[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Ánh Trăng Sáng Để Ta Thủ Hộ! - Song Kích 666
Chương 30: Tự lập môn hộ
Bởi vì Hồ di đã súc miệng rửa mặt xong xuôi cũng đang ở đây, Ngụy Anh Lạc không nói gì nhiều. Chỉ khéo léo dời ghế, ngồi ở giữa Hồ di và Vệ Thất.
Trẻ con nhà nghèo sớm lo việc nhà, đối với chuyện Ngụy Anh Lạc tự mình xuống bếp làm vài món ăn, Hồ Tịch Nhi ban đầu trừ cảm động Ngụy Anh Lạc tri kỷ hiểu chuyện, hoàn toàn không có cảm giác gì khác.Nhưng hạ đũa, đem trứng xốp ăn vào miệng, Hồ Tịch Nhi không khỏi tròng mắt tỏa sáng, lộ ra kinh hỉ."Anh Lạc, tài nấu nướng này của ngươi là theo ai học?" Nói xong, nàng lại tò mò kẹp miếng nấm.Quả nhiên, món nấm xào này cũng làm người ta rất kinh hỉ.Ngụy Anh Lạc nghiêm túc nói: "Ta theo a tỷ học, nếu như Hồ di cảm thấy ăn ngon, để ta nghĩ lại mấy món ăn a tỷ dạy xem, làm hết một lượt cho dì. Dì bận bịu sinh nhai, chiếu cố khẩu vị thực khách trời nam đất bắc, nhưng đối với chính mình, cũng nên để tâm mới phải. Mùa đông hâm thang dưỡng dạ dày, mùa hè nấu canh sen trừ hỏa. Mùa thu ngâm chút cẩu kỷ, ngày xuân lại ăn thêm khoai từ. Chăm sóc thân thể cho kỹ, mới có thể làm cho khách nhiều món ngon hơn.""Đồ nhóc con, chỉ biết lấy lòng Hồ di ngươi." Cưng chiều gắp trứng và nấm thả vào chén Ngụy Anh Lạc, Hồ Tịch Nhi cảm động muốn khóc.Thực khách vùng này đều là người nặng khẩu vị, sở thích thiên về chua cay, nên mùi vị thức ăn nàng làm cũng phải đón ý hùa theo thực khách.Về phần bản thân nàng, kỳ thực thích các món thanh đạm hơn.Nhưng khách hàng là trời, nàng cả ngày lẫn đêm đều bận rộn xuống bếp vì người khác làm việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi xuống bếp làm mấy món cho mình.Liên tục mấy năm này bởi vì nàng xem nhẹ, thân thể đúng là càng ngày càng kém.Nếu không phải Anh Lạc nhắc nhở nàng, chắc nàng đều quên mất, phải chú ý thân thể nhiều hơn, mới có sức mà kiếm tiền nuôi gia đình."Nấm trong nhà làm hết chưa? Còn dư bao nhiêu ngươi cứ lấy về, a tỷ ngươi thể hư, cũng nên ăn một ít." Ngụy Thanh Thái là lão khốn kiếp, nhưng hai đứa bé của hắn đúng là không tệ.Hồ Tịch Nhi không chút giấu giếm, nghĩ bụng ăn xong chén cháo, sẽ soạn hết số nấm trong phòng bếp ra, để Tiểu Anh Lạc mang về cho chị.Giỏ nấm trong phòng bếp, là do đại đệ của nàng mang tới.Em trai làm thợ săn trong ngọn núi gần nhà, mỗi lần săn được ít chim muông thú vật, đào được chút sâm núi cùng nấm mối đều sẽ vào thành tìm nàng, đổi lấy tiền tài và thóc gạo.Mấy thứ này nàng đã ăn ngấy, lại không ngờ nấm mối còn có thể xử lý đơn giản như vậy.Nếu Anh Lạc đã có thể làm được đồ ăn ngon, vậy thì để Anh Lạc lấy về nhà nấu nướng cho Anh Ninh, không chừng Ngụy Thanh Thái nể tình con gái hiểu chuyện biết làm việc, sẽ đối xử tỷ muội Anh Lạc