốc rễ, Ngụy Anh Lạc mới có thể lớn mật nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.Ngụy Anh Ninh ngơ ngẩn hồi lâu, nàng nửa tin nửa ngờ nói: "Nương... còn nói cái gì nữa?"Vô lý a, bản thân là tỷ tỷ, sao nương không tìm nàng dặn dò. Thời điểm muội muội ra đời, nương đã băng huyết mà đi. Hai bọn họ cũng chưa từng gặp nau, tại sao có thể có cơ duyên như vậy?Nhưng Pháp Từ đại sư cũng đã nói, em gái nàng có đại trí tuệ, là nữ nhi trời chọn, linh tính phật pháp không phải người bình thường có thể so sánh. Chẳng lẽ, đều là thật?Ngụy Anh Lạc rũ thấp mắt, "Nàng còn nói, cuộc đời này chuyện hối hận lớn nhất, chính là không thể nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Nàng sau đó biết được số bạc mà nhà tổ mẫu bị trộm kia không phải ngươi lấy. Nhưng mà cha không để cho nương nói ra chân tướng, nói là đại đường ca nhà đại bá đã học vỡ lòng tương lai phải thi Trạng nguyên. Một vị phụ nhân như nàng nói thẳng ra con nhà đại bá trộm đồ, sẽ tổn hại danh tiếng cùng con đường làm quan tương lai của chất nhi, càng là hư hại tình cảm anh em bọn họ, nhưng nữ hài tử thì khác, chỉ cần trưởng bối không truy cứu, chuyện này liền đi qua... Nương luôn luôn cảm thấy thống khổ áy náy, nói rằng nàng làm mẹ, biết rõ con gái mình bị oan uổng, hẳn nên thề chết bảo vệ tôn nghiêm cho con mình."Ngụy Anh Lạc nói xong, chậm rãi ngẩng đầu, "Tỷ tỷ, nương hỏi ngươi, ngươi chịu tha thứ nàng không?" Tâm kết này, là nàng đời trước dọn dẹp di vật của tỷ tỷ biết được. Tổ mẫu nói lỡ miệng, nàng nói tỷ tỷ là một hảo hài tử, nhưng hảo hài tử lại phải chịu hết thảy những thứ không nên chịu đựng...Ngụy Anh Ninh nước mắt rơi như mưa, nức nở nói: "Ta đã sớm không hận. Ta không ủy khuất, chỉ cần nương ở, ta cái gì cũng không ủy khuất."Nàng tin, thật tin. Chuyện này phát sinh ở thời điểm nàng năm tuổi, mẹ mang nàng đi chúc tết tổ mẫu, xảy ra chuyện bao tiền mừng tuổi mà tổ mẫu chuẩn bị cho các nàng bị người từ trong phòng trộm đi.Nàng tỉnh tỉnh mê mê, không biết tại sao cuối cùng số tiền này bị lục soát ra bên trong túi nhỏ của nàng. Dù sao, cha cũng ngay trước mặt mọi người đem nàng tới, đánh cho một trận. Mẹ thì luôn ôm nàng rơi lệ.Sau đó, nàng bị người mắng ăn trộm, đường tỷ bắt đầu hời hợt khi dễ nàng, nàng mới biết, tất cả mọi người đều cho rằng, là nàng mí mắt cạn, nhìn thấy tiền người nhà cũng muốn trộm đi mua kẹo ăn...Tiếng xấu từ khi nàng năm tuổi đến bảy tám tuổi mới bớt đi, Anh Lạc ra đời, các nàng cũng bị mất mẹ, thành tiểu cô nhi đáng thương. Không có người nào lại dùng chuyện nàng từng trộm đồ nói nàng nữa, mà đổi thành một cách nói khác. Nói nàng mệnh cứng, cùng với Anh Lạc, khắc chết mẹ mình...Chuyện cũ không thể truy cứu, đuổi theo tất cả cũng đã thành tro.Ngụy Anh Ninh dừng lệ, đem Ngụy Anh Lạc ôm vào trong ngực, "Muội muội ngoan, tỷ tỷ không nên hoài nghi ngươi. Trừ bảo chúng ta cẩn thận ra, nương còn có nói gì không?""Ví dụ như, Ngụy phu nhân có từng nói qua, lương phối cho chị ngươi phải tìm dạng gì không?" Vệ Thất ưỡn ngực. Hắn toàn thân chính khí ngay thẳng chính trực, Ngụy phu nhân là ma tốt nhìn rõ mọi việc, nhất định có thể nhận ra được hắn thật lòng.Hồ Tịch Nhi vừa lau lệ, vừa chen vào một câu, "Lương nhân cho Anh Ninh như thế nào cũng tốt, khẳng định không phải loại nhiều lời như ngươi."Vệ Thất an tĩnh như gà.