khá hơn một chút.Nhưng Ngụy Anh Lạc gọi lại nàng, "Hồ di, vấn đề hiện tại của a tỷ, căn bản không phải là chuyện có ăn được những thứ này hay không. Cho dù ta đem về núi vàng núi bạc, sự thực người nọ muốn lấy nửa đời sau của chị ta để kiếm chác cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."Ngụy Anh Lạc đã không còn gọi Ngụy Thanh Thái là cha nữa, nhưng những người có mặt đều biết 'người nọ' trong miệng nàng là ai.Ăn thịt của người ta khó mở lời, huống chi mình còn ăn nhiều như vậy. Nhìn mấy đĩa thức ăn trống trơn trước mắt, Vệ Thất ngượng ngùng liếm môi, "Không chừng ta có thể giúp. Nhưng nói trước, không cho phép làm trái luật lệ Đại Thanh. Ngươi nói ý tưởng của ngươi đi đã."Ban ngày ban mặt đi bắt nữ tử đàng hoàng, cho dù Ngụy Anh Lạc xin hắn làm, hắn cũng sẽ không dại dột đi làm.Biện pháp để cho chị cả Ngụy gia thoát khỏi biển khổ có rất nhiều, hắn trước không nói, để xem Ngụy Anh Lạc nghĩ thế nào."Khụ, chúng ta đều là lương dân. Ta tất nhiên sẽ không để cho Vệ đại ca mạo hiểm rồi. Vệ đại ca, chờ lát ta và Hồ di vào phố mua thức ăn, ngươi giúp ta đi một chuyến, hỏi thăm xem trong nhà tỷ tỷ có cần nữ đầu bếp hay không. Chị ta nấu nướng giỏi, biết làm một số món ăn vặt mà trẻ con có khuynh hướng ưa thích, mấy đứa nhỏ gần nhà đều thích nàng. Nếu nhà các ngươi có trẻ con kén ăn, có thể để cho chị ta điều chỉnh.""Làm sao ngươi biết nhà chủ tử có đứa nhỏ kén ăn?" Vệ Thất hơi biến sắc, ánh mắt nhìn Ngụy Anh Lạc bắt đầu không đúng.Trong cung, 'Hoàng thứ tử Vĩnh Liễn kén ăn thân thể yếu, đồ ăn thông thường đều không thể vào miệng' là bí mật được giữ kín, vấn đề ăn uống của hắn, luôn luôn treo trong lòng chủ tử, khiến chủ tử và hoàng đế bệ hạ vô cùng nhức đầu.Nếu Ngụy Anh Lạc thật sự học nấu nướng từ chị, vậy thì tài nấu nướng của Ngụy Anh Ninh đích xác rất không bình thường.Nhưng bí mật hoàng tử kén ăn, Ngụy Anh Lạc rốt cuộc làm sao mà biết?Ngụy Anh Lạc tự biết nói lỡ miệng, nhưng cũng không khẩn trương, thản nhiên nói: "Dung tỷ tỷ lần trước đến chùa cầu nguyện, ta nghe được.""Cái này sợ là không được. Không tiện." Vệ Thất nhíu chặt mày, rõ ràng vẫn chưa tin Ngụy Anh Lạc giải thích, nhưng nếu bảo hắn đến chỗ chủ tử để chứng thực, khẳng định không thích hợp.Nghĩ đến trong cung trừ chủ tử nhân từ ra, còn có một hoàng đế bệ hạ ham mê mỹ nhân hỉ nộ vô thường.Vệ Thất nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Trong nhà chủ tử quy củ rất nhiều, chị ngươi đi, cũng chỉ tổ tự chà đạp bản thân làm người hầu thôi. Việc này, ta không thể giúp."Vệ Thất quả nhiên là một người đứng đắn, Ngụy Anh Lạc trong bụng tán thưởng gật đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt ủy khuất, "Vậy Vệ đại ca ngươi nói xem làm thế nào? Cha ta mặc dù chỉ là thân phận bao y hèn mọn, nhưng ở nhà chúng ta hắn là người đứng đầu, có quyền lực tuyệt đối với ta và a tỷ. Ta có thể đi, nhưng nếu không có người chiếu cố a tỷ, đời này của nàng coi như xong rồi."Đề nghị ban nãy, chỉ là bước đầu tiên để nàng dụ Vệ Thất giúp đỡ.Nàng hôm qua có nghĩ tới việc đem tỷ tỷ đưa đến chỗ Dung Âm tìm kiếm che chở.Đầu bếp từ dân gian mời vào cung, sẽ không bị liệt vào cùng hàng với cung nữ và thái giám, có thân tự do.Nếu Dung Âm có thể thay nàng lưu ý tỷ tỷ, vậy thì đám yêu ma quỷ quái như Hoằng Trú, căn bản không thể gần đến tỷ tỷ.Bất luận tỷ tỷ nghĩ muốn gả cho ai, Dung Âm đại khái cũng sẽ giúp nàng để tâm.Nhưng hôm nay nàng nghĩ kỹ, lại thấy ý niệm của bản thân ngu xuẩn buồn cười đến cỡ nào. Dung Âm tâm địa hiền lành, được nàng dặn dò nhất định sẽ đối xử a tỷ nàng tử tế.Nhưng trong cung còn có gã hoàng đế tham lam như Thao Thiết, có sở thích sưu tập mỹ nhân.A tỷ không chừng thoát được Hoằng Trú, lại chạy không khỏi ma chưởng của Hoằng Lịch.Âm thầm trợn trắng mắt khinh bỉ chồng kiếp trước. Ngụy Anh Lạc rưng rưng đáng thương nhìn Vệ Thất.Vệ Thất xem hiểu ánh mắt, nửa đùa: "Hay là để ta trực tiếp bảo huynh đệ ta tìm cha ngươi, bày kể bẫy cho cha ngươi ăn cơm tù. Sau đó ta tìm người nha môn cho chị ngươi ra ngoài lập cái nữ hộ, để cho chị ngươi tự làm chủ?""Được.""... Hả?" Vệ Thất tay cầm trà run một cái, "Đây chính là cha ngươi đó."Đại Thanh coi trọng nhất hiếu đạo luân lý, tiểu cô nương này dáng dấp khả ái, không ngờ lại ác độc như vậy, vì tỷ tỷ, lại có thể không quan tâm thân phụ sống chết.Ngụy Anh Lạc cười khổ, "Người nọ sinh ra ta, nhưng hắn không nuôi ta. Ta được a tỷ nuôi lớn, nếu như có thể giúp tỷ tỷ thoát khỏi biển khổ, để cho ta ngồi lao ta cũng chịu. Dĩ nhiên, đại ca ngươi chỉ cần giúp ta để cho tỷ tỷ có thể độc lập làm nữ hộ là được, cái khác, ta không phiền đến ngài đâu. "Tự độc lập làm chủ hộ, đối với tỷ tỷ mà nói, là phương pháp còn nhanh chóng hơn gả chồng tốt để lẩn tránh vào cung.Hơn nữa, nếu đã tách ra, tuy trên danh nghĩa Ngụy Thanh Thái vẫn là phụ thân các nàng, nhưng lại sẽ không quản được các nàng nữa.Hoàn mỹ!"Không cần ngồi lao, phân cái hộ riêng là được. Cảm ơn Vệ đại ca hào hiệp trượng nghĩa! Buổi chiều ta làm vài món ăn ngon cho, ngươi ăn xong mang một ít trở về, giúp ta đưa cho tỷ tỷ một chút.""Ta..." Biết rõ trước mắt là hố sâu, nhưng Vệ Thất bị buộc cưỡi hổ đã khó mà xuống.Nội tâm bay qua vô số quạ đen, Vệ Thất nghiêm mặt, "Vậy ta muốn chọn món.""Được.""Gà hầm hạt dẻ, bí đỏ xào trứng, xườn xào chua ngọt, đậu hũ ma bà, thịt kho..." Mặt không thay đổi báo tên món ăn, Vệ Thất tuôn một hơi dài không ngừng nghỉ.Tiểu nha đầu này cười thành cái mặt quỷ, rõ ràng là cố tình đào lỗ cho hắn chui. Hắn cũng phải làm khó ngược lại! ε(#>д<).
————Tác giả có lời muốn nói:—— blah blah blah—— ta là tiểu kịch trường điên cuồng bạo kích Trường Xuân Cung.Vệ Thất bị Vệ Lung xách lỗ tai kéo đến trước mặt Dung Âm đang mơ hồ mang lửa giận.Vệ Lung một cước đá đầu gối Vệ Thất, "Nương nương, tội phạm đã đến."Dung Âm: "Vệ Thất, ngươi có biết tội chưa!"Vệ Thất: "... Ớ?"(mặt mờ mịt xoay qua nhìn Vệ Lung. Hắn, hắn làm cái gì? )Vệ Lung vô tội nhìn xuống đất, 'Ngươi nhìn ta cũng vô ích.'Dung Âm: "Ngươi còn giả vờ không hiểu? Được, bổn cung nhắc nhở ngươi, Anh Lạc ở Hồ gia hôm đó, ngươi bảo nó làm cái gì?"Vệ Thất trán đổ mồ hôi lạnh: "Nương nương, ta, ta có thể làm gì?"Ở trong mắt nương nương, chẳng lẽ hắn là cầm thú sao? Lòng mệt mỏi nha.Dung Âm: "Hừ, không nói ra được bổn cung nói thay ngươi.""Gà hầm hạt dẻ, bí đỏ xào trứng, xườn xào chua ngọt, đậu hũ ma bà, thịt kho..." Mặt không thay đổi báo tên thức ăn, Dung Âm tuôn một hơi dài không ngừng nghỉ.Vệ Thất càng nghe càng hốt hoảng: "Nhưng mấy thứ này thần không ăn được cái nào a."Ngày đó hắn báo tên những món ăn này, vốn là muốn làm khó Ngụy Anh Lạc.Nhưng mà Ngụy Anh Lạc nghe hắn nói cả buổi xong, mỉm cười đáp lại: "Không có đâu. Ta làm gì ngươi ăn nấy."Hắn liền câm nín.Những thứ này, hắn căn bản chưa từng ăn đến. Nương nương không thể vu hãm hắn như vậy.Dung Âm ╭(╯^╰)╮: "Hừ, nếu không phải ngươi chưa ăn đến, bổn cung không chỉ bắt ngươi quỳ như vậy thôi đâu. Nhớ, mệnh lệnh của Anh Lạc chính là mệnh lệnh của ta, ngươi chỉ việc tuân theo là được, không cho phép làm khó dễ.""... Tuân chỉ."
Trẻ con nhà nghèo sớm lo việc nhà, đối với chuyện Ngụy Anh Lạc tự mình xuống bếp làm vài món ăn, Hồ Tịch Nhi ban đầu trừ cảm động Ngụy Anh Lạc tri kỷ hiểu chuyện, hoàn toàn không có cảm giác gì khác.Nhưng hạ đũa, đem trứng xốp ăn vào miệng, Hồ Tịch Nhi không khỏi tròng mắt tỏa sáng, lộ ra kinh hỉ."Anh Lạc, tài nấu nướng này của ngươi là theo ai học?" Nói xong, nàng lại tò mò kẹp miếng nấm.Quả nhiên, món nấm xào này cũng làm người ta rất kinh hỉ.Ngụy Anh Lạc nghiêm túc nói: "Ta theo a tỷ học, nếu như Hồ di cảm thấy ăn ngon, để ta nghĩ lại mấy món ăn a tỷ dạy xem, làm hết một lượt cho dì. Dì bận bịu sinh nhai, chiếu cố khẩu vị thực khách trời nam đất bắc, nhưng đối với chính mình, cũng nên để tâm mới phải. Mùa đông hâm thang dưỡng dạ dày, mùa hè nấu canh sen trừ hỏa. Mùa thu ngâm chút cẩu kỷ, ngày xuân lại ăn thêm khoai từ. Chăm sóc thân thể cho kỹ, mới có thể làm cho khách nhiều món ngon hơn.""