Ngụy Anh Lạc vội vàng kéo người, "Tỷ tỷ. Vệ đại ca đang nói đùa, hắn không phải người đứng đắn, chúng ta không nghe hắn. Nhưng tỷ tỷ ngươi phải tin tưởng ta, ta làm sao hại ngươi được. Vào cung làm cung nữ, thật không được. Ngươi không phải luôn muốn biết tại sao ta phản đối ngươi vào cung sao? Là bởi vì liên tục nửa tháng, ta luôn nằm mơ cùng một cơn ác mộng.""Ác mộng gì? Có liên quan ta sao?" Tay áo bị em gái kéo, ánh mắt Tiểu Anh Lạc lại chân thành như vậy, Ngụy Anh Ninh vẫn là không đành lòng phát tính tình với Anh Lạc. Nàng không thể giận cá chém thớt Anh Lạc."À này, ta, ta là người đứng đắn." Vệ Thất yếu ớt chen vào một câu.Ngụy Anh Ninh, Ngụy Anh Lạc đồng loạt nhìn về phía hắn, "Ngươi im miệng." "Vệ đại ca ngươi khoan nói đã."Vệ Thất: "..." Hu, tiểu nha đầu lừa đảo thật quá đáng.Hắn sao mà không đứng đắn? Thanh niên tuổi trưởng thành chất lượng cao tự đề cử mình, không đồng ý thì thôi. Sao lại còn công kích cá nhân như vậy? Không đứng đắn nghĩa là ám chỉ tác phong có vấn đề, nhưng hắn ngày thường trừ cùng muội tử đồng nghiệp Vệ Lung nói nhiều mấy câu, đối chủ tử biết gì nói nấy ra, đối với những nữ nhân khác, hắn đều sẽ không nhìn nhiều hỏi nhiều một câu.Nhưng cặp tỷ muội trước mặt này, hiển nhiên không xem hắn như nam nhân bình thường mà nhìn.Vệ Thất cảm thấy trái tim nam nhi bị đả kích ghê gớm.Hắn muốn trở về cung hỏi Vệ Lung muội tử một chút, rốt cuộc nên làm thế nào để kết giao với nữ nhân.Có phải hắn có chỗ nào nhìn không nghiêm túc, mới khiến cho tỷ muội người ta nghĩ mình đang nói đùa.Nhưng hắn hiện tại lại không thể đi, chỉ có thể ngồi nhìn các nàng, nhìn xem Ngụy Anh Lạc có thể nói ra thứ gì đánh động chị nàng hay không.Vào cung cái gì đó, không nên nghĩ không thông nga.Ngay cả chủ tử hắn một nữ nhân có tài mạo cùng gia thế nhất đẳng như vậy, ở trong cung cũng đều bị thánh thượng lãng phí tháng năm.Nữ tử khác, càng không cần phải nói nữa.Mỹ nhân ngàn vạn, nữ nhân vào cung nếu không có gia thế tuyệt hảo chống đỡ, không có trí khôn cực cao ở hậu cung chu toàn, vậy thì bước vào Tử cấm thành, chẳng qua là để cho ngự hoa viên của thánh thượng cất giữ thêm một chút màu sắc, rất nhanh, đều sẽ bị người mới thế chỗ. Trong cung chuyện thảm như mỹ nhân tranh đoạt tình nhân cuối cùng chết không ai hỏi han đã quá nhiều rồi.Ngụy Anh Ninh nhìn đơn thuần ngờ nghệch như vậy, không cần đi tham gia náo nhiệt. Cá nhân hắn thậm chí nghĩ đến, cho dù Ngụy Anh Ninh thật không cân nhắc đến hắn, hắn cũng hy vọng Ngụy Anh Ninh có thể có cuộc sống thuộc về mình.Làm cung nữ, hết thảy đều thân bất do kỷ.Ngụy Anh Lạc thần sắc bình tĩnh, thời điểm tỷ tỷ nhìn về phía bản thân, trong đầu cũng đã nghĩ xong lời giải thích.Ngụy gia có phần tin quỷ thần, nàng không thể nói chuyện bản thân trọng sinh, nhưng nói đến quỷ thần cũng đủ để nhắc nhở tỷ tỷ."Trước hôm ta rơi xuống nước, ta nằm mơ thấy một nữ nhân mặt đeo vải xanh, khóe mắt có một nốt ruồi, nàng nói với ta nàng là mẹ chúng ta, bởi vì biết hai ta có tai ách, cho nên tới nhắc nhở. Mặc dù ta chưa từng gặp qua mẹ, nhưng ta biết, khóe mắt mẹ chúng ta có một nốt ruồi. Nàng dáng dấp đẹp vô cùng, sợ các nam tử khác ghé mắt, cho nên thường ngày luôn mang cái khăn che mặt. Những thứ này đều là tỷ nói qua với ta. Dĩ nhiên, ta nói những thứ này, tỷ khả năng cảm thấy ta là đang lừa gạt tỷ, bao gồm chính ta, ta cũng không tin nàng. Cảm thấy những lời nàng cùng ta nói sắp tới có nạn lụt, cần phải cách xa mương đều là chuyện hoang đường. Cho đến ngày đó —— ""Ngày nào?" Ngụy Anh Ninh thấp thỏm lên, thật ra, lúc Anh Lạc nói tới trang phục nữ nhân trong mộng, Ngụy Anh Ninh đã nửa tin nửa ngờ, dẫu sao hành động muốn mình cắt đứt ý niệm vào cung của Anh Lạc quá lộ liễu, nàng hoàn toàn có thể tin rằng muội muội tiểu quỷ vì để lôi kéo nàng, cố ý biên tạo những chuyện thần quỷ này để cho nàng sợ hãi việc vào cung.Nhưng Anh Lạc có mưu đồ gì? Tiểu nha đầu từ nhỏ dính nàng, nàng biết.Nhưng Anh Lạc vẫn là một nha đầu hiểu chuyện, có dính đến mấy cũng biết, có một số việc, không phải dựa vào làm nũng hoặc khóc là có thể thay đổi.Nàng cần Anh Lạc cho nàng một lý do, để cho nàng biết bản thân không đi hoàng cung được.Ngụy Anh Lạc chậm rãi khạc ra một ngụm khí đục, tiếp tục nói: "Cho đến ngày đó, ta đánh nhau với đường tỷ, bị nàng một phen đẩy xuống sông, nàng thấy ta rơi vào nước, sợ hãi chạy. Ta muốn gọi người cứu ta, nhưng nước sâu như vậy, ta đạp nước, dần dần không có khí lực. Chờ ta sắp chìm xuống phía dưới. Ta đột nhiên bị một cổ lực lượng đẩy lên, rồi sau đó, ta mất trí nhớ. Tỉnh lại liền ở nhà, tỷ mớm thuốc ta, nói với ta là mình dẫn người cứu ta.""Nàng lại là chủ động đẩy ngươi xuống!" Ngụy Anh Ninh phát cáu cắn răng, cả giận nói: "Ta lập tức đi tìm nàng!"Nàng đã nói mà, đang êm đẹp, Anh Lạc chạy đến bên cạnh con kênh sâu hơn chiều cao một người kia chơi cái gì, nói cả nửa ngày, hóa ra là bị người đẩy xuống!May mà hôm đó nàng không tìm được Anh Lạc trong lòng sốt ruột, xin Từ đại ca cùng nàng tìm khắp nơi. Mới kịp thời đem Anh Lạc cứu lại được."Ừ, những thứ này đều đã qua. Trọng yếu chính là, thời điểm ta sắp chìm xuống đáy, không phải là cảm thấy bị thứ gì nâng lên sao. Ta nhìn xuống, mơ mơ màng màng thấy được một chiếc khăn lụa màu xanh lá cây.""???" Ngụy Anh Ninh vẫn là mặt dấu hỏi."!!!" Vệ Thất nhảy bắn lên, "Mẹ các ngươi còn đi theo các ngươi à?!""Mạo phạm mạo phạm, tiểu sinh ban nãy đều là lời tâm huyết từ đáy lòng, thỉnh đại nương tha thứ." Vệ Thất xoay một vòng, hướng bốn phía chắp tay.Ngụy Anh Lạc: "..."Ngụy Anh Ninh: "..."Hồ Tịch Nhi: "... Có thể im miệng không. Hậu sinh." Nàng vội đến gần Ngụy Anh Lạc, "Hảo hài tử, thật sự là mẹ ngươi vào lúc nguy nan đem ngươi nâng lên?"Ngụy Anh Lạc cười khổ gật đầu, "Ta cũng cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng mà đêm bị người cứu lên đó, ta lại mơ thấy nàng. Nàng trách ta tinh nghịch không nghe nàng, để cho nàng chết đều không an bình, nàng còn nói với ta, ngàn vạn lần không thể để cho cha đưa tỷ tỷ vào cung. Tai ách mà tỷ tỷ đối mặt, khó hóa giải hơn ta nhiều. Tỷ tỷ, ta không thể để cho ngươi chết, chúng ta chỉ có cách xa hoàng cung, mới có thể an ổn sống sót."Cũng chính là vì những người trước mắt này đều là người đáng tín nhiệm biết tận gốc rễ, Ngụy Anh Lạc mới có thể lớn mật nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.Ngụy Anh Ninh ngơ ngẩn hồi lâu, nàng nửa tin