Đồ nhóc con, chỉ biết lấy lòng Hồ di ngươi." Cưng chiều gắp trứng và nấm thả vào chén Ngụy Anh Lạc, Hồ Tịch Nhi cảm động muốn khóc.Thực khách vùng này đều là người nặng khẩu vị, sở thích thiên về chua cay, nên mùi vị thức ăn nàng làm cũng phải đón ý hùa theo thực khách.Về phần bản thân nàng, kỳ thực thích các món thanh đạm hơn.Nhưng khách hàng là trời, nàng cả ngày lẫn đêm đều bận rộn xuống bếp vì người khác làm việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi xuống bếp làm mấy món cho mình.Liên tục mấy năm này bởi vì nàng xem nhẹ, thân thể đúng là càng ngày càng kém.Nếu không phải Anh Lạc nhắc nhở nàng, chắc nàng đều quên mất, phải chú ý thân thể nhiều hơn, mới có sức mà kiếm tiền nuôi gia đình."Nấm trong nhà làm hết chưa? Còn dư bao nhiêu ngươi cứ lấy về, a tỷ ngươi thể hư, cũng nên ăn một ít." Ngụy Thanh Thái là lão khốn kiếp, nhưng hai đứa bé của hắn đúng là không tệ.Hồ Tịch Nhi không chút giấu giếm, nghĩ bụng ăn xong chén cháo, sẽ soạn hết số nấm trong phòng bếp ra, để Tiểu Anh Lạc mang về cho chị.Giỏ nấm trong phòng bếp, là do đại đệ của nàng mang tới.Em trai làm thợ săn trong ngọn núi gần nhà, mỗi lần săn được ít chim muông thú vật, đào được chút sâm núi cùng nấm mối đều sẽ vào thành tìm nàng, đổi lấy tiền tài và thóc gạo.Mấy thứ này nàng đã ăn ngấy, lại không ngờ nấm mối còn có thể xử lý đơn giản như vậy.Nếu Anh Lạc đã có thể làm được đồ ăn ngon, vậy thì để Anh Lạc lấy về nhà nấu nướng cho Anh Ninh, không chừng Ngụy Thanh Thái nể tình con gái hiểu chuyện biết làm việc, sẽ đối xử tỷ muội Anh Lạc khá hơn một chút.Nhưng Ngụy Anh Lạc gọi lại nàng, "Hồ di, vấn đề hiện tại của a tỷ, căn bản không phải là chuyện có ăn được những thứ này hay không. Cho dù ta đem về núi vàng núi bạc, sự thực người nọ muốn lấy nửa đời sau của chị ta để kiếm chác cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."Ngụy Anh Lạc đã không còn gọi Ngụy Thanh Thái là cha nữa, nhưng những người có mặt đều biết 'người nọ' trong miệng nàng là ai.Ăn thịt của người ta khó mở lời, huống chi mình còn ăn nhiều như vậy. Nhìn mấy đĩa thức ăn trống trơn trước mắt, Vệ Thất ngượng ngùng liếm môi, "Không chừng ta có thể giúp. Nhưng nói trước, không cho phép làm trái luật lệ Đại Thanh. Ngươi nói ý tưởng của ngươi đi đã."Ban ngày ban mặt đi bắt nữ tử đàng hoàng, cho dù Ngụy Anh Lạc xin hắn làm, hắn cũng sẽ không dại dột đi làm.Biện pháp để cho chị cả Ngụy gia thoát khỏi biển khổ có rất nhiều, hắn trước không nói, để xem Ngụy Anh Lạc nghĩ thế nào."Khụ, chúng ta đều là lương dân. Ta tất nhiên sẽ không để cho Vệ đại ca mạo hiểm rồi. Vệ đại ca, chờ lát ta và Hồ di vào phố mua thức ăn, ngươi giúp ta đi một chuyến, hỏi thăm xem trong nhà tỷ tỷ có cần nữ đầu bếp hay không. Chị ta nấu nướng giỏi, biết làm một số món ăn vặt mà trẻ con có khuynh hướng ưa thích, mấy đứa nhỏ gần nhà đều thích nàng. Nếu nhà các ngươi có trẻ con kén ăn, có thể để cho chị ta điều chỉnh.""Làm sao ngươi biết nhà chủ tử có đứa nhỏ kén ăn?" Vệ Thất hơi biến sắc, ánh mắt nhìn Ngụy Anh Lạc bắt đầu không đúng.Trong cung, 'Hoàng thứ tử Vĩnh Liễn kén ăn thân thể yếu, đồ ăn thông thường đều không thể vào miệng' là bí mật được giữ kín, vấn đề ăn uống của hắn, luôn luôn treo trong lòng chủ tử, khiến chủ tử và hoàng đế bệ hạ vô cùng nhức đầu.Nếu Ngụy Anh Lạc thật sự học nấu nướng từ chị, vậy thì tài nấu nướng của Ngụy Anh Ninh đích xác rất không bình thường.Nhưng bí mật hoàng tử kén ăn, Ngụy Anh Lạc rốt cuộc làm sao mà biết?Ngụy Anh Lạc tự biết nói lỡ miệng, nhưng cũng không khẩn trương, thản nhiên nói: "Dung tỷ tỷ lần trước đến chùa cầu nguyện, ta nghe được.""Cái này sợ là không được. Không tiện." Vệ Thất nhíu chặt mày, rõ ràng vẫn chưa tin Ngụy Anh Lạc giải thích, nhưng nếu bảo hắn đến chỗ chủ tử để chứng thực, khẳng định không thích hợp.Nghĩ đến trong cung trừ chủ tử nhân từ ra, còn có một hoàng đế bệ hạ ham mê mỹ nhân hỉ nộ vô thường.Vệ Thất nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Trong nhà chủ tử quy củ rất nhiều, chị ngươi đi, cũng chỉ tổ tự chà đạp bản thân làm người hầu thôi. Việc này, ta không thể giúp."Vệ Thất quả nhiên là một người đứng đắn, Ngụy Anh Lạc trong bụng tán thưởng gật đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt ủy khuất, "Vậy Vệ đại ca ngươi nói xem làm thế nào? Cha ta mặc dù chỉ là thân phận bao y hèn mọn, nhưng ở nhà chúng ta hắn là người đứng đầu, có quyền lực tuyệt đối với ta và a tỷ. Ta có thể đi, nhưng nếu không có người chiếu cố a tỷ, đời này của nàng coi như xong rồi."Đề nghị ban nãy, chỉ là bước đầu tiên để nàng dụ Vệ Thất giúp đỡ.Nàng hôm qua có nghĩ tới việc đem tỷ tỷ đưa đến chỗ Dung Âm tìm kiếm che chở.Đầu bếp từ dân gian mời vào cung, sẽ không bị liệt vào cùng hàng với cung nữ và thái giám, có thân tự do.Nếu Dung Âm có thể thay nàng lưu ý tỷ tỷ, vậy thì đám yêu ma quỷ quái như Hoằng Trú, căn bản không thể gần đến tỷ tỷ.Bất luận tỷ tỷ nghĩ muốn gả cho ai, Dung Âm đại khái cũng sẽ giúp nàng để tâm.Nhưng hôm nay nàng nghĩ kỹ, lại thấy ý niệm của bản thân ngu xuẩn buồn cười đến cỡ nào. Dung Âm tâm địa hiền lành, được nàng dặn dò nhất định sẽ đối xử a tỷ nàng tử tế.Nhưng trong cung còn có gã hoàng đế tham lam như Thao Thiết, có sở thích sưu tập mỹ nhân.A tỷ không chừng thoát được Hoằng Trú, lại chạy không khỏi ma chưởng của Hoằng Lịch.Âm thầm trợn trắng mắt khinh bỉ chồng kiếp trước. Ngụy Anh Lạc rưng rưng đáng thương nhìn Vệ Thất.Vệ Thất xem hiểu ánh mắt, nửa đùa: "Hay là để ta trực tiếp bảo huynh đệ ta tìm cha ngươi, bày kể bẫy cho cha ngươi ăn cơm tù. Sau đó ta tìm người nha môn cho chị ngươi ra ngoài lập cái nữ hộ, để cho chị ngươi tự làm chủ?""Được.""... Hả?" Vệ Thất tay cầm trà run một cái, "Đây chính là cha ngươi đó."