nửa ngờ nói: "Nương... còn nói cái gì nữa?"Vô lý a, bản thân là tỷ tỷ, sao nương không tìm nàng dặn dò. Thời điểm muội muội ra đời, nương đã băng huyết mà đi. Hai bọn họ cũng chưa từng gặp nau, tại sao có thể có cơ duyên như vậy?Nhưng Pháp Từ đại sư cũng đã nói, em gái nàng có đại trí tuệ, là nữ nhi trời chọn, linh tính phật pháp không phải người bình thường có thể so sánh. Chẳng lẽ, đều là thật?Ngụy Anh Lạc rũ thấp mắt, "Nàng còn nói, cuộc đời này chuyện hối hận lớn nhất, chính là không thể nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Nàng sau đó biết được số bạc mà nhà tổ mẫu bị trộm kia không phải ngươi lấy. Nhưng mà cha không để cho nương nói ra chân tướng, nói là đại đường ca nhà đại bá đã học vỡ lòng tương lai phải thi Trạng nguyên. Một vị phụ nhân như nàng nói thẳng ra con nhà đại bá trộm đồ, sẽ tổn hại danh tiếng cùng con đường làm quan tương lai của chất nhi, càng là hư hại tình cảm anh em bọn họ, nhưng nữ hài tử thì khác, chỉ cần trưởng bối không truy cứu, chuyện này liền đi qua... Nương luôn luôn cảm thấy thống khổ áy náy, nói rằng nàng làm mẹ, biết rõ con gái mình bị oan uổng, hẳn nên thề chết bảo vệ tôn nghiêm cho con mình."Ngụy Anh Lạc nói xong, chậm rãi ngẩng đầu, "Tỷ tỷ, nương hỏi ngươi, ngươi chịu tha thứ nàng không?" Tâm kết này, là nàng đời trước dọn dẹp di vật của tỷ tỷ biết được. Tổ mẫu nói lỡ miệng, nàng nói tỷ tỷ là một hảo hài tử, nhưng hảo hài tử lại phải chịu hết thảy những thứ không nên chịu đựng...Ngụy Anh Ninh nước mắt rơi như mưa, nức nở nói: "Ta đã sớm không hận. Ta không ủy khuất, chỉ cần nương ở, ta cái gì cũng không ủy khuất."Nàng tin, thật tin. Chuyện này phát sinh ở thời điểm nàng năm tuổi, mẹ mang nàng đi chúc tết tổ mẫu, xảy ra chuyện bao tiền mừng tuổi mà tổ mẫu chuẩn bị cho các nàng bị người từ trong phòng trộm đi.Nàng tỉnh tỉnh mê mê, không biết tại sao cuối cùng số tiền này bị lục soát ra bên trong túi nhỏ của nàng. Dù sao, cha cũng ngay trước mặt mọi người đem nàng tới, đánh cho một trận. Mẹ thì luôn ôm nàng rơi lệ.Sau đó, nàng bị người mắng ăn trộm, đường tỷ bắt đầu hời hợt khi dễ nàng, nàng mới biết, tất cả mọi người đều cho rằng, là nàng mí mắt cạn, nhìn thấy tiền người nhà cũng muốn trộm đi mua kẹo ăn...Tiếng xấu từ khi nàng năm tuổi đến bảy tám tuổi mới bớt đi, Anh Lạc ra đời, các nàng cũng bị mất mẹ, thành tiểu cô nhi đáng thương. Không có người nào lại dùng chuyện nàng từng trộm đồ nói nàng nữa, mà đổi thành một cách nói khác. Nói nàng mệnh cứng, cùng với Anh Lạc, khắc chết mẹ mình...Chuyện cũ không thể truy cứu, đuổi theo tất cả cũng đã thành tro.Ngụy Anh Ninh dừng lệ, đem Ngụy Anh Lạc ôm vào trong ngực, "Muội muội ngoan, tỷ tỷ không nên hoài nghi ngươi. Trừ bảo chúng ta cẩn thận ra, nương còn có nói gì không?""Ví dụ như, Ngụy phu nhân có từng nói qua, lương phối cho chị ngươi phải tìm dạng gì không?" Vệ Thất ưỡn ngực. Hắn toàn thân chính khí ngay thẳng chính trực, Ngụy phu nhân là ma tốt nhìn rõ mọi việc, nhất định có thể nhận ra được hắn thật lòng.Hồ Tịch Nhi vừa lau lệ, vừa chen vào một câu, "Lương nhân cho Anh Ninh như thế nào cũng tốt, khẳng định không phải loại nhiều lời như ngươi."Vệ Thất an tĩnh như gà.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