Đại Thanh coi trọng nhất hiếu đạo luân lý, tiểu cô nương này dáng dấp khả ái, không ngờ lại ác độc như vậy, vì tỷ tỷ, lại có thể không quan tâm thân phụ sống chết.Ngụy Anh Lạc cười khổ, "Người nọ sinh ra ta, nhưng hắn không nuôi ta. Ta được a tỷ nuôi lớn, nếu như có thể giúp tỷ tỷ thoát khỏi biển khổ, để cho ta ngồi lao ta cũng chịu. Dĩ nhiên, đại ca ngươi chỉ cần giúp ta để cho tỷ tỷ có thể độc lập làm nữ hộ là được, cái khác, ta không phiền đến ngài đâu. "Tự độc lập làm chủ hộ, đối với tỷ tỷ mà nói, là phương pháp còn nhanh chóng hơn gả chồng tốt để lẩn tránh vào cung.Hơn nữa, nếu đã tách ra, tuy trên danh nghĩa Ngụy Thanh Thái vẫn là phụ thân các nàng, nhưng lại sẽ không quản được các nàng nữa.Hoàn mỹ!"Không cần ngồi lao, phân cái hộ riêng là được. Cảm ơn Vệ đại ca hào hiệp trượng nghĩa! Buổi chiều ta làm vài món ăn ngon cho, ngươi ăn xong mang một ít trở về, giúp ta đưa cho tỷ tỷ một chút.""Ta..." Biết rõ trước mắt là hố sâu, nhưng Vệ Thất bị buộc cưỡi hổ đã khó mà xuống.Nội tâm bay qua vô số quạ đen, Vệ Thất nghiêm mặt, "Vậy ta muốn chọn món.""Được.""Gà hầm hạt dẻ, bí đỏ xào trứng, xườn xào chua ngọt, đậu hũ ma bà, thịt kho..." Mặt không thay đổi báo tên món ăn, Vệ Thất tuôn một hơi dài không ngừng nghỉ.Tiểu nha đầu này cười thành cái mặt quỷ, rõ ràng là cố tình đào lỗ cho hắn chui. Hắn cũng phải làm khó ngược lại! ε(#>д<).
————Tác giả có lời muốn nói:—— blah blah blah—— ta là tiểu kịch trường điên cuồng bạo kích Trường Xuân Cung.Vệ Thất bị Vệ Lung xách lỗ tai kéo đến trước mặt Dung Âm đang mơ hồ mang lửa giận.Vệ Lung một cước đá đầu gối Vệ Thất, "Nương nương, tội phạm đã đến."Dung Âm: "Vệ Thất, ngươi có biết tội chưa!"Vệ Thất: "... Ớ?"(mặt mờ mịt xoay qua nhìn Vệ Lung. Hắn, hắn làm cái gì? )Vệ Lung vô tội nhìn xuống đất, 'Ngươi nhìn ta cũng vô ích.'Dung Âm: "Ngươi còn giả vờ không hiểu? Được, bổn cung nhắc nhở ngươi, Anh Lạc ở Hồ gia hôm đó, ngươi bảo nó làm cái gì?"Vệ Thất trán đổ mồ hôi lạnh: "Nương nương, ta, ta có thể làm gì?"Ở trong mắt nương nương, chẳng lẽ hắn là cầm thú sao? Lòng mệt mỏi nha.Dung Âm: "Hừ, không nói ra được bổn cung nói thay ngươi.""Gà hầm hạt dẻ, bí đỏ xào trứng, xườn xào chua ngọt, đậu hũ ma bà, thịt kho..." Mặt không thay đổi báo tên thức ăn, Dung Âm tuôn một hơi dài không ngừng nghỉ.Vệ Thất càng nghe càng hốt hoảng: "Nhưng mấy thứ này thần không ăn được cái nào a."Ngày đó hắn báo tên những món ăn này, vốn là muốn làm khó Ngụy Anh Lạc.Nhưng mà Ngụy Anh Lạc nghe hắn nói cả buổi xong, mỉm cười đáp lại: "Không có đâu. Ta làm gì ngươi ăn nấy."Hắn liền câm nín.Những thứ này, hắn căn bản chưa từng ăn đến. Nương nương không thể vu hãm hắn như vậy.Dung Âm ╭(╯^╰)╮: "Hừ, nếu không phải ngươi chưa ăn đến, bổn cung không chỉ bắt ngươi quỳ như vậy thôi đâu. Nhớ, mệnh lệnh của Anh Lạc chính là mệnh lệnh của ta, ngươi chỉ việc tuân theo là được, không cho phép làm khó dễ.""... Tuân chỉ."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